Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 67: La Chu sinh bệnh (5)
Hắn lạnh nhạt nhìn Ngân Nghê, nó từ trước đến nay vẫn cao ngạo hung tàn lại vô cùng dũng mãnh, tuy rằng nó đã hiến dâng cho Vương tất cả lòng trung thành, nhưng ở trước mặt nàng nó lại hiền lành giống như một con chó bình thường vậy. Không, nói cho chính xác Ngân Nghê đối với nàng tràn ngập sự sủng ái của cha đối với con, giống như nó đối với nàng vô cùng hứng thú, loại tình cảm xa lạ này cùng với trung thành không thể nào phân ra được. Cho nên hắn có chút luyến tiếc không muốn bóp nát phàn tình cảm lạ lẫm mới bắt đầu nảy sinh này.
Hắn tin tưởng lời nói của Pháp Vương, nàng cuối cùng sẽ trở thành tế phẩm liên nữ trân quý, trở thành một phần trong con đường tu hành của hắn, cho nên hắn cũng không nóng lòng cướp đi nàng dưới nanh vuốt Ngân Nghê. Điều kỳ quái duy nhất mà hắn cảm thấy đó chính là thái độ của Vương, người đối với mọi sự đều là lạnh lùng hà khắc, bậc Vương giả bạc tình cao cao tại thượng lại vì ngao nô này mà truyền thầy thuốc, lại còn tới ngao phòng từ sáng sớm để thăm nàng.
Tuy nói là do Ngân Nghê lấy lòng khẩn cầu, nhưng hắn đi theo Vương hai mươi năm, rất hiểu tính tình của Vương. Nếu là Vương không để ý, bất luận kẻ nào, cho dù là là Pháp Vương cũng không thể bắt buộc Vương thay đổi dù chỉ sợi lông. Nếu là Vương muốn ban cho hắn, cho dù Ngân Nghê nổi giận, hắn cũng có thể có được ngao nô này. Chính là Vương lại mượn Ngân Nghê làm cớ để cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, hay là ngao nô này cũng khiến cho Vương có hứng thú? Hắn thầm đoán trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt cung kính cũng không lộ ra một chút gì là hắn đang có ý nghĩ riêng.
Tán Bố Trác Đốn tiến vài bước tới trước mặt La Chu, đứng thẳng nhìn nàng một lúc lâu, trong mắt chớp qua một tia sáng phức tạp. Khóe môi hướng xuống rồi lại cong lên, nhẹ giọng hỏi: "Liệt, nói vậy ngươi đã xem xét trước rồi, vì sao Heo lại không uống thuốc?"
Thích Già Thát Tu trả lời cung kính lại mang theo một chút ý cười bất đắc dĩ: "Hồi bẩm Vương, có thể là do nàng ghét bỏ vị đắng của thuốc."
Tán Bố Trác Đốn kinh ngạc nhếch mi, ghét thuốc đắng tới mức cho dù đã hôn mê, tư tưởng vẫn cự tuyệt uống thuốc? Nô lệ này rốt cuộc là ở đâu dưỡng thành, tùy hứng còn hơn cả quý nữ, làm cho Ngân Nghê mới sáng sớm đã chạy vào trong tẩm cung đánh thức hắn. Lúc rửa mặt chải đầu dùng cơm, còn không ngừng ở bên người hắn đi qua đi lại, thường xuyên lại sủa một tiếng thúc giục.
Cũng may là Ngân Nghê còn có giá trị rất lớn vơi hắn, mà hắn đối với nó cũng quả thật rất yêu thích, hơn nữa cảm xúc ấm áp non nớt mềm mại còn lưu lại trên tay đêm đó, nếu không phạm tội bất kính giống như Ngân Nghê đã sớm bị hạ lệnh rút gân, róc xương tách thịt, nghiền thành bột phấn.
Hắn tò mò ngồi xuống đánh giá cẩn thận, ngao nô tên Heo này vẫn giống như sáng qua, hai mắt nhắm nghiền. Mi dài cong vút, giống như hai cánh bướn, tạo thành một hình cánh quạt duyên dáng ở mí mắt. Ngày hôm qua hắn còn chưa chú ý tới trán nàng vì sốt cao mà biến thành một dải mây hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm phần xinh đẹp kiều mỵ. Hai má ửng đỏ tuyệt đẹp, nhưng đôi môi khô héo tạo ra những lớp vảy khô, máu đỏ tươi còn như ẩn như hiện ứa ra giữa những khe nứt, lại có chút gì đó vô cùng đáng thương.
Đôi mày đang nhíu lại kia làm tăng thêm năm phần khó chịu, ba phần mảnh mai, hai phần ủy khuất trên khuôn mặt ngày thường luôn cúi xuống làm cho nó giờ phút này trở nên thật sinh động. Tuy rằng mắt chưa mở ra, nhưng lại làm cho hắn có một loại cảm giác, ở bên trong đó đang ẩn chứa thứ gì đó sống động, khiêu gợi sự tò mò.
Ngón tay lại một lần nữa đẩy hai cánh môi khô nứt, tiến vào trong trêu chọc đầu lưỡi ướt át non mềm, vuốt ve hai bên vách tường mềm mại, từ đó có một mùi hương trà sữa trong veo tỏa ra quanh quẩn bên mũi hắn. Ngón tay một lần nữa lại được xâm nhập vào nơi nóng bỏng non nớt kia, làm cho cảm xúc muốn rút lưỡi ra cắn nuốt trong hắn lại bùng lên.
Trong đôi mắt của Liệt quả thật vẫn chứa đựng sự trung thành với mình như cũ, nhưng quả thật đúng như hắn nói, hắn đối với ngao nô này đã sinh ra một thứ tình cảm kỳ lạ. Không chỉ có sáng sớm liền tới ngao phòng thăm hỏi, còn dám cầu với mình muốn nàng. Nếu là lúc trước, chỉ cần hắn mở miệng nói muốn, cho dù chính mình có hứng thú với ngao nô này, thì niệm hai mươi năm hắn tận lực trung thành, đem ngao nô này ban cho hắn cũng không phải không thể. Nhưng kỳ quái chính là mới nghe hắn cầu xin, phản ứng đầu tiên của bản thân lại là cự tuyệt, thậm chí sâu trong nội tâm còn nổi lên một chút tức giận. Chỉ là một nô lệ so với kiến còn tầm thường hơn, hắn vì sao lại nổi lên ý nghĩ không muốn buông tha nàng? !
"Mang thuốc lại đây." Tạm thời bỏ qua một bên những suy nghĩ vừa rồi, hắn thản nhiên phân phó với thị vệ bên cạnh.
"Tuân lệnh." Một thị vệ tiến lên hai bước, mang chiếc bát bạc trong tay cung kính dâng lên.
Chén thuốc này cùng chiếc bát bình thường không khác nhau mấy, chỉ có điều ở một chỗ bên cạnh miệng vươn ra một cái ống dài, còn những chỗ còn lại vẫn là viền vòng cung.
Hắn tiếp nhận chén thuốc dưới những ánh mắt kinh ngạc, rồi dùng ngón tay banh miệng La Chu ra thật lớn, để cho chiếc ống dài trên bát tiến vào trong miệng nàng, nghiêng chén thuốc, đổ nước thuốc từ từ.
Khi nhận thấy cái lưỡi của La Chu bắt đầu mấp máy muốn phun thuốc ra, hắn liền đưa một ngón tay đè lên mặt lưỡi, khống chế chặt chẽ mọi hoạt động của chiếc lưỡi. Rồi đem đầu ống bát đưa sâu vào trong miệng thêm một chút, trực tiếp đổ thẳng thuốc xuống yết hầu.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ chén thuốc đắng không chịu nổi đã được đưa hết vào trong bụng La Chu.
Vương thế nhưng lại đút thuốc? ! Vương cao cao tại thượng, lạnh lùng hà khắc lại đút thuốc cho một ngao nô đê tiện hèn mọn? ! Cách Tang Trác Mã, hai thị vệ, cùng Thích Già Thát Tu người có thể tự xưng là vô cùng quen thuộc Vương, đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có Ngân Nghê, khi nhìn thấy giọt nước thuốc cuối cùng tiến vào trong bụng La Chu, ánh mắt nó như trút được gánh nặng, nó cao hứng mà đi đến bênh cạnh Tán Bố Trác Đốn dụi đầu, ngoáy đuôi làm nũng.
Tán Bố Trác Đốn kéo bát thuốc ra khỏi miệng La Chu, đưa cho thị vệ bên cạnh. Thị vệ vẫn còn đang ngập trong khiếp sợ suýt chút nữa phản ứng không kịp phạm lỗi lớn, làm rơi chén thuốc.
Ngón tay khẽ bấm vào cái lưỡi không ngoan của La Chu, rồi nhẹ nhàng khép miệng nàng lại, thích thú khi thấy mày của nàng nhíu lại ủy khuất vô cùng, giống như sắp khóc đến nơi. Lúc rút ngón tay ra, một giọt thuốc màu nâu khẽ tràn ra bên khóe miệng nàng, hắn liền xấu xa bôi giọt thuốc lên trên môi nàng, không ngoài ý muốn vui sướng khi thấy ủy khuất trên mặt nàng lại tăng thêm một chút.
"Ngao nô, ngươi đã thấy cách đút thuốc chưa?" Trêu chọc đủ, hắn thu tay lại, mắt ưng nhìn về phía Cách Tang Trác Mã đang đứng ở sát vách tường, ánh mắt hắn đầy uy hiếp, giọng nói sang sảng khắp không gian u ám.
"Thấy. . . . . . Thấy rõ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã giật mình run rẩy, vội vàng dập đầu đáp lời.
Tán Bố Trác Đốn đứng lên, nói với Thích Già Thát Tu đang đứng gần đó: "Liệt, ngươi theo ta tới phòng nghị sự, sau này rảnh lại tới ngao phòng thăm hỏi."
"Dạ, Vương." Thích Già Thát Tu cung kính xoay người.
Cuối cùng, Tán Bố Trác Đốn trộm nhìn La Chu đang hôn mê một chút, khóe môi vểnh lên một chút, rồi không chút lưu luyến mà xoay người rời đi. Nàng là ngao nô của Mục Xích Vương gia, có thể hầu hạ người khác, có thể bị người khác mơ ước, nhưng vĩnh viễn là nô lệ của hắn. Da thịt của nàng, đầu lưỡi của nàng, đôi mắt của nàng. . . . . . Mọi thứ của nàng đều thuộc về hắn. Hắn mới là người sở hữu mọi thứ của nàng, là vị Vua nắm trong tay tính mạng của nàng.
Thích Già Thát Tu cũng nhìn La Chu, trong sâu đôi mắt lướt qua một chút ánh sáng mờ ám.
Xem ra Vương không chỉ sinh ra hứng thú với ngao nô thú vị này, mà còn sinh ra khát vọng chiếm giữ. Nhưng mà, chỉ cần Vương muốn hoàn toàn giữ lấy ngao nô này, nhất định sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của Pháp Vương.
Hắn tin tưởng lời nói của Pháp Vương, nàng cuối cùng sẽ trở thành tế phẩm liên nữ trân quý, trở thành một phần trong con đường tu hành của hắn, cho nên hắn cũng không nóng lòng cướp đi nàng dưới nanh vuốt Ngân Nghê. Điều kỳ quái duy nhất mà hắn cảm thấy đó chính là thái độ của Vương, người đối với mọi sự đều là lạnh lùng hà khắc, bậc Vương giả bạc tình cao cao tại thượng lại vì ngao nô này mà truyền thầy thuốc, lại còn tới ngao phòng từ sáng sớm để thăm nàng.
Tuy nói là do Ngân Nghê lấy lòng khẩn cầu, nhưng hắn đi theo Vương hai mươi năm, rất hiểu tính tình của Vương. Nếu là Vương không để ý, bất luận kẻ nào, cho dù là là Pháp Vương cũng không thể bắt buộc Vương thay đổi dù chỉ sợi lông. Nếu là Vương muốn ban cho hắn, cho dù Ngân Nghê nổi giận, hắn cũng có thể có được ngao nô này. Chính là Vương lại mượn Ngân Nghê làm cớ để cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, hay là ngao nô này cũng khiến cho Vương có hứng thú? Hắn thầm đoán trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt cung kính cũng không lộ ra một chút gì là hắn đang có ý nghĩ riêng.
Tán Bố Trác Đốn tiến vài bước tới trước mặt La Chu, đứng thẳng nhìn nàng một lúc lâu, trong mắt chớp qua một tia sáng phức tạp. Khóe môi hướng xuống rồi lại cong lên, nhẹ giọng hỏi: "Liệt, nói vậy ngươi đã xem xét trước rồi, vì sao Heo lại không uống thuốc?"
Thích Già Thát Tu trả lời cung kính lại mang theo một chút ý cười bất đắc dĩ: "Hồi bẩm Vương, có thể là do nàng ghét bỏ vị đắng của thuốc."
Tán Bố Trác Đốn kinh ngạc nhếch mi, ghét thuốc đắng tới mức cho dù đã hôn mê, tư tưởng vẫn cự tuyệt uống thuốc? Nô lệ này rốt cuộc là ở đâu dưỡng thành, tùy hứng còn hơn cả quý nữ, làm cho Ngân Nghê mới sáng sớm đã chạy vào trong tẩm cung đánh thức hắn. Lúc rửa mặt chải đầu dùng cơm, còn không ngừng ở bên người hắn đi qua đi lại, thường xuyên lại sủa một tiếng thúc giục.
Cũng may là Ngân Nghê còn có giá trị rất lớn vơi hắn, mà hắn đối với nó cũng quả thật rất yêu thích, hơn nữa cảm xúc ấm áp non nớt mềm mại còn lưu lại trên tay đêm đó, nếu không phạm tội bất kính giống như Ngân Nghê đã sớm bị hạ lệnh rút gân, róc xương tách thịt, nghiền thành bột phấn.
Hắn tò mò ngồi xuống đánh giá cẩn thận, ngao nô tên Heo này vẫn giống như sáng qua, hai mắt nhắm nghiền. Mi dài cong vút, giống như hai cánh bướn, tạo thành một hình cánh quạt duyên dáng ở mí mắt. Ngày hôm qua hắn còn chưa chú ý tới trán nàng vì sốt cao mà biến thành một dải mây hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm phần xinh đẹp kiều mỵ. Hai má ửng đỏ tuyệt đẹp, nhưng đôi môi khô héo tạo ra những lớp vảy khô, máu đỏ tươi còn như ẩn như hiện ứa ra giữa những khe nứt, lại có chút gì đó vô cùng đáng thương.
Đôi mày đang nhíu lại kia làm tăng thêm năm phần khó chịu, ba phần mảnh mai, hai phần ủy khuất trên khuôn mặt ngày thường luôn cúi xuống làm cho nó giờ phút này trở nên thật sinh động. Tuy rằng mắt chưa mở ra, nhưng lại làm cho hắn có một loại cảm giác, ở bên trong đó đang ẩn chứa thứ gì đó sống động, khiêu gợi sự tò mò.
Ngón tay lại một lần nữa đẩy hai cánh môi khô nứt, tiến vào trong trêu chọc đầu lưỡi ướt át non mềm, vuốt ve hai bên vách tường mềm mại, từ đó có một mùi hương trà sữa trong veo tỏa ra quanh quẩn bên mũi hắn. Ngón tay một lần nữa lại được xâm nhập vào nơi nóng bỏng non nớt kia, làm cho cảm xúc muốn rút lưỡi ra cắn nuốt trong hắn lại bùng lên.
Trong đôi mắt của Liệt quả thật vẫn chứa đựng sự trung thành với mình như cũ, nhưng quả thật đúng như hắn nói, hắn đối với ngao nô này đã sinh ra một thứ tình cảm kỳ lạ. Không chỉ có sáng sớm liền tới ngao phòng thăm hỏi, còn dám cầu với mình muốn nàng. Nếu là lúc trước, chỉ cần hắn mở miệng nói muốn, cho dù chính mình có hứng thú với ngao nô này, thì niệm hai mươi năm hắn tận lực trung thành, đem ngao nô này ban cho hắn cũng không phải không thể. Nhưng kỳ quái chính là mới nghe hắn cầu xin, phản ứng đầu tiên của bản thân lại là cự tuyệt, thậm chí sâu trong nội tâm còn nổi lên một chút tức giận. Chỉ là một nô lệ so với kiến còn tầm thường hơn, hắn vì sao lại nổi lên ý nghĩ không muốn buông tha nàng? !
"Mang thuốc lại đây." Tạm thời bỏ qua một bên những suy nghĩ vừa rồi, hắn thản nhiên phân phó với thị vệ bên cạnh.
"Tuân lệnh." Một thị vệ tiến lên hai bước, mang chiếc bát bạc trong tay cung kính dâng lên.
Chén thuốc này cùng chiếc bát bình thường không khác nhau mấy, chỉ có điều ở một chỗ bên cạnh miệng vươn ra một cái ống dài, còn những chỗ còn lại vẫn là viền vòng cung.
Hắn tiếp nhận chén thuốc dưới những ánh mắt kinh ngạc, rồi dùng ngón tay banh miệng La Chu ra thật lớn, để cho chiếc ống dài trên bát tiến vào trong miệng nàng, nghiêng chén thuốc, đổ nước thuốc từ từ.
Khi nhận thấy cái lưỡi của La Chu bắt đầu mấp máy muốn phun thuốc ra, hắn liền đưa một ngón tay đè lên mặt lưỡi, khống chế chặt chẽ mọi hoạt động của chiếc lưỡi. Rồi đem đầu ống bát đưa sâu vào trong miệng thêm một chút, trực tiếp đổ thẳng thuốc xuống yết hầu.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ chén thuốc đắng không chịu nổi đã được đưa hết vào trong bụng La Chu.
Vương thế nhưng lại đút thuốc? ! Vương cao cao tại thượng, lạnh lùng hà khắc lại đút thuốc cho một ngao nô đê tiện hèn mọn? ! Cách Tang Trác Mã, hai thị vệ, cùng Thích Già Thát Tu người có thể tự xưng là vô cùng quen thuộc Vương, đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có Ngân Nghê, khi nhìn thấy giọt nước thuốc cuối cùng tiến vào trong bụng La Chu, ánh mắt nó như trút được gánh nặng, nó cao hứng mà đi đến bênh cạnh Tán Bố Trác Đốn dụi đầu, ngoáy đuôi làm nũng.
Tán Bố Trác Đốn kéo bát thuốc ra khỏi miệng La Chu, đưa cho thị vệ bên cạnh. Thị vệ vẫn còn đang ngập trong khiếp sợ suýt chút nữa phản ứng không kịp phạm lỗi lớn, làm rơi chén thuốc.
Ngón tay khẽ bấm vào cái lưỡi không ngoan của La Chu, rồi nhẹ nhàng khép miệng nàng lại, thích thú khi thấy mày của nàng nhíu lại ủy khuất vô cùng, giống như sắp khóc đến nơi. Lúc rút ngón tay ra, một giọt thuốc màu nâu khẽ tràn ra bên khóe miệng nàng, hắn liền xấu xa bôi giọt thuốc lên trên môi nàng, không ngoài ý muốn vui sướng khi thấy ủy khuất trên mặt nàng lại tăng thêm một chút.
"Ngao nô, ngươi đã thấy cách đút thuốc chưa?" Trêu chọc đủ, hắn thu tay lại, mắt ưng nhìn về phía Cách Tang Trác Mã đang đứng ở sát vách tường, ánh mắt hắn đầy uy hiếp, giọng nói sang sảng khắp không gian u ám.
"Thấy. . . . . . Thấy rõ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã giật mình run rẩy, vội vàng dập đầu đáp lời.
Tán Bố Trác Đốn đứng lên, nói với Thích Già Thát Tu đang đứng gần đó: "Liệt, ngươi theo ta tới phòng nghị sự, sau này rảnh lại tới ngao phòng thăm hỏi."
"Dạ, Vương." Thích Già Thát Tu cung kính xoay người.
Cuối cùng, Tán Bố Trác Đốn trộm nhìn La Chu đang hôn mê một chút, khóe môi vểnh lên một chút, rồi không chút lưu luyến mà xoay người rời đi. Nàng là ngao nô của Mục Xích Vương gia, có thể hầu hạ người khác, có thể bị người khác mơ ước, nhưng vĩnh viễn là nô lệ của hắn. Da thịt của nàng, đầu lưỡi của nàng, đôi mắt của nàng. . . . . . Mọi thứ của nàng đều thuộc về hắn. Hắn mới là người sở hữu mọi thứ của nàng, là vị Vua nắm trong tay tính mạng của nàng.
Thích Già Thát Tu cũng nhìn La Chu, trong sâu đôi mắt lướt qua một chút ánh sáng mờ ám.
Xem ra Vương không chỉ sinh ra hứng thú với ngao nô thú vị này, mà còn sinh ra khát vọng chiếm giữ. Nhưng mà, chỉ cần Vương muốn hoàn toàn giữ lấy ngao nô này, nhất định sẽ phải nhờ tới sự giúp đỡ của Pháp Vương.
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu