Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 172: Sự thật khó có thể mở miệng
Đêm nay, nàng sắp là một nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian, gả cho hắn, lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Tâm, ẩn ẩn phiếm đau!
Chưa bao giờ nghĩ đến, cái loại cảm giác sợ hãi lại mãnh liệt như vậy. Tiêu Dung Diệp vô cùng đau đớn, nữ nhân và đứa nhỏ quan trọng nhất trong sinh mạng của mình, chỉ trong một ngày, cả hai lấy phương thức tàn nhẫn nhất để đối xử với mình.
Rốt cuộc đời trước Tiêu Dung Diệp hắn tạo cái nghiệt gì, sao lại phải gặp một chuyện như vậy!
Bỗng dưng, nước mắt lớn bằng hạt đậu "tách, tách." chảy xuống, lần đầu tiên trong đời Tiêu Dung Diệp khóc, hắn khó có thể ức chế mà rơi lệ.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ vì chưa bao giờ đau lòng.
Lúc này đây, thật sự chạm đến chỗ đau của hắn.
Nữ nhân, đứa nhỏ, người hắn liều mạng muốn bảo vệ, lại có thể đối đãi tàn nhẫn với hắn như vậy.
Nghĩ đến, nước mắt chảy càng hung.
Nước mắt chua xót của nam nhi, bao hàm cả tan nát cõi lòng. Thấy máu tươi của nữ nhân mình yêu mến dính trên tay áo trắng thuần, Tiêu Dung Diệp đột nhiên nâng tay, để nước mắt hòa quyện vào máu trong bàn tay, tùy ý phát tiết ra.
"Cẩu Đản, ta yêu nàng như vậy, nàng không thể rời đi! Cho dù nàng muốn chết, ta cũng phải bắt nàng trở về từ nơi Diêm vương gia!"
Âm thầm nắm chặt bàn tay, Tiêu Dung Diệp tàn nhẫn nỉ non.
Mười tám tầng địa ngục hay âm tào địa phủ cũng thế, hắn chỉ có một suy nghĩ thâm căn cố đế, đó chính là không cho nàng chết.
Đang lúc Tiêu Dung Diệp sa sút đấu tranh tư tương, Hoắc Thiếu Nghi băng bó tốt miệng vết thương bước nhanh tới.
Thấy Tiêu Dung Diệp dựa vào vách tường của Thái Y viện, toàn thân bị máu loãng dính quanh, không khỏi chấn động.
Giờ phút này Tiêu Dung Diệp yếu ớt bàng hoàng như vậy, đáy mắt trống rỗng che kín kinh hoàng và sợ hãi, giống như đã trải qua thế sự xoay vần biến đổi một lần, khuôn mặt cương nghị tràn ngập tiều tụy.
Trên khuôn mặt kiêu căng, nhìn thấy nước mắt hỗn lẫn máu tươi, Hoắc Thiếu Nghi biết nam nhân này bị đả kích rất lớn.
Dù sao đã từng là huynh đệ tốt, Lệ Ảnh Yên như vậy, mình vẫn là có trách nhiệm rất lớn.
Nghĩ một chút, Hoắc Thiếu Nghi khàn giọng nói - -
"Dung Diệp, Yên Nhi... nàng không có việc gì đâu!"
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến, đôi mắt Tiêu Dung Diệp mang theo oán hận tàn nhẫn ngước lên.
Đôi mắt ngăm đen nhìn thấy bóng dáng ảnh ngược Hoắc Thiếu Nghi ở trong tầm mắt, một loại xúc động muốn giết người, ánh lửa tàn sát vọt lên ào ào.
Tiêu Dung Diệp thong thả đứng dậy, mỗi một bước như nặng ngàn cân bước về phía Hoắc Thiếu Nghi.
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi là đầu sỏ gây nên chuyện này, ngươi còn dám tới nơi này? Ngươi làm hại ta mất đi đứa nhỏ rồi, Cẩu Đản còn chưa biết sống chết, vậy mà ngươi lại còn có mặt mũi tới nơi này? Ngươi là chờ ta giết ngươi sao? Hả?"
Trong cơn giận dữ, Tiêu Dung Diệp nắm chặt tay đi về phía trước, mắt tràn ngập một màu đỏ tươi, ánh mắt đều có thể bắn ánh sáng lạnh lùng ra từ trong hốc mắt.
"Dung Diệp, ngươi trước bình tĩnh một chút, ngươi hãy nghe ta nói!"
"Bình tĩnh? A, bình tĩnh cái P, nếu hiện tại người nằm bên trong là hoàng muội ta, Hoắc Thiếu Nghi, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện không đau thắt lưng sao?" Tiêu Dung Diệp bạo rống một tiếng mạnh mẽ, không chút nào bận tâm nơi này là Thái Y viện - nơi bệnh nhân cần phải cẩn thận điều dưỡng.
"Phát sinh chuyện như vậy, đúng là ta phải có trách nhiệm. Dung Diệp, ở trong lòng ta, Yên Nhi quan trọng như thế nào, ngươi hẳn là rất rõ ràng, sao ta có thể đi hại nàng đây?"
Hoắc Thiếu Nghi giải thích, hắn thật sự không hy vọng Tiêu Dung Diệp hiểu lầm hắn, tuy rằng giữa hắn và Lệ Ảnh Yên không có khả năng, nhưng hắn cũng không thể đi hại nàng.
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi một lát hát mặt đen, một lát hát mặt trắng, kỹ thuật diễn tuyệt với như vậy, ta nghĩ đám đào kép đều sẽ mặc cảm rồi!"
Giọng Tiêu Dung Diệp không khỏi mỉa mai, nam nhân đáng chết này, làm hại mạng Cẩu Đản của mình treo lơ lửng, đứa nhỏ còn chưa sinh ra liền thoát khỏi cơ thể mẹ. Hiện tại lại còn có thể dõng dạc nói không thể hại Cẩu Đản, thật sự là mẹ nó buồn cười!
"Dung Diệp, hiện tại không phải là lúc ngươi giận dữ. Chờ Yên Nhi tỉnh, sẽ nói rõ hết thảy thôi!"
Hiện tại quan trọng nhất là tình huống của Lệ Ảnh Yên, hai đại nam nhân như bọn họ ở trong này cãi nhau hỗn loạn, thật là mất phong nhã.
"Nói rõ? Ha ha, ánh mắt Tiêu Dung Diệp ta không mù, mắt thấy là thật. Hoắc Thiếu Nghi, ngươi muốn giấu giếm bao lâu? Có thể giấu giếm được sao? Hả?" Tiêu Dung Diệp tiếp tục chất vấn, trên mặt tà tứ đều tràn đầy lệ khí.
Dứt lời, tiến một bước xa xông lên phía trước, đột nhiên đánh một quyền vào bả vai Hoắc Thiếu Nghi.
Thừa dịp Hoắc Thiếu Nghi chưa chuẩn bị, Tiêu Dung Diệp lại tính trẻ con đánh thêm mấy quyền "bốp, bốp!"
Nói như thế nào, Hoắc Thiếu Nghi đều lớn hơn Tiêu Dung Diệp một tuổi, cũng thấy biểu hiện giận dỗi của hắn ở trong mắt.
Nhưng hết thảy nên phát sinh vẫn đã xảy ra, chỉ bằng hắn đánh mình mấy quyền có thể giải quyết được vấn đề sao?
Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi nâng bàn tay không có bị thương lên, bàn tay to bỗng chốc bao trùm lấy quả đấm đang đánh thẳng tới.
"Ngươi cứ ầm ĩ vậy có ý nghĩa sao? Yên Nhi còn ở bên trong đấy. Ngươi không thể trưởng thành một chút ư? Phát sinh loại chuyện này, ta đau cũng không ít hơn ngươi, không ngại, ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết!"
Hoắc Thiếu Nghi khó thở, xem ra không ngả bài hết tất cả mọi chuyện với hắn, hắn sẽ tiếp tục náo loạn, hơn nữa sẽ càng ngày càng hung.
Có lẽ nói cho hắn, sẽ là biện pháp tốt nhất để giải quyết quan hệ hỗn loạn muốn bỏ cũng không xong giữa hắn và Yên Nhi.
Nghĩ đến đây, Hoắc Thiếu Nghi thở dài.
Buông bàn tay to giữ chặt của Tiêu Dung Diệp ra, Hoắc Thiếu Nghi đi ra một bước. Đi đến trước song cửa sổ, hơi hơi nghiêng mắt, chất vấn - -
"Ngươi có biết trên người Yên Nhi có một khối ngọc thạch màu tím không?"
Vừa bị Hoắc Thiếu Nghi hỏi như vậy, Tiêu Dung Diệp kinh hãi ngưng mi.
Ngọc thạch màu tím? Hắn chưa từng thấy qua!
"Chưa thấy qua!"
Tiêu Dung Diệp gọn gàng dứt khoát, thái độ không tốt trả lời Hoắc Thiếu Nghi.
Mặc dù lúc trước hắn và Lệ Ảnh Yên đã xảy ra nhiều chuyện khuê phòng như vậy, nhưng khối ngọc thạch màu tím trong lời Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp hắn rất rõ ràng là chưa từng thấy qua.
"Người không biết không có lỗi, ngươi chưa thấy qua, tự nhiên sẽ không biết bí mật bên trong khối ngọc thạch màu tím này rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi chậm rãi thở dài, sắc mặt tiếp tục ngưng trọng nói qua - -
"Bên trong khối ngọc màu tím này, có bí mật thân thế của Yên Nhi. Khối ngọc tím này chính là tín vật định tình mà hoàng đế vong quốc Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong tặng cho hoàng hậu Hứa Di, mà khối ngọc thạch màu tím này lại ở trên người Yên Nhi, liền đủ để chứng minh nàng có thân phận là công chúa vong quốc của Bắc Minh quốc." "Ngươi nói cái gì? Công chúa vong quốc? Ngươi nói Cẩu Đản là công chúa?"
Nghe được lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp rõ ràng là kinh ngạc không thôi.
Hắn không tin, một chút cũng không tin, nữ cặn bã xấu xa không chịu nổi này lại có thể là công chúa?
Đây hoàn toàn chính là chuyện không có khả năng!
Cảm nhận được vẻ mặt khó có thể tin của Tiêu Dung Diệp, cũng là ở trong dự liệu của Hoắc Thiếu Nghi, dù sao hắn cũng đã từng không tin chân tướng đáng buồn này.
"Có lẽ ngươi không tin chuyện này! Nhưng đây là sự thật, còn có chuyện càng không thể tin hơn..."
Đột nhiên, giữa lông mày Hoắc Thiếu Nghi trở nên ngưng trọng, bộ dáng nghiêm túc như là bao công mặt đen, tơ máu đột nhiên hiện lên ở trong đôi mắt vốn đen nhánh.
Hoắc Thiếu Nghi đau lòng, gằn từng tiếng nặn ra từ giữa kẽ răng - -
"Ngươi và Yên Nhi là - - huynh muội ruột cùng cha khác mẹ!"
"Cái gì?"
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi nói như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm giác như là nghe được chuyện buồn cười nhất.
"Ha ha, Hoắc Thiếu Nghi, ngươi không biết là lý do này rất buồn cười sao? Cẩu Đản là muội muội ta, đây mẹ nó chính là phóng p. Ngươi không thể nhìn ta tốt, ngươi trực tiếp giết ta là tốt rồi, làm gì thêu dệt ra một lời nói dối nhảm nhí tới lừa gạt ta!"
"Dung Diệp, chuyện này, ngươi tin thì tin, không tin cũng phải tin!"
Đôi mắt Hoắc Thiếu Nghi vọt lên thần sắc lạnh lùng, tiếp tục gằn từng chữ - -
"Năm đó hoàng thượng đi sứ Bắc Minh quốc, hồ đố với hoàng hậu, sinh ra một nữ nhi. Vào năm đó, lời đồn về việc này nổi lên khắp nơi, khiến hai quốc gia không tiếc huyết chiến với nhau. Năm ấy ngươi cũng đã hơn bảy tuổi, hẳn là biết chuyện này đi?"
Hoắc Thiếu Nghi vứt vấn đề cho Tiêu Dung Diệp, tiếp tục hỏi.
Mà Tiêu Dung Diệp vừa bị hỏi, nếp nhăn trên mặt khi cười ở bên môi đột nhiên ngừng, bất an xẹt qua nơi đáy mắt.
Năm đó, chuyện An Nam quốc chinh phạt phương bắc, hắn quả thật biết, hơn nữa hắn cũng biết là vì một người nữ tử mới đi tấn công Bắc Minh quốc.
Lúc đó thấy mẫu phi suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, Tiêu Dung Diệp cũng biết đại khái tình huống là gì!
Cũng từ đó trở đi, hắn liền hạ quyết tâm, quyết không thể giống như phụ hoàng, đào hoa với nhiều nữ nhân như vậy, biến thành không tiếc hai nước Huyết Chiến. Nhược thủy tam thiên, độc thủ một gáo nước, vào lúc hắn còn rất nhỏ, hắn liền có lời thề như vậy.
Chính là lúc này, nhắc lại chuyện xưa một phen, rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây?
Đừng nói với hắn, ý tứ trong lời nói của Hoắc Thiếu Nghi là Cẩu Đản - công chúa vong quốc này là do phụ hoàng và hoàng hậu Bắc Minh quốc kia sinh ra?
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn trở nên bất an.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tiêu Dung Diệp run giọng, mang theo âm điệu tan thành những mảnh nhỏ chất vấn.
"Điều ta muốn nói rất đơn giản, ngươi cũng thông minh cơ trí như thế, sao sẽ không biết ta nghĩ muốn nói là cái gì đây?"
"Ngươi nói bậy!"
Tiêu Dung Diệp nổi giận hô lên, vô cùng lo lắng ngắt lời Hoắc Thiếu Nghi.
Không thể tin, kinh hãi hiện lên nơi đáy mắt.
"Dung Diệp, có một số sự thật không phải ngươi muốn phủ định thì nó có thể không tồn tại! Chuyện này, vốn tưởng rằng sẽ giấu diếm lừa gạt không hề bại lộ. Chỉ là không khéo, ta phát hiện bí mật trong khối ngọc thạch màu tím này của Yên Nhi, ta không thể để các ngươi làm bậy nữa, cho nên ta mang nàng đi."
"Vốn ta chỉ là muốn nàng trải qua cuộc sống vô ưu vô lo, không nghĩ tới nàng lấy kéo cắt cổ tay, bức bách ta nói cho nàng sự thật, vì thế ta liền..."
Càng nói, giọng nói Thiếu Nghi càng nhỏ. Câu nói kế tiếp, hắn gần như khó có thể mở miệng.
Chưa bao giờ nghĩ đến, cái loại cảm giác sợ hãi lại mãnh liệt như vậy. Tiêu Dung Diệp vô cùng đau đớn, nữ nhân và đứa nhỏ quan trọng nhất trong sinh mạng của mình, chỉ trong một ngày, cả hai lấy phương thức tàn nhẫn nhất để đối xử với mình.
Rốt cuộc đời trước Tiêu Dung Diệp hắn tạo cái nghiệt gì, sao lại phải gặp một chuyện như vậy!
Bỗng dưng, nước mắt lớn bằng hạt đậu "tách, tách." chảy xuống, lần đầu tiên trong đời Tiêu Dung Diệp khóc, hắn khó có thể ức chế mà rơi lệ.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ vì chưa bao giờ đau lòng.
Lúc này đây, thật sự chạm đến chỗ đau của hắn.
Nữ nhân, đứa nhỏ, người hắn liều mạng muốn bảo vệ, lại có thể đối đãi tàn nhẫn với hắn như vậy.
Nghĩ đến, nước mắt chảy càng hung.
Nước mắt chua xót của nam nhi, bao hàm cả tan nát cõi lòng. Thấy máu tươi của nữ nhân mình yêu mến dính trên tay áo trắng thuần, Tiêu Dung Diệp đột nhiên nâng tay, để nước mắt hòa quyện vào máu trong bàn tay, tùy ý phát tiết ra.
"Cẩu Đản, ta yêu nàng như vậy, nàng không thể rời đi! Cho dù nàng muốn chết, ta cũng phải bắt nàng trở về từ nơi Diêm vương gia!"
Âm thầm nắm chặt bàn tay, Tiêu Dung Diệp tàn nhẫn nỉ non.
Mười tám tầng địa ngục hay âm tào địa phủ cũng thế, hắn chỉ có một suy nghĩ thâm căn cố đế, đó chính là không cho nàng chết.
Đang lúc Tiêu Dung Diệp sa sút đấu tranh tư tương, Hoắc Thiếu Nghi băng bó tốt miệng vết thương bước nhanh tới.
Thấy Tiêu Dung Diệp dựa vào vách tường của Thái Y viện, toàn thân bị máu loãng dính quanh, không khỏi chấn động.
Giờ phút này Tiêu Dung Diệp yếu ớt bàng hoàng như vậy, đáy mắt trống rỗng che kín kinh hoàng và sợ hãi, giống như đã trải qua thế sự xoay vần biến đổi một lần, khuôn mặt cương nghị tràn ngập tiều tụy.
Trên khuôn mặt kiêu căng, nhìn thấy nước mắt hỗn lẫn máu tươi, Hoắc Thiếu Nghi biết nam nhân này bị đả kích rất lớn.
Dù sao đã từng là huynh đệ tốt, Lệ Ảnh Yên như vậy, mình vẫn là có trách nhiệm rất lớn.
Nghĩ một chút, Hoắc Thiếu Nghi khàn giọng nói - -
"Dung Diệp, Yên Nhi... nàng không có việc gì đâu!"
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến, đôi mắt Tiêu Dung Diệp mang theo oán hận tàn nhẫn ngước lên.
Đôi mắt ngăm đen nhìn thấy bóng dáng ảnh ngược Hoắc Thiếu Nghi ở trong tầm mắt, một loại xúc động muốn giết người, ánh lửa tàn sát vọt lên ào ào.
Tiêu Dung Diệp thong thả đứng dậy, mỗi một bước như nặng ngàn cân bước về phía Hoắc Thiếu Nghi.
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi là đầu sỏ gây nên chuyện này, ngươi còn dám tới nơi này? Ngươi làm hại ta mất đi đứa nhỏ rồi, Cẩu Đản còn chưa biết sống chết, vậy mà ngươi lại còn có mặt mũi tới nơi này? Ngươi là chờ ta giết ngươi sao? Hả?"
Trong cơn giận dữ, Tiêu Dung Diệp nắm chặt tay đi về phía trước, mắt tràn ngập một màu đỏ tươi, ánh mắt đều có thể bắn ánh sáng lạnh lùng ra từ trong hốc mắt.
"Dung Diệp, ngươi trước bình tĩnh một chút, ngươi hãy nghe ta nói!"
"Bình tĩnh? A, bình tĩnh cái P, nếu hiện tại người nằm bên trong là hoàng muội ta, Hoắc Thiếu Nghi, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện không đau thắt lưng sao?" Tiêu Dung Diệp bạo rống một tiếng mạnh mẽ, không chút nào bận tâm nơi này là Thái Y viện - nơi bệnh nhân cần phải cẩn thận điều dưỡng.
"Phát sinh chuyện như vậy, đúng là ta phải có trách nhiệm. Dung Diệp, ở trong lòng ta, Yên Nhi quan trọng như thế nào, ngươi hẳn là rất rõ ràng, sao ta có thể đi hại nàng đây?"
Hoắc Thiếu Nghi giải thích, hắn thật sự không hy vọng Tiêu Dung Diệp hiểu lầm hắn, tuy rằng giữa hắn và Lệ Ảnh Yên không có khả năng, nhưng hắn cũng không thể đi hại nàng.
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi một lát hát mặt đen, một lát hát mặt trắng, kỹ thuật diễn tuyệt với như vậy, ta nghĩ đám đào kép đều sẽ mặc cảm rồi!"
Giọng Tiêu Dung Diệp không khỏi mỉa mai, nam nhân đáng chết này, làm hại mạng Cẩu Đản của mình treo lơ lửng, đứa nhỏ còn chưa sinh ra liền thoát khỏi cơ thể mẹ. Hiện tại lại còn có thể dõng dạc nói không thể hại Cẩu Đản, thật sự là mẹ nó buồn cười!
"Dung Diệp, hiện tại không phải là lúc ngươi giận dữ. Chờ Yên Nhi tỉnh, sẽ nói rõ hết thảy thôi!"
Hiện tại quan trọng nhất là tình huống của Lệ Ảnh Yên, hai đại nam nhân như bọn họ ở trong này cãi nhau hỗn loạn, thật là mất phong nhã.
"Nói rõ? Ha ha, ánh mắt Tiêu Dung Diệp ta không mù, mắt thấy là thật. Hoắc Thiếu Nghi, ngươi muốn giấu giếm bao lâu? Có thể giấu giếm được sao? Hả?" Tiêu Dung Diệp tiếp tục chất vấn, trên mặt tà tứ đều tràn đầy lệ khí.
Dứt lời, tiến một bước xa xông lên phía trước, đột nhiên đánh một quyền vào bả vai Hoắc Thiếu Nghi.
Thừa dịp Hoắc Thiếu Nghi chưa chuẩn bị, Tiêu Dung Diệp lại tính trẻ con đánh thêm mấy quyền "bốp, bốp!"
Nói như thế nào, Hoắc Thiếu Nghi đều lớn hơn Tiêu Dung Diệp một tuổi, cũng thấy biểu hiện giận dỗi của hắn ở trong mắt.
Nhưng hết thảy nên phát sinh vẫn đã xảy ra, chỉ bằng hắn đánh mình mấy quyền có thể giải quyết được vấn đề sao?
Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi nâng bàn tay không có bị thương lên, bàn tay to bỗng chốc bao trùm lấy quả đấm đang đánh thẳng tới.
"Ngươi cứ ầm ĩ vậy có ý nghĩa sao? Yên Nhi còn ở bên trong đấy. Ngươi không thể trưởng thành một chút ư? Phát sinh loại chuyện này, ta đau cũng không ít hơn ngươi, không ngại, ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết!"
Hoắc Thiếu Nghi khó thở, xem ra không ngả bài hết tất cả mọi chuyện với hắn, hắn sẽ tiếp tục náo loạn, hơn nữa sẽ càng ngày càng hung.
Có lẽ nói cho hắn, sẽ là biện pháp tốt nhất để giải quyết quan hệ hỗn loạn muốn bỏ cũng không xong giữa hắn và Yên Nhi.
Nghĩ đến đây, Hoắc Thiếu Nghi thở dài.
Buông bàn tay to giữ chặt của Tiêu Dung Diệp ra, Hoắc Thiếu Nghi đi ra một bước. Đi đến trước song cửa sổ, hơi hơi nghiêng mắt, chất vấn - -
"Ngươi có biết trên người Yên Nhi có một khối ngọc thạch màu tím không?"
Vừa bị Hoắc Thiếu Nghi hỏi như vậy, Tiêu Dung Diệp kinh hãi ngưng mi.
Ngọc thạch màu tím? Hắn chưa từng thấy qua!
"Chưa thấy qua!"
Tiêu Dung Diệp gọn gàng dứt khoát, thái độ không tốt trả lời Hoắc Thiếu Nghi.
Mặc dù lúc trước hắn và Lệ Ảnh Yên đã xảy ra nhiều chuyện khuê phòng như vậy, nhưng khối ngọc thạch màu tím trong lời Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp hắn rất rõ ràng là chưa từng thấy qua.
"Người không biết không có lỗi, ngươi chưa thấy qua, tự nhiên sẽ không biết bí mật bên trong khối ngọc thạch màu tím này rồi!"
Hoắc Thiếu Nghi chậm rãi thở dài, sắc mặt tiếp tục ngưng trọng nói qua - -
"Bên trong khối ngọc màu tím này, có bí mật thân thế của Yên Nhi. Khối ngọc tím này chính là tín vật định tình mà hoàng đế vong quốc Bắc Minh quốc Lệ Hùng Phong tặng cho hoàng hậu Hứa Di, mà khối ngọc thạch màu tím này lại ở trên người Yên Nhi, liền đủ để chứng minh nàng có thân phận là công chúa vong quốc của Bắc Minh quốc." "Ngươi nói cái gì? Công chúa vong quốc? Ngươi nói Cẩu Đản là công chúa?"
Nghe được lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp rõ ràng là kinh ngạc không thôi.
Hắn không tin, một chút cũng không tin, nữ cặn bã xấu xa không chịu nổi này lại có thể là công chúa?
Đây hoàn toàn chính là chuyện không có khả năng!
Cảm nhận được vẻ mặt khó có thể tin của Tiêu Dung Diệp, cũng là ở trong dự liệu của Hoắc Thiếu Nghi, dù sao hắn cũng đã từng không tin chân tướng đáng buồn này.
"Có lẽ ngươi không tin chuyện này! Nhưng đây là sự thật, còn có chuyện càng không thể tin hơn..."
Đột nhiên, giữa lông mày Hoắc Thiếu Nghi trở nên ngưng trọng, bộ dáng nghiêm túc như là bao công mặt đen, tơ máu đột nhiên hiện lên ở trong đôi mắt vốn đen nhánh.
Hoắc Thiếu Nghi đau lòng, gằn từng tiếng nặn ra từ giữa kẽ răng - -
"Ngươi và Yên Nhi là - - huynh muội ruột cùng cha khác mẹ!"
"Cái gì?"
Nghe được Hoắc Thiếu Nghi nói như vậy, Tiêu Dung Diệp cảm giác như là nghe được chuyện buồn cười nhất.
"Ha ha, Hoắc Thiếu Nghi, ngươi không biết là lý do này rất buồn cười sao? Cẩu Đản là muội muội ta, đây mẹ nó chính là phóng p. Ngươi không thể nhìn ta tốt, ngươi trực tiếp giết ta là tốt rồi, làm gì thêu dệt ra một lời nói dối nhảm nhí tới lừa gạt ta!"
"Dung Diệp, chuyện này, ngươi tin thì tin, không tin cũng phải tin!"
Đôi mắt Hoắc Thiếu Nghi vọt lên thần sắc lạnh lùng, tiếp tục gằn từng chữ - -
"Năm đó hoàng thượng đi sứ Bắc Minh quốc, hồ đố với hoàng hậu, sinh ra một nữ nhi. Vào năm đó, lời đồn về việc này nổi lên khắp nơi, khiến hai quốc gia không tiếc huyết chiến với nhau. Năm ấy ngươi cũng đã hơn bảy tuổi, hẳn là biết chuyện này đi?"
Hoắc Thiếu Nghi vứt vấn đề cho Tiêu Dung Diệp, tiếp tục hỏi.
Mà Tiêu Dung Diệp vừa bị hỏi, nếp nhăn trên mặt khi cười ở bên môi đột nhiên ngừng, bất an xẹt qua nơi đáy mắt.
Năm đó, chuyện An Nam quốc chinh phạt phương bắc, hắn quả thật biết, hơn nữa hắn cũng biết là vì một người nữ tử mới đi tấn công Bắc Minh quốc.
Lúc đó thấy mẫu phi suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, Tiêu Dung Diệp cũng biết đại khái tình huống là gì!
Cũng từ đó trở đi, hắn liền hạ quyết tâm, quyết không thể giống như phụ hoàng, đào hoa với nhiều nữ nhân như vậy, biến thành không tiếc hai nước Huyết Chiến. Nhược thủy tam thiên, độc thủ một gáo nước, vào lúc hắn còn rất nhỏ, hắn liền có lời thề như vậy.
Chính là lúc này, nhắc lại chuyện xưa một phen, rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây?
Đừng nói với hắn, ý tứ trong lời nói của Hoắc Thiếu Nghi là Cẩu Đản - công chúa vong quốc này là do phụ hoàng và hoàng hậu Bắc Minh quốc kia sinh ra?
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Diệp hoàn toàn trở nên bất an.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tiêu Dung Diệp run giọng, mang theo âm điệu tan thành những mảnh nhỏ chất vấn.
"Điều ta muốn nói rất đơn giản, ngươi cũng thông minh cơ trí như thế, sao sẽ không biết ta nghĩ muốn nói là cái gì đây?"
"Ngươi nói bậy!"
Tiêu Dung Diệp nổi giận hô lên, vô cùng lo lắng ngắt lời Hoắc Thiếu Nghi.
Không thể tin, kinh hãi hiện lên nơi đáy mắt.
"Dung Diệp, có một số sự thật không phải ngươi muốn phủ định thì nó có thể không tồn tại! Chuyện này, vốn tưởng rằng sẽ giấu diếm lừa gạt không hề bại lộ. Chỉ là không khéo, ta phát hiện bí mật trong khối ngọc thạch màu tím này của Yên Nhi, ta không thể để các ngươi làm bậy nữa, cho nên ta mang nàng đi."
"Vốn ta chỉ là muốn nàng trải qua cuộc sống vô ưu vô lo, không nghĩ tới nàng lấy kéo cắt cổ tay, bức bách ta nói cho nàng sự thật, vì thế ta liền..."
Càng nói, giọng nói Thiếu Nghi càng nhỏ. Câu nói kế tiếp, hắn gần như khó có thể mở miệng.
Tác giả :
Mạch Trạc Điệp