Nothing Gonna Change My Love For You
Chương 51
Ken nghe lời xì xầm và bàn tán về chuyện ban nãy cũng thấy trong lòng có chút gì đó... khó diễn đạt lắm! Là đau xót? Ko phải là Ken ko đi, Ken đã định đi nhưng Khánh Hạ bảo bị nhức đầu chóng mặt, giờ đó giáo viên đi họp đột xuất rồi, ko lẽ để cô ta 1 mình dưới phòng y tế mà ko ai chăm sóc, lỡ bị nặng quá thì thế nào? Càng nghe bàn tán, nắm tay Ken cứ thế mà vo cứng lại, gì chứ, những điều đó Ken còn chưa nói đấy, nếu Pj bị tổn thương vì chuyện gì đó, thì người gây chuyện chỉ có thể là Ken thôi, ai cho họ có cái quyền đó chứ! Mà bộ nhỏ ngốc đó ko lên tiếng biện hộ sao? Để người khác nói mình quen vì tiền cũng im lặng để họ sỉ vả vào mặt à, vậy mà sao khi tôi vừa nói gì động chạm tới tự ái của em 1 chút thôi em cũng đã phản ứng này nọ rồi! Hay là... đau đến mức ko thể mở miệng được?
- Mẹ nó! Tức thiệt chứ, thằng Jun nó nhẹ tay quá! Chuyện của Pj tụi mình đã chẳng dám mở miệng lấy 1 lời vậy mà nhỏ đó... – 1 đứa con gái ngồi gần Ken la lên.
Điều đó khiến Ken chú ý, tên đó quay sang hỏi:
- Mày ban nãy cũng qua đó nữa hả?
- Thằng khùng, nghĩ sao mà ko qua! Chuyện làm như nhỏ lắm vậy á!- người con gái tuôn 1 tràng.
- Tụi nó cố tình hả?- Ken- Ko dưng gây chuyện?- Ken nhíu mày.
- Nó lấy cớ chuyện của mày với Khánh Hạ rồi qua sỉ vả Pj, hết chuyện quen nhau bị đá rồi cũng quen nhau vì tiền, sau này sẽ có thai rồi lợi dụng cái thai để làm mày 1 vố gì gì đó, bơi ra cái quá khứ của người ta nữa! Đó giờ ngoại trừ nội bộ biết ra thì có ai biết đâu, giờ thì ai cũng biết rồi, lúc đó cũng có vắng vẻ gì đâu! Mày ko tưởng tượng được ánh nhìn của những con người lúc đó đâu, dù biết là ko có ý xấu nhưng đảm bảo là thế nào cũng gây tổn thương cho người ta à!
Nghe kể, nhịp thở Ken nặng nề hơn, có vẻ tên đó đang kiềm chế dữ lắm... tự nhiên bản thân cảm thấy bên trái có gì đó hơi nhói... Jun chỉ làm đòn dằn mặt thôi, Ken biết tại sao Jun ko dứt điểm, mà nói trắng ra theo tình hình, nếu bọn đó chẳng chạm vào Zu của hắn thì hắn cũng chẳng có hứng thú mà chạm vào cái mớ đó, búng tay cho đứa nào miệng lưỡi nhất trong nhóm ra rồi làm “ bài cảnh cáo” thì cũng xong! Phần còn lại hắn ko triệt luôn là chắc vì... hắn muốn để lại tùy Ken quyết định!
Ken bỏ hai chân xuống bàn, rời khỏi ghế ngồi, ra ngoài tìm chỗ nghe điện thoại!
- Tao có chuyện giao cho tụi bây đây! Tụi bây hãy.......
Tắt điện thoại, Ken nhếch môi, 1 khuôn mặt đáng sợ...
Pj cứ im lặng thế suốt cả buổi, điều đó làm cho mọi người phải lo, thường ngày dù có gì nhỏ cũng cười... ừ thì dù cái cách nhỏ gượng cười trước mọi chuyện khiến mọi người đau xót, nhưng nhỏ im lặng kiểu này lại khiến mọi người lo sợ, lặng và trầm... cơ hồ như ko hề tồn tại... công nhận rằng nhỏ ko mở lời nói gì cả... như 1 món đồ vật... ko cảm xúc, mắt ráo hoảnh, chẳng ai biết nhỏ đang nghĩ gì lúc này... nhỏ cũng chẳng khóc như ban nãy nữa... tự nhiên thấy sợ lắm...
Nỗi đau quá lớn khiến con người chỉ biết cười để thể hiện nó
Nhưng khi nó vượt quá sự chịu đựng, thì con người như 1 vật thể vô hình.:)
Khi vào tiết thì mọi chuyện dù ko xong cũng phải giải quyết cho ổn chứ, Mon và mọi người cũng phải về lớp của mình mà!
Zu có lại bắt chuyện thì nhỏ cũng gật đầu rồi lắc! Là bạn thân bao nhiêu ấy năm, đủ để Zu hiểu nhỏ cần sự im lặng!
Đang bực mà gặp phải cái gì đâu ko chứ! Lại là tiết Toán, sao giáo viên ko họp hết tiết này luôn đi nhỉ? Ai mà chẳng biết bà cô này có thù hằn với Zu và Pj nhất trong cái lớp được xem là cá biệt này ( dù là lớp giỏi đấy), cô giảng mặc cô, Pj cứ thế mà nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ...
- Khánh Du!!!
Vừa nghe tên Khánh Du, những đứa trong nhóm bất giác lạnh người... bây giờ chẳng biết nhỏ thế nào... lỡ nhỏ đang không bình thường mà bà cô còn chọc nhỏ điên lên... sẽ thế nào đây? Nhỏ nghe gọi tên mình thì ngước mắt lên nhìn cô, hỏi ngược:
- Cô gọi em?
- Ko gọi chị thì gọi ai! Đứng lên!
Nhỏ vẫn đứng.
- Em có nghe tui giảng gì ko hả?
- Không!
- Sao chị với cái cô đó ( ý chỉ Zu) giống nhau thế hả? Nghĩ mình giỏi rồi thì xem tụi tui là rác à? Ba mẹ anh chị bỏ tiền cho anh chị đi học để rồi vậy đó hả? Thái độ của mấy chị khi vào trường thế nào? Ko xem ai ra gì cả! Có phải loại vô học ko cha ko mẹ đâu!
- Tại sao liên quan đến học vấn là phải mang ba mẹ vào hả cô? – Pj ngang nhiên hỏi.
- Là cha mẹ cho em ngày hôm nay đấy! – cô hơi bất ngờ trước thái độ của Pj.
- Vậy lỡ như họ vì bất đắt dĩ mới sinh mình ra thì thế nào? – Pj hỏi, giọng trong veo.
Lần này thì cô im thực sự, có vẻ như cô đang suy nghĩ gì đó, hoặc có lẽ chính cô đang tự hỏi học sinh mình như thế, có bao giờ mình tìm hiểu hoàn cảnh và nguyên nhân vì sao học sinh mình lại như thế ko! Cái gì cũng phải có nguyên nhân của nó, có thể vì thái độ của cô chưa tốt, điều đó khiến những đứa trẻ thiếu thốn tình thương này và cô có thêm khoảng cách, đúng ko nhỉ? Cô cũng đồng tình là cô chưa bao giờ biểu lộ tình thương với lớp này cả!
Pj cứ đứng đó nhìn cô để tìm câu trả lời, thấy cô im lặng nhỏ lại thôi, cứ đứng yên đó rồi lại bâng quơ nhìn qua cửa sổ...
- Em ko khỏe, cho phép em xuống y tế!
Nhỏ ko đi vội, còn chờ cô có cho hay ko mới rời khỏi. Thái độ này của nhỏ khiến mọi người trong lớp, ko ngoại trừ cô, chợt sững sờ... có phải là cô học trò cá biệt ko vậy? Cả bọn cũng đang thót tim vì sợ rằng thái độ vô tình nào đó của cô sẽ khiến giọt nước cúôi cùng của Pj sẽ tràn ly mất... Pj là con gái Thiên Bình... chẳng ai biết được ngoài vẻ mặt tươi cười thì 1 khi Thiên Bình tức giận sẽ như thế nào đâu...
Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai...
- Ừ, em cứ đi!
Thái độ của cô cũng khiến bọn trong lớp phải ngạc nhiên! Sao hôm nay cô hiền vậy nè! Phải chi lúc nào cũng thế thì bọn trong lớp đâu có ác cảm với cô... Thế đó, cô lại tiếp tục giảng bài... hình như tiết này cô hiền hơn... dễ dãi hơn... mấy tiết kia... cô vừa bị tai nạn xe hay đụng trúng đầu vào đâu hả?...
Pj đi ra vườn hoa viên... Trong lớp học, Ken bất chợt nhìn ra ngoài thì thấy Pj ở phía hành lang bên kia, lối duy nhất dẫn ra hoa viên của trường... Ken cũng nhẹ nhàng xin phép ra khỏi lớp với lý do đi vệ sinh... đương nhiên là chẳng ai biết gì, kể cả Khánh Hạ...
Pj ngồi bệt xuống dưới 1 gốc cây to trong trường... trong đầu đột nhiên phát sinh nhiều suy nghĩ... Tại sao người ta cứ tạo cho mình gánh nặng nhỉ? Nhỏ còn nhớ đến lần mình bị phạt nhốt vào nơi tối tăm, mẹ nhỏ có vô tình phát ra 1 câu mà đến bây giờ nhỏ không bao giờ quên được.. là gì nhỉ? Hình như là...
‘ Sao tôi lại phải tự tạo gánh nặng cho mình chứ? Quá mệt mỏi cho cuộc đời của 1 người làm mẹ như tôi! ‘
Ờ, nhỏ còn nhớ rất rõ thái độ của mẹ mình lúc đó, bà ấy vô tình hét lên câu nói đó nhưng rồi chợt im bặt khi nhận ra mình vừa nói ra 1 câu không hay trước mặt 1 đứa trẻ, đứa trẻ ấy là con mình:), thật ra là khi đó nhỏ ko hiểu câu nói ấy là gì, mãi đến chừng mấy năm sau đó nhỏ mới nhận ra, câu nói đó vô tình đi sâu vào trong trí nhớ của nhỏ, đơn giản chỉ vì khi mẹ nhỏ hét lên câu đó, nhỏ thấy mắt mẹ mình ngấn lệ! Lúc ấy nhỏ cứ nghĩ là bản thân mình ko ngoan đã làm mẹ buồn... Nhưng sau này khi nghĩ lại vẫn ko thể ngăn mình ko cười khổ 1 cái, đắng ngắt... hóa ra mẹ đã có lúc xem mình là gánh nặng...:)... Ngoài Mẫu Đơn và mẹ ra thì nhỏ có ai chứ? Ko ai cả... =)... Nhỏ còn nhận ra 1 điều... hình như những người ko có cuộc sống đẹp đẽ và bình yên thì ko đáng có được hạnh phúc từ người mà mình yêu... Dạo gần đây nhỏ cảm nhận được sự quan tâm của Ken, nhưng thì sao chứ? Chỉ là thương hại thôi mà... Ken làm như thế có chăng là để chọc tức Khánh Hạ mà ^^~... Từ ban đầu nhỏ chẳng là gì cả...
“ Em không dám nói là đã mất Anh.
* Vì hình như...
* Em chưa bao giờ có được Anh để mà mất:)
Đúg k?:)* “
- Fu.ck my life! – nhỏ tự nguyền rủa cuộc sống của mình – Có phải tôi chết đi sẽ hay hơn ko? Tại sao các người cứ phải nói những lời nói đó với tôi hả? Tại sao chứ?
Tự nguyền rủa mình, rồi chợt bật khóc tức tưởi như 1 đứa con nít...
- Khố.n nạn lắm! Các người khố.n nạn lắm...
Tự đau, 1 mình mình biết, từ nhỏ đã như thế rồi...
Ken chứng kiến những điều đó... ko tự chủ mà siết chặt tay mình lại... Tên đó nhẹ nhàng tiến lại gần nhỏ ôm thật chặt, hơi sững sờ, nhỏ ngước lên, thấy Ken thì vội vã lau nước mắt...
- Làm gì thế? Anh bị bệnh à? Sao tự dưng lại ôm tôi chứ? – nhỏ dùng sức đẩy Ken ra nhưng không được.
“ €
Cuộc sống này đã có qá nhiều nỗi đau nhưng tại sao em vẫn cứ luôn cười:).€
€ “
- Tại sao vậy hm?- Ken buông ra nhưng vẫn giữ tay ở 2 bên vai nhỏ, nhìn thẳng mắt nhỏ mà hỏi.
- Tại sao gì cơ?
Ken bất chợt thả 2 tay khỏi vai nhỏ, chợt cười vì thái độ của nhỏ, 1 nụ cười chua xót... vì sao thế chứ? Em luôn che giấu cảm xúc thật bản thân, kể cả khi đau như thế em vẫn tỏ vẻ ko sao à? Tôi thấy em khóc đó, tôi nghe em tự nguyền rủa bản thân và cuộc sống của mình, tôi thấy em như sắp chết đi vì cơn đau đó, vậy mà... Kể cả khi tôi làm em tổn thương em vẫn cười...
- Thôi nhé, tôi về lớp đây! Anh ko lo học mà cúp tiết xuống đây à?
- Ko! Tôi về lớp đây!
Nói rồi Ken quay lưng đi, Pj dõi theo bóng Ken dần khuất sau mấy tán cây... xa dần rồi mất hút...
- Mãi mãi... anh ko bao giờ thuộc về em...
Nhỏ cười buồn rồi cũng đi về lớp... chợt nghĩ về cô ban nãy sao mà hiền thế ko biết, cứ tưởng bị cô oang oang bài ca con cá như mọi khi rồi chứ... đúng thiệt là cuộc đời có khi ko ngờ tới mà... Tại sao Ken lại có mặt lúc đó nhỉ? Hy vọng là Ken ko nghe những gì nhỏ nói trước đó... Hành động đó là sao chứ? Sao lại ôm nhỏ? Ken và Khánh Hạ xảy ra chuyện gì à? Chắc Ken nghĩ nhỏ là Khánh Hạ...
.
- Mẹ nó! Tức thiệt chứ, thằng Jun nó nhẹ tay quá! Chuyện của Pj tụi mình đã chẳng dám mở miệng lấy 1 lời vậy mà nhỏ đó... – 1 đứa con gái ngồi gần Ken la lên.
Điều đó khiến Ken chú ý, tên đó quay sang hỏi:
- Mày ban nãy cũng qua đó nữa hả?
- Thằng khùng, nghĩ sao mà ko qua! Chuyện làm như nhỏ lắm vậy á!- người con gái tuôn 1 tràng.
- Tụi nó cố tình hả?- Ken- Ko dưng gây chuyện?- Ken nhíu mày.
- Nó lấy cớ chuyện của mày với Khánh Hạ rồi qua sỉ vả Pj, hết chuyện quen nhau bị đá rồi cũng quen nhau vì tiền, sau này sẽ có thai rồi lợi dụng cái thai để làm mày 1 vố gì gì đó, bơi ra cái quá khứ của người ta nữa! Đó giờ ngoại trừ nội bộ biết ra thì có ai biết đâu, giờ thì ai cũng biết rồi, lúc đó cũng có vắng vẻ gì đâu! Mày ko tưởng tượng được ánh nhìn của những con người lúc đó đâu, dù biết là ko có ý xấu nhưng đảm bảo là thế nào cũng gây tổn thương cho người ta à!
Nghe kể, nhịp thở Ken nặng nề hơn, có vẻ tên đó đang kiềm chế dữ lắm... tự nhiên bản thân cảm thấy bên trái có gì đó hơi nhói... Jun chỉ làm đòn dằn mặt thôi, Ken biết tại sao Jun ko dứt điểm, mà nói trắng ra theo tình hình, nếu bọn đó chẳng chạm vào Zu của hắn thì hắn cũng chẳng có hứng thú mà chạm vào cái mớ đó, búng tay cho đứa nào miệng lưỡi nhất trong nhóm ra rồi làm “ bài cảnh cáo” thì cũng xong! Phần còn lại hắn ko triệt luôn là chắc vì... hắn muốn để lại tùy Ken quyết định!
Ken bỏ hai chân xuống bàn, rời khỏi ghế ngồi, ra ngoài tìm chỗ nghe điện thoại!
- Tao có chuyện giao cho tụi bây đây! Tụi bây hãy.......
Tắt điện thoại, Ken nhếch môi, 1 khuôn mặt đáng sợ...
Pj cứ im lặng thế suốt cả buổi, điều đó làm cho mọi người phải lo, thường ngày dù có gì nhỏ cũng cười... ừ thì dù cái cách nhỏ gượng cười trước mọi chuyện khiến mọi người đau xót, nhưng nhỏ im lặng kiểu này lại khiến mọi người lo sợ, lặng và trầm... cơ hồ như ko hề tồn tại... công nhận rằng nhỏ ko mở lời nói gì cả... như 1 món đồ vật... ko cảm xúc, mắt ráo hoảnh, chẳng ai biết nhỏ đang nghĩ gì lúc này... nhỏ cũng chẳng khóc như ban nãy nữa... tự nhiên thấy sợ lắm...
Nỗi đau quá lớn khiến con người chỉ biết cười để thể hiện nó
Nhưng khi nó vượt quá sự chịu đựng, thì con người như 1 vật thể vô hình.:)
Khi vào tiết thì mọi chuyện dù ko xong cũng phải giải quyết cho ổn chứ, Mon và mọi người cũng phải về lớp của mình mà!
Zu có lại bắt chuyện thì nhỏ cũng gật đầu rồi lắc! Là bạn thân bao nhiêu ấy năm, đủ để Zu hiểu nhỏ cần sự im lặng!
Đang bực mà gặp phải cái gì đâu ko chứ! Lại là tiết Toán, sao giáo viên ko họp hết tiết này luôn đi nhỉ? Ai mà chẳng biết bà cô này có thù hằn với Zu và Pj nhất trong cái lớp được xem là cá biệt này ( dù là lớp giỏi đấy), cô giảng mặc cô, Pj cứ thế mà nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ...
- Khánh Du!!!
Vừa nghe tên Khánh Du, những đứa trong nhóm bất giác lạnh người... bây giờ chẳng biết nhỏ thế nào... lỡ nhỏ đang không bình thường mà bà cô còn chọc nhỏ điên lên... sẽ thế nào đây? Nhỏ nghe gọi tên mình thì ngước mắt lên nhìn cô, hỏi ngược:
- Cô gọi em?
- Ko gọi chị thì gọi ai! Đứng lên!
Nhỏ vẫn đứng.
- Em có nghe tui giảng gì ko hả?
- Không!
- Sao chị với cái cô đó ( ý chỉ Zu) giống nhau thế hả? Nghĩ mình giỏi rồi thì xem tụi tui là rác à? Ba mẹ anh chị bỏ tiền cho anh chị đi học để rồi vậy đó hả? Thái độ của mấy chị khi vào trường thế nào? Ko xem ai ra gì cả! Có phải loại vô học ko cha ko mẹ đâu!
- Tại sao liên quan đến học vấn là phải mang ba mẹ vào hả cô? – Pj ngang nhiên hỏi.
- Là cha mẹ cho em ngày hôm nay đấy! – cô hơi bất ngờ trước thái độ của Pj.
- Vậy lỡ như họ vì bất đắt dĩ mới sinh mình ra thì thế nào? – Pj hỏi, giọng trong veo.
Lần này thì cô im thực sự, có vẻ như cô đang suy nghĩ gì đó, hoặc có lẽ chính cô đang tự hỏi học sinh mình như thế, có bao giờ mình tìm hiểu hoàn cảnh và nguyên nhân vì sao học sinh mình lại như thế ko! Cái gì cũng phải có nguyên nhân của nó, có thể vì thái độ của cô chưa tốt, điều đó khiến những đứa trẻ thiếu thốn tình thương này và cô có thêm khoảng cách, đúng ko nhỉ? Cô cũng đồng tình là cô chưa bao giờ biểu lộ tình thương với lớp này cả!
Pj cứ đứng đó nhìn cô để tìm câu trả lời, thấy cô im lặng nhỏ lại thôi, cứ đứng yên đó rồi lại bâng quơ nhìn qua cửa sổ...
- Em ko khỏe, cho phép em xuống y tế!
Nhỏ ko đi vội, còn chờ cô có cho hay ko mới rời khỏi. Thái độ này của nhỏ khiến mọi người trong lớp, ko ngoại trừ cô, chợt sững sờ... có phải là cô học trò cá biệt ko vậy? Cả bọn cũng đang thót tim vì sợ rằng thái độ vô tình nào đó của cô sẽ khiến giọt nước cúôi cùng của Pj sẽ tràn ly mất... Pj là con gái Thiên Bình... chẳng ai biết được ngoài vẻ mặt tươi cười thì 1 khi Thiên Bình tức giận sẽ như thế nào đâu...
Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai...
- Ừ, em cứ đi!
Thái độ của cô cũng khiến bọn trong lớp phải ngạc nhiên! Sao hôm nay cô hiền vậy nè! Phải chi lúc nào cũng thế thì bọn trong lớp đâu có ác cảm với cô... Thế đó, cô lại tiếp tục giảng bài... hình như tiết này cô hiền hơn... dễ dãi hơn... mấy tiết kia... cô vừa bị tai nạn xe hay đụng trúng đầu vào đâu hả?...
Pj đi ra vườn hoa viên... Trong lớp học, Ken bất chợt nhìn ra ngoài thì thấy Pj ở phía hành lang bên kia, lối duy nhất dẫn ra hoa viên của trường... Ken cũng nhẹ nhàng xin phép ra khỏi lớp với lý do đi vệ sinh... đương nhiên là chẳng ai biết gì, kể cả Khánh Hạ...
Pj ngồi bệt xuống dưới 1 gốc cây to trong trường... trong đầu đột nhiên phát sinh nhiều suy nghĩ... Tại sao người ta cứ tạo cho mình gánh nặng nhỉ? Nhỏ còn nhớ đến lần mình bị phạt nhốt vào nơi tối tăm, mẹ nhỏ có vô tình phát ra 1 câu mà đến bây giờ nhỏ không bao giờ quên được.. là gì nhỉ? Hình như là...
‘ Sao tôi lại phải tự tạo gánh nặng cho mình chứ? Quá mệt mỏi cho cuộc đời của 1 người làm mẹ như tôi! ‘
Ờ, nhỏ còn nhớ rất rõ thái độ của mẹ mình lúc đó, bà ấy vô tình hét lên câu nói đó nhưng rồi chợt im bặt khi nhận ra mình vừa nói ra 1 câu không hay trước mặt 1 đứa trẻ, đứa trẻ ấy là con mình:), thật ra là khi đó nhỏ ko hiểu câu nói ấy là gì, mãi đến chừng mấy năm sau đó nhỏ mới nhận ra, câu nói đó vô tình đi sâu vào trong trí nhớ của nhỏ, đơn giản chỉ vì khi mẹ nhỏ hét lên câu đó, nhỏ thấy mắt mẹ mình ngấn lệ! Lúc ấy nhỏ cứ nghĩ là bản thân mình ko ngoan đã làm mẹ buồn... Nhưng sau này khi nghĩ lại vẫn ko thể ngăn mình ko cười khổ 1 cái, đắng ngắt... hóa ra mẹ đã có lúc xem mình là gánh nặng...:)... Ngoài Mẫu Đơn và mẹ ra thì nhỏ có ai chứ? Ko ai cả... =)... Nhỏ còn nhận ra 1 điều... hình như những người ko có cuộc sống đẹp đẽ và bình yên thì ko đáng có được hạnh phúc từ người mà mình yêu... Dạo gần đây nhỏ cảm nhận được sự quan tâm của Ken, nhưng thì sao chứ? Chỉ là thương hại thôi mà... Ken làm như thế có chăng là để chọc tức Khánh Hạ mà ^^~... Từ ban đầu nhỏ chẳng là gì cả...
“ Em không dám nói là đã mất Anh.
* Vì hình như...
* Em chưa bao giờ có được Anh để mà mất:)
Đúg k?:)* “
- Fu.ck my life! – nhỏ tự nguyền rủa cuộc sống của mình – Có phải tôi chết đi sẽ hay hơn ko? Tại sao các người cứ phải nói những lời nói đó với tôi hả? Tại sao chứ?
Tự nguyền rủa mình, rồi chợt bật khóc tức tưởi như 1 đứa con nít...
- Khố.n nạn lắm! Các người khố.n nạn lắm...
Tự đau, 1 mình mình biết, từ nhỏ đã như thế rồi...
Ken chứng kiến những điều đó... ko tự chủ mà siết chặt tay mình lại... Tên đó nhẹ nhàng tiến lại gần nhỏ ôm thật chặt, hơi sững sờ, nhỏ ngước lên, thấy Ken thì vội vã lau nước mắt...
- Làm gì thế? Anh bị bệnh à? Sao tự dưng lại ôm tôi chứ? – nhỏ dùng sức đẩy Ken ra nhưng không được.
“ €
Cuộc sống này đã có qá nhiều nỗi đau nhưng tại sao em vẫn cứ luôn cười:).€
€ “
- Tại sao vậy hm?- Ken buông ra nhưng vẫn giữ tay ở 2 bên vai nhỏ, nhìn thẳng mắt nhỏ mà hỏi.
- Tại sao gì cơ?
Ken bất chợt thả 2 tay khỏi vai nhỏ, chợt cười vì thái độ của nhỏ, 1 nụ cười chua xót... vì sao thế chứ? Em luôn che giấu cảm xúc thật bản thân, kể cả khi đau như thế em vẫn tỏ vẻ ko sao à? Tôi thấy em khóc đó, tôi nghe em tự nguyền rủa bản thân và cuộc sống của mình, tôi thấy em như sắp chết đi vì cơn đau đó, vậy mà... Kể cả khi tôi làm em tổn thương em vẫn cười...
- Thôi nhé, tôi về lớp đây! Anh ko lo học mà cúp tiết xuống đây à?
- Ko! Tôi về lớp đây!
Nói rồi Ken quay lưng đi, Pj dõi theo bóng Ken dần khuất sau mấy tán cây... xa dần rồi mất hút...
- Mãi mãi... anh ko bao giờ thuộc về em...
Nhỏ cười buồn rồi cũng đi về lớp... chợt nghĩ về cô ban nãy sao mà hiền thế ko biết, cứ tưởng bị cô oang oang bài ca con cá như mọi khi rồi chứ... đúng thiệt là cuộc đời có khi ko ngờ tới mà... Tại sao Ken lại có mặt lúc đó nhỉ? Hy vọng là Ken ko nghe những gì nhỏ nói trước đó... Hành động đó là sao chứ? Sao lại ôm nhỏ? Ken và Khánh Hạ xảy ra chuyện gì à? Chắc Ken nghĩ nhỏ là Khánh Hạ...
.
Tác giả :
Cheery_kul