Nói Anh Yêu Em Lần Nữa Được Không
Chương 2
Một lần, hắn hẹn nó tối đi xem phim. Hơn một tuần bận học không được gặp hắn, nó nhớ phát rồ lên ấy chứ. Tíu tít chuẩn bị make up, xúng xính áo quần, ngào ngạt nước hoa, đến sát giờ hẹn, hắn gọi điện:
- Chết rồi em ơi. Mấy thằng bạn cũ rủ anh đi sinh nhật thằng Hoàng…Ừ ừ…cái thằng học cùng anh hồi lớp 12 rồi đi du học đấy. Ờ…Nó về rồi…Anh mà không đi chúng nó lại bảo bạn bè thế này thế nọ…Để hôm khác anh đưa em đi xem phim nhé…Sao? Ui zời ơi…Nhưng mà toàn bạn cũ của anh thôi, đông lắm sợ em ngại. Ừ, đời còn dài mà em, hôm nào đi chả được…Rồi rồi, anh biết rồi, anh về sẽ gọi điện bẩm em ngay. Thế nhé. Chụt…!
Xong! Thế là bao nhiêu công sức tô tô vẽ vẽ cả buổi tối đổ thẳng xuống cái cống sau nhà! Nó nặng nề ngồi "phịch" xuống giường muốn bục cái đệm lò xo. Chợt điện thoại lại rung. Của anh…
- Dạ em đây?
- Có rảnh không?
- Hôm nay tối thứ 7 mà, cũng không hẹn với ai cả…
- Đi uống nước với anh, mới tìm được một quán hay lắm…
- Ưng luôn. He he…
- Anh qua đón nhé?
- Vâng ạ.
Nó thầm nguyền rủa: "Đã thế cũng đi chơi mảnh cho anh biết tay Phong ạ". 5p sau Anh có mặt. Hơi bất ngờ vì thấy nó đã có sự chuẩn bị trước, nó toe toét, phấn khích như một đứa trẻ được quà:
- Đi thôi! Đi thôi!
-
View Coffee vào buổi tối thật lung linh. Nằm trên một quả đồi thấp, đường lên đẹp mịn màng và thơ mộng, nhưng hơi khuất nên vắng khách, hầu hết là khách quen họ giới thiệu cho nhau. Café vườn, những bộ bàn ghế trắng xinh xắn, đèn neon đủ màu và tiếng nhạc du dương, khiến nó cảm thấy bình yên lắm! Ngồi trên này có thể quan sát toàn cảnh thành phố, lãng mạn như phim. Nó nheo mắt:
- Thích nhở!
Anh cười:
- Ai thích ai?
- Em. Thích chỗ này…
- Ừ…
Nó chìm đắm trong những giai điệu dễ thương của bài "Devided"…
"I"m divided in two. Please tell me what should I do?
A part of me says no no no no, and another runs to you
So divided in two. Please tell me what should I do?
"Cause you"re driving me crazy, I"m so in love with you…"
Anh nhìn nó lẩm nhẩm theo bài hát, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, hồn nhiên và thuần khiết. Có lẽ anh sẽ mãi chỉ là một người anh, trong mắt nó. Nhưng không sao, đối với anh thế là quá đủ. Đơn phương đôi khi cũng có cái vui của nó…
Chủ nhật. Ảm đạm và không có nắng. Nó nhắn tin cho hắn: "Muốn trêu người quá!!!" Hắn rep: "Oke. 7h tối nay nhé". Tình yêu "quái vật" mà. Đôi khi "không cần nói" và "chỉ cần cảm nhận thôi" cũng đủ rồi. Nó cộc lốc thì hắn cũng cụt lủn, nhưng vẫn hiểu nhau. Nó có vẻ tự hào về điều này lắm. Đúng 7h hắn có mặt. Linh nháy mắt thì thầm:
- Kế hoạch sao?
Phong ghé tai Linh nói nhỏ điều gì đó, con bé ré lên, cười khúc khích:
- Được! Trò ma trò quỷ!
Đường tối không đông lắm vì trời lạnh, người ta ngại ra ngoài. Phía trước nó và hắn là mấy chị SH với LX đang thả dàn như đường của riêng nhà các chị. Cân 3 không mũ, lại còn có xe chưa biển số. Hắn chép miệng:
- Hàng về!
Lập tức nó ôm chặt hắn, chiếc xe lao lên với tốc độ "bàn thờ". Qua chỗ các chị, hắn hét lên:
- Cơ động kìa!
Các chị cuống cuồng vít ga, phóng vèo vèo. Lúc ngoái lại đằng sau thì cơ động đâu chả thấy, chỉ thấy "2 đứa mất dạy" đang ôm nhau cười như chưa bao giờ được cười. Các chị cú lắm. Có chị còn định vòng lại để "chửi bục mặt bọn ranh con" cho bõ tức, nhưng hắn lẩn ngay. Nó cười sảng khoái:
- Lâu lắm mới được vui thế này.
Hắn chẳng nói gì, lẳng lặng dừng xe bước vào một cửa hàng điện thoại. Nó tần ngần theo sau. Chị bán hàng thấy hắn, mắt ánh lên một tia rạng rỡ,nhưng khi thấy nó lấp ló đứng đằng sau, mặt chị chùng xuống:
- Mua gì hả em?
- Chị cho em cái thẻ Viettel 1 triệu.
Chị ta tưởng hắn "quà quê", không biết gì mới ôn tồn "giảng giải":
- Không mạng nào có thẻ mệnh giá 1 triệu đâu. Em mua 2 thẻ 500 nhé?
Hắn nhăn mặt:
- Không. Thẻ 1 triệu mới mua. Mua thẻ 500 trăm lại phải cào 2 lần à. Không có thì thôi – quay ra nó – Về đi em. Chỗ này làm ăn chán quá.
Nó phá lên cười sằng sặc. Chị bán hàng mặt đỏ rần rần, tưởng như bao nhiêu máu ở cơ tim nó tìm hết lên não vậy! 2 đứa bỏ đi, chị ta hậm hực quẹt diêm đốt vía…
Trên đường về. Đang luyên thuyên đủ điều, bỗng hắn im lặng. Hồi lâu sau nó hỏi nó:
- Nếu bây giờ có một người khác thích anh, em có ghen không?
- Chắc là có…
- Có…tạt axit không? He he?
- Không! – Nó trầm giọng – em ghen ngầm… âm thầm nhưng sâu sắc…
Hắn không nói thêm gì. Sự im lặng bao trùm cả không gian. Nó chợt cảm thấy bất an, nó đút 2 bàn tay ửng lên vì lạnh vào túi áo hắn, áp mặt vào vào bờ vai rộng như chẳng muốn rời…
Về đến cửa nhà nó, hắn vội vã đi luôn. Nó tự nhiên thấy hụt hẫng. Lại online. Lại anh.
- Anh à.
- Ừ?
- Hôm nay Phong lạ lắm…
- Lạ làm sao?
Kể lể.
Ấm ức.
Hậm hực.
Nghi ngờ.
- Hay là Phong…chán em rồi anh nhỉ?
- Anh không biết…
Im lặng.
- Linh này…
- Dạ?
- Em yêu Phong lắm đúng không?
- Vâng.
- Ví dụ…ví dụ nó không tốt với em…thì em về với anh nhé!?
- Haiz…Thôi muộn rồi anh ngủ đi…
Sign out.
Nằm suy nghĩ.
Miên man.
Chìm vào giấc ngủ.
- Chết rồi em ơi. Mấy thằng bạn cũ rủ anh đi sinh nhật thằng Hoàng…Ừ ừ…cái thằng học cùng anh hồi lớp 12 rồi đi du học đấy. Ờ…Nó về rồi…Anh mà không đi chúng nó lại bảo bạn bè thế này thế nọ…Để hôm khác anh đưa em đi xem phim nhé…Sao? Ui zời ơi…Nhưng mà toàn bạn cũ của anh thôi, đông lắm sợ em ngại. Ừ, đời còn dài mà em, hôm nào đi chả được…Rồi rồi, anh biết rồi, anh về sẽ gọi điện bẩm em ngay. Thế nhé. Chụt…!
Xong! Thế là bao nhiêu công sức tô tô vẽ vẽ cả buổi tối đổ thẳng xuống cái cống sau nhà! Nó nặng nề ngồi "phịch" xuống giường muốn bục cái đệm lò xo. Chợt điện thoại lại rung. Của anh…
- Dạ em đây?
- Có rảnh không?
- Hôm nay tối thứ 7 mà, cũng không hẹn với ai cả…
- Đi uống nước với anh, mới tìm được một quán hay lắm…
- Ưng luôn. He he…
- Anh qua đón nhé?
- Vâng ạ.
Nó thầm nguyền rủa: "Đã thế cũng đi chơi mảnh cho anh biết tay Phong ạ". 5p sau Anh có mặt. Hơi bất ngờ vì thấy nó đã có sự chuẩn bị trước, nó toe toét, phấn khích như một đứa trẻ được quà:
- Đi thôi! Đi thôi!
-
View Coffee vào buổi tối thật lung linh. Nằm trên một quả đồi thấp, đường lên đẹp mịn màng và thơ mộng, nhưng hơi khuất nên vắng khách, hầu hết là khách quen họ giới thiệu cho nhau. Café vườn, những bộ bàn ghế trắng xinh xắn, đèn neon đủ màu và tiếng nhạc du dương, khiến nó cảm thấy bình yên lắm! Ngồi trên này có thể quan sát toàn cảnh thành phố, lãng mạn như phim. Nó nheo mắt:
- Thích nhở!
Anh cười:
- Ai thích ai?
- Em. Thích chỗ này…
- Ừ…
Nó chìm đắm trong những giai điệu dễ thương của bài "Devided"…
"I"m divided in two. Please tell me what should I do?
A part of me says no no no no, and another runs to you
So divided in two. Please tell me what should I do?
"Cause you"re driving me crazy, I"m so in love with you…"
Anh nhìn nó lẩm nhẩm theo bài hát, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, hồn nhiên và thuần khiết. Có lẽ anh sẽ mãi chỉ là một người anh, trong mắt nó. Nhưng không sao, đối với anh thế là quá đủ. Đơn phương đôi khi cũng có cái vui của nó…
Chủ nhật. Ảm đạm và không có nắng. Nó nhắn tin cho hắn: "Muốn trêu người quá!!!" Hắn rep: "Oke. 7h tối nay nhé". Tình yêu "quái vật" mà. Đôi khi "không cần nói" và "chỉ cần cảm nhận thôi" cũng đủ rồi. Nó cộc lốc thì hắn cũng cụt lủn, nhưng vẫn hiểu nhau. Nó có vẻ tự hào về điều này lắm. Đúng 7h hắn có mặt. Linh nháy mắt thì thầm:
- Kế hoạch sao?
Phong ghé tai Linh nói nhỏ điều gì đó, con bé ré lên, cười khúc khích:
- Được! Trò ma trò quỷ!
Đường tối không đông lắm vì trời lạnh, người ta ngại ra ngoài. Phía trước nó và hắn là mấy chị SH với LX đang thả dàn như đường của riêng nhà các chị. Cân 3 không mũ, lại còn có xe chưa biển số. Hắn chép miệng:
- Hàng về!
Lập tức nó ôm chặt hắn, chiếc xe lao lên với tốc độ "bàn thờ". Qua chỗ các chị, hắn hét lên:
- Cơ động kìa!
Các chị cuống cuồng vít ga, phóng vèo vèo. Lúc ngoái lại đằng sau thì cơ động đâu chả thấy, chỉ thấy "2 đứa mất dạy" đang ôm nhau cười như chưa bao giờ được cười. Các chị cú lắm. Có chị còn định vòng lại để "chửi bục mặt bọn ranh con" cho bõ tức, nhưng hắn lẩn ngay. Nó cười sảng khoái:
- Lâu lắm mới được vui thế này.
Hắn chẳng nói gì, lẳng lặng dừng xe bước vào một cửa hàng điện thoại. Nó tần ngần theo sau. Chị bán hàng thấy hắn, mắt ánh lên một tia rạng rỡ,nhưng khi thấy nó lấp ló đứng đằng sau, mặt chị chùng xuống:
- Mua gì hả em?
- Chị cho em cái thẻ Viettel 1 triệu.
Chị ta tưởng hắn "quà quê", không biết gì mới ôn tồn "giảng giải":
- Không mạng nào có thẻ mệnh giá 1 triệu đâu. Em mua 2 thẻ 500 nhé?
Hắn nhăn mặt:
- Không. Thẻ 1 triệu mới mua. Mua thẻ 500 trăm lại phải cào 2 lần à. Không có thì thôi – quay ra nó – Về đi em. Chỗ này làm ăn chán quá.
Nó phá lên cười sằng sặc. Chị bán hàng mặt đỏ rần rần, tưởng như bao nhiêu máu ở cơ tim nó tìm hết lên não vậy! 2 đứa bỏ đi, chị ta hậm hực quẹt diêm đốt vía…
Trên đường về. Đang luyên thuyên đủ điều, bỗng hắn im lặng. Hồi lâu sau nó hỏi nó:
- Nếu bây giờ có một người khác thích anh, em có ghen không?
- Chắc là có…
- Có…tạt axit không? He he?
- Không! – Nó trầm giọng – em ghen ngầm… âm thầm nhưng sâu sắc…
Hắn không nói thêm gì. Sự im lặng bao trùm cả không gian. Nó chợt cảm thấy bất an, nó đút 2 bàn tay ửng lên vì lạnh vào túi áo hắn, áp mặt vào vào bờ vai rộng như chẳng muốn rời…
Về đến cửa nhà nó, hắn vội vã đi luôn. Nó tự nhiên thấy hụt hẫng. Lại online. Lại anh.
- Anh à.
- Ừ?
- Hôm nay Phong lạ lắm…
- Lạ làm sao?
Kể lể.
Ấm ức.
Hậm hực.
Nghi ngờ.
- Hay là Phong…chán em rồi anh nhỉ?
- Anh không biết…
Im lặng.
- Linh này…
- Dạ?
- Em yêu Phong lắm đúng không?
- Vâng.
- Ví dụ…ví dụ nó không tốt với em…thì em về với anh nhé!?
- Haiz…Thôi muộn rồi anh ngủ đi…
Sign out.
Nằm suy nghĩ.
Miên man.
Chìm vào giấc ngủ.
Tác giả :
Nhiều tác giả