Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
Chương 38
Gia Tuấn về đến nhà gọi điện cho Nhâm Nhiễm, cả hai người đều cảm giác sường sượng, nói vu vơ vài câu, Gia Tuấn đưa điện thoại cho Bác Ngạn được hai tuổi.
Bé Bác Ngạn và Nhâm Nhiễm đã không gặp nhau gần một năm, nhưng cha nhắc đến thì bé vẫn còn nhớ cô và lớn tiếng gọi: “Dì Nhâm Nhiễm” và báo cáo với cô rằng bé đang chơi trò gì. Tiếng trẻ con ngây thơ giòn giã khiến Nhâm Nhiễm cười phá lên, đứa bé bập bẹ từng chữ ngày nào còn chảy nước dãi ngủ trên vai Nhâm Nhiễm giờ đây đã phát âm rõ ràng, lại còn lẻo mép nữa. Cô và bé nói chuyện cả buổi trời vẫn còn luyến tiếc chưa muốn tắt máy.
Mấy ngày sau, Trương Chí Minh lại hẹn cô ra, Nhâm Nhiễm còn vài việc chưa hoàn thành do sự cố của Đinh Hiểu Tình, cô buộc phải tăng ca khá lâu.
Cô gửi lời xin lỗi đáp lại việc chờ đợi của Trương Chí Minh, “Không ngờ xảy ra chuyện này, cô ta ngày càng tỏ ra bất hợp tác với em trong công việc, xem ra nếu em không tỏ rõ thái độ từ chối chuyến đào tạo, chắc cô ta cứ mãi phòng thủ em, nhưng vấn đề là, bây giờ vốn chưa tuyên bố em đã được chọn, em đứng ra từ chối chẳng phải là chuyện nực cười sao.”
“Đừng để bụng, làm việc ở đâu cũng sẽ gặp tình huống đó thôi.” Trương Chí Minh an ủi cô.
“Như thế thật sự rất ảnh hưởng đến tâm trạng người khác, cũng ảnh hưởng đến công việc. Mệt là chỉ toàn những chuyện vặt vãnh, không thể ứ á gì được, nói chi đến than phiền với cấp trên.”
“Cấp trên sẽ không tiếp nhận những khiếu nại đó, em phải tự mình giải quyết vấn đề.”
Trương Chí Minh lại vu vơ: “Nhưng anh nghĩ thế này, chuyến đào tạo lần này có lẽ quan trọng hơn em nghĩ, em đừng dễ dàng bỏ cuộc.”
“Em vừa hỏi thăm một người bạn làm việc trong trường đại học, một vài trường nổi tiếng tổ chức đào tạo MBA không quá khắt khe với kinh nghiệm làm việc, nếu như em trúng tuyển nhưng không đi học được thì thật là đáng tiếc.”
Đó là một vấn đề nan giải, Nhâm Nhiễm đăm chiêu cân nhắc.
“Anh cảm thấy em có thể xem xét lại, tranh thủ cơ hội đào tạo nghề nghiệp lần này, dù sao thì kinh nghiệm làm việc ở Hồng Kông trong ngành tài chính sẽ rất quý báu, em đợi công tác đủ ba năm mới học MBA, sắp xếp như vậy thì hợp lí hơn.”
Sau khi về nhà, Nhâm Nhiễm chuẩn bị đọc sách tiếp, nhưng trong lòng vẫn do dự bất an.
Đương nhiên, những điều Trương Chí Minh nói là hoàn toàn hợp lí, toàn suy nghĩ cho nghề nghiệp và tương lai của cô, nhưng dường như có một điểm anh không nghĩ đến, nếu cô đến Hồng Kông đào tạo cũng có nghĩa rằng cơ hội gặp mặt của hai người sẽ ít đi. Cô không mong đợi cuộc hẹn hò với anh lắm, nhưng thấy anh hoàn toàn không ngần ngại chia cách, cô khó tránh khỏi suy ngẫm.
Cô chỉ đọc được vài trang liền để sang một bên, gọi điện cho Gia Tuấn.
Trong cô đầy cảm xúc không tên không thể nói rõ, cô muốn thổ lộ với một người bạn, thế nhưng, sau khi gọi vào số của Gia Tuấn, người bắt máy lại là Mẫn
Nghi.
“Mẫn Nghi, sao bạn lại ở đây?”. Cô kinh ngạc hỏi.
Giọng Mẫn Nghi lạnh lùng, “Đây là nhà của cha mẹ chồng mình, mình ở đây có gì kì lạ sao?”
Nhâm Nhiễm đuối sức giải thích: “Xin lỗi, mình không có ý đó, hôm đó Gia Tuấn nói với mình, bạn tạm thời chưa muốn về nước.”
“Mình thay đổi ý định, hôm nay mới quay về.” Mẫn Nghi bình thản nói: “Bạn tìm anh Tuấn phải không, anh ta uống quá chén ngủ rồi, có cần mình gọi anh ta dậy không?”
“Không cần đâu, cám ơn.” Cô nghe thấy tiếng Bác Ngạn í ới gọi mẹ bên cạnh, vội nói: “Bạn chăm Tiểu Bảo nhé, tạm biệt.”
Đặt điện thoại xuống, Nhâm Nhiễm cảm thấy trong lòng rỗng tuếch.
Cô đi ra ban công bé tí nhìn về nơi xa. Sống trong một thành phố náo nhiệt, cảnh vật trước mắt chẳng qua chỉ là cảnh đêm kinh điển của một thành phố bận rộn, từng tòa nhà chọc trời dựng sừng sững, các con đường rộng thênh thang chứa trong lòng nó những dòng xe tấp nập không nguôi, xa gần toàn ánh đèn được tỏa ra từ muôn vạn gia đình, ánh đèn nê-on chớp nháy liên hoàn, tất cả đều sớm quen thuộc với cô.
Trong dòng người tấp nập ấy, sẽ có bao nhiêu người có cảm giác như cô, mênh mông và bất định, mông lung và mơ hồ, chỉ có thể đứng một mình trên ban công với nhìn ra xa, mong muốn thấy được tương lai của chính mình.
Cảm giác cô độc ngửi mùi ghé thăm khiến ánh mắt cô long lanh những giọt lệ chua chát. Cô cảnh cáo bản thân, đây chỉ là tâm trạng tự thương hại bản thân, tiếp tục buông thả ư? Hoàn toàn không ý nghĩa.
Cô trở vào phòng lấy quyển “Xa rời đám đông huyên náo” đã ố vàng từ trên kệ sách, lật vài trang ra xem. Cuốn sách này bao năm qua luôn ở cạnh, cô đã có thói quen đọc vài trang mỗi khi buồn bực. Mấy năm qua, các tình tiết chính trong truyện cô đều ghi nhớ, kể cả chi tiết từng đoạn đối thoại giữa nông dân trang trại và cảnh vật vùng quê của nước Anh cô đều thuộc nằm lòng. Bất kể xem từ trang nào thì cô cũng không thấy dở dang.
Cô đọc quyển sách này, từ cảm nhận phiền toái của thời niên thiếu đến hiện nay, cô luôn mượn những dòng chữ khoan thai, những đoạn miêu tả quen thuộc này để dung hòa tâm trạng. Cô nghĩ, chí ít cô đã hiểu được tâm trạng của mẹ khi đọc quyển sách này vào đoạn cuối của cuộc đời.
Hôm sau, Gia Tuấn gọi điện, “Mẫn Nghi đột nhiên trở về.”
Cô chỉ lãnh đạm nói: “Tốt quá còn gì, Tiểu Bảo cũng cần có mẹ.”
“Vốn dĩ anh quyết định xử lí xong việc nhà sẽ quay về Melbourne chính thức li hôn với cô ta. Không ngờ cô ta đột nhiên quay về, còn dẫn cả Tiểu Bảo về nhà ngoại, chính thức thông báo cuộc hôn nhân của anh và cô ấy cho mọi người.”
Nhâm Nhiễm không biết nói gì, Mẫn Nghi luôn che giấu chuyện kết hôn và sinh con của mình với người nhà, lần này đột nhiên hành xử như vậy, không cần
nói rõ cũng hiểu ý cô ta muốn gì. Giọng Gia Tuấn lộ vẻ mệt mỏi: “Cô ta thậm chí không muốn đơn độc nói chuyện với anh, lúc nào cũng ôm chặt Tiểu Bảo không buông.”
“Đừng nói nữa, anh Tuấn.” Nhâm Nhiễm càng mệt mỏi, “Đây là chuyện nhà anh, em không muốn biết. Trễ rồi, nghỉ sớm đi anh.”
“Tiểu Nhiễm…” Anh đột nhiên cao giọng gọi tên cô, sau đó hoàn toàn yên ắng, anh nói tiếp: “Anh yêu em, anh vốn hi vọng sau khi li hôn với cô ấy sẽ nói chuyện với em, anh muốn chúng ta có một khởi đầu.”
“Không, anh Tuấn, anh đừng nói nữa. Anh biết nguyên tắc của em, bất kể vì lí do gì, em cũng sẽ không xen vào mối quan hệ của người khác.”
“Anh biết, anh gọi điện lần này là muốn em biết, anh sẽ cố gắng giải quyết vấn đề của mình, không liên lụy đến em.”
Gia Tuấn tắt điện thoại.
Anh vẫn ngủ trong căn phòng xưa kia của mình, từ khi Mẫn Nghi quay về, Triệu HIểu Việt vui mừng hớn hở, sắp xếp cho cô vào ở chung phòng cùng anh, anh không biết phản đối thế nào. Mẫn Nghĩ phóng cái nhìn qua anh và đỡ lời hộ, cô nói muốn ở chung với con để thỏa nỗi nhớ.
Từ ngày về nước, toàn bộ thời gian của cô đều dính chặt vào con tari, dù sao thì cũng là mẹ con đồng lòng, bé Bác Ngạn nhanh chóng thân với mẹ, bé bấu vào cổ mẹ, chí chóe không lúc nào yên. Cha mẹ và anh trai cô biết tin làm ầm cả lên, tìm cách truy cùng hỏi tận, họ gọi cả Gia Tuấn qua để thẩm vấn. Thế nhưng, Gia Tuấn giữ im lặng suốt trong thời gian bị tra cung, còn Mẫn Nghi thì trả lời cái dễ bỏ cái khó, ấp a ấp úng, hoặc mượn chuyện chăm con chuyển đề tài, cuối cùng không tiết lộ câu nào.
Trông đứa cháu lém lỉnh dễ thương, ông ngoại bà ngoại và ông cậu đều hân hoan vui mừng, không ai truy hỏi nữa.
Triệu Hiểu Việt vốn lo lắng về cách đối xử kì lạ giữa con trai và con dâu mình, giờ đây nhân dịp ông bà xui chấp nhận, bà vội mời hai nhà cùng dùng cơm, chỉ nói bọn trẻ khó tránh có những suy nghĩ kì quái. Bà không hiểu tại sao con dâu
phải giấu gia đình, thực ra hai người đã sớm đăng kí kết hôn, may mà mọi việc đều êm xuôi, bà cũng nhẹ lòng.
Anh trai của Mẫn Nghi, Mạc Vân Đào là quản lí cấp trung của một công ty có tiếng tại thành phố Z, anh vốn sáng suốt cẩn thận, đích thân tìm kiếm thông tin liên quan đồng thời hỏi thăm luật sư. Sau đó yêu cầu hai người tuân theo các thủ tục tiến hành đăng kí kết hôn trong nước. Cha mẹ Mẫn Nghi tán thành cả hai tay đồng thời bàn bạc với Kỳ Hán Minh, Triệu Hiểu Việt có nên tổ chức lại tiệc cưới cho họ hay không, gia đình hai bên bàn bạc vô cùng sôi nổi.
Gia Tuấn kịch liệt phản đối, nhưng lời nói của anh dường như không được ai tiếp nhận, còn Mẫn Nghi vẫn do dự không dứt.
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, Gia Tuấn sốt sắng tìm Mẫn Nghi bàn bạc, Mẫn Nghi vẫn cứ lấy cớ chăm con để né tránh anh.
Anh nhìn đồng hồ đoán chắc giờ này con đã ngủ. Anh bước đến phòng con, gõ nhẹ cửa sau đó đẩy vào, Bác Ngạn quả nhiên đã ngủ say, Mẫn Nghi cũng đã thay áo ngủ, chỉ mở một ngọn đèn đọc sách.
“Mẫn Nghi, mời em ra ngoài chúng ta nói chuyện.”
Mẫn Nghi né khỏi ánh mắt của anh, nét mặt hơi hoảng loạn, cô nói nhỏ: “Ngày mai hãy nói được không, em sợ Tiểu Bảo đột nhiên tỉnh dậy.”
“Con đã quen ngủ một mình từ khi nó chưa tròn một tuổi.” Gia Tuấn cố gắng kiềm chế tâm trạng, “Nếu em không muốn nói cũng được, ngày mai anh mua vé máy bay đến Melbourne, chuyện còn lại em tự giải thích.”
Mẫn Nghi đột nhiên tái mặt và đầu hàng tức khắc, cô bỏ quyển sách trên tay xuống đi theo anh ra ngoài, không ngờ gặp Triệu Hiểu Việt trên hành lang, hiển nhiên bà đã giải nghĩa theo cách khác, “Mẫn Nghi sau này cứ vào phòng Gia Tuấn mà ngủ, Tiểu Bảo đã lớn thế này, không cần người ngủ chung nữa đâu.”
Mẫn Nghi nhỏ nhẹ, “Mẹ, anh Tuấn không muốn đăng kí kết hôn lại, càng không muốn đãi tiệc cho phiền phức, hay mình hủy bỏ đi.”
Triệu Hiểu Việt ngạc nhiên: “Nhưng cha mẹ và anh con đều muốn có một nghi thức.”
“Con sẽ thuyết phục họ, thật sự không cần thiết.”
Triệu Hiểu Việt nhìn nét mặt căng thẳng của con trai và phát giác điều không ổn, chau mày nói: “Cha mẹ đều rất thoải mái, chỉ cần cha mẹ con không có ý kiến là được, hai đứa nghỉ ngơi đi.”
Gia Tuấn khóa chặt cửa: “Cám ơn em.”
Mẫn Nghi cười cay đắng: “Cám ơn em về cái gì? Em cũng biết tự lượng sức mình, nếu em hùa theo cha mẹ, e rằng anh sẽ vứt em một mình ở cục Dân Chính hoặc trên bữa tiệc.”
“Mẫn Nghi, chúng ta về Úc li hôn đi, em có điều kiện gì thì cứ nói.”
“Được, em chỉ cần Tiểu Bảo,” Mẫn Nghi quả nhiên có chuẩn bị, cô trả lời ngay mà không cần đắn đo.
“Em biết rõ cha mẹ anh sẽ không đồng ý, lúc trước em bỏ nhà đi chưa từng nghĩ đến Tiểu Bảo, hà tất bây giờ dùng con để uy hiếp anh?”
“Em rất mệt mỏi, anh Tuấn, mấy tháng nay em suy ngẫm rất nhiều, trước đây em quá không chín chắn, gặp việc chỉ biết né tránh. Nếu anh bằng lòng vì Tiểu Bảo mà cho em một cơ hội, em sẽ rất cảm kích.”
“Em cho rằng chỉ dựa vào cảm kích thì có thể nối chặt cuộc sống hai người
sao?”
“Chúng ta còn có con, điều quan trọng là, em vẫn luôn yêu anh.”
Gia Tuấn phiền não nói: “Mẫn Nghi, thực ra em đã hết cảm giác với anh từ sớm, hà tất cứ nói vẫn yêu anh?”
“Chẳng lẽ phải như cách anh đối xử với Nhâm Nhiễm thì mới xứng đáng được gọi là vẫn luôn yêu một người nào đó sao?”. Mẫn Nghi cười chế nhạo, nhìn thấy nét mặt giận dữ của Gia Tuấn, cô lập tức giơ cờ trắng. “Đừng giận, em biết anh luôn yêu bạn ấy, nhưng đó cũng không làm cản trở việc em có con với anh, cho nên, anh đừng so đo em từng chung sống với người khác được không, anh phải cảm thông một sản phụ mắc bệnh u uất sau khi sinh chứ.”
“Em có quyền sắp xếp cuộc sống của em, nhưng đừng cưỡng ép sự sắp xếp đó vào cuộc sống của anh.”
“Em biết, đàn ông một khi không cần tình yêu của người nào thì người đó sẽ là một phiền toái không hơn không kém. Thế nhưng,” Mẫn Nghi thất thần ngước mặt nhìn Gia Tuấn, từ khi chia tay với anh chàng người Việt, cô đã gầy đi rất nhiều, gương mặt tròn trịa trước đây nay đã nhọn hoắt, lộ rõ đôi mắt to tròn, ánh mắt rỗng tuếch khiến người ta bất an, “Xin lỗi, anh Tuấn, cho dù anh kiên quyết li hôn, gần đây em cũng không thể quay về Melbourne. Vừa về nước, em đã xé vụn hộ chiếu và vứt sọt rác. Chúng ta hoặc duy trì hiện trạng, anh chịu đựng thêm một thời gian, hoặc là, anh tuyên bố với mọi người, anh có tình yêu mới, em đành đưa con đi ngay.”
Gia Tuấn nghi ngờ hỏi: “Mẫn Nghi, em có phiền phức gì, không ngại nói ra, có phải cái gã ấy lại đến…”
“Đừng, em xin anh, đừng nhắc đến hắn.” Mẫn Nghi lập tức ngắt ngang lời anh, “Lúc em dọn về rõ ràng chúng ta đã li thân gần một năm, chỉ cần anh từ chối, chúng ta có thể li hôn, nhưng anh không đề nghị.”
“Đích thực anh muốn li hôn, nhưng anh không thể để em lưu lạc bên ngoài.”
“Em cứ tưởng chúng ta còn một tia hi vọng. Bây giờ xem ra, anh vẫn còn chút lương thiện với em, em biết, anh sẽ không bố cáo thiên hạ đoạn trải nghiệm đó của em. Cứ xem như em lợi dụng lòng tốt của anh, đừng ép em, được không?”
Mẫn Nghi bước khỏi phòng Gia Tuấn không chịu đơn độc nói chuyện hoặc đối diện với anh. Tiếp theo, không biết cô nàng dùng lí do nào thuyết phục người nhà hủy bỏ kế hoạch đãi tiệc, nhưng anh trai Mạc Vân Đào vẫn kiên quyết yêu cầu cô nhanh chóng tiến hành thủ tục kết hôn trong nước.
Mẫn Nghi và Gia Tuấn đồng thời im lặng trước lời thúc ép. Người nhà họ Mạc ngày càng sinh nghi, vào một ngày đẹp trời đã đón Mẫn Nghi và Bác Ngạn về nhà ngoại, không cho về nhà họ Kỳ nữa. Kỳ Hán Minh và Triệu Hiểu Việt xưa nay xem đứa cháu như khúc ruột của mình, cả hai vội vã lôi Gia Tuấn đến nhà họ Mạc chắp vá quan hệ. Cha mẹ Mẫn Nghi không lên tiếng, Mạc Vân Đào trước mặt mọi người, hùng hồn và lạnh lùng hỏi Gia Tuấn muốn gì.
Đáp án của Gia Tuấn vô cùng đơn giản, anh nói đó là chuyện của anh và Mẫn Nghi, không muốn người khác xen vào.
Mạc Vân Đào ngày càng không khách sáo: “Phải chăng mày có quan hệ mờ ám gì với cái ả tên Nhâm Nhiễm không?”
Gia Tuấn tức giận đứng dậy, nhưng anh chưa kịp mở lời, Mẫn Nghi đã giành nói trước: “Anh, chuyện này không liên quan đến Nhâm Nhiễm, anh nghe ai nói xằng thế?”
Vân Đào nhìn em gái: “Mẫn Nghi, đã đến nước này mà em còn che đậy cho hắn sao? Nếu không phải vì cái ả Nhâm Nhiễm luôn xen vào giữa quan hệ của em và nó, lúc trước sao em nỡ bỏ Tiểu Bảo dọn ra ngoài ở một mình?”
Dưới ánh mắt của Gia Tuấn, Mẫn Nghi quay ngoắt theo chiều ngược lại: “Em dọn ra là có nguyên nhân khác, đây quả thật là chuyện giữa em và anh Tuấn, hãy để cho chúng em tự giải quyết.”
Hiển nhiên, buổi nói chuyện hoàn toàn thất bại.
Sau khi về nhà, Kỳ Hán Minh và Triệu Hiểu Việt quay ngược đầu súng truy vấn Gia Tuấn. Sau hồi lâu im lặng, anh nói thẳng, hôn nhân giữa anh và Mẫn Nghi đã nảy sinh vấn đề, anh hi vọng sẽ thuyết phục cô qua Úc làm thủ tục li hôn vào thời điểm thích hợp.
Vợ chồng Kỳ Hán Minh và Triệu Hiểu Việt đang trong cuộc chiến tranh giành gia sản đến sứt đầu mẻ trán, họ nào có thể tiêu hóa thêm chuyện này, hai người kiên quyết phản đối. Triệu Hiểu Việt nhạy cảm hơn, truy hỏi con trai: “ Lời Mạc Vân Đào nói có đúng không? Phải chăng con còn thích Nhâm Nhiễm?”
“Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Nhâm Nhiễm, xin hai người đừng cứ lôi cô ấy vào đây.”
Câu trả lời này lọt vào tai Triệu Hiểu Việt như một lời khẳng định, bà ngạc nhiên, tiếp theo là nổi trận lôi đình, tuyên bố tuyệt không thể được. Nào ngờ Gia Tuấn phủi tay đi, hoàn toàn không nói tiếp với họ.
Cách một ngày sau, Kỳ Hán Minh tìm ông bạn già Nhâm Thế Yến và Quý Phương Bình uống rượu. Quý Phương Bình hiện nay đảm nhận vị trí luật sư cố vấn cho ông. Trước tiên họ thảo luận về những nguy cơ có thể xuất hiện nếu bị cắt xén cổ phần, Nhâm Thế Yến cũng căn cứ vào pháp luật phân tích thêm. Sau khi bàn
xong việc công, Kỳ Hán Minh ấp úng kể về chuyện gia đình mình, Nhâm Thế Yến kinh ngạc vô chừng.
“Không thể nào, mình hiểu con gái mình nhất, Tiểu Nhiễm tuyệt đối không xen vào chuyện hôn nhân của Gia Tuấn.”
“Nhưng mẹ thằng Tuấn nghe được nó gọi điện cho Tiểu Nhiễm, bảo cháu ấy đợi thằng Tuấn giải quyết mọi chuyện.”
Nhâm Thế Yến không vui: “Hán Minh, vậy là cậu đang gián tiếp chỉ trích Tiểu Nhiễm à?”
Hán Minh xua tay liền liền: “Tôi không có ý đó. Nhân cách của Tiểu Nhiễm, tôi hoàn toàn yên tâm. Vấn đề hiện tại là, thằng Tuấn đích thực vẫn luôn thích cháu ấy. Haizz, thực ra tôi và mẹ thàng Tuấn luôn hi vọng Nhâm Nhiễm trở thành con dâu chúng tôi, đáng tiếc bây giờ mọi việc đã quá muộn, nếu tiện, cậu nhờ Tiểu Nhiễm khuyên thằng Tuấn đừng làm chuyện bậy.”
Quý Phương Bình đột nhiên xen ngang: “Nếu Gia Tuấn và Mẫn Nghi li hôn, nhà họ Mạc chắc chắn sẽ yêu cầu phân chia tài sản. Khi bác Kỳ chia cổ phần, chắc chắn sẽ chia một ít cho đời cháu và đời chắt, lúc này xảy ra chuyện này thì thật không hay.”
Hán Minh gật đầu, “Đúng vậy, tôi và mẹ thằng Tuấn đang phiền chết đi được, con cái đều là của nợ, câu này quả không sai.”
Nhâm Thế Yến nghiêm nghị nói: “Hán Minh, chúng ta là bạn bè mấy mươi năm, tôi không ngại nói thẳng, trong tình huống này, tôi khuyên Tiểu Nhiễm tránh xa còn chưa kịp, sao có thể để cho nó dây vào chuyện phiền phức này?”
Hán Minh vội xin lỗi, “Tôi thật chẳng phải ý đó, Thế Yến, Gia Tuấn xưa nay luôn cố chấp ngang bướng, tôi và nó không nói chuyện được, có nói gì nó cũng bỏ ngoài tai. Chỉ có lời của Tiểu Nhiễm thì may ra nó còn nghe một tí, nếu không năm xưa cần gì phải đợi Tiểu Nhiễm gật đầu nó mới chịu đi du học. Mình chỉ hi vọng Tiểu Nhiễm khéo léo nói chuyện với nó, để nó hiểu đó là chuyện không thể.”
Nhâm Thế Yến và Quý Phương Bình sau khi bước lên xe về nhà, Quý Phương Bình đang thắt đai an toàn lại cười “hớ hớ” rất nham nhở, Nhâm Thế Yến
nghi hoặc nhìn bà, bà ta dường như đang suy ngẫm điều gì, càng ngẫm càng nực cười, cười đến không khép miệng lại được.
Nhâm Thế Yến trầm giọng hỏi bà: “Có chuyện gì mà buồn cười như thế?”
“Anh không cảm thấy chuyện lão Kỳ nói hôm nay rất châm biếm hay sao?”
Nhâm Thế Yến vừa nghe đã tức giận, “Phương Bình, ý em là sao?”
Quý Phương Bình hời hợt nhún vai, “Xin lỗi, em nhớ lại từng lời chỉ trích em của con gái anh năm xưa, toàn lời nói đanh thép, gai góc sắc bén, giáo sư Nhâm, cho nên hôm nay sau khi biết quan hệ của nó và Gia Tuấn, em cảm thấy báo ứng đến thật quá nhanh, thực sự quá buồn cười, sao cũng không nhịn được.”
“Anh không thấy có chuyện gì nực cười. Anh đã nói, Tiểu Nhiễm tuyệt đối không xen vào giữa quan hệ vợ chồng của kẻ khác.”
Quý Phương Bình cười ha hả, “Đừng vội khẳng định, thông tin trên mạng trước đây, đâu phải anh chưa từng đọc.”
“Lúc đó anh gọi điện qua, Gia Tuấn giải thích rất rõ ràng, không liên quan đến Tiểu Nhiễm.”
“Trong chuyện này thì lời của Gia Tuấn có thể tin cậy hay không? Có trời mới biết được chúng nó có quan hệ gì, xảy ra những chuyện gì. Em rất sẵn lòng xem vở kịch này tiến triển ra sao.”
Nhâm Thế Yến sờn lòng, ông tấp xe vào lề: “Phương Bình, em không có lí do gì để hận con gái anh, vấn đề của chúng ta, không liên quan đến nó.”
Quý Phương Bình thu nụ cười, quay sang nhìn thẳng về phía ông: “Anh còn nói là không liên quan đến nó sao? Nếu như nó không bỏ nhà ra đi ngăn cản chúng ta kết hôn, sao em có thể đánh mất con mình? Nếu như nó không dùng tình thân để uy hiếp anh, tại sao em lại không thể vào sống trong ngôi nhà của anh khi đã là vợ anh? Đến bây giờ, gần như em không còn hi vọng có thể được làm mẹ, hôn nhân của chúng ta chính vì nó đã mất đi ý nghĩa ngay từ phút ban đầu, em đương nhiên có lí do hận nó.”
Nói đến đoạn kết, Quý Phương Bình quay phắt sang một bên. Nhâm Thế Yến im lặng, vài phút sau ông lại nổ máy về nhà, hai người vẫn đang chiến tranh
lạnh. Mấy năm chung sống, Nhâm Thế Yến biết cuộc hôn nhân của ông và Quý Phương Bình đích thực có rất nhiều vấn đề. Từ khi kết hôn đến nay, họ đều cẩn thận né tránh, nhưng vẫn thường xuyên cãi nhau vì những chuyện rất nhỏ nhặt. Hôm nay Quý Phương Bình không ngần ngại nói thẳng mối hận trong lòng với Nhâm Nhiễm khiến ông kinh hoàng. Ông lần nữa nhận thức được, quyết định rời khỏi quê nhà đến Bắc Kinh công tác của Nhâm Nhiễm là đúng đắn.
Một tuần sau, Nhâm Thế Yến đến Bắc Kinh tham gia một buổi giao lưu học thuật và sẵn tiện ghé thăm con gái. Ông nhắc đến tình hình gần đây của nhà Gia Tuấn, Nhâm Nhiễm mới kinh hoàng phát hiện mình bị cuốn vào sóng gió gia đình kẻ khác khi bản thân ở nơi cách quê nhà rất xa. Cô càng nghe càng hoảng hốt.
Nhâm Thế Yến không nhắc đến thái độ của Quý Phương Bình, ông chỉ nhắc nhở con gái: “Tiểu Nhiễm, cha biết Gia Tuấn từ nhỏ đến giờ vẫn rất thích con, trước đây cha cũng tán thành hai con ở bên nhau, nhưng bây giờ thì khác, dù sao thì Gia Tuấn cũng đã lập gia đình và có con, chen chân vào quan hệ của họ thật không sáng suốt.”
Nhâm Nhiễm không dùng lời nói của cha phản biện lại: “Cha cũng từng để một người đàn bà chen chân vào một người đã lập gia đình và có con, hai người thậm chí còn kết hôn”. Sở dĩ cô không nói lời làm tổn thương cha và cả chính mình là vì cô biết, cha đang lo lắng cho cô.
Cô cười đắng: “Cha, cha nghĩ thử xem, với cảm nhận từng trải của con, sao con có thể làm những chuyện này, con và anh Tuấn,” cô nín thở nhớ đến nụ hôn đêm ấy, cô không thể nào nói chỉ là tình anh em được nữa. Cô lắc đầu, lập lại: “Là chuyện không thể. Hơn nữa, con cũng đã thử qua lại với một người, anh Tuấn cũng từng gặp anh ta.”
Nhâm Thế Yến yên tâm rất nhiều, “Vậy thì tốt. Hôn nhân của Tuấn có vấn đề gì, nó phải tự giái quyết, cho dù chỉ là quan hệ bạn bè nhưng hễ lọt vào trong mắt người khác ắt sẽ mang ngụ ý khác. Con tuyệt đối phải vạch rõ ranh giới trong chuyện này.”
Sau khi Nhâm Nhiễm được sếp gọi vào trò chuyện lần nữa, cô quyết định tiếp nhận đề nghị đến tổng bộ Châu Á được đặt tại Hồng Kông của ngân hàng tham gia một lớp đào tạo kéo dài 8 tháng.
Danh sách nhân viên được cử đi đào tạo vừa công bố, Đinh Hiểu Tình bị lọt ra ngoài danh sách phẫn nộ vô cùng, ả lớn tiếng chỉ trích cô trước mặt đồng nghiệp, nói cô “nham hiểm”, “mưu mô”, công khai chống lại Nhâm Nhiễm.
Cô không đưa ra bất kỳ lời biện hộ nào.
Mấy năm qua, điều cô học được triệt để nhất là, quyết định của mỗi người thuần túy chỉ là chuyện cá nhân của họ, hoàn toàn không cần giải thích, cũng không thể mưu cầu sự đồng tình của người khác, mỗi người đều có những sự thật mình mong được tin tưởng, biện hộ quả thật chẳng có tác dụng gì.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cô đưa ra quyết định này vốn không phải vì triển vọng phát triển nghề nghiệp của bản thân, cô chỉ khát khao thay đổi môi trường, xa rời sóng gió trong tình cảm.
Quan trọng hơn là, được rời xa Bắc Kinh.
Khu CBD Bắc Kinh có diện tích gần bốn kilômét vuông, gần gấp đôi diện tích của đảo Song Bình, tòa nhà chi chít, người đông như kiến, khả năng xuất hiện sự cố “không hẹn mà gặp” vẫn tồn tại, nếu như cô vẫn chưa thể điềm đạm đối mặt thì bỏ đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhâm Nhiễm giải thích với Trương Chí Minh, “Giám đốc Lâm nói trong tương lai, ngân hàng bên em có thể sẽ chuyển tổng bộ Châu Á về nội địa, đợt đào tạo này thực sự là cơ hội hiếm có với nhân viên mới.”
Trương Chí Minh hoàn toàn lí giải và mừng thay cô.
Sau đó, gần như ngày nào anh cũng qua bên cô giúp dọn dẹp hành lí, trả chung cư cho chủ hộ, còn chủ động đề nghị cô để những vật dụng không tiện mang theo vào nhà anh.
Nhâm Nhiễm nghĩ, cô không thể mong muốn một cuộc chia tay quyến luyến bịn rịn gì hơn, sự quan tâm thực tế và chu đáo như vậy có lẽ sẽ phù hợp với dự định
chính thức hoa mối quan hệ của hai người, cũng là phương thức tiếp diễn tốt nhất cho cách xử sự lí trí và điềm đạm của họ.
Nhâm Nhiễm gọi điện báo Gia Tuấn về sự ra đi của cô, Gia Tuấn nín lặng.
“Em muốn tạo áp lực hơn cho mình, xem mình có thể đột phá sự nghiệp đến mức nào. Anh Tuấn, anh hãy quản lí tốt việc kinh doanh của gia đình, bác Kỳ và dì Triệu cũng không còn trẻ.”
“Tiểu Nhiễm, nhiều năm về trước anh đã biết tương lai của anh chẳng qua chỉ là tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, hôm nay nghe em đến khích lệ anh”. Anh cười khan, “Anh cảm thấy… rất thê lương.”
Nhâm Nhiễm có thể hiểu được cảm nhận của anh lúc này, cô cũng thê lương và bất lực như anh, cổ họng như bị nghẽn một vật gì, cô hết cách lên tiếng đành vội vàng tắt máy.
Người đàn ông ấy, anh đã yêu cô ngay từ khi cả hai còn rất nhỏ, tình yêu vẫn da diết đến hiện tại, anh chưa từng bỏ rơi cô, cho dù biết cô đã phải lòng kẻ khác, cho dù cô đi về nơi xa.
Thâm tâm cô có quá nhiều điều chưa xác định, cô không hiểu rõ tình cảm của mình nên đành lựa chọn trốn chạy, vậy sao còn có thể chia tay với anh bằng những lời tựa như khuyến cáo vô tình
Bé Bác Ngạn và Nhâm Nhiễm đã không gặp nhau gần một năm, nhưng cha nhắc đến thì bé vẫn còn nhớ cô và lớn tiếng gọi: “Dì Nhâm Nhiễm” và báo cáo với cô rằng bé đang chơi trò gì. Tiếng trẻ con ngây thơ giòn giã khiến Nhâm Nhiễm cười phá lên, đứa bé bập bẹ từng chữ ngày nào còn chảy nước dãi ngủ trên vai Nhâm Nhiễm giờ đây đã phát âm rõ ràng, lại còn lẻo mép nữa. Cô và bé nói chuyện cả buổi trời vẫn còn luyến tiếc chưa muốn tắt máy.
Mấy ngày sau, Trương Chí Minh lại hẹn cô ra, Nhâm Nhiễm còn vài việc chưa hoàn thành do sự cố của Đinh Hiểu Tình, cô buộc phải tăng ca khá lâu.
Cô gửi lời xin lỗi đáp lại việc chờ đợi của Trương Chí Minh, “Không ngờ xảy ra chuyện này, cô ta ngày càng tỏ ra bất hợp tác với em trong công việc, xem ra nếu em không tỏ rõ thái độ từ chối chuyến đào tạo, chắc cô ta cứ mãi phòng thủ em, nhưng vấn đề là, bây giờ vốn chưa tuyên bố em đã được chọn, em đứng ra từ chối chẳng phải là chuyện nực cười sao.”
“Đừng để bụng, làm việc ở đâu cũng sẽ gặp tình huống đó thôi.” Trương Chí Minh an ủi cô.
“Như thế thật sự rất ảnh hưởng đến tâm trạng người khác, cũng ảnh hưởng đến công việc. Mệt là chỉ toàn những chuyện vặt vãnh, không thể ứ á gì được, nói chi đến than phiền với cấp trên.”
“Cấp trên sẽ không tiếp nhận những khiếu nại đó, em phải tự mình giải quyết vấn đề.”
Trương Chí Minh lại vu vơ: “Nhưng anh nghĩ thế này, chuyến đào tạo lần này có lẽ quan trọng hơn em nghĩ, em đừng dễ dàng bỏ cuộc.”
“Em vừa hỏi thăm một người bạn làm việc trong trường đại học, một vài trường nổi tiếng tổ chức đào tạo MBA không quá khắt khe với kinh nghiệm làm việc, nếu như em trúng tuyển nhưng không đi học được thì thật là đáng tiếc.”
Đó là một vấn đề nan giải, Nhâm Nhiễm đăm chiêu cân nhắc.
“Anh cảm thấy em có thể xem xét lại, tranh thủ cơ hội đào tạo nghề nghiệp lần này, dù sao thì kinh nghiệm làm việc ở Hồng Kông trong ngành tài chính sẽ rất quý báu, em đợi công tác đủ ba năm mới học MBA, sắp xếp như vậy thì hợp lí hơn.”
Sau khi về nhà, Nhâm Nhiễm chuẩn bị đọc sách tiếp, nhưng trong lòng vẫn do dự bất an.
Đương nhiên, những điều Trương Chí Minh nói là hoàn toàn hợp lí, toàn suy nghĩ cho nghề nghiệp và tương lai của cô, nhưng dường như có một điểm anh không nghĩ đến, nếu cô đến Hồng Kông đào tạo cũng có nghĩa rằng cơ hội gặp mặt của hai người sẽ ít đi. Cô không mong đợi cuộc hẹn hò với anh lắm, nhưng thấy anh hoàn toàn không ngần ngại chia cách, cô khó tránh khỏi suy ngẫm.
Cô chỉ đọc được vài trang liền để sang một bên, gọi điện cho Gia Tuấn.
Trong cô đầy cảm xúc không tên không thể nói rõ, cô muốn thổ lộ với một người bạn, thế nhưng, sau khi gọi vào số của Gia Tuấn, người bắt máy lại là Mẫn
Nghi.
“Mẫn Nghi, sao bạn lại ở đây?”. Cô kinh ngạc hỏi.
Giọng Mẫn Nghi lạnh lùng, “Đây là nhà của cha mẹ chồng mình, mình ở đây có gì kì lạ sao?”
Nhâm Nhiễm đuối sức giải thích: “Xin lỗi, mình không có ý đó, hôm đó Gia Tuấn nói với mình, bạn tạm thời chưa muốn về nước.”
“Mình thay đổi ý định, hôm nay mới quay về.” Mẫn Nghi bình thản nói: “Bạn tìm anh Tuấn phải không, anh ta uống quá chén ngủ rồi, có cần mình gọi anh ta dậy không?”
“Không cần đâu, cám ơn.” Cô nghe thấy tiếng Bác Ngạn í ới gọi mẹ bên cạnh, vội nói: “Bạn chăm Tiểu Bảo nhé, tạm biệt.”
Đặt điện thoại xuống, Nhâm Nhiễm cảm thấy trong lòng rỗng tuếch.
Cô đi ra ban công bé tí nhìn về nơi xa. Sống trong một thành phố náo nhiệt, cảnh vật trước mắt chẳng qua chỉ là cảnh đêm kinh điển của một thành phố bận rộn, từng tòa nhà chọc trời dựng sừng sững, các con đường rộng thênh thang chứa trong lòng nó những dòng xe tấp nập không nguôi, xa gần toàn ánh đèn được tỏa ra từ muôn vạn gia đình, ánh đèn nê-on chớp nháy liên hoàn, tất cả đều sớm quen thuộc với cô.
Trong dòng người tấp nập ấy, sẽ có bao nhiêu người có cảm giác như cô, mênh mông và bất định, mông lung và mơ hồ, chỉ có thể đứng một mình trên ban công với nhìn ra xa, mong muốn thấy được tương lai của chính mình.
Cảm giác cô độc ngửi mùi ghé thăm khiến ánh mắt cô long lanh những giọt lệ chua chát. Cô cảnh cáo bản thân, đây chỉ là tâm trạng tự thương hại bản thân, tiếp tục buông thả ư? Hoàn toàn không ý nghĩa.
Cô trở vào phòng lấy quyển “Xa rời đám đông huyên náo” đã ố vàng từ trên kệ sách, lật vài trang ra xem. Cuốn sách này bao năm qua luôn ở cạnh, cô đã có thói quen đọc vài trang mỗi khi buồn bực. Mấy năm qua, các tình tiết chính trong truyện cô đều ghi nhớ, kể cả chi tiết từng đoạn đối thoại giữa nông dân trang trại và cảnh vật vùng quê của nước Anh cô đều thuộc nằm lòng. Bất kể xem từ trang nào thì cô cũng không thấy dở dang.
Cô đọc quyển sách này, từ cảm nhận phiền toái của thời niên thiếu đến hiện nay, cô luôn mượn những dòng chữ khoan thai, những đoạn miêu tả quen thuộc này để dung hòa tâm trạng. Cô nghĩ, chí ít cô đã hiểu được tâm trạng của mẹ khi đọc quyển sách này vào đoạn cuối của cuộc đời.
Hôm sau, Gia Tuấn gọi điện, “Mẫn Nghi đột nhiên trở về.”
Cô chỉ lãnh đạm nói: “Tốt quá còn gì, Tiểu Bảo cũng cần có mẹ.”
“Vốn dĩ anh quyết định xử lí xong việc nhà sẽ quay về Melbourne chính thức li hôn với cô ta. Không ngờ cô ta đột nhiên quay về, còn dẫn cả Tiểu Bảo về nhà ngoại, chính thức thông báo cuộc hôn nhân của anh và cô ấy cho mọi người.”
Nhâm Nhiễm không biết nói gì, Mẫn Nghi luôn che giấu chuyện kết hôn và sinh con của mình với người nhà, lần này đột nhiên hành xử như vậy, không cần
nói rõ cũng hiểu ý cô ta muốn gì. Giọng Gia Tuấn lộ vẻ mệt mỏi: “Cô ta thậm chí không muốn đơn độc nói chuyện với anh, lúc nào cũng ôm chặt Tiểu Bảo không buông.”
“Đừng nói nữa, anh Tuấn.” Nhâm Nhiễm càng mệt mỏi, “Đây là chuyện nhà anh, em không muốn biết. Trễ rồi, nghỉ sớm đi anh.”
“Tiểu Nhiễm…” Anh đột nhiên cao giọng gọi tên cô, sau đó hoàn toàn yên ắng, anh nói tiếp: “Anh yêu em, anh vốn hi vọng sau khi li hôn với cô ấy sẽ nói chuyện với em, anh muốn chúng ta có một khởi đầu.”
“Không, anh Tuấn, anh đừng nói nữa. Anh biết nguyên tắc của em, bất kể vì lí do gì, em cũng sẽ không xen vào mối quan hệ của người khác.”
“Anh biết, anh gọi điện lần này là muốn em biết, anh sẽ cố gắng giải quyết vấn đề của mình, không liên lụy đến em.”
Gia Tuấn tắt điện thoại.
Anh vẫn ngủ trong căn phòng xưa kia của mình, từ khi Mẫn Nghi quay về, Triệu HIểu Việt vui mừng hớn hở, sắp xếp cho cô vào ở chung phòng cùng anh, anh không biết phản đối thế nào. Mẫn Nghĩ phóng cái nhìn qua anh và đỡ lời hộ, cô nói muốn ở chung với con để thỏa nỗi nhớ.
Từ ngày về nước, toàn bộ thời gian của cô đều dính chặt vào con tari, dù sao thì cũng là mẹ con đồng lòng, bé Bác Ngạn nhanh chóng thân với mẹ, bé bấu vào cổ mẹ, chí chóe không lúc nào yên. Cha mẹ và anh trai cô biết tin làm ầm cả lên, tìm cách truy cùng hỏi tận, họ gọi cả Gia Tuấn qua để thẩm vấn. Thế nhưng, Gia Tuấn giữ im lặng suốt trong thời gian bị tra cung, còn Mẫn Nghi thì trả lời cái dễ bỏ cái khó, ấp a ấp úng, hoặc mượn chuyện chăm con chuyển đề tài, cuối cùng không tiết lộ câu nào.
Trông đứa cháu lém lỉnh dễ thương, ông ngoại bà ngoại và ông cậu đều hân hoan vui mừng, không ai truy hỏi nữa.
Triệu Hiểu Việt vốn lo lắng về cách đối xử kì lạ giữa con trai và con dâu mình, giờ đây nhân dịp ông bà xui chấp nhận, bà vội mời hai nhà cùng dùng cơm, chỉ nói bọn trẻ khó tránh có những suy nghĩ kì quái. Bà không hiểu tại sao con dâu
phải giấu gia đình, thực ra hai người đã sớm đăng kí kết hôn, may mà mọi việc đều êm xuôi, bà cũng nhẹ lòng.
Anh trai của Mẫn Nghi, Mạc Vân Đào là quản lí cấp trung của một công ty có tiếng tại thành phố Z, anh vốn sáng suốt cẩn thận, đích thân tìm kiếm thông tin liên quan đồng thời hỏi thăm luật sư. Sau đó yêu cầu hai người tuân theo các thủ tục tiến hành đăng kí kết hôn trong nước. Cha mẹ Mẫn Nghi tán thành cả hai tay đồng thời bàn bạc với Kỳ Hán Minh, Triệu Hiểu Việt có nên tổ chức lại tiệc cưới cho họ hay không, gia đình hai bên bàn bạc vô cùng sôi nổi.
Gia Tuấn kịch liệt phản đối, nhưng lời nói của anh dường như không được ai tiếp nhận, còn Mẫn Nghi vẫn do dự không dứt.
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, Gia Tuấn sốt sắng tìm Mẫn Nghi bàn bạc, Mẫn Nghi vẫn cứ lấy cớ chăm con để né tránh anh.
Anh nhìn đồng hồ đoán chắc giờ này con đã ngủ. Anh bước đến phòng con, gõ nhẹ cửa sau đó đẩy vào, Bác Ngạn quả nhiên đã ngủ say, Mẫn Nghi cũng đã thay áo ngủ, chỉ mở một ngọn đèn đọc sách.
“Mẫn Nghi, mời em ra ngoài chúng ta nói chuyện.”
Mẫn Nghi né khỏi ánh mắt của anh, nét mặt hơi hoảng loạn, cô nói nhỏ: “Ngày mai hãy nói được không, em sợ Tiểu Bảo đột nhiên tỉnh dậy.”
“Con đã quen ngủ một mình từ khi nó chưa tròn một tuổi.” Gia Tuấn cố gắng kiềm chế tâm trạng, “Nếu em không muốn nói cũng được, ngày mai anh mua vé máy bay đến Melbourne, chuyện còn lại em tự giải thích.”
Mẫn Nghi đột nhiên tái mặt và đầu hàng tức khắc, cô bỏ quyển sách trên tay xuống đi theo anh ra ngoài, không ngờ gặp Triệu Hiểu Việt trên hành lang, hiển nhiên bà đã giải nghĩa theo cách khác, “Mẫn Nghi sau này cứ vào phòng Gia Tuấn mà ngủ, Tiểu Bảo đã lớn thế này, không cần người ngủ chung nữa đâu.”
Mẫn Nghi nhỏ nhẹ, “Mẹ, anh Tuấn không muốn đăng kí kết hôn lại, càng không muốn đãi tiệc cho phiền phức, hay mình hủy bỏ đi.”
Triệu Hiểu Việt ngạc nhiên: “Nhưng cha mẹ và anh con đều muốn có một nghi thức.”
“Con sẽ thuyết phục họ, thật sự không cần thiết.”
Triệu Hiểu Việt nhìn nét mặt căng thẳng của con trai và phát giác điều không ổn, chau mày nói: “Cha mẹ đều rất thoải mái, chỉ cần cha mẹ con không có ý kiến là được, hai đứa nghỉ ngơi đi.”
Gia Tuấn khóa chặt cửa: “Cám ơn em.”
Mẫn Nghi cười cay đắng: “Cám ơn em về cái gì? Em cũng biết tự lượng sức mình, nếu em hùa theo cha mẹ, e rằng anh sẽ vứt em một mình ở cục Dân Chính hoặc trên bữa tiệc.”
“Mẫn Nghi, chúng ta về Úc li hôn đi, em có điều kiện gì thì cứ nói.”
“Được, em chỉ cần Tiểu Bảo,” Mẫn Nghi quả nhiên có chuẩn bị, cô trả lời ngay mà không cần đắn đo.
“Em biết rõ cha mẹ anh sẽ không đồng ý, lúc trước em bỏ nhà đi chưa từng nghĩ đến Tiểu Bảo, hà tất bây giờ dùng con để uy hiếp anh?”
“Em rất mệt mỏi, anh Tuấn, mấy tháng nay em suy ngẫm rất nhiều, trước đây em quá không chín chắn, gặp việc chỉ biết né tránh. Nếu anh bằng lòng vì Tiểu Bảo mà cho em một cơ hội, em sẽ rất cảm kích.”
“Em cho rằng chỉ dựa vào cảm kích thì có thể nối chặt cuộc sống hai người
sao?”
“Chúng ta còn có con, điều quan trọng là, em vẫn luôn yêu anh.”
Gia Tuấn phiền não nói: “Mẫn Nghi, thực ra em đã hết cảm giác với anh từ sớm, hà tất cứ nói vẫn yêu anh?”
“Chẳng lẽ phải như cách anh đối xử với Nhâm Nhiễm thì mới xứng đáng được gọi là vẫn luôn yêu một người nào đó sao?”. Mẫn Nghi cười chế nhạo, nhìn thấy nét mặt giận dữ của Gia Tuấn, cô lập tức giơ cờ trắng. “Đừng giận, em biết anh luôn yêu bạn ấy, nhưng đó cũng không làm cản trở việc em có con với anh, cho nên, anh đừng so đo em từng chung sống với người khác được không, anh phải cảm thông một sản phụ mắc bệnh u uất sau khi sinh chứ.”
“Em có quyền sắp xếp cuộc sống của em, nhưng đừng cưỡng ép sự sắp xếp đó vào cuộc sống của anh.”
“Em biết, đàn ông một khi không cần tình yêu của người nào thì người đó sẽ là một phiền toái không hơn không kém. Thế nhưng,” Mẫn Nghi thất thần ngước mặt nhìn Gia Tuấn, từ khi chia tay với anh chàng người Việt, cô đã gầy đi rất nhiều, gương mặt tròn trịa trước đây nay đã nhọn hoắt, lộ rõ đôi mắt to tròn, ánh mắt rỗng tuếch khiến người ta bất an, “Xin lỗi, anh Tuấn, cho dù anh kiên quyết li hôn, gần đây em cũng không thể quay về Melbourne. Vừa về nước, em đã xé vụn hộ chiếu và vứt sọt rác. Chúng ta hoặc duy trì hiện trạng, anh chịu đựng thêm một thời gian, hoặc là, anh tuyên bố với mọi người, anh có tình yêu mới, em đành đưa con đi ngay.”
Gia Tuấn nghi ngờ hỏi: “Mẫn Nghi, em có phiền phức gì, không ngại nói ra, có phải cái gã ấy lại đến…”
“Đừng, em xin anh, đừng nhắc đến hắn.” Mẫn Nghi lập tức ngắt ngang lời anh, “Lúc em dọn về rõ ràng chúng ta đã li thân gần một năm, chỉ cần anh từ chối, chúng ta có thể li hôn, nhưng anh không đề nghị.”
“Đích thực anh muốn li hôn, nhưng anh không thể để em lưu lạc bên ngoài.”
“Em cứ tưởng chúng ta còn một tia hi vọng. Bây giờ xem ra, anh vẫn còn chút lương thiện với em, em biết, anh sẽ không bố cáo thiên hạ đoạn trải nghiệm đó của em. Cứ xem như em lợi dụng lòng tốt của anh, đừng ép em, được không?”
Mẫn Nghi bước khỏi phòng Gia Tuấn không chịu đơn độc nói chuyện hoặc đối diện với anh. Tiếp theo, không biết cô nàng dùng lí do nào thuyết phục người nhà hủy bỏ kế hoạch đãi tiệc, nhưng anh trai Mạc Vân Đào vẫn kiên quyết yêu cầu cô nhanh chóng tiến hành thủ tục kết hôn trong nước.
Mẫn Nghi và Gia Tuấn đồng thời im lặng trước lời thúc ép. Người nhà họ Mạc ngày càng sinh nghi, vào một ngày đẹp trời đã đón Mẫn Nghi và Bác Ngạn về nhà ngoại, không cho về nhà họ Kỳ nữa. Kỳ Hán Minh và Triệu Hiểu Việt xưa nay xem đứa cháu như khúc ruột của mình, cả hai vội vã lôi Gia Tuấn đến nhà họ Mạc chắp vá quan hệ. Cha mẹ Mẫn Nghi không lên tiếng, Mạc Vân Đào trước mặt mọi người, hùng hồn và lạnh lùng hỏi Gia Tuấn muốn gì.
Đáp án của Gia Tuấn vô cùng đơn giản, anh nói đó là chuyện của anh và Mẫn Nghi, không muốn người khác xen vào.
Mạc Vân Đào ngày càng không khách sáo: “Phải chăng mày có quan hệ mờ ám gì với cái ả tên Nhâm Nhiễm không?”
Gia Tuấn tức giận đứng dậy, nhưng anh chưa kịp mở lời, Mẫn Nghi đã giành nói trước: “Anh, chuyện này không liên quan đến Nhâm Nhiễm, anh nghe ai nói xằng thế?”
Vân Đào nhìn em gái: “Mẫn Nghi, đã đến nước này mà em còn che đậy cho hắn sao? Nếu không phải vì cái ả Nhâm Nhiễm luôn xen vào giữa quan hệ của em và nó, lúc trước sao em nỡ bỏ Tiểu Bảo dọn ra ngoài ở một mình?”
Dưới ánh mắt của Gia Tuấn, Mẫn Nghi quay ngoắt theo chiều ngược lại: “Em dọn ra là có nguyên nhân khác, đây quả thật là chuyện giữa em và anh Tuấn, hãy để cho chúng em tự giải quyết.”
Hiển nhiên, buổi nói chuyện hoàn toàn thất bại.
Sau khi về nhà, Kỳ Hán Minh và Triệu Hiểu Việt quay ngược đầu súng truy vấn Gia Tuấn. Sau hồi lâu im lặng, anh nói thẳng, hôn nhân giữa anh và Mẫn Nghi đã nảy sinh vấn đề, anh hi vọng sẽ thuyết phục cô qua Úc làm thủ tục li hôn vào thời điểm thích hợp.
Vợ chồng Kỳ Hán Minh và Triệu Hiểu Việt đang trong cuộc chiến tranh giành gia sản đến sứt đầu mẻ trán, họ nào có thể tiêu hóa thêm chuyện này, hai người kiên quyết phản đối. Triệu Hiểu Việt nhạy cảm hơn, truy hỏi con trai: “ Lời Mạc Vân Đào nói có đúng không? Phải chăng con còn thích Nhâm Nhiễm?”
“Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Nhâm Nhiễm, xin hai người đừng cứ lôi cô ấy vào đây.”
Câu trả lời này lọt vào tai Triệu Hiểu Việt như một lời khẳng định, bà ngạc nhiên, tiếp theo là nổi trận lôi đình, tuyên bố tuyệt không thể được. Nào ngờ Gia Tuấn phủi tay đi, hoàn toàn không nói tiếp với họ.
Cách một ngày sau, Kỳ Hán Minh tìm ông bạn già Nhâm Thế Yến và Quý Phương Bình uống rượu. Quý Phương Bình hiện nay đảm nhận vị trí luật sư cố vấn cho ông. Trước tiên họ thảo luận về những nguy cơ có thể xuất hiện nếu bị cắt xén cổ phần, Nhâm Thế Yến cũng căn cứ vào pháp luật phân tích thêm. Sau khi bàn
xong việc công, Kỳ Hán Minh ấp úng kể về chuyện gia đình mình, Nhâm Thế Yến kinh ngạc vô chừng.
“Không thể nào, mình hiểu con gái mình nhất, Tiểu Nhiễm tuyệt đối không xen vào chuyện hôn nhân của Gia Tuấn.”
“Nhưng mẹ thằng Tuấn nghe được nó gọi điện cho Tiểu Nhiễm, bảo cháu ấy đợi thằng Tuấn giải quyết mọi chuyện.”
Nhâm Thế Yến không vui: “Hán Minh, vậy là cậu đang gián tiếp chỉ trích Tiểu Nhiễm à?”
Hán Minh xua tay liền liền: “Tôi không có ý đó. Nhân cách của Tiểu Nhiễm, tôi hoàn toàn yên tâm. Vấn đề hiện tại là, thằng Tuấn đích thực vẫn luôn thích cháu ấy. Haizz, thực ra tôi và mẹ thàng Tuấn luôn hi vọng Nhâm Nhiễm trở thành con dâu chúng tôi, đáng tiếc bây giờ mọi việc đã quá muộn, nếu tiện, cậu nhờ Tiểu Nhiễm khuyên thằng Tuấn đừng làm chuyện bậy.”
Quý Phương Bình đột nhiên xen ngang: “Nếu Gia Tuấn và Mẫn Nghi li hôn, nhà họ Mạc chắc chắn sẽ yêu cầu phân chia tài sản. Khi bác Kỳ chia cổ phần, chắc chắn sẽ chia một ít cho đời cháu và đời chắt, lúc này xảy ra chuyện này thì thật không hay.”
Hán Minh gật đầu, “Đúng vậy, tôi và mẹ thằng Tuấn đang phiền chết đi được, con cái đều là của nợ, câu này quả không sai.”
Nhâm Thế Yến nghiêm nghị nói: “Hán Minh, chúng ta là bạn bè mấy mươi năm, tôi không ngại nói thẳng, trong tình huống này, tôi khuyên Tiểu Nhiễm tránh xa còn chưa kịp, sao có thể để cho nó dây vào chuyện phiền phức này?”
Hán Minh vội xin lỗi, “Tôi thật chẳng phải ý đó, Thế Yến, Gia Tuấn xưa nay luôn cố chấp ngang bướng, tôi và nó không nói chuyện được, có nói gì nó cũng bỏ ngoài tai. Chỉ có lời của Tiểu Nhiễm thì may ra nó còn nghe một tí, nếu không năm xưa cần gì phải đợi Tiểu Nhiễm gật đầu nó mới chịu đi du học. Mình chỉ hi vọng Tiểu Nhiễm khéo léo nói chuyện với nó, để nó hiểu đó là chuyện không thể.”
Nhâm Thế Yến và Quý Phương Bình sau khi bước lên xe về nhà, Quý Phương Bình đang thắt đai an toàn lại cười “hớ hớ” rất nham nhở, Nhâm Thế Yến
nghi hoặc nhìn bà, bà ta dường như đang suy ngẫm điều gì, càng ngẫm càng nực cười, cười đến không khép miệng lại được.
Nhâm Thế Yến trầm giọng hỏi bà: “Có chuyện gì mà buồn cười như thế?”
“Anh không cảm thấy chuyện lão Kỳ nói hôm nay rất châm biếm hay sao?”
Nhâm Thế Yến vừa nghe đã tức giận, “Phương Bình, ý em là sao?”
Quý Phương Bình hời hợt nhún vai, “Xin lỗi, em nhớ lại từng lời chỉ trích em của con gái anh năm xưa, toàn lời nói đanh thép, gai góc sắc bén, giáo sư Nhâm, cho nên hôm nay sau khi biết quan hệ của nó và Gia Tuấn, em cảm thấy báo ứng đến thật quá nhanh, thực sự quá buồn cười, sao cũng không nhịn được.”
“Anh không thấy có chuyện gì nực cười. Anh đã nói, Tiểu Nhiễm tuyệt đối không xen vào giữa quan hệ vợ chồng của kẻ khác.”
Quý Phương Bình cười ha hả, “Đừng vội khẳng định, thông tin trên mạng trước đây, đâu phải anh chưa từng đọc.”
“Lúc đó anh gọi điện qua, Gia Tuấn giải thích rất rõ ràng, không liên quan đến Tiểu Nhiễm.”
“Trong chuyện này thì lời của Gia Tuấn có thể tin cậy hay không? Có trời mới biết được chúng nó có quan hệ gì, xảy ra những chuyện gì. Em rất sẵn lòng xem vở kịch này tiến triển ra sao.”
Nhâm Thế Yến sờn lòng, ông tấp xe vào lề: “Phương Bình, em không có lí do gì để hận con gái anh, vấn đề của chúng ta, không liên quan đến nó.”
Quý Phương Bình thu nụ cười, quay sang nhìn thẳng về phía ông: “Anh còn nói là không liên quan đến nó sao? Nếu như nó không bỏ nhà ra đi ngăn cản chúng ta kết hôn, sao em có thể đánh mất con mình? Nếu như nó không dùng tình thân để uy hiếp anh, tại sao em lại không thể vào sống trong ngôi nhà của anh khi đã là vợ anh? Đến bây giờ, gần như em không còn hi vọng có thể được làm mẹ, hôn nhân của chúng ta chính vì nó đã mất đi ý nghĩa ngay từ phút ban đầu, em đương nhiên có lí do hận nó.”
Nói đến đoạn kết, Quý Phương Bình quay phắt sang một bên. Nhâm Thế Yến im lặng, vài phút sau ông lại nổ máy về nhà, hai người vẫn đang chiến tranh
lạnh. Mấy năm chung sống, Nhâm Thế Yến biết cuộc hôn nhân của ông và Quý Phương Bình đích thực có rất nhiều vấn đề. Từ khi kết hôn đến nay, họ đều cẩn thận né tránh, nhưng vẫn thường xuyên cãi nhau vì những chuyện rất nhỏ nhặt. Hôm nay Quý Phương Bình không ngần ngại nói thẳng mối hận trong lòng với Nhâm Nhiễm khiến ông kinh hoàng. Ông lần nữa nhận thức được, quyết định rời khỏi quê nhà đến Bắc Kinh công tác của Nhâm Nhiễm là đúng đắn.
Một tuần sau, Nhâm Thế Yến đến Bắc Kinh tham gia một buổi giao lưu học thuật và sẵn tiện ghé thăm con gái. Ông nhắc đến tình hình gần đây của nhà Gia Tuấn, Nhâm Nhiễm mới kinh hoàng phát hiện mình bị cuốn vào sóng gió gia đình kẻ khác khi bản thân ở nơi cách quê nhà rất xa. Cô càng nghe càng hoảng hốt.
Nhâm Thế Yến không nhắc đến thái độ của Quý Phương Bình, ông chỉ nhắc nhở con gái: “Tiểu Nhiễm, cha biết Gia Tuấn từ nhỏ đến giờ vẫn rất thích con, trước đây cha cũng tán thành hai con ở bên nhau, nhưng bây giờ thì khác, dù sao thì Gia Tuấn cũng đã lập gia đình và có con, chen chân vào quan hệ của họ thật không sáng suốt.”
Nhâm Nhiễm không dùng lời nói của cha phản biện lại: “Cha cũng từng để một người đàn bà chen chân vào một người đã lập gia đình và có con, hai người thậm chí còn kết hôn”. Sở dĩ cô không nói lời làm tổn thương cha và cả chính mình là vì cô biết, cha đang lo lắng cho cô.
Cô cười đắng: “Cha, cha nghĩ thử xem, với cảm nhận từng trải của con, sao con có thể làm những chuyện này, con và anh Tuấn,” cô nín thở nhớ đến nụ hôn đêm ấy, cô không thể nào nói chỉ là tình anh em được nữa. Cô lắc đầu, lập lại: “Là chuyện không thể. Hơn nữa, con cũng đã thử qua lại với một người, anh Tuấn cũng từng gặp anh ta.”
Nhâm Thế Yến yên tâm rất nhiều, “Vậy thì tốt. Hôn nhân của Tuấn có vấn đề gì, nó phải tự giái quyết, cho dù chỉ là quan hệ bạn bè nhưng hễ lọt vào trong mắt người khác ắt sẽ mang ngụ ý khác. Con tuyệt đối phải vạch rõ ranh giới trong chuyện này.”
Sau khi Nhâm Nhiễm được sếp gọi vào trò chuyện lần nữa, cô quyết định tiếp nhận đề nghị đến tổng bộ Châu Á được đặt tại Hồng Kông của ngân hàng tham gia một lớp đào tạo kéo dài 8 tháng.
Danh sách nhân viên được cử đi đào tạo vừa công bố, Đinh Hiểu Tình bị lọt ra ngoài danh sách phẫn nộ vô cùng, ả lớn tiếng chỉ trích cô trước mặt đồng nghiệp, nói cô “nham hiểm”, “mưu mô”, công khai chống lại Nhâm Nhiễm.
Cô không đưa ra bất kỳ lời biện hộ nào.
Mấy năm qua, điều cô học được triệt để nhất là, quyết định của mỗi người thuần túy chỉ là chuyện cá nhân của họ, hoàn toàn không cần giải thích, cũng không thể mưu cầu sự đồng tình của người khác, mỗi người đều có những sự thật mình mong được tin tưởng, biện hộ quả thật chẳng có tác dụng gì.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cô đưa ra quyết định này vốn không phải vì triển vọng phát triển nghề nghiệp của bản thân, cô chỉ khát khao thay đổi môi trường, xa rời sóng gió trong tình cảm.
Quan trọng hơn là, được rời xa Bắc Kinh.
Khu CBD Bắc Kinh có diện tích gần bốn kilômét vuông, gần gấp đôi diện tích của đảo Song Bình, tòa nhà chi chít, người đông như kiến, khả năng xuất hiện sự cố “không hẹn mà gặp” vẫn tồn tại, nếu như cô vẫn chưa thể điềm đạm đối mặt thì bỏ đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhâm Nhiễm giải thích với Trương Chí Minh, “Giám đốc Lâm nói trong tương lai, ngân hàng bên em có thể sẽ chuyển tổng bộ Châu Á về nội địa, đợt đào tạo này thực sự là cơ hội hiếm có với nhân viên mới.”
Trương Chí Minh hoàn toàn lí giải và mừng thay cô.
Sau đó, gần như ngày nào anh cũng qua bên cô giúp dọn dẹp hành lí, trả chung cư cho chủ hộ, còn chủ động đề nghị cô để những vật dụng không tiện mang theo vào nhà anh.
Nhâm Nhiễm nghĩ, cô không thể mong muốn một cuộc chia tay quyến luyến bịn rịn gì hơn, sự quan tâm thực tế và chu đáo như vậy có lẽ sẽ phù hợp với dự định
chính thức hoa mối quan hệ của hai người, cũng là phương thức tiếp diễn tốt nhất cho cách xử sự lí trí và điềm đạm của họ.
Nhâm Nhiễm gọi điện báo Gia Tuấn về sự ra đi của cô, Gia Tuấn nín lặng.
“Em muốn tạo áp lực hơn cho mình, xem mình có thể đột phá sự nghiệp đến mức nào. Anh Tuấn, anh hãy quản lí tốt việc kinh doanh của gia đình, bác Kỳ và dì Triệu cũng không còn trẻ.”
“Tiểu Nhiễm, nhiều năm về trước anh đã biết tương lai của anh chẳng qua chỉ là tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, hôm nay nghe em đến khích lệ anh”. Anh cười khan, “Anh cảm thấy… rất thê lương.”
Nhâm Nhiễm có thể hiểu được cảm nhận của anh lúc này, cô cũng thê lương và bất lực như anh, cổ họng như bị nghẽn một vật gì, cô hết cách lên tiếng đành vội vàng tắt máy.
Người đàn ông ấy, anh đã yêu cô ngay từ khi cả hai còn rất nhỏ, tình yêu vẫn da diết đến hiện tại, anh chưa từng bỏ rơi cô, cho dù biết cô đã phải lòng kẻ khác, cho dù cô đi về nơi xa.
Thâm tâm cô có quá nhiều điều chưa xác định, cô không hiểu rõ tình cảm của mình nên đành lựa chọn trốn chạy, vậy sao còn có thể chia tay với anh bằng những lời tựa như khuyến cáo vô tình
Tác giả :
Thanh Sam Lạc Thác