Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 194: Hắc hắc, bọn tiểu tử, nhìn ta
Editor : Hoàng Dung
"Aizz, chỉ tiếc này Liêu công tử là một người đoản mệnh, chết trận ở trên chiến trường, cuối cùng hết thảy đều là lấy bi kịch để kết thúc! Đều là nghiệt trái! Nghiệt trái!"
Bà vú vừa nói, vừa bóp cổ tay thở dài, đây đúng thật là thế sự vô thường!
"Bà vú, ta đã biết được chân tướng toàn bộ chuyện này, mấy năm nay, người chịu khổ rồi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên cũng không quan tâm trên người bà vú có nhiều vết bẩn, tiến lên ôm lấy bà, nức nở khóc thút thít. Rốt cục nàng tìm được người chứng thực bí mật thân thế của nàng rồi, cho dù bản thân nàng là một kết quả thật đáng buồn, nhưng nghĩ đến nàng và Tiêu Dung Diệp không có quan hệ huyết thống, vẫn là vui vẻ dỡ hòn đá nặng này xuống rồi.
"Không vất vả, không vất vả, cuối cùng bà vú cũng không làm hoàng hậu nương nương thất vọng, tin tưởng dưới cửu tuyền, người cũng có thể nhắm mắt rồi!"
- - phân cách tuyến - -
Thời gian quanh đi quẩn lại, sau khi Lệ Ảnh Yên làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện, tự nhiên là sẽ như trút được gánh nặng trở về An Nam quốc.
Từ tối hôm qua, Lệ Ảnh Yên luôn luôn nói chuyện trước kia với bà vú, bao gồm đến chuyện nàng sinh non cũng nói cho bà vú.
Trải qua cuộc nói chuyện vào tối hôm qua, Lệ Ảnh Yên cảm thấy tốt nhất là phải tìm Tiêu Hạo Thiên, để bà vú giải thích rõ ràng tất cả với ông. Mặc kệ thế nào, ông ta vẫn là người nên biết rõ chân tướng sự thật nhất.
Mà bà vú cũng vui vẻ đáp ứng, sống ở ngọn núi này nhiều năm như vậy, cuối cùng bản thân có thể đi ra ngoài, hơn nữa còn là cùng nhau trở về với đứa nhỏ của chủ nhân, trong lòng bà vú tự nhiên là hết sức kích động.
Dọc theo một đường xóc nảy, xe lại lần nữa trở về theo đường cũ.
Sau giữa trưa, mấy người chạy xe hơn nửa buổi sáng liền mệt mỏi nghỉ ngơi ở một chỗ trên Thạch Thác.
Đang lúc Lệ Ảnh Yên đưa nước cho bà vú, tiếng vó ngựa ồn ào chạy tới quấy rầy đồi núi thanh u.
Chốc lát, liền xuất hiện mấy chục người áo đen che mặt.
Thấy xuất hiện ở trước mắt mình chính là đại hán cường tráng, tâm Lệ Ảnh Yên không khỏi cả kinh, một loại dự cảm bất hảo tự nhiên nảy sinh.
"Trong mấy người các ngươi, ai là Uyển Dư công chúa?"
Nghe được đại hán cầm đầu kêu gào phong hào của mình, Lệ Ảnh Yên biết được, nhất định là người trong cung phái tới.
Mà hiện tại bản thân và Ý phi đã tiêu tan hiềm khích trước kia, như vậy có thể đến ám sát bản thân trừ bỏ vây cánh bên kia của hoàng hậu, Lệ Ảnh Yên không thể nghĩ được người thứ hai.
"Ta nói các ngươi ăn no rửng mỡ sao? Nơi này làm gì có Uyển Dư công chúa, không phát hiện chúng ta đều là người nhà nghèo ư? Sao có thể biết được Uyển Dư công chúa gì đó chứ?"
Lệ Ảnh Yên khinh thường tiến lên, nói chuyện khó dễ mười mấy người đại hán bọn họ, chính cái gọi là Lệ Ảnh Yên nàng gặp mạnh tắc mạnh, lăn lộn nhiều năm ở trên giang hồ, nếu không có quyết đoán và đầu óc, làm sao có thể sống bình yên vô sự nhiều năm như thế.
"Ít đặc biệt giả bộ với lão tử, mau sảng khoái ra đây, bằng không lão tử đều ăn tươi nuốt sống đám người các ngươi!"
"Mẹ nó, giả bộ với ta đúng không? Lão nương nói không có chính là không có, ít đặc biệt ồn ào đi!"
Lệ Ảnh Yên cũng bạo nộ rồi, thần sắc giống như con báo nhỏ, là hoàn toàn không phục, không e ngại.
Mẹ nó, ai cũng là một cái mệnh tiện, ai sợ ai chứ. Cùng lắm thì, cá chết lưới rách!
"Tốt, dám can đảm uy hiếp lão tử, chịu chết đi!"
Nói xong, người áo đen cầm đầu huy động đao, liền vọt về phía Lệ Ảnh Yên.
"A ha, thật sự đến đúng không?"
Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ vội vàng né tránh một cái, nói như thế nào nàng vẫn là từng học qua công phu mèo quào, đối phó Đao Quang Kiếm Ảnh của hắn ta, bản thân vẫn có thể phản ứng kịp!
"Mẹ nó, dám đùa lão tử!"
Nói xong, người áo đen lại lần nữa cầm đại đao lên, bổ về phía Lệ Ảnh Yên.
"A ha, đến đi, tiếp tục, đừng ngừng. Bảo bối, đến đây!"
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên như là đánh máu gà, hưng phấn né tránh đại đao người áo đen vung tới.
Sau khi làm rõ ràng chuyện của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên mừng rỡ vui vẻ, sắp suýt nữa phóng pháo rồi.
"Mẹ nó!"
Người áo đen dừng huy động đại đao, thở hổn hển ở tại chỗ, một tay chống nạnh, thở hổn hển.
"A, sao thế ? Hư thận à?"
Thấy người áo đen ỉu xìu, Lệ Ảnh Yên ngược lại càng thêm hưng phấn.
Hơn mười người áo đen bên cạnh nhìn ngẩn ra, sao nữ nhân này lại giống như con khỉ, động tác sắc bén, có thể nhảy lên nhảy xuống như vậy chứ?
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì? Chém đám người đáng chết này cho lão tử!"
"A, dạ!"
Nghe được người dẫn đầu lên tiếng, đám người áo đen còn lại mới sững sờ phản ứng kịp.
Tiếp đó, cầm đại đao tiến lên.
Nhìn từng đạo ngân quang ào ào, xẹt qua mắt nước của mình, Lệ Ảnh Yên lập tức liền hoảng hốt.
Mẹ meo, nếu một người, bản thân vẫn có thể ứng phó được, nhưng nhiều người như vậy, sao bản thân có thể đối phó chứ?
Nghĩ đến bản thân lập tức sẽ thành thịt nát, Lệ Ảnh Yên giống như con khi nhảy ngựa, chạy như điên.
Mắt thấy bản thân bắt không được Lệ Ảnh Yên, người áo đen đi đầu liền phóng ánh mắt đến vài người bên cạnh.
"Mẹ nó, lão tử trước bắt lấy các người, cũng không tin không thu thập được con khỉ kia!"
Nói xong, người áo đen mang theo đao chạy về phía Diên nhi và bà vú.
Người áo đen này vừa đi qua, bà vú phản ứng nhanh chóng đột nhiên kéo khăn che mặt của mình xuống - -
Tiếp đó một khuôn mặt vô cùng xấu xí lập tức liền hiện ra ở trong mắt người áo đen.
Nhìn thấy trên khuôn mặt già nua nhiều chỗ lồi lõm gồ ghề, xấu xí thêm dị dạng, còn muốn đáng sợ, ghê tởm hơn mặt than.
"A... ư..."
Thấy vậy, người áo đen vội vàng che miệng lại, chạy tới ngoài Thạch Thác, kéo mặt nạ ra, điên cuồng nôn mửa.
Thấy người áo đen này ói đến kinh khủng, bà vú "Hắc hắc" khoe khoang một chút phong thái người đẹp hết thời tiến lên.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi có ổn không?"
Bà vú này vừa cười to, khiến khuôn mặt vốn xấu xí ghê tởm này của bà đùa nghịch càng thêm ghê tởm.
"A... ư... Cầu, cầu xin ngươi... Đừng, đừng qua đây nữa!"
Tiếp đó, người áo đen ôm mặt nạ, chạy trối chết.
Mẹ ơi, bộ dạng thật sự là rất đặc biệt dọa người! Hóa ra là người đứng đầu bốn nữ nhân đại xấu xí.
Thấy vậy, nhìn Lệ Ảnh Yên và đám người áo đen tiếp tục tranh chấp không nghỉ, bà vú liền tiến lên giúp đỡ Lệ Ảnh Yên.
"Hắc hắc, bọn tiểu tử, nhìn ta này!"
Mấy người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó mang theo tò mò, thuận theo quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy, tập thể che miệng buồn nôn.
"Các huynh đệ, mau rút lui, mau rút lui. Trở về liền báo cáo với đại nhân, đối thủ quá cường đại, không phải con người!"
Thấy mấy người áo đen bị dọa chạy, Lệ Ảnh Yên dở khóc dở cười, không nghĩ tới mấy người áo đen này lại có thể sẽ bị khuôn mặt hủy dung của bà vú dọa sợ tới mức tè ra quần, nàng liền cảm thấy bụng co rúm đau, nhưng bà vú ở trong này, nàng vẫn ngượng ngùng cười lớn ra tiếng, chỉ đành phải cố gắng dừng lại.
"Được rồi, muốn cười liền cười đi, nghẹn nhiều khó chịu đấy!"
Rốt cục, Lệ Ảnh Yên chịu đựng không nổi cười lớn ra tiếng.
Đợi Lệ Ảnh Yên cười gần xong, sắc mặt bà vú mới ngưng trọng nói qua - -
"Hiện tại đã có người phái người ra ám sát con, đây nói rõ tình huống trong cung cũng không tốt, chúng ta vẫn nhanh chạy đến trong cung đi! Có thể giúp đỡ một chút!"
"Ừ, đúng, chúng ta mau trở về thôi!"
Nghe được lời nói đúng trọng tâm của bà vú, Lệ Ảnh Yên gật gật đầu, huống chi hiện tại nàng nhớ nam cặn bã đáng chết kia đến điên rồi.
Mấy người vội vội vàng vàng lên xe ngựa, dọc theo đường núi xóc nảy, tiếp tục đi tiếp.
- - phân cách tuyến - -
Lần nữa về tới hoàng cung, Lệ Ảnh Yên cảm giác tâm tình đều trở nên khác biệt, bây giờ nàng không có áp lực gì, thầm nghĩ phải nhanh chút tìm được Tiêu Dung Diệp, nói cho hắn sự thật bọn họ không phải là huynh muội.
Đến Cần Chính Điện, đám thái giám ngăn Lệ Ảnh Yên lại, nói với nàng Thần vương Điện hạ đang thương thảo đại sự với chúng đại thần, muốn nàng chờ ở ngoài!
Nghĩ đến nam cặn bã đáng chết kia nhất định sẽ rất bận rộn, làm sao có thể chú ý tới bản thân đã rời khỏi hoàng cung ba ngày ba đêm chứ.
Tâm có chút đau, vốn còn tưởng bản thân sẽ hưng phấn nói cho hắn hết thảy, nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn là hy vọng xa vời.
Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên vẫn quyết định đi Thiên Điện chờ hắn, dù sao giữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà buồn bực đâu!
Hắn đã vội đến sứt đầu mẻ trán, bản thân không cần lại gây thêm phiền phức cho hắn.
Vào Thiên Điện, Lệ Ảnh Yên vốn còn đang chờ Tiêu Dung Diệp, nhưng đã nhiều ngày tàu xe mệt nhọc, nàng thật chịu không nổi, một thoáng chốc sau liền nặng nề ngủ đi.
Đợi đến khi Tiêu Dung Diệp bận chính sự gần xong, vào thiên thất, chợt phát hiện một thân hình nhỏ bé nặng nề ngủ ở trên bàn.
Lại lần nữa nhìn thấy Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp có kích động nói không nên lời. Hắn biết, nàng nhất định là tìm được chứng cứ giữa bọn họ không phải là huynh muội, bằng không lấy tính cách bướng bình của người tiểu nữ tử này, làm sao có thể sẽ đồng ý trở về chứ!
Ánh mắt Tiêu Dung Diệp không khỏi trở nên nhu hòa tiến lên, chặn ngang ôm lấy thân mình nhỏ bé này.
Cho dù động tác của Tiêu Dung Diệp rất là dịu dàng, nhưng vẫn quấy nhiễu đến Lệ Ảnh Yên ngủ cực kỳ không yên ổn.
Mở hai mắt mông lung, Lệ Ảnh Yên xoa xoa mắt nhập nhèm, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày đêm mong nhớ, tiếng lòng hoàn toàn sụp xuống rồi.
"Nam cặn bã, hu... ôm ôm!"
Thấy Lệ Ảnh Yên đòi ôm như là một tiểu hài tử, Tiêu Dung Diệp cười nhàn nhạt, ngay cả mệt mỏi giữa đầu lông mày đều là vẻ sáng láng.
"Không muốn ôm nàng, chạy ra ngoài chơi đùa nhiều ngày, nàng nhất định bẩn muốn chết, ta mới không muốn ôm tiểu nha đầu bẩn thỉu như nàng đâu!"
Tiêu Dung Diệp giả bộ bày ra một vẻ mặt kiêu ngạo, dù sao người tiểu nha đầu này đã tra tấn hắn mấy ngày rồi, khiến hắn nước không muốn uống, cơm không muốn ăn, mỗi ngày ôm lá thư nhìn trái nhìn phải!
"Aizz, chỉ tiếc này Liêu công tử là một người đoản mệnh, chết trận ở trên chiến trường, cuối cùng hết thảy đều là lấy bi kịch để kết thúc! Đều là nghiệt trái! Nghiệt trái!"
Bà vú vừa nói, vừa bóp cổ tay thở dài, đây đúng thật là thế sự vô thường!
"Bà vú, ta đã biết được chân tướng toàn bộ chuyện này, mấy năm nay, người chịu khổ rồi!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên cũng không quan tâm trên người bà vú có nhiều vết bẩn, tiến lên ôm lấy bà, nức nở khóc thút thít. Rốt cục nàng tìm được người chứng thực bí mật thân thế của nàng rồi, cho dù bản thân nàng là một kết quả thật đáng buồn, nhưng nghĩ đến nàng và Tiêu Dung Diệp không có quan hệ huyết thống, vẫn là vui vẻ dỡ hòn đá nặng này xuống rồi.
"Không vất vả, không vất vả, cuối cùng bà vú cũng không làm hoàng hậu nương nương thất vọng, tin tưởng dưới cửu tuyền, người cũng có thể nhắm mắt rồi!"
- - phân cách tuyến - -
Thời gian quanh đi quẩn lại, sau khi Lệ Ảnh Yên làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện, tự nhiên là sẽ như trút được gánh nặng trở về An Nam quốc.
Từ tối hôm qua, Lệ Ảnh Yên luôn luôn nói chuyện trước kia với bà vú, bao gồm đến chuyện nàng sinh non cũng nói cho bà vú.
Trải qua cuộc nói chuyện vào tối hôm qua, Lệ Ảnh Yên cảm thấy tốt nhất là phải tìm Tiêu Hạo Thiên, để bà vú giải thích rõ ràng tất cả với ông. Mặc kệ thế nào, ông ta vẫn là người nên biết rõ chân tướng sự thật nhất.
Mà bà vú cũng vui vẻ đáp ứng, sống ở ngọn núi này nhiều năm như vậy, cuối cùng bản thân có thể đi ra ngoài, hơn nữa còn là cùng nhau trở về với đứa nhỏ của chủ nhân, trong lòng bà vú tự nhiên là hết sức kích động.
Dọc theo một đường xóc nảy, xe lại lần nữa trở về theo đường cũ.
Sau giữa trưa, mấy người chạy xe hơn nửa buổi sáng liền mệt mỏi nghỉ ngơi ở một chỗ trên Thạch Thác.
Đang lúc Lệ Ảnh Yên đưa nước cho bà vú, tiếng vó ngựa ồn ào chạy tới quấy rầy đồi núi thanh u.
Chốc lát, liền xuất hiện mấy chục người áo đen che mặt.
Thấy xuất hiện ở trước mắt mình chính là đại hán cường tráng, tâm Lệ Ảnh Yên không khỏi cả kinh, một loại dự cảm bất hảo tự nhiên nảy sinh.
"Trong mấy người các ngươi, ai là Uyển Dư công chúa?"
Nghe được đại hán cầm đầu kêu gào phong hào của mình, Lệ Ảnh Yên biết được, nhất định là người trong cung phái tới.
Mà hiện tại bản thân và Ý phi đã tiêu tan hiềm khích trước kia, như vậy có thể đến ám sát bản thân trừ bỏ vây cánh bên kia của hoàng hậu, Lệ Ảnh Yên không thể nghĩ được người thứ hai.
"Ta nói các ngươi ăn no rửng mỡ sao? Nơi này làm gì có Uyển Dư công chúa, không phát hiện chúng ta đều là người nhà nghèo ư? Sao có thể biết được Uyển Dư công chúa gì đó chứ?"
Lệ Ảnh Yên khinh thường tiến lên, nói chuyện khó dễ mười mấy người đại hán bọn họ, chính cái gọi là Lệ Ảnh Yên nàng gặp mạnh tắc mạnh, lăn lộn nhiều năm ở trên giang hồ, nếu không có quyết đoán và đầu óc, làm sao có thể sống bình yên vô sự nhiều năm như thế.
"Ít đặc biệt giả bộ với lão tử, mau sảng khoái ra đây, bằng không lão tử đều ăn tươi nuốt sống đám người các ngươi!"
"Mẹ nó, giả bộ với ta đúng không? Lão nương nói không có chính là không có, ít đặc biệt ồn ào đi!"
Lệ Ảnh Yên cũng bạo nộ rồi, thần sắc giống như con báo nhỏ, là hoàn toàn không phục, không e ngại.
Mẹ nó, ai cũng là một cái mệnh tiện, ai sợ ai chứ. Cùng lắm thì, cá chết lưới rách!
"Tốt, dám can đảm uy hiếp lão tử, chịu chết đi!"
Nói xong, người áo đen cầm đầu huy động đao, liền vọt về phía Lệ Ảnh Yên.
"A ha, thật sự đến đúng không?"
Lệ Ảnh Yên tay mắt lanh lẹ vội vàng né tránh một cái, nói như thế nào nàng vẫn là từng học qua công phu mèo quào, đối phó Đao Quang Kiếm Ảnh của hắn ta, bản thân vẫn có thể phản ứng kịp!
"Mẹ nó, dám đùa lão tử!"
Nói xong, người áo đen lại lần nữa cầm đại đao lên, bổ về phía Lệ Ảnh Yên.
"A ha, đến đi, tiếp tục, đừng ngừng. Bảo bối, đến đây!"
Giờ phút này Lệ Ảnh Yên như là đánh máu gà, hưng phấn né tránh đại đao người áo đen vung tới.
Sau khi làm rõ ràng chuyện của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên mừng rỡ vui vẻ, sắp suýt nữa phóng pháo rồi.
"Mẹ nó!"
Người áo đen dừng huy động đại đao, thở hổn hển ở tại chỗ, một tay chống nạnh, thở hổn hển.
"A, sao thế ? Hư thận à?"
Thấy người áo đen ỉu xìu, Lệ Ảnh Yên ngược lại càng thêm hưng phấn.
Hơn mười người áo đen bên cạnh nhìn ngẩn ra, sao nữ nhân này lại giống như con khỉ, động tác sắc bén, có thể nhảy lên nhảy xuống như vậy chứ?
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì? Chém đám người đáng chết này cho lão tử!"
"A, dạ!"
Nghe được người dẫn đầu lên tiếng, đám người áo đen còn lại mới sững sờ phản ứng kịp.
Tiếp đó, cầm đại đao tiến lên.
Nhìn từng đạo ngân quang ào ào, xẹt qua mắt nước của mình, Lệ Ảnh Yên lập tức liền hoảng hốt.
Mẹ meo, nếu một người, bản thân vẫn có thể ứng phó được, nhưng nhiều người như vậy, sao bản thân có thể đối phó chứ?
Nghĩ đến bản thân lập tức sẽ thành thịt nát, Lệ Ảnh Yên giống như con khi nhảy ngựa, chạy như điên.
Mắt thấy bản thân bắt không được Lệ Ảnh Yên, người áo đen đi đầu liền phóng ánh mắt đến vài người bên cạnh.
"Mẹ nó, lão tử trước bắt lấy các người, cũng không tin không thu thập được con khỉ kia!"
Nói xong, người áo đen mang theo đao chạy về phía Diên nhi và bà vú.
Người áo đen này vừa đi qua, bà vú phản ứng nhanh chóng đột nhiên kéo khăn che mặt của mình xuống - -
Tiếp đó một khuôn mặt vô cùng xấu xí lập tức liền hiện ra ở trong mắt người áo đen.
Nhìn thấy trên khuôn mặt già nua nhiều chỗ lồi lõm gồ ghề, xấu xí thêm dị dạng, còn muốn đáng sợ, ghê tởm hơn mặt than.
"A... ư..."
Thấy vậy, người áo đen vội vàng che miệng lại, chạy tới ngoài Thạch Thác, kéo mặt nạ ra, điên cuồng nôn mửa.
Thấy người áo đen này ói đến kinh khủng, bà vú "Hắc hắc" khoe khoang một chút phong thái người đẹp hết thời tiến lên.
"Hắc hắc, tiểu tử, ngươi có ổn không?"
Bà vú này vừa cười to, khiến khuôn mặt vốn xấu xí ghê tởm này của bà đùa nghịch càng thêm ghê tởm.
"A... ư... Cầu, cầu xin ngươi... Đừng, đừng qua đây nữa!"
Tiếp đó, người áo đen ôm mặt nạ, chạy trối chết.
Mẹ ơi, bộ dạng thật sự là rất đặc biệt dọa người! Hóa ra là người đứng đầu bốn nữ nhân đại xấu xí.
Thấy vậy, nhìn Lệ Ảnh Yên và đám người áo đen tiếp tục tranh chấp không nghỉ, bà vú liền tiến lên giúp đỡ Lệ Ảnh Yên.
"Hắc hắc, bọn tiểu tử, nhìn ta này!"
Mấy người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó mang theo tò mò, thuận theo quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy, tập thể che miệng buồn nôn.
"Các huynh đệ, mau rút lui, mau rút lui. Trở về liền báo cáo với đại nhân, đối thủ quá cường đại, không phải con người!"
Thấy mấy người áo đen bị dọa chạy, Lệ Ảnh Yên dở khóc dở cười, không nghĩ tới mấy người áo đen này lại có thể sẽ bị khuôn mặt hủy dung của bà vú dọa sợ tới mức tè ra quần, nàng liền cảm thấy bụng co rúm đau, nhưng bà vú ở trong này, nàng vẫn ngượng ngùng cười lớn ra tiếng, chỉ đành phải cố gắng dừng lại.
"Được rồi, muốn cười liền cười đi, nghẹn nhiều khó chịu đấy!"
Rốt cục, Lệ Ảnh Yên chịu đựng không nổi cười lớn ra tiếng.
Đợi Lệ Ảnh Yên cười gần xong, sắc mặt bà vú mới ngưng trọng nói qua - -
"Hiện tại đã có người phái người ra ám sát con, đây nói rõ tình huống trong cung cũng không tốt, chúng ta vẫn nhanh chạy đến trong cung đi! Có thể giúp đỡ một chút!"
"Ừ, đúng, chúng ta mau trở về thôi!"
Nghe được lời nói đúng trọng tâm của bà vú, Lệ Ảnh Yên gật gật đầu, huống chi hiện tại nàng nhớ nam cặn bã đáng chết kia đến điên rồi.
Mấy người vội vội vàng vàng lên xe ngựa, dọc theo đường núi xóc nảy, tiếp tục đi tiếp.
- - phân cách tuyến - -
Lần nữa về tới hoàng cung, Lệ Ảnh Yên cảm giác tâm tình đều trở nên khác biệt, bây giờ nàng không có áp lực gì, thầm nghĩ phải nhanh chút tìm được Tiêu Dung Diệp, nói cho hắn sự thật bọn họ không phải là huynh muội.
Đến Cần Chính Điện, đám thái giám ngăn Lệ Ảnh Yên lại, nói với nàng Thần vương Điện hạ đang thương thảo đại sự với chúng đại thần, muốn nàng chờ ở ngoài!
Nghĩ đến nam cặn bã đáng chết kia nhất định sẽ rất bận rộn, làm sao có thể chú ý tới bản thân đã rời khỏi hoàng cung ba ngày ba đêm chứ.
Tâm có chút đau, vốn còn tưởng bản thân sẽ hưng phấn nói cho hắn hết thảy, nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn là hy vọng xa vời.
Càng nghĩ, Lệ Ảnh Yên vẫn quyết định đi Thiên Điện chờ hắn, dù sao giữa bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà buồn bực đâu!
Hắn đã vội đến sứt đầu mẻ trán, bản thân không cần lại gây thêm phiền phức cho hắn.
Vào Thiên Điện, Lệ Ảnh Yên vốn còn đang chờ Tiêu Dung Diệp, nhưng đã nhiều ngày tàu xe mệt nhọc, nàng thật chịu không nổi, một thoáng chốc sau liền nặng nề ngủ đi.
Đợi đến khi Tiêu Dung Diệp bận chính sự gần xong, vào thiên thất, chợt phát hiện một thân hình nhỏ bé nặng nề ngủ ở trên bàn.
Lại lần nữa nhìn thấy Lệ Ảnh Yên, trong lòng Tiêu Dung Diệp có kích động nói không nên lời. Hắn biết, nàng nhất định là tìm được chứng cứ giữa bọn họ không phải là huynh muội, bằng không lấy tính cách bướng bình của người tiểu nữ tử này, làm sao có thể sẽ đồng ý trở về chứ!
Ánh mắt Tiêu Dung Diệp không khỏi trở nên nhu hòa tiến lên, chặn ngang ôm lấy thân mình nhỏ bé này.
Cho dù động tác của Tiêu Dung Diệp rất là dịu dàng, nhưng vẫn quấy nhiễu đến Lệ Ảnh Yên ngủ cực kỳ không yên ổn.
Mở hai mắt mông lung, Lệ Ảnh Yên xoa xoa mắt nhập nhèm, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày đêm mong nhớ, tiếng lòng hoàn toàn sụp xuống rồi.
"Nam cặn bã, hu... ôm ôm!"
Thấy Lệ Ảnh Yên đòi ôm như là một tiểu hài tử, Tiêu Dung Diệp cười nhàn nhạt, ngay cả mệt mỏi giữa đầu lông mày đều là vẻ sáng láng.
"Không muốn ôm nàng, chạy ra ngoài chơi đùa nhiều ngày, nàng nhất định bẩn muốn chết, ta mới không muốn ôm tiểu nha đầu bẩn thỉu như nàng đâu!"
Tiêu Dung Diệp giả bộ bày ra một vẻ mặt kiêu ngạo, dù sao người tiểu nha đầu này đã tra tấn hắn mấy ngày rồi, khiến hắn nước không muốn uống, cơm không muốn ăn, mỗi ngày ôm lá thư nhìn trái nhìn phải!
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp