Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
Chương 32
Sự phát triển của Quảng Tây thua xa các vùng lân cận, Song Bình nằm ven vịnh phía Bắc. Nhìn từ vị trí địa lí, Song Bình nằm gần bờ biển phía Nam của Trung Quốc, diện tích chỉ vỏn vẹn 200 kilômét vuông, thậm chí khó nhìn thấy trên bản đồ nhỏ. Trên đảo chỉ có khoảng 200 cư dân. Đảo Vi Châu còn có một vài du khách ghé thăm, còn nơi đây tuyệt đối nằm ngoài tầm ngắm của mọi người.
Song Bình hoàn toàn chưa được khai thác, cư dân trên đảo sống chủ yếu dựa vào nghề đánh cá, mỗi ngày chỉ phát điện ba – bốn tiếng đồng hồ từ máy phát dầu, không thu được sóng ti vi, không có đường dây điện thoại, không có tín hiệu di động, chỉ có một trường tiểu học nhỏ với một giáo viên kiêm hiệu trưởng sống ở đây lâu năm.
“Tôi học trung học ở đảo Vi Châu. Bây giờ, thanh niên trong làng nếu không đi học cũng đổ xô ra thành thị, hoặc làm thuê trong làng chài giàu hơn, hay làm công nhân khuân vác tại các bến đò, thu nhập ít nhiều là thứ yếu, chí ít cuộc sống không tẻ nhạt và nhàm chán như ở đây. Cư dân lần lượt dọn đi cả, nghe mẹ nói, trước đây làng này sống hơn 200 hộ dân, giờ đây còn lại chưa đến 60 hộ. Trong làng chỉ còn người già, ngư dân ít được ăn học, và những đứa trẻ tiểu học.”
Chính Bang dẫn họ lên bờ, đồng thời giới thiệu làng chài cho Nhâm Nhiễm. Bước lên mặt đất, Nhâm Nhiễm vẫn còn thấy lắc lư bồng bềnh, chưa thích nghi ngay được.
Cô cố gắng bước vững, mở to mắt nhìn cảnh vật theo lời giới thiệu của Chính Bang. Quả thật, đó là một hòn đảo nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, bốn bề đều là núi đất đỏ, y như Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết. Cư dân tập trung tại trung tâm hòn đảo, nơi mặt đất bằng phẳng và thấp hơn, xuất hiện trước mắt cô là ngôi nhà được xây cất rất thô sơ, vật liệu dùng dựng nhà là các nham thạch núi lửa, gà nhà nuôi thả từng đàn đi tung tăng qua người họ. Vô số loài hoa dại không tên nở rực hai bên đường, những cây xương rồng nhấp nhô cao thấp
cũng đang nở rộ bông hoa màu vàng rực, kết thành từng quả màu tím tím, cảnh vật rất nên thơ.
Chính Bang tiện tay hái vài quả đưa cho Nhâm Nhiễm: “Trái này ăn được.”
Nhâm Nhiễm đưa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt thật hấp dẫn. Cô xúc động: “Nơi này thật là đẹp.”
Gia Thông nửa cười nửa đùa: “Nếu như em ở đây hơn ba ngày mà vẫn còn nói được câu đó là giỏi lắm rồi. Không tin em hỏi Chính Bang, anh ta có thể sống ở đây mấy ngày?”
Chính Bang cười, “Cuộc sống trên đảo hơi lạc hậu, nhưng rất an nhàn. Tôi thường nhớ nhà, nhưng mỗi lần về, quá lắm chỉ ở được ba ngày thì không thể ở thêm được nữa, nếu không có cảm giác như muốn phát điên. Nên tôi khuyên Kỳ Tổng tốt nhất chỉ nên ở đây vài ngày, sau đó dọn đến đảo Vi Châu hoặc thành phố Bắc Hải.”
Nhà Chính Bang chỉ có một mẹ già ở góa và một anh trai câm điếc, chị lấy chồng xa ở Bắc Hải, làm nghề kinh doanh hải sản cùng anh rể. Anh đã nhờ mẹ dọn dẹp một căn phòng nhỏ riêng biệt sau vườn, đồng thời sắm sửa vài vật dụng cần thiết. Trong phòng có một chiếc giường gỗ, trên đó có một tấm chăn hoa màu đỏ. Nhâm Nhiễm vừa ngồi lên thì chiếc giường kêu “cót két”, cô giật hết cả người vừa cảm thấy rất buồn cười.
Chính Bang xin lỗi nói: “Thật ngại, chỉ có thể thế này thôi.”
Nhâm Nhiễm vội nói: “Như vậy rất tốt mà.”
Gia Thông phải cúi đầu mới không bị va phải dàn cửa bước vào trong căn phòng, anh cười: “Bây giờ mà còn nói điều kiện thì thật đáng chết.”
“Vì chống bão, những căn phòng ở đây phải xây thấp một chút, Kỳ Tổng ra vào nhớ cẩn thận.”
Gia Thông gật đầu: “Chính Bang, ít nhất là mấy tháng tới, tôi không thể trả lương cho anh được nữa.”
Chính Bang cười: “Không sao, tôi còn tiền dành dụm, có thể ứng phó được. Thời gian này tôi đến Bắc Hải lái xe chở hàng cho anh rể, cũng có thu nhập thôi.”
Điện lực ở Song Bình cung ứng rất hạn chế, lại không ổn định. Ngưng điện trong thời gian phát là chuyện như cơm bữa, nhà nào cũng chuẩn bị một ngọn đèn dầu kiểu xưa. Buổi tối, mọi người đều có thói quen ngủ sớm, ngoài tiếng sóng đơn điệu vỗ bờ nơi xa, chen lẫn vài tiếng chó sủa, trong làng hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhâm Nhiễm nửa đêm thức giấc, hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Trong màn đêm im ắng đó, cô nghe rõ cả nhịp đập của mình… và của Gia
Thông.
Tay chạm được vào tay anh, cô mới yên lòng.
Cô sống trong thành thị từ nhỏ, bất luận sáng hay tối, xung quanh đều có đủ ánh đèn rực rỡ. Bóng đêm dày đặc và tĩnh lặng nơi đây khiến cô có ảo giác như đang trong một thế giới xa lạ.
“May mà có anh ở bên cạnh!” – cô nghĩ thầm trong bụng, áp sát mặt vào cánh tay anh.
“Ngủ không được à?”. Tiếng Gia Thông vang nhẹ bên tai.
“Dạ, có phải làm anh thức giấc không?”
“Không.”
Gia Thông ôm cô vào lòng, cô tựa sát người vào cơ thể anh, mái tóc cô vuốt ve vai anh rồi anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô.
“Ở đây bình yên như một thế giới khác.”
Gia Thông cười nhẹ: “Có phải đã hối hận theo anh đến đây không?”
Nhâm Nhiễm lắc đầu, anh có thể cảm giác được tóc cô rung nhẹ trên môi, cằm của mình.
“Đương nhiên là không, chỉ cần ở bên cạnh anh, em sẽ không hối hận.”
Cô trả lời quá đỗi nghiêm túc trước lời đùa cợt của anh, anh hơi bất an. Thế nhưng, được ôm cô vào lòng như thế, anh đã từ bỏ mọi ý định khác. Nụ hôn, vòng tay và sự ôm ấp, tuy chỉ là ngôn ngữ cơ thể đơn điệu, có lúc như một bản năng vào sâu lòng người hơn bất kỳ ngôn ngữ nào.
Hai cơ thể hòa hợp vào nhau bắt đầu một vũ điệu không ngừng, họ vuốt ve từng đường cong cơ thể của nhau, hòa quyện hơi thở hổn hển vào âm thanh của tiếng sóng, cảm giác được lấp đầy từ sâu bên trong… Giữa cái làng chài cách xa thế giới quen thuộc của họ, bóng đêm dày đặc thu nhỏ toàn bộ không gian đến khi chỉ vừa đủ dung nạp hai người, duy chỉ có lúc làm tình mới nắm bắt vài điều thân quen.
Gia Thông và Nhâm Nhiễm an cư tại đây.
Theo lời dặn dò của con, mẹ Chính Bang nói với người trong làng, Kỳ Gia Thông và vợ cậu ta là người thành thị, sức khỏe không tốt, bị “suy nhược thần kinh” nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để điều dưỡng.
Người trong làng chài thường kết hôn rất sớm, không ai ngạc nhiên khi Nhâm Nhiễm kết hôn ở độ tuổi còn rất trẻ. Mặc dù lấy lý do bệnh mà tìm một nơi hẻo lánh thế này để nghỉ dưỡng như thế cũng chẳng hợp lẽ mấy, nhưng không khí ở đây đích thực rất trong lành, bốn mùa như xuân, người dân lại chất phác, tuy không hiểu “suy nhược thần kinh” là bệnh gì nhưng cũng không có người cố tình đến chất vấn, tra xét.
Cuộc sống của họ nhanh chóng đi vào nề nếp.
Gia Thông nếu không ở nhà đọc sách thì mang cần câu ra bờ biển câu cá. Anh câu cá chỉ để trầm ngâm suy nghĩ trước biển, vốn chẳng quan tâm câu được những gì. Lúc ấy, Nhâm Nhiễm biết, không thể đến quấy rầy anh.
Mỗi buổi chiều, anh bất chấp nhiệt độ nước biển chỉ khoảng 20 độ cũng nhảy xuống bơi gần một tiếng mới lên bờ.
Nước biển ở đây trong trẻo, bốn bên còn có các bãi san hô, nhưng Nhâm Nhiễm sợ lạnh, không dám xuống nước trong mùa này. Trò tiêu khiển của cô chủ yếu cũng là đọc sách, nếu chán thì sẽ đi dạo một mình trên đảo, dù gì thì đảo cũng chỉ vỏn vẹn 20 kilômét vuông, không lạc đi đâu được. Tuy không lớn nhưng nếu chỉ đi bộ theo nhiều hướng khác nhau thì cũng phải mất khá nhiều ngày cũng không trùng lắp con đường cũ.
Cô vừa đi vừa hái quả xương rồng ăn, lúc ăn quá nhiều, răng và lưỡi đều nhuộm thành một màu đỏ chót. Vừa mở miệng nói chuyện là Gia Thông ôm bụng cười nghiêng ngả. Trong làng còn trồng rất nhiều khế, đưa tay lên là hái được.
Xế chiều, cô sẽ cùng các phụ nữ khác trong thôn chạy ra bãi biển, mọi người đều vây quanh đó, vừa vá chỗ nứt trên lưới đánh cá, vừa nhìn biển khơi, trông chờ người đàn ông của mình đánh cá quay về. Khi hoàng hôn buông xuống, từng chiếc thuyền đánh cá lần lượt cập bến, cắm neo tại một nơi cách bãi cát không xa. Phụ nữ trong làng chạy ồ đến đón lấy thu hoạch trên tay người đàn ông. Nhâm Nhiễm không đợi ai, nhưng tình cảnh này khiến cô xúc động, rưng rưng nước mắt.
Đàn ông trai tráng trong thôn mỗi ngày đều ra biển đúng giờ, người già không ra biển được sẽ câu cá làm bữa ăn trưa. Bọn trẻ sau khi tan học cũng lấy cần câu ra bờ biển ngồi hơn cả tiếng rồi mang chiến lợi phẩm về cho mẹ nấu cơm. Cá bắt được trong ngày của ngư dân thường được tập trung lại chở ra đảo Vi Châu bán, một ít đem về nhà ăn, nếu còn dư ra sẽ nuôi trong một hồ được đào gần biển, ai muốn ăn đều có thể đến đó lấy mang về,
Cuộc sống tự cung tự cấp đậm nét dân dã, chất phác của nông thôn, tất cả ngôi nhà trên đảo cũng không có khóa, Nhâm Nhiễm cảm thấy nơi đây giống như Đào Hoa Nguyên mà Đào Uyên Minh từng nhắc đến, cô từng nói với Gia Thông điểm này, Gia Thông phủ nhận.
“Em xem, em lại chỉ nhìn vào mặt lãng mạn của nó. Cuộc sống của ngư dân ở đây rất gian khổ, lần trước khi anh đến, họ vừa qua cơn bão, trong làng bị tổn thất ba chiếc thuyền, đối với họ, đó gần như là trắng tay. Đích thực họ không lo không có cá ăn, nhưng nếu một ngày không ra biển thì họ sẽ không có thu nhập. Giáo dục, dưỡng lão, chi phí bảo hiểm y tế… đều không được đảm bảo.”
Nhâm Nhiễm thừa nhận, cô quả thật khó có thể chủ động nhìn nhận mặt gian khổ của cuộc sống, nhưng cô cảm thấy, cô đã sống ở đây hơn ba ngày mà vẫn không thấy chán. Nếu như sinh ra đã phải sống cuộc sống thế này, chí ít cô không cảm thấy ấm ức.
Chớp mắt, Gia Thông và Nhâm Nhiễm đã ở đây đến giao thừa tết truyền thống. Chính Bang cũng về nhà đoàn tụ cùng gia đình. Sau khi ăn cơm đoàn viên, đốt trụ pháo hoa, làng chài lại rơi vào tĩnh mịch.
Điện cung cấp trong làng được cắt đúng giờ, hôm đầu tiên Nhâm Nhiễm thắp đèn dầu, cô bất cẩn làm vỡ chụp đèn thủy tinh, đàn thiêu thân không biết từ đâu bay đến vây lấy ánh lửa nhảy múa, cảnh vật này đã thu hút Nhâm Nhiễm, cô thoát hồn bay cùng điệu nhạc với đàn thiêu thân. Gia Thông tắm gội sạch sẽ bước vào nhìn thấy cô: “Không được xem tiết mục mừng năm mới trên truyền hình, thì xem cái đó cũng có thể khiến em chăm chú vậy ư?”
“Anh nghĩ xem, con thiêu thân có biết khi nó lao vào lửa sẽ có hậu quả gì không?”
Gia Thông ngồi nửa người trên giường, hút một điếu thuốc, uể oải nói: “Em đang nghi ngờ trí thông minh của thiêu thân, hay là của anh?”
Cô cười, “Em nghĩ, lẽ ra con thiên thân có thể nhìn được, đồng loại của nó lao vào lửa sẽ có hậu quả thế nào. Nhưng nó không cưỡng lại được sức hút của ánh lửa, lao mình vào lửa có lẽ là số phận của nó.”
Gia Thông không chịu được những cảm xúc trẻ con của cô bé, anh bỏ mặc cô và tiếp tục với điếu thuốc trên tay, phả từng khói thuốc lên trần nhà, suy ngẫm vấn đề.
Lúc này, một con thiêu thân đột nhiên lao thẳng vào lửa, tim đèn rực sáng khác thường trong vài giây, con thiêu thân cháy xém đôi cánh rơi lả tả ngay bên cạnh ngọn đèn, thoi thóp từng cử động, Nhâm Nhiễm đột nhiên đứng dậy, thổi tắt đèn, phòng bỗng chốc tối mịt.
Gia Thông vừa định lên tiếng, Nhâm Nhiễm đã nhảy vào lòng anh. Anh không kịp chống đỡ, vội né cánh tay đang cầm thuốc ra người cô: “Cô bé ngốc nghếch, em muốn bị phỏng à?”
Nhâm Nhiễm không trả lời, chỉ hôn chụt chịt vào người anh. Anh cúi đầu cười, vứt bỏ điếu thuốc đang hút, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, bên khuỷu tay bên phải là vết sẹo mà anh đã quen thuộc, anh thường vô tình vuốt ve đến đây, nhớ đến cảnh cô khóc sướt mướt trong lòng mình và anh thường cảm thấy rất xót xa. Không
đợi anh mở miệng, Nhâm Nhiễm đã trèo lên người anh, cởi áo sơ mi và hôn thắm thiết vào lồng ngực.
Gần một tháng nay, anh ngày nào cũng xuống biển bơi lội, cơ bắp săn chắc hơn. Đôi môi mềm mại của cô hôn lên cổ rồi lướt nhẹ qua vai anh, trượt xuống lồng ngực. Cô vẫn chưa hết thẹn, dù là chủ động hôn anh nhưng vẫn thường quẳng gánh giữa đường, đêm nay dường như quyết chí đến cùng, cô xõa tóc nhẹ nhàng quét qua cơ thể anh, cảm giác mơn trớn kích thích từng thớ thịt. Nụ hôn của cô ngày càng táo bạo, cơ thể anh bị đốt cháy bởi một ánh lửa nhỏ và ấm áp, lần đầu anh cảm thấy, anh cần kiềm chế bản thân mới có thể nén lại từng rung động trong cơ thể.
Cảm giác đó anh hoàn toàn xa lạ, đồng thời cũng rất bất an. Anh đột nhiên lôi người cô dậy, trở mình để cô nằm dưới anh, chuyển động cùng anh. Anh bắt đầu hôn cô, nụ hôn gấp gáp và vài phần thô bạo, cô cũng đáp trả rất mạnh bạo, ngón tay bấu chặt vào lưng anh. Khi anh lấp đầy cơ thể cô, cô rên rỉ gọi tên anh bên tai, tiếng sóng âm ỉ vang đến, nhịp điệu của hai cơ thể hòa chung với nhịp sóng.
Vũ điệu mãnh liệt kết thúc, họ chìm vào giấc ngủ. Tình trạng của Gia Thông vẫn không được cải thiện, anh không ngủ được sâu, nửa đêm thường xoay mình tỉnh giấc, ánh trăng chiếu vào phòng nửa sáng nửa ảo. Anh ngạc nhiên phát hiện, Nhâm Nhiễm vẫn chưa ngủ, dường như đang ngắm anh.
“Sao em chưa ngủ?”
Nhâm Nhiễm giật mình rồi cười ngay: “Trưa em có ngủ, lúc nãy tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa.”
Anh xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, cô đẩy: “Thủy triều rút rồi, chúng ta đến bãi biển bắt cua nha, em học được từ các bạn nhỏ ở đây, tụi nhỏ chuẩn bị dụng cụ sẵn hết cho em rồi.”
Anh mặc kệ, nhưng bị đẩy vài cái xong thì cơn thèm ngủ cũng tiêu tan. Anh xuống giường mặc áo vào rồi dặn dò cô mặc thêm áo khoác.
Hai người đạp lên ánh trăng xuyên qua con đường nhỏ ra làng, bước đến một bãi biển không người. Gia Thông vốn không muốn động tay, anh ngồi nhìn Nhâm Nhiễm tay xách thùng nhựa, tay cầm đèn pin, giẫm lên từng vũng nước tìm cua.
Gia Thông cười nhạo: “Chỉ mỗi cá anh câu đã nhiều đến ăn không xuể, chứ đừng nói hải sản ở đây chỉ cần khom lưng là nhặt được. Em bắt đầy cả thùng cua, hôm sau chắc cũng phải thả lại ra biển, đừng phí sức.”
Cô mặc kệ, nhất quyết đi tìm khe đá nơi con cua ẩn náu, sau vài lần bị càng cua kẹp đau đến phát khóc, cô đã nắm bắt được kĩ xảo, ánh sáng đèn pin vừa lướt qua, cô trông thấy cua liền dùng chân đạp lại, nhanh tay vội chân bắt vào trong thùng, quá trình này mang đến cho cô niềm vui khó tả.
Hải đởm ở đây nhiều hơn cua rất nhiều, nhưng cư dân ở đây không biết vì lý do gì đều không ăn nó, cô cũng sợ những nhánh gai sắc bén của nó, cũng không dám bắt.
Khi mệt đừ, cô ngồi nghỉ bên bãi biển cùng Gia Thông. Cô tắt đèn pin, trên đảo không có bất kì ánh sáng nhân tạo nào, vầng trăng treo lủng lẳng giữa trời tây, những vì sao tỏa sáng khắp nơi, chỉ cần giơ nhẹ hai tay là có thể ôm trọn cả trời sao. Nếu ngắm kĩ thêm chút nữa, có thể nhìn rõ dãy ngân hà. Một cảnh tượng nên thơ mà không bao giờ tận hưởng được trong thành thị.
Làng chài phía sau chìm trong giấc ngủ, bãi biển trước mắt nhấp nhô không ngừng, một lần nữa, cô cảm thấy giữa trời và đất chỉ còn mỗi cô và người cô yêu tha thiết.
Cô hi vọng giây phút này được ngưng đọng mãi mãi, nhưng cô biết cái nguyện vọng trẻ con này mà buột ra khỏi miệng sẽ lập tức thành xa xỉ, nói chi đến lời cười nhạo của Gia Thông. Cô lặng lẽ tựa đầu vào vai anh, hưởng thụ thế giới chỉ riêng thuộc về hai người họ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì hết.” Nhâm Nhiễm đích thực vứt bỏ mọi suy nghĩ, đắm mình trong khoảng không trung, “Đối diện với nơi dây, dường như dễ dàng loại bỏ tạp niệm.”
“Ừ, lần đầu tiên anh đến đây vào ba năm trước, cũng có cảm giác này.”
“Ban ngày em nằm trên võng, cảm giác như linh hồn đã rời khỏi cơ thể xác thịt, bay lơ lửng giữa không trung, dường như không còn sợ cảm giác không trở về
được.” Nhâm Nhiễm cũng cảm thấy cách nghĩ này hơi nực cười, liền áp sát vào người anh hơn.
Gia Thông nhìn về mặt biển mờ mịt xa xăm, cũng hơi xuất thần.
Ba năm trước, chính là lúc anh bắt đầu nổi danh trong ngành trái phiếu riêng lẻ. Anh không bất ngờ khi phát hiện mình không cần chủ động mời mọc người đầu tư, không cần đưa họ bản thảo kế hoạch và báo cáo phân tích thị trường cũng có rất nhiều người chủ động gõ cửa văn phòng, nài nỉ giao tiền anh đầu tư. Nguồn vốn trong tay phút chốc tăng vọt đến con số ngoài dự đoán.
Chỉ có một tài xế kiêm trợ lí như Chính Bang đã làm không hết việc. Anh không thể không từ bỏ thói quen làm việc một mình để thành lập một văn phòng, chia các tài khoản khách hàng theo từng nội dung thỏa thuận, kì hạn…, tuyển dụng nhân viên môi giới chuyên nghiệp thao túng.
Sự vụ anh cần xử lí ngày một nhiều, đồng thời, đối tượng anh cần xã giao ngày càng phức tạp. Từ việc thao tác nguồn vốn đơn thuần, anh tiếp bước thao tác các nguồn vốn nằm ven rìa pháp luật.
Anh bận đến nỗi mỗi ngày phải làm việc hơn 14 tiếng đồng hồ, anh có quá nhiều những buổi xã giao, thời gian duy nhất thuộc về mình là lúc ngủ, thực sự rất mệt mỏi, tính tình cũng trở nên cáu gắt. Theo lời đề nghị của Chính Bang, anh đã đến đây ở vài ngày mới được thanh thản trở lại.
Ngưng lại đôi chân đang phóng nhanh về phía trước để trầm tư suy nghĩ là rất có ích cho bản thân, chí ít anh nghĩ như vậy. Cho dù sau đó anh lại phải quay về trên con đường dễ khiến người ta đánh mất cả danh lợi, anh vẫn tự tin rằng, nó giúp ích cho anh rất nhiều trong việc giữ gìn phán đoán khách quan và bình tĩnh.
Thế nhưng, trò chơi tiền bạc ngày càng phức tạp dần thoát ra khỏi tầm kiểm soát của anh, càng không do một mình anh phán đoán, quyết định kết quả.
Anh không hối hận khi từ chối hợp tác cùng Chu Huấn Lương. Cho dù phải từ bỏ việc quản lý một văn phòng với gần 10 nhân viên môi giới, nhưng anh biết rõ, tính cách của anh đã quyết định mọi việc. Anh hoàn toàn không hứng thú khi phải làm việc đồng đội. Trong suy nghĩ của anh, đưa ra quyết định sau khi thương thảo
với người khác là chuyện hết sức dư thừa. Nếu như phải chịu sự quản lý của người khác, đối với anh cục diện cũng chẳng tốt hơn là bao.
Nhưng anh không thể không suy ngẫm lại mọi việc đã qua.
Anh luôn tự nghĩ rằng mình có tài nhìn nhận người khác, rộng rãi với cấp dưới. Văn phòng chỉ giữ lại ba nhân viên mà anh cho rằng lợi ích của anh gắn liền với lợi ích của họ, nhưng một trong ba người đắc lực nhất lại bị Chu Huấn Lương mua chuộc, dẫn đến thất bại được ập đến nhanh chóng, vả lại quá dễ dàng.
Đầu của Nhâm Nhiễm nhè nhẹ gục trên vai anh lại trở về vị trí lúc đầu. Anh biết cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa cô nằm trong lòng mình rồi cúi xuống ngắm cô. Da cô đã hơi đen vì nắng, trên đảo không có dầu gội, chỉ có thể dùng xà phòng gội đầu, cộng thêm nguồn nước nơi đây nên tóc cô trở nên xơ xác. Dưới ánh sao, gương mặt cô rất bình lặng và thanh thản, có lúc như đang tỏa sáng.
Anh nghĩ, niềm tin của cô bé vào anh đã đến quá đỗi tự nhiên, bắt đầu từ giây phút đầu tiên được anh ôm vào lòng, cô chưa từng hoài nghi nó. Anh không thể không xúc động.
Anh luôn giữ được bình tĩnh trong chuyện tình cảm, anh không gắng sức từ chối nhưng không mê muội.
Đối với thái độ chỉ cần mong được đắm chìm trong tình yêu của Nhâm Nhiễm, ban đầu, anh phân tích rất khách quan.
Cô thiếu nữ trong giây phút động lòng, đã xem một người đàn ông thần bí thành đối tượng để mơ tưởng viển vông.
Cô bé, sau khi thất vọng về cha, quá muốn tìm một tình cảm để nương tựa.
Giống như bao cô thiếu nữ mơ mộng khác, cô tưởng mình đã yêu một người, nhưng thực sự chỉ là yêu bản chất lãng mạn của tình yêu.
Nhưng giờ đây, sự phân tích khách quan đến mấy, cũng không chống đỡ được con tim đang lặng lẽ xao động của anh.
Thời gian mà họ ở bên nhau mỗi ngày một ít. Ý nghĩ này vừa lóe trong đầu, anh lại có đôi phần chế nhạo mình.
Anh hiểu, có lẽ Nhâm Nhiễm cũng thường xuyên nghĩ đến điều này.
Lúc anh đọc sách, cô thường châm trà mang đến cho anh. Lúc anh câu cá, cô thường giả vờ vô tình bước ngang qua, đứng đó một lúc rồi bỏ đi. Lúc anh bơi lội, cô thường ngồi xếp chân bên trên nhìn xuống. Cô thường đi theo mẹ Chính Bang nhặt củi nấu cơm, cố gắng nêm nhạt đến mức có thể…
Tuy trên hòn đảo người Khách Gia này, địa vị của người đàn ông luôn được tôn sùng, vợ phải lấy chồng phải trung tâm vũ trụ, nhưng sự quan tâm của cô đối với anh vẫn thu hút rất nhiều người. Anh tận tai nghe các bà chị trong làng chọc ghẹo cô, cô chỉ cười cho qua chuyện và tiếp tục đối xử tốt với anh theo cách thức hơi quá đáng của mình và dành hết thời gian có thể để ở bên cạnh anh nhiều hơn. Anh không phải là người vô tâm, trên thực tế, mọi cử động, tâm tư của người khác sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh. Nhưng đối với Nhâm Nhiễm, anh thà bỏ mặc, không đáp trả. Anh không hi vọng trong lúc tương lai mờ mịt thế này còn làm tăng tình cảm của Nhâm Nhiễm nơi anh, thực ra cũng là đang ngăn cản mình lún sâu hơn.
Lúc này, khi đối diện với mặt biển bao la và trời sao lấp lánh trên đỉnh đầu, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, anh không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào phá tan giây phút êm đềm này.
Gió biển mằn mặn thổi vào anh, thủy triều cũng rút dần, vì sao trên trời khe khẽ xoay dời vị trí, thời gian từng giây từng phút trôi qua, điều duy nhất không đổi là cô đang nằm trong lòng anh.
Anh khoác áo vào người, vẫn ôm chặt lấy cô, cho đến khi những tia sáng đầu tiên trên bầu trời nhấp nhô trên mặt biển. Tia sáng bên đường chân trời dần dần khuếch đại bắt đầu lan tỏa thành một vầng quang, trên mặt biển vẫn còn mờ mịt.
Anh vỗ nhẹ vào người cô, cô mơ màng nhìn anh rồi nhìn xung quanh: “Em ngủ rồi sao?”. Cô vùng mình ngồi dậy, “Trời ạ, ôm em lâu thế này, chắc là mệt lắm, sao giờ anh mới kêu em dậy?”
Anh thư giãn đôi chân tê cứng, vẫn ôm lấy cô, chỉ là để cô ngồi ra phía trước tựa vào người anh: “Ngắm bình minh.”
Cô nhìn lên phía trước, hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết em muốn anh ngắm bình minh chung với em?”
“Đó không phải là mơ ước chung của các cô bé hay sao? Tránh sau này em đánh thức anh vào lúc nửa đêm rồi lôi anh ra đây.”
Nhâm Nhiễm cười, cô co người vào vòng tay anh nhìn ra bầu trời. Tia nắng bắt đầu nhuộm đỏ cả bầu trời, từ một vệt hồng đến khi rải thành con đường hồng thắm, một quả cầu lửa đỏ nhô lên khỏi mặt nước dát ánh vàng rực rỡ trên mặt biển mênh mông, mặt biển sóng sánh như chảo vàng đang tan chảy, quả cầu nhỏ dần dần nở thành hình quạt, hai người cùng ngắm nhìn cảnh tượng rạng rỡ trước mặt, không nói lời nào.
Vài phút sau, mặt trời dần lên cao, tròn trịa và ấm áp, nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao.
“Đẹp thật.” Nhâm Nhiễm thì thầm, được một lúc, cô nói: “Em còn vài nguyện vọng, anh thực hiện luôn cho em nhé?”
“Nói nghe xem nào.”
“Dẫn em lên thuyền đánh cá, dạo một vòng quanh Song Bình, tốt nhất là có thể ra biển đánh cá.”
“Em say sóng dữ dội như vậy, ra biển chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?”
“Em muốn đi. Em còn muốn bơi cùng anh, lội xuống xem San Hô. Em muốn trải nghiệm tất cả những gì có thể trải nghiệm ở nơi đây, như vậy hồi ức của em sẽ nhiều hơn.”
“Mang quá nhiều hồi ức vào cuộc sống, sẽ cản trở việc thử nghiệm niềm vui
mới.”
Nhâm Nhiễm trở người, hai tay bấu vào cổ anh, dùng ánh mắt long lanh nhất có thể nhìn anh: “Có bao giờ anh định kì xóa sạch một phần hồi ức của mình như xóa dữ liệu lưu trong máy tính không? Để tránh làm chậm tốc độ của anh, cũng như cản trở anh thử nghiệm niềm vui mới?”
Anh hôn vào môi cô, sau nửa đêm nằm ngoài bãi biển, môi cô lành lạnh còn có vị hơi mặn mặn nữa. “Anh từng nói anh có trí nhớ tốt như một máy chụp hình, không cần cố tình ghi nhớ điều gì. Còn về việc phải đặc biệt lãng quên điều gì hay không, anh chưa từng thử.”
Cô nhìn anh đắm đuối, gương mặt ngược với chiều sáng, mặt trời mới mọc dát ánh sáng vàng nhạt lên mặt anh, “Vậy em phải chiếm nhiều vị trí hơn trong não bộ của anh.”
Nguyện vọng trẻ con của cô khiến anh bật cười, “Nhâm Nhiễm, vẫn câu nói đó, được anh nhớ không quan trọng vậy đâu. Nếu một ngày nào đó, em quên được anh, có lẽ em có thể sống vui vẻ hơn.”
Song Bình hoàn toàn chưa được khai thác, cư dân trên đảo sống chủ yếu dựa vào nghề đánh cá, mỗi ngày chỉ phát điện ba – bốn tiếng đồng hồ từ máy phát dầu, không thu được sóng ti vi, không có đường dây điện thoại, không có tín hiệu di động, chỉ có một trường tiểu học nhỏ với một giáo viên kiêm hiệu trưởng sống ở đây lâu năm.
“Tôi học trung học ở đảo Vi Châu. Bây giờ, thanh niên trong làng nếu không đi học cũng đổ xô ra thành thị, hoặc làm thuê trong làng chài giàu hơn, hay làm công nhân khuân vác tại các bến đò, thu nhập ít nhiều là thứ yếu, chí ít cuộc sống không tẻ nhạt và nhàm chán như ở đây. Cư dân lần lượt dọn đi cả, nghe mẹ nói, trước đây làng này sống hơn 200 hộ dân, giờ đây còn lại chưa đến 60 hộ. Trong làng chỉ còn người già, ngư dân ít được ăn học, và những đứa trẻ tiểu học.”
Chính Bang dẫn họ lên bờ, đồng thời giới thiệu làng chài cho Nhâm Nhiễm. Bước lên mặt đất, Nhâm Nhiễm vẫn còn thấy lắc lư bồng bềnh, chưa thích nghi ngay được.
Cô cố gắng bước vững, mở to mắt nhìn cảnh vật theo lời giới thiệu của Chính Bang. Quả thật, đó là một hòn đảo nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, bốn bề đều là núi đất đỏ, y như Hỏa Diệm Sơn trong truyền thuyết. Cư dân tập trung tại trung tâm hòn đảo, nơi mặt đất bằng phẳng và thấp hơn, xuất hiện trước mắt cô là ngôi nhà được xây cất rất thô sơ, vật liệu dùng dựng nhà là các nham thạch núi lửa, gà nhà nuôi thả từng đàn đi tung tăng qua người họ. Vô số loài hoa dại không tên nở rực hai bên đường, những cây xương rồng nhấp nhô cao thấp
cũng đang nở rộ bông hoa màu vàng rực, kết thành từng quả màu tím tím, cảnh vật rất nên thơ.
Chính Bang tiện tay hái vài quả đưa cho Nhâm Nhiễm: “Trái này ăn được.”
Nhâm Nhiễm đưa vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt thật hấp dẫn. Cô xúc động: “Nơi này thật là đẹp.”
Gia Thông nửa cười nửa đùa: “Nếu như em ở đây hơn ba ngày mà vẫn còn nói được câu đó là giỏi lắm rồi. Không tin em hỏi Chính Bang, anh ta có thể sống ở đây mấy ngày?”
Chính Bang cười, “Cuộc sống trên đảo hơi lạc hậu, nhưng rất an nhàn. Tôi thường nhớ nhà, nhưng mỗi lần về, quá lắm chỉ ở được ba ngày thì không thể ở thêm được nữa, nếu không có cảm giác như muốn phát điên. Nên tôi khuyên Kỳ Tổng tốt nhất chỉ nên ở đây vài ngày, sau đó dọn đến đảo Vi Châu hoặc thành phố Bắc Hải.”
Nhà Chính Bang chỉ có một mẹ già ở góa và một anh trai câm điếc, chị lấy chồng xa ở Bắc Hải, làm nghề kinh doanh hải sản cùng anh rể. Anh đã nhờ mẹ dọn dẹp một căn phòng nhỏ riêng biệt sau vườn, đồng thời sắm sửa vài vật dụng cần thiết. Trong phòng có một chiếc giường gỗ, trên đó có một tấm chăn hoa màu đỏ. Nhâm Nhiễm vừa ngồi lên thì chiếc giường kêu “cót két”, cô giật hết cả người vừa cảm thấy rất buồn cười.
Chính Bang xin lỗi nói: “Thật ngại, chỉ có thể thế này thôi.”
Nhâm Nhiễm vội nói: “Như vậy rất tốt mà.”
Gia Thông phải cúi đầu mới không bị va phải dàn cửa bước vào trong căn phòng, anh cười: “Bây giờ mà còn nói điều kiện thì thật đáng chết.”
“Vì chống bão, những căn phòng ở đây phải xây thấp một chút, Kỳ Tổng ra vào nhớ cẩn thận.”
Gia Thông gật đầu: “Chính Bang, ít nhất là mấy tháng tới, tôi không thể trả lương cho anh được nữa.”
Chính Bang cười: “Không sao, tôi còn tiền dành dụm, có thể ứng phó được. Thời gian này tôi đến Bắc Hải lái xe chở hàng cho anh rể, cũng có thu nhập thôi.”
Điện lực ở Song Bình cung ứng rất hạn chế, lại không ổn định. Ngưng điện trong thời gian phát là chuyện như cơm bữa, nhà nào cũng chuẩn bị một ngọn đèn dầu kiểu xưa. Buổi tối, mọi người đều có thói quen ngủ sớm, ngoài tiếng sóng đơn điệu vỗ bờ nơi xa, chen lẫn vài tiếng chó sủa, trong làng hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhâm Nhiễm nửa đêm thức giấc, hoang mang không biết mình đang ở đâu.
Trong màn đêm im ắng đó, cô nghe rõ cả nhịp đập của mình… và của Gia
Thông.
Tay chạm được vào tay anh, cô mới yên lòng.
Cô sống trong thành thị từ nhỏ, bất luận sáng hay tối, xung quanh đều có đủ ánh đèn rực rỡ. Bóng đêm dày đặc và tĩnh lặng nơi đây khiến cô có ảo giác như đang trong một thế giới xa lạ.
“May mà có anh ở bên cạnh!” – cô nghĩ thầm trong bụng, áp sát mặt vào cánh tay anh.
“Ngủ không được à?”. Tiếng Gia Thông vang nhẹ bên tai.
“Dạ, có phải làm anh thức giấc không?”
“Không.”
Gia Thông ôm cô vào lòng, cô tựa sát người vào cơ thể anh, mái tóc cô vuốt ve vai anh rồi anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô.
“Ở đây bình yên như một thế giới khác.”
Gia Thông cười nhẹ: “Có phải đã hối hận theo anh đến đây không?”
Nhâm Nhiễm lắc đầu, anh có thể cảm giác được tóc cô rung nhẹ trên môi, cằm của mình.
“Đương nhiên là không, chỉ cần ở bên cạnh anh, em sẽ không hối hận.”
Cô trả lời quá đỗi nghiêm túc trước lời đùa cợt của anh, anh hơi bất an. Thế nhưng, được ôm cô vào lòng như thế, anh đã từ bỏ mọi ý định khác. Nụ hôn, vòng tay và sự ôm ấp, tuy chỉ là ngôn ngữ cơ thể đơn điệu, có lúc như một bản năng vào sâu lòng người hơn bất kỳ ngôn ngữ nào.
Hai cơ thể hòa hợp vào nhau bắt đầu một vũ điệu không ngừng, họ vuốt ve từng đường cong cơ thể của nhau, hòa quyện hơi thở hổn hển vào âm thanh của tiếng sóng, cảm giác được lấp đầy từ sâu bên trong… Giữa cái làng chài cách xa thế giới quen thuộc của họ, bóng đêm dày đặc thu nhỏ toàn bộ không gian đến khi chỉ vừa đủ dung nạp hai người, duy chỉ có lúc làm tình mới nắm bắt vài điều thân quen.
Gia Thông và Nhâm Nhiễm an cư tại đây.
Theo lời dặn dò của con, mẹ Chính Bang nói với người trong làng, Kỳ Gia Thông và vợ cậu ta là người thành thị, sức khỏe không tốt, bị “suy nhược thần kinh” nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để điều dưỡng.
Người trong làng chài thường kết hôn rất sớm, không ai ngạc nhiên khi Nhâm Nhiễm kết hôn ở độ tuổi còn rất trẻ. Mặc dù lấy lý do bệnh mà tìm một nơi hẻo lánh thế này để nghỉ dưỡng như thế cũng chẳng hợp lẽ mấy, nhưng không khí ở đây đích thực rất trong lành, bốn mùa như xuân, người dân lại chất phác, tuy không hiểu “suy nhược thần kinh” là bệnh gì nhưng cũng không có người cố tình đến chất vấn, tra xét.
Cuộc sống của họ nhanh chóng đi vào nề nếp.
Gia Thông nếu không ở nhà đọc sách thì mang cần câu ra bờ biển câu cá. Anh câu cá chỉ để trầm ngâm suy nghĩ trước biển, vốn chẳng quan tâm câu được những gì. Lúc ấy, Nhâm Nhiễm biết, không thể đến quấy rầy anh.
Mỗi buổi chiều, anh bất chấp nhiệt độ nước biển chỉ khoảng 20 độ cũng nhảy xuống bơi gần một tiếng mới lên bờ.
Nước biển ở đây trong trẻo, bốn bên còn có các bãi san hô, nhưng Nhâm Nhiễm sợ lạnh, không dám xuống nước trong mùa này. Trò tiêu khiển của cô chủ yếu cũng là đọc sách, nếu chán thì sẽ đi dạo một mình trên đảo, dù gì thì đảo cũng chỉ vỏn vẹn 20 kilômét vuông, không lạc đi đâu được. Tuy không lớn nhưng nếu chỉ đi bộ theo nhiều hướng khác nhau thì cũng phải mất khá nhiều ngày cũng không trùng lắp con đường cũ.
Cô vừa đi vừa hái quả xương rồng ăn, lúc ăn quá nhiều, răng và lưỡi đều nhuộm thành một màu đỏ chót. Vừa mở miệng nói chuyện là Gia Thông ôm bụng cười nghiêng ngả. Trong làng còn trồng rất nhiều khế, đưa tay lên là hái được.
Xế chiều, cô sẽ cùng các phụ nữ khác trong thôn chạy ra bãi biển, mọi người đều vây quanh đó, vừa vá chỗ nứt trên lưới đánh cá, vừa nhìn biển khơi, trông chờ người đàn ông của mình đánh cá quay về. Khi hoàng hôn buông xuống, từng chiếc thuyền đánh cá lần lượt cập bến, cắm neo tại một nơi cách bãi cát không xa. Phụ nữ trong làng chạy ồ đến đón lấy thu hoạch trên tay người đàn ông. Nhâm Nhiễm không đợi ai, nhưng tình cảnh này khiến cô xúc động, rưng rưng nước mắt.
Đàn ông trai tráng trong thôn mỗi ngày đều ra biển đúng giờ, người già không ra biển được sẽ câu cá làm bữa ăn trưa. Bọn trẻ sau khi tan học cũng lấy cần câu ra bờ biển ngồi hơn cả tiếng rồi mang chiến lợi phẩm về cho mẹ nấu cơm. Cá bắt được trong ngày của ngư dân thường được tập trung lại chở ra đảo Vi Châu bán, một ít đem về nhà ăn, nếu còn dư ra sẽ nuôi trong một hồ được đào gần biển, ai muốn ăn đều có thể đến đó lấy mang về,
Cuộc sống tự cung tự cấp đậm nét dân dã, chất phác của nông thôn, tất cả ngôi nhà trên đảo cũng không có khóa, Nhâm Nhiễm cảm thấy nơi đây giống như Đào Hoa Nguyên mà Đào Uyên Minh từng nhắc đến, cô từng nói với Gia Thông điểm này, Gia Thông phủ nhận.
“Em xem, em lại chỉ nhìn vào mặt lãng mạn của nó. Cuộc sống của ngư dân ở đây rất gian khổ, lần trước khi anh đến, họ vừa qua cơn bão, trong làng bị tổn thất ba chiếc thuyền, đối với họ, đó gần như là trắng tay. Đích thực họ không lo không có cá ăn, nhưng nếu một ngày không ra biển thì họ sẽ không có thu nhập. Giáo dục, dưỡng lão, chi phí bảo hiểm y tế… đều không được đảm bảo.”
Nhâm Nhiễm thừa nhận, cô quả thật khó có thể chủ động nhìn nhận mặt gian khổ của cuộc sống, nhưng cô cảm thấy, cô đã sống ở đây hơn ba ngày mà vẫn không thấy chán. Nếu như sinh ra đã phải sống cuộc sống thế này, chí ít cô không cảm thấy ấm ức.
Chớp mắt, Gia Thông và Nhâm Nhiễm đã ở đây đến giao thừa tết truyền thống. Chính Bang cũng về nhà đoàn tụ cùng gia đình. Sau khi ăn cơm đoàn viên, đốt trụ pháo hoa, làng chài lại rơi vào tĩnh mịch.
Điện cung cấp trong làng được cắt đúng giờ, hôm đầu tiên Nhâm Nhiễm thắp đèn dầu, cô bất cẩn làm vỡ chụp đèn thủy tinh, đàn thiêu thân không biết từ đâu bay đến vây lấy ánh lửa nhảy múa, cảnh vật này đã thu hút Nhâm Nhiễm, cô thoát hồn bay cùng điệu nhạc với đàn thiêu thân. Gia Thông tắm gội sạch sẽ bước vào nhìn thấy cô: “Không được xem tiết mục mừng năm mới trên truyền hình, thì xem cái đó cũng có thể khiến em chăm chú vậy ư?”
“Anh nghĩ xem, con thiêu thân có biết khi nó lao vào lửa sẽ có hậu quả gì không?”
Gia Thông ngồi nửa người trên giường, hút một điếu thuốc, uể oải nói: “Em đang nghi ngờ trí thông minh của thiêu thân, hay là của anh?”
Cô cười, “Em nghĩ, lẽ ra con thiên thân có thể nhìn được, đồng loại của nó lao vào lửa sẽ có hậu quả thế nào. Nhưng nó không cưỡng lại được sức hút của ánh lửa, lao mình vào lửa có lẽ là số phận của nó.”
Gia Thông không chịu được những cảm xúc trẻ con của cô bé, anh bỏ mặc cô và tiếp tục với điếu thuốc trên tay, phả từng khói thuốc lên trần nhà, suy ngẫm vấn đề.
Lúc này, một con thiêu thân đột nhiên lao thẳng vào lửa, tim đèn rực sáng khác thường trong vài giây, con thiêu thân cháy xém đôi cánh rơi lả tả ngay bên cạnh ngọn đèn, thoi thóp từng cử động, Nhâm Nhiễm đột nhiên đứng dậy, thổi tắt đèn, phòng bỗng chốc tối mịt.
Gia Thông vừa định lên tiếng, Nhâm Nhiễm đã nhảy vào lòng anh. Anh không kịp chống đỡ, vội né cánh tay đang cầm thuốc ra người cô: “Cô bé ngốc nghếch, em muốn bị phỏng à?”
Nhâm Nhiễm không trả lời, chỉ hôn chụt chịt vào người anh. Anh cúi đầu cười, vứt bỏ điếu thuốc đang hút, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, bên khuỷu tay bên phải là vết sẹo mà anh đã quen thuộc, anh thường vô tình vuốt ve đến đây, nhớ đến cảnh cô khóc sướt mướt trong lòng mình và anh thường cảm thấy rất xót xa. Không
đợi anh mở miệng, Nhâm Nhiễm đã trèo lên người anh, cởi áo sơ mi và hôn thắm thiết vào lồng ngực.
Gần một tháng nay, anh ngày nào cũng xuống biển bơi lội, cơ bắp săn chắc hơn. Đôi môi mềm mại của cô hôn lên cổ rồi lướt nhẹ qua vai anh, trượt xuống lồng ngực. Cô vẫn chưa hết thẹn, dù là chủ động hôn anh nhưng vẫn thường quẳng gánh giữa đường, đêm nay dường như quyết chí đến cùng, cô xõa tóc nhẹ nhàng quét qua cơ thể anh, cảm giác mơn trớn kích thích từng thớ thịt. Nụ hôn của cô ngày càng táo bạo, cơ thể anh bị đốt cháy bởi một ánh lửa nhỏ và ấm áp, lần đầu anh cảm thấy, anh cần kiềm chế bản thân mới có thể nén lại từng rung động trong cơ thể.
Cảm giác đó anh hoàn toàn xa lạ, đồng thời cũng rất bất an. Anh đột nhiên lôi người cô dậy, trở mình để cô nằm dưới anh, chuyển động cùng anh. Anh bắt đầu hôn cô, nụ hôn gấp gáp và vài phần thô bạo, cô cũng đáp trả rất mạnh bạo, ngón tay bấu chặt vào lưng anh. Khi anh lấp đầy cơ thể cô, cô rên rỉ gọi tên anh bên tai, tiếng sóng âm ỉ vang đến, nhịp điệu của hai cơ thể hòa chung với nhịp sóng.
Vũ điệu mãnh liệt kết thúc, họ chìm vào giấc ngủ. Tình trạng của Gia Thông vẫn không được cải thiện, anh không ngủ được sâu, nửa đêm thường xoay mình tỉnh giấc, ánh trăng chiếu vào phòng nửa sáng nửa ảo. Anh ngạc nhiên phát hiện, Nhâm Nhiễm vẫn chưa ngủ, dường như đang ngắm anh.
“Sao em chưa ngủ?”
Nhâm Nhiễm giật mình rồi cười ngay: “Trưa em có ngủ, lúc nãy tỉnh dậy thì không ngủ lại được nữa.”
Anh xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, cô đẩy: “Thủy triều rút rồi, chúng ta đến bãi biển bắt cua nha, em học được từ các bạn nhỏ ở đây, tụi nhỏ chuẩn bị dụng cụ sẵn hết cho em rồi.”
Anh mặc kệ, nhưng bị đẩy vài cái xong thì cơn thèm ngủ cũng tiêu tan. Anh xuống giường mặc áo vào rồi dặn dò cô mặc thêm áo khoác.
Hai người đạp lên ánh trăng xuyên qua con đường nhỏ ra làng, bước đến một bãi biển không người. Gia Thông vốn không muốn động tay, anh ngồi nhìn Nhâm Nhiễm tay xách thùng nhựa, tay cầm đèn pin, giẫm lên từng vũng nước tìm cua.
Gia Thông cười nhạo: “Chỉ mỗi cá anh câu đã nhiều đến ăn không xuể, chứ đừng nói hải sản ở đây chỉ cần khom lưng là nhặt được. Em bắt đầy cả thùng cua, hôm sau chắc cũng phải thả lại ra biển, đừng phí sức.”
Cô mặc kệ, nhất quyết đi tìm khe đá nơi con cua ẩn náu, sau vài lần bị càng cua kẹp đau đến phát khóc, cô đã nắm bắt được kĩ xảo, ánh sáng đèn pin vừa lướt qua, cô trông thấy cua liền dùng chân đạp lại, nhanh tay vội chân bắt vào trong thùng, quá trình này mang đến cho cô niềm vui khó tả.
Hải đởm ở đây nhiều hơn cua rất nhiều, nhưng cư dân ở đây không biết vì lý do gì đều không ăn nó, cô cũng sợ những nhánh gai sắc bén của nó, cũng không dám bắt.
Khi mệt đừ, cô ngồi nghỉ bên bãi biển cùng Gia Thông. Cô tắt đèn pin, trên đảo không có bất kì ánh sáng nhân tạo nào, vầng trăng treo lủng lẳng giữa trời tây, những vì sao tỏa sáng khắp nơi, chỉ cần giơ nhẹ hai tay là có thể ôm trọn cả trời sao. Nếu ngắm kĩ thêm chút nữa, có thể nhìn rõ dãy ngân hà. Một cảnh tượng nên thơ mà không bao giờ tận hưởng được trong thành thị.
Làng chài phía sau chìm trong giấc ngủ, bãi biển trước mắt nhấp nhô không ngừng, một lần nữa, cô cảm thấy giữa trời và đất chỉ còn mỗi cô và người cô yêu tha thiết.
Cô hi vọng giây phút này được ngưng đọng mãi mãi, nhưng cô biết cái nguyện vọng trẻ con này mà buột ra khỏi miệng sẽ lập tức thành xa xỉ, nói chi đến lời cười nhạo của Gia Thông. Cô lặng lẽ tựa đầu vào vai anh, hưởng thụ thế giới chỉ riêng thuộc về hai người họ.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì hết.” Nhâm Nhiễm đích thực vứt bỏ mọi suy nghĩ, đắm mình trong khoảng không trung, “Đối diện với nơi dây, dường như dễ dàng loại bỏ tạp niệm.”
“Ừ, lần đầu tiên anh đến đây vào ba năm trước, cũng có cảm giác này.”
“Ban ngày em nằm trên võng, cảm giác như linh hồn đã rời khỏi cơ thể xác thịt, bay lơ lửng giữa không trung, dường như không còn sợ cảm giác không trở về
được.” Nhâm Nhiễm cũng cảm thấy cách nghĩ này hơi nực cười, liền áp sát vào người anh hơn.
Gia Thông nhìn về mặt biển mờ mịt xa xăm, cũng hơi xuất thần.
Ba năm trước, chính là lúc anh bắt đầu nổi danh trong ngành trái phiếu riêng lẻ. Anh không bất ngờ khi phát hiện mình không cần chủ động mời mọc người đầu tư, không cần đưa họ bản thảo kế hoạch và báo cáo phân tích thị trường cũng có rất nhiều người chủ động gõ cửa văn phòng, nài nỉ giao tiền anh đầu tư. Nguồn vốn trong tay phút chốc tăng vọt đến con số ngoài dự đoán.
Chỉ có một tài xế kiêm trợ lí như Chính Bang đã làm không hết việc. Anh không thể không từ bỏ thói quen làm việc một mình để thành lập một văn phòng, chia các tài khoản khách hàng theo từng nội dung thỏa thuận, kì hạn…, tuyển dụng nhân viên môi giới chuyên nghiệp thao túng.
Sự vụ anh cần xử lí ngày một nhiều, đồng thời, đối tượng anh cần xã giao ngày càng phức tạp. Từ việc thao tác nguồn vốn đơn thuần, anh tiếp bước thao tác các nguồn vốn nằm ven rìa pháp luật.
Anh bận đến nỗi mỗi ngày phải làm việc hơn 14 tiếng đồng hồ, anh có quá nhiều những buổi xã giao, thời gian duy nhất thuộc về mình là lúc ngủ, thực sự rất mệt mỏi, tính tình cũng trở nên cáu gắt. Theo lời đề nghị của Chính Bang, anh đã đến đây ở vài ngày mới được thanh thản trở lại.
Ngưng lại đôi chân đang phóng nhanh về phía trước để trầm tư suy nghĩ là rất có ích cho bản thân, chí ít anh nghĩ như vậy. Cho dù sau đó anh lại phải quay về trên con đường dễ khiến người ta đánh mất cả danh lợi, anh vẫn tự tin rằng, nó giúp ích cho anh rất nhiều trong việc giữ gìn phán đoán khách quan và bình tĩnh.
Thế nhưng, trò chơi tiền bạc ngày càng phức tạp dần thoát ra khỏi tầm kiểm soát của anh, càng không do một mình anh phán đoán, quyết định kết quả.
Anh không hối hận khi từ chối hợp tác cùng Chu Huấn Lương. Cho dù phải từ bỏ việc quản lý một văn phòng với gần 10 nhân viên môi giới, nhưng anh biết rõ, tính cách của anh đã quyết định mọi việc. Anh hoàn toàn không hứng thú khi phải làm việc đồng đội. Trong suy nghĩ của anh, đưa ra quyết định sau khi thương thảo
với người khác là chuyện hết sức dư thừa. Nếu như phải chịu sự quản lý của người khác, đối với anh cục diện cũng chẳng tốt hơn là bao.
Nhưng anh không thể không suy ngẫm lại mọi việc đã qua.
Anh luôn tự nghĩ rằng mình có tài nhìn nhận người khác, rộng rãi với cấp dưới. Văn phòng chỉ giữ lại ba nhân viên mà anh cho rằng lợi ích của anh gắn liền với lợi ích của họ, nhưng một trong ba người đắc lực nhất lại bị Chu Huấn Lương mua chuộc, dẫn đến thất bại được ập đến nhanh chóng, vả lại quá dễ dàng.
Đầu của Nhâm Nhiễm nhè nhẹ gục trên vai anh lại trở về vị trí lúc đầu. Anh biết cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa cô nằm trong lòng mình rồi cúi xuống ngắm cô. Da cô đã hơi đen vì nắng, trên đảo không có dầu gội, chỉ có thể dùng xà phòng gội đầu, cộng thêm nguồn nước nơi đây nên tóc cô trở nên xơ xác. Dưới ánh sao, gương mặt cô rất bình lặng và thanh thản, có lúc như đang tỏa sáng.
Anh nghĩ, niềm tin của cô bé vào anh đã đến quá đỗi tự nhiên, bắt đầu từ giây phút đầu tiên được anh ôm vào lòng, cô chưa từng hoài nghi nó. Anh không thể không xúc động.
Anh luôn giữ được bình tĩnh trong chuyện tình cảm, anh không gắng sức từ chối nhưng không mê muội.
Đối với thái độ chỉ cần mong được đắm chìm trong tình yêu của Nhâm Nhiễm, ban đầu, anh phân tích rất khách quan.
Cô thiếu nữ trong giây phút động lòng, đã xem một người đàn ông thần bí thành đối tượng để mơ tưởng viển vông.
Cô bé, sau khi thất vọng về cha, quá muốn tìm một tình cảm để nương tựa.
Giống như bao cô thiếu nữ mơ mộng khác, cô tưởng mình đã yêu một người, nhưng thực sự chỉ là yêu bản chất lãng mạn của tình yêu.
Nhưng giờ đây, sự phân tích khách quan đến mấy, cũng không chống đỡ được con tim đang lặng lẽ xao động của anh.
Thời gian mà họ ở bên nhau mỗi ngày một ít. Ý nghĩ này vừa lóe trong đầu, anh lại có đôi phần chế nhạo mình.
Anh hiểu, có lẽ Nhâm Nhiễm cũng thường xuyên nghĩ đến điều này.
Lúc anh đọc sách, cô thường châm trà mang đến cho anh. Lúc anh câu cá, cô thường giả vờ vô tình bước ngang qua, đứng đó một lúc rồi bỏ đi. Lúc anh bơi lội, cô thường ngồi xếp chân bên trên nhìn xuống. Cô thường đi theo mẹ Chính Bang nhặt củi nấu cơm, cố gắng nêm nhạt đến mức có thể…
Tuy trên hòn đảo người Khách Gia này, địa vị của người đàn ông luôn được tôn sùng, vợ phải lấy chồng phải trung tâm vũ trụ, nhưng sự quan tâm của cô đối với anh vẫn thu hút rất nhiều người. Anh tận tai nghe các bà chị trong làng chọc ghẹo cô, cô chỉ cười cho qua chuyện và tiếp tục đối xử tốt với anh theo cách thức hơi quá đáng của mình và dành hết thời gian có thể để ở bên cạnh anh nhiều hơn. Anh không phải là người vô tâm, trên thực tế, mọi cử động, tâm tư của người khác sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh. Nhưng đối với Nhâm Nhiễm, anh thà bỏ mặc, không đáp trả. Anh không hi vọng trong lúc tương lai mờ mịt thế này còn làm tăng tình cảm của Nhâm Nhiễm nơi anh, thực ra cũng là đang ngăn cản mình lún sâu hơn.
Lúc này, khi đối diện với mặt biển bao la và trời sao lấp lánh trên đỉnh đầu, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, anh không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào phá tan giây phút êm đềm này.
Gió biển mằn mặn thổi vào anh, thủy triều cũng rút dần, vì sao trên trời khe khẽ xoay dời vị trí, thời gian từng giây từng phút trôi qua, điều duy nhất không đổi là cô đang nằm trong lòng anh.
Anh khoác áo vào người, vẫn ôm chặt lấy cô, cho đến khi những tia sáng đầu tiên trên bầu trời nhấp nhô trên mặt biển. Tia sáng bên đường chân trời dần dần khuếch đại bắt đầu lan tỏa thành một vầng quang, trên mặt biển vẫn còn mờ mịt.
Anh vỗ nhẹ vào người cô, cô mơ màng nhìn anh rồi nhìn xung quanh: “Em ngủ rồi sao?”. Cô vùng mình ngồi dậy, “Trời ạ, ôm em lâu thế này, chắc là mệt lắm, sao giờ anh mới kêu em dậy?”
Anh thư giãn đôi chân tê cứng, vẫn ôm lấy cô, chỉ là để cô ngồi ra phía trước tựa vào người anh: “Ngắm bình minh.”
Cô nhìn lên phía trước, hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết em muốn anh ngắm bình minh chung với em?”
“Đó không phải là mơ ước chung của các cô bé hay sao? Tránh sau này em đánh thức anh vào lúc nửa đêm rồi lôi anh ra đây.”
Nhâm Nhiễm cười, cô co người vào vòng tay anh nhìn ra bầu trời. Tia nắng bắt đầu nhuộm đỏ cả bầu trời, từ một vệt hồng đến khi rải thành con đường hồng thắm, một quả cầu lửa đỏ nhô lên khỏi mặt nước dát ánh vàng rực rỡ trên mặt biển mênh mông, mặt biển sóng sánh như chảo vàng đang tan chảy, quả cầu nhỏ dần dần nở thành hình quạt, hai người cùng ngắm nhìn cảnh tượng rạng rỡ trước mặt, không nói lời nào.
Vài phút sau, mặt trời dần lên cao, tròn trịa và ấm áp, nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao.
“Đẹp thật.” Nhâm Nhiễm thì thầm, được một lúc, cô nói: “Em còn vài nguyện vọng, anh thực hiện luôn cho em nhé?”
“Nói nghe xem nào.”
“Dẫn em lên thuyền đánh cá, dạo một vòng quanh Song Bình, tốt nhất là có thể ra biển đánh cá.”
“Em say sóng dữ dội như vậy, ra biển chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?”
“Em muốn đi. Em còn muốn bơi cùng anh, lội xuống xem San Hô. Em muốn trải nghiệm tất cả những gì có thể trải nghiệm ở nơi đây, như vậy hồi ức của em sẽ nhiều hơn.”
“Mang quá nhiều hồi ức vào cuộc sống, sẽ cản trở việc thử nghiệm niềm vui
mới.”
Nhâm Nhiễm trở người, hai tay bấu vào cổ anh, dùng ánh mắt long lanh nhất có thể nhìn anh: “Có bao giờ anh định kì xóa sạch một phần hồi ức của mình như xóa dữ liệu lưu trong máy tính không? Để tránh làm chậm tốc độ của anh, cũng như cản trở anh thử nghiệm niềm vui mới?”
Anh hôn vào môi cô, sau nửa đêm nằm ngoài bãi biển, môi cô lành lạnh còn có vị hơi mặn mặn nữa. “Anh từng nói anh có trí nhớ tốt như một máy chụp hình, không cần cố tình ghi nhớ điều gì. Còn về việc phải đặc biệt lãng quên điều gì hay không, anh chưa từng thử.”
Cô nhìn anh đắm đuối, gương mặt ngược với chiều sáng, mặt trời mới mọc dát ánh sáng vàng nhạt lên mặt anh, “Vậy em phải chiếm nhiều vị trí hơn trong não bộ của anh.”
Nguyện vọng trẻ con của cô khiến anh bật cười, “Nhâm Nhiễm, vẫn câu nói đó, được anh nhớ không quan trọng vậy đâu. Nếu một ngày nào đó, em quên được anh, có lẽ em có thể sống vui vẻ hơn.”
Tác giả :
Thanh Sam Lạc Thác