Now You See Her
Chương 20
Dịch: Hanghulis
Ba thí sinh xuất hiện và đến đúng vị trí của họ, có một giọng nói đọc tên và nơi sinh sống của họ. Alex Trebek xuất hiện và thông báo rằng cả ba thí sinh đều là người mới đến, giống như một cúp vô địch năm năm một lần đã kết thúc ở chương trình ngày hôm qua. “Số 3.” Sweeny nói, tay cầm một cốc cà phê khác đặt bên dưới mũi và hít vào luồng hơi nóng. “Cô ấy sẽ chiến thắng.”
Hai vị cảnh sát chỉ quan sát cô. Họ ngồi trên những chiếc ghế văn phòng cũ nát có hai miếng xốp đã bị tuột khỏi chiếc ghế trong một căn phòng nhỏ tồi tàn bừa bộn, rải rác là những cốc cà phê và các non nước ngọt. Một máy làm cà phê, máy làm kẹo và máy làm đồ uống có gas chiếm một diện tích lớn và đằng sau sự im lặng là cả sự ồn ào không ngừng. Chiếc TV rộng có 13 inch, chỉ nhận ra bằng đôi tai thỏ của nó, nhưng hình ảnh và âm thanh vẫn rõ nét.
Không chỉ có ba người trong phòng. Cảnh sát cũng là nhóm người tò mò tự nhiên, bất cứ ai có vài phút rảnh rỗi đều xin phép xem chuyện gì đang diễn ra. ba người mặc đồng phục và hai người nữa mặc com lê đều tham gia cùng họ. Khi Aquino phát cáu vì đây không phải là rạp xiếc, một trong hai người mặc com lê nhún vai và nói rằng,” Này chúng tôi cũng thích chương trình Jeopardy.”
Alex đọc to bản phân loại. “Nhà phát minh.”
“Cyrus McCormick,” Sweeny nói.
“Những bộ phim nhỏ bé.” Và dấu ngoặc kép gợi ý từ “nhỏ bé” sẽ xuất hiện trong câu trả lời.”
“Những người phụ nữ nhỏ bé,” Sweeny nói.
“Tôi có thể đoán được điều đó,” một nhân viên văn phòng không mặc đồng phục phát hiểu. “Vậy tại sao không phải là anh?” Một người khác lên tiếng. “Im lặng nào!” Aquino bực mình nói.
“Cao đẳng và đại học.”
“Tulane.” Sweeny nói. Cô cầm cốc cà phê chặt hơn. Làm việc này trong căn hộ của cô không giống với việc làm việc này ngay lúc này, khi việc này trở nên quan trọng. Có lẽ cô chỉ là một người dự đoán may mắn.
“Kinh doanh và công nghiệp.”
“3-m”
“Toán học.”
“Những số nguyên tố.”
“Và cuối cùng, đường cao tốc và đường mòn.”
“I- 10, và I- 90,” Sweeny nói, và căng thẳng chờ đợi thí sinh số 1 đưa ra lựa chọn.
“Toán học, 100,” thí sinh số một trả lời.
Alex đọc gợi ý. “Những số này chỉ chia được duy nhất số 1 và chính nó.”
Số thư ba nóng lòng nhấn nút, kêu lên thậm chí hai người kia điên cuồng nhấn chuông của họ. “Những số nguyên tố là gì?” cô ấy nói.
Im lặng trùm lên căn phòng nhỏ bé cũ nát ở trụ sở cảnh sát. Từng lựa chọng được đưa ra, và mỗi lần Sweeny đều đưa ra câu trả lời chính xác. Thỉnh thoảng hiếm khi cô ấy có thời gian trả lời trước khi gợi ý xuất hiện trên màn hình, nhưng cô ấy vẫn làm được. thí sinh số ba trên đà chiến thắng thậm chí nếu cô ấy không phải là người nhấn chuông đầu tiên, cô ấy luôn luôn sẵn sàng đợi một trong hai người còn lại trả lời sai. Cùng lúc lần quảng cáo đầu tiên cắt ngang chương trình, cô ấy có số tiền gấp đôi con số hai người còn lại cộng vào.
“Tôi nghĩ chúng ta xem đủ rồi,” Aquino nói, đứng dậy.
“Có lẽ anh thấy thế,”một trong số những cảnh sát khác trả lời. “Tôi muốn xem nốt chương trình này.”
Sweeny run rẩy đứng dậy và theo Aquino ra khỏi phòng, với Ritenour đi ngay sau cô.
“Được rồi.” Aquino gầm lên khi họ lại đi vào căn phòng thẩm vấn. “vậy cô có thể làm được điều đó. Và cả chuyện đó với những cái đèn giao thông. Tôi bị ấn tượng đó, nhưng tôi không bị thuyết phục. Hãy thuyết phục tôi xem.”
Cô bất lực nhìn anh ta. “Thuyết phục anh sao, làm thế nào bây giờ? Tôi còn thấy bản thân khó tin với chuyện ấy, và tôi đang sống với nó. Tôi không thể nói cho anh nghe chuyện gì đang diễn ra vào ngày mai, và tôi cũng không thể đọc được suy nghĩ của anh. Tôi vẽ khi đang ngủ và tôi nhìn thấy ma, ôi, chết tiệt,” cô yếu ớt kết thúc câu nói, và nhìn thấy những gương mặt ấy đang lại nhìn cô. Cô không có ý đề cập tới những con ma. Không có cách nào chứng minh với họ, bởi vì cô là người duy nhất làm được điều đó. Nếu cô không quá mệt mỏi, cô nên kiểm soát bản thân mình tốt hơn.
“Ma,” Ritenour nhắc lại. “Hãy quên những gì tôi đã nói đi.”
“Uh-huh. Tôi sắp quên ăn sáng cho tuần tới nữa.” Cô ước anh ta không đề cập đến việc ăn uống. cô đang cố lờ đi cơn đói của mình, chuyện này chỉ là một việc khó chịu nữa thêm vào chuyện lạnh và kiệt sức của cô. Cô có một cử chỉ bất cần. “Không ai khác trông thấy họ, nên chuyện đó không thành vấn đề. Họ không làm phiền ai cả, mọi lần họ thậm chí còn không nói xin chào. Dù Elijah Stokes đã nói tên của con trai ông nên tôi có thể gửi bức ký họa cho họ.”
Elijah Stokes.”
“Người bán hàng hotdog dạo đó đã chết. một bức tranh khác. Các ông đã kiểm tra chuyện đó chưa?”
“Tôi se xem mình có thể tìm thấy gì. Có lẽ một đồn cảnh sát khác giải quyết việc này. Ông ấy bị giết ở đâu vậy?” Ritenour hỏi.
“Tôi không biết, nhưng một trong hai người con trai ông ấy đã nói cho tôi biết. tên của họ là…” Cô cố tìm trong trí nhớ của mình. “Daniel… không, David. David và Jacob Stokes. Họ đều là luật sư.”
Ritenour rời khỏi phòng. Cô dựa người vào chiếc ghế chật hẹp và nhắm mắt lại, xoa xoa trán vì cơn đau đầu bắt đầu hình thành.
“Có ai khác biết về bức tranh nữa không?” Aquino hỏi, cô mở mắt ra và thấy ánh mắt khôn ngoan của anh ta chiếu thẳng lên cô. “Ngoài anh Stengel ra.”
“Ste? À, kai.” Cô đã nghe thấy họ của anh ta chỉ hai lần, và cả hai lần cô đều không để ý tới nó.
“Còn anh Worth thì sao? Anh ấy đã ở trong nhà cô. Anh ấy có trông thấy bức tranh không?”
Không nhắc tới Richard là một chuyện, nói dối cảnh sát lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Có,” cô nói, giọng cô yếu đến mức gần như không lên lời. “Anh ấy biết nó ngay từ đầu.”
Đôi lông mày của Aquino nhướn lên. “Từ đầu… nghĩa là vài ngày trước sao?”
“đúng thế.”
“Tôi tự hỏi sao anh ta không hề nhắc tới chuyện này ngày hôm qua.”
“Anh ấy không muốn lôi kéo tôi vào. Anh ấy biết chuyện này sẽ xảy ra,” cô thì thầm. “Anh ấy nói rằng khi tôi vẽ xong bức tranh và chúng tôi đều biết kẻ giết người là ai, hay ít nhất có bức tranh miêu tả hắn, anh ấy sẽ tìm cách hướng các anh đi đúng hướng.”
“Anh ta thật to gan,” Aquino tức giận nói. “Tôi không thích những công dân quyết định họ tôi là tôi nên làm gì với công việc của mình.”
Sweeny đan tay lại trên bàn, đột nhiên thấy tức giận y như anh ta. “Vậy anh sẽ nói gì nào anh cảnh sát nếu Richard đến chỗ anh và nói, “À, tiện đây, người đàn bà tôi đang hẹn họ có khả năng tâm linh và cô ấy đang vẽ một bức tranh về vụ giết người?” Anh sẽ tin anh ấy hay cũng không hơn gì việc anh tin tưởng tôi?”
Anh ta đặt cả hai tay lên bàn và nhướn người về phía cô, từng đường nét trên cơ thể vạm vỡ của anh ta đều có vẻ muốn gây hấn. “Việc của tôi không phải là tin vào mọi thứ tôi nghe thấy.”
“không, nhưng việc của anh là tìm ra sự thật khi nó xuất hiện trước mặt anh!” cô cũng nghiêng người về phía trước, khiến cho mặt cô đối diện gần nhất có thể với mặt anh ta.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh ta nhướn mày. “Ngay khi tính tới chuyện này,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Tôi nghiêng về phía tin tưởng cô.”
Nói chuyện này chả khác gì lấy hết gió ra khỏi cánh buồn của cô. Sweeny ngồi xuống, cảm thấy mình bình tĩnh mà không cần phải phẫn nộ nữa. “Anh tin tôi sao?”
“Cô đã chứng minh những khả năng của mình với tôi,” anh nói. ‘Tôi không nghĩ là cô có thể làm được, nhưng cô đã chứng minh mọi thứ cô nói. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chỗ trống ở bãi đỗ xe, và cô có thể chơi trò với chương trình Jeopardy! Những việc cô đã làm khác hẳn những luật lệ thông thường. Vậy nếu cô có thể làm tất cả những chuyện đó”. Anh ta nhún vai. “Cô cũng có thể vẽ được bức tranh ấy.”
Cô không biết phải nói gì nữa. Trong giây lát cô nghĩ mình có lẽ sẽ khóc òa, nhưng thôi thúc đó đã biến mất. cô quá mệt mỏi để cố gắng làm vậy.
“Hãy nói cho tôi điều gì đó. Tại sao cô không gọi cho luật sư?”
“Tôi nên gọi, nếu các anh thật sự bắt tôi. Tôi đã không bị bắt đúng không?”
“Không, nhưng nếu đó không phải là vì chương trình Jeopardy! Chuyện đó… có lẽ là vậy.”
“Dù vậy tôi cũng muốn gọi điện thoại.”
“Cô muốn gọi cho luật sư bây giờ sao?”
“Không,” cô nói. “Tôi muốn nói chuyện điện thoại với Richard.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ tự nối máy cho cô,” anh ta nói.
Trong khi họ đang đợi Richard, Ritenour quay lại với bản sao báo cáo điều tra về vụ Elijah Stokes bị giết, hoàn thành một biểu đồ hiện trường. Sự mô tả quần áo cũng giống với trong bức tranh của Sweeny, vết thương ở đầu cũng vậy, và vị trí của nạn nhân cũng thế. Một gã 19 tuổi đã bị bắt, máu ở quanh đó cùng với mẫu máu của Elijah Stokes tìm thấy ở chiếc áo khoác dưới giường của cậu bé.
Bức tranh chính xác đến kỳ lạ, và Sweeny không có cách nào biết được những chuyện này ngoài cách cô vẽ lại nó.
Richard không đến để có những lời phàn nàn nóng nảy có những đòi hỏi lớn tiếng, anh quá thông minh và không làm thế. anh cũng không mang theo một luật sư đầy quyền lực, dù Sweeny rõ ràng biết anh có thể mang theo một luật sư tới đây trong sự chú ý chốc lát. Anh mặc com lê và đeo cà vạt, việc đó khiến cô nghĩ anh chắc hẳn ở cùng với cha mẹ Candra trước đó, thu xếp mọi việc và có lẽ thậm chí là nhận những lời chia buồn từ bạn bè.
Anh bắt tay với cả hai cảnh sát, nhưng anh tập trung chú ý tới Sweeny, và khi anh ấy nhìn thấy cô co rúm thế nào trong áo khoác, anh không còn nỗ lực che dấu lo lắng của mình. Cô đứng len khi cô thấy anh, và giờ anh bước về phía cô, kín đáo mở áo khoác bên ngoài. Khi anh ôm lấy cô, cô được bao bọc trong hơi ấm của quần áo, bàn tay lạnh cóng của cô trượt quanh lưng anh tới eo anh. Cô vùi mặt mình trong hõm vai anh, rồi thấy nhẹ nhõm trước hơi ấm và sự có mặt của anh, nhận thức được là mình không còn đơn độc, cô gần như cong người dưới anh.
“Đáng nhẽ em phải gọi cho anh,” anh thì thầm.
“Và anh nên nói với chúng tôi về bức họa hôm qua,”Aquino chỉ rõ.
“Tôi nên làm thế nếu tôi đã nghĩ là cô ấy không phải chịu cảnh này.”
“Anh có xác nhận là anh đã thấy bức tranh khi nó đang được hoàn thành, những ngày trước khi cô Worth bị giết.”
“Đúng thế. Tôi nhìn thấy nó ngay từ đầu, khi cô ấy hoàn thành hai chiếc giầy.” Anh nhìn thẳng vào thám tử. “Tôi cũng không có mặt ở hiện trường, và các anh vẫn biết Candra mặc gị trong đêm đó, nên các anh sẽ phải nói cho tôi biết liệu Sweeny vẽ quần áo của cô ấy có chính xác không. Cái váy màu đen, áo dài tay, và đôi giày cao gót màu đen với những hòn đá vàng nhỏ nằm ở đế. Đúng không?”
“Đúng.”
Anh chỉ vừa xác minh lại mọi điều mà cô nói với họ, Sweeny nhận ra điều đó. Anh đã không ở căn hộ của cô từ khi Candra chết, nên anh không có cách nào nhìn thấy bức tranh sau vụ giết người. những thứ mà anh vừa miêu tả chỉ được vẽ trước vụ giết người. Họ biết anh đã không thấy chỗ quần áo ấy ở bất cứ chỗ nào khác.
“Được, được rồi,” Aquino nói, dụi đôi mắt đỏ ngầu của mình. “Trừ khi hai người âm mưu giết người, vì Chúa mới biết lý do là gì vì hai người không có động cơ mà tôi có thể tìm ra được, cô Sweeny trong sạch.”
“Còn về bức tranh thì sao?” Richard hỏi. “Các anh có muốn cô ấy hoàn thành nó không?” Cô cảm thấy tay anh ôm chặt lấy cô khi anh hỏi và biết anh lo lắng về những gì cô đã phải trải qua nhưng không thể có lựa chọn nào khác.
Ritenour nói, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Aquino. “Dù sao thì, tôi nghĩ bức tranh không thể là một bằng chứng, nhưng chúng tôi sẽ có được một vài dấu vết có thể dẫn tới các liên kết, nếu như chúng tôi có thể nhận diện được gã đó.”
“Sẽ thế nào nếu không ai trong chúng tôi nhận ra hắn ta?” Sweeny hỏi. “Với những đường nét miêu tả tốt, chúng ta sẽ có thể nhận dạng hắn ta qua những băng giám sát, những cuốn băng chỉ rõ ngày giờ. Bằng việc liêm kết thời gian với chữ ký đăng nhập của bảo vệ, chúng ta có thể tìm ra hắn ta.”
Trông Richard có vẻ nghĩ ngợi. “Có lẽ tôi sẽ nhận ra người đó nếu tôi thấy cuộn băng.”
“Chúng tôi không làm thế,” Aquino nói. “Chúng tôi xoay sở để có được bức ảnh của hầu hết những gã trong danh sách-“
“Danh sách gì vậy?” Sweeny hỏi.
Họ lờ cô đi. “-nhưng người bảo vệ không nhận ra bất cứ ai trong số họ, và họ không thể đối chiếu bất cứ ai trong số họ với cuộn băng. Chúng tôi vẫn đang theo dấu những người đăng ký là khách viếng thăm, nhưng chúng tôi đã kiểm tra hết rồi.”
“Những bức tranh là quân cờ tốt nhất của chúng tôi ngay lúc này,” Ritenour nói. Richard gật đầu. “Tôi sẽ ở lại với cô ấy đêm nay. Tôi không muốn cô ấy ra khỏi giường một mình. Có lẽ Kai đã loan tin bức tranh với cả thành phố này rồi, và bất cứ ai giết Candra cũng đã biết đến chuyện này. Không chỉ có thế, tôi có thể gọi cho các anh ngay lập tức khi cô ấy hoàn thành khuôn mặt kẻ sát nhân.”
Có thứ gì ấy trong giọng nói của Richard làm cho cảnh sát phải cẩn trọng. “Anh Worth,” Aquino nói, “nếu anh đang nghĩ về bất cứ việc anh hùng nào, tôi phải nói với anh là tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu. Nếu cô Sweeny tình cờ gặp nguy hiểm, anh nên tập trung để cô ấy an toàn, và để chuyện của kẻ giết người lại cho chúng tôi.”
“Chăm sóc cô ấy là ưu tiên hàng đầu của tôi,” Richard nói, và Sweeny phân vận liệu họ có chú ý là anh không cần thiết đồng ý với họ.
Edward đang lái xe vào đêm nay. “Chúng tôi sẽ đưa cô Sweeny về nhà.”
“Rất tốt, thưa các ngài.”
Cảnh sát đưa cả hai bức tranh lại cho cô, và Edward cất chúng đi. Những bức tranh làm anh ấy sững sờ để anh ấy thật sự không nhìn lại chúng trong một lúc, sau đó biểu hiện của anh nhẹ nhàng và anh giải quyết được vấn đề và coi chúng như thể chúng là tranh phong cảnh.
Khi họ ngồi vào ghế, Richard cầm lấy tay Sweeny và đan bàn tay anh vào tay cô. “Em lạnh quá.” Anh nói.
“Em thấy sợ hãi.” Cô ép bản tay anh. “Chuyện này không tệ như những lần khác. Ngay khi họ mang cà phê đến cho em, em xoay sở được.”
“Nếu em gọi cho anh ngay, nhiều chuyện trong số này chúng ta có thể tránh được.”
“Nói cách khác, khi họ chứng kiến năng lực của em với chương trình Jeopardy, họ đã tin em nhiều hơn.”
Anh nhìn cô dò hỏi. “Jeopardy?”
“Một trong những khả năng mới của em. Hôm nào đó em sẽ chỉ cho anh thấy.”
Đôi bàn tay quấn lấy nhau của họ đang đặt lên đùi phải của cô. Đốt tay của anh cọ xát nhẹ lên lên xuống xuống. “Bố mẹ của Candra và một vài người bạn đang ở nhà,” anh nói. “Anh và họ đã gọi cho bên dịch vụ sắp xếp mọi chuyện- họ muốn cô ấy được chôn cất gần nơi họ sống – nhưng họ sẵn sàng quay lại khách sạn. Anh đã bảo Edward đón họ, và anh sẽ thay đổi quần áo sau đó bắt tắc xi tới chỗ em.”
Cô nghĩ, nếu cô là người cao quý, cô sẽ nói cho anh là cô biết anh có nhiều việc để làm và cô có thể tự chăm sóc bản thân mình được. cô chắc hẳn ít cao quý nhất có thể, vì cô mệt mỏi khi phải đối mặt với những đêm một mình và cô mốn anh ở cùng cô.
Bên cạnh đó, lời bình luận của Richard rằng kẻ giết Candra giờ có thể biết tới bức tranh không thể không được chú ý. Một phần trong cô không thể tin là mình đang gặp nguy hiểm, nhưng phần lý trí nhắc nhở cô là sẽ thông mình hơn khi không chấp nhận những cơ hội không cần thiết. cô ngủ rất ngon lành, có lẽ cô không nghe thấy ai đó đột nhập vào căn hộ trừ khi họ phá vỡ nó, kiểu có động cơ, xuyên qua cánh cửa sổ bên cạnh phòng ngủ của cô. Sau khi thức cả đêm hôm trước, cô quá kiệt sức thậm chí tiếng cửa sổ vỡ cũng không đánh thức được cô.
Như thể anh hiểu cô đang nghĩ gì, như cách anh thường làm Richard nói, “Hôm nay em đã ngủ chút nào chưa?”
“Không, anh thì sao?”
“Anh ngủ được hai tiếng sau bữa trưa.”
Cô thấy ghen tị với anh vì cả giấc ngủ ngắn và sức chịu đựng của anh; trông anh như thể không hề mệt mỏi, cảnh báo như anh luôn luôn là thế.
“Đêm nay anh có thể ngủ,” anh nhẹ nhàng hứa.
Cô nắm lấy tay anh và nói giọng rất nhỏ mà Edward không thể nghe được. “Em hi vọng không phải tất cả các đêm.”
“Anh nghĩ anh có thể bảo đảm điều đó.” Lần này đến lượt anh siết tay cô, và Sweeny hài lòng ngồi trong im lặng từ lúc đó đến cuối đoạn đường.
Một nhà hàng Ý nằm phía bên kia đường và một vài cánh cửa khác gần tòa nhà Sweeny đang ở. Nhà hàng nổi tiếng trong vùng, với dòng cư dân ở lân cận hàng ngày dừng lại ghé mua đồ mang về. Kai xoay sở kiếm được một bàn ăn gần cửa sổ, ngồi ở đó anh có thể quan sát được tất cả mọi người bước vào tòa nhà.
Để bản thân mình dính líu tới kế hoạch giết Candra phần nào là vì bốc đồng, bởi vì cô ấy giống như con chó cái và đanh định đuổi việc anh. Tuy nhiên, cân nhắc tốt nhất là vì tiền. một trăm ngàn đô là không phải là khoản lớn đối với một số người, và nó còn ít nhiều so với số tiền 1 triệu của Candra đòi cho vụ tống tiền, nhưng nó có nghĩa khác biệt giữa một vài năm làm công việc nhặt nhạnh từng xu và tăng thêm thu nhập với việc làm người mẫu thường xuyên cho những catalog đồ lót nhếch nhác, chuyện này thường bao gồm việc phải làm tình với những bà cô trung tuổi gầy trơ xương người luôn nghĩ là mình nóng bỏng bởi vì cô ta nắm giữ nhiều quyền lực đối với những người đàn ông trẻ tuổi cần công việc cô ta cung cấp.
Với một trăm ngàn đô, anh có thể bỏ việc, hoàn thành lớp nghệ thuật, và bắt đầu làm nên tên tuổi của chính mình nhờ những bức tranh của anh. Kai biết rõ là mình có tài năng. Anh biết tranh của mình tốt hơn nhiều so với những bức tranh của hầu hết những gã anh giúp bán tranh ở phòng tranh, và giờ anh sẽ quay lại với một cái tên rất gây ảnh hưởng giúp anh có thể được trưng bày tranh ở những phòng tranh có uy tín nhất ở thành phố. Anh sẽ không phải bắt đầu từ mức thấp và dần dần tăng giá; anh sẽ có thể đòi hỏi một khoản tiền lớn ngay ban đầu; có nhiều gã ngốc sẽ mua những bức tranh giá cao chỉ vì họ thích ý tưởng rằng không nhiều người khác có thể mua nổi chúng.
Mọi thứ sẽ hoàn hảo, nếu không vì bức tranh chết tiệt của Sweeny.
Anh thấy hối tiếc với điều đó. Anh thích Sweeny. Cô vui tính và thành thật, và cô chưa từng nhìn anh như thể anh không là gì khác ngoài một miếng thịt. Cô còn thông minh đến không ngờ, với sở trường về chủ nghĩa hiện thực có nghĩa cô bất cứ bức chân dung nào cô vẽ cũng sẽ hoàn toàn là sự sáng tạo lại chủ đề. Cô quá tệ khi hóa ra cũng lại là một kẻ tâm linh chết tiệt.
Nên anh đợi, đợi đến khi cô về nhà. Không giống như một bữa tiệc chắc chắn khác, người sẽ không phải là người thực tế nhất mà anh từng gặp, anh không nghĩ cảnh sát sẽ tạm giữ cô trên cơ sở bức tranh đó. Họ không phải là lũ ngu ngốc không có một bằng chứng thực chất nào ở hiện trường để quay lại nó, họ có khoảng thời gian khó khăn khi thuyết phục bất cứ một D.A nào đưa trường hợp này ra tòa. Mặt khác, nếu cô ấy thành công khi thuyết phục họ rằng cô ấy thật sự như vậy, họ sẽ kiểm tra cô ấy mỗi ngày để xem cô ấy có hoàn thành bức tranh chết tiệt đó chưa. Chỉ bỏ bức tranh đó đi chưa đủ, sự tồn tại của nó không thành vấn đề chỉ là khuôn mặt còn lại có bị hé lộ hay chưa. Sweeny sẽ nhận ra ngay lập tức, và sau đó địa ngục sẽ mở cửa. Điều đó không thể được phép xảy ra.
Đột nhập vào căn hộ của cô cũng dễ dàng. Anh đã quan sát từ lúc cảnh sát đến, sau đó sau khi họ đã đưa cô đi, anh đợi cô hội lẩn vào đám đông quay lại nhà cô từ chỗ làm việc, trong khi một gã cảnh sát ngu ngốc đang bận rộn xem một vài trò ngu ngốc và hiếm khi nhìn lên.
Anh tận dụng lần này kiểm tra tòa nhà. Không có một cửa thoát hiểm ở trong sàn nhà của Sweeny thường mở ra để thoát lúc hỏa hoạn, nhưng có một lối vào như vậy ở tầng phía trên nhà cô. Sau khi xem xét chỗ đó, anh theo thang máy lên tầng trên nhà Sweeny, chỉ đề phòng trường hợp ai đó chú ý đến anh ra khỏi tầng nào, sau đó theo cầu thang xuống tầng nhà của cô.
Đột nhập vào căn hộ của cô cũng không dễ gì, vì cô đã khóa bằng bulong chết. anh lắng nghe tiếng mở cửa nhà hàng xóm, và khi anh không nghe thấy âm thanh nào từ bên trong, anh đánh liều bấm chuông. Không có gì, và những người này sẽ không thấy phiền với chiếc bulong chết, tin tưởng vào nắm cửa, mà anh chỉ cần 10 giây có thể mở được.
Anh luồn vào trong, đứng lắng nghe một lúc để chắc chắn không có ai trong nhà tắm hay ở đâu đó. Khi đã chắc chắn căn hộ không người, dù có lẽ nó chỉ đúng không lâu nữa, anh quay lại chỗ ổ khóa nhỏ bé mỏng manh trên nắm cửa đề phòng người thuê nào đó xuất hiện trước Kai làm được việc cần làm.
Anh đã chạy vào một căn phòng ngủ bên cạnh là căn hộ của Sweeny và bò lên cửa sổ tới chỗ thoát hiểm. Nằm bên cạnh một trong những cửa sổ lớn trong phòng tranh của cô, anh dùng một kéo cắt kính cắt một lỗ ở cửa sổ ngay cạnh ổ khóa. Chỉ đề phòng có ai đó chú ý đến anh, anh giả vờ làm một vài việc ở lỗ thoát hiểm, kiểm tra các khớp và vít giống như thế.
Cái khóa ở cửa sổ bị tắc. anh dùng dao mở nó ra. sau đó anh hạ thấp thang thoát hiểm xuống gần đó và rời khỏi nó. ai đó có lẽ chú ý, nhưng vì nó không rơi xuống đường nên sẽ không ai để ý tới nó.
Một khi mọi việc đã ổn thỏa, anh trượt lại căn hộ bên cạnh và rời khỏi kín đáo như anh đã vào. Sau đó anh chỉ cần đợi Sweeny về nhà.
Anh tán tỉnh với cô phụ vụ bàn ở một nhà hàng nhỏ, giả vờ đọc một tờ báo, cằn nhằn vì món mì ống, sau đó gọi món tráng miệng và cà phê. Sự kiên nhẫn của anh được trao thưởng lúc sau 9 giờ một lúc khi chiếc xe Mercedes của Richard Worth dừng lại bên ngoài tòa nhà và cả Sweeny và Richard bước ra. Richard cầm lấy hai bức tranh từ ghế trước và bước vào trong cùng Sweeny. Một vài phút sau, anh ấy ra ngoài một mình mà không mang theo những bức họa.
Kai thanh toán hóa đơn và rời khỏi cô phục vụ với một khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh và một nụ cười chậm chạp gian ác rằng cô sẽ trông quyến rũ hơn với mái tóc cắt ngắn. sau đó anh băng qua đường và đi quanh tòa nhà cho đến khi anh thấy cánh cửa sổ lớn ở góc phố của phòng vẽ của Sweeny. Ánh sáng chiếu vào trong đó, nhưng các góc quá chính xác đến mức anh không thể trông thấy cô đang làm gì. Sau đó ánh đèn lại phụt tắt, và cô đang không làm việc với những bức tranh. Điều đó khá tốt.
Giờ vẫn quá sớm để cô đi ngủ, nhưng anh đã quyết định quay lại tòa nhà ngay khi có thể. anh phải đợi hai mưoi phút trước khi cặp vợ chồng trẻ bước vào tòa nhà, và anh bắt gặp cánh cửa trước nó có thể đóng lại. Cảnh sát nhìn quanh khi anh nghe thấy tiếng còi xe, nhưng nhìn thấy cặp đôi trẻ tuổi, và quay lại nhìn ti vi của mình mà không trông thấy Kai.
Mọi thứ diễn ra thuận lợ. Anh đi lên tòa nhà và ngồi kiên trì, nhìn ánh đèn và giao thông qua lại, lắng nghe tiếng còi xe kếp bíp bíp rồi tiếng người vang lên, những giọng nói xa xa vang tới bên tai anh. Thành phố chưa từng yên ắng, chưa từng tĩnh lặng. anh yêu sức sống của nó. anh đợi càng lây chân anh có lẽ sẽ gặp rắc rối. con người sẽ ngủ trên giường của họ, yên bình và an toàn, và nếu ai đó tự nhiên thức dậy khi anh hạ thấp những chỗ ở bên cái thang thoát hiểm giữa hai tòa nhà, vậy anh có thể trốn xuống phố, họ sẽ đi đến bên cửa sổ, quá muộn để có thể trông thấy anh.
Họ sẽ chắc chắn là quá muộn để giúp Sweeny.
Ba thí sinh xuất hiện và đến đúng vị trí của họ, có một giọng nói đọc tên và nơi sinh sống của họ. Alex Trebek xuất hiện và thông báo rằng cả ba thí sinh đều là người mới đến, giống như một cúp vô địch năm năm một lần đã kết thúc ở chương trình ngày hôm qua. “Số 3.” Sweeny nói, tay cầm một cốc cà phê khác đặt bên dưới mũi và hít vào luồng hơi nóng. “Cô ấy sẽ chiến thắng.”
Hai vị cảnh sát chỉ quan sát cô. Họ ngồi trên những chiếc ghế văn phòng cũ nát có hai miếng xốp đã bị tuột khỏi chiếc ghế trong một căn phòng nhỏ tồi tàn bừa bộn, rải rác là những cốc cà phê và các non nước ngọt. Một máy làm cà phê, máy làm kẹo và máy làm đồ uống có gas chiếm một diện tích lớn và đằng sau sự im lặng là cả sự ồn ào không ngừng. Chiếc TV rộng có 13 inch, chỉ nhận ra bằng đôi tai thỏ của nó, nhưng hình ảnh và âm thanh vẫn rõ nét.
Không chỉ có ba người trong phòng. Cảnh sát cũng là nhóm người tò mò tự nhiên, bất cứ ai có vài phút rảnh rỗi đều xin phép xem chuyện gì đang diễn ra. ba người mặc đồng phục và hai người nữa mặc com lê đều tham gia cùng họ. Khi Aquino phát cáu vì đây không phải là rạp xiếc, một trong hai người mặc com lê nhún vai và nói rằng,” Này chúng tôi cũng thích chương trình Jeopardy.”
Alex đọc to bản phân loại. “Nhà phát minh.”
“Cyrus McCormick,” Sweeny nói.
“Những bộ phim nhỏ bé.” Và dấu ngoặc kép gợi ý từ “nhỏ bé” sẽ xuất hiện trong câu trả lời.”
“Những người phụ nữ nhỏ bé,” Sweeny nói.
“Tôi có thể đoán được điều đó,” một nhân viên văn phòng không mặc đồng phục phát hiểu. “Vậy tại sao không phải là anh?” Một người khác lên tiếng. “Im lặng nào!” Aquino bực mình nói.
“Cao đẳng và đại học.”
“Tulane.” Sweeny nói. Cô cầm cốc cà phê chặt hơn. Làm việc này trong căn hộ của cô không giống với việc làm việc này ngay lúc này, khi việc này trở nên quan trọng. Có lẽ cô chỉ là một người dự đoán may mắn.
“Kinh doanh và công nghiệp.”
“3-m”
“Toán học.”
“Những số nguyên tố.”
“Và cuối cùng, đường cao tốc và đường mòn.”
“I- 10, và I- 90,” Sweeny nói, và căng thẳng chờ đợi thí sinh số 1 đưa ra lựa chọn.
“Toán học, 100,” thí sinh số một trả lời.
Alex đọc gợi ý. “Những số này chỉ chia được duy nhất số 1 và chính nó.”
Số thư ba nóng lòng nhấn nút, kêu lên thậm chí hai người kia điên cuồng nhấn chuông của họ. “Những số nguyên tố là gì?” cô ấy nói.
Im lặng trùm lên căn phòng nhỏ bé cũ nát ở trụ sở cảnh sát. Từng lựa chọng được đưa ra, và mỗi lần Sweeny đều đưa ra câu trả lời chính xác. Thỉnh thoảng hiếm khi cô ấy có thời gian trả lời trước khi gợi ý xuất hiện trên màn hình, nhưng cô ấy vẫn làm được. thí sinh số ba trên đà chiến thắng thậm chí nếu cô ấy không phải là người nhấn chuông đầu tiên, cô ấy luôn luôn sẵn sàng đợi một trong hai người còn lại trả lời sai. Cùng lúc lần quảng cáo đầu tiên cắt ngang chương trình, cô ấy có số tiền gấp đôi con số hai người còn lại cộng vào.
“Tôi nghĩ chúng ta xem đủ rồi,” Aquino nói, đứng dậy.
“Có lẽ anh thấy thế,”một trong số những cảnh sát khác trả lời. “Tôi muốn xem nốt chương trình này.”
Sweeny run rẩy đứng dậy và theo Aquino ra khỏi phòng, với Ritenour đi ngay sau cô.
“Được rồi.” Aquino gầm lên khi họ lại đi vào căn phòng thẩm vấn. “vậy cô có thể làm được điều đó. Và cả chuyện đó với những cái đèn giao thông. Tôi bị ấn tượng đó, nhưng tôi không bị thuyết phục. Hãy thuyết phục tôi xem.”
Cô bất lực nhìn anh ta. “Thuyết phục anh sao, làm thế nào bây giờ? Tôi còn thấy bản thân khó tin với chuyện ấy, và tôi đang sống với nó. Tôi không thể nói cho anh nghe chuyện gì đang diễn ra vào ngày mai, và tôi cũng không thể đọc được suy nghĩ của anh. Tôi vẽ khi đang ngủ và tôi nhìn thấy ma, ôi, chết tiệt,” cô yếu ớt kết thúc câu nói, và nhìn thấy những gương mặt ấy đang lại nhìn cô. Cô không có ý đề cập tới những con ma. Không có cách nào chứng minh với họ, bởi vì cô là người duy nhất làm được điều đó. Nếu cô không quá mệt mỏi, cô nên kiểm soát bản thân mình tốt hơn.
“Ma,” Ritenour nhắc lại. “Hãy quên những gì tôi đã nói đi.”
“Uh-huh. Tôi sắp quên ăn sáng cho tuần tới nữa.” Cô ước anh ta không đề cập đến việc ăn uống. cô đang cố lờ đi cơn đói của mình, chuyện này chỉ là một việc khó chịu nữa thêm vào chuyện lạnh và kiệt sức của cô. Cô có một cử chỉ bất cần. “Không ai khác trông thấy họ, nên chuyện đó không thành vấn đề. Họ không làm phiền ai cả, mọi lần họ thậm chí còn không nói xin chào. Dù Elijah Stokes đã nói tên của con trai ông nên tôi có thể gửi bức ký họa cho họ.”
Elijah Stokes.”
“Người bán hàng hotdog dạo đó đã chết. một bức tranh khác. Các ông đã kiểm tra chuyện đó chưa?”
“Tôi se xem mình có thể tìm thấy gì. Có lẽ một đồn cảnh sát khác giải quyết việc này. Ông ấy bị giết ở đâu vậy?” Ritenour hỏi.
“Tôi không biết, nhưng một trong hai người con trai ông ấy đã nói cho tôi biết. tên của họ là…” Cô cố tìm trong trí nhớ của mình. “Daniel… không, David. David và Jacob Stokes. Họ đều là luật sư.”
Ritenour rời khỏi phòng. Cô dựa người vào chiếc ghế chật hẹp và nhắm mắt lại, xoa xoa trán vì cơn đau đầu bắt đầu hình thành.
“Có ai khác biết về bức tranh nữa không?” Aquino hỏi, cô mở mắt ra và thấy ánh mắt khôn ngoan của anh ta chiếu thẳng lên cô. “Ngoài anh Stengel ra.”
“Ste? À, kai.” Cô đã nghe thấy họ của anh ta chỉ hai lần, và cả hai lần cô đều không để ý tới nó.
“Còn anh Worth thì sao? Anh ấy đã ở trong nhà cô. Anh ấy có trông thấy bức tranh không?”
Không nhắc tới Richard là một chuyện, nói dối cảnh sát lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Có,” cô nói, giọng cô yếu đến mức gần như không lên lời. “Anh ấy biết nó ngay từ đầu.”
Đôi lông mày của Aquino nhướn lên. “Từ đầu… nghĩa là vài ngày trước sao?”
“đúng thế.”
“Tôi tự hỏi sao anh ta không hề nhắc tới chuyện này ngày hôm qua.”
“Anh ấy không muốn lôi kéo tôi vào. Anh ấy biết chuyện này sẽ xảy ra,” cô thì thầm. “Anh ấy nói rằng khi tôi vẽ xong bức tranh và chúng tôi đều biết kẻ giết người là ai, hay ít nhất có bức tranh miêu tả hắn, anh ấy sẽ tìm cách hướng các anh đi đúng hướng.”
“Anh ta thật to gan,” Aquino tức giận nói. “Tôi không thích những công dân quyết định họ tôi là tôi nên làm gì với công việc của mình.”
Sweeny đan tay lại trên bàn, đột nhiên thấy tức giận y như anh ta. “Vậy anh sẽ nói gì nào anh cảnh sát nếu Richard đến chỗ anh và nói, “À, tiện đây, người đàn bà tôi đang hẹn họ có khả năng tâm linh và cô ấy đang vẽ một bức tranh về vụ giết người?” Anh sẽ tin anh ấy hay cũng không hơn gì việc anh tin tưởng tôi?”
Anh ta đặt cả hai tay lên bàn và nhướn người về phía cô, từng đường nét trên cơ thể vạm vỡ của anh ta đều có vẻ muốn gây hấn. “Việc của tôi không phải là tin vào mọi thứ tôi nghe thấy.”
“không, nhưng việc của anh là tìm ra sự thật khi nó xuất hiện trước mặt anh!” cô cũng nghiêng người về phía trước, khiến cho mặt cô đối diện gần nhất có thể với mặt anh ta.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh ta nhướn mày. “Ngay khi tính tới chuyện này,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Tôi nghiêng về phía tin tưởng cô.”
Nói chuyện này chả khác gì lấy hết gió ra khỏi cánh buồn của cô. Sweeny ngồi xuống, cảm thấy mình bình tĩnh mà không cần phải phẫn nộ nữa. “Anh tin tôi sao?”
“Cô đã chứng minh những khả năng của mình với tôi,” anh nói. ‘Tôi không nghĩ là cô có thể làm được, nhưng cô đã chứng minh mọi thứ cô nói. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chỗ trống ở bãi đỗ xe, và cô có thể chơi trò với chương trình Jeopardy! Những việc cô đã làm khác hẳn những luật lệ thông thường. Vậy nếu cô có thể làm tất cả những chuyện đó”. Anh ta nhún vai. “Cô cũng có thể vẽ được bức tranh ấy.”
Cô không biết phải nói gì nữa. Trong giây lát cô nghĩ mình có lẽ sẽ khóc òa, nhưng thôi thúc đó đã biến mất. cô quá mệt mỏi để cố gắng làm vậy.
“Hãy nói cho tôi điều gì đó. Tại sao cô không gọi cho luật sư?”
“Tôi nên gọi, nếu các anh thật sự bắt tôi. Tôi đã không bị bắt đúng không?”
“Không, nhưng nếu đó không phải là vì chương trình Jeopardy! Chuyện đó… có lẽ là vậy.”
“Dù vậy tôi cũng muốn gọi điện thoại.”
“Cô muốn gọi cho luật sư bây giờ sao?”
“Không,” cô nói. “Tôi muốn nói chuyện điện thoại với Richard.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ tự nối máy cho cô,” anh ta nói.
Trong khi họ đang đợi Richard, Ritenour quay lại với bản sao báo cáo điều tra về vụ Elijah Stokes bị giết, hoàn thành một biểu đồ hiện trường. Sự mô tả quần áo cũng giống với trong bức tranh của Sweeny, vết thương ở đầu cũng vậy, và vị trí của nạn nhân cũng thế. Một gã 19 tuổi đã bị bắt, máu ở quanh đó cùng với mẫu máu của Elijah Stokes tìm thấy ở chiếc áo khoác dưới giường của cậu bé.
Bức tranh chính xác đến kỳ lạ, và Sweeny không có cách nào biết được những chuyện này ngoài cách cô vẽ lại nó.
Richard không đến để có những lời phàn nàn nóng nảy có những đòi hỏi lớn tiếng, anh quá thông minh và không làm thế. anh cũng không mang theo một luật sư đầy quyền lực, dù Sweeny rõ ràng biết anh có thể mang theo một luật sư tới đây trong sự chú ý chốc lát. Anh mặc com lê và đeo cà vạt, việc đó khiến cô nghĩ anh chắc hẳn ở cùng với cha mẹ Candra trước đó, thu xếp mọi việc và có lẽ thậm chí là nhận những lời chia buồn từ bạn bè.
Anh bắt tay với cả hai cảnh sát, nhưng anh tập trung chú ý tới Sweeny, và khi anh ấy nhìn thấy cô co rúm thế nào trong áo khoác, anh không còn nỗ lực che dấu lo lắng của mình. Cô đứng len khi cô thấy anh, và giờ anh bước về phía cô, kín đáo mở áo khoác bên ngoài. Khi anh ôm lấy cô, cô được bao bọc trong hơi ấm của quần áo, bàn tay lạnh cóng của cô trượt quanh lưng anh tới eo anh. Cô vùi mặt mình trong hõm vai anh, rồi thấy nhẹ nhõm trước hơi ấm và sự có mặt của anh, nhận thức được là mình không còn đơn độc, cô gần như cong người dưới anh.
“Đáng nhẽ em phải gọi cho anh,” anh thì thầm.
“Và anh nên nói với chúng tôi về bức họa hôm qua,”Aquino chỉ rõ.
“Tôi nên làm thế nếu tôi đã nghĩ là cô ấy không phải chịu cảnh này.”
“Anh có xác nhận là anh đã thấy bức tranh khi nó đang được hoàn thành, những ngày trước khi cô Worth bị giết.”
“Đúng thế. Tôi nhìn thấy nó ngay từ đầu, khi cô ấy hoàn thành hai chiếc giầy.” Anh nhìn thẳng vào thám tử. “Tôi cũng không có mặt ở hiện trường, và các anh vẫn biết Candra mặc gị trong đêm đó, nên các anh sẽ phải nói cho tôi biết liệu Sweeny vẽ quần áo của cô ấy có chính xác không. Cái váy màu đen, áo dài tay, và đôi giày cao gót màu đen với những hòn đá vàng nhỏ nằm ở đế. Đúng không?”
“Đúng.”
Anh chỉ vừa xác minh lại mọi điều mà cô nói với họ, Sweeny nhận ra điều đó. Anh đã không ở căn hộ của cô từ khi Candra chết, nên anh không có cách nào nhìn thấy bức tranh sau vụ giết người. những thứ mà anh vừa miêu tả chỉ được vẽ trước vụ giết người. Họ biết anh đã không thấy chỗ quần áo ấy ở bất cứ chỗ nào khác.
“Được, được rồi,” Aquino nói, dụi đôi mắt đỏ ngầu của mình. “Trừ khi hai người âm mưu giết người, vì Chúa mới biết lý do là gì vì hai người không có động cơ mà tôi có thể tìm ra được, cô Sweeny trong sạch.”
“Còn về bức tranh thì sao?” Richard hỏi. “Các anh có muốn cô ấy hoàn thành nó không?” Cô cảm thấy tay anh ôm chặt lấy cô khi anh hỏi và biết anh lo lắng về những gì cô đã phải trải qua nhưng không thể có lựa chọn nào khác.
Ritenour nói, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Aquino. “Dù sao thì, tôi nghĩ bức tranh không thể là một bằng chứng, nhưng chúng tôi sẽ có được một vài dấu vết có thể dẫn tới các liên kết, nếu như chúng tôi có thể nhận diện được gã đó.”
“Sẽ thế nào nếu không ai trong chúng tôi nhận ra hắn ta?” Sweeny hỏi. “Với những đường nét miêu tả tốt, chúng ta sẽ có thể nhận dạng hắn ta qua những băng giám sát, những cuốn băng chỉ rõ ngày giờ. Bằng việc liêm kết thời gian với chữ ký đăng nhập của bảo vệ, chúng ta có thể tìm ra hắn ta.”
Trông Richard có vẻ nghĩ ngợi. “Có lẽ tôi sẽ nhận ra người đó nếu tôi thấy cuộn băng.”
“Chúng tôi không làm thế,” Aquino nói. “Chúng tôi xoay sở để có được bức ảnh của hầu hết những gã trong danh sách-“
“Danh sách gì vậy?” Sweeny hỏi.
Họ lờ cô đi. “-nhưng người bảo vệ không nhận ra bất cứ ai trong số họ, và họ không thể đối chiếu bất cứ ai trong số họ với cuộn băng. Chúng tôi vẫn đang theo dấu những người đăng ký là khách viếng thăm, nhưng chúng tôi đã kiểm tra hết rồi.”
“Những bức tranh là quân cờ tốt nhất của chúng tôi ngay lúc này,” Ritenour nói. Richard gật đầu. “Tôi sẽ ở lại với cô ấy đêm nay. Tôi không muốn cô ấy ra khỏi giường một mình. Có lẽ Kai đã loan tin bức tranh với cả thành phố này rồi, và bất cứ ai giết Candra cũng đã biết đến chuyện này. Không chỉ có thế, tôi có thể gọi cho các anh ngay lập tức khi cô ấy hoàn thành khuôn mặt kẻ sát nhân.”
Có thứ gì ấy trong giọng nói của Richard làm cho cảnh sát phải cẩn trọng. “Anh Worth,” Aquino nói, “nếu anh đang nghĩ về bất cứ việc anh hùng nào, tôi phải nói với anh là tôi không nghĩ đó là một ý kiến hay đâu. Nếu cô Sweeny tình cờ gặp nguy hiểm, anh nên tập trung để cô ấy an toàn, và để chuyện của kẻ giết người lại cho chúng tôi.”
“Chăm sóc cô ấy là ưu tiên hàng đầu của tôi,” Richard nói, và Sweeny phân vận liệu họ có chú ý là anh không cần thiết đồng ý với họ.
Edward đang lái xe vào đêm nay. “Chúng tôi sẽ đưa cô Sweeny về nhà.”
“Rất tốt, thưa các ngài.”
Cảnh sát đưa cả hai bức tranh lại cho cô, và Edward cất chúng đi. Những bức tranh làm anh ấy sững sờ để anh ấy thật sự không nhìn lại chúng trong một lúc, sau đó biểu hiện của anh nhẹ nhàng và anh giải quyết được vấn đề và coi chúng như thể chúng là tranh phong cảnh.
Khi họ ngồi vào ghế, Richard cầm lấy tay Sweeny và đan bàn tay anh vào tay cô. “Em lạnh quá.” Anh nói.
“Em thấy sợ hãi.” Cô ép bản tay anh. “Chuyện này không tệ như những lần khác. Ngay khi họ mang cà phê đến cho em, em xoay sở được.”
“Nếu em gọi cho anh ngay, nhiều chuyện trong số này chúng ta có thể tránh được.”
“Nói cách khác, khi họ chứng kiến năng lực của em với chương trình Jeopardy, họ đã tin em nhiều hơn.”
Anh nhìn cô dò hỏi. “Jeopardy?”
“Một trong những khả năng mới của em. Hôm nào đó em sẽ chỉ cho anh thấy.”
Đôi bàn tay quấn lấy nhau của họ đang đặt lên đùi phải của cô. Đốt tay của anh cọ xát nhẹ lên lên xuống xuống. “Bố mẹ của Candra và một vài người bạn đang ở nhà,” anh nói. “Anh và họ đã gọi cho bên dịch vụ sắp xếp mọi chuyện- họ muốn cô ấy được chôn cất gần nơi họ sống – nhưng họ sẵn sàng quay lại khách sạn. Anh đã bảo Edward đón họ, và anh sẽ thay đổi quần áo sau đó bắt tắc xi tới chỗ em.”
Cô nghĩ, nếu cô là người cao quý, cô sẽ nói cho anh là cô biết anh có nhiều việc để làm và cô có thể tự chăm sóc bản thân mình được. cô chắc hẳn ít cao quý nhất có thể, vì cô mệt mỏi khi phải đối mặt với những đêm một mình và cô mốn anh ở cùng cô.
Bên cạnh đó, lời bình luận của Richard rằng kẻ giết Candra giờ có thể biết tới bức tranh không thể không được chú ý. Một phần trong cô không thể tin là mình đang gặp nguy hiểm, nhưng phần lý trí nhắc nhở cô là sẽ thông mình hơn khi không chấp nhận những cơ hội không cần thiết. cô ngủ rất ngon lành, có lẽ cô không nghe thấy ai đó đột nhập vào căn hộ trừ khi họ phá vỡ nó, kiểu có động cơ, xuyên qua cánh cửa sổ bên cạnh phòng ngủ của cô. Sau khi thức cả đêm hôm trước, cô quá kiệt sức thậm chí tiếng cửa sổ vỡ cũng không đánh thức được cô.
Như thể anh hiểu cô đang nghĩ gì, như cách anh thường làm Richard nói, “Hôm nay em đã ngủ chút nào chưa?”
“Không, anh thì sao?”
“Anh ngủ được hai tiếng sau bữa trưa.”
Cô thấy ghen tị với anh vì cả giấc ngủ ngắn và sức chịu đựng của anh; trông anh như thể không hề mệt mỏi, cảnh báo như anh luôn luôn là thế.
“Đêm nay anh có thể ngủ,” anh nhẹ nhàng hứa.
Cô nắm lấy tay anh và nói giọng rất nhỏ mà Edward không thể nghe được. “Em hi vọng không phải tất cả các đêm.”
“Anh nghĩ anh có thể bảo đảm điều đó.” Lần này đến lượt anh siết tay cô, và Sweeny hài lòng ngồi trong im lặng từ lúc đó đến cuối đoạn đường.
Một nhà hàng Ý nằm phía bên kia đường và một vài cánh cửa khác gần tòa nhà Sweeny đang ở. Nhà hàng nổi tiếng trong vùng, với dòng cư dân ở lân cận hàng ngày dừng lại ghé mua đồ mang về. Kai xoay sở kiếm được một bàn ăn gần cửa sổ, ngồi ở đó anh có thể quan sát được tất cả mọi người bước vào tòa nhà.
Để bản thân mình dính líu tới kế hoạch giết Candra phần nào là vì bốc đồng, bởi vì cô ấy giống như con chó cái và đanh định đuổi việc anh. Tuy nhiên, cân nhắc tốt nhất là vì tiền. một trăm ngàn đô là không phải là khoản lớn đối với một số người, và nó còn ít nhiều so với số tiền 1 triệu của Candra đòi cho vụ tống tiền, nhưng nó có nghĩa khác biệt giữa một vài năm làm công việc nhặt nhạnh từng xu và tăng thêm thu nhập với việc làm người mẫu thường xuyên cho những catalog đồ lót nhếch nhác, chuyện này thường bao gồm việc phải làm tình với những bà cô trung tuổi gầy trơ xương người luôn nghĩ là mình nóng bỏng bởi vì cô ta nắm giữ nhiều quyền lực đối với những người đàn ông trẻ tuổi cần công việc cô ta cung cấp.
Với một trăm ngàn đô, anh có thể bỏ việc, hoàn thành lớp nghệ thuật, và bắt đầu làm nên tên tuổi của chính mình nhờ những bức tranh của anh. Kai biết rõ là mình có tài năng. Anh biết tranh của mình tốt hơn nhiều so với những bức tranh của hầu hết những gã anh giúp bán tranh ở phòng tranh, và giờ anh sẽ quay lại với một cái tên rất gây ảnh hưởng giúp anh có thể được trưng bày tranh ở những phòng tranh có uy tín nhất ở thành phố. Anh sẽ không phải bắt đầu từ mức thấp và dần dần tăng giá; anh sẽ có thể đòi hỏi một khoản tiền lớn ngay ban đầu; có nhiều gã ngốc sẽ mua những bức tranh giá cao chỉ vì họ thích ý tưởng rằng không nhiều người khác có thể mua nổi chúng.
Mọi thứ sẽ hoàn hảo, nếu không vì bức tranh chết tiệt của Sweeny.
Anh thấy hối tiếc với điều đó. Anh thích Sweeny. Cô vui tính và thành thật, và cô chưa từng nhìn anh như thể anh không là gì khác ngoài một miếng thịt. Cô còn thông minh đến không ngờ, với sở trường về chủ nghĩa hiện thực có nghĩa cô bất cứ bức chân dung nào cô vẽ cũng sẽ hoàn toàn là sự sáng tạo lại chủ đề. Cô quá tệ khi hóa ra cũng lại là một kẻ tâm linh chết tiệt.
Nên anh đợi, đợi đến khi cô về nhà. Không giống như một bữa tiệc chắc chắn khác, người sẽ không phải là người thực tế nhất mà anh từng gặp, anh không nghĩ cảnh sát sẽ tạm giữ cô trên cơ sở bức tranh đó. Họ không phải là lũ ngu ngốc không có một bằng chứng thực chất nào ở hiện trường để quay lại nó, họ có khoảng thời gian khó khăn khi thuyết phục bất cứ một D.A nào đưa trường hợp này ra tòa. Mặt khác, nếu cô ấy thành công khi thuyết phục họ rằng cô ấy thật sự như vậy, họ sẽ kiểm tra cô ấy mỗi ngày để xem cô ấy có hoàn thành bức tranh chết tiệt đó chưa. Chỉ bỏ bức tranh đó đi chưa đủ, sự tồn tại của nó không thành vấn đề chỉ là khuôn mặt còn lại có bị hé lộ hay chưa. Sweeny sẽ nhận ra ngay lập tức, và sau đó địa ngục sẽ mở cửa. Điều đó không thể được phép xảy ra.
Đột nhập vào căn hộ của cô cũng dễ dàng. Anh đã quan sát từ lúc cảnh sát đến, sau đó sau khi họ đã đưa cô đi, anh đợi cô hội lẩn vào đám đông quay lại nhà cô từ chỗ làm việc, trong khi một gã cảnh sát ngu ngốc đang bận rộn xem một vài trò ngu ngốc và hiếm khi nhìn lên.
Anh tận dụng lần này kiểm tra tòa nhà. Không có một cửa thoát hiểm ở trong sàn nhà của Sweeny thường mở ra để thoát lúc hỏa hoạn, nhưng có một lối vào như vậy ở tầng phía trên nhà cô. Sau khi xem xét chỗ đó, anh theo thang máy lên tầng trên nhà Sweeny, chỉ đề phòng trường hợp ai đó chú ý đến anh ra khỏi tầng nào, sau đó theo cầu thang xuống tầng nhà của cô.
Đột nhập vào căn hộ của cô cũng không dễ gì, vì cô đã khóa bằng bulong chết. anh lắng nghe tiếng mở cửa nhà hàng xóm, và khi anh không nghe thấy âm thanh nào từ bên trong, anh đánh liều bấm chuông. Không có gì, và những người này sẽ không thấy phiền với chiếc bulong chết, tin tưởng vào nắm cửa, mà anh chỉ cần 10 giây có thể mở được.
Anh luồn vào trong, đứng lắng nghe một lúc để chắc chắn không có ai trong nhà tắm hay ở đâu đó. Khi đã chắc chắn căn hộ không người, dù có lẽ nó chỉ đúng không lâu nữa, anh quay lại chỗ ổ khóa nhỏ bé mỏng manh trên nắm cửa đề phòng người thuê nào đó xuất hiện trước Kai làm được việc cần làm.
Anh đã chạy vào một căn phòng ngủ bên cạnh là căn hộ của Sweeny và bò lên cửa sổ tới chỗ thoát hiểm. Nằm bên cạnh một trong những cửa sổ lớn trong phòng tranh của cô, anh dùng một kéo cắt kính cắt một lỗ ở cửa sổ ngay cạnh ổ khóa. Chỉ đề phòng có ai đó chú ý đến anh, anh giả vờ làm một vài việc ở lỗ thoát hiểm, kiểm tra các khớp và vít giống như thế.
Cái khóa ở cửa sổ bị tắc. anh dùng dao mở nó ra. sau đó anh hạ thấp thang thoát hiểm xuống gần đó và rời khỏi nó. ai đó có lẽ chú ý, nhưng vì nó không rơi xuống đường nên sẽ không ai để ý tới nó.
Một khi mọi việc đã ổn thỏa, anh trượt lại căn hộ bên cạnh và rời khỏi kín đáo như anh đã vào. Sau đó anh chỉ cần đợi Sweeny về nhà.
Anh tán tỉnh với cô phụ vụ bàn ở một nhà hàng nhỏ, giả vờ đọc một tờ báo, cằn nhằn vì món mì ống, sau đó gọi món tráng miệng và cà phê. Sự kiên nhẫn của anh được trao thưởng lúc sau 9 giờ một lúc khi chiếc xe Mercedes của Richard Worth dừng lại bên ngoài tòa nhà và cả Sweeny và Richard bước ra. Richard cầm lấy hai bức tranh từ ghế trước và bước vào trong cùng Sweeny. Một vài phút sau, anh ấy ra ngoài một mình mà không mang theo những bức họa.
Kai thanh toán hóa đơn và rời khỏi cô phục vụ với một khoản tiền hoa hồng hậu hĩnh và một nụ cười chậm chạp gian ác rằng cô sẽ trông quyến rũ hơn với mái tóc cắt ngắn. sau đó anh băng qua đường và đi quanh tòa nhà cho đến khi anh thấy cánh cửa sổ lớn ở góc phố của phòng vẽ của Sweeny. Ánh sáng chiếu vào trong đó, nhưng các góc quá chính xác đến mức anh không thể trông thấy cô đang làm gì. Sau đó ánh đèn lại phụt tắt, và cô đang không làm việc với những bức tranh. Điều đó khá tốt.
Giờ vẫn quá sớm để cô đi ngủ, nhưng anh đã quyết định quay lại tòa nhà ngay khi có thể. anh phải đợi hai mưoi phút trước khi cặp vợ chồng trẻ bước vào tòa nhà, và anh bắt gặp cánh cửa trước nó có thể đóng lại. Cảnh sát nhìn quanh khi anh nghe thấy tiếng còi xe, nhưng nhìn thấy cặp đôi trẻ tuổi, và quay lại nhìn ti vi của mình mà không trông thấy Kai.
Mọi thứ diễn ra thuận lợ. Anh đi lên tòa nhà và ngồi kiên trì, nhìn ánh đèn và giao thông qua lại, lắng nghe tiếng còi xe kếp bíp bíp rồi tiếng người vang lên, những giọng nói xa xa vang tới bên tai anh. Thành phố chưa từng yên ắng, chưa từng tĩnh lặng. anh yêu sức sống của nó. anh đợi càng lây chân anh có lẽ sẽ gặp rắc rối. con người sẽ ngủ trên giường của họ, yên bình và an toàn, và nếu ai đó tự nhiên thức dậy khi anh hạ thấp những chỗ ở bên cái thang thoát hiểm giữa hai tòa nhà, vậy anh có thể trốn xuống phố, họ sẽ đi đến bên cửa sổ, quá muộn để có thể trông thấy anh.
Họ sẽ chắc chắn là quá muộn để giúp Sweeny.
Tác giả :
Linda Howard