Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)
Chương 15: Tâm sự của nai con
Âu Dương Đạo Đức hủy bỏ tất cả các cuộc họp, quấn lấy nai con rồi làm ổ trên giường hai ngày đêm, ngay cả cửa cũng chẳng chịu bước ra một bước, đói bụng thì kêu đồ ăn bên ngoài mang đến, ăn no một cái là lại làm tình, rút dây điện thoại bàn, tắt điện thoại di động, hai người hoàn toàn chìm vào trong biển dục, chẳng biết lúc nào mới quay lại về bờ…
“Buổi tối hôm nay mình ra ngoài dùng cơm nha, ngày nào cũng gọi cơm bên ngoài cũng không hay lắm, cưng nhìn gầy quá…”
Âu Dương Đạo Đức cau mày nhẹ nhàng vuốt ve thân thể gầy gò mảnh mai của nai con.
Cái con vật nhỏ này, hắn bất quá mới không bên cạnh có mấy ngày, lại tự hành hạ mình đến gầy đi nhiều thế này, đúng là chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả.
“Còn dám nói… Không phải là lỗi của cậu chắc…”
Phan Tuấn Vỹ chỉ dám lẩm nhẩm trong miệng, không đủ gan chửi tận mặt.
Trước đó chính hắn chẳng thèm ừ hứ một câu lặn mất tăm, tự anh cũng chẳng hiểu vì sao từ đó trở đi ăn không ngon ngủ không yên, đến tận Đài Trung tìm được hắn thì lại bị chơi ngày chơi đêm, đừng nói là ăn, ngay cả thời gian ngủ cũng chẳng đủ, còn sức đâu mà lo tẩm với bổ? Còn sống là tốt lắm rồi. Mỗi lần đều mơ mơ hồ hồ bị nhét thức ăn vào miệng, rốt cuộc là ăn thứ gì? Ăn bao nhiêu? Anh cũng chẳng thể nào nhớ được.
“Nai con đang chửi chủ nhân cái gì a?”
Âu Dương Đạo Đức thấy tròng mắt nai con đảo đảo, hắn đã biết ngay chắc chắn là nai con đang lén lút chửi thầm mình, cái con nai con ngốc này, cũng không ngẫm lại coi chủ nhân của mình là người thế nào, dựa vào chút chút mắt, chút chút mũi, chút chút tinh quái, chút chút mưu mô ấy mà muốn làm trò qua mặt hắn sao
“A? Không… Không có a… Tôi làm sao dám chửi chủ nhân đây… chủ nhân đối xử với tôi rất là… Tốt… tốt a…”
Tốt cái rắm í! Phan Tuấn Vỹ, mi quả là càng ngày càng quẩn chưn như cún, bên cạnh cái tay ma đầu này đã chẳng học được gì tử tế thì thôi, mỗi trò cái trò nói láo không chớp mắt thì luyện đến mười phần mười luôn, mi hư hỏng thiệt rồi đó nha!
“Hừ, xét việc hai ngày nay cưng rất ngoan, lần này ta tạm tha cho cưng, từ sau mà ta lại nghe được cưng dám chửi ta nữa, xem chủ nhân xử lý cưng thế nào!”
“Được rồi, biết mà…”
Phan Tuấn Vỹ tức giận xoay người xuống giường, nhưng hai chân anh vừa chạm đất, cả người đã ngã lăn ra, y như đống bùn nhão trên mặt đất, nhất thời không sao nhúc nhích được. Trời ạ, cái eo của anh, cái mông của anh, cái đùi của anh!
“Hi, nai con ngốc, nằm trên giường hai ngày ngay cả đi cũng chẳng đi nổi rồi?”
Âu Dương Đạo Đức ha hả cười, khom người ôm nai con bước vào phòng tắm…
Cái tên thủ ác nhà người còn đứng đó tát nước theo mưa, xỉa xỉa xói xói?!
“Hứ, tôi không đi nổi, cái dạng này làm sao mà ra khỏi cửa được?”
Phan Tuấn Vỹ toàn thân đau đớn không chịu nổi, tựa như mấy ngày nay lao động nặng nhọc dữ lắm, ngay cả lưng cũng thẳng hết nổi.
“Ta bế cưng đi a.”
“A? Đừng mà, chết cũng không muốn!”
Đừng có mà đùa, anh còn có họ hàng ở Đài Trung, nếu bị bọn họ dòm thấy, sau này anh còn mặt mũi gặp người ta sao?
“Bất kể thế nào tối nay ta nhất định sẽ đưa cưng ra ngoài ăn, ta cho cưng hai lựa chọn…”
“Chuẩn bị giúp tôi một chỗ ngồi rộng một chút, vị khách này của tôi không được… Ừm… không được tiện cho lắm, cần một không gian rộng rãi một chút.”
Âu Dương Đạo Đức cúi đầu nhỉn vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng của nai con, không nén được nhịn cười đến đau thắt cả ruột.
“Vâng, tôi lập tức chuẩn bị, thật là lâu lắm mới được gặp Âu Dương chủ tịch, mời vào trong, mời vào trong.”
Quản lý nhà hàng biết được chủ tịch ‘Tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức’ đại giá quang lâm, lập tức tự mình ra tiếp đón.
“Khách sạn của chúng tôi đã vinh dự nhận được chứng chỉ năm sao quốc tế, không gian thiết kế rộng rãi vô cùng hoàn hảo, tôi tin tưởng rằng khách quý của chủ tịch nhất định sẽ thấy thỏa mãn với sự phục vụ của chúng tôi.”
Quản lý khách sạn giới thiệu với Phan Tuấn Vỹ đang ngồi trên xe lăn một cách dạt dào đắc ý.
“Nga… vâng… được… cám ơn…” Phan Tuấn Vỹ căng thẳng đến tí nữa cắn luôn đầu lưỡi.
Trời ạ, giả làm người tàn tật chẳng may bị phát hiện, anh có bị bắt đến đồn cảnh sát không a? Ô… đều là tại cái tên đại biến thái kia hết, người ta không cho hắn bế đi, hắn liền ép người ta ngồi lên xe lăn, đúng là mất mặt chết đi được!
“Nai con, thức ăn là dùng miệng để nhai, chứ không phải dùng mắt để ngắm, chẳng trách cưng lúc nào cũng gầy teo vậy, đúng là xương còn nhiều hơn thịt. Ta hạn cho cưng một tuần phải mập thêm ba cân, bằng không ta dùng gia pháp trị đó!”
“Vậy thì cậu cũng phải tiết chế chút đi, nếu không tôi có ăn bao nhiêu nữa cũng vô dụng…”
Ngày nào thể lực cũng tiêu hao, mệt như cẩu í, béo lên được mới là lạ.
“A? Tiết chế là gì? Ta nghe không hiểu á.”
Âu Dương Đạo Đức chớp chớp mắt với vẻ rất ngây thơ và vô tội.
Phan Tuấn Vỹ tức giận cầm lấy dao nĩa, tàn nhẫn giày xéo miếng thịt bò fillet trên khay.
“Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, cứ làm bậy làm bừa nữa đi, chờ đấy mà gian thi nhá!”
“Phụt”
Một ngụm vang đỏ phun thẳng vào mặt anh, nai con tức giận đến mức sắc mặt trắng nhợt cả đi, thực là muốn đấm cho hắn một phát vào mặt.
“Hi hi, nai con đừng giận, đừng giận mà…”
Âu Dương Đạo Đức vội vã đứng dậy ngồi sang bên cạnh anh, cầm lấy khăn ăn cẩn thận lau mấy giọt rượu vang còn dính trên mặt nai con.
“Ai kêu cưng nghĩ ra cái chuyện nó hài như thế chứ? Gian thi? Hi, đúng là chỉ mình cưng nghĩ ra được.”
Phan Tuấn Vỹ bị sự ôn nhu dịu dàng an ủi, cùng cả nụ cười ánh mắt chăm chú đó làm cho lửa giận tiêu tán hết, thân thể cũng tê dại đi một nửa, nói chẳng nên lời…
“Đầu lưỡi bị mèo tha đi đâu rồi? Để ta xem lưỡi nai con còn có ở nhà không nào?”
Âu Dương Đạo Đức nghịch ngợm vươn hai ngón tay vào cái miệng đang hé mở của nai con, vuốt ve đầu lưỡi mềm mại ướt át…
“Ưm…”
Phan Tuấn Vỹ bật ra một tiếng rên động lòng người, đôi môi bắt đầu nút nút hai đầu ngón tay, khiến ý chí Âu Dương Đạo Đức lập tức bùm một tiếng hóa hết thành tro…
Âu Dương Đạo Đức dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cái lưỡi nhỏ mềm, dùng một chút lực kéo nó ra ngoài.
“A… thật đẹp…”
Nhìn cái sinh vật hồng hồng nộn nộn, mang theo chút ướt át lấp lánh đang nhẹ nhàng run rẩy, Âu Dương Đạo Đức không kìm được thở dài một tiếng, cúi người điên cuồng quấn lấy nó…
Ngô… cứu tôi với… cứu tôi…
Phan Tuấn Vỹ cảm thấy dường như hồn phách mình cũng bị hút ra rồi, hai cánh tay quấn lấy cổ người đàn ông trong lòng, như một người rơi xuống nước sắp chết đuối, cố sức ôm thật chặt cứu cánh duy nhất của mình.
Tựa như một thế kỷ đã trôi qua, tất cả dưỡng khí đều thiêu đốt đến chẳng còn chút gì, hai người mới chịu buông nhau ra, dồn dập thở mạnh…
“Hộc… hộc…”
Âu Dương Đạo Đức nâng gương mặt của nai con đang thở gấp, không nén được mà hôn lên đôi mắt to tròn đen láy, cái mũi nho nhỏ cao cao, cùng gương mặt trắng nõn gầy gầy, tất cả trong mắt người ngoài đều là ngũ quan chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với Âu Dương Đạo Đức thì lại luôn làm hắn yêu thích chẳng nỡ buông tay.
“Nai con… nai con của ta… ta muốn cưng mãi mãi không đủ… đem chính cưng giao cho ta có được không… có được không…”
Phan Tuấn Vỹ lần đầu tiên nghe những lời cầu xin vừa dịu dàng mà vừa quyết liệt đó, trong ngực nhói lên, không hề nhận ra mình đã rơi lệ…
“Được… cho cậu… cho cậu…”
Cho cậu, cái gì cũng cho cậu hết, cậu muốn gì thì nó đều là của cậu, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ cho cậu hết…
Anh vốn căm ghét sự cuồng vọng của hắn, phỉ nhổ sự bá đạo của hắn, nhưng đối với những lời khẩn cầu ôn nhu hiếm hoi đó của hắn, trăm lần ngàn lần anh đều không có khả năng chống cự…
Phan Tuấn Vỹ, mi xong rồi, mi thực sự xong rồi. Biết thừa hắn chỉ coi mi như thú cưng, biết thừa hắn là người cả đời này mi không chiếm được, sao còn muốn tự mình rơi xuống? Đồ ngu, mi là đồ ngu…
Tại cái thời khắc rung động mà ma mị này, Phan Tuấn Vỹ cuối cùng thừa nhận tâm sự kì lạ của mình.
“Nai con sao lại khóc nữa? Đừng khóc đừng khóc, là chủ nhân không tốt lại bắt nạt cưng rồi.”
Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng hôn những giọt lệ trên mặt nai con.
“Nào, chúng ta ăn, chủ nhân đút cho cưng nha, ngoan, mở miệng ra nào…”
Âu Dương Đạo Đức cắt một miếng thịt bò đưa đến miệng nai con.
Phan Tuấn Vỹ thấy động tác yêu chiều chăm chút của hắn, tuy biết rõ đấy là thói quen chiều chuộng thú cưng của hắn mà thôi, nhưng nhịn không được thấy cái mũi cay cay, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống lần nữa…
“Trời ạ, miếng thịt bò này kinh khủng thế sao? Sao nai con vừa nhìn thấy đã sợ đến phát khóc thế này?”
“Phụt”
Phan Tuấn Vỹ nghe vậy lập tức nín khóc bật cười.
“Vừa khóc vừa cười, tiểu cẩu đi tiểu. Ta thấy nai con tốt nhất là nên đổi tên thành cún con đi, đúng là quỷ ưa khóc mà.”
Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng nhéo cái mũi hồng hồng của nai con, rồi đưa miếng thịt bò vào trong miệng anh.
Còn nói nữa, Phan Tuấn Vỹ ngẫm lại trước đây mình rất ít khóc, ngay lúc bà xã qua đời anh cũng chỉ đau khổ rơi vài giọt lệ nam nhi, ai biết từ khi gặp phải cái tên sát tinh cuộc đời này, nước mắt của anh sắp vượt qua luôn cả cái cô nàng Mạnh Khương Nữ khóc đổ cả Vạn lý trường thành kia rồi, thật đúng là chẳng có chút tương lai nào.
“Ai…”
Phan Tuấn Vỹ vừa nhấm nhấm nhai nuốt miếng thức ăn trong miệng, vừa thở dài tự trách.
“Đừng có làm bộ ông cụ non than than thở thở nữa đi!”
Âu Dương Đạo Đức vỗ mạnh một cái lên đầu nai con.
“Ăn tập trung vào cho ta! Miếng thịt bò này ăn xong còn có một đống món khác chờ chui vào dạ dày của cưng đó, hôm nay nếu không ăn hết toàn bộ cho ta, xem chủ nhân phạt cưng thế nào!”
“Đau quá đi! Ăn thì ăn, sao phải đánh người a?”
Đáng ghét, cái tên ma đầu này sao trở mặt còn nhanh hơn hắn giở trang sách? Vừa xong ai nói hắn dịu dàng thế? Tha ra ngoài đánh ba mươi trượng cho ta!
Phan Tuấn Vỹ, mắt mi tám phần mười là bị phân bò lấm mờ mất rồi, sao lại đi coi trọng cái tên đại biến thái hỉ nộ vô thường này? Mi đúng là chẳng thể nào cứu được!
Bữa tối cứ như vậy kết thúc trong tiếng cãi nhau ồn ào ầm ĩ.
Âu Dương Đạo Đức thỏa mãn đẩy nai con ngồi trên xe lăn đang ôm cái bụng no đến sắp bục ra, ung dung đi đến cửa thang máy.
“Tiểu Vỹ? Em làm sao thế? Tiểu Vỹ?”
Một người đàn ông ăn vận cao nhã, đeo một cái kính mắt viền vàng, nhìn thập phần nhã nhặn tuấn tú đột nhiên lao tới trước mặt Phan Tuấn Vỹ, kích động ôm anh vào lòng.
“Anh… anh họ?”
“Buổi tối hôm nay mình ra ngoài dùng cơm nha, ngày nào cũng gọi cơm bên ngoài cũng không hay lắm, cưng nhìn gầy quá…”
Âu Dương Đạo Đức cau mày nhẹ nhàng vuốt ve thân thể gầy gò mảnh mai của nai con.
Cái con vật nhỏ này, hắn bất quá mới không bên cạnh có mấy ngày, lại tự hành hạ mình đến gầy đi nhiều thế này, đúng là chẳng biết tự chăm sóc mình gì cả.
“Còn dám nói… Không phải là lỗi của cậu chắc…”
Phan Tuấn Vỹ chỉ dám lẩm nhẩm trong miệng, không đủ gan chửi tận mặt.
Trước đó chính hắn chẳng thèm ừ hứ một câu lặn mất tăm, tự anh cũng chẳng hiểu vì sao từ đó trở đi ăn không ngon ngủ không yên, đến tận Đài Trung tìm được hắn thì lại bị chơi ngày chơi đêm, đừng nói là ăn, ngay cả thời gian ngủ cũng chẳng đủ, còn sức đâu mà lo tẩm với bổ? Còn sống là tốt lắm rồi. Mỗi lần đều mơ mơ hồ hồ bị nhét thức ăn vào miệng, rốt cuộc là ăn thứ gì? Ăn bao nhiêu? Anh cũng chẳng thể nào nhớ được.
“Nai con đang chửi chủ nhân cái gì a?”
Âu Dương Đạo Đức thấy tròng mắt nai con đảo đảo, hắn đã biết ngay chắc chắn là nai con đang lén lút chửi thầm mình, cái con nai con ngốc này, cũng không ngẫm lại coi chủ nhân của mình là người thế nào, dựa vào chút chút mắt, chút chút mũi, chút chút tinh quái, chút chút mưu mô ấy mà muốn làm trò qua mặt hắn sao
“A? Không… Không có a… Tôi làm sao dám chửi chủ nhân đây… chủ nhân đối xử với tôi rất là… Tốt… tốt a…”
Tốt cái rắm í! Phan Tuấn Vỹ, mi quả là càng ngày càng quẩn chưn như cún, bên cạnh cái tay ma đầu này đã chẳng học được gì tử tế thì thôi, mỗi trò cái trò nói láo không chớp mắt thì luyện đến mười phần mười luôn, mi hư hỏng thiệt rồi đó nha!
“Hừ, xét việc hai ngày nay cưng rất ngoan, lần này ta tạm tha cho cưng, từ sau mà ta lại nghe được cưng dám chửi ta nữa, xem chủ nhân xử lý cưng thế nào!”
“Được rồi, biết mà…”
Phan Tuấn Vỹ tức giận xoay người xuống giường, nhưng hai chân anh vừa chạm đất, cả người đã ngã lăn ra, y như đống bùn nhão trên mặt đất, nhất thời không sao nhúc nhích được. Trời ạ, cái eo của anh, cái mông của anh, cái đùi của anh!
“Hi, nai con ngốc, nằm trên giường hai ngày ngay cả đi cũng chẳng đi nổi rồi?”
Âu Dương Đạo Đức ha hả cười, khom người ôm nai con bước vào phòng tắm…
Cái tên thủ ác nhà người còn đứng đó tát nước theo mưa, xỉa xỉa xói xói?!
“Hứ, tôi không đi nổi, cái dạng này làm sao mà ra khỏi cửa được?”
Phan Tuấn Vỹ toàn thân đau đớn không chịu nổi, tựa như mấy ngày nay lao động nặng nhọc dữ lắm, ngay cả lưng cũng thẳng hết nổi.
“Ta bế cưng đi a.”
“A? Đừng mà, chết cũng không muốn!”
Đừng có mà đùa, anh còn có họ hàng ở Đài Trung, nếu bị bọn họ dòm thấy, sau này anh còn mặt mũi gặp người ta sao?
“Bất kể thế nào tối nay ta nhất định sẽ đưa cưng ra ngoài ăn, ta cho cưng hai lựa chọn…”
“Chuẩn bị giúp tôi một chỗ ngồi rộng một chút, vị khách này của tôi không được… Ừm… không được tiện cho lắm, cần một không gian rộng rãi một chút.”
Âu Dương Đạo Đức cúi đầu nhỉn vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng của nai con, không nén được nhịn cười đến đau thắt cả ruột.
“Vâng, tôi lập tức chuẩn bị, thật là lâu lắm mới được gặp Âu Dương chủ tịch, mời vào trong, mời vào trong.”
Quản lý nhà hàng biết được chủ tịch ‘Tập đoàn khoa học kỹ thuật Hoài Đức’ đại giá quang lâm, lập tức tự mình ra tiếp đón.
“Khách sạn của chúng tôi đã vinh dự nhận được chứng chỉ năm sao quốc tế, không gian thiết kế rộng rãi vô cùng hoàn hảo, tôi tin tưởng rằng khách quý của chủ tịch nhất định sẽ thấy thỏa mãn với sự phục vụ của chúng tôi.”
Quản lý khách sạn giới thiệu với Phan Tuấn Vỹ đang ngồi trên xe lăn một cách dạt dào đắc ý.
“Nga… vâng… được… cám ơn…” Phan Tuấn Vỹ căng thẳng đến tí nữa cắn luôn đầu lưỡi.
Trời ạ, giả làm người tàn tật chẳng may bị phát hiện, anh có bị bắt đến đồn cảnh sát không a? Ô… đều là tại cái tên đại biến thái kia hết, người ta không cho hắn bế đi, hắn liền ép người ta ngồi lên xe lăn, đúng là mất mặt chết đi được!
“Nai con, thức ăn là dùng miệng để nhai, chứ không phải dùng mắt để ngắm, chẳng trách cưng lúc nào cũng gầy teo vậy, đúng là xương còn nhiều hơn thịt. Ta hạn cho cưng một tuần phải mập thêm ba cân, bằng không ta dùng gia pháp trị đó!”
“Vậy thì cậu cũng phải tiết chế chút đi, nếu không tôi có ăn bao nhiêu nữa cũng vô dụng…”
Ngày nào thể lực cũng tiêu hao, mệt như cẩu í, béo lên được mới là lạ.
“A? Tiết chế là gì? Ta nghe không hiểu á.”
Âu Dương Đạo Đức chớp chớp mắt với vẻ rất ngây thơ và vô tội.
Phan Tuấn Vỹ tức giận cầm lấy dao nĩa, tàn nhẫn giày xéo miếng thịt bò fillet trên khay.
“Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, cứ làm bậy làm bừa nữa đi, chờ đấy mà gian thi nhá!”
“Phụt”
Một ngụm vang đỏ phun thẳng vào mặt anh, nai con tức giận đến mức sắc mặt trắng nhợt cả đi, thực là muốn đấm cho hắn một phát vào mặt.
“Hi hi, nai con đừng giận, đừng giận mà…”
Âu Dương Đạo Đức vội vã đứng dậy ngồi sang bên cạnh anh, cầm lấy khăn ăn cẩn thận lau mấy giọt rượu vang còn dính trên mặt nai con.
“Ai kêu cưng nghĩ ra cái chuyện nó hài như thế chứ? Gian thi? Hi, đúng là chỉ mình cưng nghĩ ra được.”
Phan Tuấn Vỹ bị sự ôn nhu dịu dàng an ủi, cùng cả nụ cười ánh mắt chăm chú đó làm cho lửa giận tiêu tán hết, thân thể cũng tê dại đi một nửa, nói chẳng nên lời…
“Đầu lưỡi bị mèo tha đi đâu rồi? Để ta xem lưỡi nai con còn có ở nhà không nào?”
Âu Dương Đạo Đức nghịch ngợm vươn hai ngón tay vào cái miệng đang hé mở của nai con, vuốt ve đầu lưỡi mềm mại ướt át…
“Ưm…”
Phan Tuấn Vỹ bật ra một tiếng rên động lòng người, đôi môi bắt đầu nút nút hai đầu ngón tay, khiến ý chí Âu Dương Đạo Đức lập tức bùm một tiếng hóa hết thành tro…
Âu Dương Đạo Đức dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cái lưỡi nhỏ mềm, dùng một chút lực kéo nó ra ngoài.
“A… thật đẹp…”
Nhìn cái sinh vật hồng hồng nộn nộn, mang theo chút ướt át lấp lánh đang nhẹ nhàng run rẩy, Âu Dương Đạo Đức không kìm được thở dài một tiếng, cúi người điên cuồng quấn lấy nó…
Ngô… cứu tôi với… cứu tôi…
Phan Tuấn Vỹ cảm thấy dường như hồn phách mình cũng bị hút ra rồi, hai cánh tay quấn lấy cổ người đàn ông trong lòng, như một người rơi xuống nước sắp chết đuối, cố sức ôm thật chặt cứu cánh duy nhất của mình.
Tựa như một thế kỷ đã trôi qua, tất cả dưỡng khí đều thiêu đốt đến chẳng còn chút gì, hai người mới chịu buông nhau ra, dồn dập thở mạnh…
“Hộc… hộc…”
Âu Dương Đạo Đức nâng gương mặt của nai con đang thở gấp, không nén được mà hôn lên đôi mắt to tròn đen láy, cái mũi nho nhỏ cao cao, cùng gương mặt trắng nõn gầy gầy, tất cả trong mắt người ngoài đều là ngũ quan chẳng có gì đặc biệt, nhưng đối với Âu Dương Đạo Đức thì lại luôn làm hắn yêu thích chẳng nỡ buông tay.
“Nai con… nai con của ta… ta muốn cưng mãi mãi không đủ… đem chính cưng giao cho ta có được không… có được không…”
Phan Tuấn Vỹ lần đầu tiên nghe những lời cầu xin vừa dịu dàng mà vừa quyết liệt đó, trong ngực nhói lên, không hề nhận ra mình đã rơi lệ…
“Được… cho cậu… cho cậu…”
Cho cậu, cái gì cũng cho cậu hết, cậu muốn gì thì nó đều là của cậu, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ cho cậu hết…
Anh vốn căm ghét sự cuồng vọng của hắn, phỉ nhổ sự bá đạo của hắn, nhưng đối với những lời khẩn cầu ôn nhu hiếm hoi đó của hắn, trăm lần ngàn lần anh đều không có khả năng chống cự…
Phan Tuấn Vỹ, mi xong rồi, mi thực sự xong rồi. Biết thừa hắn chỉ coi mi như thú cưng, biết thừa hắn là người cả đời này mi không chiếm được, sao còn muốn tự mình rơi xuống? Đồ ngu, mi là đồ ngu…
Tại cái thời khắc rung động mà ma mị này, Phan Tuấn Vỹ cuối cùng thừa nhận tâm sự kì lạ của mình.
“Nai con sao lại khóc nữa? Đừng khóc đừng khóc, là chủ nhân không tốt lại bắt nạt cưng rồi.”
Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng hôn những giọt lệ trên mặt nai con.
“Nào, chúng ta ăn, chủ nhân đút cho cưng nha, ngoan, mở miệng ra nào…”
Âu Dương Đạo Đức cắt một miếng thịt bò đưa đến miệng nai con.
Phan Tuấn Vỹ thấy động tác yêu chiều chăm chút của hắn, tuy biết rõ đấy là thói quen chiều chuộng thú cưng của hắn mà thôi, nhưng nhịn không được thấy cái mũi cay cay, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống lần nữa…
“Trời ạ, miếng thịt bò này kinh khủng thế sao? Sao nai con vừa nhìn thấy đã sợ đến phát khóc thế này?”
“Phụt”
Phan Tuấn Vỹ nghe vậy lập tức nín khóc bật cười.
“Vừa khóc vừa cười, tiểu cẩu đi tiểu. Ta thấy nai con tốt nhất là nên đổi tên thành cún con đi, đúng là quỷ ưa khóc mà.”
Âu Dương Đạo Đức nhẹ nhàng nhéo cái mũi hồng hồng của nai con, rồi đưa miếng thịt bò vào trong miệng anh.
Còn nói nữa, Phan Tuấn Vỹ ngẫm lại trước đây mình rất ít khóc, ngay lúc bà xã qua đời anh cũng chỉ đau khổ rơi vài giọt lệ nam nhi, ai biết từ khi gặp phải cái tên sát tinh cuộc đời này, nước mắt của anh sắp vượt qua luôn cả cái cô nàng Mạnh Khương Nữ khóc đổ cả Vạn lý trường thành kia rồi, thật đúng là chẳng có chút tương lai nào.
“Ai…”
Phan Tuấn Vỹ vừa nhấm nhấm nhai nuốt miếng thức ăn trong miệng, vừa thở dài tự trách.
“Đừng có làm bộ ông cụ non than than thở thở nữa đi!”
Âu Dương Đạo Đức vỗ mạnh một cái lên đầu nai con.
“Ăn tập trung vào cho ta! Miếng thịt bò này ăn xong còn có một đống món khác chờ chui vào dạ dày của cưng đó, hôm nay nếu không ăn hết toàn bộ cho ta, xem chủ nhân phạt cưng thế nào!”
“Đau quá đi! Ăn thì ăn, sao phải đánh người a?”
Đáng ghét, cái tên ma đầu này sao trở mặt còn nhanh hơn hắn giở trang sách? Vừa xong ai nói hắn dịu dàng thế? Tha ra ngoài đánh ba mươi trượng cho ta!
Phan Tuấn Vỹ, mắt mi tám phần mười là bị phân bò lấm mờ mất rồi, sao lại đi coi trọng cái tên đại biến thái hỉ nộ vô thường này? Mi đúng là chẳng thể nào cứu được!
Bữa tối cứ như vậy kết thúc trong tiếng cãi nhau ồn ào ầm ĩ.
Âu Dương Đạo Đức thỏa mãn đẩy nai con ngồi trên xe lăn đang ôm cái bụng no đến sắp bục ra, ung dung đi đến cửa thang máy.
“Tiểu Vỹ? Em làm sao thế? Tiểu Vỹ?”
Một người đàn ông ăn vận cao nhã, đeo một cái kính mắt viền vàng, nhìn thập phần nhã nhặn tuấn tú đột nhiên lao tới trước mặt Phan Tuấn Vỹ, kích động ôm anh vào lòng.
“Anh… anh họ?”
Tác giả :
Mê Dương