Nộ Xà Triền Quân
Chương 29
“Hoàng thượng, thần. . . . . .” Hắn đơn giản quỳ gối trên mặt đất, đầu không dám ngẩng.
“Có chuyện gì vào trong hẳn nói.” Con ngươi đen sắc bén như chim ưng thoáng lóe tia sáng rồi lạu lập tức u ám.
“Hoàng thượng, thần có tội.” Hắn không dám đứng dậy, cảm giác ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hoàng thượng như đao kiếm đâm vào người.
“Hả, ngươi có tội gì?” Người ngồi ghế rồng lạnh lùng cười.
“Thần đáng lý không được tự tiện đến hoàng cung, kinh động đến hoàng thượng.” Hoảng sợ dập đầu xuống đất vang lên cả tiếng động, hắn chủ động nhận tội.
Đây cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không chỉ sợ hắn không gặp được hoàng thượng chứ đừng nói rửa oan.
“Ngươi đứng lên, trẫm xá ngươi vô tội.”
“Tạ hoàng thượng.” Hắn cẩn thận đứng lên, nhích sang một bên.
Mặc dù hắn và hoàng thượng có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng dù sao đó chỉ là lúc còn nhỏ, bây giờ y là Vua, hắn là thần, quân thần chi lễ phải tuân thủ .
Dùng dư quang khóe mắt lướt qua hoàng thượng, giữa vùng lông mày cũng không thay đổi quá lớn, chẳng qua đường nét trên khuôn mặt có chút cứng ngắc, dường như long nhan không vui.
“Đứng gần một chút.” Hoàng thượng không vui nhíu lông mày, nhìn hắn ngoắc.
“Dạ” Nghe lệnh sải một bước nhỏ đến phía trước nhưng không dám tiếp cận.
“Nhìn ngươi gầy quá.” Hoàng thượng cuối cùng không nhịn được đứng lên, đi nhanh đến bên cạnh hắn, nâng lên cằm hắn quan sát.
“Hoàng thượng. . . . . .” Đầu hắn nhất thời choáng váng, không nghĩ hoàng thượng sẽ có hành động dọa người thế.
“Thắt lưng cũng biến nhỏ, chịu khổ lắm sao.” Hoàng thượng không như dân chúng nói, ôm hắn vào trong lòng, giở thủ đoạn ca thán.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .” A…hắn thật không biết xử lý thế nào cho phải.
Đẩy ra lại sợ mạo phạm long nhan, không đẩy tư thế này quá mập mờ. . . . . .
Không biết vì sao lần này tiến cung diện thánh, lần đầu thấy hoàng thượng trong lòng hắn có loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Hoàng thượng chưa từng trêu đùa hắn, chẳng lẽ nhiều năm không thấy hoàng thượng đã sửa tính?
“Quân ái khanh, sao lại không nói?” Phát hiện hắn thất thần, hoàng thượng không vui cong khóe môi.
“Thỉnh hoàng thượng rời khỏi thần, chuyện này không hợp lễ.” Nhẹ nhàng tránh một chút nhưng không quá dùng sức.
Chẳng lẽ hắn nghĩ quá nhiều, hoàng thượng chỉ là lâu rồi không thấy hắn mới làm ra chút chuyện không hợp lễ nghi.
Thật ra lúc bọn họ còn nhỏ tình cảm rất tốt, thỉnh thoảng cùng nhau đọc sách tập viết chữ, rãnh rỗi cùng nhau chơi đùa, hoàng thượng đối với hắn thậm chí còn tốt hơn mấy vị vương gia, chẳng qua sau khi hoàng thượng lên ngôi, tính cách bên trong thu liễm hơn nhiều cũng không còn quan tâm hắn như trước.
Nghĩ đến cảnh lúc nhỏ hắn không nhịn được nhỏ giọng khẽ cười.
“Không hợp thì không hợp, trẫm thích là được rồi.” Nhìn thấy hắn nở nụ cười thản nhiên, hoàng thượng ánh mắt sáng ngời, tay dùng lực vừa phải khóa hắn trong lòng, khiến hắn không thể di chuyển.
“Hoàng thượng, thần có việc khải thấu.” Gương mặt anh tuấn trắng bệch, vùng vẫy không được, hắn đành quay đầu lại.
Hắn không quên mục đích chuyến đi này, thật vất vả trở lại kinh thành, nếu không thể rửa sạch hàm oan, thì hắn chịu khổ quay lại có ý nghĩa gì?
“Vậy cứ nói, trẫm nghe được mà.” Bàn tay to tùy ý vuốt ve vòng eo, mang theo thoải mái nói không nên lời, thoáng chốc quét sạch mệt mỏi nhiều ngày qua.
“Thần không phải phản đồ, phản đồ là người khác.” Cơn buồn ngủ ập đến, hắn ý thức mơ hồ dựa vào trong lòng hoàng thượng lẩm bẩm một câu.
Thật thoải mái, nhưng đau quá, đau quá. . . . . .
Giống như con cọp được thuần hóa, nghe theo đem đầu tựa vào bả vai người bên cạnh, hắn hoàn toàn quên giờ phút đang ở hoàng cung.
“Trẫm biết, ngươi chịu ủy khuất.” Quan tâm nhìn vào hắn, trong đôi mắt sắc như ưng ẩn chứa một chút ôn tình.
Thì ra hắn cũng biết nghe lời, vì sao mỗi lần đối mặt y, hắn lại làm bộ dạng hận y thấu xương?
“Hoàng thượng, thần thì không có gì, chẳng qua phản đồ đang ở bên cạnh ngài, ngài sẽ gặp nguy hiểm.” Nửa ngủ nửa tỉnh hắn mở hé hai mắt, trong mắt tất cả đều là bóng người hoàng thượng.
Đã nhận lộc vua phải giúp vua giải ưu, hắn lo lắng không chỉ mình mà còn có an nguy hoàng thượng, phản đồ một ngày chưa diệt trừ thì vẫn còn nguy hiểm một ngày.
Đem đầu đuôi ngọn người một lần nữa kể lại nhưng cố ý bỏ qua chuyện gặp xà yêu, chỉ nói bị thương được người cứu.
“Ngươi bị thương? Ai cứu ngươi?” Hoàng thượng nâng mặt hắn lên, nheo lại mắt phượng nhìn chăm chú vào hắn.
“Dạ, là. . . . .” Ấp úng một hồi, hắn không biết trả lời thế nào mới tốt.
“Có chuyện gì vào trong hẳn nói.” Con ngươi đen sắc bén như chim ưng thoáng lóe tia sáng rồi lạu lập tức u ám.
“Hoàng thượng, thần có tội.” Hắn không dám đứng dậy, cảm giác ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hoàng thượng như đao kiếm đâm vào người.
“Hả, ngươi có tội gì?” Người ngồi ghế rồng lạnh lùng cười.
“Thần đáng lý không được tự tiện đến hoàng cung, kinh động đến hoàng thượng.” Hoảng sợ dập đầu xuống đất vang lên cả tiếng động, hắn chủ động nhận tội.
Đây cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu không chỉ sợ hắn không gặp được hoàng thượng chứ đừng nói rửa oan.
“Ngươi đứng lên, trẫm xá ngươi vô tội.”
“Tạ hoàng thượng.” Hắn cẩn thận đứng lên, nhích sang một bên.
Mặc dù hắn và hoàng thượng có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng dù sao đó chỉ là lúc còn nhỏ, bây giờ y là Vua, hắn là thần, quân thần chi lễ phải tuân thủ .
Dùng dư quang khóe mắt lướt qua hoàng thượng, giữa vùng lông mày cũng không thay đổi quá lớn, chẳng qua đường nét trên khuôn mặt có chút cứng ngắc, dường như long nhan không vui.
“Đứng gần một chút.” Hoàng thượng không vui nhíu lông mày, nhìn hắn ngoắc.
“Dạ” Nghe lệnh sải một bước nhỏ đến phía trước nhưng không dám tiếp cận.
“Nhìn ngươi gầy quá.” Hoàng thượng cuối cùng không nhịn được đứng lên, đi nhanh đến bên cạnh hắn, nâng lên cằm hắn quan sát.
“Hoàng thượng. . . . . .” Đầu hắn nhất thời choáng váng, không nghĩ hoàng thượng sẽ có hành động dọa người thế.
“Thắt lưng cũng biến nhỏ, chịu khổ lắm sao.” Hoàng thượng không như dân chúng nói, ôm hắn vào trong lòng, giở thủ đoạn ca thán.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .” A…hắn thật không biết xử lý thế nào cho phải.
Đẩy ra lại sợ mạo phạm long nhan, không đẩy tư thế này quá mập mờ. . . . . .
Không biết vì sao lần này tiến cung diện thánh, lần đầu thấy hoàng thượng trong lòng hắn có loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Hoàng thượng chưa từng trêu đùa hắn, chẳng lẽ nhiều năm không thấy hoàng thượng đã sửa tính?
“Quân ái khanh, sao lại không nói?” Phát hiện hắn thất thần, hoàng thượng không vui cong khóe môi.
“Thỉnh hoàng thượng rời khỏi thần, chuyện này không hợp lễ.” Nhẹ nhàng tránh một chút nhưng không quá dùng sức.
Chẳng lẽ hắn nghĩ quá nhiều, hoàng thượng chỉ là lâu rồi không thấy hắn mới làm ra chút chuyện không hợp lễ nghi.
Thật ra lúc bọn họ còn nhỏ tình cảm rất tốt, thỉnh thoảng cùng nhau đọc sách tập viết chữ, rãnh rỗi cùng nhau chơi đùa, hoàng thượng đối với hắn thậm chí còn tốt hơn mấy vị vương gia, chẳng qua sau khi hoàng thượng lên ngôi, tính cách bên trong thu liễm hơn nhiều cũng không còn quan tâm hắn như trước.
Nghĩ đến cảnh lúc nhỏ hắn không nhịn được nhỏ giọng khẽ cười.
“Không hợp thì không hợp, trẫm thích là được rồi.” Nhìn thấy hắn nở nụ cười thản nhiên, hoàng thượng ánh mắt sáng ngời, tay dùng lực vừa phải khóa hắn trong lòng, khiến hắn không thể di chuyển.
“Hoàng thượng, thần có việc khải thấu.” Gương mặt anh tuấn trắng bệch, vùng vẫy không được, hắn đành quay đầu lại.
Hắn không quên mục đích chuyến đi này, thật vất vả trở lại kinh thành, nếu không thể rửa sạch hàm oan, thì hắn chịu khổ quay lại có ý nghĩa gì?
“Vậy cứ nói, trẫm nghe được mà.” Bàn tay to tùy ý vuốt ve vòng eo, mang theo thoải mái nói không nên lời, thoáng chốc quét sạch mệt mỏi nhiều ngày qua.
“Thần không phải phản đồ, phản đồ là người khác.” Cơn buồn ngủ ập đến, hắn ý thức mơ hồ dựa vào trong lòng hoàng thượng lẩm bẩm một câu.
Thật thoải mái, nhưng đau quá, đau quá. . . . . .
Giống như con cọp được thuần hóa, nghe theo đem đầu tựa vào bả vai người bên cạnh, hắn hoàn toàn quên giờ phút đang ở hoàng cung.
“Trẫm biết, ngươi chịu ủy khuất.” Quan tâm nhìn vào hắn, trong đôi mắt sắc như ưng ẩn chứa một chút ôn tình.
Thì ra hắn cũng biết nghe lời, vì sao mỗi lần đối mặt y, hắn lại làm bộ dạng hận y thấu xương?
“Hoàng thượng, thần thì không có gì, chẳng qua phản đồ đang ở bên cạnh ngài, ngài sẽ gặp nguy hiểm.” Nửa ngủ nửa tỉnh hắn mở hé hai mắt, trong mắt tất cả đều là bóng người hoàng thượng.
Đã nhận lộc vua phải giúp vua giải ưu, hắn lo lắng không chỉ mình mà còn có an nguy hoàng thượng, phản đồ một ngày chưa diệt trừ thì vẫn còn nguy hiểm một ngày.
Đem đầu đuôi ngọn người một lần nữa kể lại nhưng cố ý bỏ qua chuyện gặp xà yêu, chỉ nói bị thương được người cứu.
“Ngươi bị thương? Ai cứu ngươi?” Hoàng thượng nâng mặt hắn lên, nheo lại mắt phượng nhìn chăm chú vào hắn.
“Dạ, là. . . . .” Ấp úng một hồi, hắn không biết trả lời thế nào mới tốt.
Tác giả :
Vạn Ngữ