Nơi Cuối Con Đường Anh Và Em
Chương 41
Sáng hôm sau, Tô Tầm gọi hai tiểu gia hỏa rời giường, gọi vài tiếng mà thân thể của hai cậu nhóc không hề nhúc nhích, Tô Tiểu Tông lầm bầm trong khi mắt vẫn nhắm: “Mẹ ơi, con còn muốn ngủ …”
Chắc do tối hôm qua ngủ muộn, bình thường Tô Tiểu Tông cũng không thích ngủ nướng, thấy hai mắt của con trai không mở ra nổi, Tô Tầm nhìn đồng hồ, quyết định để hai nhóc ngủ thêm nửa tiếng nữa.
Nửa tiếng sau, Tô Tầm không hề chần chừ xách hai đứa nhỏ từ trong chăn ra, hai cu cậu đứng cũng không vững làm Tô Tầm nghĩ là hai đứa nhỏ bị bệnh, sờ đầu đo nhiệt độ thấy bình thường nên mới yên tâm. Cô đâu biết tối hôm qua Tô Tiểu Tông nhất quyết kéo Chu Minh Thần đang ngủ say dậy, hai tiểu gia hỏa liền nằm nói chuyện về bố mẹ thật lâu.
Chăm sóc một đứa nhỏ cũng có điểm khác so với chăm sóc hai đứa, thời gian ra cửa muộn hơn dự định mười lăm phút, Tô Tầm giao hai đứa nhỏ cho cô giáo Trương xong liền vội vã chạy đến chỗ làm.
Nhưng Tô Tầm vẫn là đến muộn, ngay ngày thứ hai đi làm ở công ty mới mà đã đến muộn nên Tô Tầm cảm thấy rất thẹn, ở trước cửa phòng làm việc cô nghe thấy tiếng mọi người đang nói chuyện, cô kiên trì đi vào.
Mặc dù đã đoán ra Mục Viên với công ty quảng cáo và truyền thông Tấn Mại hoặc là với Lâm Đan có quan hệ nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới việc mới sáng sớm như vậy đã gặp Mục Viễn ở đây, dáng người thon dài đang dựa vào bàn làm việc của cô, ánh mắt liền rơi vào trên người cô khi cô vừa bước vào phòng.
Tô Tầm nhướn mày, vốn cô cho là Mục thị và Tấn Mại hợp tác chỉ là trùng hợp nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ không đơn giản như vậy.
Ánh mắt Mục Viễn nhìn cô cũng không quá giống lúc trước; Tô Tầm vừa nghĩ tới việc cô đến làm ở đây là do sắp xếp của Mục Viễn thì trong lòng cảm thấy không vui.
“Tô Tầm, em đến rồi, chị đang muốn gọi điện cho em, chị tưởng là em đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.” Lâm Đan đang đứng trước Mục Viễn mở miệng nói, sở dĩ cô nói như vậy là từ trước đến nay Tô Tầm chưa từng đi muộn, còn tưởng rằng bởi vì những dự án quảng cáo kia của Mục thị mà nảy sinh nghi ngờ nên không tới.
“Xin lỗi vì đã đến muộn, sáng hôm nay em đưa con đến nhà trẻ muộn, lần sau em sẽ chú ý.” Tô Tầm khiêm tốn nói, cô đến muộn là không đúng.
Tiếng nói của Tô Tầm vừa dứt thì tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô, có người không nhịn được kêu lên: “Trời ạ! Tô Tầm, cậu có con rồi sao? Mình còn tưởng rằng cậu chưa có kết hôn nữa.”
Tô Tầm cười: “Con em được bốn tuổi rồi nhưng mà em đã ly hôn rồi.” Có kinh nghiệm ở Khải Sâm nên lần này Tô Tầm hết sức thản nhiên, ly hôn không phải là chuyện xấu, cô không muốn bởi vì những chuyện này mà nghe thấy đồng nghiệp bàn tán sau lưng mình.
Từ lúc Tô Tầm vào cửa thì Mục Viễn vẫn nhìn cô, anh không mở miệng nhưng anh xác định những lời vừa rồi là Tô Tầm cố ý.
Dù sao cũng còn chưa quen thuộc, nay nghe Tô Tầm nói đã ly hôn thì mọi người cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Phòng làm việc liền lâm vào trầm mặc, Lâm Đan vội vàng nói: “Ly hôn rồi cũng không sao, Tô Tầm trẻ tuổi xinh đẹp lại có thể làm việc, còn sợ không tìm được người đàn ông tốt sao? Mọi người chuẩn bị một chút đi, mười giờ chúng ta sẽ họp.”
Bà chủ đã lên tiếng, mọi người đều lên tiếng phụ họa rồi cúi đầu, ai làm việc nấy.
Lâm Đan nhìn Mục Viễn một chút rồi lại nhìn Tô Tầm, hai người đều không nói một lời, là giả vờ như không biết nhau sao? Theo một mức độ nào đó mà nói thì cô đã gạt Tô Tầm đến đây, Tô Tầm nhìn thấy Mục Viễn cũng không vui mừng chứng tỏ Tô Tầm không có cảm giác với Mục Viễn, Lâm Đan có chút đau đầu.
Mục Viễn nhìn Tô Tầm, cười nói: “Đã quen với công ty mới chưa?”
Tô Tầm nhẹ cong khóe môi: “Hoàn hảo, nội dung công việc không khác gì trước đây cả.”
Có chuyện để hóng! Âm thanh lật giở văn kiện trong phòng nhỏ đi vài phần, Lâm Đan thấy hai người cuối cùng cũng nói chuyện với nhau bình thường thì nói với Tô Tầm: “Đúng rồi, có một dự án quảng cáo mới vừa nhận, chị nhớ trước đây em rất am hiểu về lĩnh vực này, tài liệu ở trong phòng làm việc của chị, em theo chị vào đây.”
Tô Tầm để túi xuống rồi cùng vào phòng với Lâm Đan, Mục Viễn cũng đi vào, ngồi vào ghế sofa dành cho khách.
Lâm Đan đưa tài liệu cho Tô Tầm, nói sơ qua một chút, lúc ánh mắt liếc về phía Mục Viễn thì giọng nói có dừng lại một chút nhưng cũng không nói gì, trùng hợp là cửa phòng bị người ta đẩy ra, Tưởng Uy xám mặt đi vào: “Bà xã, thiếu chút nữa là em mưu sát chồng rồi, cơm em nấu cháy đen như vậy! Lần sau hoặc là để anh nấu …”
Tưởng Uy còn chưa nói hết lời mới phát hiện ra Tô Tầm cũng có mặt, sắc mặt của Lâm Đan trở nên đỏ bừng. Trước mặt cấp dưới mà bị ông xã nói ra như vậy thì cũng thật là mất mặt, cô hung hăng lườm Tưởng Uy, anh vội vàng bổ cứu: “Kỳ thật cũng không khó ăn như vậy.” Chỉ là bị đau bụng mấy lần mà thôi.
Mục Viễn cười đứng dậy, nhìn Tưởng Uy: “Có thể đi được rồi chứ?” Sáng hôm nay anh và Tưởng Uy có hẹn đi thương thảo một hợp đồng.
Tưởng Uy gật đầu. Tối hôm qua Lâm Đan làm thêm giờ, vì muốn ở cùng bà xã nên anh đem công việc qua bên này làm. Từ trên bàn làm việc của Lâm Đan, Tưởng Uy cầm lấy tài liệu để quên tối qua, cười với Tô Tầm: “Đúng rồi, anh nghe nói em và Mục Viễn học chung trường đại học, anh là anh họ của nó.”
Được rồi, lần này thì Tô Tầm hoàn toàn tin tưởng việc cô đến công ty này không khỏi liên quan đến Mục Viễn, lông mày cô khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười nói: “Vâng, thế giới đúng thật là nhỏ mà!” Vì Lục Trình Dương nên cô mới nghỉ việc ở Khải Sâm, bây giờ lại vì Mục Viễn mà làm việc ở Tấn Mại, dường như cô làm như thế nào cũng không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, đúng là có chút bất đắc dĩ.
Mục Viễn cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nhìn Tô Tầm: “Tầm Tầm, anh có việc nên đi trước, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm chứ?”
Tô Tầm từ chối: “Không được, buổi tối em muốn đưa Tiểu Tông về nhà bố em.”
Mục Viễn cười cười, cũng không ép buộc: “Được, vậy hẹn em hôm khác vậy.”
Sau khi Mục Viễn và Tưởng Uy đi rồi, Lâm Đan lại nói chuyện với Tô Tầm về dự án, Tô Tầm gật đầu: “Được, vậy em đi ra ngoài trước.”
“Đợi chút.” Lâm Đan gọi Tô Tầm lại, giọng nói của cô nghiêm túc: “Mục Viễn từng nhắc đến em với chị nhưng việc chị bảo em đến đây làm không phải hoàn toàn là vì nó. Lúc còn ở Khải Sâm, ban đầu cũng là chị tuyển dụng em vào làm, em rất có thiên phú ở lĩnh vực quảng cáo; công ty này vừa mới đi vào hoạt động, quả thực rất thiếu người, nghe nói em đã nghỉ việc nên chị mới có ý tưởng gọi em đến đây. Công ty là do chị mở, không liên quan gì đến Mục Viễn và Tưởng Uy cả, bọn họ nhiều lắm là giúp chị một tay thôi nên chị hy vọng em đừng vì quan hệ với Mục Viễn mà muốn nghỉ việc, chị hy vọng em có thể ở lại giúp chị.”
Tô Tầm ngây người một lát, vừa rồi quả thật trong đầu cô có ý niệm muốn nghỉ nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Cô là người trưởng thành, không thể nào bởi vì những chuyện này mà thay đổi công việc nhiều lần được, huống hồ điều Lâm Đan nói là sự thật, công ty là do chị ấy mở, không liên quan gì với Mục Viễn cả; cho dù có hợp tác với Mục thị thì đó cũng là do thảo luận bàn bạc với người phụ trách của đối phương. Nếu thật sự Mục Viễn muốn đến gần cô thì cô đi đến công ty nào cũng như vậy cả thôi.
“Em biết, cảm ơn chị Đan, em sẽ không nghỉ việc đâu.”
“Vậy là tốt rồi …” Lâm Đan thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa Tô Tầm nhận được điện thoại của Lục Trình Dương: “Tầm Tầm, tan làm anh đến đón em, sau đó đến nhà trẻ đón con trai.”
Từ tối hôm qua đến giờ, trong đầu Lục Trình Dương đều là dáng vẻ thương tâm của Tô Tiểu Tông.
Tô Tầm im lặng một lát, nhớ đến dáng vẻ khóc đến tê tâm liệt phế của Tô Tiểu Tông tối qua: “Vài ngày tới anh đừng đến, con còn nhỏ nên có một số việc không có cách nào đón nhận ngay lập tức được, bây giờ con nhìn thấy anh chỉ cảm thấy khó chịu, cách vài ngày không gặp, lúc con nhịn không được hỏi đến anh thì lúc đó anh hẵng đến.”
Đó cũng không phải là cớ cô dùng để từ chối Lục Trình Dương mà là đã suy nghĩ kỹ. Tô Tiểu Tông không giống như những đứa trẻ khác, bé rất nhớ bố nhưng biết Lục Trình Dương là bố mình rõ ràng đã dọa đến bé. Chờ qua vài ngày nữa, lúc cu cậu nhịn không được nghĩ đến bố, đúng lúc Lục Trình Dương xuất hiện, biết đâu kết quả sẽ khác.
Sau khi Lục Trình Dương nghe Tô Tầm phân tích thì trầm mặc một lát: “Được, sáng mai anh phải đến thành phố S, khoảng năm ngày sau sẽ về.”
Anh báo cáo lịch trình của mình cho cô làm cái gì chứ? Tô Tầm mím môi: “À, vậy tôi cúp máy trước.”
Liên tục vài ngày Tô Tiểu Tông không hề nhắc đến bố, biểu hiện mỗi ngày đều rất ngoan bởi vì Chu Minh Thần đã nói cho cu cậu biết có thể là bố mẹ đã ly hôn, ly hôn mới không ở cùng nhau, bé phải lựa chọn một người giữa bố và mẹ.
Tô Tiểu Tông không muốn lựa chọn, bé muốn mẹ cũng muốn bố nhưng bé lo lắng việc bố trở về là muốn cướp bé khỏi mẹ.
Mẹ chỉ có một mình nên bé không thể đi cùng với bố được, bé muốn ở bên cạnh mẹ để bảo vệ mẹ.
Lúc ở nhà trẻ, khi Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần nói chuyện đã bị Lục Tiểu Viên nghe được; Lục Tiểu Viên hết sức nghiêm túc nói, sau khi bố mẹ của một bạn nhỏ ly hôn thì có khả năng người bạn nhỏ đó sẽ có hai người bố, hai người mẹ.
Tô Tiểu Tông rất đau lòng, bé không muốn có hai người mẹ cũng không muốn có hai người bố đâu.
Nhưng bé lại muốn bố của mình.
Chắc do tối hôm qua ngủ muộn, bình thường Tô Tiểu Tông cũng không thích ngủ nướng, thấy hai mắt của con trai không mở ra nổi, Tô Tầm nhìn đồng hồ, quyết định để hai nhóc ngủ thêm nửa tiếng nữa.
Nửa tiếng sau, Tô Tầm không hề chần chừ xách hai đứa nhỏ từ trong chăn ra, hai cu cậu đứng cũng không vững làm Tô Tầm nghĩ là hai đứa nhỏ bị bệnh, sờ đầu đo nhiệt độ thấy bình thường nên mới yên tâm. Cô đâu biết tối hôm qua Tô Tiểu Tông nhất quyết kéo Chu Minh Thần đang ngủ say dậy, hai tiểu gia hỏa liền nằm nói chuyện về bố mẹ thật lâu.
Chăm sóc một đứa nhỏ cũng có điểm khác so với chăm sóc hai đứa, thời gian ra cửa muộn hơn dự định mười lăm phút, Tô Tầm giao hai đứa nhỏ cho cô giáo Trương xong liền vội vã chạy đến chỗ làm.
Nhưng Tô Tầm vẫn là đến muộn, ngay ngày thứ hai đi làm ở công ty mới mà đã đến muộn nên Tô Tầm cảm thấy rất thẹn, ở trước cửa phòng làm việc cô nghe thấy tiếng mọi người đang nói chuyện, cô kiên trì đi vào.
Mặc dù đã đoán ra Mục Viên với công ty quảng cáo và truyền thông Tấn Mại hoặc là với Lâm Đan có quan hệ nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới việc mới sáng sớm như vậy đã gặp Mục Viễn ở đây, dáng người thon dài đang dựa vào bàn làm việc của cô, ánh mắt liền rơi vào trên người cô khi cô vừa bước vào phòng.
Tô Tầm nhướn mày, vốn cô cho là Mục thị và Tấn Mại hợp tác chỉ là trùng hợp nhưng bây giờ nhìn lại thì có vẻ không đơn giản như vậy.
Ánh mắt Mục Viễn nhìn cô cũng không quá giống lúc trước; Tô Tầm vừa nghĩ tới việc cô đến làm ở đây là do sắp xếp của Mục Viễn thì trong lòng cảm thấy không vui.
“Tô Tầm, em đến rồi, chị đang muốn gọi điện cho em, chị tưởng là em đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.” Lâm Đan đang đứng trước Mục Viễn mở miệng nói, sở dĩ cô nói như vậy là từ trước đến nay Tô Tầm chưa từng đi muộn, còn tưởng rằng bởi vì những dự án quảng cáo kia của Mục thị mà nảy sinh nghi ngờ nên không tới.
“Xin lỗi vì đã đến muộn, sáng hôm nay em đưa con đến nhà trẻ muộn, lần sau em sẽ chú ý.” Tô Tầm khiêm tốn nói, cô đến muộn là không đúng.
Tiếng nói của Tô Tầm vừa dứt thì tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô, có người không nhịn được kêu lên: “Trời ạ! Tô Tầm, cậu có con rồi sao? Mình còn tưởng rằng cậu chưa có kết hôn nữa.”
Tô Tầm cười: “Con em được bốn tuổi rồi nhưng mà em đã ly hôn rồi.” Có kinh nghiệm ở Khải Sâm nên lần này Tô Tầm hết sức thản nhiên, ly hôn không phải là chuyện xấu, cô không muốn bởi vì những chuyện này mà nghe thấy đồng nghiệp bàn tán sau lưng mình.
Từ lúc Tô Tầm vào cửa thì Mục Viễn vẫn nhìn cô, anh không mở miệng nhưng anh xác định những lời vừa rồi là Tô Tầm cố ý.
Dù sao cũng còn chưa quen thuộc, nay nghe Tô Tầm nói đã ly hôn thì mọi người cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.
Phòng làm việc liền lâm vào trầm mặc, Lâm Đan vội vàng nói: “Ly hôn rồi cũng không sao, Tô Tầm trẻ tuổi xinh đẹp lại có thể làm việc, còn sợ không tìm được người đàn ông tốt sao? Mọi người chuẩn bị một chút đi, mười giờ chúng ta sẽ họp.”
Bà chủ đã lên tiếng, mọi người đều lên tiếng phụ họa rồi cúi đầu, ai làm việc nấy.
Lâm Đan nhìn Mục Viễn một chút rồi lại nhìn Tô Tầm, hai người đều không nói một lời, là giả vờ như không biết nhau sao? Theo một mức độ nào đó mà nói thì cô đã gạt Tô Tầm đến đây, Tô Tầm nhìn thấy Mục Viễn cũng không vui mừng chứng tỏ Tô Tầm không có cảm giác với Mục Viễn, Lâm Đan có chút đau đầu.
Mục Viễn nhìn Tô Tầm, cười nói: “Đã quen với công ty mới chưa?”
Tô Tầm nhẹ cong khóe môi: “Hoàn hảo, nội dung công việc không khác gì trước đây cả.”
Có chuyện để hóng! Âm thanh lật giở văn kiện trong phòng nhỏ đi vài phần, Lâm Đan thấy hai người cuối cùng cũng nói chuyện với nhau bình thường thì nói với Tô Tầm: “Đúng rồi, có một dự án quảng cáo mới vừa nhận, chị nhớ trước đây em rất am hiểu về lĩnh vực này, tài liệu ở trong phòng làm việc của chị, em theo chị vào đây.”
Tô Tầm để túi xuống rồi cùng vào phòng với Lâm Đan, Mục Viễn cũng đi vào, ngồi vào ghế sofa dành cho khách.
Lâm Đan đưa tài liệu cho Tô Tầm, nói sơ qua một chút, lúc ánh mắt liếc về phía Mục Viễn thì giọng nói có dừng lại một chút nhưng cũng không nói gì, trùng hợp là cửa phòng bị người ta đẩy ra, Tưởng Uy xám mặt đi vào: “Bà xã, thiếu chút nữa là em mưu sát chồng rồi, cơm em nấu cháy đen như vậy! Lần sau hoặc là để anh nấu …”
Tưởng Uy còn chưa nói hết lời mới phát hiện ra Tô Tầm cũng có mặt, sắc mặt của Lâm Đan trở nên đỏ bừng. Trước mặt cấp dưới mà bị ông xã nói ra như vậy thì cũng thật là mất mặt, cô hung hăng lườm Tưởng Uy, anh vội vàng bổ cứu: “Kỳ thật cũng không khó ăn như vậy.” Chỉ là bị đau bụng mấy lần mà thôi.
Mục Viễn cười đứng dậy, nhìn Tưởng Uy: “Có thể đi được rồi chứ?” Sáng hôm nay anh và Tưởng Uy có hẹn đi thương thảo một hợp đồng.
Tưởng Uy gật đầu. Tối hôm qua Lâm Đan làm thêm giờ, vì muốn ở cùng bà xã nên anh đem công việc qua bên này làm. Từ trên bàn làm việc của Lâm Đan, Tưởng Uy cầm lấy tài liệu để quên tối qua, cười với Tô Tầm: “Đúng rồi, anh nghe nói em và Mục Viễn học chung trường đại học, anh là anh họ của nó.”
Được rồi, lần này thì Tô Tầm hoàn toàn tin tưởng việc cô đến công ty này không khỏi liên quan đến Mục Viễn, lông mày cô khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười nói: “Vâng, thế giới đúng thật là nhỏ mà!” Vì Lục Trình Dương nên cô mới nghỉ việc ở Khải Sâm, bây giờ lại vì Mục Viễn mà làm việc ở Tấn Mại, dường như cô làm như thế nào cũng không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, đúng là có chút bất đắc dĩ.
Mục Viễn cúi xuống nhìn đồng hồ rồi nhìn Tô Tầm: “Tầm Tầm, anh có việc nên đi trước, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm chứ?”
Tô Tầm từ chối: “Không được, buổi tối em muốn đưa Tiểu Tông về nhà bố em.”
Mục Viễn cười cười, cũng không ép buộc: “Được, vậy hẹn em hôm khác vậy.”
Sau khi Mục Viễn và Tưởng Uy đi rồi, Lâm Đan lại nói chuyện với Tô Tầm về dự án, Tô Tầm gật đầu: “Được, vậy em đi ra ngoài trước.”
“Đợi chút.” Lâm Đan gọi Tô Tầm lại, giọng nói của cô nghiêm túc: “Mục Viễn từng nhắc đến em với chị nhưng việc chị bảo em đến đây làm không phải hoàn toàn là vì nó. Lúc còn ở Khải Sâm, ban đầu cũng là chị tuyển dụng em vào làm, em rất có thiên phú ở lĩnh vực quảng cáo; công ty này vừa mới đi vào hoạt động, quả thực rất thiếu người, nghe nói em đã nghỉ việc nên chị mới có ý tưởng gọi em đến đây. Công ty là do chị mở, không liên quan gì đến Mục Viễn và Tưởng Uy cả, bọn họ nhiều lắm là giúp chị một tay thôi nên chị hy vọng em đừng vì quan hệ với Mục Viễn mà muốn nghỉ việc, chị hy vọng em có thể ở lại giúp chị.”
Tô Tầm ngây người một lát, vừa rồi quả thật trong đầu cô có ý niệm muốn nghỉ nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Cô là người trưởng thành, không thể nào bởi vì những chuyện này mà thay đổi công việc nhiều lần được, huống hồ điều Lâm Đan nói là sự thật, công ty là do chị ấy mở, không liên quan gì với Mục Viễn cả; cho dù có hợp tác với Mục thị thì đó cũng là do thảo luận bàn bạc với người phụ trách của đối phương. Nếu thật sự Mục Viễn muốn đến gần cô thì cô đi đến công ty nào cũng như vậy cả thôi.
“Em biết, cảm ơn chị Đan, em sẽ không nghỉ việc đâu.”
“Vậy là tốt rồi …” Lâm Đan thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa Tô Tầm nhận được điện thoại của Lục Trình Dương: “Tầm Tầm, tan làm anh đến đón em, sau đó đến nhà trẻ đón con trai.”
Từ tối hôm qua đến giờ, trong đầu Lục Trình Dương đều là dáng vẻ thương tâm của Tô Tiểu Tông.
Tô Tầm im lặng một lát, nhớ đến dáng vẻ khóc đến tê tâm liệt phế của Tô Tiểu Tông tối qua: “Vài ngày tới anh đừng đến, con còn nhỏ nên có một số việc không có cách nào đón nhận ngay lập tức được, bây giờ con nhìn thấy anh chỉ cảm thấy khó chịu, cách vài ngày không gặp, lúc con nhịn không được hỏi đến anh thì lúc đó anh hẵng đến.”
Đó cũng không phải là cớ cô dùng để từ chối Lục Trình Dương mà là đã suy nghĩ kỹ. Tô Tiểu Tông không giống như những đứa trẻ khác, bé rất nhớ bố nhưng biết Lục Trình Dương là bố mình rõ ràng đã dọa đến bé. Chờ qua vài ngày nữa, lúc cu cậu nhịn không được nghĩ đến bố, đúng lúc Lục Trình Dương xuất hiện, biết đâu kết quả sẽ khác.
Sau khi Lục Trình Dương nghe Tô Tầm phân tích thì trầm mặc một lát: “Được, sáng mai anh phải đến thành phố S, khoảng năm ngày sau sẽ về.”
Anh báo cáo lịch trình của mình cho cô làm cái gì chứ? Tô Tầm mím môi: “À, vậy tôi cúp máy trước.”
Liên tục vài ngày Tô Tiểu Tông không hề nhắc đến bố, biểu hiện mỗi ngày đều rất ngoan bởi vì Chu Minh Thần đã nói cho cu cậu biết có thể là bố mẹ đã ly hôn, ly hôn mới không ở cùng nhau, bé phải lựa chọn một người giữa bố và mẹ.
Tô Tiểu Tông không muốn lựa chọn, bé muốn mẹ cũng muốn bố nhưng bé lo lắng việc bố trở về là muốn cướp bé khỏi mẹ.
Mẹ chỉ có một mình nên bé không thể đi cùng với bố được, bé muốn ở bên cạnh mẹ để bảo vệ mẹ.
Lúc ở nhà trẻ, khi Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần nói chuyện đã bị Lục Tiểu Viên nghe được; Lục Tiểu Viên hết sức nghiêm túc nói, sau khi bố mẹ của một bạn nhỏ ly hôn thì có khả năng người bạn nhỏ đó sẽ có hai người bố, hai người mẹ.
Tô Tiểu Tông rất đau lòng, bé không muốn có hai người mẹ cũng không muốn có hai người bố đâu.
Nhưng bé lại muốn bố của mình.
Tác giả :
Mạch Ngôn Xuyên