Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần
Chương 102: Chẳng gì là tự nhiên mà sinh
"Vương thần y cuối cùng tìm được ngươi"
Mị Nhân mặt như tỏ sáng, mừng đến mức người khác nhìn vào còn tưởng nàng ta là thê tử của hắn, ấy người kia chỉ đưa cái nhìn khó hiểu đối với một nam, một nữ trước mặt mình đây.
"Các ngươi...biết ta?"
Một câu hỏi ngược làm cả hai đều bất động, còn nghĩ là do Vương thần y kia vẫn chưa nhận ra hai người họ.
"Bọn ta là thuộc hạ của ma chủ Sát ma thành, chúng ta đã từng gặp nhau, ngươi không nhớ?" Mị Nhân cố giải thích.
Người nghe lại chỉ hiện hai chữ không hiểu lên mặt, làm Khích Thương lẫn Mị Nhân đều cảm thấy có gì không đúng.
"Ngươi không phải Vương Thúc Lang sao?" Khích Thương đã lên tiếng trong ngờ vực.
"Chàng...chàng không phải!"
Nữ nhân đứng sau hắn đã lên tiếng, đồng thời cũng làm cho bọn họ đều chú ý mà nhìn đến.
"Chàng...ấy tên A Thật không phải người các người muốn tìm đâu"
A Thật kia lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nữ nhân đang đứng cạnh mình, biết nàng ấy đang nói dối nhưng hắn cũng không mở lời phản bác sợ làm nàng bẻ mặt.
"Nhưng sao trên đời lại có người giống người đến vậy?" Mị Nhân hoang mang nhìn Khích Thương.
Khích Thương hắn lại chỉ trầm mặc, thật ra hắn đang quan sát nữ nhân bảo người trước mặt bọn hắn đây không phải là người bọn hắn đamg tìm, vẻ sợ sệt kia, ánh mắt đảo liên hồi, rõ ràng là đang nói dối, nữ nhân này nghĩ bọn người như hắn có thể dễ dàng bị qua mặt được.
"A...A Thật chúng ta đi thôi!"
"Khoan đã" Khích Thương đã chỉa đầu kiếm trước mặt ngăn lại.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Sợ sệt.
A Thật lại chẳng nao núng, hắn thừa rõ hai người trước mặt hắn đây có thể là sát thủ, với một thư sinh trói gà không chặt như hắn thì chỉ cần một cái búng tay của họ hắn cũng khó thoát khỏi, nhưng Tiểu Muội cần hắn bảo vệ, không thể để nàng chịu tổn hại.
"Nương tử ngươi sắp chết rồi! Mau theo ta về"
Cả kinh, cả hắn lẫn Tiểu Muội đều cùng một biểu hiện, khác chỗ nàng ta ngoài kinh ngạc ra lại pha lẫn sự lo lắng.
"Nương tử? Của ta?"
Nghe hắn hoang mang lập lại, Khích Thương lại nhấn mạnh.
"Phải nương tử ngươi, Mạc Tử Cách, Mạc tướng quân của Tây quốc"
"A Thật..."
Tiếng gọi của Tiểu Muội cũng chẳng ăn nhầm gì, giờ đầu hắn rất rối, hắn biết bản thân có gì không đúng từ khi mất trí tới bây giờ, rồi nghe cái tên quen thuộc của nữ nhân gọi là thê tử kia, hắn lại càng khẳng định giữa nàng và hắn có mối quan hệ gì đó thật, vì tên nữ nhân này lúc nào hắn cũng gọi trong mộng mị mặc dù chẳng biết là ai.
"Ta đi với ngươi"
"A Thật!"
Thấy nàng như sắp khóc, hắn nhẹ vỗ lấy đầu như an ủi.
"Ta muốn biết đó có phải là thật không? Để ta đi"
===========================
"Cách Nhi! Ta đã cố ngăn cản không cho nàng theo rồi, vậy mà nàng quá ngang bướng, giờ nàng nói đi, ta phải làm sao nàng mới có thể khỏe lại đây?"
Tây Cẩn Triệt đã thức suốt đêm để trông chừng nữ nhân mình yêu đang nằm trên giờng kia, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, nhìn nàng thật không còn một chút sức sống, Cách Nhi mà hắn biết không phải thế này, nàng kiên cường biết bao nhiêu, dù lúc xưa đã xông pha không biết bao nhiêu trận mạc, vậy mà đâu có chịu nằm bất động như thế này.
"Cách Nhi, chỉ cần nàng khỏe lại, nàng muốn gì ta cũng sẽ nghe theo nàng, có được không?"
Hắn vẫn tự lẩm bẩm một mình, khuôn mặt cùng ánh mắt vô hồn đó tót lên bao nhiêu bi thương, khi hắn quyết định thành thân cùng Mục Trường Mệnh đã là lúc hắn phải khổ sở thế nào rồi, nhưng đều hắn cảm thấy ngàn đao xuyên tâm hơn là hắn đã phản bội nàng, phản bội tình yêu của nàng dành cho hắn, nếu nàng biết hắn và Mục Trường Mệnh đã xảy ra mối quan hệ kia thì nàng có tha thứ cho hắn hay không chứ.
Một nơi lạ lẫm, tất cả chỉ là một mảnh trắng tinh khiết, ta lại thấy Cẩn Triệt đứng đó, chấp tay phía sau nhìn về ta mỉm cười lần này không còn bộ hỷ phục kia nữa mà là một thân bạch y, tuy khuôn mặt ấy vẫn vậy nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Về với ta"
Thấy chàng đã tiến lại gần ta cũng muốn bước đến thì tay đã bị bắt lấy, ta giật mình mà nhìn lại về sau là Huyết Dạ, chàng ấy từ lúc nào trên trán đã xuất hiện một ấn ký đỏ rực kỳ quái rồi?.
"Nàng là của ta"
Ngay lập tức cánh tay còn lại đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
"Mơ tưởng viễn vong, nàng là ta nuôi lớn, nhất định chỉ có thể thuộc về vi sư thôi"
Thác Nghiêm! Trán chàng ấy cũng có một ấn ký màu trắng? Thật Cái quái gì đang xảy ra vậy? Thế nhưng chưa để ta mở lời thì cả thân đã bị một luồng nội lực kéo lấy, khi nhìn lại đã ngã vào lòng của Tấn Triệu.
"Muốn đưa nàng đi chừ khi các ngươi bước được qua sát của chiến vương ta"
"Ta quyết đem đi đó thì sao?"
Quân Nhuẫn ở đâu xuất hiện, vừa dứt lời thì ta đã bị chàng giữ lấy eo.
"Chậc! Chậc! Thích tranh dành như vậy? Các ngươi có phải bị cấm dục đến nỗi một tiểu hài được xem như nàng mà cũng không tha"
Thẩm Sư? Nhìn chàng yêu mị quá, từ bao giờ tóc chàng ấy lại trắng tinh như vậy? Còn đôi tai của loài thú đó là sao? Nhìn chàng cứ như một con hồ ly.
"Bớt nhảm đi, các ngươi đang làm bảo bối của ta sợ đấy!"
Lần này lại là Thúc Lang chàng ấy, ta có hơi giật mình vì sao người nam nhân được xem là ôn nhu nhất, thuần khiết nhất trong các tướng công ta lại tót ra khí chất âm lãnh như vậy, cứ như là người khác vậy.
"Các...các chàng bị gì vậy?"
Khi ta hỏi họ lại đưa mắt nhìn nhau rồi lại dồn tất cả các ánh mắt về phía ta, nhưng ta lại chẳng nghe thấy các chàng ấy nói gì cả, mặc dù miệng các ấy như đang nói điều gì đó.
Khẽ mở mắt, ta đúng là bị nhiễm bệnh đến hồ đồ rồi! Sao có thể thấy một giấc mộng kỳ quái như vậy.
"Khụ...khụ!"
Huyết tươi lại liên tiếp nôn không ngừng, có thể nếu tiếp tục nôn như thế thì máu trong thân thể sẽ nôn ra hết, thật ra ta đau một nhưng các chàng ấy lại đau đến mười, từ khi ta bị nhiễm bệnh, các chàng ấy luôn túc trực bên ta một bước không rời, nhìn các chàng ấy lo lắng mất ăn, mất ngủ, tinh thần và thể xác đã tiều tụy rõ rệt, tâm ta thật đau biết bao nhiêu.
"Nương tử! Mau uống thuốc đi"
Thác Nghiêm vừa dùng khăn lau miệng đầy máu của ta vừa đưa muỗng đến miệng ta, nhưng thuốc chưa kịp nuốt đã bị nôn hết ra ngoài kèm theo huyết tươi.
"Nương tử!"
Thẩm Sư đã ôm lấy ta mà xoa lấy lưng, dù chàng có xoa đến gãy cả tay thì ta vẫn không dễ chịu hơn được.
"Cách Nhi! Làm ơn, nàng phải sống, xem như là vì ta được không?"
Huyết Dạ như khóc đến nơi vậy, một ma chủ xem mạng người như cỏ rác như chàng ấy giờ đã biết sợ rồi sao? Ta thì không tài nào hiểu được không biết mình có sống được không? Vì chuyện Thúc Lang mất tích lúc trước đã không xảy ra và chuyện ta mắc bệnh càng không có.
"Bảo bối! Nàng có thể vượt qua được mà"
Tấn Triệu đã ôm lấy ta vào người chàng, rất chặt, chặt đến mức ta có thể cảm thấy thân thể chàng đang run lên.
Ta không còn sức để có thể phát ra lời nào nữa, thân thể ta vô lực, đau quá, không ngờ lại đau như vậy, một người chịu đau giỏi như ta không ngờ lại có lúc không chịu nổi, vậy những người yếu đuối kia, họ sẽ làm như thế nào đây?.
"Chỉ cần nàng mau khỏe lại! Chuyện gì ta cũng sẽ hứa với nàng.
Sau khi ta bị nhiễm bệnh, thái độ Cẩn Triệt đối với ta đã thay đổi rõ rệt, chắc chàng sợ ta sẽ chết thật nên mới không còn giả vờ nữa, mà nếu ta không còn nữa thật thì các chàng ấy sẽ ra sao? Lưu Nhi, Uyển Nhi, Bạch Nhi của ta, mẫu thân nếu chết tại đây thì các con cũng sẽ chẳng tồn tại rồi.
"Xin...xin lỗi...các chàng..."
"Ngốc nghếch! Vi phu sẽ không để nàng có chuyện gì đâu" Giọng Thẩm Sư đã nghèn nghẹn.
"Các...chàng...sao vậy?"
Không những Thẩm Sư mà ngay đến những người còn lại mắt đã hoe, ra ta lại quan trọng với các chàng ấy như vậy, người ta thường nói nước mắt nam nhân là vô giá huống gì là những nam nhân hơn người như các chàng ấy.
Mị Nhân mặt như tỏ sáng, mừng đến mức người khác nhìn vào còn tưởng nàng ta là thê tử của hắn, ấy người kia chỉ đưa cái nhìn khó hiểu đối với một nam, một nữ trước mặt mình đây.
"Các ngươi...biết ta?"
Một câu hỏi ngược làm cả hai đều bất động, còn nghĩ là do Vương thần y kia vẫn chưa nhận ra hai người họ.
"Bọn ta là thuộc hạ của ma chủ Sát ma thành, chúng ta đã từng gặp nhau, ngươi không nhớ?" Mị Nhân cố giải thích.
Người nghe lại chỉ hiện hai chữ không hiểu lên mặt, làm Khích Thương lẫn Mị Nhân đều cảm thấy có gì không đúng.
"Ngươi không phải Vương Thúc Lang sao?" Khích Thương đã lên tiếng trong ngờ vực.
"Chàng...chàng không phải!"
Nữ nhân đứng sau hắn đã lên tiếng, đồng thời cũng làm cho bọn họ đều chú ý mà nhìn đến.
"Chàng...ấy tên A Thật không phải người các người muốn tìm đâu"
A Thật kia lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nữ nhân đang đứng cạnh mình, biết nàng ấy đang nói dối nhưng hắn cũng không mở lời phản bác sợ làm nàng bẻ mặt.
"Nhưng sao trên đời lại có người giống người đến vậy?" Mị Nhân hoang mang nhìn Khích Thương.
Khích Thương hắn lại chỉ trầm mặc, thật ra hắn đang quan sát nữ nhân bảo người trước mặt bọn hắn đây không phải là người bọn hắn đamg tìm, vẻ sợ sệt kia, ánh mắt đảo liên hồi, rõ ràng là đang nói dối, nữ nhân này nghĩ bọn người như hắn có thể dễ dàng bị qua mặt được.
"A...A Thật chúng ta đi thôi!"
"Khoan đã" Khích Thương đã chỉa đầu kiếm trước mặt ngăn lại.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Sợ sệt.
A Thật lại chẳng nao núng, hắn thừa rõ hai người trước mặt hắn đây có thể là sát thủ, với một thư sinh trói gà không chặt như hắn thì chỉ cần một cái búng tay của họ hắn cũng khó thoát khỏi, nhưng Tiểu Muội cần hắn bảo vệ, không thể để nàng chịu tổn hại.
"Nương tử ngươi sắp chết rồi! Mau theo ta về"
Cả kinh, cả hắn lẫn Tiểu Muội đều cùng một biểu hiện, khác chỗ nàng ta ngoài kinh ngạc ra lại pha lẫn sự lo lắng.
"Nương tử? Của ta?"
Nghe hắn hoang mang lập lại, Khích Thương lại nhấn mạnh.
"Phải nương tử ngươi, Mạc Tử Cách, Mạc tướng quân của Tây quốc"
"A Thật..."
Tiếng gọi của Tiểu Muội cũng chẳng ăn nhầm gì, giờ đầu hắn rất rối, hắn biết bản thân có gì không đúng từ khi mất trí tới bây giờ, rồi nghe cái tên quen thuộc của nữ nhân gọi là thê tử kia, hắn lại càng khẳng định giữa nàng và hắn có mối quan hệ gì đó thật, vì tên nữ nhân này lúc nào hắn cũng gọi trong mộng mị mặc dù chẳng biết là ai.
"Ta đi với ngươi"
"A Thật!"
Thấy nàng như sắp khóc, hắn nhẹ vỗ lấy đầu như an ủi.
"Ta muốn biết đó có phải là thật không? Để ta đi"
===========================
"Cách Nhi! Ta đã cố ngăn cản không cho nàng theo rồi, vậy mà nàng quá ngang bướng, giờ nàng nói đi, ta phải làm sao nàng mới có thể khỏe lại đây?"
Tây Cẩn Triệt đã thức suốt đêm để trông chừng nữ nhân mình yêu đang nằm trên giờng kia, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, nhìn nàng thật không còn một chút sức sống, Cách Nhi mà hắn biết không phải thế này, nàng kiên cường biết bao nhiêu, dù lúc xưa đã xông pha không biết bao nhiêu trận mạc, vậy mà đâu có chịu nằm bất động như thế này.
"Cách Nhi, chỉ cần nàng khỏe lại, nàng muốn gì ta cũng sẽ nghe theo nàng, có được không?"
Hắn vẫn tự lẩm bẩm một mình, khuôn mặt cùng ánh mắt vô hồn đó tót lên bao nhiêu bi thương, khi hắn quyết định thành thân cùng Mục Trường Mệnh đã là lúc hắn phải khổ sở thế nào rồi, nhưng đều hắn cảm thấy ngàn đao xuyên tâm hơn là hắn đã phản bội nàng, phản bội tình yêu của nàng dành cho hắn, nếu nàng biết hắn và Mục Trường Mệnh đã xảy ra mối quan hệ kia thì nàng có tha thứ cho hắn hay không chứ.
Một nơi lạ lẫm, tất cả chỉ là một mảnh trắng tinh khiết, ta lại thấy Cẩn Triệt đứng đó, chấp tay phía sau nhìn về ta mỉm cười lần này không còn bộ hỷ phục kia nữa mà là một thân bạch y, tuy khuôn mặt ấy vẫn vậy nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Về với ta"
Thấy chàng đã tiến lại gần ta cũng muốn bước đến thì tay đã bị bắt lấy, ta giật mình mà nhìn lại về sau là Huyết Dạ, chàng ấy từ lúc nào trên trán đã xuất hiện một ấn ký đỏ rực kỳ quái rồi?.
"Nàng là của ta"
Ngay lập tức cánh tay còn lại đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
"Mơ tưởng viễn vong, nàng là ta nuôi lớn, nhất định chỉ có thể thuộc về vi sư thôi"
Thác Nghiêm! Trán chàng ấy cũng có một ấn ký màu trắng? Thật Cái quái gì đang xảy ra vậy? Thế nhưng chưa để ta mở lời thì cả thân đã bị một luồng nội lực kéo lấy, khi nhìn lại đã ngã vào lòng của Tấn Triệu.
"Muốn đưa nàng đi chừ khi các ngươi bước được qua sát của chiến vương ta"
"Ta quyết đem đi đó thì sao?"
Quân Nhuẫn ở đâu xuất hiện, vừa dứt lời thì ta đã bị chàng giữ lấy eo.
"Chậc! Chậc! Thích tranh dành như vậy? Các ngươi có phải bị cấm dục đến nỗi một tiểu hài được xem như nàng mà cũng không tha"
Thẩm Sư? Nhìn chàng yêu mị quá, từ bao giờ tóc chàng ấy lại trắng tinh như vậy? Còn đôi tai của loài thú đó là sao? Nhìn chàng cứ như một con hồ ly.
"Bớt nhảm đi, các ngươi đang làm bảo bối của ta sợ đấy!"
Lần này lại là Thúc Lang chàng ấy, ta có hơi giật mình vì sao người nam nhân được xem là ôn nhu nhất, thuần khiết nhất trong các tướng công ta lại tót ra khí chất âm lãnh như vậy, cứ như là người khác vậy.
"Các...các chàng bị gì vậy?"
Khi ta hỏi họ lại đưa mắt nhìn nhau rồi lại dồn tất cả các ánh mắt về phía ta, nhưng ta lại chẳng nghe thấy các chàng ấy nói gì cả, mặc dù miệng các ấy như đang nói điều gì đó.
Khẽ mở mắt, ta đúng là bị nhiễm bệnh đến hồ đồ rồi! Sao có thể thấy một giấc mộng kỳ quái như vậy.
"Khụ...khụ!"
Huyết tươi lại liên tiếp nôn không ngừng, có thể nếu tiếp tục nôn như thế thì máu trong thân thể sẽ nôn ra hết, thật ra ta đau một nhưng các chàng ấy lại đau đến mười, từ khi ta bị nhiễm bệnh, các chàng ấy luôn túc trực bên ta một bước không rời, nhìn các chàng ấy lo lắng mất ăn, mất ngủ, tinh thần và thể xác đã tiều tụy rõ rệt, tâm ta thật đau biết bao nhiêu.
"Nương tử! Mau uống thuốc đi"
Thác Nghiêm vừa dùng khăn lau miệng đầy máu của ta vừa đưa muỗng đến miệng ta, nhưng thuốc chưa kịp nuốt đã bị nôn hết ra ngoài kèm theo huyết tươi.
"Nương tử!"
Thẩm Sư đã ôm lấy ta mà xoa lấy lưng, dù chàng có xoa đến gãy cả tay thì ta vẫn không dễ chịu hơn được.
"Cách Nhi! Làm ơn, nàng phải sống, xem như là vì ta được không?"
Huyết Dạ như khóc đến nơi vậy, một ma chủ xem mạng người như cỏ rác như chàng ấy giờ đã biết sợ rồi sao? Ta thì không tài nào hiểu được không biết mình có sống được không? Vì chuyện Thúc Lang mất tích lúc trước đã không xảy ra và chuyện ta mắc bệnh càng không có.
"Bảo bối! Nàng có thể vượt qua được mà"
Tấn Triệu đã ôm lấy ta vào người chàng, rất chặt, chặt đến mức ta có thể cảm thấy thân thể chàng đang run lên.
Ta không còn sức để có thể phát ra lời nào nữa, thân thể ta vô lực, đau quá, không ngờ lại đau như vậy, một người chịu đau giỏi như ta không ngờ lại có lúc không chịu nổi, vậy những người yếu đuối kia, họ sẽ làm như thế nào đây?.
"Chỉ cần nàng mau khỏe lại! Chuyện gì ta cũng sẽ hứa với nàng.
Sau khi ta bị nhiễm bệnh, thái độ Cẩn Triệt đối với ta đã thay đổi rõ rệt, chắc chàng sợ ta sẽ chết thật nên mới không còn giả vờ nữa, mà nếu ta không còn nữa thật thì các chàng ấy sẽ ra sao? Lưu Nhi, Uyển Nhi, Bạch Nhi của ta, mẫu thân nếu chết tại đây thì các con cũng sẽ chẳng tồn tại rồi.
"Xin...xin lỗi...các chàng..."
"Ngốc nghếch! Vi phu sẽ không để nàng có chuyện gì đâu" Giọng Thẩm Sư đã nghèn nghẹn.
"Các...chàng...sao vậy?"
Không những Thẩm Sư mà ngay đến những người còn lại mắt đã hoe, ra ta lại quan trọng với các chàng ấy như vậy, người ta thường nói nước mắt nam nhân là vô giá huống gì là những nam nhân hơn người như các chàng ấy.
Tác giả :
Bỉ Ngạn Vong Xuyên