Nông Viên Tự Cẩm
Chương 423: Bến cảng
Dư Tiểu Thảo đã sớm có đáp án từ chỗ Tiểu Bổ Thiên Thạch nên nhanh chóng trả lời: “Trước mắt hạt giống được chở đến từ Đường Cổ, nếu trồng đợt này thì sản lượng hẳn là có thể duy trì thậm chí còn vượt qua cả sản lượng của thôn trang chúng ta. Nếu như là đời hai thì chắc sẽ giảm, dù sao linh lực của Bánh Trôi Nhỏ qua từng đợt trồng trọt sẽ dần biến mất.”
“Vậy chẳng phải là nếu muốn duy trì sản lượng cao thì nhất định phải mua hạt giống từ chỗ ngươi. Ít nhất là hai năm mua một lần?” Trên mặt Chu Quân Phàm hiện lên vẻ rầu rĩ, nếu là vậy thì chờ đến lúc hòn đá kia công đức viên mãn thì sản lượng trồng trọt lại trở về trạng thái như trước đây.
Dư Tiểu Thảo gật đầu nói: “Cho nên phải thử nghiệm trồng ra hạt giống thật sự cho sản lượng cao, mà không phải phụ thuộc vào Bánh Trôi Nhỏ!”
Chu Quân Phàm trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Ngươi trắng trợn để bàn tay vàng quý giá như vậy ở ngay trên cổ tay, không sợ bị người khác cướp mất à?”
Dư Tiểu Thảo ngước mắt nhìn hắn ta, cười như không cười nói: “Càng giấu giếm sẽ càng khiến người khác hoài nghi không phải sao? Dù gì thì tuy viên đá ngũ sắc này rất đẹp nhưng cũng chỉ là đá, không phải sao? Ta bện nó thành vòng đeo trên cổ tay, người khác hỏi thì bảo là đã mời cao tăng làm phép, giống như bùa bình an vậy, có thể phù hộ ta lớn lên bình an. Ai còn mặt dày đến mức cướp một viên đá nhìn đẹp mắt chứ? Ta cũng đâu ngu, có được bảo bối thì đi khoe khoang khắp nơi. Đến bây giờ, trừ ta ra cũng chỉ có mình Hoàng thượng ngài biết sự thần kỳ của đá ngũ sắc thôi.”
Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng, nếu như Hoàng thượng không nổi ý xấu thì viên đá ngũ sắc này không có người thứ ba đến cướp!
“Ồ? Ngươi tin tưởng đồng hương ta thế à? Không sợ ta thấy cái mình thích không nhịn được đoạt của ngươi?” Chu Quân Phàm biết rõ đầu đuôi câu chuyện, lại nổi ý muốn trêu chọc đồng hương nhỏ tinh ranh này.
“Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Ai bảo ngươi tốt số, xuyên đến nhà đế vương, thành cửu ngũ chí tôn chứ? Ngươi hỏi, ta nào dám nói dối. Ngươi cũng đã nói khi quân là tội chết mà! Hơn nữa, trước mắt, linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch chỉ có hiệu quả với thực vật, Hoàng thượng ngươi thân thể quý giá, trăm công nghìn việc, cũng không thể tự mình xuống ruộng làm việc chứ? Loại việc nặng này cứ giao cho dân chúng chúng ta chia sẻ giúp ngươi đi!”
Dư Tiểu Thảo rất xum xoe, dù sao người ta cũng là Hoàng thượng, là người có quyền lực tối cao trong xã hội phong kiến, muốn tìm hiểu kỹ thân phận, không thể ý vào đến từ cùng một nơi mà cũng không biết mình là ai, như vậy thì cũng chỉ cách cái chết không xa! Đương nhiên cũng không cần giống như những người khác, luôn cẩn trọng nói chuyện, dẫu sao ở vị trí cao nhưng cô đơn đó cũng muốn có thời gian thoải mái vui vẻ. Cứ nghiêm trang như vậy mãi sẽ rất mệt mỏi.
“Ồ? Viên đá ngũ sắc này của ngươi chỉ có tác dụng với thực vật?” Chu Quân Phàm thấy lúc Tiểu Thảo nói chuyện, đứa trẻ con đang ở một bên gặm ly của hắn ta liếc mắt xem thường nàng, hơn nữa còn là vẻ mặt đầy không phục, không khỏi buồn cười hỏi ngược lại.
Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn đồng đội ngu ngốc của mình, thở dài đầy cam chịu nói: “Nó cũng có công hiệu như vậy với những thứ khác, ví dụ như tăng cường sức khỏe! Có thể tăng hiệu quả của dược liệu, dưỡng nhan…”
Chu Quân Phàm thờ ơ đùa nghịch thước chặn giấy trong tay, cứ như tùy ý hỏi: “Ồ? Chỉ vậy thôi à? Không có gì khác sao? Ví dụ như… cải tử hồi sinh?”
Dư Tiểu Thảo trợn to mắt, ra vẻ không thể tin được: “Sao có thể chứ! Linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch có hạn, sao có thể đạt được hiệu quả nghịch thiên như vậy? Cho dù nó khôi phục thời kỳ toàn thịnh, cũng không thể làm được điều đó!”
Chu Quân Phàm yên lặng nhìn biểu cảm có chút khoa trương của tiểu nha đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ đứa trẻ con đang ôm bình sứ uống nước khẽ cười nói: “Vậy nó… khi ở thời kỳ toàn thịnh có thể làm được những gì?”
“Ai biết được! Dù sao linh lực của nó trước mắt vẫn không thể phát huy được một phần trăm.” Dư Tiểu Thảo không dám nói sâu hơn, sợ người đồng hương chuyển kiếp này đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn chiếm Tiểu Bổ Thiên Thạch làm của riêng.
Ngón tay Chu Quân Phàm gõ trên bàn rất có tiết tấu, cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của tiểu nha đầu thì cố ý nói: “Vậy hòn đá nhỏ này, linh lực chỉ phát huy được hai phần trăm, thì đã có công hiệu như thế này. Nếu như nó có thể khôi phục hoàn toàn thì sẽ là quanh cảnh như thế nào chứ? Ta rất mong chờ… Làm thế nào bây giờ, ta lại không nhịn được muốn cướp nó!”
“Nó đã nhận chủ, ngươi muốn cướp cũng vô dụng!” Nàng đột nhiên giật mình trong lòng, cẩn thận nhìn biểu cảm của Hoàng thượng, không biết là hắn ta nói đùa hay là nghiêm túc thật.
“Vậy…Nếu chủ nhân của nó - không còn thì sao?” Chu Quân Phàm cố ý để lộ một tia tàn bạo trong mắt, nhếch miệng cười khiến biểu cảm của hắn ta trở nên âm độc hơn.
Cả người Dư Tiểu Thảo lạnh như băng, trong nháy mắt môi cũng nhợt nhạt hẳn đi. Đúng vậy! Nếu như nàng chết, không phải Tiểu Bổ Thiên Thạch sẽ vô chủ sao? Không lẽ… rốt cuộc đồng hương chuyển kiếp này có ý nghĩ muốn giết nàng sao?
“Không phải sợ! Nếu ngươi và bản thần thạch đã trói buộc ở cạnh nhau, sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy? Ngươi nhất định sẽ thọ chung chính tẩm!” Tiểu Bổ Thiên Thạch thấy chủ nhân nhà mình phản ứng không có tiền đồ như vậy không nhịn được che mặt - sao nó lại nhận một kẻ ngu ngốc như vậy làm chủ nhân chứ? Nghìn vạn lần không thể để bạn bè ở không gian khác biết được, quá mất mặt mà!
Lúc này Chu Quân Phàm mới nhìn thẳng đứa trẻ con đang phơi mông trần ra kia, dù bận vẫn nhàn nhã hỏi: “Quân muốn thần chết thần không thể không chết! Nếu như ta thật sự muốn lấy mạng nhỏ của nàng, giết người đoạt bảo thì sao?”
“Ngươi cứ thử xem! Không biết ai chết trước ai đâu!” Trong giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch tràn đầy vẻ kiêu ngạo khi đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh. Với pháp lực hiện giờ của nó, đừng nói là ngự lâm quân trong cung, cho dù là thiên quân vạn mã nó cũng có thể bảo vệ chủ nhân an toàn.
Dư Tiểu Thảo hận không thể bịt kịp miệng Tiểu Bổ Thiên Thạch, ngươi đang đổ thêm dầu vào lửa đó. Người ta là Hoàng thượng, nếu như thật sự chọc giận hắn ta thì sẽ bị chặt đầu đó. Cho dù Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể bảo vệ nàng rút lui an toàn, nhưng thứ nàng muốn là cuộc sống yên ổn, chứ không phải lang bạt chân trời góc bể! Dư gia, Liễu gia, Lưu gia, đây chính là mấy chục mạng người đó!
Biểu cảm trên mặt Chu Quân Phàm không thay đổi, ánh mắt càng thâm thúy hơn, hắn ta khẽ cười nói: “Nàng chỉ là một người thường, cũng đáng giá để ngươi làm vậy sao? Trẫm là thiên tử, trên người có long khí, tu luyện ở bên cạnh trẫm không lẽ không hiệu quả hơn bên cạnh nàng sao?”
Tiểu tử nhấc chân bước đến bên cạnh hắn ta, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang cân nhắc giá trị vật phẩm vậy. Hồi lâu sau mới lắc đầu thở dài nói: “Ở lại bên cạnh ngươi đúng là có trợ giúp rất lớn với tu luyện của ta!”
Dừng một chút, nó nhìn Dư Tiểu Thảo đang hoảng loạn không thôi với vẻ trấn an, tiếp tục nói: “Nếu như bản thần thạch còn chưa nhận chủ thì ngươi đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Đáng tiếc bản thần thạch đã ký khế ước máu với tiểu nha đầu này, nếu như phản bội chủ nhân sẽ bị đánh khôi phục nguyên hình. Đến lúc khôi phục thần trí chỉ sợ đã là mấy trăm thậm chí hơn nghìn năm sau đó!”
Ý tứ trong lời nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch rất rõ ràng, tiểu tử ngươi đừng hòng dụ dỗ bản thần thạch, cho dù bản thần thạch bị chặt đứt liên lạc với chủ nhân thì ngươi cùng không chiếm được lợi ích gì đâu. Trừ khi ngươi có thể sống hơn nghìn năm, đến khi bản thần thạch khôi phục linh thức lần nữa sẽ ký kết khế ước với ngươi. Đáng tiếc ngươi chỉ là phàm phu tục tử, khi đó ngươi đã sớm trở thành một bộ xương khô rồi, còn không biết ai sẽ được lợi đâu!
“Xem ra muốn có bảo vật phải có duyên!” Nghe vậy, tia hy vọng xa vời của Chu Quân Phàm hoàn toàn bị chặt đứt, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái. Thấy đồng hương nhỏ bị dọa sợ không nhẹ, hắn ta vội nở nụ cười trấn an: “Đừng sợ, vừa nãy ta chỉ trêu ngươi thôi!”
Có phải chỉ trêu nàng không chỉ có mình hắn biết. Bảo vật hiếm có, ai mà không muốn? Nếu mệnh đã định hắn ta không có cơ duyên này thì chỉ đành buông tay.
“Hoàng thượng, Dương Quận vương cầu kiến.” Ngoài ngự thư phòng, giọng nói của Đại tổng quản Tô Nhiên truyền đến, phá vỡ không khí có chút nặng nề và lúng túng trong phòng.
Chu Quân Phàm cười ha ha một tiếng, nói: “Truyền! Trẫm cũng phải hổ ăn thịt người, có cần căng thẳng như vậy không?”
Ngay lúc Chu Tuấn Dương bước vào ngự thư phòng, hắn rõ ràng cảm nhận được không khí không quá thoải mái trong phòng vọt về phía hắn. Nếu như nói Dư Tiểu Thảo là nữ tử duy nhất hắn không thể đọc được suy nghĩ, thì Hoàng thượng và Hoàng gia gia là hai người duy nhất có thể ngăn thuật độc tâm của hắn. Hắn cho rằng đó là do bọn họ có long khí hộ thể!
Hai người trong ngự thư phòng, hắn đều không thể nhìn thấu, nhưng vì hắn nhạy cảm nên vẫn phát hiện bầu không khí kỳ lạ này. Lo lắng nhìn tiểu nha đầu khiến hắn canh cánh trong lòng, phát hiện nàng đang trong trạng thái mơ hồ thì trong lòng giống như bị kim đâm vậy, lục phủ ngũ tạng đều đau.
“Hoàng thượng, Dư Tiểu Thảo sống ở nông thôn, không hiểu quy củ, nếu có chỗ nào mạo phạm, thần thay nàng xin lỗi người.” Chu Tuấn Dương biết tiểu nha đầu gan lớn, ở trước mặt hắn cái gì cũng dám nói. Nhưng mà dù sao đối phương cũng là Hoàng thượng, không thể nào dễ dàng bỏ qua cho nàng được. Không lẽ tiểu nha đầu này nói chuyện đụng chạm Hoàng thượng, bị mắng nên mới hoảng sợ như vậy?
Chu Quân Phàm mỉm cười đầy ẩn ý, à à khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Ôi! Còn chưa rước về nhà đã che chở như vậy rồi? Không ngờ rằng Dương Quận vương được gọi là sát thần mặt lạnh lại có một mặt quan tâm đầy ấm áp như vậy.”
Mặt Chu Tuấn Dương hơi đỏ lên, liếc tiểu nha đầu dáng vẻ tín nhiệm và lệ thuộc đang nhẹ nhàng nắm vạt áo núp sau lưng hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó nói. Sợ tiểu nha đầu xấu hổ, hắn vội nói: “Hoàng thượng, người ta mặt mỏng, người đừng nói vậy. Tránh cho con đường truy thê tương lai của thần có thêm nhiều trở ngại!”
“Chậc chậc, ta nói này đường đệ, không thể nuông chiều nữ nhân, tránh cho họ không coi ngươi ra gì!” Người khác có lẽ không dám nhưng đồng hương nhỏ này của hắn ta, hắn ta dám khẳng định nàng vốn không chịu an phận từ trong xương tủy. Đường đệ của hắn ta sau này khó đây!
Trong khoảnh khắc Dương Quận vương bước vào, Dư Tiểu Thảo đang hoảng sợ nháy mắt đã bình tĩnh lại. Giống như trong mưa dền gió dữ tìm được một cây đại thụ che mưa chắn gió vậy. Vì vậy mà nàng không kìm được di chuyển đến sau lưng hắn, tìm kiếm sự che chở. Bóng lưng thẳng tắp to lớn kia dường như có thể ngăn cản tất cả mưa to gió lớn, đứng núp sau lưng hắn tràn đầy cảm giác an toàn. Phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng vẫn cần một bến đỗ an toàn có thể dừng chân, không phải sao?
“Vậy chẳng phải là nếu muốn duy trì sản lượng cao thì nhất định phải mua hạt giống từ chỗ ngươi. Ít nhất là hai năm mua một lần?” Trên mặt Chu Quân Phàm hiện lên vẻ rầu rĩ, nếu là vậy thì chờ đến lúc hòn đá kia công đức viên mãn thì sản lượng trồng trọt lại trở về trạng thái như trước đây.
Dư Tiểu Thảo gật đầu nói: “Cho nên phải thử nghiệm trồng ra hạt giống thật sự cho sản lượng cao, mà không phải phụ thuộc vào Bánh Trôi Nhỏ!”
Chu Quân Phàm trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Ngươi trắng trợn để bàn tay vàng quý giá như vậy ở ngay trên cổ tay, không sợ bị người khác cướp mất à?”
Dư Tiểu Thảo ngước mắt nhìn hắn ta, cười như không cười nói: “Càng giấu giếm sẽ càng khiến người khác hoài nghi không phải sao? Dù gì thì tuy viên đá ngũ sắc này rất đẹp nhưng cũng chỉ là đá, không phải sao? Ta bện nó thành vòng đeo trên cổ tay, người khác hỏi thì bảo là đã mời cao tăng làm phép, giống như bùa bình an vậy, có thể phù hộ ta lớn lên bình an. Ai còn mặt dày đến mức cướp một viên đá nhìn đẹp mắt chứ? Ta cũng đâu ngu, có được bảo bối thì đi khoe khoang khắp nơi. Đến bây giờ, trừ ta ra cũng chỉ có mình Hoàng thượng ngài biết sự thần kỳ của đá ngũ sắc thôi.”
Ý tứ trong lời nói của nàng rất rõ ràng, nếu như Hoàng thượng không nổi ý xấu thì viên đá ngũ sắc này không có người thứ ba đến cướp!
“Ồ? Ngươi tin tưởng đồng hương ta thế à? Không sợ ta thấy cái mình thích không nhịn được đoạt của ngươi?” Chu Quân Phàm biết rõ đầu đuôi câu chuyện, lại nổi ý muốn trêu chọc đồng hương nhỏ tinh ranh này.
“Chim chết vì mồi, người chết vì tiền. Ai bảo ngươi tốt số, xuyên đến nhà đế vương, thành cửu ngũ chí tôn chứ? Ngươi hỏi, ta nào dám nói dối. Ngươi cũng đã nói khi quân là tội chết mà! Hơn nữa, trước mắt, linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch chỉ có hiệu quả với thực vật, Hoàng thượng ngươi thân thể quý giá, trăm công nghìn việc, cũng không thể tự mình xuống ruộng làm việc chứ? Loại việc nặng này cứ giao cho dân chúng chúng ta chia sẻ giúp ngươi đi!”
Dư Tiểu Thảo rất xum xoe, dù sao người ta cũng là Hoàng thượng, là người có quyền lực tối cao trong xã hội phong kiến, muốn tìm hiểu kỹ thân phận, không thể ý vào đến từ cùng một nơi mà cũng không biết mình là ai, như vậy thì cũng chỉ cách cái chết không xa! Đương nhiên cũng không cần giống như những người khác, luôn cẩn trọng nói chuyện, dẫu sao ở vị trí cao nhưng cô đơn đó cũng muốn có thời gian thoải mái vui vẻ. Cứ nghiêm trang như vậy mãi sẽ rất mệt mỏi.
“Ồ? Viên đá ngũ sắc này của ngươi chỉ có tác dụng với thực vật?” Chu Quân Phàm thấy lúc Tiểu Thảo nói chuyện, đứa trẻ con đang ở một bên gặm ly của hắn ta liếc mắt xem thường nàng, hơn nữa còn là vẻ mặt đầy không phục, không khỏi buồn cười hỏi ngược lại.
Dư Tiểu Thảo trợn mắt nhìn đồng đội ngu ngốc của mình, thở dài đầy cam chịu nói: “Nó cũng có công hiệu như vậy với những thứ khác, ví dụ như tăng cường sức khỏe! Có thể tăng hiệu quả của dược liệu, dưỡng nhan…”
Chu Quân Phàm thờ ơ đùa nghịch thước chặn giấy trong tay, cứ như tùy ý hỏi: “Ồ? Chỉ vậy thôi à? Không có gì khác sao? Ví dụ như… cải tử hồi sinh?”
Dư Tiểu Thảo trợn to mắt, ra vẻ không thể tin được: “Sao có thể chứ! Linh lực của Tiểu Bổ Thiên Thạch có hạn, sao có thể đạt được hiệu quả nghịch thiên như vậy? Cho dù nó khôi phục thời kỳ toàn thịnh, cũng không thể làm được điều đó!”
Chu Quân Phàm yên lặng nhìn biểu cảm có chút khoa trương của tiểu nha đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ đứa trẻ con đang ôm bình sứ uống nước khẽ cười nói: “Vậy nó… khi ở thời kỳ toàn thịnh có thể làm được những gì?”
“Ai biết được! Dù sao linh lực của nó trước mắt vẫn không thể phát huy được một phần trăm.” Dư Tiểu Thảo không dám nói sâu hơn, sợ người đồng hương chuyển kiếp này đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn chiếm Tiểu Bổ Thiên Thạch làm của riêng.
Ngón tay Chu Quân Phàm gõ trên bàn rất có tiết tấu, cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm của tiểu nha đầu thì cố ý nói: “Vậy hòn đá nhỏ này, linh lực chỉ phát huy được hai phần trăm, thì đã có công hiệu như thế này. Nếu như nó có thể khôi phục hoàn toàn thì sẽ là quanh cảnh như thế nào chứ? Ta rất mong chờ… Làm thế nào bây giờ, ta lại không nhịn được muốn cướp nó!”
“Nó đã nhận chủ, ngươi muốn cướp cũng vô dụng!” Nàng đột nhiên giật mình trong lòng, cẩn thận nhìn biểu cảm của Hoàng thượng, không biết là hắn ta nói đùa hay là nghiêm túc thật.
“Vậy…Nếu chủ nhân của nó - không còn thì sao?” Chu Quân Phàm cố ý để lộ một tia tàn bạo trong mắt, nhếch miệng cười khiến biểu cảm của hắn ta trở nên âm độc hơn.
Cả người Dư Tiểu Thảo lạnh như băng, trong nháy mắt môi cũng nhợt nhạt hẳn đi. Đúng vậy! Nếu như nàng chết, không phải Tiểu Bổ Thiên Thạch sẽ vô chủ sao? Không lẽ… rốt cuộc đồng hương chuyển kiếp này có ý nghĩ muốn giết nàng sao?
“Không phải sợ! Nếu ngươi và bản thần thạch đã trói buộc ở cạnh nhau, sao ta có thể để ngươi chết dễ dàng như vậy? Ngươi nhất định sẽ thọ chung chính tẩm!” Tiểu Bổ Thiên Thạch thấy chủ nhân nhà mình phản ứng không có tiền đồ như vậy không nhịn được che mặt - sao nó lại nhận một kẻ ngu ngốc như vậy làm chủ nhân chứ? Nghìn vạn lần không thể để bạn bè ở không gian khác biết được, quá mất mặt mà!
Lúc này Chu Quân Phàm mới nhìn thẳng đứa trẻ con đang phơi mông trần ra kia, dù bận vẫn nhàn nhã hỏi: “Quân muốn thần chết thần không thể không chết! Nếu như ta thật sự muốn lấy mạng nhỏ của nàng, giết người đoạt bảo thì sao?”
“Ngươi cứ thử xem! Không biết ai chết trước ai đâu!” Trong giọng nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch tràn đầy vẻ kiêu ngạo khi đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh. Với pháp lực hiện giờ của nó, đừng nói là ngự lâm quân trong cung, cho dù là thiên quân vạn mã nó cũng có thể bảo vệ chủ nhân an toàn.
Dư Tiểu Thảo hận không thể bịt kịp miệng Tiểu Bổ Thiên Thạch, ngươi đang đổ thêm dầu vào lửa đó. Người ta là Hoàng thượng, nếu như thật sự chọc giận hắn ta thì sẽ bị chặt đầu đó. Cho dù Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể bảo vệ nàng rút lui an toàn, nhưng thứ nàng muốn là cuộc sống yên ổn, chứ không phải lang bạt chân trời góc bể! Dư gia, Liễu gia, Lưu gia, đây chính là mấy chục mạng người đó!
Biểu cảm trên mặt Chu Quân Phàm không thay đổi, ánh mắt càng thâm thúy hơn, hắn ta khẽ cười nói: “Nàng chỉ là một người thường, cũng đáng giá để ngươi làm vậy sao? Trẫm là thiên tử, trên người có long khí, tu luyện ở bên cạnh trẫm không lẽ không hiệu quả hơn bên cạnh nàng sao?”
Tiểu tử nhấc chân bước đến bên cạnh hắn ta, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, giống như đang cân nhắc giá trị vật phẩm vậy. Hồi lâu sau mới lắc đầu thở dài nói: “Ở lại bên cạnh ngươi đúng là có trợ giúp rất lớn với tu luyện của ta!”
Dừng một chút, nó nhìn Dư Tiểu Thảo đang hoảng loạn không thôi với vẻ trấn an, tiếp tục nói: “Nếu như bản thần thạch còn chưa nhận chủ thì ngươi đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Đáng tiếc bản thần thạch đã ký khế ước máu với tiểu nha đầu này, nếu như phản bội chủ nhân sẽ bị đánh khôi phục nguyên hình. Đến lúc khôi phục thần trí chỉ sợ đã là mấy trăm thậm chí hơn nghìn năm sau đó!”
Ý tứ trong lời nói của Tiểu Bổ Thiên Thạch rất rõ ràng, tiểu tử ngươi đừng hòng dụ dỗ bản thần thạch, cho dù bản thần thạch bị chặt đứt liên lạc với chủ nhân thì ngươi cùng không chiếm được lợi ích gì đâu. Trừ khi ngươi có thể sống hơn nghìn năm, đến khi bản thần thạch khôi phục linh thức lần nữa sẽ ký kết khế ước với ngươi. Đáng tiếc ngươi chỉ là phàm phu tục tử, khi đó ngươi đã sớm trở thành một bộ xương khô rồi, còn không biết ai sẽ được lợi đâu!
“Xem ra muốn có bảo vật phải có duyên!” Nghe vậy, tia hy vọng xa vời của Chu Quân Phàm hoàn toàn bị chặt đứt, trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái. Thấy đồng hương nhỏ bị dọa sợ không nhẹ, hắn ta vội nở nụ cười trấn an: “Đừng sợ, vừa nãy ta chỉ trêu ngươi thôi!”
Có phải chỉ trêu nàng không chỉ có mình hắn biết. Bảo vật hiếm có, ai mà không muốn? Nếu mệnh đã định hắn ta không có cơ duyên này thì chỉ đành buông tay.
“Hoàng thượng, Dương Quận vương cầu kiến.” Ngoài ngự thư phòng, giọng nói của Đại tổng quản Tô Nhiên truyền đến, phá vỡ không khí có chút nặng nề và lúng túng trong phòng.
Chu Quân Phàm cười ha ha một tiếng, nói: “Truyền! Trẫm cũng phải hổ ăn thịt người, có cần căng thẳng như vậy không?”
Ngay lúc Chu Tuấn Dương bước vào ngự thư phòng, hắn rõ ràng cảm nhận được không khí không quá thoải mái trong phòng vọt về phía hắn. Nếu như nói Dư Tiểu Thảo là nữ tử duy nhất hắn không thể đọc được suy nghĩ, thì Hoàng thượng và Hoàng gia gia là hai người duy nhất có thể ngăn thuật độc tâm của hắn. Hắn cho rằng đó là do bọn họ có long khí hộ thể!
Hai người trong ngự thư phòng, hắn đều không thể nhìn thấu, nhưng vì hắn nhạy cảm nên vẫn phát hiện bầu không khí kỳ lạ này. Lo lắng nhìn tiểu nha đầu khiến hắn canh cánh trong lòng, phát hiện nàng đang trong trạng thái mơ hồ thì trong lòng giống như bị kim đâm vậy, lục phủ ngũ tạng đều đau.
“Hoàng thượng, Dư Tiểu Thảo sống ở nông thôn, không hiểu quy củ, nếu có chỗ nào mạo phạm, thần thay nàng xin lỗi người.” Chu Tuấn Dương biết tiểu nha đầu gan lớn, ở trước mặt hắn cái gì cũng dám nói. Nhưng mà dù sao đối phương cũng là Hoàng thượng, không thể nào dễ dàng bỏ qua cho nàng được. Không lẽ tiểu nha đầu này nói chuyện đụng chạm Hoàng thượng, bị mắng nên mới hoảng sợ như vậy?
Chu Quân Phàm mỉm cười đầy ẩn ý, à à khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Ôi! Còn chưa rước về nhà đã che chở như vậy rồi? Không ngờ rằng Dương Quận vương được gọi là sát thần mặt lạnh lại có một mặt quan tâm đầy ấm áp như vậy.”
Mặt Chu Tuấn Dương hơi đỏ lên, liếc tiểu nha đầu dáng vẻ tín nhiệm và lệ thuộc đang nhẹ nhàng nắm vạt áo núp sau lưng hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó nói. Sợ tiểu nha đầu xấu hổ, hắn vội nói: “Hoàng thượng, người ta mặt mỏng, người đừng nói vậy. Tránh cho con đường truy thê tương lai của thần có thêm nhiều trở ngại!”
“Chậc chậc, ta nói này đường đệ, không thể nuông chiều nữ nhân, tránh cho họ không coi ngươi ra gì!” Người khác có lẽ không dám nhưng đồng hương nhỏ này của hắn ta, hắn ta dám khẳng định nàng vốn không chịu an phận từ trong xương tủy. Đường đệ của hắn ta sau này khó đây!
Trong khoảnh khắc Dương Quận vương bước vào, Dư Tiểu Thảo đang hoảng sợ nháy mắt đã bình tĩnh lại. Giống như trong mưa dền gió dữ tìm được một cây đại thụ che mưa chắn gió vậy. Vì vậy mà nàng không kìm được di chuyển đến sau lưng hắn, tìm kiếm sự che chở. Bóng lưng thẳng tắp to lớn kia dường như có thể ngăn cản tất cả mưa to gió lớn, đứng núp sau lưng hắn tràn đầy cảm giác an toàn. Phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng vẫn cần một bến đỗ an toàn có thể dừng chân, không phải sao?
Tác giả :
Quỹ Họa Tình Vũ