Nối Nhịp Tình Yêu
Chương 28
Bảo Quyên lao đến phòng cấp cứu thì gặp ngay Bách Cơ đang ngồi ủ rủ. Cô hỏi:
- Bách Cơ! Phi Hân thế nào rồi anh?
Bách Cơ lắc đầu, thở dài:
- Không biết ra sao nữa. Mẫn Hào đang cấp cứu cho cô ấy. Nhưng khó có hy vọng
Buông rơi túi x""ach đang cầm trên tay, Bảo Quyên bước đến, qùy trước mặt Bách Cơ làm Bách Cơ vô cùng ngạc nhiên. Anh chau mày. thắc mắc:
- Bảo Quyên! Em làm cái gì vậy?
Bảo Quyên bật khóc:
- Bách Cơ ơi! Tất cả là do em. Anh hãy trừng phạt em đi. Hãy giết em đi. Chính em đã hại Phi Hân đến như vậy
Bách Cơ cứ ngỡ rằng Bảo Quyên áy náy về chuyện Phi Hân bệnh mà cô không hay biết, nên dỗ dành:
- Bảo Quyên! Em đừng áy náy gì cả. Làm sao bắt buộc em ở mãi bên cạnh Phi Hân chăm sóc cô ấy được
- Không phải đâu, Bách Cơ ơi. Anh không hiểu đâu. Là do em, chính em đã hại Phi Hân và cả anh nữa.
- Em nói sao, Bảo Quyên? Em đã hại anh? Chuyện là như thế nào? Em đứng lên đi và ngồi xuống đây nói anh nghe. Đầu óc anh muốn nổ tung ra đây này.
Bảo Quyên đứng dậy, bước đến ngồi xuống ghế cạnh Bách Cơ và kể:
- Bách Cơ ơi! Em có tội với anh và Phi Hân nhiều lắm. Ngày xưa, gia đình em bị dồn đến bước đường cùng nên ba má phải tự tử chết ` cách tưc"" tưởi. Qua tìm hiểu, em biết cơ sở hại ba mẹ em là do ba má của Phi Hân làm chủ. Không cần suy nghĩ gì thêm, em đã tìm đủ mọi cách được gần gủi và tiếp cận Phi Hân để trả thù cho cha mẹ em. Bách Cơ ơi! Em đã lợi dụng lòng tốt của mọi người và hại Phi Hân hòng ngă cách anh và Phi Hân. Muốn vu oan giá hoa. cho cô ấy, em đã giả chữ ký của Phi Hân để rút tiền của anh.
Bách Cơ nghe bàng hoàng cả người, anh siết mạnh vao Bảo Quyên:
- Trời ơi! Chuyện đó là do em làm đó sao, Bảo Quyên?
Bảo Quyên nhăn mặt đau đớn vì cái siết mạnh của Bách Cơ và xác nhận
- Đúng. Là do em. Số tiền đó vẫn còn nguyên, một phần nhập vào tài khoản của Phi Hân, còn một phần em cất vào tủ áo quần của cô ấy với hy vọng là anh sẽ đưa chuyện này ra toà và sẽ điều tra đễ dàng kết tội Phi Hân. Nhưng may là anh chưa đi báo. Vẫn chưa hài lòng về việc mình đã làm, em đã cố tình gần gủi anh để được làm người yêu của anh. Bách Cơ ơi! Vì muốn trả thù, em mới làm như vậy, chứ thật ra em không hề yêu anh. Em chĩ muốn Phi Hân nếm mùi cay đắng khi bị người yêu bỏ thôi. Vì ngày xưa, khi gia đình em bị phá sản, người yêu của em cũng bỏ đi luôn. Tài sản mất, cha mẹ mất, người yêu mất, em không còn gì cả, nên em cũng muốn Phi Hân cũng sẽ bị mất tất cả như em
Bách Cơ ôm đầu. Anh cũng như Bảo Quyên, vì muốn trả thù sự tàn nhẫn của Phi Hân nên anh đã đến với Bảo Quyên, chứ anh nào có yêu gì Bảo Quyên đâu. Anh rên rỉ:
- Bảo Quyên ơi! Em đừng nói nữa. Đến bây giờ anh mới hiểu. Kể ra, anh cũng là thứ hồ đồ, hèm hạ. Chúng ta đã bỡn cợt trên sự đau khổ của Phi Hân.
- Bách Cơ ơi! Em là kẻ đáng nguyền ruả, vì một sự hiểu lầm mà hại chết Phi Hân
Bách Cơ nhìn xoay vào Bảo Quyên:
- Chẳng lẽ việc Phi Hân đang nằm cấp cứu trong kia cũng do em gây ra ư?
Bảo Quyên nấc lên:
- Vâng. Chính là em. Em đã đổ tất cả thuốc trợ tim của Phi Hân và chọc cho cô ấy tức lên, dẫn đến cơn đau tim hành hạ cô ấy. Vậy mà em nhẫn tâm bỏ đi, trong lúc Phi Hân đang bị cơn đau tim hành ha.
- Trời ơi!
- Nhưng trời đã hại em rồi. Bách Cơ ơi! Em đã hại người tốt. Phi Hân cũng là một nạn nhân như em, nào em có hay biết gì. Nhưng khi hiểu ra thì có lẽ đã muộn mất rồi. Bách Cơ! Anh giết em đi. Em là người đáng tội chết.
- Bảo Quyên! Em nói Phi Hân là nạn nhân như em, em hiểu ra chuyện gì?
Bảo Quyên quệt nước mắt, nói trong căm hận:
- Lúc nảy, em đợi anh trong quán bar, vô tình em nghe Kiều Diễm và gia Minh cãi nhau và vô tình họ đã tiết lộ rằng người hại ba mẹ em chính là Gia Minh và bà Kiều My, chứ không phải ba má của Phi Hân. Em còn nghe họ nói bà kiều My đã chiếm đoạt phần tài sản rất lớn của cha mẹ Phi Hân để lại, nhưng Phi Hân không hề hay biết
- Họ thật là tham lam đôc. ác. Thế em đã làm gì họ rồi?
- Em chỉ mới đe doa. bọn chúng thôi, vì nhớ đến Phi Hân đang trong cơn đau tim ở nhà nên em đã chạy về ngay. Nhưng không ngờ anh đã có mặt sớm hơn em. Bách Cơ! Vì một sự hiểu lầm mà em đã gây ra tội lỗi tày trời. Nếu Phi Hân có mệnh hệ nào thì nhất định em sẽ không tha thứ cho mình đâu.
Bách Cơ thở dài:
- Có lẽ đây là một bài học cho chúng ta. Chúng ta thật hồ đồ khi không chịu suy nghĩ. Chỉ tội nghiệp cho Phi Hân mảnh mai yếu đuối mà phải chịu bao nhiêu sóng gió vì sự ngu xuẩn của chúng ta. Bây giờ, chúng ta còn biết cầu nguyện cho cô ấy tai qua nạn khỏi
Bảo Quyên ngồi khóc khá lâu rồi chợt hỏi Bách Cơ:
- À! Bách Cơ này. Sao anh biết Phi Hân bệnh mà đến vậy?
- Anh không biết gì cả. Khi chuẩn bị đi chơi với em, anh còn xem lại tập hồ sơ mà Phi Hân đã ký khống. Anh đã xác định một số sơ hở, chứng tỏ là Phi Hân không phạm tội có người giả chữ ký. Không cần suy nghĩ, anh chạy lại nhà trọ tìm Phi Hân để hỏi thêm vài điều. Đến nơi, anh thấy cánh cửa khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào thì thấy ngay Phi Hân đang nằm thoi thóp với hơi thở yếu ớt và hai mắt trợn trừng
- Trơi ơi! Tôi đúng là một con rắn độc. Ông trời ơi! Xin hãy lấy mạng con mà để cho Phi Hân được sống.
Bảo Quyên ôm mặt khoc"" ngất vì hối hận chuyện mình gây ra. Đàng kia, Bách Cơ cũng níu tay vào cánh cửa, đôi vai anh cũng run lên với những cơn nấc
Thời gian chầm chậm trôi qua rồi cánh cửa phòng cấo cứu cũng bật mở và Mẫn Hào với gương mặt lo âu phiền nảo bước ra. Thấy Mẫn Hào, Bách Cơ và Bảo Quyên chạy đến. Giọng Bách Cơ nôn nóng:
- Mẫn Hào! Phi Hân không sao chứ? Cô ấy thế an`o rồi?
Mẫn Hào lắc đầu, thở ra mệt mỏi. Thấy thế, Bảo Quyên bật khóc, cô hỏi Mẫn Hào:
- Phi Hân thế nào hở anh? Mẫn Hào! Có thể cứu sống được Phi Hân không vậy anh?
- Tình trạng Phi Hân rất nguy kịch. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất có thể có hy vọng cứu Phi Hân là phải giải phẩu.
- Vậy tại sao anh không mổ ngay đi, còn chần chờ gì nữa?
- Mổ thì được rồi, nhưng cần phải tiếp máu. Phi Hân thuộc nhóm máu O mà hiện nay nhóm máu này rất khan hiếm. Tôi đã liên hệ với các ngân hàng máu và các bệnh viện đồng nghiệp, họ đã trả lời là nơi họ cũng cạn kiệt. Bây giờ không biết phải làm sao. Nếu mổ mà không có máu tiếp thì cô ấy cũng sẽ chết
Bách Cơ ôm đầu rồi qụy xuống, anh kêu lên thống thiết:
- Trời ơi! Phi Hân ơi! Anh phải làm sao để cứu em đây?
Bảo Quyên cũng ôm mặt, khoc"" ngất:
- Trời ơi! Tôi là người khốn nạn. Chính tôi đã hại Phi Hân ra nông nổi này. Ông trời ơi! Ông hãy lấy mạng con đi để cho Phi Hân được sống, con mới chính là kẻ đáng chết. Phi Hân không có tội tình gì cả. Ông trời ơi! Hãy cho con chết đi. Chỉ có cái chết, con mới rửa hết tội lỗi của mình
Những lời lẽ của Bảo Quyên làm cho Mẫn Hào vô cùng ngạc nhiên. Nắm lấy tay lạnh ngắt đang run rẩy của Bảo Quyên, anh hỏi:
- Bảo Quyên! Em vừa nói gì thế? Tại sao em là người có tội? Không phải là em đang quẩn trí đó chứ? Bảo Quyên! Hiện giờ mọi người đang căng thẳng, em bình tỉnh một chút đi
- Không. Tất cả đều do em. Em rất tỉnh táo. Chỉ do sự hồ đồ của em mà Phi Hân mới như vầy
Mẫn Hào thấy đầu óc mình như mớ bòng bong, anh kêu lên:
- Thế là thế nào chứ? Tôi không hiểu gì cả. Bách Cơ! Là chuyện gì thế?
Bách Cơ thẩn thờ:
- Bảo Quyên nói đúng đấy. Là do cô ấy gây ra đó
- Trơi ơi! Như vậy là sao? Em nói đi. Sự thật là như thế nào?
Bảo Quyên vẫn khóc ngấc:
- Chuyện dài dòng lắm, em sẽ kể cho anh nghe sau. Nhưng đại khái là như vầy. Em lầm tưởng Phi Hân là con của kẻ đã hại cha mẹ em, nên em đã tìm cách trả thù. Khi em đa,t được muc. đích thì mới vỡ lẽ ra Phi Hân vô tội, kẻ thù của em là người khác. Còn Phi Hân cũng là nạn nhân như em
- Trời! Bảo Quyên ơi! Sao em lại tàn nhẫn thế? Phi Hân dễ thưong biết chừng nào
Bách Cơ đến bên Mẫn Hào, nói:
- Mẫn Hào ạ! Tôi biết chúng tôi đã gây ra cớ sự này. Nhưng đây không phải luc""để phiền trách mà chúng ta phải tim` cách nào đó để cứu Phi Hân. Tôi đã thề rồi. Nếu Phi Hân chết, tôi nhất định sẽ trừng phạt mình và mãi mãi không tha thứ cho mình đâu
Mẫn Hào hiểu được nổi đau của Bách Cơ nên anh nhẹ nhàng nói:
- Bách Cơ! Mình rất hiểu tâm sự của cậu. Nhưng bây giờ, cách duy nhất cứu Phi Hân là phải có máu nhóm đó. Bây giờ, chúng ta phải chạy hỏi khắp nơi xem có ai có nhóm máu giống Phi Hân và cầu cứu họ thôi
Bách Cơ nói trong thất vọng tột cùng:
- Đó là một cách, nhưng chúng ta phải đi hỏi từng người, rất mất thời gian, đến khi có máu trong tay thì tôi e đã trễ mất. Phi Hân của chúng ta sẽ không có sức chờ đợi nổi
Cả 3 lại im lă/ng, có lẽ mỗi chúng ta đang tòm ra một sáng kiến. Bỗng nhiên Bảo Quyên kêu lên
- Mẫn Hào! Luc"" nãy anh nói Phi Hân đang cần nhóm máu nào thế?
- Là nhóm máu O hiện ….
- Máu O? Mẫn Hào, Bách Cơ ơi! Có thể cứu sống Phi Hân rồi. Em thuộc nhóm máu O đây. Mẫn Hào! Anh lập tức lấy máu của em và mổ ngay cho Phi Hân đi. Nhanh lên anh
Cả Mẫn Hào và Bách Cơ đều mừng rỡ. Bách Cơ hỏi:
- Mẫn Hào! Có máu rồi, nhất định Phi Hân sẽ khỏi chứ?
- Vẫn không thể nói trước được, vì có mổi mình Bảo Quyên cho máu thì vẫn chưa chắc gì có đủ máu để tiếp cho Phi Hân
Bảo Quyên lại bật khóc và níu lấy Mẫn Hào
- Mẫn Hào ơi! Anh cứ lấy máu trong người em đi. Lấy hết máu trong người em cũng được. Miễn sao cứu được Phi Hân. Em nhất định phải cứu Phi Hân. Nếu cần, anh cứ lấy cả tim của em để thay thế cho tim của Phi Hân. Mẫn Hào ơi! Em tự nguyện đấy. Chẳng thà được chết để cứu Phi Hân, còn hơn sống mà nhìn Phi Hân chết do chính mình gây ra thì em không muốn sống nữa làm gì. Mẫn Hào! Nhất định anh phải cứu sống Phi Hân. Nếu cần thiết những cơ quan nào trên cơ thể em nữa thì anh cứ lấy đi để thay thế và cứu sống cho Phi Hân
Trước sự xuc động tột cùng của Bảo Quyên làm cho Mẫn Hào cũng không cầm được nước mắt. Anh dìu Bảo Quyên đứng lên và an ủi, dỗ dành
- Bảo Quyên! Em không nên xúc động quá! Những suy nghĩ của em, anh đã hiểu. Thôi, bây giờ theo anh vào để lấy máu. Nhưng em nên nhớ. Phải thật bình tỉnh và tin tưởng. Em nên nhớ. Tâm trí em bị hoảng lao.n thì nguồn máu sẽ không tốt. Mà bây giờ thì Phi Hân đang rất cần máu tốt. Em có hiểu không, Bảo Quyên?
- Vâng, em đã hiểu. Và em hứu sẽ thật bình tỉnh để cứu Phi Hân
Quay sang Bách Cơ, Mẫn Hào vỗ nhẹ vào vai bạn với ánh mắt đồng cảm. Anh nhẹ nhàng nói
- Bách Cơ! Cậu cũng phải thật bình tỉnh nhé. Mình đi lo cho Phi Hân đây. Chúng ta hãy hy vọng rằng, với tình yêu thương của chúng ta, nhất định Phi Hân phải sống để tận hưởng ~ gì mà cô ấy đã có, phải thế không?
Bách Cơ gật gù:
- Vâng, mình cũng hy vọng thế. Nhất định Phi Hân sẽ không nở bỏ chúng ta mà đi. Bởi vì cô ấy rất ngoan hiền và luôn có lòng vị tha
Mẫn Hào moi?m cười rồi nắm lấy tay Bảo Quyên, nói với Bách Cơ:
- Bây giờ cậu ở đây nha, mình đi giải phẩu cho Phi Hân đây
Bách Cơ hơi lo ngại nên ngăn Mẫn Hào lại
Vỗ vào vao Bách Cơ, Mẫn Hào nói với vẻ tự tin
- Hãy tin tưởng ở khả năng của mình, Bách Cơ ạ. Vả lại, ở đây có đầy dủ trang thiết bị cho một ca mổ tim, mình muốn tự tay mình cứu sống Phi Hân. Và mình muốn trong cơn đau của đứa em bé bỏng ấy, mình sẽ truyền thêm sức mạnh để Phi Hân sẽ vượt qua cơn đại nạn này
- Vậy thì tốt. Mình đặt hết hy vọng vào cậu đấy. Vì Phi Hân không của riêng mình mà của tất cả chúng ta
- Tất nhiên là như vậy
- Chúc may mắn
Mẫn Hào và Bảo Quyên đã khuất sau cánh cửa. Họ đi làm một sứ mệnh thật quan trọng, đó là giành lại một tâm hồn trong trắng và tinh khiết khỏi lưỡi hái của tử thần.
- Bách Cơ! Phi Hân thế nào rồi anh?
Bách Cơ lắc đầu, thở dài:
- Không biết ra sao nữa. Mẫn Hào đang cấp cứu cho cô ấy. Nhưng khó có hy vọng
Buông rơi túi x""ach đang cầm trên tay, Bảo Quyên bước đến, qùy trước mặt Bách Cơ làm Bách Cơ vô cùng ngạc nhiên. Anh chau mày. thắc mắc:
- Bảo Quyên! Em làm cái gì vậy?
Bảo Quyên bật khóc:
- Bách Cơ ơi! Tất cả là do em. Anh hãy trừng phạt em đi. Hãy giết em đi. Chính em đã hại Phi Hân đến như vậy
Bách Cơ cứ ngỡ rằng Bảo Quyên áy náy về chuyện Phi Hân bệnh mà cô không hay biết, nên dỗ dành:
- Bảo Quyên! Em đừng áy náy gì cả. Làm sao bắt buộc em ở mãi bên cạnh Phi Hân chăm sóc cô ấy được
- Không phải đâu, Bách Cơ ơi. Anh không hiểu đâu. Là do em, chính em đã hại Phi Hân và cả anh nữa.
- Em nói sao, Bảo Quyên? Em đã hại anh? Chuyện là như thế nào? Em đứng lên đi và ngồi xuống đây nói anh nghe. Đầu óc anh muốn nổ tung ra đây này.
Bảo Quyên đứng dậy, bước đến ngồi xuống ghế cạnh Bách Cơ và kể:
- Bách Cơ ơi! Em có tội với anh và Phi Hân nhiều lắm. Ngày xưa, gia đình em bị dồn đến bước đường cùng nên ba má phải tự tử chết ` cách tưc"" tưởi. Qua tìm hiểu, em biết cơ sở hại ba mẹ em là do ba má của Phi Hân làm chủ. Không cần suy nghĩ gì thêm, em đã tìm đủ mọi cách được gần gủi và tiếp cận Phi Hân để trả thù cho cha mẹ em. Bách Cơ ơi! Em đã lợi dụng lòng tốt của mọi người và hại Phi Hân hòng ngă cách anh và Phi Hân. Muốn vu oan giá hoa. cho cô ấy, em đã giả chữ ký của Phi Hân để rút tiền của anh.
Bách Cơ nghe bàng hoàng cả người, anh siết mạnh vao Bảo Quyên:
- Trời ơi! Chuyện đó là do em làm đó sao, Bảo Quyên?
Bảo Quyên nhăn mặt đau đớn vì cái siết mạnh của Bách Cơ và xác nhận
- Đúng. Là do em. Số tiền đó vẫn còn nguyên, một phần nhập vào tài khoản của Phi Hân, còn một phần em cất vào tủ áo quần của cô ấy với hy vọng là anh sẽ đưa chuyện này ra toà và sẽ điều tra đễ dàng kết tội Phi Hân. Nhưng may là anh chưa đi báo. Vẫn chưa hài lòng về việc mình đã làm, em đã cố tình gần gủi anh để được làm người yêu của anh. Bách Cơ ơi! Vì muốn trả thù, em mới làm như vậy, chứ thật ra em không hề yêu anh. Em chĩ muốn Phi Hân nếm mùi cay đắng khi bị người yêu bỏ thôi. Vì ngày xưa, khi gia đình em bị phá sản, người yêu của em cũng bỏ đi luôn. Tài sản mất, cha mẹ mất, người yêu mất, em không còn gì cả, nên em cũng muốn Phi Hân cũng sẽ bị mất tất cả như em
Bách Cơ ôm đầu. Anh cũng như Bảo Quyên, vì muốn trả thù sự tàn nhẫn của Phi Hân nên anh đã đến với Bảo Quyên, chứ anh nào có yêu gì Bảo Quyên đâu. Anh rên rỉ:
- Bảo Quyên ơi! Em đừng nói nữa. Đến bây giờ anh mới hiểu. Kể ra, anh cũng là thứ hồ đồ, hèm hạ. Chúng ta đã bỡn cợt trên sự đau khổ của Phi Hân.
- Bách Cơ ơi! Em là kẻ đáng nguyền ruả, vì một sự hiểu lầm mà hại chết Phi Hân
Bách Cơ nhìn xoay vào Bảo Quyên:
- Chẳng lẽ việc Phi Hân đang nằm cấp cứu trong kia cũng do em gây ra ư?
Bảo Quyên nấc lên:
- Vâng. Chính là em. Em đã đổ tất cả thuốc trợ tim của Phi Hân và chọc cho cô ấy tức lên, dẫn đến cơn đau tim hành hạ cô ấy. Vậy mà em nhẫn tâm bỏ đi, trong lúc Phi Hân đang bị cơn đau tim hành ha.
- Trời ơi!
- Nhưng trời đã hại em rồi. Bách Cơ ơi! Em đã hại người tốt. Phi Hân cũng là một nạn nhân như em, nào em có hay biết gì. Nhưng khi hiểu ra thì có lẽ đã muộn mất rồi. Bách Cơ! Anh giết em đi. Em là người đáng tội chết.
- Bảo Quyên! Em nói Phi Hân là nạn nhân như em, em hiểu ra chuyện gì?
Bảo Quyên quệt nước mắt, nói trong căm hận:
- Lúc nảy, em đợi anh trong quán bar, vô tình em nghe Kiều Diễm và gia Minh cãi nhau và vô tình họ đã tiết lộ rằng người hại ba mẹ em chính là Gia Minh và bà Kiều My, chứ không phải ba má của Phi Hân. Em còn nghe họ nói bà kiều My đã chiếm đoạt phần tài sản rất lớn của cha mẹ Phi Hân để lại, nhưng Phi Hân không hề hay biết
- Họ thật là tham lam đôc. ác. Thế em đã làm gì họ rồi?
- Em chỉ mới đe doa. bọn chúng thôi, vì nhớ đến Phi Hân đang trong cơn đau tim ở nhà nên em đã chạy về ngay. Nhưng không ngờ anh đã có mặt sớm hơn em. Bách Cơ! Vì một sự hiểu lầm mà em đã gây ra tội lỗi tày trời. Nếu Phi Hân có mệnh hệ nào thì nhất định em sẽ không tha thứ cho mình đâu.
Bách Cơ thở dài:
- Có lẽ đây là một bài học cho chúng ta. Chúng ta thật hồ đồ khi không chịu suy nghĩ. Chỉ tội nghiệp cho Phi Hân mảnh mai yếu đuối mà phải chịu bao nhiêu sóng gió vì sự ngu xuẩn của chúng ta. Bây giờ, chúng ta còn biết cầu nguyện cho cô ấy tai qua nạn khỏi
Bảo Quyên ngồi khóc khá lâu rồi chợt hỏi Bách Cơ:
- À! Bách Cơ này. Sao anh biết Phi Hân bệnh mà đến vậy?
- Anh không biết gì cả. Khi chuẩn bị đi chơi với em, anh còn xem lại tập hồ sơ mà Phi Hân đã ký khống. Anh đã xác định một số sơ hở, chứng tỏ là Phi Hân không phạm tội có người giả chữ ký. Không cần suy nghĩ, anh chạy lại nhà trọ tìm Phi Hân để hỏi thêm vài điều. Đến nơi, anh thấy cánh cửa khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào thì thấy ngay Phi Hân đang nằm thoi thóp với hơi thở yếu ớt và hai mắt trợn trừng
- Trơi ơi! Tôi đúng là một con rắn độc. Ông trời ơi! Xin hãy lấy mạng con mà để cho Phi Hân được sống.
Bảo Quyên ôm mặt khoc"" ngất vì hối hận chuyện mình gây ra. Đàng kia, Bách Cơ cũng níu tay vào cánh cửa, đôi vai anh cũng run lên với những cơn nấc
Thời gian chầm chậm trôi qua rồi cánh cửa phòng cấo cứu cũng bật mở và Mẫn Hào với gương mặt lo âu phiền nảo bước ra. Thấy Mẫn Hào, Bách Cơ và Bảo Quyên chạy đến. Giọng Bách Cơ nôn nóng:
- Mẫn Hào! Phi Hân không sao chứ? Cô ấy thế an`o rồi?
Mẫn Hào lắc đầu, thở ra mệt mỏi. Thấy thế, Bảo Quyên bật khóc, cô hỏi Mẫn Hào:
- Phi Hân thế nào hở anh? Mẫn Hào! Có thể cứu sống được Phi Hân không vậy anh?
- Tình trạng Phi Hân rất nguy kịch. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất có thể có hy vọng cứu Phi Hân là phải giải phẩu.
- Vậy tại sao anh không mổ ngay đi, còn chần chờ gì nữa?
- Mổ thì được rồi, nhưng cần phải tiếp máu. Phi Hân thuộc nhóm máu O mà hiện nay nhóm máu này rất khan hiếm. Tôi đã liên hệ với các ngân hàng máu và các bệnh viện đồng nghiệp, họ đã trả lời là nơi họ cũng cạn kiệt. Bây giờ không biết phải làm sao. Nếu mổ mà không có máu tiếp thì cô ấy cũng sẽ chết
Bách Cơ ôm đầu rồi qụy xuống, anh kêu lên thống thiết:
- Trời ơi! Phi Hân ơi! Anh phải làm sao để cứu em đây?
Bảo Quyên cũng ôm mặt, khoc"" ngất:
- Trời ơi! Tôi là người khốn nạn. Chính tôi đã hại Phi Hân ra nông nổi này. Ông trời ơi! Ông hãy lấy mạng con đi để cho Phi Hân được sống, con mới chính là kẻ đáng chết. Phi Hân không có tội tình gì cả. Ông trời ơi! Hãy cho con chết đi. Chỉ có cái chết, con mới rửa hết tội lỗi của mình
Những lời lẽ của Bảo Quyên làm cho Mẫn Hào vô cùng ngạc nhiên. Nắm lấy tay lạnh ngắt đang run rẩy của Bảo Quyên, anh hỏi:
- Bảo Quyên! Em vừa nói gì thế? Tại sao em là người có tội? Không phải là em đang quẩn trí đó chứ? Bảo Quyên! Hiện giờ mọi người đang căng thẳng, em bình tỉnh một chút đi
- Không. Tất cả đều do em. Em rất tỉnh táo. Chỉ do sự hồ đồ của em mà Phi Hân mới như vầy
Mẫn Hào thấy đầu óc mình như mớ bòng bong, anh kêu lên:
- Thế là thế nào chứ? Tôi không hiểu gì cả. Bách Cơ! Là chuyện gì thế?
Bách Cơ thẩn thờ:
- Bảo Quyên nói đúng đấy. Là do cô ấy gây ra đó
- Trơi ơi! Như vậy là sao? Em nói đi. Sự thật là như thế nào?
Bảo Quyên vẫn khóc ngấc:
- Chuyện dài dòng lắm, em sẽ kể cho anh nghe sau. Nhưng đại khái là như vầy. Em lầm tưởng Phi Hân là con của kẻ đã hại cha mẹ em, nên em đã tìm cách trả thù. Khi em đa,t được muc. đích thì mới vỡ lẽ ra Phi Hân vô tội, kẻ thù của em là người khác. Còn Phi Hân cũng là nạn nhân như em
- Trời! Bảo Quyên ơi! Sao em lại tàn nhẫn thế? Phi Hân dễ thưong biết chừng nào
Bách Cơ đến bên Mẫn Hào, nói:
- Mẫn Hào ạ! Tôi biết chúng tôi đã gây ra cớ sự này. Nhưng đây không phải luc""để phiền trách mà chúng ta phải tim` cách nào đó để cứu Phi Hân. Tôi đã thề rồi. Nếu Phi Hân chết, tôi nhất định sẽ trừng phạt mình và mãi mãi không tha thứ cho mình đâu
Mẫn Hào hiểu được nổi đau của Bách Cơ nên anh nhẹ nhàng nói:
- Bách Cơ! Mình rất hiểu tâm sự của cậu. Nhưng bây giờ, cách duy nhất cứu Phi Hân là phải có máu nhóm đó. Bây giờ, chúng ta phải chạy hỏi khắp nơi xem có ai có nhóm máu giống Phi Hân và cầu cứu họ thôi
Bách Cơ nói trong thất vọng tột cùng:
- Đó là một cách, nhưng chúng ta phải đi hỏi từng người, rất mất thời gian, đến khi có máu trong tay thì tôi e đã trễ mất. Phi Hân của chúng ta sẽ không có sức chờ đợi nổi
Cả 3 lại im lă/ng, có lẽ mỗi chúng ta đang tòm ra một sáng kiến. Bỗng nhiên Bảo Quyên kêu lên
- Mẫn Hào! Luc"" nãy anh nói Phi Hân đang cần nhóm máu nào thế?
- Là nhóm máu O hiện ….
- Máu O? Mẫn Hào, Bách Cơ ơi! Có thể cứu sống Phi Hân rồi. Em thuộc nhóm máu O đây. Mẫn Hào! Anh lập tức lấy máu của em và mổ ngay cho Phi Hân đi. Nhanh lên anh
Cả Mẫn Hào và Bách Cơ đều mừng rỡ. Bách Cơ hỏi:
- Mẫn Hào! Có máu rồi, nhất định Phi Hân sẽ khỏi chứ?
- Vẫn không thể nói trước được, vì có mổi mình Bảo Quyên cho máu thì vẫn chưa chắc gì có đủ máu để tiếp cho Phi Hân
Bảo Quyên lại bật khóc và níu lấy Mẫn Hào
- Mẫn Hào ơi! Anh cứ lấy máu trong người em đi. Lấy hết máu trong người em cũng được. Miễn sao cứu được Phi Hân. Em nhất định phải cứu Phi Hân. Nếu cần, anh cứ lấy cả tim của em để thay thế cho tim của Phi Hân. Mẫn Hào ơi! Em tự nguyện đấy. Chẳng thà được chết để cứu Phi Hân, còn hơn sống mà nhìn Phi Hân chết do chính mình gây ra thì em không muốn sống nữa làm gì. Mẫn Hào! Nhất định anh phải cứu sống Phi Hân. Nếu cần thiết những cơ quan nào trên cơ thể em nữa thì anh cứ lấy đi để thay thế và cứu sống cho Phi Hân
Trước sự xuc động tột cùng của Bảo Quyên làm cho Mẫn Hào cũng không cầm được nước mắt. Anh dìu Bảo Quyên đứng lên và an ủi, dỗ dành
- Bảo Quyên! Em không nên xúc động quá! Những suy nghĩ của em, anh đã hiểu. Thôi, bây giờ theo anh vào để lấy máu. Nhưng em nên nhớ. Phải thật bình tỉnh và tin tưởng. Em nên nhớ. Tâm trí em bị hoảng lao.n thì nguồn máu sẽ không tốt. Mà bây giờ thì Phi Hân đang rất cần máu tốt. Em có hiểu không, Bảo Quyên?
- Vâng, em đã hiểu. Và em hứu sẽ thật bình tỉnh để cứu Phi Hân
Quay sang Bách Cơ, Mẫn Hào vỗ nhẹ vào vai bạn với ánh mắt đồng cảm. Anh nhẹ nhàng nói
- Bách Cơ! Cậu cũng phải thật bình tỉnh nhé. Mình đi lo cho Phi Hân đây. Chúng ta hãy hy vọng rằng, với tình yêu thương của chúng ta, nhất định Phi Hân phải sống để tận hưởng ~ gì mà cô ấy đã có, phải thế không?
Bách Cơ gật gù:
- Vâng, mình cũng hy vọng thế. Nhất định Phi Hân sẽ không nở bỏ chúng ta mà đi. Bởi vì cô ấy rất ngoan hiền và luôn có lòng vị tha
Mẫn Hào moi?m cười rồi nắm lấy tay Bảo Quyên, nói với Bách Cơ:
- Bây giờ cậu ở đây nha, mình đi giải phẩu cho Phi Hân đây
Bách Cơ hơi lo ngại nên ngăn Mẫn Hào lại
Vỗ vào vao Bách Cơ, Mẫn Hào nói với vẻ tự tin
- Hãy tin tưởng ở khả năng của mình, Bách Cơ ạ. Vả lại, ở đây có đầy dủ trang thiết bị cho một ca mổ tim, mình muốn tự tay mình cứu sống Phi Hân. Và mình muốn trong cơn đau của đứa em bé bỏng ấy, mình sẽ truyền thêm sức mạnh để Phi Hân sẽ vượt qua cơn đại nạn này
- Vậy thì tốt. Mình đặt hết hy vọng vào cậu đấy. Vì Phi Hân không của riêng mình mà của tất cả chúng ta
- Tất nhiên là như vậy
- Chúc may mắn
Mẫn Hào và Bảo Quyên đã khuất sau cánh cửa. Họ đi làm một sứ mệnh thật quan trọng, đó là giành lại một tâm hồn trong trắng và tinh khiết khỏi lưỡi hái của tử thần.
Tác giả :
Dạ Miên