Nữ Ân Sư
Chương 6: Y tài
Sau khi dùng thân thể cảm nhận tình hình lồi lõm của nền phòng sách mấy lượt, cuối cùng Kỳ Phong không còn dám kiêu ngạo trước mặt Bạch Đàn nữa. Sắc mặt tái mét, hắn được Cố Trình đỡ ra ngoài hành lang nghỉ ngơi.
Tư Mã Tấn nói: "Bản vương đã biết chuyện tên khốn này bắt người. Vốn đó là việc khi quân, nhưng giờ đây bản vương đã bái sư nên cũng không coi là khi quân nữa".
Bạch Đàn nghe vậy mới biết thì ra không phải nàng đang trả thù Kỳ Phong mà là chính bản thân Tư Mã Tấn ôm một cục tức nên muốn hành hạ Kỳ Phong chơi.
Có thể được, bởi dù sao tình hình bây giờ đều do việc làm của Kỳ Phong khi đó gây ra.
Chuyện bắt cóc này Vô Cấu còn không biết, Bạch Đàn không muốn làm Vô Cấu sợ nên ra hiệu cho cô nàng ra ngoài trước.
Vô Cấu coi như được giải thoát, hết sức rụt rè lùi ra cửa, vừa quay lại đã co cẳng chạy như điên.
Bạch Đàn rót một tách trà đẩy về phía đối diện: "Điện hạ đã biết chuyện này thì chúng ta nên thống nhất một số việc để tránh lần sau bị hỏi lại để lộ chân tướng".
Ngón tay Tư Mã Tấn đặt trên miệng tách trà: "Không cần phải phiền phức như thế, ân sư cho rằng bản vương thật sự muốn tu tâm dưỡng tính hay sao?"
Bạch Đàn bị câu hỏi của hắn làm nghẹn lời một lát: "Ít nhất chuyện điện hạ bái ta làm thầy khi nào cũng phải thống nhất với nhau chứ?"
Tư Mã Tấn ngước mắt nhìn nàng: "Vậy ân sư nói thế nào?"
Bạch Đàn tính ngày: "Cứ nói là ba tháng trước điện hạ bái ta làm thầy. Tháng đó ta có mấy ngày không ở nhà, vừa hay có thể giải thích được. Như vậy lần trước ta đột nhiên xuất hiện ở vương phủ của điện hạ mới là bình thường".
"Lời này không đúng". Tư Mã Tấn đột nhiên nghiêng người về phía trước, ghé sát vào gần Bạch Đàn: "Ân sư trước kia đã từng dạy bảo bản vương, cho nên bản vương sớm đã là học trò của ân sư rồi, làm sao có thể nói là ba tháng trước chứ?"
Bạch Đàn thoáng giật mình, nhớ Kỳ Phong cũng từng nói như vậy. Mùi thuốc thoang thoảng như có như không trên người hắn lan tới mũi nàng, đôi mắt hắn gần trong gang tấc, lại âm trầm đến mức đáng sợ, nàng hơi mất tự nhiên lui lại một chút.
Không phải thế. Nếu nàng dạy dỗ thì sao có thể dạy thành một người như vậy? Không được mắng người như thế chứ!
"Xem dáng vẻ ân sư thì hiển nhiên là không nhớ rồi". Tư Mã Tấn lùi lại, đứng dậy đi tới cửa, đưa một tay vén màn cửa, lại dừng một chút: "Nếu ân sư vẫn không nhớ được thì thôi. Đáng tiếc là dù thế nào cũng đã nhuốm màu bản vương rồi, tài danh "nhất Thanh nhị Bạch" chỉ sợ từ nay sẽ phải phủ bụi".
Bạch Đàn nhướng mày, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài.
Nàng coi như đã hiểu, chơi khăm gã sát thần này một vố, hắn sao có thể để nàng dễ chịu? Nói là tới hành lễ bái sư nhưng thực chất chính là đến trả đũa mình đây mà!
Tư Mã Tấn ra khỏi tòa viện của Bạch Đàn nhưng không hề vội vã về thành.
Thế núi Đông Sơn không cao, một đội binh lính đi theo hắn lúc này đang canh gác trên sườn núi. Lúc hắn dưới tới đó, các binh sĩ lập tức dắt ngựa của hắn ra, sau đuôi ngựa không ngờ lại buộc một người, toàn thân là máu lẫn lộn với bùn đất lá cây, run run co quắp gần như không nhìn ra hình người.
Gã này cũng là một tên giặc cỏ, hang ổ bị phá không đau lòng, huynh đệ bị giết cũng không sầu não, lại chỉ xót những bảo bối đã gom góp bấy lâu. Giờ đây kho báu đã thuộc về triều đình, dù sao cũng không có đường lui, hắn dứt khoát bám theo trả thù, muốn ám sát Tư Mã Tấn để giải mối hận trong lòng.
Tư Mã Tấn đã biết từ trước nhưng đón lõng hai ngày không bắt được hắn, hôm nay cố ý ra khỏi thành đi bái sư và đã bắt sống được hắn.
Tư Mã Tấn xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi chầm chậm. Gã giặc cỏ bị kéo lê xuống núi như một chiếc giẻ lau, nơi nào đi qua cỏ khô đá núi đều dính vết máu lác đác.
Tất cả mọi người đều đã quen với chuyện như thế này, đi đường rất bình thản ung dung, yên tĩnh không có một tiếng động.
Sau một lúc lâu, Tư Mã Tấn đột nhiên ghìm ngựa: "Chết rồi à?"
Chân sau ngựa không dừng lại kịp, rắc một tiếng giẫm vỡ một chiếc xương của tên giặc cỏ. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn dùng chút hơi sức cuối cùng gào thét: "Tư Mã Tấn, bố có thành ma cũng không buông tha cho ngươi!!!"
"Không chết thì tốt, vẫn còn chơi được". Tư Mã Tấn hài lòng cười khẽ, đánh ngựa tiếp tục tiến lên.
Tên giặc cỏ đau đến ngạt thở, toàn thân co giật, tiếng thều thào rên rỉ hòa tan trong gió, thảm thiết không nỡ nghe.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên một người từ trong rừng chui ra, áo xanh tóc đen, lại còn đi guốc mộc, chắn ngang phía trước đoàn người.
Tư Mã Tấn nhìn hắn, hắn cũng nhìn Tư Mã Tấn. Sau đó hắn thoáng nhìn phía sau ngựa của Tư Mã Tấn, vòng tay cười rồi tránh ra: "A, điện hạ đang bận à?"
"Ờ".
"Ăn cơm chưa?"
"Ngươi mời bản vương ăn cơm à?"
Người đó nhếch môi cười: "Nếu ta mời khách thì chỉ có thể mời điện hạ uống thuốc".
Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng, lại không tức giận: "Ngươi đến Đông Sơn làm gì?"
"Đến thăm Bạch Đàn".
Tư Mã Tấn nhìn hắn: "Các ngươi biết nhau à?"
"Bọn ta rất thân nhau". Hắn đếm ngón tay: "Cháu họ của cháu họ của chú họ của mẹ Bạch Đàn chính là ta".
Kỳ Phong nén đau trên người, hừ một tiếng: "Thế mà cũng gọi là thân?"
Vừa nói lại vừa nháy mắt với hắn.
Tư Mã Tấn nói: "Ta nhớ phu nhân quá cố của Bạch thái phó là người nhà họ Hi, quả thật có một chút quan hệ với ngươi".
Ánh mắt hắn chuyển từ trên người Kỳ Phong sang gương mặt đang cười tít mắt đó: "Vậy mà ngươi còn kêu Kỳ Phong đi bắt Bạch Đàn?"
Người đó lập tức tắt nụ cười, cắm đầu chạy thẳng lên trên núi, guốc mộc chạy trên bậc đá lộc cộc, không ngờ lại rất nhanh nhẹn.
Nhớ tới những khổ sở phải hứng chịu mấy ngày nay, Kỳ Phong rất không cam lòng, lớn tiếng gọi với theo người nọ: "Hi công tử, ngươi thật là không trọng nghĩa! Oan uổng bắt một mình ta gánh chịu, vậy mà bây giờ ngươi còn chạy!"
Đối phương càng cắm cổ chạy nhanh hơn.
Tư Mã Tấn hừ lạnh một tiếng, không hề đuổi theo mà đánh ngựa tiếp tục xuống núi.
Kỳ Phong hết sức thận trọng nhìn sắc mặt Tư Mã Tấn: "Điện hạ không truy cứu nữa à?"
"Đó đường đường là y tài Hi Thanh, còn hữu dụng lắm, thôi bỏ đi!"
Ngực Kỳ Phong như bị đâm một đao, thật đau, thật lạnh, ý điện hạ là hắn vô dụng đây mà...
***
Nghe nói Lăng Đô Vương đã đi, Vô Cấu mới dám đi ra ngoài, vừa ra đến sân đã nhìn thấy gia đinh mở cửa cho một người vào. Áo xanh tay rộng, đai áo như gió, guốc mộc lách cách, tất vải trắng như tuyết dính bùn đất, dáng vẻ này không thể là ai khác ngoài một trong tam tài, y tài Hi Thanh.
Vô Cấu quay vào gọi một tiếng: "Sư tôn, Hi công tử đến rồi".
Bạch Đàn chậm rãi từ trong phòng đi ra: "A, đây không phải y tài Hi Thanh hay sao? Cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?"
Hi Thanh cười tít mắt, nói: "Đến tết Trùng Dương rồi mà, ta đến cùng bạn cũ leo núi ngắm cảnh".
Bạch Đàn vừa nghe đã cười, bởi vì đây là thông lệ. Nàng vẫy tay gọi Vô Cấu mang áo choàng của mình đến, cùng Hi Thanh đi ra cổng viện.
Người đời thường xếp tam tài trong thiên hạ cùng nhau, thực ra cũng là bởi vì ba người này có quan hệ khá thân thiết. Nhạc tài Bạch Hoán Mai là chị họ của Bạch Đàn, còn Hi Thanh thì là con cháu phía nhà mẹ nàng, không coi là cùng nhau lớn lên nhưng cũng là quen biết từ nhỏ.
Có điều trong tam tài thì Bạch Hoán Mai sống tốt nhất, được tuyển vào cung làm hoàng phi, nghe nói đã được thăng lên quý phi rồi.
Còn Bạch Đàn và Hi Thanh thì đúng là thảm.
Trong mắt thế gia, y đạo chẳng qua chỉ là một dạng thuật pháp giống như đạo sĩ luyện đan cầu tiên đạo. Bị ốm có gì sợ? Uống chút ngũ thạch tán, sống khỏe như thần tiên! Cho nên mới nói học y không có triển vọng, đâu phải việc nên làm của đệ tử thế gia.
Còn Hi Thanh xuất thân thế gia lại si mê y thuật, lén bái sư học y bị phát hiện, bị gia tộc cấm đoán, sau đó dứt khoát mang hành lý bỏ nhà ra đi.
Năm ấy Bạch Đàn đã có chút tài danh, đáng tiếc quan hệ với phụ thân cũng căng thẳng đến cực điểm, cũng đeo hành lý rời nhà bôn tẩu trên đường.
Thiếu niên thiếu nữ gặp nhau tại cửa ngõ Ô Y, mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng kinh ngạc phát hiện là người đồng đạo, kết bạn ra khỏi thành ngao du thiên hạ.
Chẳng bao lâu mỗi người một ngả, một người đi khắp tứ phương học y, một người nghiên cứu học hành tại biệt viện Đông Sơn.
Có điều sau đó thời đến vận đổi, Hi Thanh gặp đúng lúc thừa tướng Vương Phu bệnh nặng, các thái y bó tay hết cách, hắn chỉ dùng vài thang thuốc đã chữa khỏi cho thừa tướng, từ đó danh tiếng vang dội, không ai dám xem nhẹ nữa. Các trưởng bối nhà họ Hi cũng đành xuống nước đón hắn về nhà.
Mỗi lần nghĩ đến việc này Bạch Đàn lại chỉ muốn đập đầu vào tường, cho nên người ta vẫn nói đọc sách không có gì hữu dụng, cứ phải học một bản lãnh thực dụng mới được!
Hai người mỗi người hái một mớ thù du (một loại thảo dược) cho vào trong túi, sau một hồi đã dạo đến đỉnh núi. Đang là giờ ngọ, ánh nắng dễ chịu, Bão Phác quán trên đỉnh núi đối diện và thành Kiến Khang xa xa hợp lại tạo thành một cảnh tượng thú vị.
Hi Thanh cầm cành thù du trong tay, tìm chỗ cao cắm xuống, nói: "Nghe nói ngươi thu Lăng Đô Vương làm học trò rồi à?"
Bạch Đàn sửng sốt: "Sao ngươi lại biết?"
Hi Thanh xoa xoa tay, hai mắt cười tít lại thành hai vệt cong cong: "Đương nhiên ta biết, bởi vì lúc Kỳ Phong cuống cuồng đi bắt người để đối phó bệ hạ, chính ta đã nhắc nhở hắn đến bắt ngươi mà".
"Cái gì!" Bạch Đàn suýt nữa đập mớ thù du trong tay lên mặt hắn: "Sao ngươi lại biết Kỳ Phong?"
Hi Thanh lui lại một bước tự bảo vệ mình: "Hai năm trước lúc Lăng Đô Vương đánh trận bị thương, ba thái y tới chữa thì có hai bị hắn đánh thảm hại, cuối cùng là ta chữa trị cho hắn, vì thế mới có qua lại".
Sắc mặt Bạch Đàn không được tốt lắm: "Tại sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến chuyện này?"
"Ôi, ta từng khám cho nhiều bệnh nhân lắm, đỉnh đầu lở loét, bàn chân mưng mủ, sao có thể nói hết với ngươi được?"
"... Vậy vì sao ngươi phải kêu Kỳ Phong đến bắt ta?"
Hi Thanh cười rất thản nhiên: "Bởi vì trước kia ngươi đã dạy Lăng Đô Vương mà".
Bạch Đàn sững sờ.
Một người nói như vậy nàng không tin, hai người nói như vậy nàng hơi nghi hoặc, ba người đều nói như vậy, nàng buộc phải nghi ngờ chính mình.
"Ta thật sự đã dạy hắn sao?"
Hi Thanh hỏi: "Ngươi quên chuyện ở Ngô Quận mười một năm trước rồi à?"
Bạch Đàn đảo mắt không ngừng, lại vẫn hoang mang không hiểu.
"Vậy ta nhắc ngươi một câu, Lăng Đô Vương là con trai tiên đế".
Vẻ hoang mang trong mắt Bạch Đàn dần dần rút bớt, chuyển thành trợn mắt: "Không thể như vậy được. Chẳng lẽ là hắn..."
Chuyện này đã xảy ra mười một năm rồi. Khi đó tiên đế bệnh nặng, sĩ tộc Giang Bắc phản loạn, đô thành tràn ngập hung hiểm.
Để tránh phải lo lắng cho hậu phương, tiên đế hạ lệnh đa số lực lượng tác chiến ở lại phòng thủ, chọn một đám quan chức và binh lính hộ tống con cháu thế gia và quý trụ hoàng tộc ra khỏi kinh đô tránh nạn. Cuối cùng mọi người chạy đến Ngô Quận mới coi như yên ổn.
Trong số đó có con nối dõi duy nhất của tiên đế.
Mặc dù thiên hạ loạn lạc nhưng việc dạy dỗ hoàng tử lại không thể bỏ bê. Hoàng tử vốn có giáo viên nhưng bị phản quân giết chết trên đường. Các thế gia đều biết rõ phản quân đương nhiên nhằm vào con trai hoàng đế, không muốn dây vào nhưng cũng không dám nói thẳng, liền tới tấp đề cử Bạch Ngưỡng Đường tạm gánh vác trọng trách dạy dỗ hoàng tử vì ông ta có tài học cao nhất.
Nhưng Bạch Ngưỡng Đường bôn ba mệt nhọc ốm không gượng dậy được, hoàn toàn không thể dạy dỗ hoàng tử.
Hoàng tử đã được đưa tới chỗ ở tạm của nhà họ Bạch, lại không có ai dạy dỗ, người nhà họ Bạch đều rất nóng lòng.
Khi đó Bạch Đàn cũng vừa cập kê không lâu, thấy mọi người đều vô cùng sốt ruột, nàng cũng rất phiền lòng, quay lại về nhà thay quần áo đàn ông, búi tóc lên rồi thay cha đến tiền viện.
Nàng chỉ biết đối phương là hoàng tử, tuổi đại khái chỉ kém nàng mấy tháng, hết thảy còn lại không biết.
Tình hình khi đó đặc thù, ai cũng không có tâm tư học tập, thay vì nói là dạy học còn không bằng nói là nàng đến chơi với hoàng tử cho qua ngày đoạn tháng.
Thậm chí nàng còn không nhớ có nói chuyện riêng tư với hắn hay không, khắc sâu nhất trong đầu chính là một hình ảnh đơn giản: Hắn quỳ bên án trong sảnh, gầy gò, da trắng tóc đen, không nói câu nào.
Cũng chỉ có vài ngày, mới dạy qua loa vài trang sách thì từ kinh đô truyền đến tin tức, Tư Mã Huyền dẫn quân cần vương, thủ vững kinh thành, tất cả mọi người có thể trở về.
Mười một năm đã qua, thật sự là quá lâu. Thay đổi bề ngoài không cần phải nói, nhưng không ngờ một thiếu niên khi đó rất hiền lành mà lớn lên lại trở thành như vậy.
"Ngươi khẳng định là hắn?" Bạch Đàn vẫn không thể tin được, đó hoàn toàn là hai người khác nhau mà!
Hi Thanh buồn cười: "Tiên đế chỉ có một con trai, lẽ nào còn có thể giả mạo được?"
Bạch Đàn rất khó chấp nhận: "Tại sao hắn lại biến thành như vậy?"
"Khi đó nhất định ngươi dạy cái gì đó khác thường cho hắn!"
"..." Bạch Đàn chỉ muốn đập mớ thù du vào mặt kẻ đầu sỏ này.
Tư Mã Tấn nói: "Bản vương đã biết chuyện tên khốn này bắt người. Vốn đó là việc khi quân, nhưng giờ đây bản vương đã bái sư nên cũng không coi là khi quân nữa".
Bạch Đàn nghe vậy mới biết thì ra không phải nàng đang trả thù Kỳ Phong mà là chính bản thân Tư Mã Tấn ôm một cục tức nên muốn hành hạ Kỳ Phong chơi.
Có thể được, bởi dù sao tình hình bây giờ đều do việc làm của Kỳ Phong khi đó gây ra.
Chuyện bắt cóc này Vô Cấu còn không biết, Bạch Đàn không muốn làm Vô Cấu sợ nên ra hiệu cho cô nàng ra ngoài trước.
Vô Cấu coi như được giải thoát, hết sức rụt rè lùi ra cửa, vừa quay lại đã co cẳng chạy như điên.
Bạch Đàn rót một tách trà đẩy về phía đối diện: "Điện hạ đã biết chuyện này thì chúng ta nên thống nhất một số việc để tránh lần sau bị hỏi lại để lộ chân tướng".
Ngón tay Tư Mã Tấn đặt trên miệng tách trà: "Không cần phải phiền phức như thế, ân sư cho rằng bản vương thật sự muốn tu tâm dưỡng tính hay sao?"
Bạch Đàn bị câu hỏi của hắn làm nghẹn lời một lát: "Ít nhất chuyện điện hạ bái ta làm thầy khi nào cũng phải thống nhất với nhau chứ?"
Tư Mã Tấn ngước mắt nhìn nàng: "Vậy ân sư nói thế nào?"
Bạch Đàn tính ngày: "Cứ nói là ba tháng trước điện hạ bái ta làm thầy. Tháng đó ta có mấy ngày không ở nhà, vừa hay có thể giải thích được. Như vậy lần trước ta đột nhiên xuất hiện ở vương phủ của điện hạ mới là bình thường".
"Lời này không đúng". Tư Mã Tấn đột nhiên nghiêng người về phía trước, ghé sát vào gần Bạch Đàn: "Ân sư trước kia đã từng dạy bảo bản vương, cho nên bản vương sớm đã là học trò của ân sư rồi, làm sao có thể nói là ba tháng trước chứ?"
Bạch Đàn thoáng giật mình, nhớ Kỳ Phong cũng từng nói như vậy. Mùi thuốc thoang thoảng như có như không trên người hắn lan tới mũi nàng, đôi mắt hắn gần trong gang tấc, lại âm trầm đến mức đáng sợ, nàng hơi mất tự nhiên lui lại một chút.
Không phải thế. Nếu nàng dạy dỗ thì sao có thể dạy thành một người như vậy? Không được mắng người như thế chứ!
"Xem dáng vẻ ân sư thì hiển nhiên là không nhớ rồi". Tư Mã Tấn lùi lại, đứng dậy đi tới cửa, đưa một tay vén màn cửa, lại dừng một chút: "Nếu ân sư vẫn không nhớ được thì thôi. Đáng tiếc là dù thế nào cũng đã nhuốm màu bản vương rồi, tài danh "nhất Thanh nhị Bạch" chỉ sợ từ nay sẽ phải phủ bụi".
Bạch Đàn nhướng mày, trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài.
Nàng coi như đã hiểu, chơi khăm gã sát thần này một vố, hắn sao có thể để nàng dễ chịu? Nói là tới hành lễ bái sư nhưng thực chất chính là đến trả đũa mình đây mà!
Tư Mã Tấn ra khỏi tòa viện của Bạch Đàn nhưng không hề vội vã về thành.
Thế núi Đông Sơn không cao, một đội binh lính đi theo hắn lúc này đang canh gác trên sườn núi. Lúc hắn dưới tới đó, các binh sĩ lập tức dắt ngựa của hắn ra, sau đuôi ngựa không ngờ lại buộc một người, toàn thân là máu lẫn lộn với bùn đất lá cây, run run co quắp gần như không nhìn ra hình người.
Gã này cũng là một tên giặc cỏ, hang ổ bị phá không đau lòng, huynh đệ bị giết cũng không sầu não, lại chỉ xót những bảo bối đã gom góp bấy lâu. Giờ đây kho báu đã thuộc về triều đình, dù sao cũng không có đường lui, hắn dứt khoát bám theo trả thù, muốn ám sát Tư Mã Tấn để giải mối hận trong lòng.
Tư Mã Tấn đã biết từ trước nhưng đón lõng hai ngày không bắt được hắn, hôm nay cố ý ra khỏi thành đi bái sư và đã bắt sống được hắn.
Tư Mã Tấn xoay người lên ngựa, thúc ngựa đi chầm chậm. Gã giặc cỏ bị kéo lê xuống núi như một chiếc giẻ lau, nơi nào đi qua cỏ khô đá núi đều dính vết máu lác đác.
Tất cả mọi người đều đã quen với chuyện như thế này, đi đường rất bình thản ung dung, yên tĩnh không có một tiếng động.
Sau một lúc lâu, Tư Mã Tấn đột nhiên ghìm ngựa: "Chết rồi à?"
Chân sau ngựa không dừng lại kịp, rắc một tiếng giẫm vỡ một chiếc xương của tên giặc cỏ. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn dùng chút hơi sức cuối cùng gào thét: "Tư Mã Tấn, bố có thành ma cũng không buông tha cho ngươi!!!"
"Không chết thì tốt, vẫn còn chơi được". Tư Mã Tấn hài lòng cười khẽ, đánh ngựa tiếp tục tiến lên.
Tên giặc cỏ đau đến ngạt thở, toàn thân co giật, tiếng thều thào rên rỉ hòa tan trong gió, thảm thiết không nỡ nghe.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên một người từ trong rừng chui ra, áo xanh tóc đen, lại còn đi guốc mộc, chắn ngang phía trước đoàn người.
Tư Mã Tấn nhìn hắn, hắn cũng nhìn Tư Mã Tấn. Sau đó hắn thoáng nhìn phía sau ngựa của Tư Mã Tấn, vòng tay cười rồi tránh ra: "A, điện hạ đang bận à?"
"Ờ".
"Ăn cơm chưa?"
"Ngươi mời bản vương ăn cơm à?"
Người đó nhếch môi cười: "Nếu ta mời khách thì chỉ có thể mời điện hạ uống thuốc".
Tư Mã Tấn cười lạnh một tiếng, lại không tức giận: "Ngươi đến Đông Sơn làm gì?"
"Đến thăm Bạch Đàn".
Tư Mã Tấn nhìn hắn: "Các ngươi biết nhau à?"
"Bọn ta rất thân nhau". Hắn đếm ngón tay: "Cháu họ của cháu họ của chú họ của mẹ Bạch Đàn chính là ta".
Kỳ Phong nén đau trên người, hừ một tiếng: "Thế mà cũng gọi là thân?"
Vừa nói lại vừa nháy mắt với hắn.
Tư Mã Tấn nói: "Ta nhớ phu nhân quá cố của Bạch thái phó là người nhà họ Hi, quả thật có một chút quan hệ với ngươi".
Ánh mắt hắn chuyển từ trên người Kỳ Phong sang gương mặt đang cười tít mắt đó: "Vậy mà ngươi còn kêu Kỳ Phong đi bắt Bạch Đàn?"
Người đó lập tức tắt nụ cười, cắm đầu chạy thẳng lên trên núi, guốc mộc chạy trên bậc đá lộc cộc, không ngờ lại rất nhanh nhẹn.
Nhớ tới những khổ sở phải hứng chịu mấy ngày nay, Kỳ Phong rất không cam lòng, lớn tiếng gọi với theo người nọ: "Hi công tử, ngươi thật là không trọng nghĩa! Oan uổng bắt một mình ta gánh chịu, vậy mà bây giờ ngươi còn chạy!"
Đối phương càng cắm cổ chạy nhanh hơn.
Tư Mã Tấn hừ lạnh một tiếng, không hề đuổi theo mà đánh ngựa tiếp tục xuống núi.
Kỳ Phong hết sức thận trọng nhìn sắc mặt Tư Mã Tấn: "Điện hạ không truy cứu nữa à?"
"Đó đường đường là y tài Hi Thanh, còn hữu dụng lắm, thôi bỏ đi!"
Ngực Kỳ Phong như bị đâm một đao, thật đau, thật lạnh, ý điện hạ là hắn vô dụng đây mà...
***
Nghe nói Lăng Đô Vương đã đi, Vô Cấu mới dám đi ra ngoài, vừa ra đến sân đã nhìn thấy gia đinh mở cửa cho một người vào. Áo xanh tay rộng, đai áo như gió, guốc mộc lách cách, tất vải trắng như tuyết dính bùn đất, dáng vẻ này không thể là ai khác ngoài một trong tam tài, y tài Hi Thanh.
Vô Cấu quay vào gọi một tiếng: "Sư tôn, Hi công tử đến rồi".
Bạch Đàn chậm rãi từ trong phòng đi ra: "A, đây không phải y tài Hi Thanh hay sao? Cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?"
Hi Thanh cười tít mắt, nói: "Đến tết Trùng Dương rồi mà, ta đến cùng bạn cũ leo núi ngắm cảnh".
Bạch Đàn vừa nghe đã cười, bởi vì đây là thông lệ. Nàng vẫy tay gọi Vô Cấu mang áo choàng của mình đến, cùng Hi Thanh đi ra cổng viện.
Người đời thường xếp tam tài trong thiên hạ cùng nhau, thực ra cũng là bởi vì ba người này có quan hệ khá thân thiết. Nhạc tài Bạch Hoán Mai là chị họ của Bạch Đàn, còn Hi Thanh thì là con cháu phía nhà mẹ nàng, không coi là cùng nhau lớn lên nhưng cũng là quen biết từ nhỏ.
Có điều trong tam tài thì Bạch Hoán Mai sống tốt nhất, được tuyển vào cung làm hoàng phi, nghe nói đã được thăng lên quý phi rồi.
Còn Bạch Đàn và Hi Thanh thì đúng là thảm.
Trong mắt thế gia, y đạo chẳng qua chỉ là một dạng thuật pháp giống như đạo sĩ luyện đan cầu tiên đạo. Bị ốm có gì sợ? Uống chút ngũ thạch tán, sống khỏe như thần tiên! Cho nên mới nói học y không có triển vọng, đâu phải việc nên làm của đệ tử thế gia.
Còn Hi Thanh xuất thân thế gia lại si mê y thuật, lén bái sư học y bị phát hiện, bị gia tộc cấm đoán, sau đó dứt khoát mang hành lý bỏ nhà ra đi.
Năm ấy Bạch Đàn đã có chút tài danh, đáng tiếc quan hệ với phụ thân cũng căng thẳng đến cực điểm, cũng đeo hành lý rời nhà bôn tẩu trên đường.
Thiếu niên thiếu nữ gặp nhau tại cửa ngõ Ô Y, mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng kinh ngạc phát hiện là người đồng đạo, kết bạn ra khỏi thành ngao du thiên hạ.
Chẳng bao lâu mỗi người một ngả, một người đi khắp tứ phương học y, một người nghiên cứu học hành tại biệt viện Đông Sơn.
Có điều sau đó thời đến vận đổi, Hi Thanh gặp đúng lúc thừa tướng Vương Phu bệnh nặng, các thái y bó tay hết cách, hắn chỉ dùng vài thang thuốc đã chữa khỏi cho thừa tướng, từ đó danh tiếng vang dội, không ai dám xem nhẹ nữa. Các trưởng bối nhà họ Hi cũng đành xuống nước đón hắn về nhà.
Mỗi lần nghĩ đến việc này Bạch Đàn lại chỉ muốn đập đầu vào tường, cho nên người ta vẫn nói đọc sách không có gì hữu dụng, cứ phải học một bản lãnh thực dụng mới được!
Hai người mỗi người hái một mớ thù du (một loại thảo dược) cho vào trong túi, sau một hồi đã dạo đến đỉnh núi. Đang là giờ ngọ, ánh nắng dễ chịu, Bão Phác quán trên đỉnh núi đối diện và thành Kiến Khang xa xa hợp lại tạo thành một cảnh tượng thú vị.
Hi Thanh cầm cành thù du trong tay, tìm chỗ cao cắm xuống, nói: "Nghe nói ngươi thu Lăng Đô Vương làm học trò rồi à?"
Bạch Đàn sửng sốt: "Sao ngươi lại biết?"
Hi Thanh xoa xoa tay, hai mắt cười tít lại thành hai vệt cong cong: "Đương nhiên ta biết, bởi vì lúc Kỳ Phong cuống cuồng đi bắt người để đối phó bệ hạ, chính ta đã nhắc nhở hắn đến bắt ngươi mà".
"Cái gì!" Bạch Đàn suýt nữa đập mớ thù du trong tay lên mặt hắn: "Sao ngươi lại biết Kỳ Phong?"
Hi Thanh lui lại một bước tự bảo vệ mình: "Hai năm trước lúc Lăng Đô Vương đánh trận bị thương, ba thái y tới chữa thì có hai bị hắn đánh thảm hại, cuối cùng là ta chữa trị cho hắn, vì thế mới có qua lại".
Sắc mặt Bạch Đàn không được tốt lắm: "Tại sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến chuyện này?"
"Ôi, ta từng khám cho nhiều bệnh nhân lắm, đỉnh đầu lở loét, bàn chân mưng mủ, sao có thể nói hết với ngươi được?"
"... Vậy vì sao ngươi phải kêu Kỳ Phong đến bắt ta?"
Hi Thanh cười rất thản nhiên: "Bởi vì trước kia ngươi đã dạy Lăng Đô Vương mà".
Bạch Đàn sững sờ.
Một người nói như vậy nàng không tin, hai người nói như vậy nàng hơi nghi hoặc, ba người đều nói như vậy, nàng buộc phải nghi ngờ chính mình.
"Ta thật sự đã dạy hắn sao?"
Hi Thanh hỏi: "Ngươi quên chuyện ở Ngô Quận mười một năm trước rồi à?"
Bạch Đàn đảo mắt không ngừng, lại vẫn hoang mang không hiểu.
"Vậy ta nhắc ngươi một câu, Lăng Đô Vương là con trai tiên đế".
Vẻ hoang mang trong mắt Bạch Đàn dần dần rút bớt, chuyển thành trợn mắt: "Không thể như vậy được. Chẳng lẽ là hắn..."
Chuyện này đã xảy ra mười một năm rồi. Khi đó tiên đế bệnh nặng, sĩ tộc Giang Bắc phản loạn, đô thành tràn ngập hung hiểm.
Để tránh phải lo lắng cho hậu phương, tiên đế hạ lệnh đa số lực lượng tác chiến ở lại phòng thủ, chọn một đám quan chức và binh lính hộ tống con cháu thế gia và quý trụ hoàng tộc ra khỏi kinh đô tránh nạn. Cuối cùng mọi người chạy đến Ngô Quận mới coi như yên ổn.
Trong số đó có con nối dõi duy nhất của tiên đế.
Mặc dù thiên hạ loạn lạc nhưng việc dạy dỗ hoàng tử lại không thể bỏ bê. Hoàng tử vốn có giáo viên nhưng bị phản quân giết chết trên đường. Các thế gia đều biết rõ phản quân đương nhiên nhằm vào con trai hoàng đế, không muốn dây vào nhưng cũng không dám nói thẳng, liền tới tấp đề cử Bạch Ngưỡng Đường tạm gánh vác trọng trách dạy dỗ hoàng tử vì ông ta có tài học cao nhất.
Nhưng Bạch Ngưỡng Đường bôn ba mệt nhọc ốm không gượng dậy được, hoàn toàn không thể dạy dỗ hoàng tử.
Hoàng tử đã được đưa tới chỗ ở tạm của nhà họ Bạch, lại không có ai dạy dỗ, người nhà họ Bạch đều rất nóng lòng.
Khi đó Bạch Đàn cũng vừa cập kê không lâu, thấy mọi người đều vô cùng sốt ruột, nàng cũng rất phiền lòng, quay lại về nhà thay quần áo đàn ông, búi tóc lên rồi thay cha đến tiền viện.
Nàng chỉ biết đối phương là hoàng tử, tuổi đại khái chỉ kém nàng mấy tháng, hết thảy còn lại không biết.
Tình hình khi đó đặc thù, ai cũng không có tâm tư học tập, thay vì nói là dạy học còn không bằng nói là nàng đến chơi với hoàng tử cho qua ngày đoạn tháng.
Thậm chí nàng còn không nhớ có nói chuyện riêng tư với hắn hay không, khắc sâu nhất trong đầu chính là một hình ảnh đơn giản: Hắn quỳ bên án trong sảnh, gầy gò, da trắng tóc đen, không nói câu nào.
Cũng chỉ có vài ngày, mới dạy qua loa vài trang sách thì từ kinh đô truyền đến tin tức, Tư Mã Huyền dẫn quân cần vương, thủ vững kinh thành, tất cả mọi người có thể trở về.
Mười một năm đã qua, thật sự là quá lâu. Thay đổi bề ngoài không cần phải nói, nhưng không ngờ một thiếu niên khi đó rất hiền lành mà lớn lên lại trở thành như vậy.
"Ngươi khẳng định là hắn?" Bạch Đàn vẫn không thể tin được, đó hoàn toàn là hai người khác nhau mà!
Hi Thanh buồn cười: "Tiên đế chỉ có một con trai, lẽ nào còn có thể giả mạo được?"
Bạch Đàn rất khó chấp nhận: "Tại sao hắn lại biến thành như vậy?"
"Khi đó nhất định ngươi dạy cái gì đó khác thường cho hắn!"
"..." Bạch Đàn chỉ muốn đập mớ thù du vào mặt kẻ đầu sỏ này.
Tác giả :
Thiên Như Ngọc