Nói Yêu Em 99 Lần
Chương 271: Nụ hôn sâu sau khi chìm xuống nước (2)
Editor: May
Mở quà sao? Tần Dĩ Nam tặng món quà năm mới đã chuẩn bị cho Tống Thanh Xuân?
Tô Chi Niệm đẩy mở cửa xe, trong nháy mắt khí lạnh thổi quét toàn thân, anh nhanh chóng bước ra một bàn chân, bên tai lại nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam: ""Tống Tống, anh vẫn cảm thấy gần đây em không quá thân thiết với anh, là anh làm sai điều gì vào lúc nào đó, chọc em không vui à?"
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không thân rất nhiều sao? Tô Chi Niệm vốn không quá để ý cuộc nói chuyện của hai người, giờ đột nhiên liền hướng lực chú ý để ý sang bên đó rất nhiều, sau đó anh liền nghe thấy ngữ khí Tống Thanh Xuân mang theo vài phần vui đùa nói: "Anh Dĩ Nam, là bởi vì gần đây anh quen bạn gái, nên trở nên đa sầu đa cảm ư?"
Cô hỏi Tần Dĩ Nam xong, rất nhanh liền đổi ngữ khí nói chuyện khác, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Anh Dĩ Nam, em không có không thân thiết với anh, anh là anh Dĩ Nam của em, sao em sẽ không thân thiết với anh chứ?"
Giống như có lợi khí bén nhọn gì đó hung hăng đâm vào trái tim, trong nháy mắt liền khiến cho Tô Chi Niệm cứng đờ.
Cửa xe mở ra, một nửa thân thể của anh đang ở ngoài xe, một nửa thân thể ở trong xe, gió lạnh thổi tới trên mặt hồ, lạnh thấu xương, nhưng anh lại giống như không cảm giác được lạnh lẽo, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hồ nước lăn tăn ánh sáng trước mặt mình, còn nghe thấy cô nói.
"Hơn nữa, không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời? Chẳng lẽ anh không muốn, nên mới tới nói em không thân thiết với anh?"
Tay nắm áo của Tô Chi Niệm bắt đầu gia tăng lực đạo, bờ môi của anh kéo căng chặt chẽ, đáy mắt chợt lóe lên một chút hỗn loạn vội vàng.
Anh rất muốn khiến cho mình không nghe được âm thanh ở khoảng cách xa như vậy, anh biết, mình chỉ cần không nghe, liền sẽ không khổ sở, nhưng anh không khống chế được, giống như là tự ngược, tiếp tục nghe, hơn nữa lực chú ý để ở trên người Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân càng thêm tập trung, anh nghe được đối thoại của bọn họ càng thêm rõ ràng, thậm chi anh có thể cảm nhận ra ngữ khí từ giữa những hàng chữ của bọn họ.
"Nói bậy, sao anh có thể không muốn làm anh Dĩ Nam của em."
"Anh Dĩ Nam, nói chuyện phải giữ lời nha!"
"Anh lừa gạt em lúc nào chưa."
...
Trong chớp mắt này, Tô Chi Niệm liền giống như là mất đi tất cả giác quan, nghe không được bất kỳ âm thanh nào, nhìn không thấy bất cứ hình ảnh gì, không cảm giác được bất cứ độ ấm nào.
Anh liền giống như là một bức tượng đá điêu khắc, giữ nguyên tư thế xuống xe lại không xuống xe, ngơ ngẩn không biết bao lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, sau đó anh mới cảm giác được, chỗ nào đó trên thân thể đang đau, đau giương nanh múa vuốt, không kiêng nể gì.
Là đau ở nơi nào?
Anh nhẹ nhàng hỏi ngược mình một câu ở dưới đáy lòng, sau đó vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh thu nửa người đã lộ ra ngoài cửa xe trở về, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, yên tĩnh ở trong xe. Sau khi ngồi thật lâu, mới có chút mờ mịt đưa tay ra, ấn về phía ngực trái của mình, anh ấn cực kỳ lâu, mới hậu tri hậu giác phản ứng được, hóa ra là trái tim anh đang đau.
Đáy mắt thâm thúy của Tô Chi Niệm dần dần bịt kín một tầng ảm đạm, khóe môi cũng nhiễm một nụ cười khổ.
Anh rất muốn an an tĩnh tĩnh làm người bình thường, xem không hiểu tình yêu thật tâm ở đáy lòng cô, nghe không được cô đối xử rất tốt với một người đàn ông khác, cho rằng nụ cười hư tình giả ý của cô là ấm áp thật lòng thật dạ
Nhưng anh không thể, thế giới của anh không có lừa mình dối người, chỉ có chân tướng tàn nhẫn trần trụi.
Mở quà sao? Tần Dĩ Nam tặng món quà năm mới đã chuẩn bị cho Tống Thanh Xuân?
Tô Chi Niệm đẩy mở cửa xe, trong nháy mắt khí lạnh thổi quét toàn thân, anh nhanh chóng bước ra một bàn chân, bên tai lại nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam: ""Tống Tống, anh vẫn cảm thấy gần đây em không quá thân thiết với anh, là anh làm sai điều gì vào lúc nào đó, chọc em không vui à?"
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không thân rất nhiều sao? Tô Chi Niệm vốn không quá để ý cuộc nói chuyện của hai người, giờ đột nhiên liền hướng lực chú ý để ý sang bên đó rất nhiều, sau đó anh liền nghe thấy ngữ khí Tống Thanh Xuân mang theo vài phần vui đùa nói: "Anh Dĩ Nam, là bởi vì gần đây anh quen bạn gái, nên trở nên đa sầu đa cảm ư?"
Cô hỏi Tần Dĩ Nam xong, rất nhanh liền đổi ngữ khí nói chuyện khác, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Anh Dĩ Nam, em không có không thân thiết với anh, anh là anh Dĩ Nam của em, sao em sẽ không thân thiết với anh chứ?"
Giống như có lợi khí bén nhọn gì đó hung hăng đâm vào trái tim, trong nháy mắt liền khiến cho Tô Chi Niệm cứng đờ.
Cửa xe mở ra, một nửa thân thể của anh đang ở ngoài xe, một nửa thân thể ở trong xe, gió lạnh thổi tới trên mặt hồ, lạnh thấu xương, nhưng anh lại giống như không cảm giác được lạnh lẽo, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hồ nước lăn tăn ánh sáng trước mặt mình, còn nghe thấy cô nói.
"Hơn nữa, không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời? Chẳng lẽ anh không muốn, nên mới tới nói em không thân thiết với anh?"
Tay nắm áo của Tô Chi Niệm bắt đầu gia tăng lực đạo, bờ môi của anh kéo căng chặt chẽ, đáy mắt chợt lóe lên một chút hỗn loạn vội vàng.
Anh rất muốn khiến cho mình không nghe được âm thanh ở khoảng cách xa như vậy, anh biết, mình chỉ cần không nghe, liền sẽ không khổ sở, nhưng anh không khống chế được, giống như là tự ngược, tiếp tục nghe, hơn nữa lực chú ý để ở trên người Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân càng thêm tập trung, anh nghe được đối thoại của bọn họ càng thêm rõ ràng, thậm chi anh có thể cảm nhận ra ngữ khí từ giữa những hàng chữ của bọn họ.
"Nói bậy, sao anh có thể không muốn làm anh Dĩ Nam của em."
"Anh Dĩ Nam, nói chuyện phải giữ lời nha!"
"Anh lừa gạt em lúc nào chưa."
...
Trong chớp mắt này, Tô Chi Niệm liền giống như là mất đi tất cả giác quan, nghe không được bất kỳ âm thanh nào, nhìn không thấy bất cứ hình ảnh gì, không cảm giác được bất cứ độ ấm nào.
Anh liền giống như là một bức tượng đá điêu khắc, giữ nguyên tư thế xuống xe lại không xuống xe, ngơ ngẩn không biết bao lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, sau đó anh mới cảm giác được, chỗ nào đó trên thân thể đang đau, đau giương nanh múa vuốt, không kiêng nể gì.
Là đau ở nơi nào?
Anh nhẹ nhàng hỏi ngược mình một câu ở dưới đáy lòng, sau đó vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh thu nửa người đã lộ ra ngoài cửa xe trở về, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, yên tĩnh ở trong xe. Sau khi ngồi thật lâu, mới có chút mờ mịt đưa tay ra, ấn về phía ngực trái của mình, anh ấn cực kỳ lâu, mới hậu tri hậu giác phản ứng được, hóa ra là trái tim anh đang đau.
Đáy mắt thâm thúy của Tô Chi Niệm dần dần bịt kín một tầng ảm đạm, khóe môi cũng nhiễm một nụ cười khổ.
Anh rất muốn an an tĩnh tĩnh làm người bình thường, xem không hiểu tình yêu thật tâm ở đáy lòng cô, nghe không được cô đối xử rất tốt với một người đàn ông khác, cho rằng nụ cười hư tình giả ý của cô là ấm áp thật lòng thật dạ
Nhưng anh không thể, thế giới của anh không có lừa mình dối người, chỉ có chân tướng tàn nhẫn trần trụi.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ