Nơi Này Có Anh
Chương 4
Lâm Khang vội buông Kim Như ra, chợt nhận ra rằng: “Mình đang làm cái gì vậy chứ? Cô ấy là vợ của mình mà… Thật tình…”
- Cám ơn anh nha, Lâm Khang. Hình như vợ anh hứng hết nước bẩn vào người rồi kìa.
Kim Như nhoẻn miệng cười đắc ý, đưa ánh mắt thể hiện sự thương hại đầy giả tạo, nhưng trong thân tâm cô ta đang nghĩ rằng: “Đáng đời cô, cô chẳng xứng đáng gì với một chủ tịch nổi tiếng như anh Lâm Khang chứ?... Chỉ có mình mới cùng đẳng cấp với Lâm Khang mà thôi.”
- Anh đi lo cho cô ấy đi, tôi đi vào trong thay trang phục khác. Đứng đây mắc công làm lớn chuyện còn bị mất mặt nữa.
Dứt lời, Gia Hân lẵng lặng đi thẳng vào bên trong tòa nhà một mạch trong những ánh mắt ngơ ngác của đám nhân viên.
- Trời ơi phu nhân của chúng ta thật tội nghiệp.
- Phải đó, đám cưới mà chủ tịch bỏ đi mất để phu nhân bơ vơ giữa những cánh báo chí.
- Chẳng hiểu, chủ tịch xem ai là vợ mình ta…
Ngay lập tức Lâm Khang đi nhanh tới bế sốc Gia Hân lên đi thẳng tới chỗ phòng trang phục khiến mọi người vô cùng bất ngờ, Gia Hân thì giật mình giãn căng đôi đồng tử nhìn Lâm Khang.
- Anh làm gì vậy, thả tôi xuống, mọi người đang nhìn kìa.
- Im đi, đừng nói gì hết.
Lâm Khang gầm giọng nói, nét mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc lầm cô cảm thấy có chút e dè. Miệng lầm bầm: “Tên này bị điện rồi… Anh ta đang tính làm gì vậy chứ?”
Tới phòng phục trang, Lâm Khang thả cô ngay vào phòng thay đồ, đi tới vớ lấy bộ váy dạ hội đuôi cá xuyên thấu có đính đá lấp lánh ném vào người cô rồi nói:
- Thay nhanh đi, tôi ở ngoài đợi.
- Cái tên này, đưa đàng hoàng không được sao. Có nhất thiết phải ném vào mặt tôi như vậy không?
Gia Hân nổi quạo lên, nét mặt nhăn nhó khó chịu.
- Có thay không thì bảo?
- Thay thì thay làm gì ghê vậy?
Gia Hân bĩu môi rồi kéo rèm lại nhanh chóng cởi bỏ bộ váy lẩm bẩn này, cô cẩn thân mặc lên người bộ váy dạ hội mà Lâm Khang đưa cho cô, chỉnh ngay ngắn phía trước, rồi đưa tay ra phía sau lần cái khóa kéo lên nhưng không được.
- Này, xong chưa? Có mặc bộ váy thôi mà sao lâu thế hả?
Gia Hân đang cố kéo cái khóa lên thì Lâm Khang đứng bên ngoài sốt ruột lắc nhẹ tấm rèm nói. Cô mở he hé tấm rèm thò mặt ra ngoài, thấy ánh mắt Lâm Khang đang nôn nóng nhìn cô, cô lúng túng giải thích:
- Cái khóa kéo phía sau nó bị mắc cái gì đấy tôi kéo không được.
Lâm Khang bực mình kéo rèm bước vào khiến cô giật mình vội giằn tấm rèm che lấy người mình. Ánh mắt nhìn Lâm Khang một cách dè chừng nhưng bị anh giật mạnh tấm rèm ra tụt khỏi tay cô, rồi kéo cô tới quay người cô lại kéo phắt cái khóa kéo đằng sau lưng cô lên một cách nhanh chóng.
- Đi thôi! Đợi cô kéo cái khóa đó chắc mùa quýt cũng chưa xong nữa.
Lâm Khang nói giọng thẳng thắn, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
- Cái này là do bộ váy nhá, chứ không phải do tôi. Với lại anh lấy cái váy kiểu gì mà mỏng tang nhìn xuyên thấu cả da thịt thế hả?
Gia Hân đáp nhanh lại, đưa mắt nhìn mình từ trên xuống dưới, đưa tay che chắn phần bờ ngực của mình đang bị lộ cả ra.
- Này có đi không thì bảo, sao lắm lời thế. Bộ váy cô mặt có giá cả mấy ngàn USD đấy, đứng đó mà soi mói.
“Cái tên này… Chỉ muốn đấm vào mặt hắn một cái cho hả giận mà thôi, bộ vừa kín đáo bao nhiêu thì bộ này hở bạo bấy nhiêu, lỡ đang đi bị ai đấy không may đẫm trúng cái phần tà váy chắc tuột ra cả đấy” Gia Hân vừa đi vừa càm ràm, cô đi sau còn Lâm Khang thì đi trước.
Tại nơi tổ chức sự kiện, mọi người đều đã có mặt đầy đủ để chuẩn xem buổi ra mắt sản phẩm mới. Lâm Khang đã bước lên ra khán đài trước chẳng thèm đợi cô gì, cô khó khăn trong việc di chuyển.
“Cái tên này đi mà không chịu đợi mình gì hết… Cái đuôi váy chỉ muốn xé cho khuất mắt thôi, tại nó làm mình đi như rùa bò vậy…” Cô càu nhàu rồi bước lên bật để đi ra khán đài thì: “Xẹt”
“Phịch”
Cô ngã nhào xuống dưới, cô nhăn mặt đau đớn vì cú ngã.
- Xin lỗi cô nha, à không phải là phu nhân mới phải. Tôi không có cố ý đâu chỉ là do váy cô dài quá thôi…hihi… Váy đẹp nhưng chọn không đúng chủ rồi…
- Cô…
Gia Hân đưa ánh mắt thể hiện sự bực tức nhìn Kim Như khi bị cô ta chơi xỏ, cô đâu có gây thù trút oán gì với cô ta mà cô ta làm như vậy với cô chứ, chỉ là cô kết hơn với người yêu cô ta thôi mà để thực hiện lời hứa hai gia đình thôi mà, nhìn bản mặt là không ưa nổi rồi.
- Xin lỗi nha, chắc tôi phải đi ra đứng với anh ấy thôi.
Kim Như nói rồi nhếch nụ cười khinh bỉ đi trước.
“Cái cô này… Mình được mẹ chồng chọn làm gương mặt thương hiệu cơ mà… Trước giờ mình chưa bị ai ăn hiếp cả… Cô người yêu của anh thật là ngông cuồng đấy, tôi chỉ nhịn khi anh và cô ta bên nhau thôi, chứ công việc là phải đâu ra đấy…”
Gia Hân đứng dậy xông tới nắm lấy tóc Kim Như lôi lại khiến cô ta lao ra ra sau. Cô nhanh chóng bước ra khán đài với bao nhiêu ánh mắt ngước nhìn vì cô quá lộng lẫy trong bộ váy lấp lánh.
Lâm Khang quay lại nhìn cô với ánh mắt có phần ngạc nhiên, lúc này anh mới nhìn kĩ thấy cô cũng rất xinh đẹp, vóc dáng vô cùng phù hợp với bộ váy anh chọn cho cô.
- Cám ơn anh nha, Lâm Khang. Hình như vợ anh hứng hết nước bẩn vào người rồi kìa.
Kim Như nhoẻn miệng cười đắc ý, đưa ánh mắt thể hiện sự thương hại đầy giả tạo, nhưng trong thân tâm cô ta đang nghĩ rằng: “Đáng đời cô, cô chẳng xứng đáng gì với một chủ tịch nổi tiếng như anh Lâm Khang chứ?... Chỉ có mình mới cùng đẳng cấp với Lâm Khang mà thôi.”
- Anh đi lo cho cô ấy đi, tôi đi vào trong thay trang phục khác. Đứng đây mắc công làm lớn chuyện còn bị mất mặt nữa.
Dứt lời, Gia Hân lẵng lặng đi thẳng vào bên trong tòa nhà một mạch trong những ánh mắt ngơ ngác của đám nhân viên.
- Trời ơi phu nhân của chúng ta thật tội nghiệp.
- Phải đó, đám cưới mà chủ tịch bỏ đi mất để phu nhân bơ vơ giữa những cánh báo chí.
- Chẳng hiểu, chủ tịch xem ai là vợ mình ta…
Ngay lập tức Lâm Khang đi nhanh tới bế sốc Gia Hân lên đi thẳng tới chỗ phòng trang phục khiến mọi người vô cùng bất ngờ, Gia Hân thì giật mình giãn căng đôi đồng tử nhìn Lâm Khang.
- Anh làm gì vậy, thả tôi xuống, mọi người đang nhìn kìa.
- Im đi, đừng nói gì hết.
Lâm Khang gầm giọng nói, nét mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc lầm cô cảm thấy có chút e dè. Miệng lầm bầm: “Tên này bị điện rồi… Anh ta đang tính làm gì vậy chứ?”
Tới phòng phục trang, Lâm Khang thả cô ngay vào phòng thay đồ, đi tới vớ lấy bộ váy dạ hội đuôi cá xuyên thấu có đính đá lấp lánh ném vào người cô rồi nói:
- Thay nhanh đi, tôi ở ngoài đợi.
- Cái tên này, đưa đàng hoàng không được sao. Có nhất thiết phải ném vào mặt tôi như vậy không?
Gia Hân nổi quạo lên, nét mặt nhăn nhó khó chịu.
- Có thay không thì bảo?
- Thay thì thay làm gì ghê vậy?
Gia Hân bĩu môi rồi kéo rèm lại nhanh chóng cởi bỏ bộ váy lẩm bẩn này, cô cẩn thân mặc lên người bộ váy dạ hội mà Lâm Khang đưa cho cô, chỉnh ngay ngắn phía trước, rồi đưa tay ra phía sau lần cái khóa kéo lên nhưng không được.
- Này, xong chưa? Có mặc bộ váy thôi mà sao lâu thế hả?
Gia Hân đang cố kéo cái khóa lên thì Lâm Khang đứng bên ngoài sốt ruột lắc nhẹ tấm rèm nói. Cô mở he hé tấm rèm thò mặt ra ngoài, thấy ánh mắt Lâm Khang đang nôn nóng nhìn cô, cô lúng túng giải thích:
- Cái khóa kéo phía sau nó bị mắc cái gì đấy tôi kéo không được.
Lâm Khang bực mình kéo rèm bước vào khiến cô giật mình vội giằn tấm rèm che lấy người mình. Ánh mắt nhìn Lâm Khang một cách dè chừng nhưng bị anh giật mạnh tấm rèm ra tụt khỏi tay cô, rồi kéo cô tới quay người cô lại kéo phắt cái khóa kéo đằng sau lưng cô lên một cách nhanh chóng.
- Đi thôi! Đợi cô kéo cái khóa đó chắc mùa quýt cũng chưa xong nữa.
Lâm Khang nói giọng thẳng thắn, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
- Cái này là do bộ váy nhá, chứ không phải do tôi. Với lại anh lấy cái váy kiểu gì mà mỏng tang nhìn xuyên thấu cả da thịt thế hả?
Gia Hân đáp nhanh lại, đưa mắt nhìn mình từ trên xuống dưới, đưa tay che chắn phần bờ ngực của mình đang bị lộ cả ra.
- Này có đi không thì bảo, sao lắm lời thế. Bộ váy cô mặt có giá cả mấy ngàn USD đấy, đứng đó mà soi mói.
“Cái tên này… Chỉ muốn đấm vào mặt hắn một cái cho hả giận mà thôi, bộ vừa kín đáo bao nhiêu thì bộ này hở bạo bấy nhiêu, lỡ đang đi bị ai đấy không may đẫm trúng cái phần tà váy chắc tuột ra cả đấy” Gia Hân vừa đi vừa càm ràm, cô đi sau còn Lâm Khang thì đi trước.
Tại nơi tổ chức sự kiện, mọi người đều đã có mặt đầy đủ để chuẩn xem buổi ra mắt sản phẩm mới. Lâm Khang đã bước lên ra khán đài trước chẳng thèm đợi cô gì, cô khó khăn trong việc di chuyển.
“Cái tên này đi mà không chịu đợi mình gì hết… Cái đuôi váy chỉ muốn xé cho khuất mắt thôi, tại nó làm mình đi như rùa bò vậy…” Cô càu nhàu rồi bước lên bật để đi ra khán đài thì: “Xẹt”
“Phịch”
Cô ngã nhào xuống dưới, cô nhăn mặt đau đớn vì cú ngã.
- Xin lỗi cô nha, à không phải là phu nhân mới phải. Tôi không có cố ý đâu chỉ là do váy cô dài quá thôi…hihi… Váy đẹp nhưng chọn không đúng chủ rồi…
- Cô…
Gia Hân đưa ánh mắt thể hiện sự bực tức nhìn Kim Như khi bị cô ta chơi xỏ, cô đâu có gây thù trút oán gì với cô ta mà cô ta làm như vậy với cô chứ, chỉ là cô kết hơn với người yêu cô ta thôi mà để thực hiện lời hứa hai gia đình thôi mà, nhìn bản mặt là không ưa nổi rồi.
- Xin lỗi nha, chắc tôi phải đi ra đứng với anh ấy thôi.
Kim Như nói rồi nhếch nụ cười khinh bỉ đi trước.
“Cái cô này… Mình được mẹ chồng chọn làm gương mặt thương hiệu cơ mà… Trước giờ mình chưa bị ai ăn hiếp cả… Cô người yêu của anh thật là ngông cuồng đấy, tôi chỉ nhịn khi anh và cô ta bên nhau thôi, chứ công việc là phải đâu ra đấy…”
Gia Hân đứng dậy xông tới nắm lấy tóc Kim Như lôi lại khiến cô ta lao ra ra sau. Cô nhanh chóng bước ra khán đài với bao nhiêu ánh mắt ngước nhìn vì cô quá lộng lẫy trong bộ váy lấp lánh.
Lâm Khang quay lại nhìn cô với ánh mắt có phần ngạc nhiên, lúc này anh mới nhìn kĩ thấy cô cũng rất xinh đẹp, vóc dáng vô cùng phù hợp với bộ váy anh chọn cho cô.
Tác giả :
An Viên