Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 430: Anh trở về trong mộng (10)
Editor: May
Tống Mạnh Hoa càng nghĩ, càng cảm thấy Tần Dĩ Nam đáng tin cậy, là một người đàn ông tốt đáng giá để Tống Thanh Xuân phó thác chung thân.
Thậm chí sau khi ông cười híp cả mắt nhìn Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân rời đi, còn hỏi một câu với quản gia theo bên cạnh mình: "Ông cảm thấy Dĩ Nam - đứa bé này như thế nào?"
"Tần thiếu gia tính khí tốt, ổn trọng, là một người đàn ông tốt." Lão quản gia đáp.
Tống Mạnh Hoa liên tục gật đầu, trên mặt cười càng vui vẻ.
Trước đây lão quản gia là trợ lý bên cạnh Tống Mạnh Hoa, sau này khi Tống Mạnh Hoa giao xí nghiệp Tống thị cho Tống Thừa, liền nghỉ hưu theo, lão quản gia đi theo Tống Mạnh Hoa nhiều năm như vậy, cực kỳ hiểu rõ nhất cử nhất động của ông, thấy ông cười, cũng cười theo, sau một lúc lâu, liền nhỏ giọng hỏi: "Lão tiên sinh, đây là muốn để cho đại tiểu thư gả cho Tần thiếu gia?"
"Thật là cái gì cũng không thể giấu ông." Tống Mạnh Hoa ngừng một lúc, lại hỏi: "Ông cảm thấy thích hợp không?"
"Đại tiểu thư và Tần thiếu gia là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, cực kỳ xứng đôi." Lão quản gia nói.
Đáy lòng Tống Mạnh Hoa cũng nghĩ như vậy, nghe xong lời này, liền cười ha ha ra tiếng, sau đó liền lắc đầu, than thở nói: "Chuyện như vậy, không phải tôi muốn liền có thể thành, Thanh Xuân - con bé kia, nó hoàn toàn không có ý tứ kết hôn..."
"Thật ra đại tiểu thư còn nhỏ, lão tiên sinh không cần sốt ruột như vậy."
Tống Mạnh Hoa nghe xong lời này, tâm tình lập tức trở nên nặng nề: "Sao có thể không vội vã, A Thừa - thằng bé kia đã không còn, tôi thật sợ con bé cũng không còn, chuyện hai tháng trước, hiện tại tôi nghĩ đến mà lòng vẫn còn sợ hãi, rất sợ..."
Tống Mạnh Hoa than thở một hơi nặng nề: "Đến bây giờ cũng chưa bắt được người giết con bé, tôi lớn tuổi rồi, không thể bảo vệ nó ... Sớm biết nó ở nhà họ Tống sẽ gặp phải loại chuyện thối nát bị đuổi giết này, lúc trước liền không nên ôm nó về nhà nhận nuôi... Thật là hại nó rồi..."
"Lão tiên sinh?" Lão quản gia đột nhiên thốt ra, cắt đứt lời nói của Tống Mạnh Hoa: "Trước đây không phải nói tốt chuyện này rồi ư, tuyệt đối không nhắc lại thân thế của đại tiểu thư, đại tiểu thư chính là con cháu nhà họ Tống, chúng ta đã khổ cực giấu giếm hơn hai mươi năm, ngài vừa nói như thế, nếu bị ai nghe thấy, nói với đại tiểu thư thì phải làm thế nào?"
Tống Mạnh Hoa cười trầm thấp hai tiếng, lầm bầm một câu "Già hồ đồ", sau đó liền ra hiệu lão quản gia dìu đỡ mình vào phòng.
Chuyện tông vào đuôi xe ngày đó liền giống như là một nhạc đệm nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hoàn toàn không nhấc lên bất cứ sóng gió gì giữa hai người Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
Mỗi một ngày trôi qua, nhiệt độ không khí nóng lên từng ngày, giống như hai tháng trươcs, Tống Thanh Xuân cũng không còn gặp phải Tô Chi Niệm.
Thỉnh thoảng lúc cô ghé vào bàn làm việc ngủ trưa tỉnh lại, nhìn chằm chằm ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, liền sẽ có chút hốt hoảng, chuyện tông vào đuôi xe đêm đó có từng phát sinh hay không.
Tuy rằng không có gặp lại Tô Chi Niệm, nhưng cô vẫn sẽ thỉnh thoảng nghe được một chút tin tức về anh.
Cổ phiếu xí nghiệp Tô thị tăng mạnh, sản phẩn điện tử xí nghiệp Tô thị mới đẩy ra, trong một tháng đã tiêu thụ mấy vạn cái, Tô tổng xí nghiệp Tô thị xí nghiệp tốn tám con số mua một bức họa trên hội đấu giá...
Loại tin tức này, vào trước khi cô chưa đi tìm anh tiếp quản Tống thị, cô cũng thường nghe thấy, nhưng lúc đó, cô vẫn sẽ luôn dè bỉu, chẳng thèm ngó tới, sau đó xoay người rời đi, một bộ dáng hoàn toàn không muốn nghe nhiều một chữ.
Nhưng hiện tại, lần nữa nghe được tin tức của anh, mặc kệ là tốt hay là xấu, cô đều sẽ rất an tĩnh dừng bước lại, yên lặng nghe xong.
Tống Mạnh Hoa càng nghĩ, càng cảm thấy Tần Dĩ Nam đáng tin cậy, là một người đàn ông tốt đáng giá để Tống Thanh Xuân phó thác chung thân.
Thậm chí sau khi ông cười híp cả mắt nhìn Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân rời đi, còn hỏi một câu với quản gia theo bên cạnh mình: "Ông cảm thấy Dĩ Nam - đứa bé này như thế nào?"
"Tần thiếu gia tính khí tốt, ổn trọng, là một người đàn ông tốt." Lão quản gia đáp.
Tống Mạnh Hoa liên tục gật đầu, trên mặt cười càng vui vẻ.
Trước đây lão quản gia là trợ lý bên cạnh Tống Mạnh Hoa, sau này khi Tống Mạnh Hoa giao xí nghiệp Tống thị cho Tống Thừa, liền nghỉ hưu theo, lão quản gia đi theo Tống Mạnh Hoa nhiều năm như vậy, cực kỳ hiểu rõ nhất cử nhất động của ông, thấy ông cười, cũng cười theo, sau một lúc lâu, liền nhỏ giọng hỏi: "Lão tiên sinh, đây là muốn để cho đại tiểu thư gả cho Tần thiếu gia?"
"Thật là cái gì cũng không thể giấu ông." Tống Mạnh Hoa ngừng một lúc, lại hỏi: "Ông cảm thấy thích hợp không?"
"Đại tiểu thư và Tần thiếu gia là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, cực kỳ xứng đôi." Lão quản gia nói.
Đáy lòng Tống Mạnh Hoa cũng nghĩ như vậy, nghe xong lời này, liền cười ha ha ra tiếng, sau đó liền lắc đầu, than thở nói: "Chuyện như vậy, không phải tôi muốn liền có thể thành, Thanh Xuân - con bé kia, nó hoàn toàn không có ý tứ kết hôn..."
"Thật ra đại tiểu thư còn nhỏ, lão tiên sinh không cần sốt ruột như vậy."
Tống Mạnh Hoa nghe xong lời này, tâm tình lập tức trở nên nặng nề: "Sao có thể không vội vã, A Thừa - thằng bé kia đã không còn, tôi thật sợ con bé cũng không còn, chuyện hai tháng trước, hiện tại tôi nghĩ đến mà lòng vẫn còn sợ hãi, rất sợ..."
Tống Mạnh Hoa than thở một hơi nặng nề: "Đến bây giờ cũng chưa bắt được người giết con bé, tôi lớn tuổi rồi, không thể bảo vệ nó ... Sớm biết nó ở nhà họ Tống sẽ gặp phải loại chuyện thối nát bị đuổi giết này, lúc trước liền không nên ôm nó về nhà nhận nuôi... Thật là hại nó rồi..."
"Lão tiên sinh?" Lão quản gia đột nhiên thốt ra, cắt đứt lời nói của Tống Mạnh Hoa: "Trước đây không phải nói tốt chuyện này rồi ư, tuyệt đối không nhắc lại thân thế của đại tiểu thư, đại tiểu thư chính là con cháu nhà họ Tống, chúng ta đã khổ cực giấu giếm hơn hai mươi năm, ngài vừa nói như thế, nếu bị ai nghe thấy, nói với đại tiểu thư thì phải làm thế nào?"
Tống Mạnh Hoa cười trầm thấp hai tiếng, lầm bầm một câu "Già hồ đồ", sau đó liền ra hiệu lão quản gia dìu đỡ mình vào phòng.
Chuyện tông vào đuôi xe ngày đó liền giống như là một nhạc đệm nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hoàn toàn không nhấc lên bất cứ sóng gió gì giữa hai người Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm.
Mỗi một ngày trôi qua, nhiệt độ không khí nóng lên từng ngày, giống như hai tháng trươcs, Tống Thanh Xuân cũng không còn gặp phải Tô Chi Niệm.
Thỉnh thoảng lúc cô ghé vào bàn làm việc ngủ trưa tỉnh lại, nhìn chằm chằm ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, liền sẽ có chút hốt hoảng, chuyện tông vào đuôi xe đêm đó có từng phát sinh hay không.
Tuy rằng không có gặp lại Tô Chi Niệm, nhưng cô vẫn sẽ thỉnh thoảng nghe được một chút tin tức về anh.
Cổ phiếu xí nghiệp Tô thị tăng mạnh, sản phẩn điện tử xí nghiệp Tô thị mới đẩy ra, trong một tháng đã tiêu thụ mấy vạn cái, Tô tổng xí nghiệp Tô thị xí nghiệp tốn tám con số mua một bức họa trên hội đấu giá...
Loại tin tức này, vào trước khi cô chưa đi tìm anh tiếp quản Tống thị, cô cũng thường nghe thấy, nhưng lúc đó, cô vẫn sẽ luôn dè bỉu, chẳng thèm ngó tới, sau đó xoay người rời đi, một bộ dáng hoàn toàn không muốn nghe nhiều một chữ.
Nhưng hiện tại, lần nữa nghe được tin tức của anh, mặc kệ là tốt hay là xấu, cô đều sẽ rất an tĩnh dừng bước lại, yên lặng nghe xong.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ