Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 38: Chúng ta đã từng (8)
Editor: Xiu Xiu
Nếu không phải về sau xảy ra một chuyện, cô nghĩ, có lẽ cả đời cô, cũng sẽ không nói chuyện với anh.
Đó là chuyện xảy ra vào lễ giáng sinh.
Cô chạy tới Nam Phương tìm Tần Dĩ Nam đón giáng sinh, ở trên đường đi, cô vẫn còn mang theo dũng khí muốn thổ lộ với Tần Dĩ Nam.
Cô ngồi tàu cả một đêm, đến trường học của anh.
Cô muốn cho anh một sự bất ngờ, cho nên không gọi điện báo trước cho anh, cô không biết Tần Dĩ Nam ở đâu, vì thế liền tìm bạn học của anh trong trường để hỏi, lúc cô hỏi xong, bọn họ còn chưa đi về ký túc xá, cô đã thấy được Tần Dĩ Nam rồi.
Tần Dĩ Nam cô thích, ôm một người nữ sinh, tốc độ rất nhanh đi lên một chiếc xe ô tô.
Về sau, cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại đều không có ai nghe.
Thật ra cô không muốn để bản thân nghĩ nhiều, nhưng lại không nhịn được, kia có phải bạn gái của anh không?
Cô đợi trong trường học của anh đến lúc chạng vạng, cũng chưa thấy anh trở lại.
Dũng khí mà cô mang theo từ Bắc Kinh đến, trong lúc chờ đợi đó, toàn bộ đều biến mất, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với anh đều không có, cho nên đến sau cùng, cô cũng chưa gặp được anh, liền quay lại Bắc Kinh.
Lúc ấy đã không có vé tàu, cô đi máy bay về.
Toàn bộ thế giới đều náo động vì đêm giáng sinh, cô lại im lặng ở trên máy bay tận hưởng.
Đợi đến lúc cô đến sân bay quốc tế ở Bắc Kinh, đã gần 1 giờ sáng, khi đó cô chỉ là một học sinh cấp ba, không thẻ ngân hàng, tiền trong ví đã dùng hết để mua vé máy bay...
Tống Mạnh Hoa và mẹ đi Hongkong, mấy ngày nay quản gia lại nghỉ, cho nên cô mới dám chạy đi.
Lúc này đêm hôm khuya khoắt, cho dù cô gọi điện thoại cho bạn học của mình, sợ là cũng không ai có thể giúp cô.
Cô đứng trước gió lạnh đến run người, do dự rất lâu sau đó, mới lấy di động gọi về nhà.
Thật ra lúc gọi điện thoại, cô không xác định được Tô Chi Niệm có ở nhà hay không, bởi vì lúc trước, mỗi lần đến chủ nhật, anh đều ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
Ngay lúc đó, thật sự cô chỉ ôm tâm tính thử một lần mà gọi, nhưng lại không nghĩ đến, điện thoại vang lên chưa được một tiếng, đã có người nghe.
Giọng nói anh lúc nghe điện thoại cũng lạnh lùng như cũ.
Nhưng là lần đầu tiên trong đời cô lại nghe ra được ấm áp từ trong đó.
Sau khi cúp điện thoại chưa đến nửa tiếng, anh đã xuất hiện rồi.
Một ngày cô không ăn gì, lúc đi qua cửa hàng đồ ăn nhanh 24 giờ, cô nói thầm một câu đói bụng.
Giọng nói của cô lúc ấy rất nhỏ, ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ là mình có phát ra âm thanh hay không, nói ngắn lại là Tô Chi Niệm dừng xe lại, mang cô vào ăn.
Hôm đó về nhà, đã là 3 giờ sáng, một ngày hai đêm đi qua đi lại khiến cô thật sự rất mệt mỏi đến muốn chết, liền ngủ luôn trên xe.
Là Tô Chi Niệm bế cô xuống xe, ôm vào nhà, lại ôm lên lầu.
Lúc anh đặt cô trên giường, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, nói với anh một câu lúc anh đang đắp chăn cho cô: Cảm ơn.
Ngay lúc đó cô cực kỳ mệt mỏi, nói xong hai chữ này, liền nhắm hai mắt lại, cô không biết là chân thật, hay vẫn là đang nằm mơ, lờ mờ nghe được tiếng của anh, anh nói: Ngủ ngon.
Kia đúng là lần duy nhất từ lúc cô quen anh cho đến tận bây giờ, cô nghe được lời nói dịu dàng của anh.
Nếu không phải về sau xảy ra một chuyện, cô nghĩ, có lẽ cả đời cô, cũng sẽ không nói chuyện với anh.
Đó là chuyện xảy ra vào lễ giáng sinh.
Cô chạy tới Nam Phương tìm Tần Dĩ Nam đón giáng sinh, ở trên đường đi, cô vẫn còn mang theo dũng khí muốn thổ lộ với Tần Dĩ Nam.
Cô ngồi tàu cả một đêm, đến trường học của anh.
Cô muốn cho anh một sự bất ngờ, cho nên không gọi điện báo trước cho anh, cô không biết Tần Dĩ Nam ở đâu, vì thế liền tìm bạn học của anh trong trường để hỏi, lúc cô hỏi xong, bọn họ còn chưa đi về ký túc xá, cô đã thấy được Tần Dĩ Nam rồi.
Tần Dĩ Nam cô thích, ôm một người nữ sinh, tốc độ rất nhanh đi lên một chiếc xe ô tô.
Về sau, cô gọi điện thoại cho anh, điện thoại đều không có ai nghe.
Thật ra cô không muốn để bản thân nghĩ nhiều, nhưng lại không nhịn được, kia có phải bạn gái của anh không?
Cô đợi trong trường học của anh đến lúc chạng vạng, cũng chưa thấy anh trở lại.
Dũng khí mà cô mang theo từ Bắc Kinh đến, trong lúc chờ đợi đó, toàn bộ đều biến mất, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với anh đều không có, cho nên đến sau cùng, cô cũng chưa gặp được anh, liền quay lại Bắc Kinh.
Lúc ấy đã không có vé tàu, cô đi máy bay về.
Toàn bộ thế giới đều náo động vì đêm giáng sinh, cô lại im lặng ở trên máy bay tận hưởng.
Đợi đến lúc cô đến sân bay quốc tế ở Bắc Kinh, đã gần 1 giờ sáng, khi đó cô chỉ là một học sinh cấp ba, không thẻ ngân hàng, tiền trong ví đã dùng hết để mua vé máy bay...
Tống Mạnh Hoa và mẹ đi Hongkong, mấy ngày nay quản gia lại nghỉ, cho nên cô mới dám chạy đi.
Lúc này đêm hôm khuya khoắt, cho dù cô gọi điện thoại cho bạn học của mình, sợ là cũng không ai có thể giúp cô.
Cô đứng trước gió lạnh đến run người, do dự rất lâu sau đó, mới lấy di động gọi về nhà.
Thật ra lúc gọi điện thoại, cô không xác định được Tô Chi Niệm có ở nhà hay không, bởi vì lúc trước, mỗi lần đến chủ nhật, anh đều ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
Ngay lúc đó, thật sự cô chỉ ôm tâm tính thử một lần mà gọi, nhưng lại không nghĩ đến, điện thoại vang lên chưa được một tiếng, đã có người nghe.
Giọng nói anh lúc nghe điện thoại cũng lạnh lùng như cũ.
Nhưng là lần đầu tiên trong đời cô lại nghe ra được ấm áp từ trong đó.
Sau khi cúp điện thoại chưa đến nửa tiếng, anh đã xuất hiện rồi.
Một ngày cô không ăn gì, lúc đi qua cửa hàng đồ ăn nhanh 24 giờ, cô nói thầm một câu đói bụng.
Giọng nói của cô lúc ấy rất nhỏ, ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ là mình có phát ra âm thanh hay không, nói ngắn lại là Tô Chi Niệm dừng xe lại, mang cô vào ăn.
Hôm đó về nhà, đã là 3 giờ sáng, một ngày hai đêm đi qua đi lại khiến cô thật sự rất mệt mỏi đến muốn chết, liền ngủ luôn trên xe.
Là Tô Chi Niệm bế cô xuống xe, ôm vào nhà, lại ôm lên lầu.
Lúc anh đặt cô trên giường, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, nói với anh một câu lúc anh đang đắp chăn cho cô: Cảm ơn.
Ngay lúc đó cô cực kỳ mệt mỏi, nói xong hai chữ này, liền nhắm hai mắt lại, cô không biết là chân thật, hay vẫn là đang nằm mơ, lờ mờ nghe được tiếng của anh, anh nói: Ngủ ngon.
Kia đúng là lần duy nhất từ lúc cô quen anh cho đến tận bây giờ, cô nghe được lời nói dịu dàng của anh.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ