Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng
Chương 19: Túy nhân gian (4)
Editor: Lavender – Blue + Đào Sindy
Beta: Maria Nyoko
Trên ngọn núi Bất Chu cao bảy, tám vạn thước (trong bản raw là 万仞 = vạn nhẫn, nhẫn là đơn vị đo lường thời xưa bằng 7 – 8 thước), một sự im lặng quỷ dị giữa Phục Thiên chân nhân, Ôn Cửu, Tử Ngôn tiên tử đang đi qua đi lại, cuối cùng, Tử Ngôn tiên tử lên tiếng.
"Môn chủ, nếu như không đi vá lại trời thì sẽ như thế nào?"
"Trăm họ lầm than, thiên hạ đại loạn."
Tám chữ, gằn từng chữ, ba người lại im lặng.
Lần này, Ôn Cửu lên tiếng: "Vạn năm trước, Nữ Oa lấy đá ngũ sắc vá trời, bây giờ, phải đi tìm đá ngũ sắc ở đâu?”
Phục Thiên chân nhân đi xuống từ chủ tọa, từng bước từng bước cho đến trước cửa chính điện, bóng của hắn to lớn nổi bật trên tấm bia đá lớn, hết sức cô đơn nhỏ bé.
"Lão tổ khai tông lập phái, định ra hai quy tắc, thứ nhất: sau vạn năm giúp đỡ Đại Năng Giả vá trời; thứ hai: ngực quá lớn không thể vào cửa.”
Không khí nghiêm túc bị câu quy tắc "Ngực quá lớn không thể vào cửa " nhẹ nhàng phá hỏng, Phục Thiên chân nhân ho khan hai tiếng mới tiếp tục nói: "Đại Năng Giả, cũng đã xuất hiện, lão phu coi giữ trời ở phương Tây đã ngàn năm, nếu thể gặp được, giúp vá trời, chết cũng không tiếc."
Phục Thiên chân nhân đã sống hơn 3900 năm, sau khi hóa thần, tuổi thọ của Tu Tiên có thể kéo dài tới 4000 năm, hắn tuân thủ môn quy nghiêm ngặt, nghiêm khắc hoàn thành trách nhiệm, nếu nói có gì tiếc nuối, chính là hi vọng khi tuổi thọ sắp hết có thể tận mắt nhìn thấy hoàn thành việc vá trời.
"Đại Năng Giả, chắc chắn là người tu tiên sao?"
Ôn Cửu hỏi một câu, thức tỉnh người trong mộng, Phục Thiên chân nhân chợt nghĩ đến cái gì đó, nhanh chân đi ra ngoài cửa, bỏ lại hai người Ôn Cửu, Tử Ngôn tiên tử đưa mắt nhìn nhau, nhìn về hướng Phục Thiên chân nhân bay đi, là chỗ Tàng Thư Các.
——
Trong ngoài phủ Lâm Tương Hầu, lồng đèn đỏ thẫm treo trên cao, ngắn ngủn một tháng, tang lễ vừa qua, hôn sự đã bắt đầu, cả Hầu phủ đắm chìm trong không khí hoan hỉ.
"Chịu khó một chút, ngày mai hôn lễ đừng để chuyện không may xảy ra."
"Mẫu thân, nghe nói tân nương tử rất đẹp, các cô nương cũng muốn trộm liếc nhìn đấy.”
"Nha đầu này, cả ngày chỉ biết líu ríu."
Mẫu thân nói như vậy, nhưng trong lòng vui sướng hơn bất cứ ai: không hổ là ta nhìn lớn lên, Hầu gia chọn nàng dâu, thật tinh mắt!
Xa xa Bạch Tỉ nghe được cuộc đối thoại của các nàng, hai ngày trước, sợ bứt dây động rừng, nàng vẫn không tiết lộ về thần thức, hôm qua nói chuyện với sư tôn Tiêu Diễn, Bạch Tỉ dứt khoát thoải mái, dù sao nàng đã bị nhận định là tới cướp cô dâu.
Đa số pháp bảo của Tu Tiên đều ẩn vào bên trong đan điền, trừ khi tự chủ nhân lấy ra, nếu không chỉ có cách giết chủ nhân, bảo khí mới có thể tùy ý để người khác lấy ra từ trong đan điền.
"A, cứu mạng với!"
Một giọng nữ sắc bén vang lên, nha hoàn vừa mới vui đùa thì giờ đã chạy trốn khắp nơi, sắc mặt mẫu thân thay đổi, tay chỉ vào người mặc đồ đen không ngừng run, cuối cùng con mắt trợn ngược hai chân đạp một cái, ngã xuống đất ngất đi.
Người áo đen không tiếp tục đuổi nha hoàn chạy nữa, mà xách theo thanh kiếm, chém thẳng về phía trước. Mũi chân Bạch Tỉ khẽ đẩy, nhảy qua mũi kiếm, lại nhanh chóng lui nhanh về trăm mét, đoản kiếm chắn ngang Từ Phu Nhân. Người áo đen che miếng vải đen trên mặt, chỉ thấy rút thanh kiếm vươn ra, vòng qua Bạch Tỉ, không hiếu chiến bay về phía nam, bay đi hướng thư phòng Hầu phủ, Bạch Tỉ theo sát phía sau, điều chỉnh linh khí, tập trung ở cổ họng, lớn tiếng thét lên: "Sư tôn cẩn thận."
Tiêu Diễn nghe tiếng, bước chân không nhanh không chậm: "Một mình xông vào Hầu phủ, người nào cho ngươi lá gan đó."
Người áo đen đứng ở trên thư phòng, không nói từ nào với Tiêu Diễn, hắn chỉ kiếm lên bầu trời, phất tay ném đi, mũi của thanh kiếm dài hướng về đỉnh đầu của người mặc áo đen. Sau đó, ngàn vạn thanh kiếm rơi xuống khắp nơi Hầu Phủ, tầm tã như cuồng phong bão táp, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện mười bóng người, trực tiếp nhắm thẳng vào mưa kiếm trên bầu trời. Hai tay người áo đen mở rộng để ngang, mưa kiếm trở nên dày đặc hơn, những thanh kiếm giống như thật thể có ý thức bắt đầu tụ lại, bao vây từng bóng người, không biết là kiếm quá dày đặc hay là tốc độ công kích quá nhanh, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một đám màu bạc sáng lóa, hoàn toàn bao phủ bóng người lúc ban đầu.
Dường như người áo đen cũng không ra tay giết hại, hai bên duy trì thế giằng co, bất chợt có bóng người rơi xuống, kiếm không đuổi theo, mà quay về chỗ kiếm dài trên đỉnh đầu người áo đen lần nữa.
Tiêu Diễn thấy có xu hướng dần dần suy tàn, môi mím chặt buông ra: "Người tới là khách, cần gì tổn thương người vô tội, Tiêu mỗ có thể sẽ biết ngươi!” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Diễn đã bay lên giữa không trung, mưa kiếm bốn phía chạm vào tay áo hắn, giống như bị cắn nuốt, mai danh ẩn tích không còn thấy bóng dáng. Ánh mắt hắn hung dữ nhìn chằm chằm người áo đen, nắm lấy một thanh kiếm hẹp dài sáng như tuyết đánh úp về phía người áo đen, mắt thấy thanh kiếm của Tiêu Diễn sắp xuyên vào ngực người áo đen, đối phương vẫn đứng sừng sững bất động, đúng lúc này, Tiêu Diễn cùng kiếm xuyên qua bóng người áo đen, đến khi quay đầu nhìn lên, làm gì có người áo đen, chỉ để lại một tàn ảnh.
Nhìn chung giới tu tiên Cửu Châu, có thể đánh bại hoàn toàn Tiêu Diễn trong vòng trăm chiêu không vượt qua mười người, nếu như có thiếu niên thành danh thiên phú dị bẩm như vậy, Tiêu Diễn nghe qua quá nhiều, hắn tự hỏi xưa nay làm việc luôn cẩn thận, trừ năm xưa tiêu diệt động Cửu Độc nhất thời lương thiện để lại hai bé trai 2 tuổi, trên tay hắn không có kẻ thù nữa, Tiêu Diễn làm người, hoặc là không kết thù, hoặc là nhổ cỏ tận gốc.
Người áo đen cũng không ép gần, một đôi mắt màu vàng rực, không gợn sóng nhìn Tiêu Diễn, bình tĩnh giống như con mèo đen đi loanh quanh đùa với con chuột. Mắt màu vàng rực? Đột nhiên Tiêu Diễn nghĩ đến gì đó, chậm rãi mở miệng.
"Không ngờ thế gian thật sự có nhân vật như vậy, Tiêu mỗ nên gọi ngươi là gì, Thần Quân hai là Đại Yêu?"
Người áo đen ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải duỗi thẳng về phía Tiêu Diễn, bầu trời chợt nổi gió lên, chỗ ranh giới gió và mây, kinh lôi cuồn cuộn nổi lên, từng lớp từng lớp, lay động, dây dưa, gầm thét, mãi đến lúc che khuất bầu trời, trong Hầu phủ kêu rên khắp nơi, Bạch Tỉ thầm nghĩ: Thần Quân đại nhân quá tuyệt! Tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, tình tiết giống như thật, bối cảnh rộng lớn, khí thế to lớn!
Mẫu thân nằm trên đất có lẽ là bị tiếng kinh thiên động địa đánh thức, sững sờ ngồi dậy, chưa đến một giây, mí mắt giật một cái, ngất đi lần nữa, Bạch Tỉ tốt bụng giúp nàng lau bọt mép bên khóe miệng lẩm nhẩm ba tiếng: lấy đức báo oán, lấy đức báo oán, lấy đức báo oán......
Mọi người trong Hầu phủ chạy trối chết, có người kinh hoảng chạy ra phủ, cũng có người bị người chạy qua giẫm đạp, lúc này có một nam tử áo xanh vô cùng xuất sắc đi vào từ cửa, ngược với dòng người, nếu lão Hầu gia còn sống, có lẽ đều phải vỗ đùi, khen ngợi một câu, tiểu tử, thật ra vẻ hán tử đấy. Thậm chí ngay cả nha hoàn, tôi tớ chạy trốn cũng nhốn nhào nhìn sang, ánh mắt này giống như đang nói: Bị dọa ngu rồi sao, phương hướng cũng có thể lầm!
Hai người ở giữa không trung đã trải qua mấy trăm chiêu, sắc mặt Tiêu Diễn hơi tái, ngực phập phồng, mỗi lần người ở phía đối diện đều dùng thân pháp và chiêu thức quỷ dị nhanh chóng xói mòn tinh lực của hắn, lúc này, linh khí của mình đã còn thừa không nhiều, nhìn sang đối phương: bước chân trầm ổn, kiên định thong dong, dường như hắn thấy được khóe miệng cong lên dưới miếng vải đen của đối phương, độ cong nâng lên hết sức giễu cợt. Cũng được, đành dùng bảo khí của mình vậy.
Tiêu Diễn cầm kiếm vạch về phía lòng bàn tay, giơ tay ở trước người vẽ một vòng tròn, vòng tròn huyết sắc ngừng trước mặt hắn, một gốc hoa sen màu đen chui ra từ vùng đan điền của Tiêu Diễn, đóa hoa to lớn xinh đẹp kiều diễm, đày ắp cánh hoa sen từ từ mở ra, một luồn sáng màu trắng xuyên vào bầu trời, chốc lát, mây tản ra, mặt trời lại chiếu sáng cả vùng đất.
Người áo đen súc địa thành thốn, vừa sải bước đến trước mặt Tiêu Diễn, giữa hai người chỉ cách một góc đóa hoa sen, khớp xương bàn tay của người áo đen hướng về phía hắc liên, Tiêu Diễn cười nhạt, sau đó, người áo đen và hắc liên vốn thuộc về Tiêu Diễn… cùng nhau biến mất, cả bầu trời bình thường, nếu không phải bên trong đan điền trống trơn, Tiêu Diễn cũng hoài nghi, có phải ban ngày mình nằm mơ không, mộng du đến không trung.
"Sư tôn?"
Là giọng nói của Bạch Tỉ, dưới ánh mặt trời, thiếu nữ cười thật là sáng ngời.
Phố Nam, ngoài khách điếm người đến người đi, trong khách điếm, mười bàn đã có tám bàn đang nhỏ giọng nói gì đó.
"Nghe nói Hầu phủ gặp tập kích phải không?"
"Không biết nữa, xem chừng đó là Tu Tiên Giả kinh đô phái tới."
......
Một căn phòng trong góc hẻo lánh của lầu hai, thiếu nữ bạch y và nam tử áo xanh ngồi đối diện nhau.
"A Tỉ cô nương, đa tạ ngươi! Sau này Vương Thần, sẽ kết cỏ ngậm vành tương báo." Vương Thần đứng lên thở dài thật sâu với Bạch Tỉ, cả người gập lại thành một đường.
(* Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha, người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.)
Bạch Tỉ vội vàng khoát tay, nói dồn dập: "Ngươi đi nhanh đi, sư tôn gọi ta đi thư phòng của ông ấy rồi, ta nói láo để chạy đến."
Vương Thần nhìn nàng một cái, nói câu"Cáo từ", liền hóa thành khói xanh bay ra khách điếm. Bạch Tỉ có chút khiếp sợ: thân pháp này, rõ ràng có thể tự mình thoát thân.
——
Chuyện đầu tiên khi trở về Hầu phủ, bàn bạc cùng Thần Quân đại nhân chuyện tiến hành cướp tân nương một lần. Bạch Tỉ vén tay áo lên, chọt chọt đuôi rắn màu đen, trong giọng nói không ức chế được hưng phấn: "A Sơ ngươi thật đẹp trai xuất sắc lắm! Tu Tiên Giả Cửu Châu cùng một chỗ cũng không bằng một mình ngươi...... một cái đuôi rắn."
Thật ra thì Bạch Tỉ muốn nói ngón tay, nhưng đầu ngón tay trơn nhẵn lạnh lẽo, làm nàng không tự chủ đổi thành "một cái đuôi rắn". Đầu rắn của Thần Quân đại nhân ngẩng lên thật cao, khạc lưỡi với Bạch Tỉ, bộ dáng kia, giống như gà trống kiêu ngạo.
Ví von này nghe có chút không đúng, nhưng Bạch Tỉ cảm thấy trừ màu sắc khác nhau, quả thật không giống mấy.
Hắc Xà ăn ý dùng đuôi nhẹ nhàng ôm ngón trỏ của Bạch Tỉ, sau đó hướng về phía đầu ngón tay Bạch Tỉ, dùng sức một chút. Chớp mắt tiếp theo, Bạch Tỉ rơi vào vòm ngực to lớn, cái cằm xinh đẹp đặt trên đầu nàng, nàng nghe hắn nhẹ nói: "Đừng đi."
Hả? Bạch Tỉ thoát khỏi cằm hắn, nghiêng đầu, trong mắt hạnh đầy không hiểu, Đằng Chi Sơ dứt khoát nâng cằm nàng, đồng tử màu vàng kim sâu thẳm nhìn nàng, sau đó, nặng nề hôn lên......
——
Tiêu Diễn đợi Bạch Tỉ thật lâu, nhìn sắc trời một chút, giờ Tý đã qua mà nàng vẫn chưa đến, lại nghĩ đến việc ban ngày, một luồng lệ khí xông lên đáy mắt, Tiêu Diễn giống như như quả lựu, bề ngoài nhìn bình thường khôn khéo, thậm chí không tranh quyền thế, bên trong lại màu sắc diễm lệ từng hạt rõ ràng, mà Bạch Tỉ, chính là hạt trong sáng hoàn mỹ nhất.
Hôm sau, Bạch Tỉ thức dậy trong tiếng khua chiêng gõ trống, nàng nhắm mắt lại khoác lên một bộ y phục, mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa lộ ra, chỉ có ánh bình minh mờ mịt trên bầu trời Hầu phủ, mới giờ Dần, người nào không muốn sống mà ồn ào ở Hầu phủ như vậy, không biết hôm qua sư tôn nàng đã bị đoạt hôn còn bị cho leo cây sao?
Một nha hoàn thận trọng ở cửa ra vào nói: "Bạch tiên tử, Hầu Gia mời ngài đi đại sảnh."
Trong lòng Bạch Tỉ là một vạn cái bất đắc dĩ, nhưng mọi thứ phải vừa phải, nhất là chuyện tùy hứng này, trong tiếng xột xoạt của y phục, Bạch Tỉ lảo đảo đi tới đại sảnh Hầu phủ.
Có cảm giác mông lung nửa mê nửa tỉnh, đều nói ánh bình minh đầy trời, đỏ diễm lệ lại thích xem, hôm nay thật là, ngói đình trong Hầu phủ đều được chiếu đỏ rực, Bạch Tỉ dụi mắt, duỗi người một cái.
"Bạch tiên tử, chúng ta phải nhanh lên một chút, không thể bỏ lỡ giờ lành tân nương tử vén khăn voan."
Tân nương tử, vén khăn voan? Thì ra mình đang nằm mơ ư ——
Sau đó, nàng thả tay xuống, thấy khách quý trong đại sảnh chật nhà, ăn uống linh đình, ngay chính giữa, Tiêu Diễn và một cô nương thân hình yểu điệu đang bái thiên địa.
Bạch Tỉ nghĩ: thì ra sư tôn cũng là người thích thể diện, cũng đúng, nếu là mình cũng sẽ tìm người giả làm tân nương tử. Nàng đứng chờ trong đại sảnh, cảm giác buồn ngủ lại mông lung......
Không bao lâu, lại một trận cãi nhau, Bạch Tỉ giận dữ, chọc trên cổ tay Hắc Xà, lẩm bẩm: "Không hổ là sư tôn, nháo động phòng này, làm càng thật hơn chúng ta."
Lúc này, nha hoàn chợt mở cửa vọt vào, run run rẩy rẩy nói với Bạch Tỉ: "Bạch tiên tử, ngài mau đi xem Hầu Gia đi, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!"
——
Lúc Bạch Tỉ đi vào, Tiêu Diễn đưa lưng về phía nàng, bóng lưng có chút tiêu điều, Bạch Tỉ bày tỏ thấu hiểu, nam nhân mà, ai mà không có chỗ khó nói.
Tiêu Diễn không xoay người, giọng nói thật bình tĩnh, hắn nói: "Ngươi muốn nhìn Hắc Liên, nói với vi sư là được, hà tất gì làm thế?"
Một đóa hoa sen đầy đặn lộ ra hắc quang sâu kín bay tới trước mắt Bạch Tỉ, từng mảnh từng mảnh hoa sen tràn ra, rốt cuộc nhị hoa bằng thuỷ tinh lộ ra trước mắt Bạch Tỉ, nàng trợn tròn đôi mắt đẹp, kinh hãi không thôi.
"A Linh nàng ấy ——" Bạch Tỉ nói không được nữa.
Tiêu Diễn xoay người: "Nàng đã tự sát."?
Beta: Maria Nyoko
Trên ngọn núi Bất Chu cao bảy, tám vạn thước (trong bản raw là 万仞 = vạn nhẫn, nhẫn là đơn vị đo lường thời xưa bằng 7 – 8 thước), một sự im lặng quỷ dị giữa Phục Thiên chân nhân, Ôn Cửu, Tử Ngôn tiên tử đang đi qua đi lại, cuối cùng, Tử Ngôn tiên tử lên tiếng.
"Môn chủ, nếu như không đi vá lại trời thì sẽ như thế nào?"
"Trăm họ lầm than, thiên hạ đại loạn."
Tám chữ, gằn từng chữ, ba người lại im lặng.
Lần này, Ôn Cửu lên tiếng: "Vạn năm trước, Nữ Oa lấy đá ngũ sắc vá trời, bây giờ, phải đi tìm đá ngũ sắc ở đâu?”
Phục Thiên chân nhân đi xuống từ chủ tọa, từng bước từng bước cho đến trước cửa chính điện, bóng của hắn to lớn nổi bật trên tấm bia đá lớn, hết sức cô đơn nhỏ bé.
"Lão tổ khai tông lập phái, định ra hai quy tắc, thứ nhất: sau vạn năm giúp đỡ Đại Năng Giả vá trời; thứ hai: ngực quá lớn không thể vào cửa.”
Không khí nghiêm túc bị câu quy tắc "Ngực quá lớn không thể vào cửa " nhẹ nhàng phá hỏng, Phục Thiên chân nhân ho khan hai tiếng mới tiếp tục nói: "Đại Năng Giả, cũng đã xuất hiện, lão phu coi giữ trời ở phương Tây đã ngàn năm, nếu thể gặp được, giúp vá trời, chết cũng không tiếc."
Phục Thiên chân nhân đã sống hơn 3900 năm, sau khi hóa thần, tuổi thọ của Tu Tiên có thể kéo dài tới 4000 năm, hắn tuân thủ môn quy nghiêm ngặt, nghiêm khắc hoàn thành trách nhiệm, nếu nói có gì tiếc nuối, chính là hi vọng khi tuổi thọ sắp hết có thể tận mắt nhìn thấy hoàn thành việc vá trời.
"Đại Năng Giả, chắc chắn là người tu tiên sao?"
Ôn Cửu hỏi một câu, thức tỉnh người trong mộng, Phục Thiên chân nhân chợt nghĩ đến cái gì đó, nhanh chân đi ra ngoài cửa, bỏ lại hai người Ôn Cửu, Tử Ngôn tiên tử đưa mắt nhìn nhau, nhìn về hướng Phục Thiên chân nhân bay đi, là chỗ Tàng Thư Các.
——
Trong ngoài phủ Lâm Tương Hầu, lồng đèn đỏ thẫm treo trên cao, ngắn ngủn một tháng, tang lễ vừa qua, hôn sự đã bắt đầu, cả Hầu phủ đắm chìm trong không khí hoan hỉ.
"Chịu khó một chút, ngày mai hôn lễ đừng để chuyện không may xảy ra."
"Mẫu thân, nghe nói tân nương tử rất đẹp, các cô nương cũng muốn trộm liếc nhìn đấy.”
"Nha đầu này, cả ngày chỉ biết líu ríu."
Mẫu thân nói như vậy, nhưng trong lòng vui sướng hơn bất cứ ai: không hổ là ta nhìn lớn lên, Hầu gia chọn nàng dâu, thật tinh mắt!
Xa xa Bạch Tỉ nghe được cuộc đối thoại của các nàng, hai ngày trước, sợ bứt dây động rừng, nàng vẫn không tiết lộ về thần thức, hôm qua nói chuyện với sư tôn Tiêu Diễn, Bạch Tỉ dứt khoát thoải mái, dù sao nàng đã bị nhận định là tới cướp cô dâu.
Đa số pháp bảo của Tu Tiên đều ẩn vào bên trong đan điền, trừ khi tự chủ nhân lấy ra, nếu không chỉ có cách giết chủ nhân, bảo khí mới có thể tùy ý để người khác lấy ra từ trong đan điền.
"A, cứu mạng với!"
Một giọng nữ sắc bén vang lên, nha hoàn vừa mới vui đùa thì giờ đã chạy trốn khắp nơi, sắc mặt mẫu thân thay đổi, tay chỉ vào người mặc đồ đen không ngừng run, cuối cùng con mắt trợn ngược hai chân đạp một cái, ngã xuống đất ngất đi.
Người áo đen không tiếp tục đuổi nha hoàn chạy nữa, mà xách theo thanh kiếm, chém thẳng về phía trước. Mũi chân Bạch Tỉ khẽ đẩy, nhảy qua mũi kiếm, lại nhanh chóng lui nhanh về trăm mét, đoản kiếm chắn ngang Từ Phu Nhân. Người áo đen che miếng vải đen trên mặt, chỉ thấy rút thanh kiếm vươn ra, vòng qua Bạch Tỉ, không hiếu chiến bay về phía nam, bay đi hướng thư phòng Hầu phủ, Bạch Tỉ theo sát phía sau, điều chỉnh linh khí, tập trung ở cổ họng, lớn tiếng thét lên: "Sư tôn cẩn thận."
Tiêu Diễn nghe tiếng, bước chân không nhanh không chậm: "Một mình xông vào Hầu phủ, người nào cho ngươi lá gan đó."
Người áo đen đứng ở trên thư phòng, không nói từ nào với Tiêu Diễn, hắn chỉ kiếm lên bầu trời, phất tay ném đi, mũi của thanh kiếm dài hướng về đỉnh đầu của người mặc áo đen. Sau đó, ngàn vạn thanh kiếm rơi xuống khắp nơi Hầu Phủ, tầm tã như cuồng phong bão táp, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện mười bóng người, trực tiếp nhắm thẳng vào mưa kiếm trên bầu trời. Hai tay người áo đen mở rộng để ngang, mưa kiếm trở nên dày đặc hơn, những thanh kiếm giống như thật thể có ý thức bắt đầu tụ lại, bao vây từng bóng người, không biết là kiếm quá dày đặc hay là tốc độ công kích quá nhanh, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một đám màu bạc sáng lóa, hoàn toàn bao phủ bóng người lúc ban đầu.
Dường như người áo đen cũng không ra tay giết hại, hai bên duy trì thế giằng co, bất chợt có bóng người rơi xuống, kiếm không đuổi theo, mà quay về chỗ kiếm dài trên đỉnh đầu người áo đen lần nữa.
Tiêu Diễn thấy có xu hướng dần dần suy tàn, môi mím chặt buông ra: "Người tới là khách, cần gì tổn thương người vô tội, Tiêu mỗ có thể sẽ biết ngươi!” Trong lúc nói chuyện, Tiêu Diễn đã bay lên giữa không trung, mưa kiếm bốn phía chạm vào tay áo hắn, giống như bị cắn nuốt, mai danh ẩn tích không còn thấy bóng dáng. Ánh mắt hắn hung dữ nhìn chằm chằm người áo đen, nắm lấy một thanh kiếm hẹp dài sáng như tuyết đánh úp về phía người áo đen, mắt thấy thanh kiếm của Tiêu Diễn sắp xuyên vào ngực người áo đen, đối phương vẫn đứng sừng sững bất động, đúng lúc này, Tiêu Diễn cùng kiếm xuyên qua bóng người áo đen, đến khi quay đầu nhìn lên, làm gì có người áo đen, chỉ để lại một tàn ảnh.
Nhìn chung giới tu tiên Cửu Châu, có thể đánh bại hoàn toàn Tiêu Diễn trong vòng trăm chiêu không vượt qua mười người, nếu như có thiếu niên thành danh thiên phú dị bẩm như vậy, Tiêu Diễn nghe qua quá nhiều, hắn tự hỏi xưa nay làm việc luôn cẩn thận, trừ năm xưa tiêu diệt động Cửu Độc nhất thời lương thiện để lại hai bé trai 2 tuổi, trên tay hắn không có kẻ thù nữa, Tiêu Diễn làm người, hoặc là không kết thù, hoặc là nhổ cỏ tận gốc.
Người áo đen cũng không ép gần, một đôi mắt màu vàng rực, không gợn sóng nhìn Tiêu Diễn, bình tĩnh giống như con mèo đen đi loanh quanh đùa với con chuột. Mắt màu vàng rực? Đột nhiên Tiêu Diễn nghĩ đến gì đó, chậm rãi mở miệng.
"Không ngờ thế gian thật sự có nhân vật như vậy, Tiêu mỗ nên gọi ngươi là gì, Thần Quân hai là Đại Yêu?"
Người áo đen ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải duỗi thẳng về phía Tiêu Diễn, bầu trời chợt nổi gió lên, chỗ ranh giới gió và mây, kinh lôi cuồn cuộn nổi lên, từng lớp từng lớp, lay động, dây dưa, gầm thét, mãi đến lúc che khuất bầu trời, trong Hầu phủ kêu rên khắp nơi, Bạch Tỉ thầm nghĩ: Thần Quân đại nhân quá tuyệt! Tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, tình tiết giống như thật, bối cảnh rộng lớn, khí thế to lớn!
Mẫu thân nằm trên đất có lẽ là bị tiếng kinh thiên động địa đánh thức, sững sờ ngồi dậy, chưa đến một giây, mí mắt giật một cái, ngất đi lần nữa, Bạch Tỉ tốt bụng giúp nàng lau bọt mép bên khóe miệng lẩm nhẩm ba tiếng: lấy đức báo oán, lấy đức báo oán, lấy đức báo oán......
Mọi người trong Hầu phủ chạy trối chết, có người kinh hoảng chạy ra phủ, cũng có người bị người chạy qua giẫm đạp, lúc này có một nam tử áo xanh vô cùng xuất sắc đi vào từ cửa, ngược với dòng người, nếu lão Hầu gia còn sống, có lẽ đều phải vỗ đùi, khen ngợi một câu, tiểu tử, thật ra vẻ hán tử đấy. Thậm chí ngay cả nha hoàn, tôi tớ chạy trốn cũng nhốn nhào nhìn sang, ánh mắt này giống như đang nói: Bị dọa ngu rồi sao, phương hướng cũng có thể lầm!
Hai người ở giữa không trung đã trải qua mấy trăm chiêu, sắc mặt Tiêu Diễn hơi tái, ngực phập phồng, mỗi lần người ở phía đối diện đều dùng thân pháp và chiêu thức quỷ dị nhanh chóng xói mòn tinh lực của hắn, lúc này, linh khí của mình đã còn thừa không nhiều, nhìn sang đối phương: bước chân trầm ổn, kiên định thong dong, dường như hắn thấy được khóe miệng cong lên dưới miếng vải đen của đối phương, độ cong nâng lên hết sức giễu cợt. Cũng được, đành dùng bảo khí của mình vậy.
Tiêu Diễn cầm kiếm vạch về phía lòng bàn tay, giơ tay ở trước người vẽ một vòng tròn, vòng tròn huyết sắc ngừng trước mặt hắn, một gốc hoa sen màu đen chui ra từ vùng đan điền của Tiêu Diễn, đóa hoa to lớn xinh đẹp kiều diễm, đày ắp cánh hoa sen từ từ mở ra, một luồn sáng màu trắng xuyên vào bầu trời, chốc lát, mây tản ra, mặt trời lại chiếu sáng cả vùng đất.
Người áo đen súc địa thành thốn, vừa sải bước đến trước mặt Tiêu Diễn, giữa hai người chỉ cách một góc đóa hoa sen, khớp xương bàn tay của người áo đen hướng về phía hắc liên, Tiêu Diễn cười nhạt, sau đó, người áo đen và hắc liên vốn thuộc về Tiêu Diễn… cùng nhau biến mất, cả bầu trời bình thường, nếu không phải bên trong đan điền trống trơn, Tiêu Diễn cũng hoài nghi, có phải ban ngày mình nằm mơ không, mộng du đến không trung.
"Sư tôn?"
Là giọng nói của Bạch Tỉ, dưới ánh mặt trời, thiếu nữ cười thật là sáng ngời.
Phố Nam, ngoài khách điếm người đến người đi, trong khách điếm, mười bàn đã có tám bàn đang nhỏ giọng nói gì đó.
"Nghe nói Hầu phủ gặp tập kích phải không?"
"Không biết nữa, xem chừng đó là Tu Tiên Giả kinh đô phái tới."
......
Một căn phòng trong góc hẻo lánh của lầu hai, thiếu nữ bạch y và nam tử áo xanh ngồi đối diện nhau.
"A Tỉ cô nương, đa tạ ngươi! Sau này Vương Thần, sẽ kết cỏ ngậm vành tương báo." Vương Thần đứng lên thở dài thật sâu với Bạch Tỉ, cả người gập lại thành một đường.
(* Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha, người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.)
Bạch Tỉ vội vàng khoát tay, nói dồn dập: "Ngươi đi nhanh đi, sư tôn gọi ta đi thư phòng của ông ấy rồi, ta nói láo để chạy đến."
Vương Thần nhìn nàng một cái, nói câu"Cáo từ", liền hóa thành khói xanh bay ra khách điếm. Bạch Tỉ có chút khiếp sợ: thân pháp này, rõ ràng có thể tự mình thoát thân.
——
Chuyện đầu tiên khi trở về Hầu phủ, bàn bạc cùng Thần Quân đại nhân chuyện tiến hành cướp tân nương một lần. Bạch Tỉ vén tay áo lên, chọt chọt đuôi rắn màu đen, trong giọng nói không ức chế được hưng phấn: "A Sơ ngươi thật đẹp trai xuất sắc lắm! Tu Tiên Giả Cửu Châu cùng một chỗ cũng không bằng một mình ngươi...... một cái đuôi rắn."
Thật ra thì Bạch Tỉ muốn nói ngón tay, nhưng đầu ngón tay trơn nhẵn lạnh lẽo, làm nàng không tự chủ đổi thành "một cái đuôi rắn". Đầu rắn của Thần Quân đại nhân ngẩng lên thật cao, khạc lưỡi với Bạch Tỉ, bộ dáng kia, giống như gà trống kiêu ngạo.
Ví von này nghe có chút không đúng, nhưng Bạch Tỉ cảm thấy trừ màu sắc khác nhau, quả thật không giống mấy.
Hắc Xà ăn ý dùng đuôi nhẹ nhàng ôm ngón trỏ của Bạch Tỉ, sau đó hướng về phía đầu ngón tay Bạch Tỉ, dùng sức một chút. Chớp mắt tiếp theo, Bạch Tỉ rơi vào vòm ngực to lớn, cái cằm xinh đẹp đặt trên đầu nàng, nàng nghe hắn nhẹ nói: "Đừng đi."
Hả? Bạch Tỉ thoát khỏi cằm hắn, nghiêng đầu, trong mắt hạnh đầy không hiểu, Đằng Chi Sơ dứt khoát nâng cằm nàng, đồng tử màu vàng kim sâu thẳm nhìn nàng, sau đó, nặng nề hôn lên......
——
Tiêu Diễn đợi Bạch Tỉ thật lâu, nhìn sắc trời một chút, giờ Tý đã qua mà nàng vẫn chưa đến, lại nghĩ đến việc ban ngày, một luồng lệ khí xông lên đáy mắt, Tiêu Diễn giống như như quả lựu, bề ngoài nhìn bình thường khôn khéo, thậm chí không tranh quyền thế, bên trong lại màu sắc diễm lệ từng hạt rõ ràng, mà Bạch Tỉ, chính là hạt trong sáng hoàn mỹ nhất.
Hôm sau, Bạch Tỉ thức dậy trong tiếng khua chiêng gõ trống, nàng nhắm mắt lại khoác lên một bộ y phục, mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa lộ ra, chỉ có ánh bình minh mờ mịt trên bầu trời Hầu phủ, mới giờ Dần, người nào không muốn sống mà ồn ào ở Hầu phủ như vậy, không biết hôm qua sư tôn nàng đã bị đoạt hôn còn bị cho leo cây sao?
Một nha hoàn thận trọng ở cửa ra vào nói: "Bạch tiên tử, Hầu Gia mời ngài đi đại sảnh."
Trong lòng Bạch Tỉ là một vạn cái bất đắc dĩ, nhưng mọi thứ phải vừa phải, nhất là chuyện tùy hứng này, trong tiếng xột xoạt của y phục, Bạch Tỉ lảo đảo đi tới đại sảnh Hầu phủ.
Có cảm giác mông lung nửa mê nửa tỉnh, đều nói ánh bình minh đầy trời, đỏ diễm lệ lại thích xem, hôm nay thật là, ngói đình trong Hầu phủ đều được chiếu đỏ rực, Bạch Tỉ dụi mắt, duỗi người một cái.
"Bạch tiên tử, chúng ta phải nhanh lên một chút, không thể bỏ lỡ giờ lành tân nương tử vén khăn voan."
Tân nương tử, vén khăn voan? Thì ra mình đang nằm mơ ư ——
Sau đó, nàng thả tay xuống, thấy khách quý trong đại sảnh chật nhà, ăn uống linh đình, ngay chính giữa, Tiêu Diễn và một cô nương thân hình yểu điệu đang bái thiên địa.
Bạch Tỉ nghĩ: thì ra sư tôn cũng là người thích thể diện, cũng đúng, nếu là mình cũng sẽ tìm người giả làm tân nương tử. Nàng đứng chờ trong đại sảnh, cảm giác buồn ngủ lại mông lung......
Không bao lâu, lại một trận cãi nhau, Bạch Tỉ giận dữ, chọc trên cổ tay Hắc Xà, lẩm bẩm: "Không hổ là sư tôn, nháo động phòng này, làm càng thật hơn chúng ta."
Lúc này, nha hoàn chợt mở cửa vọt vào, run run rẩy rẩy nói với Bạch Tỉ: "Bạch tiên tử, ngài mau đi xem Hầu Gia đi, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!"
——
Lúc Bạch Tỉ đi vào, Tiêu Diễn đưa lưng về phía nàng, bóng lưng có chút tiêu điều, Bạch Tỉ bày tỏ thấu hiểu, nam nhân mà, ai mà không có chỗ khó nói.
Tiêu Diễn không xoay người, giọng nói thật bình tĩnh, hắn nói: "Ngươi muốn nhìn Hắc Liên, nói với vi sư là được, hà tất gì làm thế?"
Một đóa hoa sen đầy đặn lộ ra hắc quang sâu kín bay tới trước mắt Bạch Tỉ, từng mảnh từng mảnh hoa sen tràn ra, rốt cuộc nhị hoa bằng thuỷ tinh lộ ra trước mắt Bạch Tỉ, nàng trợn tròn đôi mắt đẹp, kinh hãi không thôi.
"A Linh nàng ấy ——" Bạch Tỉ nói không được nữa.
Tiêu Diễn xoay người: "Nàng đã tự sát."?
Tác giả :
A Phúc 11