Nộ Xà Triền Quân
Chương 30
Hắn không muốn nhắc tới xà yêu, mặc dù xà yêu với hắn đã làm chuyện không thể cho ai biết nhưng xem như cũng cứu hắn một mạng, hắn không muốn nhắc lại chuyện này.
Nói lại xà yêu cũng không đối xử tệ với hắn, hắn đói thì y tìm thức ăn, ngoại trừ tính *** ra hắn thật sự tìm không ra lỗi của xà yêu.
Lực đạo ngang hông lúc nhẹ lúc nặng, cảm giác dường như có chút quen thuộc lại nói không ra quen ở chỗ nào. . . . .
“Là ai cứu Quân ái khanh, trẫm nhất định phải ban thưởng y.” Hoàng thượng dường như vô tình chạm vào ngực hắn, khuôn mặt cao thâm khó đoán.
“Thần cũng không biết, bị thương quá nặng bất tỉnh đi, đến khi tỉnh lại vết thương trên người đã được băng bó tốt.” Tìm đại một cái cớ, hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Tiểu hoàn xà lạnh như băng, hắn từng thử qua nhiều biện pháp nhưng thế nào gỡ không ra, hôm nay bị đụng phải ngực đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, bụng dưới mơ hồ hơi nóng.
Ngọn lửa dục vọng ức chế không được vọt lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng đem ngọn lửa hừng hực trong người đè xuống.
“Sao, thật vậy không?” Vỗ về mặt hắn, hoàng thượng dường như phát hiện được chuyện gì, động tác càng thêm ái muội.
“Hoàng thượng, ngài hôm nay sao thế?” Cầm bàn tay sờ loạn của hoàng thượng, Quân Bất Phàm mặt mang theo nghi ngờ nhìn hoàng thượng.
Không đúng, thường ngày hoàng thượng không động tay động chân với hắn, nhiều nhất chỉ vỗ vỗi vai hắn, ngoài ra không có bất kỳ tiếp xúc thân thể.
Chẳng lẽ có người giả mạo thành hoàng thượng, có ý đồ không tốt?
Lập tức nhào tới, hai bàn tay lập tức đưa lên má dùng sức kéo, hai má hoàng thượng mặc dù đã đỏ, da mặt lại không hề nhúc nhích.
Sao lại như vậy, không phải đeo mặt nạ da người. . . . . . đầu bỗng nhiên choáng váng.
“Càn rỡ, ngươi sao có thể tùy tiện động mặt trẫm.” kéo bàn tay hắn xuống, vặn ra phía sau.
Không nghĩ Quân Bất Phàm có thể nhìn thấu, hoài nghi y, không hổ là người y nhắm trúng, đúng là tài giỏi hơn người.
“Thần có tội. . . . . .” Hắn hoảng sợ cúi đầu xuống, hai bàn tay không biết để nơi đâu.
Hắn lại làm gì nửa đây? Chạy đi sờ mặt hoàng thượng, lần này đúng phạm phải tội lớn!
“Mà thôi, ngươi sờ trẫm, trẫm cũng muốn sờ lại.” Hoàng thượng vui vẻ cười, hoàn toàn không có vẻ uy nghi.
“Hoàng thượng, không ổn.” Trốn phải trốn trái vẫn trốn không khỏi thế công của hoàng thượng.
Thời gian chỉ bằng cái chớp mắt, hắn đã bị đặt trên án thượng, hoàng thượng vóc người cao lớn đè lên người hắn, tư thế lúc lên lúc xuống làm cho người ta suy nghĩ sâu sa.
“Có gì mà không ổn, trẫm muốn sờ.” Nhiều ngày không có đụng qua hắn, thật nhớ đến nơi chặt trất đó ah.
“Hoàng, hoàng thượng. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng, tay đã sờ đến.
Bàn tay dày rộng quanh quẩn trên má hắn, lại có loại cảm giác quen thuộc, hắn ngẩng đầu cẩn đánh giá hoàng thượng, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Đây là hoàng thượng hắn biếtnhiều năm ? Sao lại biến thành thế này?
Mặt mày không thay đổi chẳng qua khí thế so với dĩ vãng khác nhau rất lớn, hơi thở nóng bỏng phả lên khiến hắn trong lòng cuồng loạn, khuôn mặt giống như bị lửa thiêu.
“Quân ái khanh, trẫm trong mắt khanh thế nào?” Thấy hắn hai má ửng đỏ nhìn y, hoàng thượng mừng rỡ đứng lên.
“Hoàng thượng , tuân theo lễ nghi.” Thuận thế ngồi dậy sửa sang lại quần áo, gương mặt anh tuấn nóng rực.
Chuyện gì xảy ra? Thật không bình thường!
“Quân ái khanh, thời gian cũng không còn sớm, ngươi ở trong cung trẫm an giấc sao.” Không muốn buộc hắn đến đường cùng, thỏ nóng nảy sẽ cắn người , huống chi Quân Bất Phàm tuyệt đối không phải là một con thỏ.
“Này. . . . . . Sợ rằng không ổn.” Chần chừ một lát nhưng không trực tiếp cự tuyệt.
“Không ổn, không ổn, ngươi luôn nói câu này, đừng quên đây là hoàng cung.Nếu trẫm chính là thánh chỉ, ngươi không theo cũng phải theo.” Thấy hắn không nghe , long nhan giận dữ, hoàng thượng dùng sức vỗ bàn chấn động.
“Hoàng thượng bớt giận, thần tuân chỉ là được.” Không đường chọn lựa thở dài, hắn quỳ xuống tuân theo.
Nhớ tới lúc còn bé, hoàng thượng vẫn còn là thái tử, khi ấy bọn họ cùng nhau chơi đùa đến tận khuya, hắn đã từng ngủ lại phủ thái tử, hôm nay ngủ lại hoàng cung cũng không phải chuyện gì lớn.
“Hoàng thượng, xin ngài sớm nghỉ ngơi, long thể rất quan trọng.” Nói hết, hắn liền đứng dậy rời đi.
“Đứng lại, ngươi nhận chỉ còn muốn đi đâu?”
“Thần đi đến nội thị phòng.” Hắn thong thả quay đầu lại.
Ngủ lại một đêm không phải đến nội thị phòng sao? Hoàng thượng ý không phải là. . . . .
“Ai bảo ngươi đi nội thị phòng, cứ ngủ ở đây.” Chỉ chỉ long sàng phía sau, hoàng thượng cười vô cùng vui vẻ.
“Này. . . . . .” Nhìn long sàng sáng loáng, hắn không biết nói cái gì.
Long sàng ?Nơi hắn có thể ngủ sao?
Hiển nhiên không thể nhưng đây là ý chỉ hoàng thượng, hắn mà cự tuyệt sẽ phạm tội nghịch chỉ!
“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ ? Hay muốn trẫm cùng ngươi đứng đến sáng?” Hoàng thượng thu lại nụ cười, lạnh lùng trừng mắt hắn.
Không còn cách đành phải thỏa hiệp, thời gian cũng không còn sớm, hắn kiên trì nửa cũng không có ý nghĩa, nếu hoàng thượng vì vậy long thể không tốt thì xong.
Nhẹ tay nhẹ chân dập tắt đèn trong cung, mặc quần áo nằm dưới long sàng, hết sức nhẹ nhàng để không kinh động hoàng thượng.
Nói lại xà yêu cũng không đối xử tệ với hắn, hắn đói thì y tìm thức ăn, ngoại trừ tính *** ra hắn thật sự tìm không ra lỗi của xà yêu.
Lực đạo ngang hông lúc nhẹ lúc nặng, cảm giác dường như có chút quen thuộc lại nói không ra quen ở chỗ nào. . . . .
“Là ai cứu Quân ái khanh, trẫm nhất định phải ban thưởng y.” Hoàng thượng dường như vô tình chạm vào ngực hắn, khuôn mặt cao thâm khó đoán.
“Thần cũng không biết, bị thương quá nặng bất tỉnh đi, đến khi tỉnh lại vết thương trên người đã được băng bó tốt.” Tìm đại một cái cớ, hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Tiểu hoàn xà lạnh như băng, hắn từng thử qua nhiều biện pháp nhưng thế nào gỡ không ra, hôm nay bị đụng phải ngực đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, bụng dưới mơ hồ hơi nóng.
Ngọn lửa dục vọng ức chế không được vọt lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng đem ngọn lửa hừng hực trong người đè xuống.
“Sao, thật vậy không?” Vỗ về mặt hắn, hoàng thượng dường như phát hiện được chuyện gì, động tác càng thêm ái muội.
“Hoàng thượng, ngài hôm nay sao thế?” Cầm bàn tay sờ loạn của hoàng thượng, Quân Bất Phàm mặt mang theo nghi ngờ nhìn hoàng thượng.
Không đúng, thường ngày hoàng thượng không động tay động chân với hắn, nhiều nhất chỉ vỗ vỗi vai hắn, ngoài ra không có bất kỳ tiếp xúc thân thể.
Chẳng lẽ có người giả mạo thành hoàng thượng, có ý đồ không tốt?
Lập tức nhào tới, hai bàn tay lập tức đưa lên má dùng sức kéo, hai má hoàng thượng mặc dù đã đỏ, da mặt lại không hề nhúc nhích.
Sao lại như vậy, không phải đeo mặt nạ da người. . . . . . đầu bỗng nhiên choáng váng.
“Càn rỡ, ngươi sao có thể tùy tiện động mặt trẫm.” kéo bàn tay hắn xuống, vặn ra phía sau.
Không nghĩ Quân Bất Phàm có thể nhìn thấu, hoài nghi y, không hổ là người y nhắm trúng, đúng là tài giỏi hơn người.
“Thần có tội. . . . . .” Hắn hoảng sợ cúi đầu xuống, hai bàn tay không biết để nơi đâu.
Hắn lại làm gì nửa đây? Chạy đi sờ mặt hoàng thượng, lần này đúng phạm phải tội lớn!
“Mà thôi, ngươi sờ trẫm, trẫm cũng muốn sờ lại.” Hoàng thượng vui vẻ cười, hoàn toàn không có vẻ uy nghi.
“Hoàng thượng, không ổn.” Trốn phải trốn trái vẫn trốn không khỏi thế công của hoàng thượng.
Thời gian chỉ bằng cái chớp mắt, hắn đã bị đặt trên án thượng, hoàng thượng vóc người cao lớn đè lên người hắn, tư thế lúc lên lúc xuống làm cho người ta suy nghĩ sâu sa.
“Có gì mà không ổn, trẫm muốn sờ.” Nhiều ngày không có đụng qua hắn, thật nhớ đến nơi chặt trất đó ah.
“Hoàng, hoàng thượng. . . . . .” Lời vừa ra khỏi miệng, tay đã sờ đến.
Bàn tay dày rộng quanh quẩn trên má hắn, lại có loại cảm giác quen thuộc, hắn ngẩng đầu cẩn đánh giá hoàng thượng, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Đây là hoàng thượng hắn biếtnhiều năm ? Sao lại biến thành thế này?
Mặt mày không thay đổi chẳng qua khí thế so với dĩ vãng khác nhau rất lớn, hơi thở nóng bỏng phả lên khiến hắn trong lòng cuồng loạn, khuôn mặt giống như bị lửa thiêu.
“Quân ái khanh, trẫm trong mắt khanh thế nào?” Thấy hắn hai má ửng đỏ nhìn y, hoàng thượng mừng rỡ đứng lên.
“Hoàng thượng , tuân theo lễ nghi.” Thuận thế ngồi dậy sửa sang lại quần áo, gương mặt anh tuấn nóng rực.
Chuyện gì xảy ra? Thật không bình thường!
“Quân ái khanh, thời gian cũng không còn sớm, ngươi ở trong cung trẫm an giấc sao.” Không muốn buộc hắn đến đường cùng, thỏ nóng nảy sẽ cắn người , huống chi Quân Bất Phàm tuyệt đối không phải là một con thỏ.
“Này. . . . . . Sợ rằng không ổn.” Chần chừ một lát nhưng không trực tiếp cự tuyệt.
“Không ổn, không ổn, ngươi luôn nói câu này, đừng quên đây là hoàng cung.Nếu trẫm chính là thánh chỉ, ngươi không theo cũng phải theo.” Thấy hắn không nghe , long nhan giận dữ, hoàng thượng dùng sức vỗ bàn chấn động.
“Hoàng thượng bớt giận, thần tuân chỉ là được.” Không đường chọn lựa thở dài, hắn quỳ xuống tuân theo.
Nhớ tới lúc còn bé, hoàng thượng vẫn còn là thái tử, khi ấy bọn họ cùng nhau chơi đùa đến tận khuya, hắn đã từng ngủ lại phủ thái tử, hôm nay ngủ lại hoàng cung cũng không phải chuyện gì lớn.
“Hoàng thượng, xin ngài sớm nghỉ ngơi, long thể rất quan trọng.” Nói hết, hắn liền đứng dậy rời đi.
“Đứng lại, ngươi nhận chỉ còn muốn đi đâu?”
“Thần đi đến nội thị phòng.” Hắn thong thả quay đầu lại.
Ngủ lại một đêm không phải đến nội thị phòng sao? Hoàng thượng ý không phải là. . . . .
“Ai bảo ngươi đi nội thị phòng, cứ ngủ ở đây.” Chỉ chỉ long sàng phía sau, hoàng thượng cười vô cùng vui vẻ.
“Này. . . . . .” Nhìn long sàng sáng loáng, hắn không biết nói cái gì.
Long sàng ?Nơi hắn có thể ngủ sao?
Hiển nhiên không thể nhưng đây là ý chỉ hoàng thượng, hắn mà cự tuyệt sẽ phạm tội nghịch chỉ!
“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ ? Hay muốn trẫm cùng ngươi đứng đến sáng?” Hoàng thượng thu lại nụ cười, lạnh lùng trừng mắt hắn.
Không còn cách đành phải thỏa hiệp, thời gian cũng không còn sớm, hắn kiên trì nửa cũng không có ý nghĩa, nếu hoàng thượng vì vậy long thể không tốt thì xong.
Nhẹ tay nhẹ chân dập tắt đèn trong cung, mặc quần áo nằm dưới long sàng, hết sức nhẹ nhàng để không kinh động hoàng thượng.
Tác giả :
Vạn Ngữ