Nộ Xà Triền Quân
Chương 26
Rời khỏi không bao lâu, Tang liền vội vã chạy đến, nét mặt lo lắng nhìn Quân Bất Phàm động cũng không động nằm trên mặt đất .
“Ê, ê, ta đến rồi.” Nghĩ nửa ngày, hắn còn chưa biết Quân Bất Phàm tên gì, chỉ có thể gọi hắn “ê, ê”.
“Ta tên Quân Bất Phàm.” Mở hé hai mắt, mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Thân thể hắn không còn cường tráng khỏe mạnh như trước chỉ cần đẩy liền ngã, nếu không phải có nội lực hộ thân chỉ sợ hắn đã sớm biến thành một thi thể chết.
Xà yêu không cho hắn một phút nghỉ ngơi, hơn nữa vài lần tiềm nhập đáy đầm hao hết thể lực trong người hắn, giờ phút này hắn chỉ muốn chợp mắt ngủ ngon một giấc.
“Phàm Phàm, chúng ta đi nhanh thôi.” Đến gần bên thân thể hắn, thưởng thức mái tóc dài đen bóng, Tang gọi cực kỳ thân mật.
“Ngươi. . . . . . Ngươi có xiêm y khác không?” Ngượng ngùng cười nhạt, kéo lấy bạch y che lên người, hắn chưa vội đứng dậy.
Không muốn phủ xiêm y này rời khỏi, vì trên đó đã thấm đầy mùi vị tên kia, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh thoát khỏi cơn ác mộng kinh tởm này!
Nếu không phải đến đường cùng hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng Tang, dù sao Tang cũng là xà yêu không lý nào tự nhiên giúp hắn, nhưng hắn không đường lựa chọn. . . . . .
“Có, ngươi mau mặc vào đi.” Nhìn qua khoảng không biến ra một mớ áo đen, Tang nhìn thấu qua bạch y rộng, trên dưới cẩn thận đánh giá hắn, trong mắt ánh lên nét cười.
Dáng vẻ người này tuyệt đối không thua những yêu quái và thần tiên hắn đã từng thấy qua, trên làn da mật rãi rác nhiều vết máu ứ đọng càng thêm xuân sắc dụ người, ánh mắt đại ca thật không tệ!
Không biết hắn có thể nếm được mỹ vị trước mắt không, bất quá không thể quá nóng lòng, hắn không thể học cách ca ca, nếu không Phàm Phàm sẽ trốn mất.
Quân Bất Phàm đâu biết tâm tư Tang, trong lòng tràn đầy cảm kích cầm lấy áo đen trong tay Tang, nhanh chóng mặc trên người, cột lại đai lưng che thân thể không một kẻ hở.
“Đi nhanh thôi, nếu không đại ca trở về sẽ không kịp.” Kéo lấy tay hắn, Tang quay đầu nhìn lại cửa động, khuôn mặt hiện lên lo lắng.
“Phiền ngươi đợi một chút, đùi ta không còn sức. . . . . .” Cười khổ đứng lên, còn chưa đi được hai bước thắt lưng như bị bẻ gãy, thiếu chút ngã trên đất.
“Sao không sớm nói, ta ôm ngươi là được chứ gì.” Cũng không quản hắn ồng ý hay không, Tang không nói hai lời dùng lực mạnh ôm hắn lên.
“Không. . . . . .” Lời đến khóe miệng lại phải nuốt vào.
Thật vất vả mới có người đến cứu hắn ra ngoài, hắn còn đòi hỏi gì nửa, nếu thật chần chờ không đi sẽ bị bắt lại, đến lúc ấy không chỉ bản thân chịu hành hạ còn liên lụy đến Tang.
…..
Dọc theo đường đi bị Tang vuốt ve, thật vô cùng không quen, vất vả lắm mới ra ra khỏi rừng Quân Bất Phàm kiên trì muốn xuống đất tự đi.
Thử đi mấy bước, thấy không còn đau nhói như vừa rồi, dù sao hắn cũng là người luyện võ.
“Tang, cám ơn ngươi, sau này gặp lại.” Hắn xoay người lại ôm quyền nhìn ta, thi lễ nói tạ ơn.
“Chậm đã, ngươi muốn đi đâu?” Tang đâu chịu thả hắn đi, nhảy cái ngăn trước mặt hắn.
“Ta muốn trở lại kinh thành.” Đã lâu không về không biết trong kinh thành đã thay đổi thế nào.
“Ta đây cùng ngươi về.” Tang chớp chớp phượng mắt, mặt tràn đầy chân thành nhìn hắn.
“Không cần, ta đang ở tình cảnh nguy hiểm, không nên liên lụy đến ngươi.” Hắn nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.
Trong lòng thầm kêu không tốt, Tang dọc theo đường đi đã chăm sóc hắn, hiện tại lại giữ không cho hắn đi, chẳng lẽ có động cơ không thể nói?
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt, hắn nhất thời không biết nói gì cho phải. . . . . .
“Ê, ê, ta đến rồi.” Nghĩ nửa ngày, hắn còn chưa biết Quân Bất Phàm tên gì, chỉ có thể gọi hắn “ê, ê”.
“Ta tên Quân Bất Phàm.” Mở hé hai mắt, mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Thân thể hắn không còn cường tráng khỏe mạnh như trước chỉ cần đẩy liền ngã, nếu không phải có nội lực hộ thân chỉ sợ hắn đã sớm biến thành một thi thể chết.
Xà yêu không cho hắn một phút nghỉ ngơi, hơn nữa vài lần tiềm nhập đáy đầm hao hết thể lực trong người hắn, giờ phút này hắn chỉ muốn chợp mắt ngủ ngon một giấc.
“Phàm Phàm, chúng ta đi nhanh thôi.” Đến gần bên thân thể hắn, thưởng thức mái tóc dài đen bóng, Tang gọi cực kỳ thân mật.
“Ngươi. . . . . . Ngươi có xiêm y khác không?” Ngượng ngùng cười nhạt, kéo lấy bạch y che lên người, hắn chưa vội đứng dậy.
Không muốn phủ xiêm y này rời khỏi, vì trên đó đã thấm đầy mùi vị tên kia, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh thoát khỏi cơn ác mộng kinh tởm này!
Nếu không phải đến đường cùng hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng Tang, dù sao Tang cũng là xà yêu không lý nào tự nhiên giúp hắn, nhưng hắn không đường lựa chọn. . . . . .
“Có, ngươi mau mặc vào đi.” Nhìn qua khoảng không biến ra một mớ áo đen, Tang nhìn thấu qua bạch y rộng, trên dưới cẩn thận đánh giá hắn, trong mắt ánh lên nét cười.
Dáng vẻ người này tuyệt đối không thua những yêu quái và thần tiên hắn đã từng thấy qua, trên làn da mật rãi rác nhiều vết máu ứ đọng càng thêm xuân sắc dụ người, ánh mắt đại ca thật không tệ!
Không biết hắn có thể nếm được mỹ vị trước mắt không, bất quá không thể quá nóng lòng, hắn không thể học cách ca ca, nếu không Phàm Phàm sẽ trốn mất.
Quân Bất Phàm đâu biết tâm tư Tang, trong lòng tràn đầy cảm kích cầm lấy áo đen trong tay Tang, nhanh chóng mặc trên người, cột lại đai lưng che thân thể không một kẻ hở.
“Đi nhanh thôi, nếu không đại ca trở về sẽ không kịp.” Kéo lấy tay hắn, Tang quay đầu nhìn lại cửa động, khuôn mặt hiện lên lo lắng.
“Phiền ngươi đợi một chút, đùi ta không còn sức. . . . . .” Cười khổ đứng lên, còn chưa đi được hai bước thắt lưng như bị bẻ gãy, thiếu chút ngã trên đất.
“Sao không sớm nói, ta ôm ngươi là được chứ gì.” Cũng không quản hắn ồng ý hay không, Tang không nói hai lời dùng lực mạnh ôm hắn lên.
“Không. . . . . .” Lời đến khóe miệng lại phải nuốt vào.
Thật vất vả mới có người đến cứu hắn ra ngoài, hắn còn đòi hỏi gì nửa, nếu thật chần chờ không đi sẽ bị bắt lại, đến lúc ấy không chỉ bản thân chịu hành hạ còn liên lụy đến Tang.
…..
Dọc theo đường đi bị Tang vuốt ve, thật vô cùng không quen, vất vả lắm mới ra ra khỏi rừng Quân Bất Phàm kiên trì muốn xuống đất tự đi.
Thử đi mấy bước, thấy không còn đau nhói như vừa rồi, dù sao hắn cũng là người luyện võ.
“Tang, cám ơn ngươi, sau này gặp lại.” Hắn xoay người lại ôm quyền nhìn ta, thi lễ nói tạ ơn.
“Chậm đã, ngươi muốn đi đâu?” Tang đâu chịu thả hắn đi, nhảy cái ngăn trước mặt hắn.
“Ta muốn trở lại kinh thành.” Đã lâu không về không biết trong kinh thành đã thay đổi thế nào.
“Ta đây cùng ngươi về.” Tang chớp chớp phượng mắt, mặt tràn đầy chân thành nhìn hắn.
“Không cần, ta đang ở tình cảnh nguy hiểm, không nên liên lụy đến ngươi.” Hắn nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.
Trong lòng thầm kêu không tốt, Tang dọc theo đường đi đã chăm sóc hắn, hiện tại lại giữ không cho hắn đi, chẳng lẽ có động cơ không thể nói?
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt, hắn nhất thời không biết nói gì cho phải. . . . . .
Tác giả :
Vạn Ngữ