Nơi Này Em Vẫn Đợi
Chương 17: Bức thư của bố
“ Anh Tuyền!
Khi con đọc bức thư này thì chắc là bố không còn ở trên đời này nữa. Đừng buồn con nhé, cũng đừng giận bố khi đã không nói với con về bệnh tình, đã lừa con cùng mẹ con.
Bố biết con từ nhỏ là đứa trẻ ngoan và thông minh, cũng biết con không thích học kinh doanh. Nên bố không ép con phải tiếp quản DT, sau này DT sẽ do anh họ Dương Tư Hàm của con quản lý. Anh con vừa tốt nghiệp nhưng kinh nghiệm cũng rất phong phú, nên con đừng lo lắng, cứ hãy làm những việc con yêu thích.
Thật ra, bố cũng biết ước mơ lâu này của con là làm nghệ sĩ dương cầm. Bố biết con gái bố có thể làm một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, chỉ tiếc là khi đó bố không thể ở bên con, mua từng chiếc vé vào nghe buổi biểu diễn của con. Nhưng ở trên trời cao, bố vẫn sẽ luôn dõi theo con, cầu nguyện cho con luôn bình an.
Bố yêu con, Anh Tuyền.
Cũng yêu mẹ con rất nhiề…”
Chữ “u” còn chưa viết hết thì đã ngưng lại. Bức thư này được bố viết rất vội vã. Anh Tuyền đau lòng ôm lấy bức thư rồi cô cảm thấy trời bỗng tối sầm lại.
****
Bốn năm sau, tại đại học Califonia- Los Angles
-“ Elsa, cậu đi chậm chậm thôi, để mình đỡ cậu.” Cô gái tên là Annie vội đuổi theo Anh Tuyền ở phía trước.
-“ Annie, mình không sao, mắt mình ổn mà.”
Khi Anh Tuyền tỉnh lại sau giấc mơ dài bốn năm trước cô phát hiện ra mình không thể nhìn thấy được, bác sĩ nói cô tạm thời bị mù do tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mạnh. Tuy nhiên cô vẫn cố gắng hết mình để thực hiện ước mơ của mình nhờ bức thư mà người bố của cô để lại. Tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cô đã có thể nhìn thấy được sau nửa năm và hiện cô vẫn đang là sinh viên năm ba tại trường đại học Califonia (UCLA) chuyên ngành nghệ thuật âm nhạc lấy tên tiếng anh là Elsa.
Anh Tuyền cũng không hiểu vì sao lúc đó bản thân lại chọn Los Angles để theo học. Nhưng cô cảm thấy bản thân rất yêu thành phố này, hơn cả thành phố B…
-“ Nhưng mà Elsa à, cậu vừa mới bị ngất vì choáng mà. Thôi mà để mình đỡ cậu đi.” Nghe Annie nói vậy Anh Tuyền cũng không biết phải làm như thế nào, đành miễn cưỡng gật đầu.
Tính ra ở trường học thì Annie là bạn thân nhất của Anh Tuyền. Hai người cũng vừa quen nhau một tháng trong một khóa học chung. Phát hiện ra Annie cũng nói được tiếng Việt nên rất dễ nói chuyện. Tính tình của Annie rất lương thiện lại thêm Anh Tuyền khá hoạt bát và hòa đồng, hai người vừa gặp đã quên thân như chị em mấy năm. Cô biết Annie là con của một gia đình giàu có nhưng ngàn vạn lần lại không thể ngờ rằng, Annie là con gái của chủ tịch tập đoàn LUX.
Sau khi đỡ Anh Tuyền đến xe buýt, Annie quay lại trường.
Tên đầy đủ của Annie là Annie Trương. Bố cô là người Trung Quốc, mẹ cô là người Pháp.
Annie nghe phía sau cô có tiếng còi xe. Cô quay đầu lại nhìn thấy chiếc Audi màu trắng đang đỗ phía bên cạnh mình sửng sốt một hồi lâu. Nhưng sau khi kính xe được kéo xuống…
-“ Rei, tại sao anh lại lấy xe của anh Lục Thiên đi hả?” Làm cô hết cả hồn. Tưởng đại thần giá đạo tới đón thì Annie đúng nuốt không trôi.
-“ Xe bị hư rồi.” Rei Trương làm mặt vô tội nhìn Annie.
-“ Bố cho anh đi theo học hỏi anh Lục Thiên, sao em chẳng thấy anh tiến bộ chút nào nhỉ?” Annie vừa lên xe vừa nhíu mày trêu đùa nói. Đổi lại là cái mặt đen như cái đít nồi của Rei.
-“ Lục Thiên anh bì không kịp nha.”
Lục Thiên đối với anh em nhà họ Trương như đại thần vậy. Đôi lúc họ cảm thấy anh như một ông cụ, suốt ngày làm mặt than nghiêm khắc dạy dỗ.
-“ Anh nói xem, Lục Thiên sao mãi không có bạn gái vậy? Cũng 30 tuổi đầu rồi.”
-“ Còn không biết do cái mặt than của anh ấy à. Làm người ta có cảm giác như mặt nóng dán vào mông lạnh.” Rei hừ nhẹ. Annie cũng làm ra vẻ đồng ý gật gật thêm mấy cái.
***
-“ Dục, chưa tìm thấy sao?... Ừm đã biết!” Lục Thiên thất vọng cúp điện thoại dựa người vào ghế nhắm mắt lại an tĩnh.
Bốn năm trước khi anh quay về Mỹ, để cố vứt bỏ những chuyện ở thành phố B ra khỏi đầu, ngày ngày lao đầu vào công việc. Anh gần như ăn ngủ ở công ty. Cho đến một ngày cuối cùng anh cũng thoát khỏi công việc thì biết được tin chủ tịch Dương Minh Hạo của tập đoàn DT bên Việt Nam mắc bệnh ung thư qua đời thì không kích động muốn quay về thành phố B lập tức.
Trong đầu anh lúc đó, chỉ nghĩ đến Anh Tuyền, Dương Minh Hạo đi rồi vậy thì Anh Tuyền phải làm sao? Anh đã quay trở về thành phố B nhưng lại không thấy bóng dáng Dương Minh Anh Tuyền đâu nữa. Lục Kiều Ân nói rằng bà không biết Anh Tuyền ở đâu, nhưng anh biết là bà đang giấu diếm anh. Anh đã tự tìm kiếm, Đức, Pháp, Ý, Anh,… Bốn năm qua không có chỗ nào là anh không đi tìm. Anh không hề bỏ cuộc cho đến hiện tại. Nhưng lại sót một nơi anh không ngờ tới. Đó chính là Los Angles.
Hàn Tử Dục sau khi cúp máy, thở dài quay đầu nhìn cô em gái bên cạnh.
-“ Sao em lại không cho anh nói. Cậu ta tìm người đã bốn năm rồi.”
-“ Không sao đâu! Phải mất mới biết quý trọng, cứ để cho anh ấy tìm thêm mấy năm nữa cũng không sao.” Hàn Tử Anh miệng vừa ăn bánh vừa nói.
Có thể người trong cuộc luôn u mê, còn người ngoài cuộc luôn sáng như ban ngày, Tử Anh không thể không nhận ra tình cảm của Anh Tuyền dành cho vị “ anh trai” này. Hơn nữa sự kiên trì tìm kiếm Anh Tuyền mấy năm nay của Lục Thiên cũng cho cô thấy được, Anh Tuyền rất quan trọng với anh!
Bên này Anh Tuyền vừa tới công ty Lăng Trí.
Mấy năm trước sau khi Bùi Ánh Tuyền ly hôn với Dương Minh Hạo đã sang Mỹ học thiết kế. Tuy Ánh Tuyền đã khá lớn tuổi để học thiết kế nhưng với tài năng thiên bẩm, cô đã được cùng Lăng Trí kí hợp đồng làm nhà thiết kế dài hạn. Lăng Trí vốn là tập đoàn chuyên buôn bán trang sức đá quý, cũng như thời trang lớn nhất nhì Việt Nam lại vươn rộng ra thế giới. Sau này chuyển trụ sở chính sang Los Angles.
-“ Mẹ ơi con tới rồi.”
-“ Ừ, mẹ xuống ngay đây.”
Dương Minh Anh Tuyền chờ ở dưới đại sảnh thì thấy bóng dáng của Lăng Trạch Vũ đi tới phía mình.
-“ Chậc chậc, phó tổng giám đốc Lăng, mặc vest lịch sử bảnh trai nhờ.” Anh Tuyền tặc tặc lưỡi.
Lăng Trạch Vũ bày ra vẻ play boy chính hiệu, vừa nói rồi vuốt tóc phụ họa.
-“ Cô em có muốn cùng anh đi chơi không?”
-“ Này thì đi chơi… đi chơi!! Tôi đánh cho cậu chết.” Hàn Tử Anh từ đâu xuất hiện cầm lấy túi xách đánh một cái thật hăng ở sau lưng Lăng Trạch Vũ.
-“ Á, tha cho anh đi Tử Anh.”
“Xì” Anh Tuyền cười một cái. Sau đó đánh hắng chóng nạnh nói:
-“ Trạch Vũ, cậu đúng là kẻ sợ vợ. Haha.” Hàn Tử Anh và Lăng Trạch Vũ là oan gia, gặp đâu đánh chỗ đó. Bây giờ lại thành người yêu của nhau. Người ta nói ghét của nào trời cho của ấy mà.
Hàn Tử Anh nhất quyết không chịu tha cho Lăng Trạch Vũ.
-“ Sợ á, sợ mà dám không đứng đắn trước mặt mình à!” Rồi cô tiếp tục vung túi xách đánh Lăng Trạch Vũ. Cho đến khi Lăng Trạch Vũ nắm tay được tay Tử Anh kéo cô vào lòng.
Bùi Ánh Tuyền vừa lúc đi ra thấy cảnh này không khỏi sửng sốt. Bọn trẻ bây giờ cũng táo bạo thật! Đang ngay giữa đại sảnh công ty mà. Thấy cô Bùi, hai bạn trẻ cũng đỏ mặt, Tử Anh nhanh chóng đẩy Trạch Vũ ra chỉnh chu lại áo quần. Anh Tuyền đứng một bên che mặt người cứ run run.
-“ Ôm tiếp đi, tôi đâu có nhìn …” Không nói thì thôi vừa nói xong thì liền bị hai đôi mắt trừng cho nghẹn họng.
Thấy một mình không thể chịu nổi hai quả bom này, Anh Tuyền chạy đến ôm lấy tay mẹ Bùi.
-“ Mẹ đi ăn cơm thôi, mình đừng làm bóng đèn nữa.” Sau đó làm mặt xấu cùng mẹ Bùi chạy trốn trước để lại hai bạn trẻ mặt đầy ba vạch.
-“ Anh Tuyền mắt con đã đỡ hơn chưa.” Mẹ Bùi nắm tay con gái ân cần nói.
-“ Con không sao mà mẹ.” Bùi Ánh Tuyền thở dài. Mấy năm trước khi Anh Tuyền không nhìn thấy được, cô rất đau lòng nhưng không có phép khóc trước mặt con gái. Anh Tuyền rất kiên cường, có mấy ai biết mình không thể nhìn thấy được mà bình tĩnh được. May mà trời cao thương xót, cho con bé khôi phục, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Mẹ Bùi biết Anh Tuyền phải sử dụng kính áp tròng, rằng cô hay bị choáng do đôi lúc không thể nhìn thấy rõ. Nhưng con gái không hề nói cho cô biết, sợ cô lo lắng.
-“ Mẹ, mẹ ngồi đây, con đi nhà vệ sinh một chút.”
Anh Tuyền rời khỏi lại đúng lúc có ba người một nữ hai nam tiến vào ngồi bàn bên cạnh.
-“ Lục Thiên, Rei gọi món đi em đãi.” Annie vỗ ngực trịnh trọng nói.
-“ Ấy, đừng vỗ nữa, anh sợ đồi trọc.” Rei bỉ ổi nói làm Annie tức tím mặt.
-“ Anh… chút nữa tự trả tiền đi. Hừ!”
-“ Tôi không phải ra đây nghe mấy đứa cãi nhau.” Mặt than Lục Thiên vừa nói xong thì hai người đối diện im bặt không dám hó hé. Annie cãi nhau xong không có việc gì làm thì đão mắt nhìn xung quanh.
-“ A!” Bùi Ánh Tuyền dường như thấy có ánh mắt đang nhìn mình cũng xoay người lại nhìn.
Annie biết mình đã thất lễ vội nói:
-“ Sorry to bother you.”
-“ No problem.” Mẹ Bùi cũng không quá để ý.
Lục Thiên nãy giờ cũng kinh ngạc không thể phủ nhận một điều.
Người phụ nữ này rất giống với Anh Tuyền… chẳng lẽ là…
-“ Giống quá…” Annie lẩm bẩm. Rei hỏi lại:
-“ Giống ai?”
-“ Giống bạn em, nhìn cứ như hai chị em.” Annie nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
-“ Hai đứa gọi món đi, tôi đi rửa tay.”
Lục Thiên đi dọc hành lang thì nhìn thấy người vừa đứng vừa cúi đầu tìm kiếm cái gì đó. Ánh mặt thâm thúy của anh dừng lại ở bóng lưng cô. Tuy không phải là cô gái có mái tóc ngắn tinh nghịch nhưng lại chính là dáng người nhỏ nhắn mà hằng đêm anh mong nhớ, không tài nào quên được…
Hoàn
Khi con đọc bức thư này thì chắc là bố không còn ở trên đời này nữa. Đừng buồn con nhé, cũng đừng giận bố khi đã không nói với con về bệnh tình, đã lừa con cùng mẹ con.
Bố biết con từ nhỏ là đứa trẻ ngoan và thông minh, cũng biết con không thích học kinh doanh. Nên bố không ép con phải tiếp quản DT, sau này DT sẽ do anh họ Dương Tư Hàm của con quản lý. Anh con vừa tốt nghiệp nhưng kinh nghiệm cũng rất phong phú, nên con đừng lo lắng, cứ hãy làm những việc con yêu thích.
Thật ra, bố cũng biết ước mơ lâu này của con là làm nghệ sĩ dương cầm. Bố biết con gái bố có thể làm một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, chỉ tiếc là khi đó bố không thể ở bên con, mua từng chiếc vé vào nghe buổi biểu diễn của con. Nhưng ở trên trời cao, bố vẫn sẽ luôn dõi theo con, cầu nguyện cho con luôn bình an.
Bố yêu con, Anh Tuyền.
Cũng yêu mẹ con rất nhiề…”
Chữ “u” còn chưa viết hết thì đã ngưng lại. Bức thư này được bố viết rất vội vã. Anh Tuyền đau lòng ôm lấy bức thư rồi cô cảm thấy trời bỗng tối sầm lại.
****
Bốn năm sau, tại đại học Califonia- Los Angles
-“ Elsa, cậu đi chậm chậm thôi, để mình đỡ cậu.” Cô gái tên là Annie vội đuổi theo Anh Tuyền ở phía trước.
-“ Annie, mình không sao, mắt mình ổn mà.”
Khi Anh Tuyền tỉnh lại sau giấc mơ dài bốn năm trước cô phát hiện ra mình không thể nhìn thấy được, bác sĩ nói cô tạm thời bị mù do tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mạnh. Tuy nhiên cô vẫn cố gắng hết mình để thực hiện ước mơ của mình nhờ bức thư mà người bố của cô để lại. Tuy chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cô đã có thể nhìn thấy được sau nửa năm và hiện cô vẫn đang là sinh viên năm ba tại trường đại học Califonia (UCLA) chuyên ngành nghệ thuật âm nhạc lấy tên tiếng anh là Elsa.
Anh Tuyền cũng không hiểu vì sao lúc đó bản thân lại chọn Los Angles để theo học. Nhưng cô cảm thấy bản thân rất yêu thành phố này, hơn cả thành phố B…
-“ Nhưng mà Elsa à, cậu vừa mới bị ngất vì choáng mà. Thôi mà để mình đỡ cậu đi.” Nghe Annie nói vậy Anh Tuyền cũng không biết phải làm như thế nào, đành miễn cưỡng gật đầu.
Tính ra ở trường học thì Annie là bạn thân nhất của Anh Tuyền. Hai người cũng vừa quen nhau một tháng trong một khóa học chung. Phát hiện ra Annie cũng nói được tiếng Việt nên rất dễ nói chuyện. Tính tình của Annie rất lương thiện lại thêm Anh Tuyền khá hoạt bát và hòa đồng, hai người vừa gặp đã quên thân như chị em mấy năm. Cô biết Annie là con của một gia đình giàu có nhưng ngàn vạn lần lại không thể ngờ rằng, Annie là con gái của chủ tịch tập đoàn LUX.
Sau khi đỡ Anh Tuyền đến xe buýt, Annie quay lại trường.
Tên đầy đủ của Annie là Annie Trương. Bố cô là người Trung Quốc, mẹ cô là người Pháp.
Annie nghe phía sau cô có tiếng còi xe. Cô quay đầu lại nhìn thấy chiếc Audi màu trắng đang đỗ phía bên cạnh mình sửng sốt một hồi lâu. Nhưng sau khi kính xe được kéo xuống…
-“ Rei, tại sao anh lại lấy xe của anh Lục Thiên đi hả?” Làm cô hết cả hồn. Tưởng đại thần giá đạo tới đón thì Annie đúng nuốt không trôi.
-“ Xe bị hư rồi.” Rei Trương làm mặt vô tội nhìn Annie.
-“ Bố cho anh đi theo học hỏi anh Lục Thiên, sao em chẳng thấy anh tiến bộ chút nào nhỉ?” Annie vừa lên xe vừa nhíu mày trêu đùa nói. Đổi lại là cái mặt đen như cái đít nồi của Rei.
-“ Lục Thiên anh bì không kịp nha.”
Lục Thiên đối với anh em nhà họ Trương như đại thần vậy. Đôi lúc họ cảm thấy anh như một ông cụ, suốt ngày làm mặt than nghiêm khắc dạy dỗ.
-“ Anh nói xem, Lục Thiên sao mãi không có bạn gái vậy? Cũng 30 tuổi đầu rồi.”
-“ Còn không biết do cái mặt than của anh ấy à. Làm người ta có cảm giác như mặt nóng dán vào mông lạnh.” Rei hừ nhẹ. Annie cũng làm ra vẻ đồng ý gật gật thêm mấy cái.
***
-“ Dục, chưa tìm thấy sao?... Ừm đã biết!” Lục Thiên thất vọng cúp điện thoại dựa người vào ghế nhắm mắt lại an tĩnh.
Bốn năm trước khi anh quay về Mỹ, để cố vứt bỏ những chuyện ở thành phố B ra khỏi đầu, ngày ngày lao đầu vào công việc. Anh gần như ăn ngủ ở công ty. Cho đến một ngày cuối cùng anh cũng thoát khỏi công việc thì biết được tin chủ tịch Dương Minh Hạo của tập đoàn DT bên Việt Nam mắc bệnh ung thư qua đời thì không kích động muốn quay về thành phố B lập tức.
Trong đầu anh lúc đó, chỉ nghĩ đến Anh Tuyền, Dương Minh Hạo đi rồi vậy thì Anh Tuyền phải làm sao? Anh đã quay trở về thành phố B nhưng lại không thấy bóng dáng Dương Minh Anh Tuyền đâu nữa. Lục Kiều Ân nói rằng bà không biết Anh Tuyền ở đâu, nhưng anh biết là bà đang giấu diếm anh. Anh đã tự tìm kiếm, Đức, Pháp, Ý, Anh,… Bốn năm qua không có chỗ nào là anh không đi tìm. Anh không hề bỏ cuộc cho đến hiện tại. Nhưng lại sót một nơi anh không ngờ tới. Đó chính là Los Angles.
Hàn Tử Dục sau khi cúp máy, thở dài quay đầu nhìn cô em gái bên cạnh.
-“ Sao em lại không cho anh nói. Cậu ta tìm người đã bốn năm rồi.”
-“ Không sao đâu! Phải mất mới biết quý trọng, cứ để cho anh ấy tìm thêm mấy năm nữa cũng không sao.” Hàn Tử Anh miệng vừa ăn bánh vừa nói.
Có thể người trong cuộc luôn u mê, còn người ngoài cuộc luôn sáng như ban ngày, Tử Anh không thể không nhận ra tình cảm của Anh Tuyền dành cho vị “ anh trai” này. Hơn nữa sự kiên trì tìm kiếm Anh Tuyền mấy năm nay của Lục Thiên cũng cho cô thấy được, Anh Tuyền rất quan trọng với anh!
Bên này Anh Tuyền vừa tới công ty Lăng Trí.
Mấy năm trước sau khi Bùi Ánh Tuyền ly hôn với Dương Minh Hạo đã sang Mỹ học thiết kế. Tuy Ánh Tuyền đã khá lớn tuổi để học thiết kế nhưng với tài năng thiên bẩm, cô đã được cùng Lăng Trí kí hợp đồng làm nhà thiết kế dài hạn. Lăng Trí vốn là tập đoàn chuyên buôn bán trang sức đá quý, cũng như thời trang lớn nhất nhì Việt Nam lại vươn rộng ra thế giới. Sau này chuyển trụ sở chính sang Los Angles.
-“ Mẹ ơi con tới rồi.”
-“ Ừ, mẹ xuống ngay đây.”
Dương Minh Anh Tuyền chờ ở dưới đại sảnh thì thấy bóng dáng của Lăng Trạch Vũ đi tới phía mình.
-“ Chậc chậc, phó tổng giám đốc Lăng, mặc vest lịch sử bảnh trai nhờ.” Anh Tuyền tặc tặc lưỡi.
Lăng Trạch Vũ bày ra vẻ play boy chính hiệu, vừa nói rồi vuốt tóc phụ họa.
-“ Cô em có muốn cùng anh đi chơi không?”
-“ Này thì đi chơi… đi chơi!! Tôi đánh cho cậu chết.” Hàn Tử Anh từ đâu xuất hiện cầm lấy túi xách đánh một cái thật hăng ở sau lưng Lăng Trạch Vũ.
-“ Á, tha cho anh đi Tử Anh.”
“Xì” Anh Tuyền cười một cái. Sau đó đánh hắng chóng nạnh nói:
-“ Trạch Vũ, cậu đúng là kẻ sợ vợ. Haha.” Hàn Tử Anh và Lăng Trạch Vũ là oan gia, gặp đâu đánh chỗ đó. Bây giờ lại thành người yêu của nhau. Người ta nói ghét của nào trời cho của ấy mà.
Hàn Tử Anh nhất quyết không chịu tha cho Lăng Trạch Vũ.
-“ Sợ á, sợ mà dám không đứng đắn trước mặt mình à!” Rồi cô tiếp tục vung túi xách đánh Lăng Trạch Vũ. Cho đến khi Lăng Trạch Vũ nắm tay được tay Tử Anh kéo cô vào lòng.
Bùi Ánh Tuyền vừa lúc đi ra thấy cảnh này không khỏi sửng sốt. Bọn trẻ bây giờ cũng táo bạo thật! Đang ngay giữa đại sảnh công ty mà. Thấy cô Bùi, hai bạn trẻ cũng đỏ mặt, Tử Anh nhanh chóng đẩy Trạch Vũ ra chỉnh chu lại áo quần. Anh Tuyền đứng một bên che mặt người cứ run run.
-“ Ôm tiếp đi, tôi đâu có nhìn …” Không nói thì thôi vừa nói xong thì liền bị hai đôi mắt trừng cho nghẹn họng.
Thấy một mình không thể chịu nổi hai quả bom này, Anh Tuyền chạy đến ôm lấy tay mẹ Bùi.
-“ Mẹ đi ăn cơm thôi, mình đừng làm bóng đèn nữa.” Sau đó làm mặt xấu cùng mẹ Bùi chạy trốn trước để lại hai bạn trẻ mặt đầy ba vạch.
-“ Anh Tuyền mắt con đã đỡ hơn chưa.” Mẹ Bùi nắm tay con gái ân cần nói.
-“ Con không sao mà mẹ.” Bùi Ánh Tuyền thở dài. Mấy năm trước khi Anh Tuyền không nhìn thấy được, cô rất đau lòng nhưng không có phép khóc trước mặt con gái. Anh Tuyền rất kiên cường, có mấy ai biết mình không thể nhìn thấy được mà bình tĩnh được. May mà trời cao thương xót, cho con bé khôi phục, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Mẹ Bùi biết Anh Tuyền phải sử dụng kính áp tròng, rằng cô hay bị choáng do đôi lúc không thể nhìn thấy rõ. Nhưng con gái không hề nói cho cô biết, sợ cô lo lắng.
-“ Mẹ, mẹ ngồi đây, con đi nhà vệ sinh một chút.”
Anh Tuyền rời khỏi lại đúng lúc có ba người một nữ hai nam tiến vào ngồi bàn bên cạnh.
-“ Lục Thiên, Rei gọi món đi em đãi.” Annie vỗ ngực trịnh trọng nói.
-“ Ấy, đừng vỗ nữa, anh sợ đồi trọc.” Rei bỉ ổi nói làm Annie tức tím mặt.
-“ Anh… chút nữa tự trả tiền đi. Hừ!”
-“ Tôi không phải ra đây nghe mấy đứa cãi nhau.” Mặt than Lục Thiên vừa nói xong thì hai người đối diện im bặt không dám hó hé. Annie cãi nhau xong không có việc gì làm thì đão mắt nhìn xung quanh.
-“ A!” Bùi Ánh Tuyền dường như thấy có ánh mắt đang nhìn mình cũng xoay người lại nhìn.
Annie biết mình đã thất lễ vội nói:
-“ Sorry to bother you.”
-“ No problem.” Mẹ Bùi cũng không quá để ý.
Lục Thiên nãy giờ cũng kinh ngạc không thể phủ nhận một điều.
Người phụ nữ này rất giống với Anh Tuyền… chẳng lẽ là…
-“ Giống quá…” Annie lẩm bẩm. Rei hỏi lại:
-“ Giống ai?”
-“ Giống bạn em, nhìn cứ như hai chị em.” Annie nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
-“ Hai đứa gọi món đi, tôi đi rửa tay.”
Lục Thiên đi dọc hành lang thì nhìn thấy người vừa đứng vừa cúi đầu tìm kiếm cái gì đó. Ánh mặt thâm thúy của anh dừng lại ở bóng lưng cô. Tuy không phải là cô gái có mái tóc ngắn tinh nghịch nhưng lại chính là dáng người nhỏ nhắn mà hằng đêm anh mong nhớ, không tài nào quên được…
Hoàn
Tác giả :
Minh Lạc Anh