Nơi Cuối Cầu Vồng
Chương 38
Rosie và Katie thân mến,
Magandang tanghali po từ Phillipines nhé!
Bố mẹ mới rời khỏi mỏm cuối của nước Úc vài ngày trước. Bố mẹ đã ở Brisbane và Sydney – rất đẹp. Sẽ ở đây thêm một thời gian, sau đó đến Trung Quốc ít ngày.
Yêu và nhớ hai đứa nhiều.
Bố mẹ
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Bethany Lẳng lơ
Vậy Alex, cậu đã bỏ cô ta chưa?
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Quan tâm đến việc của cậu ấy
Rosie, ngừng lại ngay! Tớ sẽ nói cho cậu biết nếu tớ bỏ!
Ni hao từ Trung Quốc,
Xin lỗi vì bố mẹ không thể có mặt để đỡ con một tay khi con dọn nhà. Chúc con may mắn trong ngôi nhà mới. Bố mẹ chắc nó sẽ đem lại cho con nhiều hạnh phúc.
Yêu con, Bố mẹ xxx
Rosie: Nơi này thật là kinh tởm, chị Ruby. Thật sự kinh tởm.
Ruby: Ôi thôi nào. Không thể tệ hơn nhà của chị đâu.
Rosie: Tệ hơn nhà của chị 100 lần.
Ruby: Có tồn tại một nơi như thế à? Chúa phù hộ cho em. Thế nó tồi tệ ở điểm nào?
Rosie: À, để xem nào, em nên bắt đầu từ đâu đây? Hmm…, em có nên kể cho chị nghe rằng đó là một căn hộ tầng hai ở phía trên tổ hợp các cửa hàng trong đó có một cửa hiệu xăm mình và một nhà hàng đồ ăn mang về kiểu Ấn đã thành công trong việc để lại các vệt món tikka masala khắp quần áo của em không?
Có lẽ em nên kể cho chị nghe về lớp giấy dán tường hoa màu xanh và xám của những năm 1970 tuyệt vời treo lủng lẳng rủ xuống từ bức tường, và em cũng không muốn quên thực tế là còn có cả những tấm rèm cửa cũng rất tương xứng nữa.
Hmm… thật sự thì có lẽ em nên bắt đầu từ lớp thảm sàn màu nâu với những vệt ố trông rất gây tò mò thấm sâu vào mặt len, cũng như những vệt cháy của xì gà và những mùi hôi bí ẩn. Em nghĩ nó đã có ở đó khoảng 30 năm nay rồi và chưa bao giờ được hút bụi. Bếp nhỏ đến mức khi hai người cùng đứng trong đó thì có một người phải lùi lại người kia mới ra được. Nhưng ít nhất thì có nước và toilet cũng xả được.
Không còn nghi ngờ gì nữa rằng giá thuê nhà rẻ đến mức nực cười; không có ai đầu óc tỉnh táo lại muốn sống ở đây cả.
Ruby: Em.
Rosie: Ừ, à mà em sẽ không sống ở đây lâu đâu. Em sẽ để dành được hàng đống tiền một cách thần kỳ và đưa bọn em ra khỏi đây.
Ruby: Và mở một khách sạn.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và sống trên tầng áp mái.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và Kevin có thể là bếp trưởng.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và Alex sẽ là bác sĩ của khách sạn để có thể cứu sống những người bị em đầu độc.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và em sẽ là bà chủ kiêm người quản lý.
Rosie: Ừ.
Ruby: Vậy thế chị có thể là gì?
Rosie: Chị và Gary có thể là những người phục vụ giải trí buổi tối. Hai người có thể nhảy salsa cho đến khi gục xuống thì thôi.
Ruby: Với chị thì điều đó nghe cứ như thiên đường ấy. À, Rosie, tốt hơn em nên tăng tố cho cái mông của em và cho cái doanh nghiệp khách sạn ấy cất cánh lên trước khi tất cả chúng ta đều già và tóc muối tiêu hết đi.
Rosie: Em đang làm việc với dự án đấy đây. Vậy Teddy thế nào sau cú sốc của việc hai mẹ con giành chiến thắng trong cuộc thi salsa?
Ruby: Ồ, hắn ta chờ đợi từng ngày chuyện đấy xảy đến. Nhưng nói một cách nghiêm túc thì Rosie, chị đang thấy cách cư xử của hắn khó mà chịu nổi. Khi hắn biết rằng bọn chị đã thắng trong cuộc thi và rằng bọn chị sẽ nhảy ở nhà hàng George, hắn ta kinh ngạc nhảy dựng lên. Nhưng chắc là hắn ta đụng đầu phải cái gì đó vì một tối hôm nọ hắn đã đề nghị được lái xe chở mẹ con chị đến lớp học nhảy, điều này khiến chị suýt nữa lăn đùng ra chết, và hắn ta đến câu lạc bộ gay vào thứ Sáu (hắn hoặc thật sự tự hào về chị và Gary hoặc đã chán ngấy việc chị từ chối là cái áo sơ mi cho hắn quá rồi). Mặc dù vậy, hắn đã kéo một lô bạn của hắn để đảm bảo rằng không có ai thử làm gì buồn cười với hắn. Cứ giả sử như có một ai, giống đực hay giống cái, thử làm gì đó với Teddy xem. À, về chị thế là đủ rồi đấy. Các kế hoạch của em cho tuần này thế nào?
Rosie: À, em bắt đầu làm việc bán thời gian (với bọn trẻ con có kinh nghiệm làm việc), trong đó có việc in ra những bức thư của nhà trường giải thích ngày quay lại trường vào tháng sau cho học sinh, bọn em cho thư vào phong bì, dính tem lên, dán phong bì lại và đi gửi bưu điện. Em không biết chị thế nào nhưng em thì thấy bị mê hoặc với ý tưởng đó. Nhưng ít nhất thì việc đó cũng chỉ kéo dài độ vài tuần thôi và khi bọn trẻ con đi học lại thì em sẽ phải làm cả ngày. Ngoài ra em đang cố gắng để biến cái nhà trọ này có vẻ giống nhà một tí đây. Brian Nhè đã rất đắc lực giúp đỡ, chị có tin hay không. Anh ta thuê một chiếc máy đánh bóng trong một ngày và ngày mai bọn em sẽ dỡ bỏ những tấm thảm sàn bốc mùi rồi rải cát, đánh bóng sàn nhà trong tất cả các phòng. Em sợ khi nghĩ về những gì bọn em có thể tìm thấy dưới lớp thảm. Có thể là vài xác chết cũng nên.
Katie và Toby đang rất vui tươi với việc xé giấy dán tường ra khỏi tường – à, xé những gì còn lại ấy. Bọn em sẽ sơn tường màu trắng, vì dù với một cái bóng đèn một triệu oát đi nữa thì chỗ này trông vẫn cứ như một cái hang. Nó cần được làm cho sáng sủa lên và em sẽ đi theo trường phái vẻ ngoài tối thiểu, không phải vì em theo mốt và sành điệu đâu mà vì thật sự em không có nhiều đồ đạc đến thế. Em sẽ kéo lớp thảm tường xuống và đốt chúng trong một nghi lễ trang trọng.
Em trai yêu quý Kevin của em quá vui sướng được về lại Dublin và cướp phá nhà của kẻ-tên-là-gì-đó để tìm những vật dụng còn lại của em, những thứ mà hắn ta đã rất vui vẻ đưa lại cho nó, có lẽ vì hắn sợ bị đấm vỡ mũi cũng nên. Em thậm chí còn lấy được chiếc trường kỷ màu đen bằng da đã ở trong căn nhà đó trước cả khi em lấy hắn, nhưng kệ thôi, em xứng đáng có nó.
Ruby: Nghe có vẻ như ngôi nhà sẽ rất đáng yêu, Rosie. Một ngôi nhà đích thực.
Rosie: Ừ, bây giờ tất cả những gì em cần làm là loại bỏ được cái mùi ca ri lởn vởn xung quanh và rỉ ra qua những bức tường của cả tòa nhà mà thôi. Thứ này sẽ làm em ớn ăn độ Ấn Độ mãi mãi.
Ruby: Đó chính là thực đơn ăn kiêng tốt nhất mà chị nghe nói đến đấy. Sống phía trên một nhà hàng và mùi đồ ăn sẽ khiến ta phát ớn thức ăn.
Rosie: Em thì nghĩ chị sẽ làm gì đấy khác ở đó.
Ei Je từ Singapore!
Bố mẹ đang có một khoảng thời gian tuyệt diệu ở đây. Bố mẹ chẳng muốn về nhà gì cả!
Chúc may mắn với công việc mới của con tuần này nhé, con yêu. Ở đây khi nằm dài trên bể bơi bố mẹ đang nghĩ về con! (Đùa đấy!)
Yêu con,
Bố mẹ
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Cậu có rảnh một phút để chat không?
Rosie: Không, xin lỗi tớ đang bận liếm tem.
Alex: OK, OK. Tớ có thể gọi điện cho cậu lúc nào đó sau được không?
Rosie: Tớ chỉ đùa thôi, Alex. Cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi đã yêu cầu tớ soạn ra bức thư đầu tiên của năm vì thế tớ đang vào website của trường, cố gắng hình dung điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra xứng đáng để được viết. Tớ đang nghĩ sẽ viết về chủ đề chính là tớ đang làm việc tại đây.
Alex: Công việc thế nào?
Rosie: Cũng ổn. Tớ đã ở đây được vài tuần, tớ đã quen việc và rồi sẽ ổn thôi. Không có gì để viết được thật nhiều cả.
Alex: Xin lỗi vì tớ không liên lạc lại sớm hơn. Tớ không nhận ra rằng đã lâu đến thế. Thời gian lại trôi vèo vèo.
Rosie: Không sao. Tớ đoán là cậu bận. Bây giờ tớ đã dọn vào ở trong căn hộ của tớ.
Alex: Ồ, đúng rồi nhỉ. Nó thế nào?
Rosie: Nó ổn. Lúc bọn tớ dọn vào thì nó cực kỳ kinh khủng, nhưng Brian Nhè đã thật sự giúp được rất nhiều. Anh ta sửa tất cả những gì hỏng hóc và lau sạch những gì ố bẩn. Cứ như một tên nô lệ nhỏ bé ấy.
Alex: Vậy là cậu và cậu ta đã hòa thuận với nhau rồi?
Rosie: Tốt hơn rồi. Bây giờ tớ chỉ còn cái thôi thúc phải bóp cổ chết anh ta mỗi ngày có khoảng mười lần thôi.
Alex: À, đó mới là khởi đầu. Có gì lãng mạn không?
Rosie: Cái gì? Với Brian Nhè ấy à? Cậu cần phải đi kiểm tra đầu óc đi. Người đàn ông ấy được tạo nên chỉ cho giẻ lau nhà và việc đánh bóng sàn mà thôi.
Alex: Ồ. Có ai khác trong đời cậu nữa không?
Rosie: Có, thật sự là có. Một cô con gái 13 tuổi, một công việc mới và một cái ngăn kéo đầy hóa đơn. Tay tớ đang đầy ứ mọi thứ lúc này đây. Mặc dù anh chàng hàng xóm đã yêu cầu tớ đi chơi, hẹn hò với anh ta cuối tuần này.
Alex: Vậy cậu sẽ đi chơi với anh ta à?
Rosie: Để tớ kể cho cậu nghe một chút về anh ta đã và sau đó có lẽ cậu có thể giúp tớ với tình trạng mắc kẹt mà tớ đang phải đối mặt này. Tên anh ta là Sanjay, anh ta 60 tuổi, anh ta đã kết hôn, sống với vợ và hai đứa con trai, sở hữu và điều hành nhà hàng bán đồ ăn Ấn Độ mang về ở dưới nhà. Ồ, và cậu sẽ không bao giờ đoán được anh ta mời tớ đi ăn tối ở đâu đâu.
Alex: Ở đâu?
Rosie: Nhà hàng đồ ăn mang về của anh ta. Anh ta nói anh ta sẽ trả tiền.
Alex: Vậy đó là tình trạng mắc kẹt của cậu à?
Rosie: Rất ngộ nghĩnh.
Alex: À, ít nhất thì cậu cũng có những người hàng xóm rất thân thiện.
Rosie: Cho đến nay thì anh ta không phải là người tử tế nhất. Ngoài ra còn có người chủ cửa hiệu xăm mình (cũng ở dưới căn hộ của tớ) nữa. Anh ta xăm đầy người từ đầu đến chân. Anh ta có mớ tóc đen dài bóng mượt như nhung được buộc ra sau thành một cái đuôi ngựa, và bộ râu dê cắt tỉa gọn gàng quanh miệng. Anh ta cao hơn mét tám, ngày nào cũng mặc quần da, áo gilê da và đi đôi bốt có gót sắt. Khi không bận khoan lên ai đó dưới nhà thì anh ta sẽ bật nhạc ầm ĩ từ căn hộ bên cạnh nhà tớ.
Alex: Tớ chắc rằng cậu đã chuyển đến ở bên cạnh một người hâm mộ nhạc rock nặng.
Rosie: Cậu đã sai ở điểm này. Tên anh ta là Rupert; anh ta 35 tuổi, tốt nghiệp trường Đại học Trinity danh tiếng ở Dublin, ở đó anh ta lấy bằng Cử nhân Lịch sử Ireland và một bằng Thạc sĩ Văn học Ireland. James Joyce là thần tượng của anh ta và dọc bộ ngực của anh ta là câu trích dẫn “Sai lầm là những cánh cửa dẫn đến khám phá”.
Anh ta là fan hâm mộ nhiệt tình của nhạc cổ điển và nhạc kịch, chiều nào lúc 5 giờ khi anh ta đóng cửa hiệu và đếm tiền cho buổi tối anh ta cũng bật bản Concerto Piano Số 2 cung B thứ, Op.83 của Brahms to điếc cả tai. Sau đó anh ta đi lên phòng nấu bữa ăn có mùi thơm ngon không thể tả và ngồi xuống đọc cuốn Ulysses lần thứ một tỷ trongkhi lắng nghe âm thanh của đĩa The Best of Pavarotti bật thật to qua bộ loa (đặc biệt chú ý đến bài “Nessun dorma”).
Katie và tớ thật sự đến nay đã thuộc tất cả lời của bài ấy và Toby đã ụp một cái gối lên đầu, đứng trên trường kỷ và lẩm bẩm theo nhạc. Ít nhất Rupert cũng đang giáo dục bọn trẻ. Katie thì đang điên lên với việc trộn nhạc bản “Nessun dorma” với một bản nhạc nhảy mà nó đã tự tạo nên trên cái mớ dụng cụ ghi âm và chơi nhạc mới của nó. Brian Nhè đã mua cho nó bộ ấy, điều này khiến tớ điên tiết lên vì tớ đã có kế hoạch mua cho con bé làm quà Giáng sinh rồi. Nhưng tớ đã bắt con bé để cái bộ ấy ở căn phòng thuê của anh ta, vì thế con bé sẽ không thể làm phiền hàng xóm của tớ. Mặc dù nói thật là tớ thật sự không biết tại sao tớ lại quan tâm đến việc đó, với tất cả những âm thanh, mùi vị xung quanh bọn tớ. Ồ đúng, và tớ đã nhắc đến Nữ thánh tử vì đạo Joan of Arc đang sống ở phía bên kia nhà bọn tớ chưa nhỉ?
Alex: Ha ha, không, cậu chưa nhắc đến.
Rosie: À, người phụ nữ ấy (tên cô ta là Joan, Mary hay Brigid gì đó) độ gần 30 tuổi. Ngày đầu bọn tớ dọn đến cô ta đã xuất hiện để chào hỏi và khi nhận ra rằng chỉ có mỗi tớ và Katie, và rằng việc tớ sống đơn thân không phải vì bi kịch mất chồng (hay chồng chết), cô ta đã bỏ đi khá thô lỗ và kể từ đó không thèm nói chuyện với bọn tớ lần nào nữa.
Alex: À, ít nhất là cô ta cũng im lặng.
Rosie: Chỉ là cô ta lờ tớ đi thôi, con người tội lỗi trong cả khu nhà, điều đó không có nghĩa là cô ta sống yên lặng. Tớ nhận thấy tối thứ Hai nào cũng có hàng đàn voi tìm đường trèo lên gác đến tầng của bọn tớ và đi vào căn hộ của Joan of Arc. Sau những điều tra tiếp theo tớ thấy tuần nào cũng có độ 20 người đến chơi, tất cả đều mang những món quà Kinh Thánh trong tay.
Khả năng điều tra xa hơn của tớ đã dẫn tớ tới chỗ tin rằng tuần nào cô ta cũng tổ chức các nhóm đọc Kinh Thánh. Bây giờ cô ta để một tấm biển trên cửa đề “Bạn sẽ bước sau Chúa, sợ hãi Người, giữ những cam kết với Người và tuân theo lời nói của Người, bạn sẽ phục vụ Người và trung trinh[17] với Người”. Tớ muốn hỏi là “trung trinh” có nghĩa gì? Có ai đã nghe thấy từ ấy bao giờ chưa?
Alex: Ha ha, Rosie. Ồ, tớ thật sự không bít!
Rosie: Ý cậu muốn nói là BIẾT, không phải BÍT. Cậu không bao giờ học được à? Mà ở phía dưới nhà tớ còn có một gia đình người Nigeria. Zareb, Malika và bốn đứa con của họ. Và tớ nghĩ nơi này quá nhỏ đối với tớ và Katie.
Alex: Bố mẹ cậu thế nào?
Rosie: Ông bố và bà mẹ đa ngôn ngữ của tớ, cậu muốn nói thế phải không? À, họ đang có khoảng thời gian của riêng mình sống xa tất cả bọn tớ. Gần đây mẹ mới kỷ niệm sinh nhật thứ 60; mẹ gửi cho tớ một cái thiệp đề “Zdravstvuite từ nước Nga!” Tớ có thể hình dung ra hai ông bà đang vui vẻ thư giãn như đôi vợ chồng già trong phim “Thuyền tình” ấy. Lại nói về cái chữ T kinh khủng ấy, thế có gì với tất cả những câu hỏi cá nhân về cuộc sống tình ái của tớ thế?
Alex: Vì tớ muốn cậu tìm thấy ai đó, đó là lý do. Tớ muốn cậu hạnh phúc.
Rosie: Alex, tớ chẳng bao giờ tìm thấy hạnh phúc với một người khác và cậu biết thế. Tớ đã ly thân với chồng; và tớ sẽ chưa đi tìm một nạn nhân mới đâu. Có thể là sẽ không bao giờ đi tìm nữa.
Alex: Không bao giờ?
Rosie: Có thể. À, tớ sẽ không lấy chồng nữa đâu, cái ấy thì chắc chắn. Tớ đã quen với cuộc sống mới của tớ rồi. Tớ có một ngôi nhà mới, một công việc mới, một cô con gái đang dậy thì, tớ 32 tuổi và tớ đang bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời. Tớ nghĩ cuối cùng thì tớ đã trưởng thành. Dù sao việc sống một mình cũng chẳng có gì sai trái. Cậu phải biết chứ.
Alex: Tớ không sống một mình.
Rosie: Chưa thôi.
Alex: Không, tớ không. Tớ sẽ không.
Rosie: Tại sao, cậu đã đổi ý về việc chia tay với Bethany Lẳng lơ rồi à?
Alex: Tâm trí tớ không bao giờ quyết định ngay lập tức để rồi sau đấy đổi ý, và làm ơn đừng có gọi cô ấy là lẳng lơ. Tớ chưa bao giờ nói rằng tớ sẽ kết thúc mối quan hệ của tớ và Bethany.
Rosie: À, đối với tớ thì có vẻ cậu đã nói thế khi tháng trước bọn mình bàn về vấn đề ấy ở bữa tối.
Alex: Ừ, à, đừng có để ý đến bữa tối ấy. Đầu tớ lúc ấy cứ đẩu đâu. Điều tớ đang nói lúc này là tớ muốn tớ hạnh phúc với Bethany và cậu hạnh phúc với ai đó và rồi cả hai chúng ta đều hạnh phúc với mọi người.
Rosie: Tớ biết rồi. Cậu chỉ không muốn tớ sống một mình vì tớ làm cậu mất tập trung. Nếu tớ ở cùng một người đàn ông thì cậu nghĩ có lẽ cậu có thể rời tay khỏi tớ được rồi. Trong thâm tâm tớ biết đấy là tất cả vấn đề mà. Tớ đã hiểu rõ cậu rồi, Alex Stewart. Cậu yêu tớ. Cậu muốn tớ có con của cậu. Cậu không thể chịu thêm một ngày nữa không có tớ.
Alex: Tớ… không bít… phải nói gì…
Rosie: Thư giãn đi, tớ đùa đấy. Những điều xảy ra với tớ đã khiến cậu đổi ý về Bethany à?
Alex: Ồ, đừng có quay lại vấn đề ấy nữa…
Rosie: Alex, tớ là bạn thân nhất của cậu, tớ đã biết cậu từ khi tớ năm tuổi. Không ai biết rõ cậu hơn tớ. Tớ sẽ hỏi câu này lần cuối cùng và đừng có nói dối tớ. Những điều xảy ra với tớ đã làm cậu đổi ý về việc chia tay với Bethany Lẳng lơ à?
Alex: Cô ấy có bầu.
Rosie: Ôi trời đất ơi. Thỉnh thoảng, vì tớ là bạn thân của cậu, tớ nghĩ cậu bình thường, giống tớ. Thế rồi thỉnh thoảng cậu lại nhắc tớ nhớ ra rằng cậu là đàn ông.
Phil: Chờ một phút, Alex. Vài năm trước em đã cố gắng phá vỡ cuộc hôn nhân của Rosie và bây giờ em lại nói với anh rằng em muốn cô ấy gặp ai đó khác à?
Alex: Phải.
Phil: Chỉ vì khi em ở cùng Bethany, em bị cám dỗ à?
Alex: Không! Em không nói thế!
Phil: À, nghe có vẻ như thế đấy. Với tốc độ của hai đứa đang đi thì anh không nghĩ rằng hai đứa xứng đáng có được nhau đâu.
Magandang tanghali po từ Phillipines nhé!
Bố mẹ mới rời khỏi mỏm cuối của nước Úc vài ngày trước. Bố mẹ đã ở Brisbane và Sydney – rất đẹp. Sẽ ở đây thêm một thời gian, sau đó đến Trung Quốc ít ngày.
Yêu và nhớ hai đứa nhiều.
Bố mẹ
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Bethany Lẳng lơ
Vậy Alex, cậu đã bỏ cô ta chưa?
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Quan tâm đến việc của cậu ấy
Rosie, ngừng lại ngay! Tớ sẽ nói cho cậu biết nếu tớ bỏ!
Ni hao từ Trung Quốc,
Xin lỗi vì bố mẹ không thể có mặt để đỡ con một tay khi con dọn nhà. Chúc con may mắn trong ngôi nhà mới. Bố mẹ chắc nó sẽ đem lại cho con nhiều hạnh phúc.
Yêu con, Bố mẹ xxx
Rosie: Nơi này thật là kinh tởm, chị Ruby. Thật sự kinh tởm.
Ruby: Ôi thôi nào. Không thể tệ hơn nhà của chị đâu.
Rosie: Tệ hơn nhà của chị 100 lần.
Ruby: Có tồn tại một nơi như thế à? Chúa phù hộ cho em. Thế nó tồi tệ ở điểm nào?
Rosie: À, để xem nào, em nên bắt đầu từ đâu đây? Hmm…, em có nên kể cho chị nghe rằng đó là một căn hộ tầng hai ở phía trên tổ hợp các cửa hàng trong đó có một cửa hiệu xăm mình và một nhà hàng đồ ăn mang về kiểu Ấn đã thành công trong việc để lại các vệt món tikka masala khắp quần áo của em không?
Có lẽ em nên kể cho chị nghe về lớp giấy dán tường hoa màu xanh và xám của những năm 1970 tuyệt vời treo lủng lẳng rủ xuống từ bức tường, và em cũng không muốn quên thực tế là còn có cả những tấm rèm cửa cũng rất tương xứng nữa.
Hmm… thật sự thì có lẽ em nên bắt đầu từ lớp thảm sàn màu nâu với những vệt ố trông rất gây tò mò thấm sâu vào mặt len, cũng như những vệt cháy của xì gà và những mùi hôi bí ẩn. Em nghĩ nó đã có ở đó khoảng 30 năm nay rồi và chưa bao giờ được hút bụi. Bếp nhỏ đến mức khi hai người cùng đứng trong đó thì có một người phải lùi lại người kia mới ra được. Nhưng ít nhất thì có nước và toilet cũng xả được.
Không còn nghi ngờ gì nữa rằng giá thuê nhà rẻ đến mức nực cười; không có ai đầu óc tỉnh táo lại muốn sống ở đây cả.
Ruby: Em.
Rosie: Ừ, à mà em sẽ không sống ở đây lâu đâu. Em sẽ để dành được hàng đống tiền một cách thần kỳ và đưa bọn em ra khỏi đây.
Ruby: Và mở một khách sạn.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và sống trên tầng áp mái.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và Kevin có thể là bếp trưởng.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và Alex sẽ là bác sĩ của khách sạn để có thể cứu sống những người bị em đầu độc.
Rosie: Ừ.
Ruby: Và em sẽ là bà chủ kiêm người quản lý.
Rosie: Ừ.
Ruby: Vậy thế chị có thể là gì?
Rosie: Chị và Gary có thể là những người phục vụ giải trí buổi tối. Hai người có thể nhảy salsa cho đến khi gục xuống thì thôi.
Ruby: Với chị thì điều đó nghe cứ như thiên đường ấy. À, Rosie, tốt hơn em nên tăng tố cho cái mông của em và cho cái doanh nghiệp khách sạn ấy cất cánh lên trước khi tất cả chúng ta đều già và tóc muối tiêu hết đi.
Rosie: Em đang làm việc với dự án đấy đây. Vậy Teddy thế nào sau cú sốc của việc hai mẹ con giành chiến thắng trong cuộc thi salsa?
Ruby: Ồ, hắn ta chờ đợi từng ngày chuyện đấy xảy đến. Nhưng nói một cách nghiêm túc thì Rosie, chị đang thấy cách cư xử của hắn khó mà chịu nổi. Khi hắn biết rằng bọn chị đã thắng trong cuộc thi và rằng bọn chị sẽ nhảy ở nhà hàng George, hắn ta kinh ngạc nhảy dựng lên. Nhưng chắc là hắn ta đụng đầu phải cái gì đó vì một tối hôm nọ hắn đã đề nghị được lái xe chở mẹ con chị đến lớp học nhảy, điều này khiến chị suýt nữa lăn đùng ra chết, và hắn ta đến câu lạc bộ gay vào thứ Sáu (hắn hoặc thật sự tự hào về chị và Gary hoặc đã chán ngấy việc chị từ chối là cái áo sơ mi cho hắn quá rồi). Mặc dù vậy, hắn đã kéo một lô bạn của hắn để đảm bảo rằng không có ai thử làm gì buồn cười với hắn. Cứ giả sử như có một ai, giống đực hay giống cái, thử làm gì đó với Teddy xem. À, về chị thế là đủ rồi đấy. Các kế hoạch của em cho tuần này thế nào?
Rosie: À, em bắt đầu làm việc bán thời gian (với bọn trẻ con có kinh nghiệm làm việc), trong đó có việc in ra những bức thư của nhà trường giải thích ngày quay lại trường vào tháng sau cho học sinh, bọn em cho thư vào phong bì, dính tem lên, dán phong bì lại và đi gửi bưu điện. Em không biết chị thế nào nhưng em thì thấy bị mê hoặc với ý tưởng đó. Nhưng ít nhất thì việc đó cũng chỉ kéo dài độ vài tuần thôi và khi bọn trẻ con đi học lại thì em sẽ phải làm cả ngày. Ngoài ra em đang cố gắng để biến cái nhà trọ này có vẻ giống nhà một tí đây. Brian Nhè đã rất đắc lực giúp đỡ, chị có tin hay không. Anh ta thuê một chiếc máy đánh bóng trong một ngày và ngày mai bọn em sẽ dỡ bỏ những tấm thảm sàn bốc mùi rồi rải cát, đánh bóng sàn nhà trong tất cả các phòng. Em sợ khi nghĩ về những gì bọn em có thể tìm thấy dưới lớp thảm. Có thể là vài xác chết cũng nên.
Katie và Toby đang rất vui tươi với việc xé giấy dán tường ra khỏi tường – à, xé những gì còn lại ấy. Bọn em sẽ sơn tường màu trắng, vì dù với một cái bóng đèn một triệu oát đi nữa thì chỗ này trông vẫn cứ như một cái hang. Nó cần được làm cho sáng sủa lên và em sẽ đi theo trường phái vẻ ngoài tối thiểu, không phải vì em theo mốt và sành điệu đâu mà vì thật sự em không có nhiều đồ đạc đến thế. Em sẽ kéo lớp thảm tường xuống và đốt chúng trong một nghi lễ trang trọng.
Em trai yêu quý Kevin của em quá vui sướng được về lại Dublin và cướp phá nhà của kẻ-tên-là-gì-đó để tìm những vật dụng còn lại của em, những thứ mà hắn ta đã rất vui vẻ đưa lại cho nó, có lẽ vì hắn sợ bị đấm vỡ mũi cũng nên. Em thậm chí còn lấy được chiếc trường kỷ màu đen bằng da đã ở trong căn nhà đó trước cả khi em lấy hắn, nhưng kệ thôi, em xứng đáng có nó.
Ruby: Nghe có vẻ như ngôi nhà sẽ rất đáng yêu, Rosie. Một ngôi nhà đích thực.
Rosie: Ừ, bây giờ tất cả những gì em cần làm là loại bỏ được cái mùi ca ri lởn vởn xung quanh và rỉ ra qua những bức tường của cả tòa nhà mà thôi. Thứ này sẽ làm em ớn ăn độ Ấn Độ mãi mãi.
Ruby: Đó chính là thực đơn ăn kiêng tốt nhất mà chị nghe nói đến đấy. Sống phía trên một nhà hàng và mùi đồ ăn sẽ khiến ta phát ớn thức ăn.
Rosie: Em thì nghĩ chị sẽ làm gì đấy khác ở đó.
Ei Je từ Singapore!
Bố mẹ đang có một khoảng thời gian tuyệt diệu ở đây. Bố mẹ chẳng muốn về nhà gì cả!
Chúc may mắn với công việc mới của con tuần này nhé, con yêu. Ở đây khi nằm dài trên bể bơi bố mẹ đang nghĩ về con! (Đùa đấy!)
Yêu con,
Bố mẹ
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Cậu có rảnh một phút để chat không?
Rosie: Không, xin lỗi tớ đang bận liếm tem.
Alex: OK, OK. Tớ có thể gọi điện cho cậu lúc nào đó sau được không?
Rosie: Tớ chỉ đùa thôi, Alex. Cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi đã yêu cầu tớ soạn ra bức thư đầu tiên của năm vì thế tớ đang vào website của trường, cố gắng hình dung điều gì đã xảy ra hoặc sẽ xảy ra xứng đáng để được viết. Tớ đang nghĩ sẽ viết về chủ đề chính là tớ đang làm việc tại đây.
Alex: Công việc thế nào?
Rosie: Cũng ổn. Tớ đã ở đây được vài tuần, tớ đã quen việc và rồi sẽ ổn thôi. Không có gì để viết được thật nhiều cả.
Alex: Xin lỗi vì tớ không liên lạc lại sớm hơn. Tớ không nhận ra rằng đã lâu đến thế. Thời gian lại trôi vèo vèo.
Rosie: Không sao. Tớ đoán là cậu bận. Bây giờ tớ đã dọn vào ở trong căn hộ của tớ.
Alex: Ồ, đúng rồi nhỉ. Nó thế nào?
Rosie: Nó ổn. Lúc bọn tớ dọn vào thì nó cực kỳ kinh khủng, nhưng Brian Nhè đã thật sự giúp được rất nhiều. Anh ta sửa tất cả những gì hỏng hóc và lau sạch những gì ố bẩn. Cứ như một tên nô lệ nhỏ bé ấy.
Alex: Vậy là cậu và cậu ta đã hòa thuận với nhau rồi?
Rosie: Tốt hơn rồi. Bây giờ tớ chỉ còn cái thôi thúc phải bóp cổ chết anh ta mỗi ngày có khoảng mười lần thôi.
Alex: À, đó mới là khởi đầu. Có gì lãng mạn không?
Rosie: Cái gì? Với Brian Nhè ấy à? Cậu cần phải đi kiểm tra đầu óc đi. Người đàn ông ấy được tạo nên chỉ cho giẻ lau nhà và việc đánh bóng sàn mà thôi.
Alex: Ồ. Có ai khác trong đời cậu nữa không?
Rosie: Có, thật sự là có. Một cô con gái 13 tuổi, một công việc mới và một cái ngăn kéo đầy hóa đơn. Tay tớ đang đầy ứ mọi thứ lúc này đây. Mặc dù anh chàng hàng xóm đã yêu cầu tớ đi chơi, hẹn hò với anh ta cuối tuần này.
Alex: Vậy cậu sẽ đi chơi với anh ta à?
Rosie: Để tớ kể cho cậu nghe một chút về anh ta đã và sau đó có lẽ cậu có thể giúp tớ với tình trạng mắc kẹt mà tớ đang phải đối mặt này. Tên anh ta là Sanjay, anh ta 60 tuổi, anh ta đã kết hôn, sống với vợ và hai đứa con trai, sở hữu và điều hành nhà hàng bán đồ ăn Ấn Độ mang về ở dưới nhà. Ồ, và cậu sẽ không bao giờ đoán được anh ta mời tớ đi ăn tối ở đâu đâu.
Alex: Ở đâu?
Rosie: Nhà hàng đồ ăn mang về của anh ta. Anh ta nói anh ta sẽ trả tiền.
Alex: Vậy đó là tình trạng mắc kẹt của cậu à?
Rosie: Rất ngộ nghĩnh.
Alex: À, ít nhất thì cậu cũng có những người hàng xóm rất thân thiện.
Rosie: Cho đến nay thì anh ta không phải là người tử tế nhất. Ngoài ra còn có người chủ cửa hiệu xăm mình (cũng ở dưới căn hộ của tớ) nữa. Anh ta xăm đầy người từ đầu đến chân. Anh ta có mớ tóc đen dài bóng mượt như nhung được buộc ra sau thành một cái đuôi ngựa, và bộ râu dê cắt tỉa gọn gàng quanh miệng. Anh ta cao hơn mét tám, ngày nào cũng mặc quần da, áo gilê da và đi đôi bốt có gót sắt. Khi không bận khoan lên ai đó dưới nhà thì anh ta sẽ bật nhạc ầm ĩ từ căn hộ bên cạnh nhà tớ.
Alex: Tớ chắc rằng cậu đã chuyển đến ở bên cạnh một người hâm mộ nhạc rock nặng.
Rosie: Cậu đã sai ở điểm này. Tên anh ta là Rupert; anh ta 35 tuổi, tốt nghiệp trường Đại học Trinity danh tiếng ở Dublin, ở đó anh ta lấy bằng Cử nhân Lịch sử Ireland và một bằng Thạc sĩ Văn học Ireland. James Joyce là thần tượng của anh ta và dọc bộ ngực của anh ta là câu trích dẫn “Sai lầm là những cánh cửa dẫn đến khám phá”.
Anh ta là fan hâm mộ nhiệt tình của nhạc cổ điển và nhạc kịch, chiều nào lúc 5 giờ khi anh ta đóng cửa hiệu và đếm tiền cho buổi tối anh ta cũng bật bản Concerto Piano Số 2 cung B thứ, Op.83 của Brahms to điếc cả tai. Sau đó anh ta đi lên phòng nấu bữa ăn có mùi thơm ngon không thể tả và ngồi xuống đọc cuốn Ulysses lần thứ một tỷ trongkhi lắng nghe âm thanh của đĩa The Best of Pavarotti bật thật to qua bộ loa (đặc biệt chú ý đến bài “Nessun dorma”).
Katie và tớ thật sự đến nay đã thuộc tất cả lời của bài ấy và Toby đã ụp một cái gối lên đầu, đứng trên trường kỷ và lẩm bẩm theo nhạc. Ít nhất Rupert cũng đang giáo dục bọn trẻ. Katie thì đang điên lên với việc trộn nhạc bản “Nessun dorma” với một bản nhạc nhảy mà nó đã tự tạo nên trên cái mớ dụng cụ ghi âm và chơi nhạc mới của nó. Brian Nhè đã mua cho nó bộ ấy, điều này khiến tớ điên tiết lên vì tớ đã có kế hoạch mua cho con bé làm quà Giáng sinh rồi. Nhưng tớ đã bắt con bé để cái bộ ấy ở căn phòng thuê của anh ta, vì thế con bé sẽ không thể làm phiền hàng xóm của tớ. Mặc dù nói thật là tớ thật sự không biết tại sao tớ lại quan tâm đến việc đó, với tất cả những âm thanh, mùi vị xung quanh bọn tớ. Ồ đúng, và tớ đã nhắc đến Nữ thánh tử vì đạo Joan of Arc đang sống ở phía bên kia nhà bọn tớ chưa nhỉ?
Alex: Ha ha, không, cậu chưa nhắc đến.
Rosie: À, người phụ nữ ấy (tên cô ta là Joan, Mary hay Brigid gì đó) độ gần 30 tuổi. Ngày đầu bọn tớ dọn đến cô ta đã xuất hiện để chào hỏi và khi nhận ra rằng chỉ có mỗi tớ và Katie, và rằng việc tớ sống đơn thân không phải vì bi kịch mất chồng (hay chồng chết), cô ta đã bỏ đi khá thô lỗ và kể từ đó không thèm nói chuyện với bọn tớ lần nào nữa.
Alex: À, ít nhất là cô ta cũng im lặng.
Rosie: Chỉ là cô ta lờ tớ đi thôi, con người tội lỗi trong cả khu nhà, điều đó không có nghĩa là cô ta sống yên lặng. Tớ nhận thấy tối thứ Hai nào cũng có hàng đàn voi tìm đường trèo lên gác đến tầng của bọn tớ và đi vào căn hộ của Joan of Arc. Sau những điều tra tiếp theo tớ thấy tuần nào cũng có độ 20 người đến chơi, tất cả đều mang những món quà Kinh Thánh trong tay.
Khả năng điều tra xa hơn của tớ đã dẫn tớ tới chỗ tin rằng tuần nào cô ta cũng tổ chức các nhóm đọc Kinh Thánh. Bây giờ cô ta để một tấm biển trên cửa đề “Bạn sẽ bước sau Chúa, sợ hãi Người, giữ những cam kết với Người và tuân theo lời nói của Người, bạn sẽ phục vụ Người và trung trinh[17] với Người”. Tớ muốn hỏi là “trung trinh” có nghĩa gì? Có ai đã nghe thấy từ ấy bao giờ chưa?
Alex: Ha ha, Rosie. Ồ, tớ thật sự không bít!
Rosie: Ý cậu muốn nói là BIẾT, không phải BÍT. Cậu không bao giờ học được à? Mà ở phía dưới nhà tớ còn có một gia đình người Nigeria. Zareb, Malika và bốn đứa con của họ. Và tớ nghĩ nơi này quá nhỏ đối với tớ và Katie.
Alex: Bố mẹ cậu thế nào?
Rosie: Ông bố và bà mẹ đa ngôn ngữ của tớ, cậu muốn nói thế phải không? À, họ đang có khoảng thời gian của riêng mình sống xa tất cả bọn tớ. Gần đây mẹ mới kỷ niệm sinh nhật thứ 60; mẹ gửi cho tớ một cái thiệp đề “Zdravstvuite từ nước Nga!” Tớ có thể hình dung ra hai ông bà đang vui vẻ thư giãn như đôi vợ chồng già trong phim “Thuyền tình” ấy. Lại nói về cái chữ T kinh khủng ấy, thế có gì với tất cả những câu hỏi cá nhân về cuộc sống tình ái của tớ thế?
Alex: Vì tớ muốn cậu tìm thấy ai đó, đó là lý do. Tớ muốn cậu hạnh phúc.
Rosie: Alex, tớ chẳng bao giờ tìm thấy hạnh phúc với một người khác và cậu biết thế. Tớ đã ly thân với chồng; và tớ sẽ chưa đi tìm một nạn nhân mới đâu. Có thể là sẽ không bao giờ đi tìm nữa.
Alex: Không bao giờ?
Rosie: Có thể. À, tớ sẽ không lấy chồng nữa đâu, cái ấy thì chắc chắn. Tớ đã quen với cuộc sống mới của tớ rồi. Tớ có một ngôi nhà mới, một công việc mới, một cô con gái đang dậy thì, tớ 32 tuổi và tớ đang bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời. Tớ nghĩ cuối cùng thì tớ đã trưởng thành. Dù sao việc sống một mình cũng chẳng có gì sai trái. Cậu phải biết chứ.
Alex: Tớ không sống một mình.
Rosie: Chưa thôi.
Alex: Không, tớ không. Tớ sẽ không.
Rosie: Tại sao, cậu đã đổi ý về việc chia tay với Bethany Lẳng lơ rồi à?
Alex: Tâm trí tớ không bao giờ quyết định ngay lập tức để rồi sau đấy đổi ý, và làm ơn đừng có gọi cô ấy là lẳng lơ. Tớ chưa bao giờ nói rằng tớ sẽ kết thúc mối quan hệ của tớ và Bethany.
Rosie: À, đối với tớ thì có vẻ cậu đã nói thế khi tháng trước bọn mình bàn về vấn đề ấy ở bữa tối.
Alex: Ừ, à, đừng có để ý đến bữa tối ấy. Đầu tớ lúc ấy cứ đẩu đâu. Điều tớ đang nói lúc này là tớ muốn tớ hạnh phúc với Bethany và cậu hạnh phúc với ai đó và rồi cả hai chúng ta đều hạnh phúc với mọi người.
Rosie: Tớ biết rồi. Cậu chỉ không muốn tớ sống một mình vì tớ làm cậu mất tập trung. Nếu tớ ở cùng một người đàn ông thì cậu nghĩ có lẽ cậu có thể rời tay khỏi tớ được rồi. Trong thâm tâm tớ biết đấy là tất cả vấn đề mà. Tớ đã hiểu rõ cậu rồi, Alex Stewart. Cậu yêu tớ. Cậu muốn tớ có con của cậu. Cậu không thể chịu thêm một ngày nữa không có tớ.
Alex: Tớ… không bít… phải nói gì…
Rosie: Thư giãn đi, tớ đùa đấy. Những điều xảy ra với tớ đã khiến cậu đổi ý về Bethany à?
Alex: Ồ, đừng có quay lại vấn đề ấy nữa…
Rosie: Alex, tớ là bạn thân nhất của cậu, tớ đã biết cậu từ khi tớ năm tuổi. Không ai biết rõ cậu hơn tớ. Tớ sẽ hỏi câu này lần cuối cùng và đừng có nói dối tớ. Những điều xảy ra với tớ đã làm cậu đổi ý về việc chia tay với Bethany Lẳng lơ à?
Alex: Cô ấy có bầu.
Rosie: Ôi trời đất ơi. Thỉnh thoảng, vì tớ là bạn thân của cậu, tớ nghĩ cậu bình thường, giống tớ. Thế rồi thỉnh thoảng cậu lại nhắc tớ nhớ ra rằng cậu là đàn ông.
Phil: Chờ một phút, Alex. Vài năm trước em đã cố gắng phá vỡ cuộc hôn nhân của Rosie và bây giờ em lại nói với anh rằng em muốn cô ấy gặp ai đó khác à?
Alex: Phải.
Phil: Chỉ vì khi em ở cùng Bethany, em bị cám dỗ à?
Alex: Không! Em không nói thế!
Phil: À, nghe có vẻ như thế đấy. Với tốc độ của hai đứa đang đi thì anh không nghĩ rằng hai đứa xứng đáng có được nhau đâu.
Tác giả :
Cecelia Ahern