Nộ Xà Triền Quân
Chương 55
Thừa dịp trong lúc Quân Bất Phàm ngủ say đem đám người trong hoàng cung tẩy não một lượt chỉ để lại một mình Lãnh Phong trong thiên lao.
Quân Bất Phàm tỉnh dậy bên cạnh ngoại trừ màu vàng chói mắt ra không có bất cứ ai, hắn ý thức nhìn lại trong điện cũng không có bóng dáng ai kia.
“Không phải tên kia đi rồi chứ? !” Đỡ lấy thắt lưng đau nhói, nhếch miệng thử ngồi dậy.
Chẳng lẽ xà yêu đổi ý ? Đáng chết, vậy không phải hắn hiến thân thành công cốc sao!
Bên cạnh giường có đặt một bộ trường sam màu lam, vội vàng mặc lên người đi ra cửa điện, mỗi một bước đi đau nhói giống như giẫm phải mũi dao.
“Ngươi ra đây làm gì?” Cửa từ ngoài đẩy vào, chạm mặt thiếu chút đụng trúng hắn.
“Ngài không đi sao. . . . . .” Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lóe sáng, miệng thở phào một hơi.
May quá, y không đi. . . . . .
Dây cung trong lòng kéo căng nhờ sự xuất hiện của y mà cuối cùng thả lỏng, tứ chi cũng yếu ớt theo.
“Ta đã đồng ý ở lại đương nhiên sẽ không đổi ý.” Vừa giải quyết xong Lãnh Phong, y ba bước thành hai bước chạy đến ôm lấy thân thể lảo đảo muốn ngả.
….
“Ngươi đã nói chuyện với hắn.” Nghĩ đến Lãnh Phong, Quân Bất Phàm nhíu sâu lông mày, biểu tình phức tạp.
“Đúng vậy, là hắn hại ngươi, nếu không phải ngươi muốn thẩm vấn hắn, ta đã sớm một chưởng kết liễu hắn rồi.” Y hận thấu xương người này, trợn mắt nhìn Lãnh Phong cuộn lại cùng một chỗ.
“Để ta ngồi từ từ thẩm vấn hắn.” Tư thế quá mức mập mờ, hắn không muốn bị Lãnh Phong nhìn ra giữa hai người bọn họ có chuyện gì.
“Được.”
Đỡ y ngồi xuống bên cạnh long sàng, quay người kéo Lãnh Phong lại trước mặt hắn.
“Lãnh. . . . . . Ngươi sao lại đánh hắn thành thế này?” Mở to mắt kinh ngạc nhìn vết thương trên người Lãnh Phong.
Lãnh Phong ngã quỵ trên mặt đất, mái tóc dài che mặt nhưng loáng thoáng vẫn có thể thấy rõ gương mặt hắn, chỉ thấy hai mắt hắn sưng đỏ như quả đào, sống mũi từng cao thẳng giờ như bị gãy, máu khô còn đọng lại ngay mũi hoàn toàn không còn bộ dạng lên tinh thần như ngày thường.
Không cần nhìn cũng biết do ai động tay, trừ y ra còn ai dám!
“Ta hạ thủ xem như còn nhẹ đấy, không lột da hắn, rút gân hắn đã tốt lắm rồi.” Dám hạ độc hại Phàm Phàm, không đày hắn xuống mười tám địa ngục coi như đã nương tay.
“Được rồi, đánh cũng đánh, hãy để ta hỏi hắn.” Nghĩ lại tính cách bình thường Quân Bất Phàm cũng không quở trách y.
Lúc này, Lãnh Phong cũng vừa mới tỉnh lại, kéo ra mái tóc lộn xộn trước mắt hắn thấy Quân Bất Phàm, bàn tay đang kéo mái tóc dừng lại.
“Lãnh Phong, còn nhớ kỹ ta sao?” Quan tâm nhìn Lãnh Phong, hắn không giận mà uy, uy ngiêm của một đại tướng quân lần nữa thể hiện rõ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi chưa chết. . . . . .” Cả người run rẩy, Lãnh Phong sợ hãi nhìn hắn.
“Ta không chết ngươi bất ngờ lắm sao?” Siết chặt hai nắm tay, nếu không phải thân thể không khỏe hắn đã sớm vung đến một quyền.
“Thắng làm vua thua làm giặc, ta chịu thua muốn giết cứ giết.” Lãnh Phong vẫn không biết hối cải, hai mắt giấu trong mái tóc hỗn loạn ác độc tựa như Dã Lang .
“Lãnh Phong, sao ngươi lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế? Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia ta dạy ngươi làm người thế nào sao?” Hắn vô cùng đau đớn không nghĩ có ngày Lãnh Phong lại biến thành như hiện tại.
“Không, ta không quên! Chính vì ta không quên, cho nên mới . . . . . .” Dần dần khôi phục một chút nguyên khí, Lãnh Phong không phục cãi trở lại.
Hắn không phục cùng chung một mẹ mà hắn phải chịu tiếng con riêng còn tên kia lại là hoàng đế cao cao tại thượng, nếu ông trời cho hắn cơ hội hắn đương nhiên phải biết nắm giữ.
Đáng tiếc chỉ thiếu một chút, không biết tên hoàng đế từ kia học được bản lãnh cao thâm từ ai, bị hạ độc mà không chết còn mình thì bị hắn bắt!
“Mới giết huynh trưởng của mình làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.” Bỗng nhiên có người nói tiếp lời hắn, hai bàn tay hoàn ngực, khuôn mặt vui vẻ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi cũng biết!”
Quân Bất Phàm tỉnh dậy bên cạnh ngoại trừ màu vàng chói mắt ra không có bất cứ ai, hắn ý thức nhìn lại trong điện cũng không có bóng dáng ai kia.
“Không phải tên kia đi rồi chứ? !” Đỡ lấy thắt lưng đau nhói, nhếch miệng thử ngồi dậy.
Chẳng lẽ xà yêu đổi ý ? Đáng chết, vậy không phải hắn hiến thân thành công cốc sao!
Bên cạnh giường có đặt một bộ trường sam màu lam, vội vàng mặc lên người đi ra cửa điện, mỗi một bước đi đau nhói giống như giẫm phải mũi dao.
“Ngươi ra đây làm gì?” Cửa từ ngoài đẩy vào, chạm mặt thiếu chút đụng trúng hắn.
“Ngài không đi sao. . . . . .” Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt lóe sáng, miệng thở phào một hơi.
May quá, y không đi. . . . . .
Dây cung trong lòng kéo căng nhờ sự xuất hiện của y mà cuối cùng thả lỏng, tứ chi cũng yếu ớt theo.
“Ta đã đồng ý ở lại đương nhiên sẽ không đổi ý.” Vừa giải quyết xong Lãnh Phong, y ba bước thành hai bước chạy đến ôm lấy thân thể lảo đảo muốn ngả.
….
“Ngươi đã nói chuyện với hắn.” Nghĩ đến Lãnh Phong, Quân Bất Phàm nhíu sâu lông mày, biểu tình phức tạp.
“Đúng vậy, là hắn hại ngươi, nếu không phải ngươi muốn thẩm vấn hắn, ta đã sớm một chưởng kết liễu hắn rồi.” Y hận thấu xương người này, trợn mắt nhìn Lãnh Phong cuộn lại cùng một chỗ.
“Để ta ngồi từ từ thẩm vấn hắn.” Tư thế quá mức mập mờ, hắn không muốn bị Lãnh Phong nhìn ra giữa hai người bọn họ có chuyện gì.
“Được.”
Đỡ y ngồi xuống bên cạnh long sàng, quay người kéo Lãnh Phong lại trước mặt hắn.
“Lãnh. . . . . . Ngươi sao lại đánh hắn thành thế này?” Mở to mắt kinh ngạc nhìn vết thương trên người Lãnh Phong.
Lãnh Phong ngã quỵ trên mặt đất, mái tóc dài che mặt nhưng loáng thoáng vẫn có thể thấy rõ gương mặt hắn, chỉ thấy hai mắt hắn sưng đỏ như quả đào, sống mũi từng cao thẳng giờ như bị gãy, máu khô còn đọng lại ngay mũi hoàn toàn không còn bộ dạng lên tinh thần như ngày thường.
Không cần nhìn cũng biết do ai động tay, trừ y ra còn ai dám!
“Ta hạ thủ xem như còn nhẹ đấy, không lột da hắn, rút gân hắn đã tốt lắm rồi.” Dám hạ độc hại Phàm Phàm, không đày hắn xuống mười tám địa ngục coi như đã nương tay.
“Được rồi, đánh cũng đánh, hãy để ta hỏi hắn.” Nghĩ lại tính cách bình thường Quân Bất Phàm cũng không quở trách y.
Lúc này, Lãnh Phong cũng vừa mới tỉnh lại, kéo ra mái tóc lộn xộn trước mắt hắn thấy Quân Bất Phàm, bàn tay đang kéo mái tóc dừng lại.
“Lãnh Phong, còn nhớ kỹ ta sao?” Quan tâm nhìn Lãnh Phong, hắn không giận mà uy, uy ngiêm của một đại tướng quân lần nữa thể hiện rõ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi chưa chết. . . . . .” Cả người run rẩy, Lãnh Phong sợ hãi nhìn hắn.
“Ta không chết ngươi bất ngờ lắm sao?” Siết chặt hai nắm tay, nếu không phải thân thể không khỏe hắn đã sớm vung đến một quyền.
“Thắng làm vua thua làm giặc, ta chịu thua muốn giết cứ giết.” Lãnh Phong vẫn không biết hối cải, hai mắt giấu trong mái tóc hỗn loạn ác độc tựa như Dã Lang .
“Lãnh Phong, sao ngươi lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thế? Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia ta dạy ngươi làm người thế nào sao?” Hắn vô cùng đau đớn không nghĩ có ngày Lãnh Phong lại biến thành như hiện tại.
“Không, ta không quên! Chính vì ta không quên, cho nên mới . . . . . .” Dần dần khôi phục một chút nguyên khí, Lãnh Phong không phục cãi trở lại.
Hắn không phục cùng chung một mẹ mà hắn phải chịu tiếng con riêng còn tên kia lại là hoàng đế cao cao tại thượng, nếu ông trời cho hắn cơ hội hắn đương nhiên phải biết nắm giữ.
Đáng tiếc chỉ thiếu một chút, không biết tên hoàng đế từ kia học được bản lãnh cao thâm từ ai, bị hạ độc mà không chết còn mình thì bị hắn bắt!
“Mới giết huynh trưởng của mình làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.” Bỗng nhiên có người nói tiếp lời hắn, hai bàn tay hoàn ngực, khuôn mặt vui vẻ.
“Ngươi. . . . . . Ngươi cũng biết!”
Tác giả :
Vạn Ngữ