Nữ Bộ Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 20: Cho ta chết
Lúc chạng vạng tối, ba người Xảo Nhi rốt cục cũng tới kinh thành, dưới chân thiên tử đương nhiên không giống như huyện trấn nhỏ, cửa hàng san sát, khi tới thời điểm bữa tối, người đi trên đường càng lui tới vội vã về nhà, hoặc là tìm tiệm ăn dùng bữa, dòng người không ngừng, phi thường náo nhiệt.
Ba người Đông Phương Ngọc xuống ngựa, dắt ngựa đi đến khu náo nhiệt, bởi vì phủ Thái sư ở phía đông kinh thành, Hồng huyện ở phía tây, cho nên đi phủ Thái sư, đương nhiên phải xuyên qua ngõ hẻm.
“Xảo Nhi, ngươi đói không? Chúng ta dùng bữa tối trước được không?” Đông Phương Ngọc quan tâm hỏi, nhìn Xảo Nhi một chút sinh khí cũng không có, kỳ thật Xảo Nhi ở trên lưng ngựa vẫn ôm hắn ngủ thẳng đến kinh thành, nhưng mà hiện tại bộ dạng vẫn như trước không có tinh thần, Đông Phương Ngọc cho rằng nàng vì ngồi ngựa không quen mà mệt nhọc, kỳ thật Xảo Nhi chính là loại không có việc gì làm sẽ không có tinh thần, người càng thanh nhàn sẽ càng nhàm chán, cho nên nàng hiện tại giống như mầm đậu, cần tưới nước.
“Được.” Xảo Nhi giương mắt lên nhìn chung quanh một chút, kinh thành náo nhiệt giống như vẫn không khơi dậy nổi hứng thú trong nàng.
“Thiếu gia, đi ‘Tiệm ăn Đông Đằng’ đi, đã ở phía trước!” Tiểu Thanh lập tức hưng phấn nói, chạy một buổi chiều, hắn vừa mệt vừa đói.
“Được rồi.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi không có tinh thần, duỗi bàn tay to ra nắm đôi tay bé nhỏ của nàng.
Xảo Nhi cúi đầu nhìn bàn tay to của hắn, hất cánh tay ra, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc ôn nhu cười nói: “Ta sợ Xảo Nhi không có tinh thần, sẽ bị lạc đường.” Nói xong kéo nàng đi lên phía trước, Xảo Nhi khóe miệng co quắp, không có giãy dụa nữa.
Tiểu Thanh kéo hai con ngựa nhanh chóng đi lên phía trước, đến trước một tửu lâu nhìn rất sang trọng kêu lên: “Liêu chưởng quầy, mau gọi tiểu nhị giúp đỡ, thiếu gia tới!” Thì ra đây là tiệm ăn của thủ phủ Đông Phương Thế Gia ở kinh thành, hơn nữa tửu lâu này có ba gian nhà nối nhau.
“Thiếu gia, người đã tới, mau vào nghỉ ngơi!” Liêu chưởng quầy hơn ba mươi tuổi lập tức nét cười đầy mặt chạy ra, tiểu nhị tiếp nhận con ngựa trong tay Tiểu Thanh, đem ba người nghênh tiếp tai một gian phòng trang nhã ở lầu hai.
Xảo Nhi sớm đã thoát khỏi bàn tay của Đông Phương Ngọc đi phía sau hắn, đầu nhỏ bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, đại sảnh buôn bán rất bất thường, bên ngoài còn có người chờ, lầu hai lại u tĩnh rất nhiều, cây xanh khiến đầu óc nàng thanh tỉnh lại, căn phòng trang nhã mở ra một nửa, khiến mọi người có thể nhìn thấy tình cảnh khách nhân ăn uống náo nhiệt bên trong, lầu ba là gian phòng xa xỉ, phải là đại nhân vật có tiền mới mở ra được, tuyệt đối có tính riêng tư.
“Thiếu gia, nơi này được không?” Liêu chưởng quầy đương nhiên là tự mình chọn chỗ, bởi vì Đông Phương Ngọc chỉ nói muốn một gian phòng trang nhã, cho nên hắn không có dẫn lên lầu ba.
“Ừ, có thể, pha ấm trà ngon tới.” Đông Phương Ngọc mỉm cười phân phó, sau đó để Xảo Nhi ngồi xuống trước, “Xảo Nhi, ngươi muốn ăn cái gì?”
“Tùy ý, ngươi tự gọi đi!” Xảo Nhi không có ý kiến, hắn đã là thiếu chủ nơi này, tự nhiên biết rõ món nào ngon, cũng biết rõ hắn sẽ không nhỏ mọn.
“Tiểu Thanh, đi kêu thức ăn đi.” Đông Phương Ngọc ở chỗ này có thực đơn của mình, Tiểu Thanh lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Đông Phương Ngọc giao việc xong, quay đầu thấy Xảo Nhi đứng ở cạnh cửa sổ nhìn đại sảnh phía dưới nhíu mày, có chút không hiểu, cũng đi qua xem, vừa vặn thấy một nam tử nhỏ gầy ở trong đám người trộm túi tiền của khách nhân, nhất thời cả kinh, đứng dậy.
“Thỉnh mọi người quản túi tiền của mình thật tốt, để tránh bị trộm!” Đông Phương Ngọc lập tức khí vận đan điền hô vọng xuống dưới, dưới lầu một trận sôi nổi, nhao nhao kiểm tra túi tiền của mình.
“Ai da, túi tiền của ta?” Có đại hán kêu lên.
“Ta cũng không thấy!” Lại một người nhảy dựng lên.
Đông Phương Ngọc mày kiếm nhăn lại, không nghĩ đến một nam tử nhỏ gầy như thế đã trộm được mấy túi, mắt thấy hắn đã di chuyển đến cửa chính muốn chạy, lập tức hô: “Bắt lấy nam tử nhỏ gầy ở ngưỡng cửa!”
Nam tử nhỏ gầy lập tức ngẩng đầu, đôi mắt như con chuột ngoan độc nhìn Đông Phương Ngọc trên lầu hai, sau đó co chân chạy.
“Bắt lấy hắn!” Mấy người đại hán cộng thêm hộ viện tiệm ăn nhanh chóng đuổi theo.
“Xảo Nhi, cám ơn ngươi.” Đông Phương Ngọc cười ngồi xuống.
“Liên quan gì ta!” Xảo Nhi liếc hắn một cái, mình cái gì cũng chưa nói a.
“Ha ha.” Đông Phương Ngọc cười cười tự giễu, “Xảo Nhi đêm nay ở lại kinh thành đi, sáng mai quay trở lại Hồng huyện cũng không muộn. “
“Không cần, buổi tối ta ngủ không được, vừa văn lên đường, ngươi cũng nghe sát thủ nói gì rồi, tự mình bảo trọng đi!” Xảo Nhi không có ý quan tâm hắn, nhưng mà nhìn hắn tuấn mỹ nên nhắc nhở một chút, để tránh chết đáng tiếc.
“Ha ha, đa tạ Xảo Nhi quan tâm, tại hạ hiểu rõ.” Đông Phương Ngọc rất cao hứng có thể từ khuôn miệng lãnh tình của Xảo Nhi nghe được câu này, đương nhiên hắn biết rõ Xảo Nhi là bởi vì hắn tuấn mỹ mới nhắc nhở.
Xảo Nhi nhìn hắn một cái không nói gì khác, nàng biết rõ Đông Phương Ngọc là người thông minh.
Tiểu Thanh sau khi quay lại mang theo thức ăn trên tay, năm món ăn một canh, có màu sắc, hương vị đầy đủ, Xảo Nhi ăn say sưa ngon lành, Đông Phương Ngọc nhìn nàng thích ăn, mặt mày không khỏi hớn hở.
Lúc ăn được một nửa, mấy đại hán đuổi theo tên trộm đã trở về, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn, nhìn là biết đã lấy lại được túi tiền, hơn nữa phỏng chừng đã đánh người không nhẹ.
Liêu chưởng quầy cười tiến tới đưa tin: “Thiếu gia, tên trộm đã bị bắt đưa đến nha môn, mấy ngày này, trong khách điếm đều có khách nhân bị mất túi tiền, rất may hôm nay thiếu gia nhìn thấy, mới bình yên trở lại. Thiếu gia, Hoa vương gia vừa mới đến, biết ngươi ở đây, người xem, người có không phải nên chào hỏi không?”
“Sao? Tứ vương gia?” Đông Phương Ngọc khuôn mặt tuấn tú ôn hòa xuất hiện vẻ trầm trọng.
“Vâng, hắn với mấy người bằng hữu, Đại tiểu thư cũng ở đây, thiếu gia, ngươi không đi sợ không hay lắm.”
“Thế liền đi chào hỏi!” Đông Phương Ngọc biết mình trốn không thoát, người ta đường đường là Tứ vương gia, hắn sao lại dám không nể mặt, “Xảo Nhi, ngươi từ từ ăn, thích cái gì nữa, ta sẽ gọi thêm.”
“Thiếu gia, vị nữ quan gia đây là?” Liêu chưởng quầy nhìn trang phục của Xảo Nhi từ lúc vào tửu lâu đến giờ đã chú ý, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thiếu gia nhà mình phạm vương pháp?
“À, là bằng hữu của ta, ngươi phải đón tiếp thật tốt!” Đông Phương Ngọc đứng dậy đi ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Xảo Nhi cũng đứng dậy đi theo.
“Xảo Nhi?” Đông Phương Ngọc quay đầu nhìn sắc mặt lãnh khốc của nàng.
“Hiện giờ chưa trở về phủ Thái sư, ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của ta, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện sự, ta sẽ bị đại nhân lải nhải đến chết.” Xảo Nhi rất nghiêm túc nhìn Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc vừa nghe, không nhịn được cười nói: “Thế thì được, Xảo Nhi cùng đi, nhưng mà phía trên là đương kim Tứ vương gia, chúng ta không thể đắc tội, Xảo Nhi hiểu không?”
“Ngươi chính là cho ta chết sao!” Xảo Nhi nhìn hắn bĩu môi, nàng không có ngu ngốc như vậy.
“A ha ha.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi ngây người ra, tiếng cười trầm thấp uyển chuyển, nha đầu này nói chuyện luôn ngoài dự đoán của mọi người.
Liêu chưởng quầy nhìn thiếu gia nhà mình đối với một nữ quan gia lại lộ ra nụ cười ấm áp thân thiết như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Ba người Đông Phương Ngọc xuống ngựa, dắt ngựa đi đến khu náo nhiệt, bởi vì phủ Thái sư ở phía đông kinh thành, Hồng huyện ở phía tây, cho nên đi phủ Thái sư, đương nhiên phải xuyên qua ngõ hẻm.
“Xảo Nhi, ngươi đói không? Chúng ta dùng bữa tối trước được không?” Đông Phương Ngọc quan tâm hỏi, nhìn Xảo Nhi một chút sinh khí cũng không có, kỳ thật Xảo Nhi ở trên lưng ngựa vẫn ôm hắn ngủ thẳng đến kinh thành, nhưng mà hiện tại bộ dạng vẫn như trước không có tinh thần, Đông Phương Ngọc cho rằng nàng vì ngồi ngựa không quen mà mệt nhọc, kỳ thật Xảo Nhi chính là loại không có việc gì làm sẽ không có tinh thần, người càng thanh nhàn sẽ càng nhàm chán, cho nên nàng hiện tại giống như mầm đậu, cần tưới nước.
“Được.” Xảo Nhi giương mắt lên nhìn chung quanh một chút, kinh thành náo nhiệt giống như vẫn không khơi dậy nổi hứng thú trong nàng.
“Thiếu gia, đi ‘Tiệm ăn Đông Đằng’ đi, đã ở phía trước!” Tiểu Thanh lập tức hưng phấn nói, chạy một buổi chiều, hắn vừa mệt vừa đói.
“Được rồi.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi không có tinh thần, duỗi bàn tay to ra nắm đôi tay bé nhỏ của nàng.
Xảo Nhi cúi đầu nhìn bàn tay to của hắn, hất cánh tay ra, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc ôn nhu cười nói: “Ta sợ Xảo Nhi không có tinh thần, sẽ bị lạc đường.” Nói xong kéo nàng đi lên phía trước, Xảo Nhi khóe miệng co quắp, không có giãy dụa nữa.
Tiểu Thanh kéo hai con ngựa nhanh chóng đi lên phía trước, đến trước một tửu lâu nhìn rất sang trọng kêu lên: “Liêu chưởng quầy, mau gọi tiểu nhị giúp đỡ, thiếu gia tới!” Thì ra đây là tiệm ăn của thủ phủ Đông Phương Thế Gia ở kinh thành, hơn nữa tửu lâu này có ba gian nhà nối nhau.
“Thiếu gia, người đã tới, mau vào nghỉ ngơi!” Liêu chưởng quầy hơn ba mươi tuổi lập tức nét cười đầy mặt chạy ra, tiểu nhị tiếp nhận con ngựa trong tay Tiểu Thanh, đem ba người nghênh tiếp tai một gian phòng trang nhã ở lầu hai.
Xảo Nhi sớm đã thoát khỏi bàn tay của Đông Phương Ngọc đi phía sau hắn, đầu nhỏ bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, đại sảnh buôn bán rất bất thường, bên ngoài còn có người chờ, lầu hai lại u tĩnh rất nhiều, cây xanh khiến đầu óc nàng thanh tỉnh lại, căn phòng trang nhã mở ra một nửa, khiến mọi người có thể nhìn thấy tình cảnh khách nhân ăn uống náo nhiệt bên trong, lầu ba là gian phòng xa xỉ, phải là đại nhân vật có tiền mới mở ra được, tuyệt đối có tính riêng tư.
“Thiếu gia, nơi này được không?” Liêu chưởng quầy đương nhiên là tự mình chọn chỗ, bởi vì Đông Phương Ngọc chỉ nói muốn một gian phòng trang nhã, cho nên hắn không có dẫn lên lầu ba.
“Ừ, có thể, pha ấm trà ngon tới.” Đông Phương Ngọc mỉm cười phân phó, sau đó để Xảo Nhi ngồi xuống trước, “Xảo Nhi, ngươi muốn ăn cái gì?”
“Tùy ý, ngươi tự gọi đi!” Xảo Nhi không có ý kiến, hắn đã là thiếu chủ nơi này, tự nhiên biết rõ món nào ngon, cũng biết rõ hắn sẽ không nhỏ mọn.
“Tiểu Thanh, đi kêu thức ăn đi.” Đông Phương Ngọc ở chỗ này có thực đơn của mình, Tiểu Thanh lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Đông Phương Ngọc giao việc xong, quay đầu thấy Xảo Nhi đứng ở cạnh cửa sổ nhìn đại sảnh phía dưới nhíu mày, có chút không hiểu, cũng đi qua xem, vừa vặn thấy một nam tử nhỏ gầy ở trong đám người trộm túi tiền của khách nhân, nhất thời cả kinh, đứng dậy.
“Thỉnh mọi người quản túi tiền của mình thật tốt, để tránh bị trộm!” Đông Phương Ngọc lập tức khí vận đan điền hô vọng xuống dưới, dưới lầu một trận sôi nổi, nhao nhao kiểm tra túi tiền của mình.
“Ai da, túi tiền của ta?” Có đại hán kêu lên.
“Ta cũng không thấy!” Lại một người nhảy dựng lên.
Đông Phương Ngọc mày kiếm nhăn lại, không nghĩ đến một nam tử nhỏ gầy như thế đã trộm được mấy túi, mắt thấy hắn đã di chuyển đến cửa chính muốn chạy, lập tức hô: “Bắt lấy nam tử nhỏ gầy ở ngưỡng cửa!”
Nam tử nhỏ gầy lập tức ngẩng đầu, đôi mắt như con chuột ngoan độc nhìn Đông Phương Ngọc trên lầu hai, sau đó co chân chạy.
“Bắt lấy hắn!” Mấy người đại hán cộng thêm hộ viện tiệm ăn nhanh chóng đuổi theo.
“Xảo Nhi, cám ơn ngươi.” Đông Phương Ngọc cười ngồi xuống.
“Liên quan gì ta!” Xảo Nhi liếc hắn một cái, mình cái gì cũng chưa nói a.
“Ha ha.” Đông Phương Ngọc cười cười tự giễu, “Xảo Nhi đêm nay ở lại kinh thành đi, sáng mai quay trở lại Hồng huyện cũng không muộn. “
“Không cần, buổi tối ta ngủ không được, vừa văn lên đường, ngươi cũng nghe sát thủ nói gì rồi, tự mình bảo trọng đi!” Xảo Nhi không có ý quan tâm hắn, nhưng mà nhìn hắn tuấn mỹ nên nhắc nhở một chút, để tránh chết đáng tiếc.
“Ha ha, đa tạ Xảo Nhi quan tâm, tại hạ hiểu rõ.” Đông Phương Ngọc rất cao hứng có thể từ khuôn miệng lãnh tình của Xảo Nhi nghe được câu này, đương nhiên hắn biết rõ Xảo Nhi là bởi vì hắn tuấn mỹ mới nhắc nhở.
Xảo Nhi nhìn hắn một cái không nói gì khác, nàng biết rõ Đông Phương Ngọc là người thông minh.
Tiểu Thanh sau khi quay lại mang theo thức ăn trên tay, năm món ăn một canh, có màu sắc, hương vị đầy đủ, Xảo Nhi ăn say sưa ngon lành, Đông Phương Ngọc nhìn nàng thích ăn, mặt mày không khỏi hớn hở.
Lúc ăn được một nửa, mấy đại hán đuổi theo tên trộm đã trở về, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhẫn, nhìn là biết đã lấy lại được túi tiền, hơn nữa phỏng chừng đã đánh người không nhẹ.
Liêu chưởng quầy cười tiến tới đưa tin: “Thiếu gia, tên trộm đã bị bắt đưa đến nha môn, mấy ngày này, trong khách điếm đều có khách nhân bị mất túi tiền, rất may hôm nay thiếu gia nhìn thấy, mới bình yên trở lại. Thiếu gia, Hoa vương gia vừa mới đến, biết ngươi ở đây, người xem, người có không phải nên chào hỏi không?”
“Sao? Tứ vương gia?” Đông Phương Ngọc khuôn mặt tuấn tú ôn hòa xuất hiện vẻ trầm trọng.
“Vâng, hắn với mấy người bằng hữu, Đại tiểu thư cũng ở đây, thiếu gia, ngươi không đi sợ không hay lắm.”
“Thế liền đi chào hỏi!” Đông Phương Ngọc biết mình trốn không thoát, người ta đường đường là Tứ vương gia, hắn sao lại dám không nể mặt, “Xảo Nhi, ngươi từ từ ăn, thích cái gì nữa, ta sẽ gọi thêm.”
“Thiếu gia, vị nữ quan gia đây là?” Liêu chưởng quầy nhìn trang phục của Xảo Nhi từ lúc vào tửu lâu đến giờ đã chú ý, trong lòng nghĩ chẳng lẽ thiếu gia nhà mình phạm vương pháp?
“À, là bằng hữu của ta, ngươi phải đón tiếp thật tốt!” Đông Phương Ngọc đứng dậy đi ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Xảo Nhi cũng đứng dậy đi theo.
“Xảo Nhi?” Đông Phương Ngọc quay đầu nhìn sắc mặt lãnh khốc của nàng.
“Hiện giờ chưa trở về phủ Thái sư, ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của ta, ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện sự, ta sẽ bị đại nhân lải nhải đến chết.” Xảo Nhi rất nghiêm túc nhìn Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc vừa nghe, không nhịn được cười nói: “Thế thì được, Xảo Nhi cùng đi, nhưng mà phía trên là đương kim Tứ vương gia, chúng ta không thể đắc tội, Xảo Nhi hiểu không?”
“Ngươi chính là cho ta chết sao!” Xảo Nhi nhìn hắn bĩu môi, nàng không có ngu ngốc như vậy.
“A ha ha.” Đông Phương Ngọc nhìn Xảo Nhi ngây người ra, tiếng cười trầm thấp uyển chuyển, nha đầu này nói chuyện luôn ngoài dự đoán của mọi người.
Liêu chưởng quầy nhìn thiếu gia nhà mình đối với một nữ quan gia lại lộ ra nụ cười ấm áp thân thiết như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tác giả :
Phong Gian Danh Hương