Nông Phụ
Chương 36
"Ôi, ôi, nương... người đừng nhéo nữa a, đau chết mất..."
Mã thị tức giận lôi hai đứa con trai đi xa, phía sau đại cữu Trần Thịnh lưng còng còng đi theo. Sau khi mọi người về hết, trong nhà chỉ còn lại Lí thị, Xảo Nhi và Thẩm thị ở lại giúp đỡ dọn dẹp.
Xảo Nhi nhìn thấy Lí thị cùng Thẩm thị bận rộn, vội vàng lôi kéo Hứa Thảo ra một góc khuất ở bên ngoài, nhỏ giọng nói:
"Thảo nhi, lời đại cữu nương của ngươi khi nãy nói không phải là sự thật chứ? Bà bà ngươi nếu thực sự đem biểu muội của ngươi gả cho con bà ta, ta nghĩ người gặp xui đầu tiên chính là ngươi a. Nay ngươi và Phú Quý khó khăn lắm mới bắt đầu sống tốt hơn, cô biểu muội kia của ngươi chắc chắn tâm tư không tốt đẹp gì, ngươi nhớ phải lưu chút tâm tư để phòng a."
Giọng nói của Xảo Nhi có chút vội, hai người là bạn từ nhỏ, ở thôn này, trừ người nhà ra thì Xảo Nhi chính là bạn tâm giao của Hứa Thảo, nên biết được chuyện này không khỏi lo lắng.
Hứa Thảo nhìn Xảo Nhi gấp gáp đến toát cả mồ hôi thì bật cười ra tiếng, nói: "Ngươi vội cái gì a, chuyện của ta mà ta còn không gấp. Yên tâm đi, không có gì đâu." Phú Quý là dạng người gì, qua mấy tháng ở chung nàng đã hiểu khá rõ.
Xảo Nhi mặt hơi đỏ, chà chà chân lúng túng nói:
"Ngươi như thế nào vẫn là cái tính tình này a, ta đều cảm thấy sốt ruột thay ngươi đó. Trước kia nghĩ đến việc Phú Quý còn có một đứa con riêng, tuổi hắn lại lớn, sợ ngươi gả qua bị ăn hiếp, bây giờ nhìn ngươi sống tốt, ta cũng cảm thấy vui mừng thay. Nhưng hôm nay biết được vị biểu muội bị bỏ kia của ngươi đã từng ở lại nhà ngươi một thời gian dài như thế, trong khi bà bà của ngươi còn có suy nghĩ kia, ngươi nói có gấp hay không a?"
Hứa Thảo nhịn cười, vờ nghiêm mặt nói: "Được, được rồi, ta đều nhớ kỹ, chờ Phú Quý trở về sẽ nói với hắn, làm cho hắn cách xa vị biểu muội này một chút."
Xảo Nhi lúc này mới vừa lòng gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Ít ra phải vậy chứ, nam nhân ở phương diện này đều khá ngốc, nếu ngươi không nhắc nhở, đến lúc phu quân của mình bị nữ nhân khác chiếm mất, ngươi có hối hận đến chết cũng đã muộn a."
"Đại nha đầu, ngươi còn không nhanh qua phụ, một đống chén bát lớn đang chờ rửa này." Lí thị ở trong bếp đột nhiên kêu lớn lên.
Hứa Thảo và Xảo Nhi nghe được mới cuống quýt chạy vào. Chờ rửa xong mọi thứ đã đến giờ Thân tứ khắc. Đồ ăn đãi khách, bàn của nữ nhân đa phần ăn sạch sẽ, bàn của nam nhân do có uống chút rượu nên còn thừa lại cũng khá nhiều, Hứa Thảo và Phú Quý tự nhiên đều không thể nào ăn hết nhiều đồ ăn như thế, nên nàng gói lại phần lớn đưa cho Lí thị và Xảo Nhi mang về.
Phú Quý ở bên ngoài dọn dẹp bàn ghế, đem trả những thứ mượn từ hàng xóm. Hứa Thảo dọn xong bên trong liền đi ra ngoài hỗ trợ.
Phía nam có hai gian nhà, một gian làm phòng khách, một gian là phòng ngủ của Hứa Thảo và Phú Quý, phía đông hai gian, một gian là nhà bếp, một gian làm phòng chứa đồ, phía tây hai gian, một gian cho Miêu Miêu, gian còn lại sau này có em bé sẽ dành cho bé. Sân trước, sân sau đều khá lớn, lại lát gạch sạch sẽ, gọn gàng.
Nhìn thấy Miêu Miêu ngồi ở trên giường nhìn Hứa Thảo cười ngây ngô, Phú Quý hơi đỏ mặt, ngại ngùng mở miệng: "Nương tử à, nàng có cảm thấy Miêu Miêu đã lớn thì nên ngủ riêng hay không a?"
Hứa Thảo cười hì hì nhìn hắn đáp:
"Nếu Miêu Miêu không khóc thì tự nhiên có thể để cho bé ngủ một mình." Nàng sao lại không rõ hắn đang nghĩ gì, bất quá, ý nghĩ này cũng không sai, Miêu Miêu cũng có chút lớn rồi, không thể nào vẫn ngủ cùng bọn họ mãi.
Lại mất thêm một canh giờ nữa mới dọn dẹp xong tất cả, đem hai con gà rừng thả vào chồng gà, thỏ rừng cũng bỏ vào chuồng, Hứa Thảo còn cố ý lót một lớp cỏ dày cho chúng nằm. Chuồng heo thì vẫn trống không, nàng dự tính vài ngày nữa đi lên trấn tìm mua hai con heo nhỏ về nuôi.
Mấy nhánh nho rừng lần trước Phú Quý mang về, Hứa Thảo mang đi trồng chỉ sống được có ba nhánh, chờ thêm một thời gian nữa có thể mang ra trồng ở trong viện. Hứa Thảo đem bánh bao còn dư của buổi trưa hâm nóng, một nhà ba người ăn tạm rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Khẽ liếc Hứa Thảo đang ngồi rửa chân bên cạnh, Phú Quý ôm Miêu Miêu vào lòng, thấp giọng dụ dỗ:
"Miêu Miêu a, phụ thân thương lượng với con một việc có được không?"
Miêu Miêu dụi dụi mắt, ngẩng đầu, có chút buồn ngủ mông lung nhìn về phía Phú Quý nói: "Phụ thân, người nói đi."
Phú Quý cười nói: "Miêu Miêu à, năm nay con đã ba tuổi rồi, không nên ngủ chung cùng cha nương nữa. Miêu Miêu về phòng riêng, một mình ngủ có được không?"
Miêu Miêu nhìn chằm chằm Phú Quý một hồi lâu, lại dụi mắt vài cái, khó hiểu hỏi: "Vì sao không thể ngủ cùng cha nương nữa? Miêu Miêu muốn ngủ cùng nương a." Con nhóc này, bây giờ đã muốn nói chuyện vô cùng rõ ràng rồi a.
Hứa Thảo cố gắng nghẹn cười, không để ý đến hai cha con bên kia.
"Chuyện này..." Phú Quý có chút nóng nảy, gấp gáp, lại không biết nói sao cho con mình hiểu, đành quay qua liếc Hứa Thảo mấy cái, thấy nàng không đoái hoài gì đến mình, bắt đầu xuống nước dụ dỗ: "Miêu Miêu a, con nghe phụ thân nói này, nếu con chịu ngủ một mình, Miêu Miêu muốn gì, phụ thân đều cho con có được hay không?"
Miêu Miêu nghĩ nghĩ một chút, ngửa đầu trả lời: "Vậy Miêu Miêu muốn cùng nương ngủ, phụthân làm cho nương và Miêu Miêu ngủ chung một phòng được không?"
Phú Quý choáng váng: "..."
Hứa Thảo lau chân khô, lại đem chậu nước ra bên ngoài đổ, xong xuôi mới quay lại phòng, trèo lên giường, ôm lấy Miêu Miêu, cười nói: "Miêu Miêu à, ý của phụ thân là Miêu Miêu đã lớn có thể ngủ riêng một mình a, đứa nhỏ trưởng thành mà còn ngủ cùng cha nương sẽ vô cùng xấu hổ a."
Miêu Miêu nghiêng nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, ôm lấy mặt Hứa Thảo, hôn lên trán nàng một cái, nhu thuận đáp: "Nương, Miêu Miêu đã hiểu, Miêu Miêu trưởng thành rồi, đứa bé khi lớn lên đều ngủ một mình có đúng hay không?"
"Đúng vậy, Miêu Miêu của nương là đứa bé thông minh nhất, ngoan nhất."
Được khen ngợi, Miêu Miêu mặt mày hớn hở gật đầu: "Vậy, Miêu Miêu sẽ về phòng ngủ một mình thật ngon."
Đưa Miêu Miêu qua phòng của bé, giúp bé trải đệm, lại đắp chăn đâu vào đó, trước khi về phòng Hứa Thảo nhẹ giọng hỏi: "Miêu Miêu, vậy nương đi về phòng nha, con ngủ một mình có sợ hãi không?"
Miêu Miêu buồn ngủ, hai mắt híp lại có chút mở không ra, ấp úng nói: "Ngô... nương... Miêu Miêu muốn ngủ..."
Hứa Thảo thấy vậy mới rời khỏi phòng bé đi về phòng mình. Phú Quý đang nằm trên giường chờ nàng, thấy nàng đi vào, liền cười nói: "Nương tử, nàng thật lợi hại."
"Trước kia ở nhà do ta chăm sóc muội muội đệ đệ, nên sẽ dỗ được Miêu Miêu thôi, được rồi, hôm nay đều mệt mỏi cả ngày, chúng ta cũng nhanh đi ngủ thôi."
"Hảo, nàng mau lên đây đi."
Vì là lần đầu tiên Miêu Miêu ngủ riêng, hai người vẫn có chút lo lắng, nửa đêm dậy qua phòng bé xem vài lần, thấy bé ngủ ngon không khóc nháo gì mới yên tâm.
Có thể do ban đêm tỉnh lại nhiều lần, nên sáng hôm sau Hứa Thảo dậy thì mặt trời đã lên khá cao. Nàng vội vàng rời giường, đi ra ngoài. Miêu Miêu đang ngồi trong sân chơi, có Hắc Tử cùng Tiểu Bạch nằm úp sấp bên cạnh. Tiểu Bạch nhìn thấy Hứa Thảo, phe phẩy cái đuôi chạy đến vòng quanh nàng vài vòng rồi lại chạy ra nằm cạnh Hắc Tử.
Phú Quý dùng hai cái thùng gỗ đi lấy nước từ ngoài bờ sông đổ vào trong bồn chứa nước, nói với Hứa Thảo:
"Nương tử, bây giờ chúng ta còn chưa đào giếng, nên đành dùng đỡ nước ta lấy từ ngoài sông về vậy."
"Được, vất vả cho chàng rồi."
Hứa Thảo đi vào trong bếp nấu bữa sáng, ba người ăn xong, Phú Quý vội vàng đi lên núi săn thú. Chờ Phú Quý đi, Hứa Thảo đóng cửa cổng, bưng chậu quần áo bẩn của hôm qua thay ra, nắm tay Miêu Miêu đi về phía bờ sông giặt.
Trong nhà có Tiểu Bạch, tường viện lại cao nên nàng cũng không có lo lắng cần người trông coi.
Xảo Nhi, Thẩm thị, Lí thị đều đang giặt quần áo ở đây. Hiện nay vì mối quan hệ với Hứa Thảo nên Thẩm thị và Xảo Nhi cũng khá thân thiết. Hai người nhìn thấy bóng dáng của nàng, vội vàng vẫy tay, Xảo Nhi kêu lên:
"Thảo nhi, qua bên này này."
Hứa Thảo cười tủm tỉm dắt Miêu Miêu đi qua, ngồi xổm xuống, đem quần áo nhúng nước đặt lên tảng đá, bắt đầu dùng chày gỗ đánh lên.
Bên bờ sông cũng có rất nhiều đứa trẻ theo nương của chúng đến, đang tụ tập chơi cùng với nhau, Miêu Miêu ngồi cạnh Hứa Thảo có chút hôm mộ nhìn bọn chúng, Hứa Thảo thấy vậy cười nói:
"Miêu Miêu, có muốn ra chơi cùng các ca ca tỷ tỷ không? Nếu muốn đi cũng được, tuy nhiên không được đi quá xa a, bằng không nương sẽ lo lắng."
"Dạ." Hào hứng đáp lại một tiếng, Miêu Miêu vội vàng chạy đi.
Giặt quần áo ở bên cạnh, Lí thị nghe thấy Hứa Thảo xưng nương, liếc nhìn qua nàng một cái, nhưng cũng không nói gì. Có lẽ bây giờ bà cũng đã nghĩ thoáng hơn, cảm thấy con cháu đều tự có phúc của con cháu, nói không chừng vì Hứa Thảo đối xử tốt với đứa nhỏ này nên Phú Quý mới cảm thấy khuê nữ nhà bà tốt mà yêu thương nàng. Khuê nữ bà hiện giờ sống rất tốt, cũng không cần keo kiệt một miếng ăn với đứa nhỏ kia.
Hứa Thảo vừa giặt quần áo, vừa nói chuyện với Xảo Nhi và Nhị thẩm, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của Miêu Miêu, nàng vội vàng chạy qua, nhìn thấy Miêu Miêu vừa dùng tay lau nước mắt vừa oa oa khóc lớn. Tiểu Thạch Đầu lưng đeo một cái sọt nhỏ làm bằng trúc, che ở phía trước Miêu Miêu, trừng mắt giận dữ với mấy đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi trước mặt, tức giận nói:
"Các ngươi có phải hay không ngứa da? Ai nói Miêu Miêu không có nương? Ai đẩy Miêu Miêu? Mau đi ra cho ta, bằng không ta đem các ngươi đều đánh."
Có một đứa nhỏ trong đám không phục, chỉ vào Miêu Miêu đang ngồi khóc phía sau Tiểu Thạch Đầu nói: "Nó vốn không có nương mà, nương của nó đã sớm chạy, trong thôn ai cũng biết điều này."
Nghe đến đó, Hứa Thảo chạy nhanh qua, ôm lấy Miêu Miêu, tức giận nói: "Tiểu Mao, ai cho ngươi nói lung tung như vậy hả? Ai nói Miêu Miêu nhà chúng ta không có nương? Ta không phải là nương của Miêu Miêu a. Ngươi nếu nói lung tung bắt nạt Miêu Miêu, cẩn thận ta đánh ngươi a."
Đứa trẻ được gọi là tiểu Mao quật cường nói: "Ai sợ thẩm a, người vốn cũng không phải là mẹ ruột của Miêu Miêu mà..."
"Ngươi... tên xú tiểu tử này..." Tiểu Thạch Đầu đứng một bên không chờ Hứa Thảo phản ứng đã vọt sang, ỷ vào vóc dánh nhỏ bé, thân thể linh hoạt, đánh vào mông tiểu Mao mấy cái nghe bôm bốp.
Tiểu Mao oa oa khóc lớn lên, nương tiểu Mao cũng giặt đồ gần đó, nghe thấy tiếng con khóc, cuống quýt chạy đến, nhìn thấy tiểu Thạch Đầu đang đuổi theo đánh con nàng ta, nàng ta tức giận, vứt chày gỗ qua một bên đuổi theo tiểu Thạch Đầu la:
"Xú tiểu tử này, ngươi dám khi dễ tiểu tử nhà ta, ngươi chán sống rồi có phải hay không? Tin hay không lão nương bắt được sẽ đánh cho mông ngươi nở hoa a."
Tiểu Thạch Đầu nghe thấy tiếng nói của nương tiểu Mao, quay đầu hướng nàng ta cười khiêu khích, sau đó nhanh chân chạy đi xa.
Tiểu Mao vốn dĩ là đứa sai, nên nàng ta cũng không dám nói gì Hứa Thảo, lôi kéo con mình, vừa đi vừa mắng:
"Ngươi là đứa ngu ngốc a, chơi ở bên cạnh lão nương không tốt hay sao, chạy qua đây xen vào chuyện người ta làm gì để bị đánh, tiểu tử kia so với ngươi còn gầy nhỏ hơn, nhưng ngươi còn không đánh lại hắn, thật mất mặt."
Tiểu Mao nghe xong, ngừng khóc, lau khô nước mắt, âm thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ đánh cho tên nhóc kia một trận.
Hứa Thảo cũng nhanh chóng dắt Miêu Miêu về phía bờ sông, tiếp tục giặt quần áo, cũng may bé còn nhỏ, khóc một hồi liền tự chơi như chưa có chuyện gì xảy ra. Giặt xong quần áo, Hứa Thảo bưng chậu cùng Miêu Miêu đi về nhà.
Phơi quần áo xong, Hứa Thảo vác cuốc, đeo sọt mag theo Miêu Miêu đi ra vườn rau. Ngoài vườn có trồng cải trắng, rau hẹ, rau muống... vài loại đã có thể hái ăn được. Hứa Thảo cắt một bó rau hẹ bỏ vào trong sọt trúc, lại tìm thêm ít rau dại ở xung quanh mang về cho hai con gà rừng ăn. Dặn Miêu Miêu ngồi trông cái sọt, Hứa Thảo bắt đầu xạc cỏ dại, bận rộn non nửa buổi sáng, rốt cuộc cũng xong. Hứa Thảo ngẩng đầu nhìn sang Miêu Miêu thì thấy bé đang dựa vào cái sọt ngủ ngon lành.
Về nhà, mang rau dại cho gà ăn, hai con gà này đang ấp trứng, tháng trước chúng đẻ trứng, Hứa Thảo cũng không ăn hay bán mà đều giữ lại cho chúng ấp ra gà con. Đi đến gần chuồng gà, Hứa Thảo liền nhìn thấy bên cạnh gà mái đang đứng ba con gà con mới nở, chúng có chút run lẫy bẩy vì hai chân yếu ớt đứng còn không vững, lông trên người đều ẩm ướt, còn gà mẹ vẫn đang tập trung sự nghiệp ấp những quả trứng khác của mình.
Hứa Thảo hơi ngẩn người sửng sốt, nàng quên tính ngày, hóa ra hôm nay chính là ngày trứng nở a. Nhìn thấy trứng nở ra gà con, Hứa Thảo kích động, kéo theo Miêu Miêu chạy tới xem. Hai mẹ con ngồi xổm trước ổ gà nhìn chằm chằm mấy con gà nửa canh giờ.
Mãi cho đến khi Miêu Miêu nói đói bụng, Hứa Thảo mới mang những quả trứng bị hỏng, không nở ra gà con chiên lên cùng rau hẹ, lại nấu nồi canh, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm trưa.
Mã thị tức giận lôi hai đứa con trai đi xa, phía sau đại cữu Trần Thịnh lưng còng còng đi theo. Sau khi mọi người về hết, trong nhà chỉ còn lại Lí thị, Xảo Nhi và Thẩm thị ở lại giúp đỡ dọn dẹp.
Xảo Nhi nhìn thấy Lí thị cùng Thẩm thị bận rộn, vội vàng lôi kéo Hứa Thảo ra một góc khuất ở bên ngoài, nhỏ giọng nói:
"Thảo nhi, lời đại cữu nương của ngươi khi nãy nói không phải là sự thật chứ? Bà bà ngươi nếu thực sự đem biểu muội của ngươi gả cho con bà ta, ta nghĩ người gặp xui đầu tiên chính là ngươi a. Nay ngươi và Phú Quý khó khăn lắm mới bắt đầu sống tốt hơn, cô biểu muội kia của ngươi chắc chắn tâm tư không tốt đẹp gì, ngươi nhớ phải lưu chút tâm tư để phòng a."
Giọng nói của Xảo Nhi có chút vội, hai người là bạn từ nhỏ, ở thôn này, trừ người nhà ra thì Xảo Nhi chính là bạn tâm giao của Hứa Thảo, nên biết được chuyện này không khỏi lo lắng.
Hứa Thảo nhìn Xảo Nhi gấp gáp đến toát cả mồ hôi thì bật cười ra tiếng, nói: "Ngươi vội cái gì a, chuyện của ta mà ta còn không gấp. Yên tâm đi, không có gì đâu." Phú Quý là dạng người gì, qua mấy tháng ở chung nàng đã hiểu khá rõ.
Xảo Nhi mặt hơi đỏ, chà chà chân lúng túng nói:
"Ngươi như thế nào vẫn là cái tính tình này a, ta đều cảm thấy sốt ruột thay ngươi đó. Trước kia nghĩ đến việc Phú Quý còn có một đứa con riêng, tuổi hắn lại lớn, sợ ngươi gả qua bị ăn hiếp, bây giờ nhìn ngươi sống tốt, ta cũng cảm thấy vui mừng thay. Nhưng hôm nay biết được vị biểu muội bị bỏ kia của ngươi đã từng ở lại nhà ngươi một thời gian dài như thế, trong khi bà bà của ngươi còn có suy nghĩ kia, ngươi nói có gấp hay không a?"
Hứa Thảo nhịn cười, vờ nghiêm mặt nói: "Được, được rồi, ta đều nhớ kỹ, chờ Phú Quý trở về sẽ nói với hắn, làm cho hắn cách xa vị biểu muội này một chút."
Xảo Nhi lúc này mới vừa lòng gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Ít ra phải vậy chứ, nam nhân ở phương diện này đều khá ngốc, nếu ngươi không nhắc nhở, đến lúc phu quân của mình bị nữ nhân khác chiếm mất, ngươi có hối hận đến chết cũng đã muộn a."
"Đại nha đầu, ngươi còn không nhanh qua phụ, một đống chén bát lớn đang chờ rửa này." Lí thị ở trong bếp đột nhiên kêu lớn lên.
Hứa Thảo và Xảo Nhi nghe được mới cuống quýt chạy vào. Chờ rửa xong mọi thứ đã đến giờ Thân tứ khắc. Đồ ăn đãi khách, bàn của nữ nhân đa phần ăn sạch sẽ, bàn của nam nhân do có uống chút rượu nên còn thừa lại cũng khá nhiều, Hứa Thảo và Phú Quý tự nhiên đều không thể nào ăn hết nhiều đồ ăn như thế, nên nàng gói lại phần lớn đưa cho Lí thị và Xảo Nhi mang về.
Phú Quý ở bên ngoài dọn dẹp bàn ghế, đem trả những thứ mượn từ hàng xóm. Hứa Thảo dọn xong bên trong liền đi ra ngoài hỗ trợ.
Phía nam có hai gian nhà, một gian làm phòng khách, một gian là phòng ngủ của Hứa Thảo và Phú Quý, phía đông hai gian, một gian là nhà bếp, một gian làm phòng chứa đồ, phía tây hai gian, một gian cho Miêu Miêu, gian còn lại sau này có em bé sẽ dành cho bé. Sân trước, sân sau đều khá lớn, lại lát gạch sạch sẽ, gọn gàng.
Nhìn thấy Miêu Miêu ngồi ở trên giường nhìn Hứa Thảo cười ngây ngô, Phú Quý hơi đỏ mặt, ngại ngùng mở miệng: "Nương tử à, nàng có cảm thấy Miêu Miêu đã lớn thì nên ngủ riêng hay không a?"
Hứa Thảo cười hì hì nhìn hắn đáp:
"Nếu Miêu Miêu không khóc thì tự nhiên có thể để cho bé ngủ một mình." Nàng sao lại không rõ hắn đang nghĩ gì, bất quá, ý nghĩ này cũng không sai, Miêu Miêu cũng có chút lớn rồi, không thể nào vẫn ngủ cùng bọn họ mãi.
Lại mất thêm một canh giờ nữa mới dọn dẹp xong tất cả, đem hai con gà rừng thả vào chồng gà, thỏ rừng cũng bỏ vào chuồng, Hứa Thảo còn cố ý lót một lớp cỏ dày cho chúng nằm. Chuồng heo thì vẫn trống không, nàng dự tính vài ngày nữa đi lên trấn tìm mua hai con heo nhỏ về nuôi.
Mấy nhánh nho rừng lần trước Phú Quý mang về, Hứa Thảo mang đi trồng chỉ sống được có ba nhánh, chờ thêm một thời gian nữa có thể mang ra trồng ở trong viện. Hứa Thảo đem bánh bao còn dư của buổi trưa hâm nóng, một nhà ba người ăn tạm rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Khẽ liếc Hứa Thảo đang ngồi rửa chân bên cạnh, Phú Quý ôm Miêu Miêu vào lòng, thấp giọng dụ dỗ:
"Miêu Miêu a, phụ thân thương lượng với con một việc có được không?"
Miêu Miêu dụi dụi mắt, ngẩng đầu, có chút buồn ngủ mông lung nhìn về phía Phú Quý nói: "Phụ thân, người nói đi."
Phú Quý cười nói: "Miêu Miêu à, năm nay con đã ba tuổi rồi, không nên ngủ chung cùng cha nương nữa. Miêu Miêu về phòng riêng, một mình ngủ có được không?"
Miêu Miêu nhìn chằm chằm Phú Quý một hồi lâu, lại dụi mắt vài cái, khó hiểu hỏi: "Vì sao không thể ngủ cùng cha nương nữa? Miêu Miêu muốn ngủ cùng nương a." Con nhóc này, bây giờ đã muốn nói chuyện vô cùng rõ ràng rồi a.
Hứa Thảo cố gắng nghẹn cười, không để ý đến hai cha con bên kia.
"Chuyện này..." Phú Quý có chút nóng nảy, gấp gáp, lại không biết nói sao cho con mình hiểu, đành quay qua liếc Hứa Thảo mấy cái, thấy nàng không đoái hoài gì đến mình, bắt đầu xuống nước dụ dỗ: "Miêu Miêu a, con nghe phụ thân nói này, nếu con chịu ngủ một mình, Miêu Miêu muốn gì, phụ thân đều cho con có được hay không?"
Miêu Miêu nghĩ nghĩ một chút, ngửa đầu trả lời: "Vậy Miêu Miêu muốn cùng nương ngủ, phụthân làm cho nương và Miêu Miêu ngủ chung một phòng được không?"
Phú Quý choáng váng: "..."
Hứa Thảo lau chân khô, lại đem chậu nước ra bên ngoài đổ, xong xuôi mới quay lại phòng, trèo lên giường, ôm lấy Miêu Miêu, cười nói: "Miêu Miêu à, ý của phụ thân là Miêu Miêu đã lớn có thể ngủ riêng một mình a, đứa nhỏ trưởng thành mà còn ngủ cùng cha nương sẽ vô cùng xấu hổ a."
Miêu Miêu nghiêng nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu, ôm lấy mặt Hứa Thảo, hôn lên trán nàng một cái, nhu thuận đáp: "Nương, Miêu Miêu đã hiểu, Miêu Miêu trưởng thành rồi, đứa bé khi lớn lên đều ngủ một mình có đúng hay không?"
"Đúng vậy, Miêu Miêu của nương là đứa bé thông minh nhất, ngoan nhất."
Được khen ngợi, Miêu Miêu mặt mày hớn hở gật đầu: "Vậy, Miêu Miêu sẽ về phòng ngủ một mình thật ngon."
Đưa Miêu Miêu qua phòng của bé, giúp bé trải đệm, lại đắp chăn đâu vào đó, trước khi về phòng Hứa Thảo nhẹ giọng hỏi: "Miêu Miêu, vậy nương đi về phòng nha, con ngủ một mình có sợ hãi không?"
Miêu Miêu buồn ngủ, hai mắt híp lại có chút mở không ra, ấp úng nói: "Ngô... nương... Miêu Miêu muốn ngủ..."
Hứa Thảo thấy vậy mới rời khỏi phòng bé đi về phòng mình. Phú Quý đang nằm trên giường chờ nàng, thấy nàng đi vào, liền cười nói: "Nương tử, nàng thật lợi hại."
"Trước kia ở nhà do ta chăm sóc muội muội đệ đệ, nên sẽ dỗ được Miêu Miêu thôi, được rồi, hôm nay đều mệt mỏi cả ngày, chúng ta cũng nhanh đi ngủ thôi."
"Hảo, nàng mau lên đây đi."
Vì là lần đầu tiên Miêu Miêu ngủ riêng, hai người vẫn có chút lo lắng, nửa đêm dậy qua phòng bé xem vài lần, thấy bé ngủ ngon không khóc nháo gì mới yên tâm.
Có thể do ban đêm tỉnh lại nhiều lần, nên sáng hôm sau Hứa Thảo dậy thì mặt trời đã lên khá cao. Nàng vội vàng rời giường, đi ra ngoài. Miêu Miêu đang ngồi trong sân chơi, có Hắc Tử cùng Tiểu Bạch nằm úp sấp bên cạnh. Tiểu Bạch nhìn thấy Hứa Thảo, phe phẩy cái đuôi chạy đến vòng quanh nàng vài vòng rồi lại chạy ra nằm cạnh Hắc Tử.
Phú Quý dùng hai cái thùng gỗ đi lấy nước từ ngoài bờ sông đổ vào trong bồn chứa nước, nói với Hứa Thảo:
"Nương tử, bây giờ chúng ta còn chưa đào giếng, nên đành dùng đỡ nước ta lấy từ ngoài sông về vậy."
"Được, vất vả cho chàng rồi."
Hứa Thảo đi vào trong bếp nấu bữa sáng, ba người ăn xong, Phú Quý vội vàng đi lên núi săn thú. Chờ Phú Quý đi, Hứa Thảo đóng cửa cổng, bưng chậu quần áo bẩn của hôm qua thay ra, nắm tay Miêu Miêu đi về phía bờ sông giặt.
Trong nhà có Tiểu Bạch, tường viện lại cao nên nàng cũng không có lo lắng cần người trông coi.
Xảo Nhi, Thẩm thị, Lí thị đều đang giặt quần áo ở đây. Hiện nay vì mối quan hệ với Hứa Thảo nên Thẩm thị và Xảo Nhi cũng khá thân thiết. Hai người nhìn thấy bóng dáng của nàng, vội vàng vẫy tay, Xảo Nhi kêu lên:
"Thảo nhi, qua bên này này."
Hứa Thảo cười tủm tỉm dắt Miêu Miêu đi qua, ngồi xổm xuống, đem quần áo nhúng nước đặt lên tảng đá, bắt đầu dùng chày gỗ đánh lên.
Bên bờ sông cũng có rất nhiều đứa trẻ theo nương của chúng đến, đang tụ tập chơi cùng với nhau, Miêu Miêu ngồi cạnh Hứa Thảo có chút hôm mộ nhìn bọn chúng, Hứa Thảo thấy vậy cười nói:
"Miêu Miêu, có muốn ra chơi cùng các ca ca tỷ tỷ không? Nếu muốn đi cũng được, tuy nhiên không được đi quá xa a, bằng không nương sẽ lo lắng."
"Dạ." Hào hứng đáp lại một tiếng, Miêu Miêu vội vàng chạy đi.
Giặt quần áo ở bên cạnh, Lí thị nghe thấy Hứa Thảo xưng nương, liếc nhìn qua nàng một cái, nhưng cũng không nói gì. Có lẽ bây giờ bà cũng đã nghĩ thoáng hơn, cảm thấy con cháu đều tự có phúc của con cháu, nói không chừng vì Hứa Thảo đối xử tốt với đứa nhỏ này nên Phú Quý mới cảm thấy khuê nữ nhà bà tốt mà yêu thương nàng. Khuê nữ bà hiện giờ sống rất tốt, cũng không cần keo kiệt một miếng ăn với đứa nhỏ kia.
Hứa Thảo vừa giặt quần áo, vừa nói chuyện với Xảo Nhi và Nhị thẩm, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc của Miêu Miêu, nàng vội vàng chạy qua, nhìn thấy Miêu Miêu vừa dùng tay lau nước mắt vừa oa oa khóc lớn. Tiểu Thạch Đầu lưng đeo một cái sọt nhỏ làm bằng trúc, che ở phía trước Miêu Miêu, trừng mắt giận dữ với mấy đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi trước mặt, tức giận nói:
"Các ngươi có phải hay không ngứa da? Ai nói Miêu Miêu không có nương? Ai đẩy Miêu Miêu? Mau đi ra cho ta, bằng không ta đem các ngươi đều đánh."
Có một đứa nhỏ trong đám không phục, chỉ vào Miêu Miêu đang ngồi khóc phía sau Tiểu Thạch Đầu nói: "Nó vốn không có nương mà, nương của nó đã sớm chạy, trong thôn ai cũng biết điều này."
Nghe đến đó, Hứa Thảo chạy nhanh qua, ôm lấy Miêu Miêu, tức giận nói: "Tiểu Mao, ai cho ngươi nói lung tung như vậy hả? Ai nói Miêu Miêu nhà chúng ta không có nương? Ta không phải là nương của Miêu Miêu a. Ngươi nếu nói lung tung bắt nạt Miêu Miêu, cẩn thận ta đánh ngươi a."
Đứa trẻ được gọi là tiểu Mao quật cường nói: "Ai sợ thẩm a, người vốn cũng không phải là mẹ ruột của Miêu Miêu mà..."
"Ngươi... tên xú tiểu tử này..." Tiểu Thạch Đầu đứng một bên không chờ Hứa Thảo phản ứng đã vọt sang, ỷ vào vóc dánh nhỏ bé, thân thể linh hoạt, đánh vào mông tiểu Mao mấy cái nghe bôm bốp.
Tiểu Mao oa oa khóc lớn lên, nương tiểu Mao cũng giặt đồ gần đó, nghe thấy tiếng con khóc, cuống quýt chạy đến, nhìn thấy tiểu Thạch Đầu đang đuổi theo đánh con nàng ta, nàng ta tức giận, vứt chày gỗ qua một bên đuổi theo tiểu Thạch Đầu la:
"Xú tiểu tử này, ngươi dám khi dễ tiểu tử nhà ta, ngươi chán sống rồi có phải hay không? Tin hay không lão nương bắt được sẽ đánh cho mông ngươi nở hoa a."
Tiểu Thạch Đầu nghe thấy tiếng nói của nương tiểu Mao, quay đầu hướng nàng ta cười khiêu khích, sau đó nhanh chân chạy đi xa.
Tiểu Mao vốn dĩ là đứa sai, nên nàng ta cũng không dám nói gì Hứa Thảo, lôi kéo con mình, vừa đi vừa mắng:
"Ngươi là đứa ngu ngốc a, chơi ở bên cạnh lão nương không tốt hay sao, chạy qua đây xen vào chuyện người ta làm gì để bị đánh, tiểu tử kia so với ngươi còn gầy nhỏ hơn, nhưng ngươi còn không đánh lại hắn, thật mất mặt."
Tiểu Mao nghe xong, ngừng khóc, lau khô nước mắt, âm thầm nghĩ lần sau nhất định sẽ đánh cho tên nhóc kia một trận.
Hứa Thảo cũng nhanh chóng dắt Miêu Miêu về phía bờ sông, tiếp tục giặt quần áo, cũng may bé còn nhỏ, khóc một hồi liền tự chơi như chưa có chuyện gì xảy ra. Giặt xong quần áo, Hứa Thảo bưng chậu cùng Miêu Miêu đi về nhà.
Phơi quần áo xong, Hứa Thảo vác cuốc, đeo sọt mag theo Miêu Miêu đi ra vườn rau. Ngoài vườn có trồng cải trắng, rau hẹ, rau muống... vài loại đã có thể hái ăn được. Hứa Thảo cắt một bó rau hẹ bỏ vào trong sọt trúc, lại tìm thêm ít rau dại ở xung quanh mang về cho hai con gà rừng ăn. Dặn Miêu Miêu ngồi trông cái sọt, Hứa Thảo bắt đầu xạc cỏ dại, bận rộn non nửa buổi sáng, rốt cuộc cũng xong. Hứa Thảo ngẩng đầu nhìn sang Miêu Miêu thì thấy bé đang dựa vào cái sọt ngủ ngon lành.
Về nhà, mang rau dại cho gà ăn, hai con gà này đang ấp trứng, tháng trước chúng đẻ trứng, Hứa Thảo cũng không ăn hay bán mà đều giữ lại cho chúng ấp ra gà con. Đi đến gần chuồng gà, Hứa Thảo liền nhìn thấy bên cạnh gà mái đang đứng ba con gà con mới nở, chúng có chút run lẫy bẩy vì hai chân yếu ớt đứng còn không vững, lông trên người đều ẩm ướt, còn gà mẹ vẫn đang tập trung sự nghiệp ấp những quả trứng khác của mình.
Hứa Thảo hơi ngẩn người sửng sốt, nàng quên tính ngày, hóa ra hôm nay chính là ngày trứng nở a. Nhìn thấy trứng nở ra gà con, Hứa Thảo kích động, kéo theo Miêu Miêu chạy tới xem. Hai mẹ con ngồi xổm trước ổ gà nhìn chằm chằm mấy con gà nửa canh giờ.
Mãi cho đến khi Miêu Miêu nói đói bụng, Hứa Thảo mới mang những quả trứng bị hỏng, không nở ra gà con chiên lên cùng rau hẹ, lại nấu nồi canh, hai mẹ con cùng nhau ăn cơm trưa.
Tác giả :
Kim Sai Thập Nhị