Nơi Ấy Có Anh
Chương 60 Chương 60
- Haha, thật buồn cười. Anh đang nói chuyện cứ như thể tôi bỏ rơi anh vậy. Lâm Phong tôi nói cho anh biết, tôi đúng như anh nói, là một cô gái đam mê vật chất. Thậm chí chấp nhận bán thân cho đàn ông chỉ vì tiền. Nhưng ít ra tôi không phải là kẻ thất hứa như anh, một kẻ vì quyền lợi của mình mà ra nước ngoài. Sau đó lại trở về đây nói những lời này lời nọ, cứ như thể mình là kẻ bị tổn thương – Ngân Hằng cười lạnh đáp lại, cô từng nghĩ có thể đối mặt với Lâm Phong như một người bạn, không oán không trách, nhưng mà không ngờ bây giờ trong lòng cô lại nhen lên ngọn lửa cuồng nộ – Xin lỗi, hiện giờ tôi rất bận, tôi không có thời gian rãnh mà nói chuyện phím với anh. Nói xong cô lạnh lùng quay đi vào nhà mình sau đó lấy x e chở Gia Bảo đến trường, mặt kệ Lâm Phong có đứng ở đó nữa hay không.
Nhưng suốt cả buổi làm việc, cô như người mất hồn, thậm chị khi Ngọc Liên đưa cà phê vào cô xém chút nữa là làm đỗ cà phê lên bản vẽ trên bàn. Cô vội vàng dùng chính cái áo khoát của mình mà lau đi vết cà phê, chỉ sợ nó làm bẩn bản thiết kế. Ngọc Liên nhìn thái độ hốt hoảng của cô với bản thiết kế trên bàn thì thắc mắc nhiều lắm.
- Đây là bản thiết kế cho công trình mới hả chị?
- Không phải – Ngân Hằng thừ người ngừng tay lau khẽ giọng đáp.
Ngọc Liên cũng gật đầu, đúng là gần đây bọn họ không nhận thiết kế công trình nào mới hết. Ngọc Liên khẽ liếc trộm bản thiết kế, sau đó cô thốt lên:
- Woa…bản thiết kế này không chê vào đâu được cả, rất tuyệt.
- Chuyện mảnh đất lần trước chị nhờ em, tới đâu rồi?
- Xong xuôi hết rồi, tiền cũng đã trả – Ngọc Liên ưỡng ngực đáp với vẻ đầy tự hào , nhưng sau đó cô chợt nhìn cái bản thiết kế lần nữa rồi kinh ngạc hỏi – Chị, không phải chị định xây nhà theo bản thiết kế ở đó chứ ạ?
- Uhm – Ngân Hằng gật đầu.
- Nhưng mà em cảm thấy chị không nên xây nhà ở đó, thứ nhất là xa chỗ làm quá. Thứ hai, ở đó cũng hẻo lánh, nhà cửa thưa thớt, lỡ có chuyện gì thì sao?
- Không sao, chị thích ở nơi này.
- Tại sao?
- Bởi vì…..- Ngân Hằng khẽ nhắm mắt đáp – Bởi vì một lời hứa hẹn.
Ngân Hằng nói xong rồi bỗng cười chua chát vô cùng. Lời hứa đó, e là chỉ một mình cô còn nhớ, cho dù Lâm Phong còn nhớ thì sao, cậu đã bỏ đi rồi. Bây giờ còn có tư cách trở về trách móc cô là một cô gái đam mê vật chất hay sao?
Vậy thì lời hứa ngày xưa cô còn giữ để làm gì nữa chứ. Ngân Hằng nhìn bàn thiết kế mà cô dày công tỉ mỉ tạo ra lần nữa, cuối cùng đưa tay xé mạnh, bản thiết kế bị xé ra làm hai một cách nhanh chóng. Ngọc Liên tròn mắt kinh ngạc nhìn Ngân Hằng, miệng há hốc không nói được một lời nào. Cô thật sự không thể hiểu được Ngân Hằng đang nghĩ gì, theo Ngân hằng làm việc, thời gian tuy chưa đủ để nói là lâu, nhưng với tính cách của Ngân Hằng cô cũng hiểu đôi chút. Cô chưa bao giờ thấy Ngân Hằng hốt hoảng đến thế khi thấy bản thiết kế sắp sửa bị dính dơ, vậy mà chỉ trong chớp mắt, Ngân Hằng lại xé nó đi như vậy.
- Chị ……
- Không có gì – Ngân Hằng tỏ vẻ mặt bình thường đưa bản thiết kế cho Ngọc Liên bảo – Hủy nó dùm chị đi.
- Chị…chị có chắc chắn là muốn hủy nó không – Ngọc Liên nhăn mặt nhìn Ngân hằng khó xử hỏi lại.
- Từ bao giờ em có tật nhiều chuyện vậy hả – Ngân Hằng khẽ lườm cô – Có cần chị chuyển em đến bộ phận khác để em có thể tám chuyện cùng mọi người cho dễ dàng hay không?
- Chị….không cần đâu. Em nhanh chóng giúp chị hủy bỏ nó – Ngọc Liên le lưỡi nịnh nọt, mặc dù biết Ngân Hằng chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng mà cô cũng không muốn chọc giận Ngân Hằng chút nào, nhanh chóng cầm bản thiết kế đi ra ngoài.
Tiếng cánh cửa khép lại, lòng Ngân Hằng bỗng trở nên rối loạn vô cùng, cô bị nỗi day dứt giằng xé. Cô đưa hai tay ôm lấy đầu, chưa bao giờ thấy mệt mỏi như thế này.
Tiếng điện thoại reo lên khiến Ngân Hằng giật mình, cô đưa tay nghe máy.
- Ngân Hằng là dì đây – Giọng bà Kim Lương có chút nghẹn ngào .
- Có chuyện gì
- Chuyên là…chuyện lần trước dì nói với con…
- Không phải tôi đã nói rõ với bà rồi sao? – Ngân Hằng chán ghét, chẳng muốn nói thêm gì với bà ta nữa, không biết làm sao bà ta biết được số điện thoại của cô, nhưng cô nhất định phải ba mặt một lời với bà ta để tránh bà ta đeo bám phiền phức về sau – Tôi lập lại lần nữa, đây không phải là công ty của tôi, nếu bà muốn gì thì cứ tìm tổng giám đốc của công ty tôi, đừng đến làm phiền tôi nữa. Nếu lần sau bà còn gọi điện thoại đến quấy nhiễu thì tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức đó.
Nói xong lời đe dọa, Ngân Hằng toan tắt máy thì bà Kim Lương đã lên tiếng.
- Ngân Quỳnh….
Ngân Hằng bỗng khựng lại, cô im lặng không tắt máy, bà Kim Lương mừng rỡ nhanh chóng nói trước khi Ngân Hằng cúp máy.
- Ngân Quỳnh nó đã vì dự án lần này mà thức trắng nhiều đêm.
- Hừ…để tôi nói cho bà biết, vì dự án lần này, rất nhiều người thức trắng cả tháng chứ không chỉ riêng con gái bà đâu
– Ngân hằng cười nhạt đáp.
- Nó đã ngã bệnh rồi, đây là lần đầu tiên nó điều hành công ty. Nhưng lại gặp thất bại như thế – Bà Kim Lương nghẹn ngào khóc – Cả ngày nay nó không muốn ăn gì, dì sợ nó bị shock vì thất bại mà, chỉ sợ tâm lí của nó sau này sẽ khó ổn định, với lại người trong công ty sẽ nhìn nó thế nào? Con nệm tình chị em mà giúp nó đi. Dù sao đi nữa, công ty này cũng là của ba con mà, con nhẫn tâm thấy nó sụp đổ hay sao.
Ngân Hằng khẽ nhắm mắt, cuối cùng cô thở dài nói:
- Đưa số điện thoại của Ngân Quỳnh cho tôi.
- Mày muốn tao tức chết có phải không? – Ông nội Lâm Phong một tay ông lấy ngực, một tay chỉ vào Lâm Phong mắng.
- Ba…ba bình tĩnh lại đi ba – Bà Ngọc Lan đỡ lấy ba chồng của mình, mếu máo nói.
- Phong à, mau rút lại lời nói đi. Em cũng biết ông nội bị bệnh tim mà còn nói những lời đó hay sao – Chị gái Lâm Phong thấy vậy cũng bước đến khuyên can.
- Nó muốn đi thì cứ để nó đi đi – Ông Hoàng nam cũng vô cùng giận dữ trước ý định ra nước ngoài định cư của Lâm Phong
– Gia đình này sẽ không ày thêm một xu nào nữa.
- Ba yên tâm, con sẽ không lấy bất cứ một đồng nào của gia đình mình – Lâm Phong khẳng định chắc nịch, giống như ý định trở về mỹ sinh sống của cậu là không thể thay đổi được.
- Được rồi, nếu mày muốn đi, thì từ nay về sau đừng bước vào căn nhà này nữa – Ông nội Lâm Phong tức giận đến độ nói không ra hơi.
Bà Ngọc Lan cũng tức giận chạy đến đánh vào người cậu , vừa khóc vừa mắng:
- Con là đồ bất hiếu, tại sao mẹ lai sinh ra con chứ, tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con bất hiếu như con chứ.
Minh Nhật đứng bên cạnh đỡ ông nội, giương mắt nhìn mọi ánh mắt oán trách đều đổ dồn lên vai của Lâm Phong. Cậu ta cũng giả vờ khuyên nhủ vài câu:
- Phong, em hãy suy nghĩ lại đi, đồng ý ở lại cho ông vui mừng đi.
- Thay tôi chăm sóc gia đình – Lâm Phong hướng Minh Nhật nói một câu ngắn gọn rồi kéo va ly đi ra cửa.
Ông nội và ba của cậu chỉ là giận mà xua đuổi như thế, nhưng đến khi thấy cậu đi thì chột dạ vô cùng. Mẹ cậu khóc nức nở dựa vào Lâm Tịnh. Ông nội cậu cuối cùng cũng vì tức giận mà lên cơn đau tim rồi ngất xỉu trên tay Minh Nhật.
- Ông….- Minh Nhật gào lên gọi.
Lâm Phong và mọi người kinh hãi quay lại nhìn ông nội, sau đó vội vã đưa ông đi cấp cứu.
Trong bệnh viện ba Lâm Phong tức giận tát Lâm Phong một bạt tai, giận dữ mắng:
- Mày đã thấy hậu quả do mày gây ra chưa. Nếu ông nội mày có bề gì thì tao…..- Dù giận Lâm Phong đến mấy, cuối cùng cậu vẫn là con ông, vẫn là máu thịt của ông. Dù cậu có gây lỗi lầm như thế nào chăng nữa, ông cũng không nỡ nói ra những điều tàn nhẫn. Huống hồ khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trầm buồn của Lâm Phong, lòng ông không khỏi áy náy. Từ 7 năm nay, tình cảm cha con vốn thân thiết bỗng trở nên xa cách, Lâm Phong ở mãi bên mỹ không về lấy một ngày đã khiến ông ân hận biết bao nhiêu. Nếu như ông năm xưa không nhất quyết chia cách hai đứa trẻ thì con trai ông vẫn là một đứa con bé lạc quan vui vẻ, chứ không phải một đứa bé tính tình trầm lặng u buồn như thế.
- Ông à, tôi xin ông….- Bà Ngọc Lan rơi nước mắt khẽ nói.
- Ba à, giờ phút này kkhông phải là lúc để trách móc đâu ba – Lâm Tịnh cũng nói thêm vào….
Ông Hoàng Nam đánh ngồi phịch xuống ghế. Cả nhà đành thở dài ngồi im lặng chờ đợi trước phòng cấp cứu. Minh Nhật chau mày nhìn ba mình, mím môi siết chặt, trong lòng không khỏi uất ức. Vì sao Lâm Phong luôn được nhân nhượng như vậy, hết lần này đến lần khác, dù lần nào cậu cũng khiến cho ông và ba tức phát điên.
Cậu còn nhớ, đó là năm thứ đầu tiên, sinh nhật tròn 80 của ông nội, để kỷ niệm tất cả mọi người trong nhà đều phải có mặt. Nhưng Lâm Phong không về. Từ đó sinh nhật của ông nội đều tổ chức bên mỹ.
Đám giỗ bà nội, cậu từ chỗ cắm trại xa xôi, băng đèo lội suối để ra sân bay về nhà. Cả nhà lại vì một cú điện thoại của Lâm Phong mà vui vẻ dùng cơm.
Còn nhớ khi cậu đang học năm 2 đại học ở bên đó, ông nội nổi giận bảo cả hai phải trở về, cậu lúc đó đang bận làm báo cáo nên không về nhà, tài khoản liền bị cắt đứt, còn Lâm Phong vẫn ung dung từ chối về nhà mà vẫn không có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng hai đứa cháu, cậu luôn luôn vâng lời, trước sau nhất nhất nghe theo, vậy mà vẫn không bằng được một đứa cứng đầu ngỗ nghịch như Lâm Phong.
Lần này cũng vậy, rõ ràng cậu thấy ánh mắt của ba mình đầy tia lửa giận, nhưng cuối cùng khi ông nhìn Lâm Phong thì lại buông tay không trách mắng nữa.
Tại quán nước yên tĩnh, Ngân Hằng ngồi nhìn bản hợp đồng trong tay mình thật kỹ. Rồi đưa mắt ra ngoài nhìn, cô thấy Ngân Quỳnh đang từ từ bước vào bên trong. So với hôm trước cô gặp, đúng là bây giờ Ngân Quỳnh đã gầy hơn, xanh xao và tiều tụy hơn. Ngân Quỳnh đi đến chỗ bàn Ngân hằng ngồi khẽ khàng gọi:
- Chị ….
- Ngồi đi – Ngân Hằng dùng giọng nói ấm áp như xưa dành cho Ngân Quỳnh đáp.
Ngân Quỳnh ngồi xuống, cô cuối đầu nhìn xuống dưới mà không ngẩng lên nhìn Ngân Hằng, thái độ xa cách thấy rõ rệt. Ngân Hằng thấy vậy cũng không muốn tốn thêm thời gian, cô dứt khoát nói ra lí do hẹn gặp Ngân Quỳnh.
- Công ty chị muốn hợp tác với công ty em để xây công trình bệnh viện vừa đấu thầu được.
- Ý chị là…- Ngân Quỳnh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ngân Hằng.
- Em cũng biết việc họp tác giữa các công ty xây dựng với nhau chứ? Dù cho không trúng thầu lần này thì công ty chị cũng còn rất nhiều công trình cần hoàn thành. Do đó cần hợp tác với công ty khác, vừa hay công trình lần này lại thuộc quyền chị chỉ đạo. Chị không muốn có sơ suất nào cả, cho nên thay vì hợp tác với chỗ không quen biết, thì hợp tác với nơi mình biết hay hơn. Cho nên bây giờ còn tùy thuộc vào việc em thấy mình có đủ khả năng đảm nhận hay không?
- Không cần đâu chị. Dù hiện nay công ty không nhận được công trình nào tốt, nhưng công trình nhỏ vẫn có. Chị không cần phải vì em và công ty mà sắp đặt như vậy. Nếu sau này, bị cấp trên trách, em sẽ áy náy lắm – Ngân Quỳnh hiểu tấm lòng của Ngân Hằng, nhưng đành lắc đầu từ chối.
- Em nghĩ là chị đang tự tiện quyết định hành sự hay sao. Chị chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, tất nhiên sẽ không có khả năng cùng công ty em ký hợp đồng đâu. Cái này là chị đã trình bày với cấp trên và được sự đồng mới thảo hợp đồng này – Ngân Hằng bèn giải thích rõ với Ngân Quỳnh về việc ký kết lần này là do Quang Khải gật đầu đồng ý.
Nhưng thật ra khi Ngân Hằng trình bày ý kiến, Quang Khải đã hỏi cô .
“ Em và công ty này có quan hệ gì”
Một công ty lớn như của bọn họ, nếu muốn họp tác thì cần một công ty tương xứng hơn, chứ không phải một công ty chỉ có một chút tiếng tăm và vài ba nhân lực như thế. Ngân Hằng biết, cho nên để có thể được Quang Khải chấp nhận, cô không chút che giấu đáp:
“ Đó là công ty của ba em”
Cho nên có thể nói, để có thể có được hợp đồng này, cô đã lợi dụng quan hệ giữa cô và Quang Khải mà ra.
- Em cứ về đọc kỹ hợp đồng này đi, nếu thấy được thì ký tên đóng dấu, hai công ty chúng ta chính thức ký kết hợp đồng với nhau.
Ngân Quỳnh nghe Ngân Hằng nói, có chút tin tưởng bèn hỏi:
- Chị nghĩ em làm được không?
- Được, chị tin em làm được. Vì em là em gái của chị – Ngân Hằng nắm tay Ngân Quỳnh vỗ nhẹ vào tay cô nói.
Ngân Quỳnh không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy, Ngân Hằng vẫn lập lại lời nói này, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy trong khóe mắt cô, cô ngước nhìn Ngân Hằng nghẹn ngào nói:
- Chị, em thật sự không xứng đáng đâu. 6 năm qua, em chưa từng đi tìm chị, chưa từng dò la tin tức của chị và Gia Bảo. Chẳng lẽ chị không hận em sao, không oán trách em sao.
- Có – Ngân Hằng nhìn sâu vào mắt cô đáp.
Ngân Quỳnh giật mình kinh ngạc đưa mắt nhìn Ngân hằng, môi mím chặt đến tái nhợt.
- Nhưng có một sự thật không thay đổi, em là em gái của chị, mãi mãi là em gái của chị – Ngân Hằng khẽ nói rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngân Quỳnh, thái độ dịu dàng đầy yêu thương.
Ngân Quỳnh nắm lấy tay Ngân Hằng bật khóc lớn hơn, lớn đến nỗi mọi người trong quán đều chú ý, mặc dù họ đã chọn một góc cực kỳ yên ắng.
- Chị không biết đâu, từ khi ba mất đến giờ, em chưa từng dám đối mắt với chị, em chọn cách thờ ơ xa lánh chị. Thậm chị khi quay về biết chị và Gia Bảo bị đuổi đi, em cũng không dám đến tìm hai người.
- Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Mà cho dù lúc đó em có ở nhà thì sao, em cũng không thể nào lay chuyển ý của mẹ em đâu – Ngân Hằng hiểu rõ đây không phải lỗi của Ngân Quỳnh.
- Chị không hiểu đâu – Ngân uỳnh lắc đầu khóc ràn rụa – Chị không hiểu đâu….Em là một đứa xấu xa, một đứa xấu xa …em không xứng đáng nhận sự yêu thương của chị, hoàn toàn không xứng đáng….
Ngân Quỳnh đứng bật dậy vừa chạy vừa khóc lao ra ngoài trong sự hốt hoảng của Ngân Hằng. Trong lòng Ngân Hằng có một cái gì thôi thúc, chuyện gì đã xảy ra?
Đọc tiếp: Nơi ấy có anh – Chương 61