Nộ Xà Triền Quân
Chương 46
Quân Bất Phàm gặp Lãnh Phong cũng không phải tình cờ, là thái hậu sai người cố ý đem Lãnh Phong đặt ở tại Quân phủ, còn căn dặn Lãnh Phong trưởng thành mới tìm hắn nói rõ ngọn nguồn thân phận thật mình.
Từ ngày Lãnh Phong hiểu biết chuyện đã ghi hận trong lòng tiên hoàng, lợi dụng thái hậu sủng nịch hắn năm lần bảy lượt ra vào cung đình, ngay cả hoàng thượng cũng không không xem vào mắt, dần dà sinh ra ý niệm đoạt vị.
Lãnh Phong là người thông minh hắn đương nhiên biết đoạt vị không phải chuyện đơn giản, mà Quân Bất Phàm lại là phụ tá đắc lực bên cạnh hoàng thượng, muốn gạt bỏ hắn đầu tiên thế mới xảy ra chuyện giá họa phản bội.
“Hoàng thượng, có nội tình gì mà thần không biết sao?” Luôn cảm thấy hoàng thượng có chuyện gì không muốn cho hắn biết.
Lãnh Phong là hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, hôm nay biến thành người ác độc thật khiến người ta khó tin.Nếu có cơ hội hắn nhất định phải chất hỏi Lãnh Phong!
“Ngày tháng còn dài, trẫm lập tức phái người bắt hắn lại, cùng ngươi trước mặt đối chất rửa sạch hàm quan cho ngươi.” Nhẹ vỗ lên vai hắn.
Nói liền xoay người rời đi, y đương nhiên sẽ không cho Quân Bất Phàm biết, y muốn tự mình ra tay bắt người, hoàng cung trên dưới đã sớm bố trí tai mắt Lãnh Phong, chỉ cần có chút hành động lập tức tựu sẽ truyền đến tai Lãnh Phong.
………………….
Cuồng phong lướt qua, Tang liền khẩn cấp xông đến, đánh bên giường, lớn tiếng nói.
“Phàm Phàm, Phàm Phàm, ta rất nhớ ngươi.”
“Tang, ngươi sao lại tiến cung? !” Quân Bất Phàm khẽ ngẩng đầu, khinh ngạc nhìn y.
Hắn không phải dăn y chờ tại phòng trọ sao?
Sao lại chạy vào cung, may hoàng thượng đã ra ngoài, nếu không gặp phải đúng là phiền phức lớn!
Hắn lo lắng không phải Tang mà là hoàng thượng, Tang là xà yêu, nếu giận giỗi sợ rằng cả hoàng cung sẽ bị san thành mặt đất bằng phẳng. . . . . .
“Phàm Phàm, ta là đến xem ngươi.” Nhớ Vương huynh trước khi đi cảnh cáo, y không dám đụng vào Quân Bất Phàm, không thể làm gì khác hơn kéo chéo áo của hắn.
Vương huynh quá đáng ghét, không cho y đụng Phàm Phàm còn uy hiếp nếu y không nghe lời sẽ trói y lại đưa đến chim hạc tiên, mà y sợ nhất đúng là Chim hạc tiên!
“Ở đây là hoàng cung rất nguy hiểm, ngươi vẫn về phòng trọ trước đi.” Quân Bất Phàm không ngừng nhìn sang cửa phòng, hi vọng hoàng thượng không bỗng nhiên đi vào.
“Không nha, ta muốn ở lại ở đây.” Tang tỏ rõ không chịu đi.
“Không được, ngươi là yêu, nếu như bị hoàng thượng phát hiện thì xong đời.” Hắn không muốn nhìn Tang cùng hoàng thượng xung đột.
Với lại Tang cũng là ân nhân cứu mạng hắn, an nguy hoàng thượng cũng rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện hắn dù có mười mạng cũng không đủ chết.
“Cái gì hoàng thượng, đó là. . . . . .” Lời mới ra khỏi miệng, Tang cảm thấy cơn ớn lạnh ập đến, vội vã nhắm lại miệng.
“Là cái gì?”Gương mặt tuấn mỹ tối sầm từ cửa đi vào, mắt lạnh chuyển sang nhìn Tang.
Biết ngay Tang sẽ không biết điều nghe lời mà, y chỉ vừa đi một hồi Tang đã muốn vạch trần gốc gác mình.
Thật ra y không để ý có lộ ra diện mục thật hay không, chỉ không muốn từ miệng Tang nói ra, muốn nói cũng để y nói.
“Vương. . . . . . Hoàng thượng.” Tang vội vã sửa miệng, như con thỏ nhỏ một chui vào góc, đôi mắt mở to mong mỏi nhìn bọn họ.
“Quân ái khanh, trẫm đã nhốt Lãnh Phong vào thiên lao.” Ngồi trở lại bên cạnh long sàng biên, vỗ vỗ tay an ủi hắn.
“Hoàng thượng dùng tội danh gì?” Không nghĩ lại nhanh như vậy, Quân Bất Phàm tránh né muốn ngồi dậy.
Hoàng thượng không phải nói phải tìm được chứng cứ xác thực mới tìm Lãnh Phong đòi lại công đạo, sao bỗng nhiên thay đổi chủ ý?
“Trẫm muốn bắt người còn cần tội danh sao.” Lạnh lùng cười một tiếng.
Còn tội danh gì nửa, dám đã thương người yêu y đúng là đáng chết, y cũng không muốn cả đời làm hoàng thượng.
“Hoàng thượng, ngài nhận ra Tang?” Phát hiện không thấy y kinh ngạc trong phòng xuất hiện thêm Tang, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Từ ngày Lãnh Phong hiểu biết chuyện đã ghi hận trong lòng tiên hoàng, lợi dụng thái hậu sủng nịch hắn năm lần bảy lượt ra vào cung đình, ngay cả hoàng thượng cũng không không xem vào mắt, dần dà sinh ra ý niệm đoạt vị.
Lãnh Phong là người thông minh hắn đương nhiên biết đoạt vị không phải chuyện đơn giản, mà Quân Bất Phàm lại là phụ tá đắc lực bên cạnh hoàng thượng, muốn gạt bỏ hắn đầu tiên thế mới xảy ra chuyện giá họa phản bội.
“Hoàng thượng, có nội tình gì mà thần không biết sao?” Luôn cảm thấy hoàng thượng có chuyện gì không muốn cho hắn biết.
Lãnh Phong là hắn từ nhỏ nhìn đến lớn, hôm nay biến thành người ác độc thật khiến người ta khó tin.Nếu có cơ hội hắn nhất định phải chất hỏi Lãnh Phong!
“Ngày tháng còn dài, trẫm lập tức phái người bắt hắn lại, cùng ngươi trước mặt đối chất rửa sạch hàm quan cho ngươi.” Nhẹ vỗ lên vai hắn.
Nói liền xoay người rời đi, y đương nhiên sẽ không cho Quân Bất Phàm biết, y muốn tự mình ra tay bắt người, hoàng cung trên dưới đã sớm bố trí tai mắt Lãnh Phong, chỉ cần có chút hành động lập tức tựu sẽ truyền đến tai Lãnh Phong.
………………….
Cuồng phong lướt qua, Tang liền khẩn cấp xông đến, đánh bên giường, lớn tiếng nói.
“Phàm Phàm, Phàm Phàm, ta rất nhớ ngươi.”
“Tang, ngươi sao lại tiến cung? !” Quân Bất Phàm khẽ ngẩng đầu, khinh ngạc nhìn y.
Hắn không phải dăn y chờ tại phòng trọ sao?
Sao lại chạy vào cung, may hoàng thượng đã ra ngoài, nếu không gặp phải đúng là phiền phức lớn!
Hắn lo lắng không phải Tang mà là hoàng thượng, Tang là xà yêu, nếu giận giỗi sợ rằng cả hoàng cung sẽ bị san thành mặt đất bằng phẳng. . . . . .
“Phàm Phàm, ta là đến xem ngươi.” Nhớ Vương huynh trước khi đi cảnh cáo, y không dám đụng vào Quân Bất Phàm, không thể làm gì khác hơn kéo chéo áo của hắn.
Vương huynh quá đáng ghét, không cho y đụng Phàm Phàm còn uy hiếp nếu y không nghe lời sẽ trói y lại đưa đến chim hạc tiên, mà y sợ nhất đúng là Chim hạc tiên!
“Ở đây là hoàng cung rất nguy hiểm, ngươi vẫn về phòng trọ trước đi.” Quân Bất Phàm không ngừng nhìn sang cửa phòng, hi vọng hoàng thượng không bỗng nhiên đi vào.
“Không nha, ta muốn ở lại ở đây.” Tang tỏ rõ không chịu đi.
“Không được, ngươi là yêu, nếu như bị hoàng thượng phát hiện thì xong đời.” Hắn không muốn nhìn Tang cùng hoàng thượng xung đột.
Với lại Tang cũng là ân nhân cứu mạng hắn, an nguy hoàng thượng cũng rất quan trọng, nếu xảy ra chuyện hắn dù có mười mạng cũng không đủ chết.
“Cái gì hoàng thượng, đó là. . . . . .” Lời mới ra khỏi miệng, Tang cảm thấy cơn ớn lạnh ập đến, vội vã nhắm lại miệng.
“Là cái gì?”Gương mặt tuấn mỹ tối sầm từ cửa đi vào, mắt lạnh chuyển sang nhìn Tang.
Biết ngay Tang sẽ không biết điều nghe lời mà, y chỉ vừa đi một hồi Tang đã muốn vạch trần gốc gác mình.
Thật ra y không để ý có lộ ra diện mục thật hay không, chỉ không muốn từ miệng Tang nói ra, muốn nói cũng để y nói.
“Vương. . . . . . Hoàng thượng.” Tang vội vã sửa miệng, như con thỏ nhỏ một chui vào góc, đôi mắt mở to mong mỏi nhìn bọn họ.
“Quân ái khanh, trẫm đã nhốt Lãnh Phong vào thiên lao.” Ngồi trở lại bên cạnh long sàng biên, vỗ vỗ tay an ủi hắn.
“Hoàng thượng dùng tội danh gì?” Không nghĩ lại nhanh như vậy, Quân Bất Phàm tránh né muốn ngồi dậy.
Hoàng thượng không phải nói phải tìm được chứng cứ xác thực mới tìm Lãnh Phong đòi lại công đạo, sao bỗng nhiên thay đổi chủ ý?
“Trẫm muốn bắt người còn cần tội danh sao.” Lạnh lùng cười một tiếng.
Còn tội danh gì nửa, dám đã thương người yêu y đúng là đáng chết, y cũng không muốn cả đời làm hoàng thượng.
“Hoàng thượng, ngài nhận ra Tang?” Phát hiện không thấy y kinh ngạc trong phòng xuất hiện thêm Tang, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Tác giả :
Vạn Ngữ