Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ
Chương 27
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Gia Thông trông thấy bóng Chung Lôi biến mất trên kính chiếu hậu, mới quay xuống nói với Nhâm Nhiễm.
Nhâm Nhiễm mặc kệ anh, vẫn cúi đầu khóc sướt mướt.
“Em xem em kìa, nước mắt chảy y như vòi nước, không ngăn lại được, nói em giỏi khóc mà em còn bực bội.”
Nhâm Nhiễm cãi lại: “Cả tháng nay em không khóc.”
“Vậy ư?”
“Hôm đó, lúc em đang gọi điện cho anh, một người đi xe gắn máy xông lên từ phía sau, giật lấy điện thoại rồi chạy mất. Em bị xô ngã trên mặt đất, một hồi lâu mới bò dậy được, em cũng không khóc.”
Gia Thông vừa buồn cười vừa xót: “Vậy còn ví tiền bị mất ở đâu?”
Nhâm Nhiễm e dè nói: “Không biết, em ở khách sạn anh đặt được ba ngày, sau khi trả phòng, chuẩn bị tìm một khách sạn rẻ hơn mới phát hiện ví tiền đâu mất tiêu, may là giấy chứng minh của em không để trong đó.”
“Mất ví tiền cũng không khóc à?”
“Dạ, cũng không nhiều tiền, mất cho nhẹ người. Dù sao em cũng không muốn về nhà.”
Lập luận này càng khiến Gia Thông buồn cười: “Nếu em muốn bốc hơi thật sự, sao còn gọi điện cho Kỳ Gia Tuấn?”
“Em bỏ đi đâu phải tại anh ta, em không muốn anh ta lo lắng.” Cứ cách mười ngày là cô gọi điện cho Gia Tuấn, đối diện với sự truy hỏi sốt sắng của anh, cô chỉ nói: “Em không sao.” Gia Tuấn mắng xối xả, cô không biện hộ cũng không cãi lại.
Gia Thông cười to, không hiểu tại sao tâm trạng mình tốt đến thế, anh hỏi tiếp: “Gọi điện cho anh mấy lần rồi?”
“Không nhớ nữa, cứ cách mấy hôm liền gọi cho anh.”
“Cũng còn may, anh dự định đợi em hết ngày hôm nay.” Cuộc thương thảo với Chu Tổng gần đến bước bắt tay thao tác thực sự, Gia Thông thực sự quyết định, nếu qua hôm nay Nhâm Nhiễm vẫn chưa liên lạc, anh cũng nhất định phải rời khỏi Thẩm Quyến, kéo dài nữa thì muốn thoát thân cũng khó.
Nhâm Nhiễm ngơ ngáo nhìn anh, “Anh phải đi sao? Em cũng không ngờ hôm nay anh lại bắt máy, em cứ tưởng, điện thoại em mất, từ nay sẽ không gặp lại anh nữa.”
“Vậy… có khóc không?”
“Không.” Cô nhanh chóng phủ nhận, nghĩ ngợi một lúc, cô bổ sung: “Nếu anh thật sự quên em thì thà em nhanh chóng lãng quên anh, khóc thì có ích gì?”
“Có lí.” Gia Thông cười mạnh hơn. “Nào, ra phía trước ngồi.”
Nhâm Nhiễm xen vào khoảng trống giữa hai ghế phía trước, bước lên ngồi cạnh Gia Thông. Anh trông thấy nước mắt đầm đìa trên mặt, rút khăn giấy đưa cô: “Bao nhiêu ấm ức thì hôm nay khóc ra hết rồi đúng không. Cũng tốt. Anh đã quen bộ dạng khóc lóc này của em. Bây giờ nói thật anh nghe, sao lại bỏ nhà ra đi?”
Nhâm Nhiễm quay đầu nhìn ra bên ngoài, nói nhỏ: “Luật sư Quý nói bà ta có thai, cha em sắp kết hôn với bà ta.”
Gia Thông không đồng tình: “Em cho rằng em bỏ đi sẽ khiến cha hối hận, không kết hôn với bà ta sao?”
“Không phải vậy. Họ cũng đã có con rồi, chắc chắn sẽ kết hôn. Chỉ là em không muốn gặp mặt họ nữa.”
“Cũng may, anh cứ tưởng em bỏ trốn là vì muốn đi theo anh chứ.” Gia Thông nửa đùa nửa thật. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi thất vọng.
“Em đương nhiên muốn đi theo anh.” Cô sốt sắng đưa tay nắm chặt một tay anh, “Nhưng em sợ anh coi em là gánh nặng.”
Gia Thông im lặng một lúc, “Nhâm Nhiễm, tốt nhất là em nên quay về trường học. Nếu muốn bỏ mặc cha em, em có thể cứ đỏng đảnh và lên mặt với ông ta, lúc nào cũng khiến ông ta cảm thấy ông ta nợ em, hoặc em có thể gay gắt, chua ngoa với mẹ kế. Hà tất phải giận hờn với việc học và tương lai của mình kia chứ.”
Nhâm Nhiễm sầm mặt, “Em không giận hờn ai cả, cũng không ra vẻ trước mặt họ, cũng không thể khiến mình vui lên được.” Cô rút tay về, dựa vào lưng ghế, “Chỉ là em hoài nghi nhiều điều, cảm thấy đi học chẳng có ý nghĩa gì.”
“Anh cũng cảm thấy bằng cấp không quan trọng. Thế nhưng, làm nhân viên siêu thị thì có ý nghĩa lắm sao?”
Nhâm Nhiễm không đáp trả được.
“Em đang trừng phạt bản thân để gián tiếp trừng phạt cha em, Nhâm Nhiễm.” Gia Thông phân tích hết sức khách quan, anh điềm đạm nói: “Anh không phê phán cha em có đáng tội hay không. Nhưng bất kỳ sự trừng phạt nào, nếu phải trả giá bằng cả cuộc sống của chính bản thân mình thì hoàn toàn không có khoái cảm để phục thù.”
Nhâm Nhiễm buồn bã nói: “Có lẽ anh nói đúng. Nhưng hễ nghĩ đến việc ông ta phản bội mẹ em mà không cần trả bất kỳ cái giá nào lại nhanh chóng có một cuộc sống mới thì em không thể nào thoải mái được. Nếu như em không quay về, chí ít có thể khiến cuộc sống ông ta không được viên mãn.”
“Cũng tức là, em còn dự tính ở lại Thẩm Quyến?”
Nhâm Nhiễm gật đầu.
Gia Thông cảm thấy thật là hoang đường, anh xáo trộn kế hoạch, mạo hiểm đến Thẩm Quyến tìm cô ta, lại có kết cục này.
Lúc đầu, khi chưa đạt được bất kỳ thỏa thuận hợp tác nào, anh còn có thể đổ lên đầu người khác. Lần này thì không còn bất kỳ lí do nào nữa. Con mồi đưa đến tận miệng mà để vuột mất một cách li kì như vậy, Chu Huấn Lương chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình. Ông ta là người bất chấp thủ đoạn có tiếng, Gia Thông sẽ không đánh giá sai hậu quả một khi đắc tội với ông.
Nhưng khi nhìn thấy thân hình mỏng manh đang thơ thẩn ngồi kế bên, anh hoàn toàn không hề có chút buồn bực nào.
“Nếu như vậy, anh đi tìm máy ATM rút ít tiền cho em. Em đến khu có trị an tốt hơn mà thuê nhà, khi chán thì mới quyết định có quay về hay không.”
“Không cần đâu. Tiền mẹ để lại cho em, sổ tiết kiệm đó em giữ kĩ lắm, không có mất, chỉ là bây giờ em không muốn dùng đến số tiền đó. Hơn nữa, em cũng không muốn một mình rảnh rang rồi cứ ngơ ngơ cả ngày, e rằng sẽ suy nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma mất. Bây giờ mỗi ngày đi làm, mệt lả người, buổi tối không bị mất ngủ cũng dễ chịu hơn.”
Gia Thông cười, “Anh vốn định tìm được em sẽ đưa em về nhà. Sự tình như vậy, nếu em muốn ở lại Thẩm Quyến, e rằng phải tìm một chỗ khác.”
“Không sao, em tìm một công việc khác, đổi nhà nghỉ là xong.” Nhâm Nhiễm ngây ngô, “Dù sao thì em cũng ở đó chán rồi, Tiểu Hồng – đồng nghiệp em định xin việc tại một nhà máy điện tử tại ngoại ô, ở đó có kí túc xá, em đi theo cô ta qua đó vậy.”
“Làm việc trong nhà máy có lẽ còn vất vả hơn trong siêu thị.”
“Nếu chịu không được, em sẽ không gắng gượng đâu.” Cô trả lời rất dứt khoát. Gia Thông đã lái xe đến bãi đậu xe của khách sạn, anh dẫn Nhâm Nhiễm xuống xe, bước ra khỏi bãi xe nhưng không vào khách sạn mà đi thẳng ra ngoài, đi được một đoạn, anh tiện tay vứt chìa khóa xe vào sọt rác.”
Nhâm Nhiễm ngạc nhiên trước hành động của anh, “Cô tài xế nói xe này là của Chu Tổng kia mà.”
“Đừng hỏi nữa, anh không thể nào về trả xe cho ông ta.”
Nhâm Nhiễm hơi bất an, “Lần trước anh nói phải mất tích một thời gian, lần này đến đây tìm em, sẽ gặp phiền phức không?”
Gia Thông uể oải nói: “Ngồi mãi trong nhà cũng có rắc rối. Chuyện này không cần em bận tâm.” Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Nhâm Nhiễm, anh phải đi đây.”
Nhâm Nhiễm gật đầu: “Đợi em kiếm đủ tiền, em sẽ mua di động mới.”
Gia Thông bật cười, “Xem em kìa, cứ hễ có chuyện bé tí thì khóc ầm lên, đến lúc gặp chuyện nghiêm trọng thì chấp nhận nhanh hơn ai hết, anh thật phục em. Vậy đi, anh cho em số điện thoại mới, nếu có việc gấp tìm anh, có thể gọi số này.”
Nhâm Nhiễm lấy bút ra, ghi chép cẩn thận số điện thoại, sau đó nhìn lên biển đường: “Chỗ này em chưa từng đến, anh đi trước đi, em tự tìm trạm xe buýt.”
Gia Thông vừa định giơ tay gọi taxi, Nhâm Nhiễm đã quay người ôm chặt anh, quyến luyến tựa người vào trước ngực anh: “Ôm em một lúc, một lúc thôi.”
Gia Thông chần chừ một lúc rồi ôm chặt cô. Anh phát hiện mình khó lòng dứt tay ra…
Một tháng anh ẩn mình tại Quảng Châu, cô từng nhiều lần đi vào giấc mơ. Lúc tỉnh dậy cứ buồn mơn man, anh chưa từng nếm trải cảm xúc này bao giờ…
Lúc này, anh ôm chặt cô trên con phố của Thẩm Quyến vào buổi chiều thu, anh phát hiện muộn màng, mái tóc đen tuyền đó, nước da mịn màng đó, giọng nói dịu dàng đó, cảm xúc êm đềm đó… không biết tự khi nào, đã hóa thành một hồi ức cụ thể, từng chút từng chút thấm sâu vào cuộc sống của anh. Cũng chính cảm giác kì diệu đến không kịp chống đỡ ấy đã đưa anh mạo hiểm đến Thẩm Quyến mà không chút hối hận hành vi của mình.
“Bằng lòng đi với anh đến Quảng Châu không?” Anh đột nhiên hạ quyết tâm, thì thầm bên tai cô.
Cô ngơ ngác ngước đầu nhìn anh, sau khi hiểu ra ý anh, gương mặt sáng rực: “Thật ư, anh bằng lòng dẫn em đi à, là thật không?”
“Anh nghĩ kĩ rồi, để em bên anh sẽ yên tâm hơn là bỏ em ở đây một mình, để người khác giật, người khác trộm, và còn bị tra xét chứng minh nhân dân, thẻ tạm trú…”
Câu trả lời bình dị này không khiến Nhâm Nhiễm mất vui, cô đột nhiên bấu vào cổ anh, nhảy tót lên hôn vào môi anh…
Anh không đáp trả lời tỏ tình ngọt ngào này, chỉ ôm cô vẫy tay gọi taxi.
Nhâm Nhiễm mặc kệ anh, vẫn cúi đầu khóc sướt mướt.
“Em xem em kìa, nước mắt chảy y như vòi nước, không ngăn lại được, nói em giỏi khóc mà em còn bực bội.”
Nhâm Nhiễm cãi lại: “Cả tháng nay em không khóc.”
“Vậy ư?”
“Hôm đó, lúc em đang gọi điện cho anh, một người đi xe gắn máy xông lên từ phía sau, giật lấy điện thoại rồi chạy mất. Em bị xô ngã trên mặt đất, một hồi lâu mới bò dậy được, em cũng không khóc.”
Gia Thông vừa buồn cười vừa xót: “Vậy còn ví tiền bị mất ở đâu?”
Nhâm Nhiễm e dè nói: “Không biết, em ở khách sạn anh đặt được ba ngày, sau khi trả phòng, chuẩn bị tìm một khách sạn rẻ hơn mới phát hiện ví tiền đâu mất tiêu, may là giấy chứng minh của em không để trong đó.”
“Mất ví tiền cũng không khóc à?”
“Dạ, cũng không nhiều tiền, mất cho nhẹ người. Dù sao em cũng không muốn về nhà.”
Lập luận này càng khiến Gia Thông buồn cười: “Nếu em muốn bốc hơi thật sự, sao còn gọi điện cho Kỳ Gia Tuấn?”
“Em bỏ đi đâu phải tại anh ta, em không muốn anh ta lo lắng.” Cứ cách mười ngày là cô gọi điện cho Gia Tuấn, đối diện với sự truy hỏi sốt sắng của anh, cô chỉ nói: “Em không sao.” Gia Tuấn mắng xối xả, cô không biện hộ cũng không cãi lại.
Gia Thông cười to, không hiểu tại sao tâm trạng mình tốt đến thế, anh hỏi tiếp: “Gọi điện cho anh mấy lần rồi?”
“Không nhớ nữa, cứ cách mấy hôm liền gọi cho anh.”
“Cũng còn may, anh dự định đợi em hết ngày hôm nay.” Cuộc thương thảo với Chu Tổng gần đến bước bắt tay thao tác thực sự, Gia Thông thực sự quyết định, nếu qua hôm nay Nhâm Nhiễm vẫn chưa liên lạc, anh cũng nhất định phải rời khỏi Thẩm Quyến, kéo dài nữa thì muốn thoát thân cũng khó.
Nhâm Nhiễm ngơ ngáo nhìn anh, “Anh phải đi sao? Em cũng không ngờ hôm nay anh lại bắt máy, em cứ tưởng, điện thoại em mất, từ nay sẽ không gặp lại anh nữa.”
“Vậy… có khóc không?”
“Không.” Cô nhanh chóng phủ nhận, nghĩ ngợi một lúc, cô bổ sung: “Nếu anh thật sự quên em thì thà em nhanh chóng lãng quên anh, khóc thì có ích gì?”
“Có lí.” Gia Thông cười mạnh hơn. “Nào, ra phía trước ngồi.”
Nhâm Nhiễm xen vào khoảng trống giữa hai ghế phía trước, bước lên ngồi cạnh Gia Thông. Anh trông thấy nước mắt đầm đìa trên mặt, rút khăn giấy đưa cô: “Bao nhiêu ấm ức thì hôm nay khóc ra hết rồi đúng không. Cũng tốt. Anh đã quen bộ dạng khóc lóc này của em. Bây giờ nói thật anh nghe, sao lại bỏ nhà ra đi?”
Nhâm Nhiễm quay đầu nhìn ra bên ngoài, nói nhỏ: “Luật sư Quý nói bà ta có thai, cha em sắp kết hôn với bà ta.”
Gia Thông không đồng tình: “Em cho rằng em bỏ đi sẽ khiến cha hối hận, không kết hôn với bà ta sao?”
“Không phải vậy. Họ cũng đã có con rồi, chắc chắn sẽ kết hôn. Chỉ là em không muốn gặp mặt họ nữa.”
“Cũng may, anh cứ tưởng em bỏ trốn là vì muốn đi theo anh chứ.” Gia Thông nửa đùa nửa thật. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi thất vọng.
“Em đương nhiên muốn đi theo anh.” Cô sốt sắng đưa tay nắm chặt một tay anh, “Nhưng em sợ anh coi em là gánh nặng.”
Gia Thông im lặng một lúc, “Nhâm Nhiễm, tốt nhất là em nên quay về trường học. Nếu muốn bỏ mặc cha em, em có thể cứ đỏng đảnh và lên mặt với ông ta, lúc nào cũng khiến ông ta cảm thấy ông ta nợ em, hoặc em có thể gay gắt, chua ngoa với mẹ kế. Hà tất phải giận hờn với việc học và tương lai của mình kia chứ.”
Nhâm Nhiễm sầm mặt, “Em không giận hờn ai cả, cũng không ra vẻ trước mặt họ, cũng không thể khiến mình vui lên được.” Cô rút tay về, dựa vào lưng ghế, “Chỉ là em hoài nghi nhiều điều, cảm thấy đi học chẳng có ý nghĩa gì.”
“Anh cũng cảm thấy bằng cấp không quan trọng. Thế nhưng, làm nhân viên siêu thị thì có ý nghĩa lắm sao?”
Nhâm Nhiễm không đáp trả được.
“Em đang trừng phạt bản thân để gián tiếp trừng phạt cha em, Nhâm Nhiễm.” Gia Thông phân tích hết sức khách quan, anh điềm đạm nói: “Anh không phê phán cha em có đáng tội hay không. Nhưng bất kỳ sự trừng phạt nào, nếu phải trả giá bằng cả cuộc sống của chính bản thân mình thì hoàn toàn không có khoái cảm để phục thù.”
Nhâm Nhiễm buồn bã nói: “Có lẽ anh nói đúng. Nhưng hễ nghĩ đến việc ông ta phản bội mẹ em mà không cần trả bất kỳ cái giá nào lại nhanh chóng có một cuộc sống mới thì em không thể nào thoải mái được. Nếu như em không quay về, chí ít có thể khiến cuộc sống ông ta không được viên mãn.”
“Cũng tức là, em còn dự tính ở lại Thẩm Quyến?”
Nhâm Nhiễm gật đầu.
Gia Thông cảm thấy thật là hoang đường, anh xáo trộn kế hoạch, mạo hiểm đến Thẩm Quyến tìm cô ta, lại có kết cục này.
Lúc đầu, khi chưa đạt được bất kỳ thỏa thuận hợp tác nào, anh còn có thể đổ lên đầu người khác. Lần này thì không còn bất kỳ lí do nào nữa. Con mồi đưa đến tận miệng mà để vuột mất một cách li kì như vậy, Chu Huấn Lương chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình. Ông ta là người bất chấp thủ đoạn có tiếng, Gia Thông sẽ không đánh giá sai hậu quả một khi đắc tội với ông.
Nhưng khi nhìn thấy thân hình mỏng manh đang thơ thẩn ngồi kế bên, anh hoàn toàn không hề có chút buồn bực nào.
“Nếu như vậy, anh đi tìm máy ATM rút ít tiền cho em. Em đến khu có trị an tốt hơn mà thuê nhà, khi chán thì mới quyết định có quay về hay không.”
“Không cần đâu. Tiền mẹ để lại cho em, sổ tiết kiệm đó em giữ kĩ lắm, không có mất, chỉ là bây giờ em không muốn dùng đến số tiền đó. Hơn nữa, em cũng không muốn một mình rảnh rang rồi cứ ngơ ngơ cả ngày, e rằng sẽ suy nghĩ đến tẩu hỏa nhập ma mất. Bây giờ mỗi ngày đi làm, mệt lả người, buổi tối không bị mất ngủ cũng dễ chịu hơn.”
Gia Thông cười, “Anh vốn định tìm được em sẽ đưa em về nhà. Sự tình như vậy, nếu em muốn ở lại Thẩm Quyến, e rằng phải tìm một chỗ khác.”
“Không sao, em tìm một công việc khác, đổi nhà nghỉ là xong.” Nhâm Nhiễm ngây ngô, “Dù sao thì em cũng ở đó chán rồi, Tiểu Hồng – đồng nghiệp em định xin việc tại một nhà máy điện tử tại ngoại ô, ở đó có kí túc xá, em đi theo cô ta qua đó vậy.”
“Làm việc trong nhà máy có lẽ còn vất vả hơn trong siêu thị.”
“Nếu chịu không được, em sẽ không gắng gượng đâu.” Cô trả lời rất dứt khoát. Gia Thông đã lái xe đến bãi đậu xe của khách sạn, anh dẫn Nhâm Nhiễm xuống xe, bước ra khỏi bãi xe nhưng không vào khách sạn mà đi thẳng ra ngoài, đi được một đoạn, anh tiện tay vứt chìa khóa xe vào sọt rác.”
Nhâm Nhiễm ngạc nhiên trước hành động của anh, “Cô tài xế nói xe này là của Chu Tổng kia mà.”
“Đừng hỏi nữa, anh không thể nào về trả xe cho ông ta.”
Nhâm Nhiễm hơi bất an, “Lần trước anh nói phải mất tích một thời gian, lần này đến đây tìm em, sẽ gặp phiền phức không?”
Gia Thông uể oải nói: “Ngồi mãi trong nhà cũng có rắc rối. Chuyện này không cần em bận tâm.” Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “Nhâm Nhiễm, anh phải đi đây.”
Nhâm Nhiễm gật đầu: “Đợi em kiếm đủ tiền, em sẽ mua di động mới.”
Gia Thông bật cười, “Xem em kìa, cứ hễ có chuyện bé tí thì khóc ầm lên, đến lúc gặp chuyện nghiêm trọng thì chấp nhận nhanh hơn ai hết, anh thật phục em. Vậy đi, anh cho em số điện thoại mới, nếu có việc gấp tìm anh, có thể gọi số này.”
Nhâm Nhiễm lấy bút ra, ghi chép cẩn thận số điện thoại, sau đó nhìn lên biển đường: “Chỗ này em chưa từng đến, anh đi trước đi, em tự tìm trạm xe buýt.”
Gia Thông vừa định giơ tay gọi taxi, Nhâm Nhiễm đã quay người ôm chặt anh, quyến luyến tựa người vào trước ngực anh: “Ôm em một lúc, một lúc thôi.”
Gia Thông chần chừ một lúc rồi ôm chặt cô. Anh phát hiện mình khó lòng dứt tay ra…
Một tháng anh ẩn mình tại Quảng Châu, cô từng nhiều lần đi vào giấc mơ. Lúc tỉnh dậy cứ buồn mơn man, anh chưa từng nếm trải cảm xúc này bao giờ…
Lúc này, anh ôm chặt cô trên con phố của Thẩm Quyến vào buổi chiều thu, anh phát hiện muộn màng, mái tóc đen tuyền đó, nước da mịn màng đó, giọng nói dịu dàng đó, cảm xúc êm đềm đó… không biết tự khi nào, đã hóa thành một hồi ức cụ thể, từng chút từng chút thấm sâu vào cuộc sống của anh. Cũng chính cảm giác kì diệu đến không kịp chống đỡ ấy đã đưa anh mạo hiểm đến Thẩm Quyến mà không chút hối hận hành vi của mình.
“Bằng lòng đi với anh đến Quảng Châu không?” Anh đột nhiên hạ quyết tâm, thì thầm bên tai cô.
Cô ngơ ngác ngước đầu nhìn anh, sau khi hiểu ra ý anh, gương mặt sáng rực: “Thật ư, anh bằng lòng dẫn em đi à, là thật không?”
“Anh nghĩ kĩ rồi, để em bên anh sẽ yên tâm hơn là bỏ em ở đây một mình, để người khác giật, người khác trộm, và còn bị tra xét chứng minh nhân dân, thẻ tạm trú…”
Câu trả lời bình dị này không khiến Nhâm Nhiễm mất vui, cô đột nhiên bấu vào cổ anh, nhảy tót lên hôn vào môi anh…
Anh không đáp trả lời tỏ tình ngọt ngào này, chỉ ôm cô vẫy tay gọi taxi.
Tác giả :
Thanh Sam Lạc Thác