Nộ Xà Triền Quân
Chương 39
“Thần luôn một lòng trung thành hoàng thượng.” Lãnh tướng quân cúi đầu gối quỳ trên mặt đất.
“Lãnh tướng quân mời đứng lên, đúng …thái hậu biết thiên triều chúng ta khó được có vị như Lãnh tướng quân mới muốn nhìn thấy ngươi.” Đưa tay ý bảo hắn bình thân.
“Thần sợ….. .”
“Ngươi xuống trước đi, qua mấy ngày nửa trong cung có đại yến, ngươi có thể tới tham dự .” Dám sau lưng y động người của y, chết một vạn lần cũng không đủ.
“Tạ hoàng thượng.” Lãnh tướng quân đứng dậy từ bên phải lui ra ngoài.
“Quân ái khanh, ra đây.” Đã sớm biết hắn đứng bên cạnh nghe lén, cho đến bên cạnh không có những người khác mới gọi hắn ra.
“Hoàng thượng, sao không bắt hắn lại?” Đứng tại chỗ Quân Bất Phàm sắc mặt vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ hoàng thượng căn bản không tin hắn hay hoàng thượng vốn đứng bên phe phản đồ?
“Quân ái khanh có chứng cứ sao? Ngươi muốn trẫm dùng tội danh gì bắt hắn vào thiên lao?” Đặt chén trà lên bàn đá, gõ gõ xuống mặt bàn.
Thì ra Quân Bất Phàm cũng có lúc xúc động, vậy mà mỗi khi trước mặt y luôn bày ra bộ dạng giận giữ, cứ như y thiếu hắn vạn lượng bạc, thật nhàm chán.
“Không. . . . . . khần không phải có ý đó. . . . . .” Hắn lúc này mới nhớ ngoại trừ mình cùng tiểu Mã ra còn mấy huynh đệ khác đều đã chết, cho dù hắn ra làm chứng cũng không có gì chứng minh tên họ Lãnh là phản đồ, nói không chừng còn bị quật ngược lại.
Sau một hồi tự trách vẫn là hoàng thượng anh minh, cân nhắc chu toàn tất cả!
“Đó chưa phải kết thúc, trẫm chỉ xếp ổn thỏa chờ hắn không nhịn được lộ ra mã cước mà thôi, còn ngươi đừng đi lung tung cứ ở lại trong cung.”
Nếu không phải vì Quân Bất Phàm y sẽ không rãnh rối nhúng tay chuyện loài người, hoàng đế chết cũng không sao, chỉ lo lắng Quân Bất Phàm mất hi vọng, trong lúc tuyệt vọng làm ra chuyện ngốc nghếch thôi. . . . . .
Quân Bất Phàm bướng bỉnh ra sao y đã lãnh giáo, là người ngoài lạnh trong nóng, nếu y cứ như trước mạnh bạo chiếm đoạt hắn, sợ rằng chỉ tổ làm hắn hắn trốn xa hơn.
Nghĩ lại tình cảnh trong rừng, hắn lộ ra nụ cười thật lòng với Tang, trong lòng không khỏi chua xót.
“Thần tuân chỉ.” Hắn không phản bác tiếp, sự thật chứng minh hoàng thượng nói đúng.
“Trẫm muốn tắm rửa, Quân ái khanh có muốn cùng đi không.” Thấy hắn thỏa hiệp, y tâm trạng vui vẻ, đứng dậy đi tới dục trì, đồng thời nhìn hắn đưa ra lời mời.
Y vốn là người thích sạch sẽ không thích dơ bẩn, hôm đó trong lúc nổi giận đã hủy đi động phủ của mình, sau đó có hơi hối hận, đến khi tiến vào hoàng cung nguyên nhân một phần nghe nói cung hoàng trong có hồ ôn tuyền trăm năm.
“Thần không đi.” Cúi đầu xuống xem nhẹ nhớp nháp trên người, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hồng.
Thật ra buổi sáng đi quá vội vàng không kịp thanh tẩy, bây giờ trên người còn lưu lại đồ bẩn. . . . .
Chẳng qua hắn không tắm với hoàng thượng, thật không hợp lễ nghi, nói lại hắn bây giờ đang ở tình trạng hoàn toàn không khống chế được dục vọng của mình, nếu lần nữa nhào đến hoàng thượng, hắn sẽ không còn mặt mũi gặp người.
“Cần gì khách khí với trẫm khách, đi thôi.” Sao không biết hắn đang nghĩ gì, tiến lên một bước kéo tay hắn đi về phía trước.
Chờ hắn bình tĩnh trở lại, người đã đứng trước dục trì mây mù lâng lâng, nhìn nước nóng trong hồ hắn không còn nhăn nhó như ban đầu, bất quá vẫn mặc áo nhảy xuống nước.
Chiếc áo màu đen bị nước thấm ướt bó sát người để lộ thân hình tuyệt mỹ.
“Quân ái khanh tắm rửa không cởi quần áo sao?” Lười nhác tựa vào bên cạnh hồ, vô cùng hạnh phúc thưởng thức thân thể Quân Bất Phàm bị nước thấm ước dụ người
Được ăn lại được nhìn hơn nữa Quân Bất Phàm ngoan ngoãn như mèo con, y cảm thấy từ lúc chào đời tới nay vui nhất là ngày hôm qua với hôm nay.
“Không được, thần tắm thế này.” Cách xa y mấy thước, Quân Bất Phàm qua loa rửa sạch cơ thể.
“Quân ái khanh, trẫm mệt mỏi, khanh lại đây đấm bóp lưng cho trẫm.” Cười gian tà, đôi mắt rắn phát tán u quang nhìn chằm chằm hắn không rời.
“Lãnh tướng quân mời đứng lên, đúng …thái hậu biết thiên triều chúng ta khó được có vị như Lãnh tướng quân mới muốn nhìn thấy ngươi.” Đưa tay ý bảo hắn bình thân.
“Thần sợ….. .”
“Ngươi xuống trước đi, qua mấy ngày nửa trong cung có đại yến, ngươi có thể tới tham dự .” Dám sau lưng y động người của y, chết một vạn lần cũng không đủ.
“Tạ hoàng thượng.” Lãnh tướng quân đứng dậy từ bên phải lui ra ngoài.
“Quân ái khanh, ra đây.” Đã sớm biết hắn đứng bên cạnh nghe lén, cho đến bên cạnh không có những người khác mới gọi hắn ra.
“Hoàng thượng, sao không bắt hắn lại?” Đứng tại chỗ Quân Bất Phàm sắc mặt vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ hoàng thượng căn bản không tin hắn hay hoàng thượng vốn đứng bên phe phản đồ?
“Quân ái khanh có chứng cứ sao? Ngươi muốn trẫm dùng tội danh gì bắt hắn vào thiên lao?” Đặt chén trà lên bàn đá, gõ gõ xuống mặt bàn.
Thì ra Quân Bất Phàm cũng có lúc xúc động, vậy mà mỗi khi trước mặt y luôn bày ra bộ dạng giận giữ, cứ như y thiếu hắn vạn lượng bạc, thật nhàm chán.
“Không. . . . . . khần không phải có ý đó. . . . . .” Hắn lúc này mới nhớ ngoại trừ mình cùng tiểu Mã ra còn mấy huynh đệ khác đều đã chết, cho dù hắn ra làm chứng cũng không có gì chứng minh tên họ Lãnh là phản đồ, nói không chừng còn bị quật ngược lại.
Sau một hồi tự trách vẫn là hoàng thượng anh minh, cân nhắc chu toàn tất cả!
“Đó chưa phải kết thúc, trẫm chỉ xếp ổn thỏa chờ hắn không nhịn được lộ ra mã cước mà thôi, còn ngươi đừng đi lung tung cứ ở lại trong cung.”
Nếu không phải vì Quân Bất Phàm y sẽ không rãnh rối nhúng tay chuyện loài người, hoàng đế chết cũng không sao, chỉ lo lắng Quân Bất Phàm mất hi vọng, trong lúc tuyệt vọng làm ra chuyện ngốc nghếch thôi. . . . . .
Quân Bất Phàm bướng bỉnh ra sao y đã lãnh giáo, là người ngoài lạnh trong nóng, nếu y cứ như trước mạnh bạo chiếm đoạt hắn, sợ rằng chỉ tổ làm hắn hắn trốn xa hơn.
Nghĩ lại tình cảnh trong rừng, hắn lộ ra nụ cười thật lòng với Tang, trong lòng không khỏi chua xót.
“Thần tuân chỉ.” Hắn không phản bác tiếp, sự thật chứng minh hoàng thượng nói đúng.
“Trẫm muốn tắm rửa, Quân ái khanh có muốn cùng đi không.” Thấy hắn thỏa hiệp, y tâm trạng vui vẻ, đứng dậy đi tới dục trì, đồng thời nhìn hắn đưa ra lời mời.
Y vốn là người thích sạch sẽ không thích dơ bẩn, hôm đó trong lúc nổi giận đã hủy đi động phủ của mình, sau đó có hơi hối hận, đến khi tiến vào hoàng cung nguyên nhân một phần nghe nói cung hoàng trong có hồ ôn tuyền trăm năm.
“Thần không đi.” Cúi đầu xuống xem nhẹ nhớp nháp trên người, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hồng.
Thật ra buổi sáng đi quá vội vàng không kịp thanh tẩy, bây giờ trên người còn lưu lại đồ bẩn. . . . .
Chẳng qua hắn không tắm với hoàng thượng, thật không hợp lễ nghi, nói lại hắn bây giờ đang ở tình trạng hoàn toàn không khống chế được dục vọng của mình, nếu lần nữa nhào đến hoàng thượng, hắn sẽ không còn mặt mũi gặp người.
“Cần gì khách khí với trẫm khách, đi thôi.” Sao không biết hắn đang nghĩ gì, tiến lên một bước kéo tay hắn đi về phía trước.
Chờ hắn bình tĩnh trở lại, người đã đứng trước dục trì mây mù lâng lâng, nhìn nước nóng trong hồ hắn không còn nhăn nhó như ban đầu, bất quá vẫn mặc áo nhảy xuống nước.
Chiếc áo màu đen bị nước thấm ướt bó sát người để lộ thân hình tuyệt mỹ.
“Quân ái khanh tắm rửa không cởi quần áo sao?” Lười nhác tựa vào bên cạnh hồ, vô cùng hạnh phúc thưởng thức thân thể Quân Bất Phàm bị nước thấm ước dụ người
Được ăn lại được nhìn hơn nữa Quân Bất Phàm ngoan ngoãn như mèo con, y cảm thấy từ lúc chào đời tới nay vui nhất là ngày hôm qua với hôm nay.
“Không được, thần tắm thế này.” Cách xa y mấy thước, Quân Bất Phàm qua loa rửa sạch cơ thể.
“Quân ái khanh, trẫm mệt mỏi, khanh lại đây đấm bóp lưng cho trẫm.” Cười gian tà, đôi mắt rắn phát tán u quang nhìn chằm chằm hắn không rời.
Tác giả :
Vạn Ngữ