Nộ Xà Triền Quân
Chương 44
Thì ra Phàm phàm cũng quan tâm y, thật sự rất tốt, sau này bọn họ cứ vui vẻ thế này, vĩnh viễn cũng không rời .
Không nhịn được cơn đói bụng, Quân Bất Phàm đầu tiên chuyển động chiếc đũa, khi món ăn xuống bụng sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, hét lên, ôm bụng ngã xuống đất.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, không nên ăn, trong thức ăn có độc. . . . . .” Trước mắt tối sầm, nói xong lời đã ngất đi.
“Phàm phàm!” Kinh hô một tiếng, hoảng sợ ôm hắn vào trong lòng.
Nằm trong lòng y, Quân Bất Phàm sắc mặt trong nháy mắt biến thành đen như than, y vội vã đưa tay dò hướng mũi Quân Bất Phàm, may chỉ trúng độc nhưng còn thở, mắt thấy không tốt lắm.
“Đáng chết, lại dám trước mặt ta hạ độc!” Một chưởng đánh lên bàn vỡ vụn trên mặt đất, quát to như sấm.
Vừa rồi tâm trạng y thật tốt, tất cả đều tập trung trên người Quân Bất Phàm nên không chú ý trong thức ăn có độc, không nghĩ bản thân chút sai sót đã hại Quân Bất Phàm. . . . . .
………….
“Phàm Phàm, Phàm Phàm, ta đến thăm ngươi.” Một thân áo đen Tang không đúng thời cơ xuất hiện ngay cửa cung, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn.
“Hả. . . . . . Phàm Phàm, ngươi sao không nhúc nhích, đang ngủ sao?” Tang chạy vào trong lung lay người Quân Bất Phàm, hoàn toàn lờ đi tồn tại người bên cạnh.
“Hắn trúng độc.” Vuốt ve Quân Bất Phàm, cẩn thận ôm hắn đặt trên long sàng, ánh mắt ác liệt có thể giết người.
Nếu không phải nhanh chóng cứu Quân Bất Phàm, chuyện y làm đầu tiên là xông ra, đem người hạ độc băm thây vạn đoạn!
“Ngươi là. . . . . . Vương huynh! !” Tang xoa xoa hai mắt, trừng mắt không tin nổi.
Vương huynh sao lại ở hoàng cung? Xong đời, tìm đến mau thế, hắn còn chưa đụng được Phàm Phàm đây. . . . . .
“Mau đưa nguyên đan đệ cho ta.” Mặt không biểu lộ nhìn lướt qua Tang, đưa tay ra.
“Vương huynh, huynh muốn nguyên đan làm gì?” Phảng phất bị di khí tiểu Cẩu một loại, Tang chớp chớp đôi mắt lớn, cắt chặt môi.
“Giải độc, đệ không thấy hắn trúng độc sao?” Hung hăng trợn mắt nhìn Tang, nếu không phải Quân Bất Phàm còn bất tỉnh, y nhất định hiện thân cảnh tỉnh đệ đệ mình.
Từ lúc mới ra đời, y và Tang đều giống nhau, hắn nguyên đan kịch độc vô cùng mà nguyên đan Tang lại có thể giải độc.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ làm sao cứu Quân Bất Phàm, hiện tại Tang xuất hiện nan đề xem như dễ dàng giải quyết, y còn phải cảm ơn đệ đệ hay gây chuyện này.
“Đây, đây, Vương huynh mau cầm đi.” Nghe vương huynh nói, Tang lập tức mở miệng phun ra nguyên đan giao cho y, sau đó đứng ở một bên lo lắng đi qua đi lại.
Nguyên đan nhũ bạch sắc {màu sữa} chỉ lớn bằng quả trứng, lấp lánh nhàn nhạt bạch quang, dị hương xộc vào mũi, chính xác là bảo bối khó được.
“Đệ đứng đây làm gì, còn không ra ngoài canh.” Chỉ ra cửa, thanh âm không giận mà uy.
Tang sờ sờ lỗ mũi biết điều sải bước ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy không tha.
Tang vừa đi y lập tức đem nguyên đan nhét vào trong miệng Quân Bất Phàm, chỉ thấy nguyên đan nhũ bạch sắc không ngừng hấp thu khí độc trên người Quân Bất Phàm, trong nháy mắt từ trắng biến đen, bạch quang cũng bị khói đen thay thế.
Cho đến khí đen trên mặt Quân Bất Phàm không còn, mới thu nguyên đan trở về, ngồi trên long sàng, lời gì cũng không có nói im lặng đợi hắn tỉnh lại.
Rơi vào sâu tận bóng tối, Quân Bất Phàm cảm thấy thật hỏng bét, phản bội, xà yêu, trúng độc, mấy chuyện xảy ra vài tháng nay so vớ ba mươi năm dĩ vãng còn nhiều hơn.
Cũng không biết hoàng thượng thế nào, có trúng độc không, hai ngày trước song thân còn dặn dò hắn nhất định phải bảo vệ tốt hoàng thượng, không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện. . . . . .
Không nhịn được cơn đói bụng, Quân Bất Phàm đầu tiên chuyển động chiếc đũa, khi món ăn xuống bụng sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, hét lên, ôm bụng ngã xuống đất.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng, không nên ăn, trong thức ăn có độc. . . . . .” Trước mắt tối sầm, nói xong lời đã ngất đi.
“Phàm phàm!” Kinh hô một tiếng, hoảng sợ ôm hắn vào trong lòng.
Nằm trong lòng y, Quân Bất Phàm sắc mặt trong nháy mắt biến thành đen như than, y vội vã đưa tay dò hướng mũi Quân Bất Phàm, may chỉ trúng độc nhưng còn thở, mắt thấy không tốt lắm.
“Đáng chết, lại dám trước mặt ta hạ độc!” Một chưởng đánh lên bàn vỡ vụn trên mặt đất, quát to như sấm.
Vừa rồi tâm trạng y thật tốt, tất cả đều tập trung trên người Quân Bất Phàm nên không chú ý trong thức ăn có độc, không nghĩ bản thân chút sai sót đã hại Quân Bất Phàm. . . . . .
………….
“Phàm Phàm, Phàm Phàm, ta đến thăm ngươi.” Một thân áo đen Tang không đúng thời cơ xuất hiện ngay cửa cung, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn.
“Hả. . . . . . Phàm Phàm, ngươi sao không nhúc nhích, đang ngủ sao?” Tang chạy vào trong lung lay người Quân Bất Phàm, hoàn toàn lờ đi tồn tại người bên cạnh.
“Hắn trúng độc.” Vuốt ve Quân Bất Phàm, cẩn thận ôm hắn đặt trên long sàng, ánh mắt ác liệt có thể giết người.
Nếu không phải nhanh chóng cứu Quân Bất Phàm, chuyện y làm đầu tiên là xông ra, đem người hạ độc băm thây vạn đoạn!
“Ngươi là. . . . . . Vương huynh! !” Tang xoa xoa hai mắt, trừng mắt không tin nổi.
Vương huynh sao lại ở hoàng cung? Xong đời, tìm đến mau thế, hắn còn chưa đụng được Phàm Phàm đây. . . . . .
“Mau đưa nguyên đan đệ cho ta.” Mặt không biểu lộ nhìn lướt qua Tang, đưa tay ra.
“Vương huynh, huynh muốn nguyên đan làm gì?” Phảng phất bị di khí tiểu Cẩu một loại, Tang chớp chớp đôi mắt lớn, cắt chặt môi.
“Giải độc, đệ không thấy hắn trúng độc sao?” Hung hăng trợn mắt nhìn Tang, nếu không phải Quân Bất Phàm còn bất tỉnh, y nhất định hiện thân cảnh tỉnh đệ đệ mình.
Từ lúc mới ra đời, y và Tang đều giống nhau, hắn nguyên đan kịch độc vô cùng mà nguyên đan Tang lại có thể giải độc.
Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ làm sao cứu Quân Bất Phàm, hiện tại Tang xuất hiện nan đề xem như dễ dàng giải quyết, y còn phải cảm ơn đệ đệ hay gây chuyện này.
“Đây, đây, Vương huynh mau cầm đi.” Nghe vương huynh nói, Tang lập tức mở miệng phun ra nguyên đan giao cho y, sau đó đứng ở một bên lo lắng đi qua đi lại.
Nguyên đan nhũ bạch sắc {màu sữa} chỉ lớn bằng quả trứng, lấp lánh nhàn nhạt bạch quang, dị hương xộc vào mũi, chính xác là bảo bối khó được.
“Đệ đứng đây làm gì, còn không ra ngoài canh.” Chỉ ra cửa, thanh âm không giận mà uy.
Tang sờ sờ lỗ mũi biết điều sải bước ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy không tha.
Tang vừa đi y lập tức đem nguyên đan nhét vào trong miệng Quân Bất Phàm, chỉ thấy nguyên đan nhũ bạch sắc không ngừng hấp thu khí độc trên người Quân Bất Phàm, trong nháy mắt từ trắng biến đen, bạch quang cũng bị khói đen thay thế.
Cho đến khí đen trên mặt Quân Bất Phàm không còn, mới thu nguyên đan trở về, ngồi trên long sàng, lời gì cũng không có nói im lặng đợi hắn tỉnh lại.
Rơi vào sâu tận bóng tối, Quân Bất Phàm cảm thấy thật hỏng bét, phản bội, xà yêu, trúng độc, mấy chuyện xảy ra vài tháng nay so vớ ba mươi năm dĩ vãng còn nhiều hơn.
Cũng không biết hoàng thượng thế nào, có trúng độc không, hai ngày trước song thân còn dặn dò hắn nhất định phải bảo vệ tốt hoàng thượng, không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện. . . . . .
Tác giả :
Vạn Ngữ