Nộ Xà Triền Quân
Chương 59
Thấy thời cơ đã đến, một tiếng trống làm tăng tinh thần đem tất cả đỉnh vào.
“Thấy không, không phải đã vào rồi sao.” Thở dốc chôn trước ngực hắn, dùng lưỡi xà không ngừng liếm láp ngực hắn.
“Ngô. . . . . . Không được!” Lưỡi xà kéo ra tiểu hoàn xà để dời lực chú ý của hắn, hạ thân cũng đỡ cảm thấy khó chịu.
“Phàm Phàm, ngươi gọi thật quá dễ nghe.” Đôi mắt xà lóe sáng thở dài, cả khuôn mặt ửng hồng, lệ vô song.
Rống to một tiếng, áp đảo hắn lên trên bàn rồng kéo ra hai chân hắn, rút ra lần nữa đỉnh vào, chỉ thấy hậu huyệt chặt trất từng chút từng chút cắn nuốt xà căn nhìn vô cùng dụ người.
Hắn tránh né muốn ngồi dậy lại bị y dùng thân thể đè lên, xấu hổ cảm nhận được hai xà căn khổng lồ thong thả đỉnh vào bên trong thân thể mình mà hắn một chút đau đớn cũng không thấy.
Bàn tay vuốt nhẹ mỗi một tấc da thịt trơn mịn, ngón tay không ngừng kích thích bộ ngực nhấp nhô lên xuống, kéo giãn đầu nhũ sưng thành màu tím.
Mỗi một lần đụng vào đều kiến hắn tê dại như bị tia chớp kích trúng, chạm vào lại khiến hắn cả người mềm yếu vô lực.
“Ngô. . . . . . thật chặt. . . . . . khoái chết ta. . . . . .” Điên cuồng xung đâm bên trong thân thể hắn, thỏa thích thét to.
“A. . . . . . A. . . . . .” Hắn nằm phía dưới thở dốc không ngừng, nghênh đón một lần so với một lần càng thêm mạnh mẽ xâm lượt, tiếng thở dốc ồ ồ hòa trộn với gầm nhẹ quanh quẩn bên trong đại điện.
Ngắm nhìn hắn nuốt nước miếng cái ực, làn da màu đồng cổ vì kích tình mà đỏ đến mê người, mái tóc óng mượt như tơ giờ đây tán loạn, đôi mắt sắc nhắm chặt tiêu hồn.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .ưm. . . . . .” Hắn không nhịn được bật ra liên tiếp rên rỉ, hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nào.
Giữ chặt hai chân thon dài, động tác bỗng nhiên trở nên hung mãnh giống như dã thú xông tới hậu huyệt ẩm ướt.
Vách tường bên trong bị chọc vào kịch liệt co rút, chỉ thấy gương mặt anh tuấn càng đỏ rỉ ra mồ hôi hột trong suốt thuận theo thân thể hắn không ngừng rơi xuống, thấm ướt hơn phân nửa long án.
Mái tóc dài đen bóng lộn xộn, cả người run rẩy, không một … nơi nào…không hấp dẫn y. . . .
Như một con thú đói khác dùng sức đỉnh vào trong người hắn, hai xà căn thô to giao thế kích thích điểm nhạy cảm bên trong cơ thể hắn, ngay cả ngoài cửa xuất hiện một bóng người màu đen cũng không thấy.
“Phàm Phàm. . . . . .” Đứng ngoài cửa Tang nước miếng chảy ba thước dài, trong lúc hắn muốn chạy vào lại bị một đạo bạch quang bắn trở về.
Cười gian tà nhìn Tang, lời gì cũng không nói nhưng ánh mắt đã cho hắn biết:Chỉ y mới có thể khiến Quân Bất Phàm thoải mái thành thế này!
“Phàm Phàm, gọi tên ta.”
“. . . . . .” Hai mắt mê mang gọi ra tên, tiếp theo lại một trận mãnh liệt tấn công.
“Hu hu . . . . .” Tang thân thể chấn động, nước mắt rơi đầy mặt xoay người bỏ chạy.
“Phàm Phàm, ngươi vĩnh viễn thuộc về ta!”
“Thấy không, không phải đã vào rồi sao.” Thở dốc chôn trước ngực hắn, dùng lưỡi xà không ngừng liếm láp ngực hắn.
“Ngô. . . . . . Không được!” Lưỡi xà kéo ra tiểu hoàn xà để dời lực chú ý của hắn, hạ thân cũng đỡ cảm thấy khó chịu.
“Phàm Phàm, ngươi gọi thật quá dễ nghe.” Đôi mắt xà lóe sáng thở dài, cả khuôn mặt ửng hồng, lệ vô song.
Rống to một tiếng, áp đảo hắn lên trên bàn rồng kéo ra hai chân hắn, rút ra lần nữa đỉnh vào, chỉ thấy hậu huyệt chặt trất từng chút từng chút cắn nuốt xà căn nhìn vô cùng dụ người.
Hắn tránh né muốn ngồi dậy lại bị y dùng thân thể đè lên, xấu hổ cảm nhận được hai xà căn khổng lồ thong thả đỉnh vào bên trong thân thể mình mà hắn một chút đau đớn cũng không thấy.
Bàn tay vuốt nhẹ mỗi một tấc da thịt trơn mịn, ngón tay không ngừng kích thích bộ ngực nhấp nhô lên xuống, kéo giãn đầu nhũ sưng thành màu tím.
Mỗi một lần đụng vào đều kiến hắn tê dại như bị tia chớp kích trúng, chạm vào lại khiến hắn cả người mềm yếu vô lực.
“Ngô. . . . . . thật chặt. . . . . . khoái chết ta. . . . . .” Điên cuồng xung đâm bên trong thân thể hắn, thỏa thích thét to.
“A. . . . . . A. . . . . .” Hắn nằm phía dưới thở dốc không ngừng, nghênh đón một lần so với một lần càng thêm mạnh mẽ xâm lượt, tiếng thở dốc ồ ồ hòa trộn với gầm nhẹ quanh quẩn bên trong đại điện.
Ngắm nhìn hắn nuốt nước miếng cái ực, làn da màu đồng cổ vì kích tình mà đỏ đến mê người, mái tóc óng mượt như tơ giờ đây tán loạn, đôi mắt sắc nhắm chặt tiêu hồn.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .ưm. . . . . .” Hắn không nhịn được bật ra liên tiếp rên rỉ, hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nào.
Giữ chặt hai chân thon dài, động tác bỗng nhiên trở nên hung mãnh giống như dã thú xông tới hậu huyệt ẩm ướt.
Vách tường bên trong bị chọc vào kịch liệt co rút, chỉ thấy gương mặt anh tuấn càng đỏ rỉ ra mồ hôi hột trong suốt thuận theo thân thể hắn không ngừng rơi xuống, thấm ướt hơn phân nửa long án.
Mái tóc dài đen bóng lộn xộn, cả người run rẩy, không một … nơi nào…không hấp dẫn y. . . .
Như một con thú đói khác dùng sức đỉnh vào trong người hắn, hai xà căn thô to giao thế kích thích điểm nhạy cảm bên trong cơ thể hắn, ngay cả ngoài cửa xuất hiện một bóng người màu đen cũng không thấy.
“Phàm Phàm. . . . . .” Đứng ngoài cửa Tang nước miếng chảy ba thước dài, trong lúc hắn muốn chạy vào lại bị một đạo bạch quang bắn trở về.
Cười gian tà nhìn Tang, lời gì cũng không nói nhưng ánh mắt đã cho hắn biết:Chỉ y mới có thể khiến Quân Bất Phàm thoải mái thành thế này!
“Phàm Phàm, gọi tên ta.”
“. . . . . .” Hai mắt mê mang gọi ra tên, tiếp theo lại một trận mãnh liệt tấn công.
“Hu hu . . . . .” Tang thân thể chấn động, nước mắt rơi đầy mặt xoay người bỏ chạy.
“Phàm Phàm, ngươi vĩnh viễn thuộc về ta!”
Tác giả :
Vạn Ngữ