Nông Viên Tự Cẩm
Chương 2: Bà nội kế cực phẩm
"Bà… Là mẹ ta?” Trong đầu Lâm Tiểu Uyển cũng không còn kí ức của chủ nhân cơ thể này nữa, nhưng trùng hợp cô bé vừa bị đụng đầu, cho nàng một cơ hội giả vờ mất trí nhớ rất tốt. Trong tiểu thuyết xuyên không không phải đều viết như vậy sao?
Sắc mặt vốn tái nhợt của người phụ nữ gầy yếu kia càng trắng như tờ giấy, thân mình run lên, mặt đầy không thể tin được: “Thảo Nhi, con làm sao vậy? Tại sao ngay cả mẹ cũng không nhận ra? Vưu đại phu, rốt cuộc nữ nhi của ta đã xảy ra chuyện gì?”
Vưu đại phu là ông già hơn năm mươi tuổi, ông nắm vuốt chòm râu dưới cằm, cau mày trầm tư một lát, nói: “Khi còn trẻ ta đã xem một quyển sách, trên đó có một trường hợp, nói một người lăn từ trên núi xuống dưới đụng đến vỡ cả đầu, quên hết tất cả những chuyện trước kia. Tiểu nha đầu, cháu thử cẩn thận suy nghĩ lại một chút, xem có thể nhớ ra chút gì không?”
Lâm Tiểu Uyển - Dư Tiểu Thảo của bây giờ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc làm ra vẻ mặt tự hỏi. Thật lâu sau, quyết đoán lắc lắc đầu, nói: “Trong đầu trống không, không nhớ nổi cái gì nữa rồi.”
“Nữ nhi số khổ của ta… Vưu đại phu, bệnh của Thảo Nhi có thể tốt lên hay không, sẽ không có gì nguy hiểm chứ?” Người mẹ được hời một đời này của Dư Tiểu Thảo bắt lấy tay nàng, yên lặng rơi lệ.
Nhóm hàng xóm trong thôn vây xem chẹp miệng lắc đầu thở dài: Liễu thị cũng đủ khổ, mẹ chồng chanh chua, chị em dâu lười biếng ích kỷ. Chính nàng ấy khi sinh đứa con trai út ở cữ không tốt, thân thể đã yếu đi nhiều lại vẫn bị mẹ chồng sai sử đến một khắc cũng không được nhàn rỗi như cũ. Nhưng mẹ chồng vẫn nhìn không vừa mắt, cả ngày soi mói nàng ấy.
Tuy rằng chồng nàng ấy có thể kiếm tiền, nhưng Liễu thị không được sờ đến một đồng cũng, tất cả đều bị mẹ chồng Trương thị nắm hết trong tay. Con gái vừa sinh ra đã ốm đau bệnh tật, từ trước đã nuôi mãi không lớn, bây giờ lại bị ngã hỏng đầu óc rồi, ôi…
Vưu đại phu an ủi nói: “Yên tâm, chỉ cần không có bệnh gì khác thì sẽ không có ảnh hưởng gì đối với sức khỏe đứa trẻ. Nói không chừng, qua một thời gian nữa, cháu bé có thể nhớ lại những chuyện trước đây. Bế đứa bé về phòng trước đi, cũng đừng để bị trúng gió.”
“Đa tạ Vưu đại phu, lại phải phiền đến Vưu đại phu ngài rồi!” Liễu thị dùng góc áo lau lau nước mắt, cong lưng muốn bế con gái lên.
Một chàng trai chừng hai mươi tuổi ở bên cạnh nàng ấy, đoạt trước một bước bế Dư Tiểu Thảo lên, nói: “Nhị tẩu, hay là để ta làm đi!”
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt, tò mò đánh giá chàng trai cao lớn đơn bạc, cả người lộ ra sự lịch sự khỏe mạnh này. Tuổi tâm lý của nàng đã hai mươi sáu tuổi lại bị một chàng trai ôm vào trong ngực, thật là có chút không được tự nhiên lắm.
Chàng trai nhe răng cười với nàng, nói: “Nhị nha đầu, còn nhớ tam đường thúc không?”
“Không nhớ rõ!” Dư Tiểu Thảo thành thật lắc đầu, lại chạm đến miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chàng trai vội vàng bước nhanh vài bước, ôm nàng về phía một căn phòng của một hợp viện cách đó không xa. Dư Tiểu Thảo rất muốn có khí phách tự mình đi, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa, tứ chi vô lực đành phải thành thật nằm ở trong lòng ngực tam đường thúc, không ngừng tự ám chỉ với mình: Ta là trẻ con, bây giờ ta là trẻ con…
Đôi mắt nàng cũng không nhàn rỗi, âm thầm quan sát khắp nơi xung quanh một chút, cũng coi như hiểu biết một chút về hoàn cảnh sống hiện tại. Đây là một làng chài không lớn, cách biển không xa, trong thôn phần lớn là nhà tranh cũ nát, nhà có năm phòng trong đại hợp viện như nhà họ cũng coi là những người trung lưu ở trong thôn.
Nhưng… điều kiện nhà nàng nhìn không tệ mà, tại sao còn vì một cái màn thầu đen sì không lớn bằng quả trứng gà mà phải trả luôn bằng mạng của mình chứ?
“Đây là làm sao vậy?” Một bà già tóc đã hoa râm, bên môi đã có nếp nhăn rất sâu từ nhà chính đi ra, nhìn thấy Dư Tiểu Thảo khắp người đầy vết máu trong lòng ngực con dâu liền chau mày, lải nhải trong miệng: “Buổi sáng mới ra cửa, lại chạy đi đâu hả? Bị ngã vỡ đầu không phải tiêu tiền chữa trị à? Một nhà mấy cái ấm sắc thuốc, có nhiều của cải hơn nữa sớm muộn gì cũng bị các người tiêu sạch thôi! Vợ lão nhị à, ngươi chăm nữ nhi thế đấy hả?”
“Nhị tỷ không phải tự mình té ngã, là đại bá mẫu đẩy!” Tiểu shota (1) Thạch Đầu mồm miệng lanh lợi sống lưng thẳng tắp bảo vệ tỷ tỷ ốm yếu của mình.
(1) Tiểu shota/ tiểu chính thái”: Được sử dụng để mô tả cậu bé nhỏ tuổi và dễ thương.
Nếp nhăn trên ấn đường của bà cụ nhăn lại thật sâu. Sự tức giận trong đôi mắt tam giác bắn về phía thân hình co rúm béo ục ịch ở phía sau kia, quát lạnh một tiếng: “Vợ lão đại, xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt vợ lão đại Lý thị xoay chuyển nhanh như chớp, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Làm do con nghe Hắc Tử nói, nha đầu Tiểu Thảo trộm màn thầu trong phòng con, con mới quýnh lên không thu tay kịp.”
Tỷ tỷ song sinh Dư Tiểu Liên của Tiểu Thảo lại không hề tốt tính giống như mẹ mình, la ầm lên về phía Hắc Tử mập mạp tránh ở phía sau Lý thị: “Hắc Tử ca biết nói dối quen rồi, huynh ấy nói cũng có thể tin sao?”
Con trai bảo bối bị lôi vào, Lý Hoa Quế khí thế đã yếu đi lại nảy lên như quả bóng cao su: “Nha đầu thúi, mày nói ai nói dối hả? Trộm đồ còn chết không chịu thừa nhận! Mùa màng năm nay, ai nỡ vứt màn thầu lớn xuống mặt đất chứ? Hắc Tử, con lại đây! Mau nói cho mọi người biết, con thấy nha đầu Tiểu Thảo chết tiệt kia trộm màn thầu nhà ta như thế nào?”
Dư Khả có nhũ danh là Hắc Tử vừa đen vừa béo đứng đầu trong hàng cháu, được mẹ cậu ta chiều đến tận trời. Đừng nhìn ngày thường xưng vương xưng bá ở trước mặt các đệ đệ muội muội nhưng lá gan lại chỉ bé như con chuột nhắt. Tiểu Thảo chảy máu đầy mặt lúc nào cũng có khả năng tắt thở bởi vì một câu thuận miệng của cậu ta, sao cậu ta có thể không chột dạ chứ.
Cậu ta né tránh ậm ừ nửa ngày vẫn không nói được một câu, Lý thị tức tối đến mức dùng tay vỗ cậu ta vài cái. Rốt cuộc lấy hết can đảm muốn nói dối đến cùng, lại bị một câu của Dư Hàng - ca ca Tiểu Thảo ngăn chặn.
“Hắc Tử ca, còn nhớ rõ câu chuyện “Oan hồn lấy mạng” chúng ta đã nghe không? Còn có truyền thuyết mười tám tầng địa ngục nữa? Vừa rồi đại bá mẫu cũng đã nói, người nói dối khi xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi đấy!” Dư Hàng đã mười tuổi ngày thường tuy ít nói nhưng trong lòng lại đã rất chín chắn.
Hắc Tử chột dạ nhìn thoáng qua về phía Tiểu Thảo được thẩm nương ôm trong lòng: Dư Tiểu Thảo gầy yếu tái nhợt trừng to đôi mắt hốc hác, sâu kín nhìn chằm chằm cậu ta. Khuôn mặt nhỏ không có một chút thịt nhưng đôi mắt lại lớn đến dọa người, đồng tử đen nhánh dường như che kín toàn bộ tròng mắt, lại thêm vết máu đỏ sậm đầy mặt, đáng sợ không có gì khác với câu chuyện ác quỷ tỏa hồn cả?
Hắc Tử thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, không dám nhìn thêm nữa, vùi đầu ở trong lòng ngực Lý thị kêu la như giết heo vậy: “Không phải ta hại muội, đừng tới tìm ta! Vừa mới nói không tính, màn thầu là ta làm rơi trên mặt đất bẩn rồi không cần nữa! Oa… Không được hút hồn ta, xuống địa ngục không được rút lưỡi ta…”
Chân tướng đã rõ ràng, Lý thị còn muốn tranh cãi cũng uổng công, tức giận đấm vài cái trên lưng con trai, không thể không ra vẻ nhún nhường trong ánh mắt khiển trách của mọi người: “Thằng bé chết tiệt này, ai bảo con nói bậy bạ hả? Đệ muội à, ta đã dạy dỗ nó rồi, ngươi đừng chấp nhặt với con trẻ làm gì.”
Dư Lập Xuân cùng đến đây, lúc này mở miệng: “Đứa bé cũng đã bị thương thành như vậy, còn so đo một cái màn thầu kia à? Đệ muội nhanh chóng trả tiền thuốc thang cho Vưu đại phu đi!”
Dư Lập Xuân là đại ca của Dư lão đầu – ông nội của Tiểu Thảo, bởi vì chuyện của bà nội Trương thị của Tiểu Thảo nên quan hệ hai nhà mới như vậy.
Trương thị vừa nghe lại phải bỏ tiền ra vì chuyện xem bệnh này, nhất thời trợn tròn đôi mắt, rít ra từ kẽ răng: “Đại bá à, ông nói ra cũng thật nhẹ nhàng. Trả đại phu tiền thuốc ư? Tiền mua thuốc mỗi năm tiêu vào trên người nha đầu thối này và mẹ nó cũng đủ cho cả nhà ăn cơm. Trong nhà làm gì có tiền nữa hả? Tiền trong nhà cũng không phải từ trên trời rơi xuống, chịu sao nổi sự hoang phí như vậy! Một vết thương ngoài da, dùng ít tro cây cỏ đắp lên là được rồi, còn phải dùng thuốc làm gì?”
“Không phải cháu gái ruột của mình, đương nhiên không muốn bỏ tiền rồi!” Họ hàng làng xóm theo tới lắc đầu thở dài.
Trương thị này là vợ kế Dư lão đầu cưới sau khi mẹ Dư Hải chết, sau khi gả đến đây sinh được lão tam Dư Ba và con gái út Dư Thải Điệp. Lão đại Dư Đại Sơn là con riêng sau khi Trương thị mang theo đến đây đã sửa lại họ.
Dư Lập Xuân hầm hừ thay cháu trai, bênh vực kẻ yếu nói: “Vợ lão tam à! Thằng bé Đại Hải này, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã ra biển bắt cá, còn thường lên núi bắt gà rừng thỏ hoang đến trấn trên đổi tiền thêm thắt cho gia đình. Mắt mọi người trong thôn đều nhìn rõ cả, cái nhà này nếu không có Đại Hải, có thể xây được căn nhà lớn năm gian không? Nhà các người có thể đổi được thuyền mới ư? Bây giờ, nữ nhi của nó bị thương ngươi lại tiếc không chịu bỏ tiền, có thể không khiến nó thất vọng buồn lòng sao?”
Trương thị nghe Dư Lập Xuân nói xong, không vui: “Đại bá, theo lời của ông, cả nhà chúng ta sống tốt đều chỉ dựa vào một mình Dư Hải sao? Nói cho ông biết nhé! Tiền này, ta đây nhất định không bỏ ra! Ai tạo nghiệt người ấy trả, ai làm bị thương người đó bỏ ra!” Nói xong, bà ta xoay người vào phòng, tiếng đóng cửa vang lên rung trời.
Thân mình mập mạp của Lý thị co rúm lại một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiền mẹ đều giữ trong tay rồi, ta làm gì có tiền…” Nàng ta lập tức kéo con trai, cũng tự chui vào trong phòng mình.
Liễu thị cười khổ nói với Vưu đại phu: “Vưu đại phu, tiền khám và tiền thuốc chờ cha con bé trở về để chàng trả cho ngài vậy… Xin lỗi!”
Ở trong ánh mắt đồng tình của mọi người, Liễu thị tiễn Vưu đại phu và hàng xóm đi…
Sắc mặt vốn tái nhợt của người phụ nữ gầy yếu kia càng trắng như tờ giấy, thân mình run lên, mặt đầy không thể tin được: “Thảo Nhi, con làm sao vậy? Tại sao ngay cả mẹ cũng không nhận ra? Vưu đại phu, rốt cuộc nữ nhi của ta đã xảy ra chuyện gì?”
Vưu đại phu là ông già hơn năm mươi tuổi, ông nắm vuốt chòm râu dưới cằm, cau mày trầm tư một lát, nói: “Khi còn trẻ ta đã xem một quyển sách, trên đó có một trường hợp, nói một người lăn từ trên núi xuống dưới đụng đến vỡ cả đầu, quên hết tất cả những chuyện trước kia. Tiểu nha đầu, cháu thử cẩn thận suy nghĩ lại một chút, xem có thể nhớ ra chút gì không?”
Lâm Tiểu Uyển - Dư Tiểu Thảo của bây giờ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc làm ra vẻ mặt tự hỏi. Thật lâu sau, quyết đoán lắc lắc đầu, nói: “Trong đầu trống không, không nhớ nổi cái gì nữa rồi.”
“Nữ nhi số khổ của ta… Vưu đại phu, bệnh của Thảo Nhi có thể tốt lên hay không, sẽ không có gì nguy hiểm chứ?” Người mẹ được hời một đời này của Dư Tiểu Thảo bắt lấy tay nàng, yên lặng rơi lệ.
Nhóm hàng xóm trong thôn vây xem chẹp miệng lắc đầu thở dài: Liễu thị cũng đủ khổ, mẹ chồng chanh chua, chị em dâu lười biếng ích kỷ. Chính nàng ấy khi sinh đứa con trai út ở cữ không tốt, thân thể đã yếu đi nhiều lại vẫn bị mẹ chồng sai sử đến một khắc cũng không được nhàn rỗi như cũ. Nhưng mẹ chồng vẫn nhìn không vừa mắt, cả ngày soi mói nàng ấy.
Tuy rằng chồng nàng ấy có thể kiếm tiền, nhưng Liễu thị không được sờ đến một đồng cũng, tất cả đều bị mẹ chồng Trương thị nắm hết trong tay. Con gái vừa sinh ra đã ốm đau bệnh tật, từ trước đã nuôi mãi không lớn, bây giờ lại bị ngã hỏng đầu óc rồi, ôi…
Vưu đại phu an ủi nói: “Yên tâm, chỉ cần không có bệnh gì khác thì sẽ không có ảnh hưởng gì đối với sức khỏe đứa trẻ. Nói không chừng, qua một thời gian nữa, cháu bé có thể nhớ lại những chuyện trước đây. Bế đứa bé về phòng trước đi, cũng đừng để bị trúng gió.”
“Đa tạ Vưu đại phu, lại phải phiền đến Vưu đại phu ngài rồi!” Liễu thị dùng góc áo lau lau nước mắt, cong lưng muốn bế con gái lên.
Một chàng trai chừng hai mươi tuổi ở bên cạnh nàng ấy, đoạt trước một bước bế Dư Tiểu Thảo lên, nói: “Nhị tẩu, hay là để ta làm đi!”
Dư Tiểu Thảo chớp đôi mắt, tò mò đánh giá chàng trai cao lớn đơn bạc, cả người lộ ra sự lịch sự khỏe mạnh này. Tuổi tâm lý của nàng đã hai mươi sáu tuổi lại bị một chàng trai ôm vào trong ngực, thật là có chút không được tự nhiên lắm.
Chàng trai nhe răng cười với nàng, nói: “Nhị nha đầu, còn nhớ tam đường thúc không?”
“Không nhớ rõ!” Dư Tiểu Thảo thành thật lắc đầu, lại chạm đến miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chàng trai vội vàng bước nhanh vài bước, ôm nàng về phía một căn phòng của một hợp viện cách đó không xa. Dư Tiểu Thảo rất muốn có khí phách tự mình đi, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, đầu váng mắt hoa, tứ chi vô lực đành phải thành thật nằm ở trong lòng ngực tam đường thúc, không ngừng tự ám chỉ với mình: Ta là trẻ con, bây giờ ta là trẻ con…
Đôi mắt nàng cũng không nhàn rỗi, âm thầm quan sát khắp nơi xung quanh một chút, cũng coi như hiểu biết một chút về hoàn cảnh sống hiện tại. Đây là một làng chài không lớn, cách biển không xa, trong thôn phần lớn là nhà tranh cũ nát, nhà có năm phòng trong đại hợp viện như nhà họ cũng coi là những người trung lưu ở trong thôn.
Nhưng… điều kiện nhà nàng nhìn không tệ mà, tại sao còn vì một cái màn thầu đen sì không lớn bằng quả trứng gà mà phải trả luôn bằng mạng của mình chứ?
“Đây là làm sao vậy?” Một bà già tóc đã hoa râm, bên môi đã có nếp nhăn rất sâu từ nhà chính đi ra, nhìn thấy Dư Tiểu Thảo khắp người đầy vết máu trong lòng ngực con dâu liền chau mày, lải nhải trong miệng: “Buổi sáng mới ra cửa, lại chạy đi đâu hả? Bị ngã vỡ đầu không phải tiêu tiền chữa trị à? Một nhà mấy cái ấm sắc thuốc, có nhiều của cải hơn nữa sớm muộn gì cũng bị các người tiêu sạch thôi! Vợ lão nhị à, ngươi chăm nữ nhi thế đấy hả?”
“Nhị tỷ không phải tự mình té ngã, là đại bá mẫu đẩy!” Tiểu shota (1) Thạch Đầu mồm miệng lanh lợi sống lưng thẳng tắp bảo vệ tỷ tỷ ốm yếu của mình.
(1) Tiểu shota/ tiểu chính thái”: Được sử dụng để mô tả cậu bé nhỏ tuổi và dễ thương.
Nếp nhăn trên ấn đường của bà cụ nhăn lại thật sâu. Sự tức giận trong đôi mắt tam giác bắn về phía thân hình co rúm béo ục ịch ở phía sau kia, quát lạnh một tiếng: “Vợ lão đại, xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt vợ lão đại Lý thị xoay chuyển nhanh như chớp, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Làm do con nghe Hắc Tử nói, nha đầu Tiểu Thảo trộm màn thầu trong phòng con, con mới quýnh lên không thu tay kịp.”
Tỷ tỷ song sinh Dư Tiểu Liên của Tiểu Thảo lại không hề tốt tính giống như mẹ mình, la ầm lên về phía Hắc Tử mập mạp tránh ở phía sau Lý thị: “Hắc Tử ca biết nói dối quen rồi, huynh ấy nói cũng có thể tin sao?”
Con trai bảo bối bị lôi vào, Lý Hoa Quế khí thế đã yếu đi lại nảy lên như quả bóng cao su: “Nha đầu thúi, mày nói ai nói dối hả? Trộm đồ còn chết không chịu thừa nhận! Mùa màng năm nay, ai nỡ vứt màn thầu lớn xuống mặt đất chứ? Hắc Tử, con lại đây! Mau nói cho mọi người biết, con thấy nha đầu Tiểu Thảo chết tiệt kia trộm màn thầu nhà ta như thế nào?”
Dư Khả có nhũ danh là Hắc Tử vừa đen vừa béo đứng đầu trong hàng cháu, được mẹ cậu ta chiều đến tận trời. Đừng nhìn ngày thường xưng vương xưng bá ở trước mặt các đệ đệ muội muội nhưng lá gan lại chỉ bé như con chuột nhắt. Tiểu Thảo chảy máu đầy mặt lúc nào cũng có khả năng tắt thở bởi vì một câu thuận miệng của cậu ta, sao cậu ta có thể không chột dạ chứ.
Cậu ta né tránh ậm ừ nửa ngày vẫn không nói được một câu, Lý thị tức tối đến mức dùng tay vỗ cậu ta vài cái. Rốt cuộc lấy hết can đảm muốn nói dối đến cùng, lại bị một câu của Dư Hàng - ca ca Tiểu Thảo ngăn chặn.
“Hắc Tử ca, còn nhớ rõ câu chuyện “Oan hồn lấy mạng” chúng ta đã nghe không? Còn có truyền thuyết mười tám tầng địa ngục nữa? Vừa rồi đại bá mẫu cũng đã nói, người nói dối khi xuống địa ngục sẽ bị rút lưỡi đấy!” Dư Hàng đã mười tuổi ngày thường tuy ít nói nhưng trong lòng lại đã rất chín chắn.
Hắc Tử chột dạ nhìn thoáng qua về phía Tiểu Thảo được thẩm nương ôm trong lòng: Dư Tiểu Thảo gầy yếu tái nhợt trừng to đôi mắt hốc hác, sâu kín nhìn chằm chằm cậu ta. Khuôn mặt nhỏ không có một chút thịt nhưng đôi mắt lại lớn đến dọa người, đồng tử đen nhánh dường như che kín toàn bộ tròng mắt, lại thêm vết máu đỏ sậm đầy mặt, đáng sợ không có gì khác với câu chuyện ác quỷ tỏa hồn cả?
Hắc Tử thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, không dám nhìn thêm nữa, vùi đầu ở trong lòng ngực Lý thị kêu la như giết heo vậy: “Không phải ta hại muội, đừng tới tìm ta! Vừa mới nói không tính, màn thầu là ta làm rơi trên mặt đất bẩn rồi không cần nữa! Oa… Không được hút hồn ta, xuống địa ngục không được rút lưỡi ta…”
Chân tướng đã rõ ràng, Lý thị còn muốn tranh cãi cũng uổng công, tức giận đấm vài cái trên lưng con trai, không thể không ra vẻ nhún nhường trong ánh mắt khiển trách của mọi người: “Thằng bé chết tiệt này, ai bảo con nói bậy bạ hả? Đệ muội à, ta đã dạy dỗ nó rồi, ngươi đừng chấp nhặt với con trẻ làm gì.”
Dư Lập Xuân cùng đến đây, lúc này mở miệng: “Đứa bé cũng đã bị thương thành như vậy, còn so đo một cái màn thầu kia à? Đệ muội nhanh chóng trả tiền thuốc thang cho Vưu đại phu đi!”
Dư Lập Xuân là đại ca của Dư lão đầu – ông nội của Tiểu Thảo, bởi vì chuyện của bà nội Trương thị của Tiểu Thảo nên quan hệ hai nhà mới như vậy.
Trương thị vừa nghe lại phải bỏ tiền ra vì chuyện xem bệnh này, nhất thời trợn tròn đôi mắt, rít ra từ kẽ răng: “Đại bá à, ông nói ra cũng thật nhẹ nhàng. Trả đại phu tiền thuốc ư? Tiền mua thuốc mỗi năm tiêu vào trên người nha đầu thối này và mẹ nó cũng đủ cho cả nhà ăn cơm. Trong nhà làm gì có tiền nữa hả? Tiền trong nhà cũng không phải từ trên trời rơi xuống, chịu sao nổi sự hoang phí như vậy! Một vết thương ngoài da, dùng ít tro cây cỏ đắp lên là được rồi, còn phải dùng thuốc làm gì?”
“Không phải cháu gái ruột của mình, đương nhiên không muốn bỏ tiền rồi!” Họ hàng làng xóm theo tới lắc đầu thở dài.
Trương thị này là vợ kế Dư lão đầu cưới sau khi mẹ Dư Hải chết, sau khi gả đến đây sinh được lão tam Dư Ba và con gái út Dư Thải Điệp. Lão đại Dư Đại Sơn là con riêng sau khi Trương thị mang theo đến đây đã sửa lại họ.
Dư Lập Xuân hầm hừ thay cháu trai, bênh vực kẻ yếu nói: “Vợ lão tam à! Thằng bé Đại Hải này, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã ra biển bắt cá, còn thường lên núi bắt gà rừng thỏ hoang đến trấn trên đổi tiền thêm thắt cho gia đình. Mắt mọi người trong thôn đều nhìn rõ cả, cái nhà này nếu không có Đại Hải, có thể xây được căn nhà lớn năm gian không? Nhà các người có thể đổi được thuyền mới ư? Bây giờ, nữ nhi của nó bị thương ngươi lại tiếc không chịu bỏ tiền, có thể không khiến nó thất vọng buồn lòng sao?”
Trương thị nghe Dư Lập Xuân nói xong, không vui: “Đại bá, theo lời của ông, cả nhà chúng ta sống tốt đều chỉ dựa vào một mình Dư Hải sao? Nói cho ông biết nhé! Tiền này, ta đây nhất định không bỏ ra! Ai tạo nghiệt người ấy trả, ai làm bị thương người đó bỏ ra!” Nói xong, bà ta xoay người vào phòng, tiếng đóng cửa vang lên rung trời.
Thân mình mập mạp của Lý thị co rúm lại một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiền mẹ đều giữ trong tay rồi, ta làm gì có tiền…” Nàng ta lập tức kéo con trai, cũng tự chui vào trong phòng mình.
Liễu thị cười khổ nói với Vưu đại phu: “Vưu đại phu, tiền khám và tiền thuốc chờ cha con bé trở về để chàng trả cho ngài vậy… Xin lỗi!”
Ở trong ánh mắt đồng tình của mọi người, Liễu thị tiễn Vưu đại phu và hàng xóm đi…
Tác giả :
Quỹ Họa Tình Vũ