Nồi Nào Úp Vung Nấy
Chương 20: Kẻ phá đám
Ngay sau đó, chuỗi ngày bị quản thúc giống như trẻ đang thời kì đi mẫu giáo của Thảo Ngân chính thức bắt đầu. Hàng ngày, cô đi đâu cũng sẽ có người đưa đi, đưa về. Chỉ cần bước ra khỏi nhà, phía sau cô sẽ lập tức mọc ra một cái đuôi đeo bám. Không, là bảo mẫu mới đúng.
Vị bảo mẫu này có chiều cao trên một mét tám, cân nặng ngấp nghé bảy mươi lăm, da trắng, mũi cao, mắt hẹp dài, tướng mạo bảnh bao luôn được một tầng lạnh lùng bao phủ. Bảo mẫu quản tất cả mọi việc của cô, từ việc học những gì, học như thế nào, cho đến việc hôm nay cô ăn cái gì, mặc đồ ra sao. Chỉ cần vị bảo mẫu này không vừa ý, cô nhất định sẽ thật thảm.
“Gà Mái.” Kèm theo đó là một cái gõ nhẹ vào trán.
Cô gái nào đó đang buồn bực vẽ bậy trên giấy, bị gõ như thế liền ôm đầu, ngước đôi mắt ấm ức nhìn lên.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tới, cô gái ấy lập tức nuốt lại những lời đang muốn bay ra khỏi miệng, kèm theo đó là một tiếng nuốt nước bọt mang mùi vị háo sắc.
Ai đó vì ngồi ngược hướng sáng mà không nhìn rõ nét mặt. Nhưng, cô có thể khẳng định, người ấy đang bày ra một bộ dáng nghiêm nghị trừng mắt với cô, sau đó đôi mày khẽ nheo lại. Bóng người cao lớn chìm trong ánh sáng có chút âm u của ngày đông vẫn toát lên hòa quang ấm áp rực rỡ.
Nếu bây giờ, ánh mắt nghiêm nghị ấy đột nhiên trở nên nhu hòa như hương, dịu dàng, mềm mại như nước nhìn cô, rồi đôi môi ấy nhẹ mỉm cười với cô, cô nhất định sẽ ôm tim bay lên trời trong niềm hạnh phúc vô bờ.
“Cậu còn nhìn?”
Cảm thấy luồng không khí lạnh bất chợt bao trùm,cô gái nhỏ nhanh chóng thu lại ánh nhìn háo sắc, chớp mắt mấy cái lấy lòng.
“Không chuyên tâm làm bài thì lát nữa phần của cậu chuyển cho Tiểu Hắc.” Chàng trai nào đó nheo mắt, lại gõ lên trán cô gái cái nữa.
Mắt thấy khẩu phần ăn sắp bay vào miệng cún yêu, cô gái nhỏ vội vàng kéo tay chàng trai, khuôn mặt đáng thương, mè nheo:
“Đừng mà! Cậu không thể làm thế. Tớ vẫn rất chuyên tâm mà. Làm sắp xong rồi đây.”
“Hừ, tớ xuống chuẩn bị trước. Khi nào làm xong, mang xuống cho tớ xem.” Gấp quyển sách trong tay, đặt xuống bàn, vị bảo mẫu nào đó bỏ lại một câu rồi chậm rãi ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng bảo mẫu, cô gái nhỏ oán giận gào thét trong lòng. Đấy, bảo mẫu này lại uy hiếm cô rồi. Cô đáng thương quá!
Nhớ lần trước, cô vì vội đi mừng sinh nhật một người bạn ở lớp nên không chờ bảo mẫu qua đón mà đi trước với một người bạn khác tiện đường qua nhà cô. Ngày hôm sau, bảo mẫu liền làm thật nhiều đồ ăn ngon. Thế nhưng, bao nhiêu đồ ăn ngon ấy lại chui toàn bộ vào bụng Tiểu Hắc, cho dù cô có năn nỉ, chảy nước miếng thèm thuồng thế nào cũng không nhường cho cô một tiếng. Thử nói xem, một người có tâm hồn ăn uống như cô, đồ ăn ngon bày ra trước mắt nhưng lại chỉ có thể ngắm mà không thể ăn, còn phải nhìn chúng từng miếng từng miếng chui vào dạ dày kẻ khác. Đây là loại tra tấn cỡ nào chứ?
Không những thế, bảo mẫu còn giao cho cô mỗi tuần một bài kiểm tra. Nếu kết quả không đạt tiêu chuẩn đề ra, bảo mẫu sẽ đón Tiểu Hắc qua bên đó, cho tới khi kết quả của cô đạt thì mới có thể gặp lại cún yêu.
Còn vị bảo mẫu này, từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, luôn dùng lí lẽ muốn tốt cho cô làm cột chống lưng, khiến cho cô gái nhỏ một chữ cũng không thể phản kháng.
Ai kêu bố mẹ cô tin tưởng vị bảo mẫu này như vậy, giao toàn quyền xử lý cô cho người ta, hại cô ngày ngày thật thảm. Cô quả thật là rất đáng thương mà!
Vừa ấm ức làm bài, vừa âm thầm than thở, ai đó cứ viết vài nét lại ấn mạnh cây bút trong tay xuống mặt giấy để giải tỏa bớt oán giận trong lòng.
Đừng nhìn Hoàng Bách lúc này đang bình thản nhào bột, thái thịt mà lầm tưởng. Kì thực, trong lòng cậu, lo lắng, khẩn trương đã loạn thàn một đoàn rồi. Gà Mái nhà cậu đã tỏ vẻ bất mãn nhiều ngày nay. Rất có thể, cô đã ghét cậu rồi cũng nên. Nhưng không bao bọc cô cẩn thận như thế lại không được. Cậu làm sao có thể để những kẻ có ý đồ không trong sáng đến gần cô chứ? Vậy nên, cho dù cô có ghét cậu thêm nữa thì cậu vẫn sẽ bao bọc cô thật chặt chẽ, tuyệt đối không thể đế bất kì đối tượng khả nghi nào lọt qua vòng vây.
Chàng trai nào đó vừa cẩn thận phân tích đưa ra quyết định, vừa thành thạo chế biến đồ ăn. Tiếng dao thớt, xong nồi leng keng hòa thành bản hợp tấu lúc nhanh, lúc chậm như nỗi lòng ai đó không yên.
Chưa đầy một tiếng sau, mùi đồ ăn ngào ngạt vô thanh vô thức lan tỏa mọi ngõ ngách trong ngôi nhà nhỏ. Thảo Ngân rướn cổ hướng phía cửa phòng đang mở tung đón làn khí mang theo mùi thơm nức mũi, hít lấy hít để. Trong đầu cô lập tức liên tưởng đến mùi vị, màu sắc của các món ăn, nước miếng bắt đầu chảy ra, dạ dày sôi lên không ngừng. Chiếc bút trong tay cô múa lượn trên giấy càng lúc càng nhanh. Gà bông nhỏ vốn được cô ôm trong lòng cũng bị ném qua một bên.
“Xong!”
Đặt mạnh cây bút xuống bàn, trên mặt cô gái nào đó lộ rõ vẻ vui sướng, vội vàng mang theo bài làm lao nhanh xuống nhà, vừa chạy vừa không quên gọi lớn:
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử…”
Không bao lâu sau, bóng người nhỏ nhắn chạy vọt vào trong bếp, hướng Hoàng Bách đang cầm đũa nhớn mày nhìn mình, giơ bài làm ra trước mặt cậu:
“Cậu xem! Tớ xong rồi này.”
Đối với khuôn mặt tươi cười trước mặt, Hoàng Bách vĩnh viễn đều không có cách nào kháng cự. Chỉ mới liếc qua bài làm trong tay cô, cậu cũng đã thấy ba đáp án sai rồi. Khẳng định, bài làm lần này cũng không mấy khả qua như mọi khi. Thế nhưng, cậu lại cứ như vậy bỏ qua cho cô, xoay người tiếp tục đảo đồ ăn trong chảo.
“Để lên bàn rồi đi rửa tay đi. Đồ ăn sắp xong rồi.” Đành vậy thôi. Ai kêu cậu thương người ta như vậy! Nếu bây giờ bị phạt không được ăn, nhất định Gà Mái của cậu sẽ tủi thân lắm.
Chỉ chờ có vậy, Thảo Ngân lại hớn hở ném xấp giấy trong tay qua một bên, cấp tốc rửa tay rồi đem bát đĩa chạy lại. Thơm quá! Thơm chết mất thôi…
“Bạch Công Tử, lát nữa tớ có thể đón Tiểu Hắc về không?” Nhìn chằm chằm từng miếng sủi cảo từ khi được người nào đó vớt khỏi nồi cho đến khi chúng được thả lên đĩa, hai mắt cô gái nhỏ sáng lên, hận không thể một miếng đem tất cả chúng cho vào bụng.
Hoàng Bách sao có thể không rõ suy nghĩ trong lòng Gà Mái nhà mình lúc này. Tuy ngoài miệng, cô tỏ ra sốt ruột muốn đón cún yêu về nhà thế thôi. Chứ thật ra, trong đầu cô chắc chắn là đang nhảy múa vui mừng. Không có người tranh đồ ăn với mình, Gà Mái tham ăn này sao có thể không vui mừng?
Cô gái nhỏ hí hửng bê đồ ăn đặt lên bàn, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo nóng hổi, thổi một hồi mới đưa đến bên miệng chàng trai đang tháo tạp dề phía sau.
Chàng trai không một chút lưỡng lự, há miệng cắn một nửa.
Cô gái nhỏ tít mắt vui mừng, đem nửa cái sủi cảo còn lại, rất tự nhiên cho vào miệng nhai ngon lành, sau đó lại gắp một cái nữa, lặp lại động tác như vừa rồi. Nhưng, khi nửa cái sủi cảo thứ hai còn chưa kịp bỏ vào miệng, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh gọi hồn mà chỉ cần một tiếng vang thôi cũng đủ làm cho cô đau đầu.
“Thảo Ngân béo, mau ra mở cửa!”
Thảo Ngân béo? Kẻ gọi cô như thế, còn có thể là ai khác ngoài kẻ đó.
Thảo Ngân còn đang bất động thanh sắc, từ bên ngoài, một bóng người nhanh nhẹn lao vào, hai cánh tay rộng lớn dang rộng, xông về phía cô:
“Thảo Ngân béo…”
Thế nhưng, người này còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của cô, bóng người cao lớn ở phía sau đã vượt đến, đem cô ôm ghì trong lòng, trừng mắt cảnh cáo.
Bảo Nam bị ánh mắt lạnh lẽo của ai đó nhìn trừng trừng cũng không sợ, cười hì hì kéo Thảo Ngân từ trong lòng ai đó ra, ôm được một cái mới chịu yên.
“Thảo Ngân béo, nhớ chị quá đi mất!”
Bị ôm đến ngạt thở, cô gái nhỏ lúc này mới tỉnh lại, vội vàng dùng sức rãy rụa muốn thoát ra, hướng khối băng bên cạnh vươn tay:
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử… Cứu tớ! Kéo tớ ra với.”
Khối băng không nhanh không chậm, giơ tay chặt vào sau gáy Bảo Nam một cái khiến cậu nhóc bị đau, ôm đầu kêu la oai oái.
Thảo Ngân thấy thế, không những không thương, còn đá thêm cho cậu ta một cước, miệng cười đến là vui sướng. Ai kêu nó dám ám hại cô suýt chút nữa tắc thở.
Bảo Nam càng được thể kêu gào, oán giận trừng mắt nhìn cô, bất mãn:
“Sao chị có thể ác độc thế chứ? Nửa năm rồi không gặp, không nhiệt tình chào đón người ta thì thôi, còn hợp sức với tên Mặt Lạnh kia ức hiếp người ta. Tôi sẽ đi mách bác.”
“Mách này…” Vừa nói, bà chị ác độc vừa gõ một cái vào đầu cậu nhóc.
“Giờ này, em không ở nhà đi học, chạy tới đây làm gì? Mà sao lại đi một mình? Chú Thành đâu?”
Chỉ thấy cậu nhóc nào đó vừa nghe tới, liền quay đầu cầm đũa đánh chén đồ ăn trên bàn một cách hăng say, hoàn toàn bỏ lơ người chị họ đang quan tâm mình.
“Lý Bảo Nam, em có nghe chị nói gì không hả?”
“Mặt Lạnh, tay nghề của anh càng ngày càng tốt đấy. Duyệt, duyệt...”
Nhìn thằng nhóc đã từng là ác mộng đời mình, giờ phút này đang giả bộ mắt điếc tai ngơ cắm đầu ăn giống như nạn đói năm 1945, hơn nữa lại đang ăn đồ ăn của mình, bà chị nhỏ hai mắt phát hỏa, tức giận gầm lên:
“Lý – Bảo – Nam…”
“Được rồi, để cho cậu ta ăn một chút rồi hỏi chuyện sau cũng được. Tớ lấy phần khác cho cậu.”
Thảo Ngân nghe vậy mới tạm thời nguôi giận, chậm chạp ngồi vào bàn ăn. Sủi cảo trong miệng bị cô dùng sức nhai đến nghiến răng nghiến lợi. Mà ánh mắt như dao găm vẫn một mực ghim trên người kẻ nào đó.
Nửa giờ sau, toàn bộ những gì có thể ăn trong nhà đều đã bị kẻ nào đó vét sạch sẽ không sót một mẩu.
Nhìn tủ lạnh trống rỗng nhà mình, lại nhìn kẻ nào đó sau khi cơm no rượu say, lúc này đang nằm vắt chân chữ ngũ trên ghế bên ngoài phòng khách, cô chị nhỏ không thể kiềm chế được nữa, từ ba bước biến thành hai bước, một mạch đi tới trước mặt nó, trừng mắt đe dọa:
“Thằng nhóc thối này, rốt cuộc là tại sao em lại bỏ học chạy đến đây? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi? Em mà còn không nói, chị sẽ gọi điện hỏi chú đấy.”
“Không được gọi!” Mới nghe vậy, kẻ nào đó lập tức vùng lên, giữ chặt tay chị họ không chịu buông, ánh mắt nhìn cô kiên quyết.
“Chịu nói rồi sao?”
Ở góc nào đó, một luồng khí lạnh chậm chạp tản ra.
Thấy cậu nhóc đột nhiên gục đầu, hai tay buông thõng bên người, bộ dáng mệt mỏi, Thảo Ngân ngồi xuống cạnh nó, nhẹ giọng lên tiếng:
“Bảo Nam, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố tôi… Ông ấy muốn lấy vợ mới.”
Thấy tên nhóc nào đó im lặng gục đầu cùng Gà Mái nhà mình đang ngây ngốc bên cạnh, luồng khí lạnh vây quanh Hoàng Bách nhanh chóng biến mất. Cậu bước tới vài bước, nhẹ đẩy vai cô bé. Tuy rằng thằng nhóc này có chút khó ưa, lại thường hay tranh giành Gà Mái với cậu. Nhưng nói cho cùng, lúc này, nó cũng chỉ là một kẻ cô đơn cần được an ủi mà thôi.
Thảo Ngân quay đầu nhìn bạn, thấy ẩn ý trong ánh mắt cậu, liền biết phải làm gì.
“Bảo Nam…” Vừa nói, cô vươn tay chạm vài vai Bảo Nam.
Như bị kích động, cậu nhóc mới rồi còn đang ngồi im như tượng gỗ đột nhiên chồm đên, ôm ghì lấy cô chị nhỏ, khuôn mặt úp vào vai cô, giọng nói khàn khàn ẩn chứa nội tâm đau đớn:
“Thảo Ngân béo, bố không cần tôi nữa rồi… Trưa nay, tôi đi học về thì thấy một người phụ nữ lạ trong nhà đang nấu cơm. Bố tôi giới thiệu là bạn bố. Nhưng, lúc ăn cơm, bố hỏi tôi có muốn có mẹ hay không. Tôi không nói gì, nhân lúc đi học thì bắt xe về đây. Thảo Ngân béo, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn người phụ nữ khác thay thế mẹ tôi. Tôi không cần mẹ mới…”
Nhớ lại những lần được dỗ dành, Thảo Ngân đưa tay lên, học theo bộ dáng anh trai khi đó, chầm chậm vuốt tóc cậu nhóc:
“Ngoan… Có chị ở đây rồi.”
Bảo Nam càng ôm cô chặt hơn, sức nặng cơ thể dưỡng như đã muốn dồn toàn bộ lên thân thể nhỏ bé của cô:
“Chị Ngân, dù thế nào, chị nhất định không được bỏ lại tôi một mình đâu đấy!”
“Ừ, nhất định sẽ không bỏ lại em một mình. Kể cả có lấy chồng thì chị cũng đợi em lấy vợ trước rồi mới lấy. Như thế có được không?”
Ai đó bị ra rìa bên cạnh nãy giờ, vừa nghe vậy liền lập tức lên tiếng phản đối:
“Không được.” Đợi thằng nhóc đó lấy vợ cũng phải chục năm nữa. Đến lúc ấy, chẳng phải cậu đây đã bị xếp vào hàng ông chú rồi? Hơn nữa, cậu có thể chờ được sao?
Những năm gần đây, chẳng hiểu sao mỗi lần tới chơi, thằng nhóc này đều quấn lấy Gà Mái của cậu, độ bám so với keo dính chuột chỉ có hơn chứ không có kém. Lần nào cũng khiến cậu tức đến nội thương, nhưng lại không thể làm gì nó. Dù sao thì nó cũng là em họ yêu quý của Gà Mái, mà mẹ nuôi lại rất yêu thương nó. Nhưng lần này thì khác. Đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng thế này, cậu ngày ngày ở bên Gà Mái bồi dưỡng tình cảm còn chưa đủ, giờ thêm nó chen vào phá đám thì chẳng phải tình hình ngày càng nguy hiểm sao? Cậu không thể buông tha cho nó được nữa.
Nhóc con, hôm nay, anh đây không thu thập cậu là không được rồi. Nghĩ rồi, ai đó nhanh chóng tách hai người đang ôm kia ra, chen vào giữa, đẩy cô gái nhỏ ra ngoài:
“Gà Mái, chắc Tiểu Hắc cũng rất nhớ cậu rồi. Cậu mau qua đón nó đi. Ở đây cứ giao lại cho tớ.”
“Chị Ngân…” Bị cướp mất gấu ôm, cậu nhóc nào đó dài mặt ra, ngước đôi mắt buồn bã tỏ vẻ tủi thân.
Với một người có tình thương vô bờ như Thảo Ngân, một tiếng “Chị” tràn đầy nũng nịu này cũng với bộ dạng như thế của nhóc em đã thành công thổi bay sự lưỡng lự trong đầu cô. Mặc dù đón Tiểu Hắc về cũng rất quan trọng, nhưng bên đó có bác Minh chăm sóc rồi, nó sẽ không có vấn đề gì. Lúc này, cô vẫn nên ở bên cạnh đứa em đáng thương này thì hơn.
“Bảo Nam, chị em mình đi chơi nhé?”
Một trong số thành viên dù rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng, bộ ba nào đó cũng vẫn rồng rắn kéo nhau đến khu vui chơi.
Sau khi chạy nhảy một vòng, Thảo Ngân đã có phần thấm mệt. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, cô kéo khăn quàng trên cổ, nhìn Bảo Nam đang hưng phấn bên cạnh:
“Trước khi về, muốn chơi cái gì nữa không?”
Bảo Nam nhìn về hướng nào đó, nụ cười trên miệng càng cười càng biến thái, chậm rãi mà nhè nhẹ đáp lời:
“Chị Ngân… Nhà ma…”
Ma? Một chữ này đã thành công khiến cho khuôn mặt cô gái nào đó nháy mắt trở nên biến sắc, giọng nói cũng bất đầu run rẩy:
“Chơi, chơi cái khác không được sao?”
“Không được.” Kẻ nào đó kiên quyết bác bỏ ý kiến của cô.
Ôi, thằng nhóc này lại muốn đem ác mộng trở lại cuộc đời cô sao? Rõ ràng biết cô rất sợ ma vậy mà vẫn nhất quyết như thê, nó nhất định là đang cố ý mà. Nhưng mà, hiện tại, cô lại không thể không chiều theo nó được. Cũng chỉ còn cách nhẹ nhàng dụ dỗ nó mà thôi.
“Vậy, vậy chị không vào có được không? Chị ở ngoài này mua kem chờ em ra.”
“Không thể. Ai cũng có thể không vào. Nhưng chị thì nhất định phải vào. Một lát trở ra mua kem sau cũng được. Nào, chúng ta mau vào thôi.” Vừa nói, thằng nhóc vừa hứng khởi kéo tay chị họ hướng thẳng tới quầy bán vé vào cửa.
Mà chị họ của cậu nhóc, sắc mặt đã sớm trắng xanh, bị kéo đi vẫn còn quay đầu nhìn người phía sau, ánh mắt đáng thương cầu cứu:
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử, cứu tớ. Cứu tớ!”
Mặc cho tiếng gọi càng lúc càng thảm thương, chàng trai nào đó vẫn nhất quyết đứng im tại chỗ dương mắt nhìn.
Cô gái thấy vậy, trong lòng sợ hãi lại đan xen thêm một nửa lo lắng. Nhìn đi, nhìn đi! Cậu ấy lại đang giận cô rồi có phải không? Cả đường đi không chịu nói gì, khuôn mặt thì cau có, đến bây giờ còn không thèm đoái hoài đến cô. Đây không gọi là giận thì gọi là gì? Nhưng mà, cô lại không biết cậu ấy vì sao mà giận. Cô phải làm thế nào đây?
Thảo Ngân còn chưa kịp tìm ra câu trả lời thì đã bị em họ yêu quý lôi kéo bước vào nhà ma. Nắm chặt cánh tay Bảo Nam, cô dò dẫm bước đi, mắt cũng chỉ dám mở ti hí.
Trong nhà ma, cảnh sắc âm u, ánh đèn xanh đỏ mập mờ soi rọi một vài góc nhỏ không đủ nhìn rõ đường đi. Những hình nộm ma quỷ, máu me được trải dài bên đường đi. Một vài cái còn có thể cử động hay đột nhiên nhảy ra dọa người. Âm thanh phụ họa cũng rất phù hợp, nào là tiếng tru, tiếng hú, tiếng cười man rợ, tiếng gió thổi, lá cây xào xạc… Phía trước chốc chốc lại nghe thấy tiếng một vài cô gái hét lên hoảng sợ.
“A…” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu của một cô gái nào đó, đột nhiên xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Thảo Ngân cố mở to mắt, cổ họng khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong đầu đang không ngừng lẩm bẩm niệm trú. Tất cả đều là giả, đều là giả, đều là giả…
Niệm đến vài chục lần, bỗng cô giật mình khiếp sợ. Một luồng khí lạnh xoẹt qua, tay cô trống rỗng. Rõ ràng cô đang nắm tay Bảo Nam cơ mà…
“Bảo Nam?” Thằng nhóc thối tha này biến đi đâu rồi? Kéo cô vào cho bằng được rồi bỏ rơi cô thế này, đúng là không có nhân tính mà. Đã thế cô mặc kệ nó, không thèm lo lắng cho nó nữa.
“Bảo Nam…”
Gọi vài tiếng mà không có ai đáp lại, cô gái nhỏ càng lúc càng hoảng, muốn chạy thật nhanh ra ngoài mà đôi chân lại không chịu nghe lời nhúc nhích. Tâm trí cô bất giác quay vòng. Hình như, lúc nãy, phía sau cô và Bảo Nam không có ai cùng vào. Vậy tiếng kêu lúc nãy của ai?
Vị bảo mẫu này có chiều cao trên một mét tám, cân nặng ngấp nghé bảy mươi lăm, da trắng, mũi cao, mắt hẹp dài, tướng mạo bảnh bao luôn được một tầng lạnh lùng bao phủ. Bảo mẫu quản tất cả mọi việc của cô, từ việc học những gì, học như thế nào, cho đến việc hôm nay cô ăn cái gì, mặc đồ ra sao. Chỉ cần vị bảo mẫu này không vừa ý, cô nhất định sẽ thật thảm.
“Gà Mái.” Kèm theo đó là một cái gõ nhẹ vào trán.
Cô gái nào đó đang buồn bực vẽ bậy trên giấy, bị gõ như thế liền ôm đầu, ngước đôi mắt ấm ức nhìn lên.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tới, cô gái ấy lập tức nuốt lại những lời đang muốn bay ra khỏi miệng, kèm theo đó là một tiếng nuốt nước bọt mang mùi vị háo sắc.
Ai đó vì ngồi ngược hướng sáng mà không nhìn rõ nét mặt. Nhưng, cô có thể khẳng định, người ấy đang bày ra một bộ dáng nghiêm nghị trừng mắt với cô, sau đó đôi mày khẽ nheo lại. Bóng người cao lớn chìm trong ánh sáng có chút âm u của ngày đông vẫn toát lên hòa quang ấm áp rực rỡ.
Nếu bây giờ, ánh mắt nghiêm nghị ấy đột nhiên trở nên nhu hòa như hương, dịu dàng, mềm mại như nước nhìn cô, rồi đôi môi ấy nhẹ mỉm cười với cô, cô nhất định sẽ ôm tim bay lên trời trong niềm hạnh phúc vô bờ.
“Cậu còn nhìn?”
Cảm thấy luồng không khí lạnh bất chợt bao trùm,cô gái nhỏ nhanh chóng thu lại ánh nhìn háo sắc, chớp mắt mấy cái lấy lòng.
“Không chuyên tâm làm bài thì lát nữa phần của cậu chuyển cho Tiểu Hắc.” Chàng trai nào đó nheo mắt, lại gõ lên trán cô gái cái nữa.
Mắt thấy khẩu phần ăn sắp bay vào miệng cún yêu, cô gái nhỏ vội vàng kéo tay chàng trai, khuôn mặt đáng thương, mè nheo:
“Đừng mà! Cậu không thể làm thế. Tớ vẫn rất chuyên tâm mà. Làm sắp xong rồi đây.”
“Hừ, tớ xuống chuẩn bị trước. Khi nào làm xong, mang xuống cho tớ xem.” Gấp quyển sách trong tay, đặt xuống bàn, vị bảo mẫu nào đó bỏ lại một câu rồi chậm rãi ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng bảo mẫu, cô gái nhỏ oán giận gào thét trong lòng. Đấy, bảo mẫu này lại uy hiếm cô rồi. Cô đáng thương quá!
Nhớ lần trước, cô vì vội đi mừng sinh nhật một người bạn ở lớp nên không chờ bảo mẫu qua đón mà đi trước với một người bạn khác tiện đường qua nhà cô. Ngày hôm sau, bảo mẫu liền làm thật nhiều đồ ăn ngon. Thế nhưng, bao nhiêu đồ ăn ngon ấy lại chui toàn bộ vào bụng Tiểu Hắc, cho dù cô có năn nỉ, chảy nước miếng thèm thuồng thế nào cũng không nhường cho cô một tiếng. Thử nói xem, một người có tâm hồn ăn uống như cô, đồ ăn ngon bày ra trước mắt nhưng lại chỉ có thể ngắm mà không thể ăn, còn phải nhìn chúng từng miếng từng miếng chui vào dạ dày kẻ khác. Đây là loại tra tấn cỡ nào chứ?
Không những thế, bảo mẫu còn giao cho cô mỗi tuần một bài kiểm tra. Nếu kết quả không đạt tiêu chuẩn đề ra, bảo mẫu sẽ đón Tiểu Hắc qua bên đó, cho tới khi kết quả của cô đạt thì mới có thể gặp lại cún yêu.
Còn vị bảo mẫu này, từ đầu đến cuối vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc, luôn dùng lí lẽ muốn tốt cho cô làm cột chống lưng, khiến cho cô gái nhỏ một chữ cũng không thể phản kháng.
Ai kêu bố mẹ cô tin tưởng vị bảo mẫu này như vậy, giao toàn quyền xử lý cô cho người ta, hại cô ngày ngày thật thảm. Cô quả thật là rất đáng thương mà!
Vừa ấm ức làm bài, vừa âm thầm than thở, ai đó cứ viết vài nét lại ấn mạnh cây bút trong tay xuống mặt giấy để giải tỏa bớt oán giận trong lòng.
Đừng nhìn Hoàng Bách lúc này đang bình thản nhào bột, thái thịt mà lầm tưởng. Kì thực, trong lòng cậu, lo lắng, khẩn trương đã loạn thàn một đoàn rồi. Gà Mái nhà cậu đã tỏ vẻ bất mãn nhiều ngày nay. Rất có thể, cô đã ghét cậu rồi cũng nên. Nhưng không bao bọc cô cẩn thận như thế lại không được. Cậu làm sao có thể để những kẻ có ý đồ không trong sáng đến gần cô chứ? Vậy nên, cho dù cô có ghét cậu thêm nữa thì cậu vẫn sẽ bao bọc cô thật chặt chẽ, tuyệt đối không thể đế bất kì đối tượng khả nghi nào lọt qua vòng vây.
Chàng trai nào đó vừa cẩn thận phân tích đưa ra quyết định, vừa thành thạo chế biến đồ ăn. Tiếng dao thớt, xong nồi leng keng hòa thành bản hợp tấu lúc nhanh, lúc chậm như nỗi lòng ai đó không yên.
Chưa đầy một tiếng sau, mùi đồ ăn ngào ngạt vô thanh vô thức lan tỏa mọi ngõ ngách trong ngôi nhà nhỏ. Thảo Ngân rướn cổ hướng phía cửa phòng đang mở tung đón làn khí mang theo mùi thơm nức mũi, hít lấy hít để. Trong đầu cô lập tức liên tưởng đến mùi vị, màu sắc của các món ăn, nước miếng bắt đầu chảy ra, dạ dày sôi lên không ngừng. Chiếc bút trong tay cô múa lượn trên giấy càng lúc càng nhanh. Gà bông nhỏ vốn được cô ôm trong lòng cũng bị ném qua một bên.
“Xong!”
Đặt mạnh cây bút xuống bàn, trên mặt cô gái nào đó lộ rõ vẻ vui sướng, vội vàng mang theo bài làm lao nhanh xuống nhà, vừa chạy vừa không quên gọi lớn:
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử…”
Không bao lâu sau, bóng người nhỏ nhắn chạy vọt vào trong bếp, hướng Hoàng Bách đang cầm đũa nhớn mày nhìn mình, giơ bài làm ra trước mặt cậu:
“Cậu xem! Tớ xong rồi này.”
Đối với khuôn mặt tươi cười trước mặt, Hoàng Bách vĩnh viễn đều không có cách nào kháng cự. Chỉ mới liếc qua bài làm trong tay cô, cậu cũng đã thấy ba đáp án sai rồi. Khẳng định, bài làm lần này cũng không mấy khả qua như mọi khi. Thế nhưng, cậu lại cứ như vậy bỏ qua cho cô, xoay người tiếp tục đảo đồ ăn trong chảo.
“Để lên bàn rồi đi rửa tay đi. Đồ ăn sắp xong rồi.” Đành vậy thôi. Ai kêu cậu thương người ta như vậy! Nếu bây giờ bị phạt không được ăn, nhất định Gà Mái của cậu sẽ tủi thân lắm.
Chỉ chờ có vậy, Thảo Ngân lại hớn hở ném xấp giấy trong tay qua một bên, cấp tốc rửa tay rồi đem bát đĩa chạy lại. Thơm quá! Thơm chết mất thôi…
“Bạch Công Tử, lát nữa tớ có thể đón Tiểu Hắc về không?” Nhìn chằm chằm từng miếng sủi cảo từ khi được người nào đó vớt khỏi nồi cho đến khi chúng được thả lên đĩa, hai mắt cô gái nhỏ sáng lên, hận không thể một miếng đem tất cả chúng cho vào bụng.
Hoàng Bách sao có thể không rõ suy nghĩ trong lòng Gà Mái nhà mình lúc này. Tuy ngoài miệng, cô tỏ ra sốt ruột muốn đón cún yêu về nhà thế thôi. Chứ thật ra, trong đầu cô chắc chắn là đang nhảy múa vui mừng. Không có người tranh đồ ăn với mình, Gà Mái tham ăn này sao có thể không vui mừng?
Cô gái nhỏ hí hửng bê đồ ăn đặt lên bàn, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo nóng hổi, thổi một hồi mới đưa đến bên miệng chàng trai đang tháo tạp dề phía sau.
Chàng trai không một chút lưỡng lự, há miệng cắn một nửa.
Cô gái nhỏ tít mắt vui mừng, đem nửa cái sủi cảo còn lại, rất tự nhiên cho vào miệng nhai ngon lành, sau đó lại gắp một cái nữa, lặp lại động tác như vừa rồi. Nhưng, khi nửa cái sủi cảo thứ hai còn chưa kịp bỏ vào miệng, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh gọi hồn mà chỉ cần một tiếng vang thôi cũng đủ làm cho cô đau đầu.
“Thảo Ngân béo, mau ra mở cửa!”
Thảo Ngân béo? Kẻ gọi cô như thế, còn có thể là ai khác ngoài kẻ đó.
Thảo Ngân còn đang bất động thanh sắc, từ bên ngoài, một bóng người nhanh nhẹn lao vào, hai cánh tay rộng lớn dang rộng, xông về phía cô:
“Thảo Ngân béo…”
Thế nhưng, người này còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của cô, bóng người cao lớn ở phía sau đã vượt đến, đem cô ôm ghì trong lòng, trừng mắt cảnh cáo.
Bảo Nam bị ánh mắt lạnh lẽo của ai đó nhìn trừng trừng cũng không sợ, cười hì hì kéo Thảo Ngân từ trong lòng ai đó ra, ôm được một cái mới chịu yên.
“Thảo Ngân béo, nhớ chị quá đi mất!”
Bị ôm đến ngạt thở, cô gái nhỏ lúc này mới tỉnh lại, vội vàng dùng sức rãy rụa muốn thoát ra, hướng khối băng bên cạnh vươn tay:
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử… Cứu tớ! Kéo tớ ra với.”
Khối băng không nhanh không chậm, giơ tay chặt vào sau gáy Bảo Nam một cái khiến cậu nhóc bị đau, ôm đầu kêu la oai oái.
Thảo Ngân thấy thế, không những không thương, còn đá thêm cho cậu ta một cước, miệng cười đến là vui sướng. Ai kêu nó dám ám hại cô suýt chút nữa tắc thở.
Bảo Nam càng được thể kêu gào, oán giận trừng mắt nhìn cô, bất mãn:
“Sao chị có thể ác độc thế chứ? Nửa năm rồi không gặp, không nhiệt tình chào đón người ta thì thôi, còn hợp sức với tên Mặt Lạnh kia ức hiếp người ta. Tôi sẽ đi mách bác.”
“Mách này…” Vừa nói, bà chị ác độc vừa gõ một cái vào đầu cậu nhóc.
“Giờ này, em không ở nhà đi học, chạy tới đây làm gì? Mà sao lại đi một mình? Chú Thành đâu?”
Chỉ thấy cậu nhóc nào đó vừa nghe tới, liền quay đầu cầm đũa đánh chén đồ ăn trên bàn một cách hăng say, hoàn toàn bỏ lơ người chị họ đang quan tâm mình.
“Lý Bảo Nam, em có nghe chị nói gì không hả?”
“Mặt Lạnh, tay nghề của anh càng ngày càng tốt đấy. Duyệt, duyệt...”
Nhìn thằng nhóc đã từng là ác mộng đời mình, giờ phút này đang giả bộ mắt điếc tai ngơ cắm đầu ăn giống như nạn đói năm 1945, hơn nữa lại đang ăn đồ ăn của mình, bà chị nhỏ hai mắt phát hỏa, tức giận gầm lên:
“Lý – Bảo – Nam…”
“Được rồi, để cho cậu ta ăn một chút rồi hỏi chuyện sau cũng được. Tớ lấy phần khác cho cậu.”
Thảo Ngân nghe vậy mới tạm thời nguôi giận, chậm chạp ngồi vào bàn ăn. Sủi cảo trong miệng bị cô dùng sức nhai đến nghiến răng nghiến lợi. Mà ánh mắt như dao găm vẫn một mực ghim trên người kẻ nào đó.
Nửa giờ sau, toàn bộ những gì có thể ăn trong nhà đều đã bị kẻ nào đó vét sạch sẽ không sót một mẩu.
Nhìn tủ lạnh trống rỗng nhà mình, lại nhìn kẻ nào đó sau khi cơm no rượu say, lúc này đang nằm vắt chân chữ ngũ trên ghế bên ngoài phòng khách, cô chị nhỏ không thể kiềm chế được nữa, từ ba bước biến thành hai bước, một mạch đi tới trước mặt nó, trừng mắt đe dọa:
“Thằng nhóc thối này, rốt cuộc là tại sao em lại bỏ học chạy đến đây? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì rồi? Em mà còn không nói, chị sẽ gọi điện hỏi chú đấy.”
“Không được gọi!” Mới nghe vậy, kẻ nào đó lập tức vùng lên, giữ chặt tay chị họ không chịu buông, ánh mắt nhìn cô kiên quyết.
“Chịu nói rồi sao?”
Ở góc nào đó, một luồng khí lạnh chậm chạp tản ra.
Thấy cậu nhóc đột nhiên gục đầu, hai tay buông thõng bên người, bộ dáng mệt mỏi, Thảo Ngân ngồi xuống cạnh nó, nhẹ giọng lên tiếng:
“Bảo Nam, đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố tôi… Ông ấy muốn lấy vợ mới.”
Thấy tên nhóc nào đó im lặng gục đầu cùng Gà Mái nhà mình đang ngây ngốc bên cạnh, luồng khí lạnh vây quanh Hoàng Bách nhanh chóng biến mất. Cậu bước tới vài bước, nhẹ đẩy vai cô bé. Tuy rằng thằng nhóc này có chút khó ưa, lại thường hay tranh giành Gà Mái với cậu. Nhưng nói cho cùng, lúc này, nó cũng chỉ là một kẻ cô đơn cần được an ủi mà thôi.
Thảo Ngân quay đầu nhìn bạn, thấy ẩn ý trong ánh mắt cậu, liền biết phải làm gì.
“Bảo Nam…” Vừa nói, cô vươn tay chạm vài vai Bảo Nam.
Như bị kích động, cậu nhóc mới rồi còn đang ngồi im như tượng gỗ đột nhiên chồm đên, ôm ghì lấy cô chị nhỏ, khuôn mặt úp vào vai cô, giọng nói khàn khàn ẩn chứa nội tâm đau đớn:
“Thảo Ngân béo, bố không cần tôi nữa rồi… Trưa nay, tôi đi học về thì thấy một người phụ nữ lạ trong nhà đang nấu cơm. Bố tôi giới thiệu là bạn bố. Nhưng, lúc ăn cơm, bố hỏi tôi có muốn có mẹ hay không. Tôi không nói gì, nhân lúc đi học thì bắt xe về đây. Thảo Ngân béo, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn người phụ nữ khác thay thế mẹ tôi. Tôi không cần mẹ mới…”
Nhớ lại những lần được dỗ dành, Thảo Ngân đưa tay lên, học theo bộ dáng anh trai khi đó, chầm chậm vuốt tóc cậu nhóc:
“Ngoan… Có chị ở đây rồi.”
Bảo Nam càng ôm cô chặt hơn, sức nặng cơ thể dưỡng như đã muốn dồn toàn bộ lên thân thể nhỏ bé của cô:
“Chị Ngân, dù thế nào, chị nhất định không được bỏ lại tôi một mình đâu đấy!”
“Ừ, nhất định sẽ không bỏ lại em một mình. Kể cả có lấy chồng thì chị cũng đợi em lấy vợ trước rồi mới lấy. Như thế có được không?”
Ai đó bị ra rìa bên cạnh nãy giờ, vừa nghe vậy liền lập tức lên tiếng phản đối:
“Không được.” Đợi thằng nhóc đó lấy vợ cũng phải chục năm nữa. Đến lúc ấy, chẳng phải cậu đây đã bị xếp vào hàng ông chú rồi? Hơn nữa, cậu có thể chờ được sao?
Những năm gần đây, chẳng hiểu sao mỗi lần tới chơi, thằng nhóc này đều quấn lấy Gà Mái của cậu, độ bám so với keo dính chuột chỉ có hơn chứ không có kém. Lần nào cũng khiến cậu tức đến nội thương, nhưng lại không thể làm gì nó. Dù sao thì nó cũng là em họ yêu quý của Gà Mái, mà mẹ nuôi lại rất yêu thương nó. Nhưng lần này thì khác. Đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng thế này, cậu ngày ngày ở bên Gà Mái bồi dưỡng tình cảm còn chưa đủ, giờ thêm nó chen vào phá đám thì chẳng phải tình hình ngày càng nguy hiểm sao? Cậu không thể buông tha cho nó được nữa.
Nhóc con, hôm nay, anh đây không thu thập cậu là không được rồi. Nghĩ rồi, ai đó nhanh chóng tách hai người đang ôm kia ra, chen vào giữa, đẩy cô gái nhỏ ra ngoài:
“Gà Mái, chắc Tiểu Hắc cũng rất nhớ cậu rồi. Cậu mau qua đón nó đi. Ở đây cứ giao lại cho tớ.”
“Chị Ngân…” Bị cướp mất gấu ôm, cậu nhóc nào đó dài mặt ra, ngước đôi mắt buồn bã tỏ vẻ tủi thân.
Với một người có tình thương vô bờ như Thảo Ngân, một tiếng “Chị” tràn đầy nũng nịu này cũng với bộ dạng như thế của nhóc em đã thành công thổi bay sự lưỡng lự trong đầu cô. Mặc dù đón Tiểu Hắc về cũng rất quan trọng, nhưng bên đó có bác Minh chăm sóc rồi, nó sẽ không có vấn đề gì. Lúc này, cô vẫn nên ở bên cạnh đứa em đáng thương này thì hơn.
“Bảo Nam, chị em mình đi chơi nhé?”
Một trong số thành viên dù rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng, bộ ba nào đó cũng vẫn rồng rắn kéo nhau đến khu vui chơi.
Sau khi chạy nhảy một vòng, Thảo Ngân đã có phần thấm mệt. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, cô kéo khăn quàng trên cổ, nhìn Bảo Nam đang hưng phấn bên cạnh:
“Trước khi về, muốn chơi cái gì nữa không?”
Bảo Nam nhìn về hướng nào đó, nụ cười trên miệng càng cười càng biến thái, chậm rãi mà nhè nhẹ đáp lời:
“Chị Ngân… Nhà ma…”
Ma? Một chữ này đã thành công khiến cho khuôn mặt cô gái nào đó nháy mắt trở nên biến sắc, giọng nói cũng bất đầu run rẩy:
“Chơi, chơi cái khác không được sao?”
“Không được.” Kẻ nào đó kiên quyết bác bỏ ý kiến của cô.
Ôi, thằng nhóc này lại muốn đem ác mộng trở lại cuộc đời cô sao? Rõ ràng biết cô rất sợ ma vậy mà vẫn nhất quyết như thê, nó nhất định là đang cố ý mà. Nhưng mà, hiện tại, cô lại không thể không chiều theo nó được. Cũng chỉ còn cách nhẹ nhàng dụ dỗ nó mà thôi.
“Vậy, vậy chị không vào có được không? Chị ở ngoài này mua kem chờ em ra.”
“Không thể. Ai cũng có thể không vào. Nhưng chị thì nhất định phải vào. Một lát trở ra mua kem sau cũng được. Nào, chúng ta mau vào thôi.” Vừa nói, thằng nhóc vừa hứng khởi kéo tay chị họ hướng thẳng tới quầy bán vé vào cửa.
Mà chị họ của cậu nhóc, sắc mặt đã sớm trắng xanh, bị kéo đi vẫn còn quay đầu nhìn người phía sau, ánh mắt đáng thương cầu cứu:
“Bạch Công Tử, Bạch Công Tử, cứu tớ. Cứu tớ!”
Mặc cho tiếng gọi càng lúc càng thảm thương, chàng trai nào đó vẫn nhất quyết đứng im tại chỗ dương mắt nhìn.
Cô gái thấy vậy, trong lòng sợ hãi lại đan xen thêm một nửa lo lắng. Nhìn đi, nhìn đi! Cậu ấy lại đang giận cô rồi có phải không? Cả đường đi không chịu nói gì, khuôn mặt thì cau có, đến bây giờ còn không thèm đoái hoài đến cô. Đây không gọi là giận thì gọi là gì? Nhưng mà, cô lại không biết cậu ấy vì sao mà giận. Cô phải làm thế nào đây?
Thảo Ngân còn chưa kịp tìm ra câu trả lời thì đã bị em họ yêu quý lôi kéo bước vào nhà ma. Nắm chặt cánh tay Bảo Nam, cô dò dẫm bước đi, mắt cũng chỉ dám mở ti hí.
Trong nhà ma, cảnh sắc âm u, ánh đèn xanh đỏ mập mờ soi rọi một vài góc nhỏ không đủ nhìn rõ đường đi. Những hình nộm ma quỷ, máu me được trải dài bên đường đi. Một vài cái còn có thể cử động hay đột nhiên nhảy ra dọa người. Âm thanh phụ họa cũng rất phù hợp, nào là tiếng tru, tiếng hú, tiếng cười man rợ, tiếng gió thổi, lá cây xào xạc… Phía trước chốc chốc lại nghe thấy tiếng một vài cô gái hét lên hoảng sợ.
“A…” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu của một cô gái nào đó, đột nhiên xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Thảo Ngân cố mở to mắt, cổ họng khô khốc nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong đầu đang không ngừng lẩm bẩm niệm trú. Tất cả đều là giả, đều là giả, đều là giả…
Niệm đến vài chục lần, bỗng cô giật mình khiếp sợ. Một luồng khí lạnh xoẹt qua, tay cô trống rỗng. Rõ ràng cô đang nắm tay Bảo Nam cơ mà…
“Bảo Nam?” Thằng nhóc thối tha này biến đi đâu rồi? Kéo cô vào cho bằng được rồi bỏ rơi cô thế này, đúng là không có nhân tính mà. Đã thế cô mặc kệ nó, không thèm lo lắng cho nó nữa.
“Bảo Nam…”
Gọi vài tiếng mà không có ai đáp lại, cô gái nhỏ càng lúc càng hoảng, muốn chạy thật nhanh ra ngoài mà đôi chân lại không chịu nghe lời nhúc nhích. Tâm trí cô bất giác quay vòng. Hình như, lúc nãy, phía sau cô và Bảo Nam không có ai cùng vào. Vậy tiếng kêu lúc nãy của ai?
Tác giả :
Mộc