Nòi Giống Rồng Tiên
Chương 1-2: Gã thanh niên hậu đậu
Năm 2050
Cả thành phố Hồ Chí Minh lúc này không khác gì địa ngục. Ngày Chủ Nhật vốn là ngày để mọi người vui chơi nhưng sau chùng, hàng vạn người đã ra đi không trở lại. Từ trên trời, chính xác là từ trong những cánh cổng không gian, nhữ tia lửa như những cơn mưa chết chóc giáng xuống mọi ngỏ ngách của thành phố.
Lúc này, Tổng cục 0, một tổ chức ngầm bí mật, vừa không còn bí mật mấy tiếng trước, đang giao chiến ác liệt với đám quái vật. Trên trời, người ta thấy một gã trong bộ giáp xanh đỏ với ngôi sao vàng đang bay lượn như siêu nhân. Nhìn kĩ, cứ như cậu ta khoát cờ giải phóng lên người.
Trong khi đó, dưới mặt đất, những người lính khác đang đảm nhiệm công tác cứu hộ. Họ không có sức mạnh phi thường, không phải siêu nhân nhưng họ có trái tim của người bộ đội và ý chí ngàn năm cùng với đó là tư cách của nòi giống rồng tiên.
Thông qua những túi khi được căn phòng, Trung Tá Trương Hải Đăng cùng đồng đội nhanh chóng đi vào trong cứu người. Nhìn bề ngoài, anh ta mang một cái mũi cao. Đôi mắt to nằm dưới hàng lông mài rậm rạp. Làn da đen sập lại do nhiều năm thao luyện chinh chiến.
Lúc này, anh cùng đồng đội đi vào trong. Phải nói đây là mạo hiểm cả tính mạng vì nếu có con Stermon khổng lồ, hay còn gọi là Jukai nào tấn công thì tất cả chết chắc.
Ở trong đống đổ nát, có một đứa bé trai và một đứa bé gái đang nằm đó.
"Cứu" Hai đứa bé nói bằng giọng yếu ớt.
"Đừng sợ. Hai cháu không sao đâu nhưng mà phải thật bình tĩnh. Bây giờ hai đứa kể cho chú nghe tên của hai đứa là gì nè
"Cháu tên Văn"
"Cháu tên Thư"
..........................
Năm 2060.
Thành phố Hồ Chí Minh, công viên Tao Đàn**
Mười năm trước, khi lần đầu tiên thế giới biết đến bọn Stermon bởi một cuộc tấn công gần như san bằng thành phố Hồ Chí Minh, Nhân Văn mới chỉ mười tuổi. Cậu cùng với cô bạn cùng trường tên Thư bị đè trong đống đổ nát của một phòng thí nghiệm. Mấy ngày trôi qua, tưởng như mất hết hi vọng thì những người lính với trang phụ rằn ri xuất hiện. Họ như vị thần ánh sáng trong thần thoại, bất chấp tất cả để cứu hắn.
Đã mười năm trôi qua, thành phố đã được xây lại và con được biết đến với tên "nơi an toàn nhất Trái Đất", dù thi thoảng cũng có vài con Stermon đủ loại, bao gồm cả không lồ tấn công.
Dưới hàng cây xanh như những người con gái đang tỏa dáng khoe sắt. Phía sau là tòa nhà cao tầng tựa như bức tượng điêu khắc tuyệt mĩ bằng thủy tinh ở buổi triển lãm, một chàng trai đang ngồi trên băng ghế đá. Câu ta có cái mũi to chiếm gần hết khuôn mặt. Tuy không ảnh hưởng mĩ quan nhưng cũng phải làm người khác chú ý. Đôi mắt dẹp như chim bô câu nằm dưới hai hàng lông mài càng làm cho chúng trở nên dẹp hơn. Cậu ta mặt một cái quần màu đỏ và một cái áo màu vàng trông khá nổi bật. Nó gây sự chú ý rất lớn từ đám trẻ con. Tuy nhiên người thanh niên tên Văn kia không quan tâm tới thái độ của mọi người xung quanh. Thông qua kính thông minh, cậu vẫn đang chơi trò chơi của mình. Đó là trò Giải phóng miền Nam, một game làm về thời chống Mỹ cứu nước.
Bất chợt, tiếng chuông báo vang lên. Một màn hình có hình chữ nhật, mỏng như từ giấy, trong suốt như thủy tinh xuất hiện. Theo phản xa, cậu ấn vào nó, một câu vang lên có vẻ không vui
"Sở chỉ huy gọi Đàn hồ*. Nghe rõ trả lời"
"Đàn hồ gọi sở chi huy. Nghe rõ"
"Hiện giờ cậu đang ở đâu. VIP từ Xi-men tới bệnh viện rồi mà không thấy ai tới bảo vệ là sao?" Giọng nói mang theo vẻ tức giận ở đầu dây bên kia.
"Dạ" Văn tỏ vẻ không hiểu.
"Cậu lại quên giờ giấc nữa hả? Lần này có cán bộ từ Trung ương tới, cậu tự lo đi"
Sau đó, tiếng tít tít vang lên.
Ngay làm tức, cậu lao tới như máy bay nhưng lại vấp tế đập mặt xuống đất vốn đã trán bê tông, để lại sự kinh hoàng cho mọi ngươi xung quanh
"Không sao đâu. Tôi bị vậy hoài hà" Văn lên tiếng khẳng định.
...........................
Ở một nơi nào đó trên lãnh thổ Việt Nam.
Dưới những bầu trời thi thoảng chuyển sang màu đen, vô số tòa nhà, phải gọi chính xác là những gì còn lại của các tòa nhà bởi chống không hề có hơi thở của con người. Xung quanh chúng, hàng loạt các loài thực vật xuất hiện bảo phủ hoàn toàn những công trình kiến trúc hiện đại của con người. Xung quanh nó, người ta còn thấy hàng loạt những khẩu súng đủ loạt và vỏ đạn lẫn sâu trong đất như minh chứng của một cuộc kháng cự quyết liệt. Bên cạnh đó là xác của vô số Stermon đủ loại đang nằm lại nơi đây. Yên tĩnh là vậy, những nếu có Stermon xuất hiện, khả năng bị tấn công ngay trong khu vực của chúng là rất cao.
Từ khi cuộc tấn công của Stermon xuất hiện, nhiều khu vực đã trở nên hoang phế, trở thành các di tích hiện đại. Người dân ở những khu vực dễ tấn công được tổ chức lại ở các thành phố dưới lòng đất cũng như các khu vực phòng vệ trên biển. Cả nước Việt Nam được tổ chức lại thành các chiến khu, quân khu như thời chống Mỹ. Nhìn có vẻ như con người đang ở thế bị động nhưng trên thực tế, những cuộc săn Stermon vẫn diễn ra ngay cả trong những khu vực tưởng như đã mất quyền kiểm soát.
Lúc này, trên đỉnh của một tòa nhà chung cư bỏ không, một gã thanh niên với đô tuổi ước chừng hai mươi theo vẻ bề ngoài. Nhìn tổng thể, người ta thấy một mẫu người điển hình trong các bộ phim Hàn Quốc từng thu hút giới trẻ Việt nhiều năm trước đây. Cái thời mà quốc gia này vẫn còn là nước đang phát triển. Mái tóc xoăn lại giống như tổ chim không làm mất đi mà con tăng thêm vẻ cuống hút. Anh ta mặt một cái áo màu đen cùng một cái quần màu tím. Tuy không xem là hợp thời trang, nhưng cũng không tệ.
"Một vài người bạn của ta đã xem nhập sâu vào khu vực của bọn chúng"
Một giọng nói vang lên. Sau đó,, một sinh vật xuất hiện. Xung quanh nó tỏa ra ánh sáng màu xanh lam như ma trơi ở nghĩa địa. Nhìn tổng thể, nó như một con rồng đang thối rửa. Trên tay nó cầm một cây thương dày được làm bằng hàng chục cái xương sọ người.
"Ta cũng nghĩ vậy đó, Adabert. Đây là sứ mạnh mà Chủ Thượng đã giao cho chúng ta. Phải có lý do thì người mới chú ý tới hành tinh này" Người thanh niên kia lên tiếng.
..........................
Hà Nội
Cũng như thành phố Hồ Chí Minh, nơi đây từng chịu đợt tấn công cực mạnh của bọn Stermon. Tuy nhiên, nhờ vào lực lượng của Tổng cục 0, thủ đô ngàn năm văn hiên đã được bảo vệ an toàn. Đặc biệt, Hồ Gươm luôn nổi bật với nước hồ màu xanh giống như cái tên của nó trước đây, Lục Thủy*. Ở giữa hồ, Tháp Rùa trở nên nổi bật như cô cả sĩ giữa đám đông người hâm mộ.
Lúc này, ở phía dưới đáy hồ Gươm, chính xác là căn cứ của Tổng trong một giang phòng được sơn màu nâu, gần như trùng lặp với bàn làm việc. Xung quanh là ảnh của Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Chủ tịch Hồ Chí Minh. Phía trên bàn có hai lá cờ, một là lá cờ đỏ sao vàng, hai là cờ búa liềm nằm ở một góc. Phía sau của cái bằng là hình ảnh những hoa văn điêu khắc trên trống đồng Đông Sơn được tạo tác chi tiết và tỉ mỉ.
"Đồng chí Đăng chắc đã nói rõ với cô rồi chứ. Đồng chí Thư"
Giọng nói phát ra từ một người nhìn như thanh niên nhưng lại giống như người đã trên một trăm tuổi. Nhìn kĩ, trông anh ta có một mái tóc đen dài chớm vành tai trên, xoăn và hơi rối. Mặt góc cạnh chữ điền, mũi cao và thẳng. Mắt nâu đen hai mí, môi dày, lỗ mũi cao. Về trang phục, anh ta mặc một bộ áo khoát nâu, bao phủ bộ quần áo màu đen
Đối diện với anh ta là một cô gái trẻ với tuổi xuân phơi phới. Cô mặt một chiếc váy màu nâu như li cà phê sữa cùng chiếc áo sơ mi trắng ẩn sao chiếc áo khoác màu đen. Khuôn mặt cô ta có sự cân đối giữa các giác quan. Đôi môi căng mộng như hoa anh đào. Đôi mắt như giọt sương mai, nằm dưới hàng lông mài diễm lệ. Mái tóc đổ xuống như dòng suối tuông trào.
"Rõ thưa đồng chí" Song Thư lên tiếng
"Bọn chúng đã xâm nhập sâu vào hàng ngũ quân ta. Lần này, chúng ta sẽ tung kế hoạch bắt trọn ổ. Đồng thời, chúng ta nhất định phải điều tra vụ sự việc diễn ra ở Xi-men hai năm trước." Nhật Minh lên tiếng.
"Rõ" Song Thư lại nói.
"Không cần căng thẳng vậy đâu. Thái độ này không hợp với bộ đồ của cô cho lắm."
"Xin lỗi tại tôi lần đầu tiếp xúc với đồng chí" Thư nói.
"Thôi được rồi, đồng chí thu xếp bay xuống phía Nam đi. Gần đây, ở vùng ngoại ô thành phố Hồ Chí minh, bọn Stermon hoạt động thường xuyên. Con trai của Thủ tướng Xi-men cũng đang ở Sài Gòn. Tiện thể đem huy hiệu biến hình vào luôn đi" Minh nói
"Vâng thưa đồng chí" Lần này cô nói nhẹ nhàng hơn mấy câu trước.
Sau đó, cô lấy huy hiệu bỏ vào trong một cái va li lớn có màu đen như bóng đêm.
.......................
Bệnh viện Đại học thành phố Hồ Chí Minh
Lúc này, một gã thanh niên mặt đồ vét, đeo cà vạt, để kính đeo như các tay vệ sĩ điển hình trong phim hành động xuất hiện. Với bộ y phục này, thực sự khó nhìn ra
Thực sự, Văn đã là một người lính dù có chút không như cậu nghĩ
"Tôi muốn về nhà" Một thằng nhóc chừng năm mười tuổi vừa la vừa ném một cái áo sơ mi vào mặt cậu.
"Thiếu gia, chính ngài Thủ tướng gửi cậu tới Việt Nam mà cậu lại làm vậy là phụ lòng ba của cậu đó" Một ý tá nở nụ cười lên tiếng.
"Nhảm nhí" Nói rồi, thằng bé lấy đồ chơi ném thẳng vào cô ý tá.
Người y tá nhanh chóng né được nhưng lại vô tình giẫm vào chân của Nhân Văn.
"Má ơi đau quá" Văn la lớn
"Cái thằng ranh. Bộ mày nghĩ mày tới Việt Nam là để làm ông nội hả?" Cậu nghĩ thầm.
"Em nghe anh nói đây, y tế Việt Nam đứng đầu thế giới nên cha em mới để em tại đây. Ngoài ra, anh mong em đừng gây rắc rối cho cha em" Văn nói, có chúng đe dọa.
"Vừa đấm vừa xoa à. Cha ơi, đám Việt Nam bắt nạt con" Thằng bé vừa nói vừa chỉ ra phía sau.
Văn vừa quay đi thì khi quay lại, thẳng bé đã biết mất một cách kì lạ.
"Cái gì vậy trời? Nó là Stermon à?" Văn than thở
"Làm gì có Stermon nào xâm nhập vào phòng tuyến" Y tá nói và ném cái nhìn kinh bỉ vào Văn.
Từ khu vực như bệnh viện trường học đều được bố trí cực kì an toàn với các hệ thống phòng chống Stermon bằng khoa học và cả phép thuật. Nếu không phải quái vật từ Vỏ Tông trở lên thì cũng không thể tuy tiện tấn công vào đây.
"Đừng nói nhiều nữa. Đuổi theo thằng nhỏ mau lên" Cô y tá lên tiếng.
Không nói, Văn cũng phải đuổi theo.
Thực tế, không hiểu tại sao thằng bé lại di chuyển với tốc độ ngày càng nhanh, như thể nó là một chiếc xe đua công thức một vậy.
Trên vỉa hè đường Cách mạng tháng Tám, một gã thanh niên nhìn như vệ sĩ đang đuổi theo một đứa bé mặt áo khoác màu vàng chanh. Không còn cách nào, anh đành gọi cho sở chi huy thông qua hệ thống liên lạc được gắn trên lỗ tai
"Đàn hồ gọi sở chỉ huy. Nghe rõ trả lời"
"Sở chỉ huy gọi đàn hồ. Nghe rõ. Đã xảy ra chuyện gì"
"Báo cáo, VIP đột nhiên trốn khỏi bệnh viện. Hiện đang ở trên trục đường Cách mạng tháng Tám"
"Người của ta cũng đang ở gần đó. Đồng chí cứ giữ đối tượng lại"
Nói ra có hơi buồn cười nhưng thằng nhóc này chạy nhanh không thua gì vận động viện. Bất ngờ, Văn thấy một chỗ cho thuê xe đạp. Từ những năm 2040, xe đạp được cho thuê rộng rãi như một phương tiện để thưởng thức cảnh đẹp thành phố. Mỗi chiếc xe đều được khóa lại kĩ càng. Nếu muốn thuế thì phải chuyển khoản. Người thuê sẽ được sử dụng nó trong thời gian nhất định. Nếu quá thời gian, anh có thể bị phạt tiền thậm chí bị bắt giữ.
"Chuyển khoản xong rồi. Tôi đi trước nha" Văn lên tiếng khi dùng đồng hồ thông minh chiếu vào màn hình ở điểm cho thuê
Sau đó, cậu lao như bay mà không để ý tới tiếng gọi của cô chủ cho thuê xe đạp
"Anh ơi. Cái thắng bị hư. Đừng có đạp quá trớn"
"Hả" Văn há mồm trước âm thanh này
Sau đó, gã cảnh vệ lao đi như tên lửa, lướt qua cả thằng nhóc người Xi-men.
Đột nhiên, một cô gái hiện ra trước mắt cậu. Đối diện với anh ta là một cô gái trẻ với tuổi xuân phơi phới. Cô mặt một chiếc váy màu nâu như li cà phê sữa cùng chiếc áo sơ mi trắng ẩn sao chiếc áo khoác màu đen. Khuôn mặt cô ta có sự cân đối giữa các giác quan. Đôi môi căng mộng như hoa anh đào. Đôi mắt như giọt sương mai, nằm dưới hàng lông mài diễm lệ. Mái tóc đổ xuống như dòng suối tuông trào.
"Xin lỗi" Văn la lớn.
Không biết xui xẻo hay may mắn. Chiếc xe đạp gặp vật cản bị buộc phải dừng lại. Theo quán tính, Văn lao ra phía trước đụng phải Thư đang đi bộ. Thực ra, cô có thể né được nhưng cô lại thấy gã thanh niên này có vẻ quen quen. Kết quả, khi cô phản ứng kịp thì cô và gã đã mội kề môi với nhau
"Đồ biến thái" Thư nói
Sau đó, cô tung cước, đá gã thanh niên xui xẻo bay lên cao.
"Mà nè. Cái này là cái gì vậy?" Thằng bé lên tiếng, tay chỉ vào một cái huy hiêu kỳ lạ
"Cái này không phải để chơi đâu em" Song Thư lên tiếng. Ánh mắt có chưa chút sự đe dọa.
"Được rồi, Mark, về bệnh viện thôi" Văn lên tiếng. Miệng cậu nở một nụ cười.
"Không, em ghét ở một chỗ lắm" Thắng bé la lớn
Sau đó, nó thấy đầu đau như búa bổ rồi lăng đùng ra ngất xỉu.
"Mark, em có sao không" Văn nói với thái độ lo lắng.
Lúc này, trên cổ của cậu bé, những sinh vật có kích thước nhỏ bé cở nhón tay xuất hiện. Nhìn kĩ, chúng có cái đầu là sự kết hợp của loài gián, mắt ruồi, cái vòi như bạch tuột, cùng những con vòi mọc tên đầu như tóc người. Tòa thân chúng như bị đổ một dòng dung nham đỏ rực. Chúng có sáu cánh tay với đường kính to như bánh xe tăng cùng với bộ móng như lưỡi gươm. Phía dưới mà hình dạng chân như chân của loài bò cạp. Chúng giống ý như đám Sterm tép riu đang hoành hành ngoài kia. Tuy nhiên, chúng lại xuất hiện với kích thước khá nhỏ như đang kí sinh trên người cậu bé
Trong lúc Văn còn đang suy nghĩ, Song Thư đã đấm cậu sang một bên làm cậu ngã nhào. Không quan tâm tới chàng trai mình vừa đấm, cô nhanh chóng lấy huy hiệu vòng tròn có hình ngôi sao vàng trên nền đỏ với viền màu vàng. Từ chiếc huy hiệu, một tia laze vô hai quét ngang người cậu bé. Đồng thời, từ trong hư không, một hình chữ nhật màu xanh xuất hiện, hiển thị một thông tin không mấy vui vẻ
"E. Stermon"
"Khoang đã, thằng bé bị ám sao?" Văn há mồm
Về cơ bản, nó con được biết tới với tên gọi dân gian, quỷ ám. Nó đã xuất hiện trên Trái Đất từ lâu đời. Tuy nhiên, đừng xem nghĩ nó là hạng bình thường. Rất nhiều, thành pháp, đạo sĩ, cha nhà thờ các loại đã bỏ mạng vị đối mặt với loại Stermon mà họ nghĩ là bình thường này. Không có hình dạng cụ thể, khi nhập vào người khác, chúng có thể bước qua hầu hết các loài hàng rào đức tin và chỉ bị phát hiện khi được chủ động kiểm tra.
Với Văn mà nói, đây chính là lần đầu tiên. Trong tâm trí của cậu, E. Stermon đã biến mất từ khá lâu rồi mới phải. Trong khi đó, Song Thư cũng đang bận làm việc.
"Hot girl gọi sở chỉ huy. Nghe rõ trả lời"
"Hot girl cơ á?" Minh há mồm khi nghe bí danh này
"Im dùm cái" Thư đám cậu ta thêm một cú nữa.
"Sở chỉ huy gọi Hot girl. Nghe rõ"
"Yêu cầu phương tiện chuyên chở đối tượng nhiễm E. Stermon. Hết"
Sau đó, một chiếc máy bay cất cánh thẳng đứng xuất hiện. Nó có dạng như máy bay cánh cứng nhưng lại có hai cánh trực thăng ở hai bên cánh. Đây là dạng máy bay được quân đội Mỹ sử dụng trong như năm 2010. Hiện tại, nó đã trở thành một loạt trực thăng phổ thông được ứng dụng phổ biến.
Sau đó, một người lính đưa một cái cán xuống để mang Mark lên. Bất ngờ, nó bị chắn lại bởi Văn
"Tôi là Đinh Nhân Văn, cảnh vệ được chỉ định bảo vệ cậu ta. Xin hãy cho tôi đi theo cùng" Văn nói
Với nhiều người, Tổng cục 0 mang một vẻ thần bí khó lường. Tuy trở thành một thế lực hùng mạnh trên Trái Đất kể từ sự kiện được biết đến như Tận thế đầu tiên.
Người lính nhìn sang Song Thư, cô gái trẻ gật đầu. Sau đó, Nhân Văn cùng mọi người lên máy bay di chuyển tới căn cứ của Tổng cục 0 trong thành phố Hồ Chí Minh.
***********************
* Đàn hồ là nhạc cụ dân tộc Việt Nam thuộc bộ dây, sử dụng cung mã vĩ (lông đuôi ngựa) kéo cho cọ vào dây để tạo âm. Ban đầu, đàn hồ chỉ có một loại. Trong quá trình phát triển, nhạc cụ này có ba biến thể: Hồ, Hồ trung và Hồ đại. Ngoài ra, mỗi dân tộc sử dụng loại đàn này cũng có những kiểu cách riêng
** Công viên Tao Đàn (hay công viên Văn hóa Tao Đàn), là một công viên tại quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Cả thành phố Hồ Chí Minh lúc này không khác gì địa ngục. Ngày Chủ Nhật vốn là ngày để mọi người vui chơi nhưng sau chùng, hàng vạn người đã ra đi không trở lại. Từ trên trời, chính xác là từ trong những cánh cổng không gian, nhữ tia lửa như những cơn mưa chết chóc giáng xuống mọi ngỏ ngách của thành phố.
Lúc này, Tổng cục 0, một tổ chức ngầm bí mật, vừa không còn bí mật mấy tiếng trước, đang giao chiến ác liệt với đám quái vật. Trên trời, người ta thấy một gã trong bộ giáp xanh đỏ với ngôi sao vàng đang bay lượn như siêu nhân. Nhìn kĩ, cứ như cậu ta khoát cờ giải phóng lên người.
Trong khi đó, dưới mặt đất, những người lính khác đang đảm nhiệm công tác cứu hộ. Họ không có sức mạnh phi thường, không phải siêu nhân nhưng họ có trái tim của người bộ đội và ý chí ngàn năm cùng với đó là tư cách của nòi giống rồng tiên.
Thông qua những túi khi được căn phòng, Trung Tá Trương Hải Đăng cùng đồng đội nhanh chóng đi vào trong cứu người. Nhìn bề ngoài, anh ta mang một cái mũi cao. Đôi mắt to nằm dưới hàng lông mài rậm rạp. Làn da đen sập lại do nhiều năm thao luyện chinh chiến.
Lúc này, anh cùng đồng đội đi vào trong. Phải nói đây là mạo hiểm cả tính mạng vì nếu có con Stermon khổng lồ, hay còn gọi là Jukai nào tấn công thì tất cả chết chắc.
Ở trong đống đổ nát, có một đứa bé trai và một đứa bé gái đang nằm đó.
"Cứu" Hai đứa bé nói bằng giọng yếu ớt.
"Đừng sợ. Hai cháu không sao đâu nhưng mà phải thật bình tĩnh. Bây giờ hai đứa kể cho chú nghe tên của hai đứa là gì nè
"Cháu tên Văn"
"Cháu tên Thư"
..........................
Năm 2060.
Thành phố Hồ Chí Minh, công viên Tao Đàn**
Mười năm trước, khi lần đầu tiên thế giới biết đến bọn Stermon bởi một cuộc tấn công gần như san bằng thành phố Hồ Chí Minh, Nhân Văn mới chỉ mười tuổi. Cậu cùng với cô bạn cùng trường tên Thư bị đè trong đống đổ nát của một phòng thí nghiệm. Mấy ngày trôi qua, tưởng như mất hết hi vọng thì những người lính với trang phụ rằn ri xuất hiện. Họ như vị thần ánh sáng trong thần thoại, bất chấp tất cả để cứu hắn.
Đã mười năm trôi qua, thành phố đã được xây lại và con được biết đến với tên "nơi an toàn nhất Trái Đất", dù thi thoảng cũng có vài con Stermon đủ loại, bao gồm cả không lồ tấn công.
Dưới hàng cây xanh như những người con gái đang tỏa dáng khoe sắt. Phía sau là tòa nhà cao tầng tựa như bức tượng điêu khắc tuyệt mĩ bằng thủy tinh ở buổi triển lãm, một chàng trai đang ngồi trên băng ghế đá. Câu ta có cái mũi to chiếm gần hết khuôn mặt. Tuy không ảnh hưởng mĩ quan nhưng cũng phải làm người khác chú ý. Đôi mắt dẹp như chim bô câu nằm dưới hai hàng lông mài càng làm cho chúng trở nên dẹp hơn. Cậu ta mặt một cái quần màu đỏ và một cái áo màu vàng trông khá nổi bật. Nó gây sự chú ý rất lớn từ đám trẻ con. Tuy nhiên người thanh niên tên Văn kia không quan tâm tới thái độ của mọi người xung quanh. Thông qua kính thông minh, cậu vẫn đang chơi trò chơi của mình. Đó là trò Giải phóng miền Nam, một game làm về thời chống Mỹ cứu nước.
Bất chợt, tiếng chuông báo vang lên. Một màn hình có hình chữ nhật, mỏng như từ giấy, trong suốt như thủy tinh xuất hiện. Theo phản xa, cậu ấn vào nó, một câu vang lên có vẻ không vui
"Sở chỉ huy gọi Đàn hồ*. Nghe rõ trả lời"
"Đàn hồ gọi sở chi huy. Nghe rõ"
"Hiện giờ cậu đang ở đâu. VIP từ Xi-men tới bệnh viện rồi mà không thấy ai tới bảo vệ là sao?" Giọng nói mang theo vẻ tức giận ở đầu dây bên kia.
"Dạ" Văn tỏ vẻ không hiểu.
"Cậu lại quên giờ giấc nữa hả? Lần này có cán bộ từ Trung ương tới, cậu tự lo đi"
Sau đó, tiếng tít tít vang lên.
Ngay làm tức, cậu lao tới như máy bay nhưng lại vấp tế đập mặt xuống đất vốn đã trán bê tông, để lại sự kinh hoàng cho mọi ngươi xung quanh
"Không sao đâu. Tôi bị vậy hoài hà" Văn lên tiếng khẳng định.
...........................
Ở một nơi nào đó trên lãnh thổ Việt Nam.
Dưới những bầu trời thi thoảng chuyển sang màu đen, vô số tòa nhà, phải gọi chính xác là những gì còn lại của các tòa nhà bởi chống không hề có hơi thở của con người. Xung quanh chúng, hàng loạt các loài thực vật xuất hiện bảo phủ hoàn toàn những công trình kiến trúc hiện đại của con người. Xung quanh nó, người ta còn thấy hàng loạt những khẩu súng đủ loạt và vỏ đạn lẫn sâu trong đất như minh chứng của một cuộc kháng cự quyết liệt. Bên cạnh đó là xác của vô số Stermon đủ loại đang nằm lại nơi đây. Yên tĩnh là vậy, những nếu có Stermon xuất hiện, khả năng bị tấn công ngay trong khu vực của chúng là rất cao.
Từ khi cuộc tấn công của Stermon xuất hiện, nhiều khu vực đã trở nên hoang phế, trở thành các di tích hiện đại. Người dân ở những khu vực dễ tấn công được tổ chức lại ở các thành phố dưới lòng đất cũng như các khu vực phòng vệ trên biển. Cả nước Việt Nam được tổ chức lại thành các chiến khu, quân khu như thời chống Mỹ. Nhìn có vẻ như con người đang ở thế bị động nhưng trên thực tế, những cuộc săn Stermon vẫn diễn ra ngay cả trong những khu vực tưởng như đã mất quyền kiểm soát.
Lúc này, trên đỉnh của một tòa nhà chung cư bỏ không, một gã thanh niên với đô tuổi ước chừng hai mươi theo vẻ bề ngoài. Nhìn tổng thể, người ta thấy một mẫu người điển hình trong các bộ phim Hàn Quốc từng thu hút giới trẻ Việt nhiều năm trước đây. Cái thời mà quốc gia này vẫn còn là nước đang phát triển. Mái tóc xoăn lại giống như tổ chim không làm mất đi mà con tăng thêm vẻ cuống hút. Anh ta mặt một cái áo màu đen cùng một cái quần màu tím. Tuy không xem là hợp thời trang, nhưng cũng không tệ.
"Một vài người bạn của ta đã xem nhập sâu vào khu vực của bọn chúng"
Một giọng nói vang lên. Sau đó,, một sinh vật xuất hiện. Xung quanh nó tỏa ra ánh sáng màu xanh lam như ma trơi ở nghĩa địa. Nhìn tổng thể, nó như một con rồng đang thối rửa. Trên tay nó cầm một cây thương dày được làm bằng hàng chục cái xương sọ người.
"Ta cũng nghĩ vậy đó, Adabert. Đây là sứ mạnh mà Chủ Thượng đã giao cho chúng ta. Phải có lý do thì người mới chú ý tới hành tinh này" Người thanh niên kia lên tiếng.
..........................
Hà Nội
Cũng như thành phố Hồ Chí Minh, nơi đây từng chịu đợt tấn công cực mạnh của bọn Stermon. Tuy nhiên, nhờ vào lực lượng của Tổng cục 0, thủ đô ngàn năm văn hiên đã được bảo vệ an toàn. Đặc biệt, Hồ Gươm luôn nổi bật với nước hồ màu xanh giống như cái tên của nó trước đây, Lục Thủy*. Ở giữa hồ, Tháp Rùa trở nên nổi bật như cô cả sĩ giữa đám đông người hâm mộ.
Lúc này, ở phía dưới đáy hồ Gươm, chính xác là căn cứ của Tổng trong một giang phòng được sơn màu nâu, gần như trùng lặp với bàn làm việc. Xung quanh là ảnh của Đại tướng Võ Nguyên Giáp và Chủ tịch Hồ Chí Minh. Phía trên bàn có hai lá cờ, một là lá cờ đỏ sao vàng, hai là cờ búa liềm nằm ở một góc. Phía sau của cái bằng là hình ảnh những hoa văn điêu khắc trên trống đồng Đông Sơn được tạo tác chi tiết và tỉ mỉ.
"Đồng chí Đăng chắc đã nói rõ với cô rồi chứ. Đồng chí Thư"
Giọng nói phát ra từ một người nhìn như thanh niên nhưng lại giống như người đã trên một trăm tuổi. Nhìn kĩ, trông anh ta có một mái tóc đen dài chớm vành tai trên, xoăn và hơi rối. Mặt góc cạnh chữ điền, mũi cao và thẳng. Mắt nâu đen hai mí, môi dày, lỗ mũi cao. Về trang phục, anh ta mặc một bộ áo khoát nâu, bao phủ bộ quần áo màu đen
Đối diện với anh ta là một cô gái trẻ với tuổi xuân phơi phới. Cô mặt một chiếc váy màu nâu như li cà phê sữa cùng chiếc áo sơ mi trắng ẩn sao chiếc áo khoác màu đen. Khuôn mặt cô ta có sự cân đối giữa các giác quan. Đôi môi căng mộng như hoa anh đào. Đôi mắt như giọt sương mai, nằm dưới hàng lông mài diễm lệ. Mái tóc đổ xuống như dòng suối tuông trào.
"Rõ thưa đồng chí" Song Thư lên tiếng
"Bọn chúng đã xâm nhập sâu vào hàng ngũ quân ta. Lần này, chúng ta sẽ tung kế hoạch bắt trọn ổ. Đồng thời, chúng ta nhất định phải điều tra vụ sự việc diễn ra ở Xi-men hai năm trước." Nhật Minh lên tiếng.
"Rõ" Song Thư lại nói.
"Không cần căng thẳng vậy đâu. Thái độ này không hợp với bộ đồ của cô cho lắm."
"Xin lỗi tại tôi lần đầu tiếp xúc với đồng chí" Thư nói.
"Thôi được rồi, đồng chí thu xếp bay xuống phía Nam đi. Gần đây, ở vùng ngoại ô thành phố Hồ Chí minh, bọn Stermon hoạt động thường xuyên. Con trai của Thủ tướng Xi-men cũng đang ở Sài Gòn. Tiện thể đem huy hiệu biến hình vào luôn đi" Minh nói
"Vâng thưa đồng chí" Lần này cô nói nhẹ nhàng hơn mấy câu trước.
Sau đó, cô lấy huy hiệu bỏ vào trong một cái va li lớn có màu đen như bóng đêm.
.......................
Bệnh viện Đại học thành phố Hồ Chí Minh
Lúc này, một gã thanh niên mặt đồ vét, đeo cà vạt, để kính đeo như các tay vệ sĩ điển hình trong phim hành động xuất hiện. Với bộ y phục này, thực sự khó nhìn ra
Thực sự, Văn đã là một người lính dù có chút không như cậu nghĩ
"Tôi muốn về nhà" Một thằng nhóc chừng năm mười tuổi vừa la vừa ném một cái áo sơ mi vào mặt cậu.
"Thiếu gia, chính ngài Thủ tướng gửi cậu tới Việt Nam mà cậu lại làm vậy là phụ lòng ba của cậu đó" Một ý tá nở nụ cười lên tiếng.
"Nhảm nhí" Nói rồi, thằng bé lấy đồ chơi ném thẳng vào cô ý tá.
Người y tá nhanh chóng né được nhưng lại vô tình giẫm vào chân của Nhân Văn.
"Má ơi đau quá" Văn la lớn
"Cái thằng ranh. Bộ mày nghĩ mày tới Việt Nam là để làm ông nội hả?" Cậu nghĩ thầm.
"Em nghe anh nói đây, y tế Việt Nam đứng đầu thế giới nên cha em mới để em tại đây. Ngoài ra, anh mong em đừng gây rắc rối cho cha em" Văn nói, có chúng đe dọa.
"Vừa đấm vừa xoa à. Cha ơi, đám Việt Nam bắt nạt con" Thằng bé vừa nói vừa chỉ ra phía sau.
Văn vừa quay đi thì khi quay lại, thẳng bé đã biết mất một cách kì lạ.
"Cái gì vậy trời? Nó là Stermon à?" Văn than thở
"Làm gì có Stermon nào xâm nhập vào phòng tuyến" Y tá nói và ném cái nhìn kinh bỉ vào Văn.
Từ khu vực như bệnh viện trường học đều được bố trí cực kì an toàn với các hệ thống phòng chống Stermon bằng khoa học và cả phép thuật. Nếu không phải quái vật từ Vỏ Tông trở lên thì cũng không thể tuy tiện tấn công vào đây.
"Đừng nói nhiều nữa. Đuổi theo thằng nhỏ mau lên" Cô y tá lên tiếng.
Không nói, Văn cũng phải đuổi theo.
Thực tế, không hiểu tại sao thằng bé lại di chuyển với tốc độ ngày càng nhanh, như thể nó là một chiếc xe đua công thức một vậy.
Trên vỉa hè đường Cách mạng tháng Tám, một gã thanh niên nhìn như vệ sĩ đang đuổi theo một đứa bé mặt áo khoác màu vàng chanh. Không còn cách nào, anh đành gọi cho sở chi huy thông qua hệ thống liên lạc được gắn trên lỗ tai
"Đàn hồ gọi sở chỉ huy. Nghe rõ trả lời"
"Sở chỉ huy gọi đàn hồ. Nghe rõ. Đã xảy ra chuyện gì"
"Báo cáo, VIP đột nhiên trốn khỏi bệnh viện. Hiện đang ở trên trục đường Cách mạng tháng Tám"
"Người của ta cũng đang ở gần đó. Đồng chí cứ giữ đối tượng lại"
Nói ra có hơi buồn cười nhưng thằng nhóc này chạy nhanh không thua gì vận động viện. Bất ngờ, Văn thấy một chỗ cho thuê xe đạp. Từ những năm 2040, xe đạp được cho thuê rộng rãi như một phương tiện để thưởng thức cảnh đẹp thành phố. Mỗi chiếc xe đều được khóa lại kĩ càng. Nếu muốn thuế thì phải chuyển khoản. Người thuê sẽ được sử dụng nó trong thời gian nhất định. Nếu quá thời gian, anh có thể bị phạt tiền thậm chí bị bắt giữ.
"Chuyển khoản xong rồi. Tôi đi trước nha" Văn lên tiếng khi dùng đồng hồ thông minh chiếu vào màn hình ở điểm cho thuê
Sau đó, cậu lao như bay mà không để ý tới tiếng gọi của cô chủ cho thuê xe đạp
"Anh ơi. Cái thắng bị hư. Đừng có đạp quá trớn"
"Hả" Văn há mồm trước âm thanh này
Sau đó, gã cảnh vệ lao đi như tên lửa, lướt qua cả thằng nhóc người Xi-men.
Đột nhiên, một cô gái hiện ra trước mắt cậu. Đối diện với anh ta là một cô gái trẻ với tuổi xuân phơi phới. Cô mặt một chiếc váy màu nâu như li cà phê sữa cùng chiếc áo sơ mi trắng ẩn sao chiếc áo khoác màu đen. Khuôn mặt cô ta có sự cân đối giữa các giác quan. Đôi môi căng mộng như hoa anh đào. Đôi mắt như giọt sương mai, nằm dưới hàng lông mài diễm lệ. Mái tóc đổ xuống như dòng suối tuông trào.
"Xin lỗi" Văn la lớn.
Không biết xui xẻo hay may mắn. Chiếc xe đạp gặp vật cản bị buộc phải dừng lại. Theo quán tính, Văn lao ra phía trước đụng phải Thư đang đi bộ. Thực ra, cô có thể né được nhưng cô lại thấy gã thanh niên này có vẻ quen quen. Kết quả, khi cô phản ứng kịp thì cô và gã đã mội kề môi với nhau
"Đồ biến thái" Thư nói
Sau đó, cô tung cước, đá gã thanh niên xui xẻo bay lên cao.
"Mà nè. Cái này là cái gì vậy?" Thằng bé lên tiếng, tay chỉ vào một cái huy hiêu kỳ lạ
"Cái này không phải để chơi đâu em" Song Thư lên tiếng. Ánh mắt có chưa chút sự đe dọa.
"Được rồi, Mark, về bệnh viện thôi" Văn lên tiếng. Miệng cậu nở một nụ cười.
"Không, em ghét ở một chỗ lắm" Thắng bé la lớn
Sau đó, nó thấy đầu đau như búa bổ rồi lăng đùng ra ngất xỉu.
"Mark, em có sao không" Văn nói với thái độ lo lắng.
Lúc này, trên cổ của cậu bé, những sinh vật có kích thước nhỏ bé cở nhón tay xuất hiện. Nhìn kĩ, chúng có cái đầu là sự kết hợp của loài gián, mắt ruồi, cái vòi như bạch tuột, cùng những con vòi mọc tên đầu như tóc người. Tòa thân chúng như bị đổ một dòng dung nham đỏ rực. Chúng có sáu cánh tay với đường kính to như bánh xe tăng cùng với bộ móng như lưỡi gươm. Phía dưới mà hình dạng chân như chân của loài bò cạp. Chúng giống ý như đám Sterm tép riu đang hoành hành ngoài kia. Tuy nhiên, chúng lại xuất hiện với kích thước khá nhỏ như đang kí sinh trên người cậu bé
Trong lúc Văn còn đang suy nghĩ, Song Thư đã đấm cậu sang một bên làm cậu ngã nhào. Không quan tâm tới chàng trai mình vừa đấm, cô nhanh chóng lấy huy hiệu vòng tròn có hình ngôi sao vàng trên nền đỏ với viền màu vàng. Từ chiếc huy hiệu, một tia laze vô hai quét ngang người cậu bé. Đồng thời, từ trong hư không, một hình chữ nhật màu xanh xuất hiện, hiển thị một thông tin không mấy vui vẻ
"E. Stermon"
"Khoang đã, thằng bé bị ám sao?" Văn há mồm
Về cơ bản, nó con được biết tới với tên gọi dân gian, quỷ ám. Nó đã xuất hiện trên Trái Đất từ lâu đời. Tuy nhiên, đừng xem nghĩ nó là hạng bình thường. Rất nhiều, thành pháp, đạo sĩ, cha nhà thờ các loại đã bỏ mạng vị đối mặt với loại Stermon mà họ nghĩ là bình thường này. Không có hình dạng cụ thể, khi nhập vào người khác, chúng có thể bước qua hầu hết các loài hàng rào đức tin và chỉ bị phát hiện khi được chủ động kiểm tra.
Với Văn mà nói, đây chính là lần đầu tiên. Trong tâm trí của cậu, E. Stermon đã biến mất từ khá lâu rồi mới phải. Trong khi đó, Song Thư cũng đang bận làm việc.
"Hot girl gọi sở chỉ huy. Nghe rõ trả lời"
"Hot girl cơ á?" Minh há mồm khi nghe bí danh này
"Im dùm cái" Thư đám cậu ta thêm một cú nữa.
"Sở chỉ huy gọi Hot girl. Nghe rõ"
"Yêu cầu phương tiện chuyên chở đối tượng nhiễm E. Stermon. Hết"
Sau đó, một chiếc máy bay cất cánh thẳng đứng xuất hiện. Nó có dạng như máy bay cánh cứng nhưng lại có hai cánh trực thăng ở hai bên cánh. Đây là dạng máy bay được quân đội Mỹ sử dụng trong như năm 2010. Hiện tại, nó đã trở thành một loạt trực thăng phổ thông được ứng dụng phổ biến.
Sau đó, một người lính đưa một cái cán xuống để mang Mark lên. Bất ngờ, nó bị chắn lại bởi Văn
"Tôi là Đinh Nhân Văn, cảnh vệ được chỉ định bảo vệ cậu ta. Xin hãy cho tôi đi theo cùng" Văn nói
Với nhiều người, Tổng cục 0 mang một vẻ thần bí khó lường. Tuy trở thành một thế lực hùng mạnh trên Trái Đất kể từ sự kiện được biết đến như Tận thế đầu tiên.
Người lính nhìn sang Song Thư, cô gái trẻ gật đầu. Sau đó, Nhân Văn cùng mọi người lên máy bay di chuyển tới căn cứ của Tổng cục 0 trong thành phố Hồ Chí Minh.
***********************
* Đàn hồ là nhạc cụ dân tộc Việt Nam thuộc bộ dây, sử dụng cung mã vĩ (lông đuôi ngựa) kéo cho cọ vào dây để tạo âm. Ban đầu, đàn hồ chỉ có một loại. Trong quá trình phát triển, nhạc cụ này có ba biến thể: Hồ, Hồ trung và Hồ đại. Ngoài ra, mỗi dân tộc sử dụng loại đàn này cũng có những kiểu cách riêng
** Công viên Tao Đàn (hay công viên Văn hóa Tao Đàn), là một công viên tại quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Tác giả :
Viet Dang