Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 54: Đi vào tẩm cung của cầm thú (2)
Đi qua tấm mành nhung nặng nề, khung cảnh tẩm cung Cổ Cách Vương hiện ra trước mắt khác hẳn với khi ở hiện đại. Không gian bên trong rộng một cách bất ngờ, tầm tám mươi chín mươi mét vuông, bố cục đơn giản chia làm hai gian. Gian ngoài chừng khoảng chục mét vuông, trên sàn được trải lớp thảm lông cừu màu đỏ, nổi bật trên nền đỏ là hoa văn chữ thập màu đen ánh vàng, sáu cung nô xinh đẹp được chia làm hai nhóm quỳ hai bên. Có người hai tay cùng trán đều quỳ chạm đất, có người tay cầm khay bạc, bên trên khay có rất nhiều đồ vật, nhưng tất cả đều không hề nhúc nhích tựa như những pho tượng.
Đi qua phần động dài chừng một thước lộ thiên, phòng bên trong cũng được trải thảm lông cừu màu đỏ. Giữa thảm là một hình "kim cương bát bảo luân" chừng bốn thước vuông, đẹp tuyệt, ở giữa là hình "kim ngư đẳng bát thụy". Bên ngoài bảo luân lớn là tám bảo luôn nhỏ xếp vòng xung quanh, giống như các hành tinh quay xung quanh mặt trời. Rìa thảm là hoa văn rồng cùng mây màu đen ánh vàng. Trong tẩm cung ngoại trừ chiếc giường nằm, còn có một cái bàn thật dài, chăn màn gối đệm dư thừa hầu như không có. Các vách tường quanh phòng được đặt một cái đèn cao chừng một thước, trên cùng của chiếc đèn là một rồng bao quanh. Miệng con rồng mở lớn, nó ngậm bên trong một chiếc đầu lâu màu xám, trên đỉnh đầu lâu là một đài sen lưu ly, trong đài sen là ba viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng soi sáng mỗi một góc phòng. Bốn vách tường trong tẩm cung đều được treo những bức tranh vô cùng tinh xảo, màu sắc tươi sáng lại vô cùng sang trọng quý phái, làm cho người ta có cảm giác kính sợ kỳ lạ.
Cửa sổ được trổ nhìn thẳng ra vách núi đen, được khảm một lớp thạch anh mỏng trong suốt để che gió tuyết. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp thạch anh chiếu lên trên chiếc giường thật lớn bên dưới cửa sổ, dưới ánh sáng tranh sáng tranh tối, tạo ra một thế giới với ánh sáng vô cùng quỷ mị.
Phía trước chiếc giường là một cái bàn dài, phía trên được bày đầy các loại thức ăn. Cổ Cách Vương ngồi sừng sững ở trên giường, vẫn mái tóc xoăn đen dài quá bả vai, bên mai được tết mấy bím tóc nhỏ, điểm trên đó là trang sức ngọc bích hình đầu lâu, trên cổ đeo một chuỗi chín hạt châu cùng hai viên hồng san hô. Trên người là một bộ áo tơ lụa trong, ống tay cùng vạt áo thêu hoa văn cây cỏ cùng rồng màu bạch kim, cổ tay cùng cổ áo được tô điểm một lớp da chồn tía màu nâu. Thân dưới phủ một cái giáp khố rộng bằng tơ lụa thêu hoa văn hình rồng, chân mang đôi giày da cao cổ, sườn giày dùng kim tuyết thắt lại, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ ung dung hào hoa khó nói thành lời. Nhưng mà nước da màu đồng kia, cộng thêm ngũ quan mạnh mẽ, đôi mắt lạnh lùng khốc liệt như kền kền, thân hình cao lớn dị thường lại làm cho phần hào hoa ung dung sang trọng này tăng thêm một cỗ khí thế dũng mãnh lạnh lẽo thấu xương.
Hai con báo tuyết hùng tráng lộng lẫy nằm ở bên cạnh chân hắn, giờ phút này giống như những con mào con ngồi đưa lưỡi liếm da lông, động tác tao nhã mà cao quý.
Tám cung nữ mỹ lệ dào dạt sức sống, người đứng người quỳ xung quanh chiếc bàn thấp, vô cùng hèn mọn và cẩn thẩn hầu hạ vị vương giả tôn quý nhất.
La Chu bị Ngân Nghê tha đi thẳng một đường, tuy cung cảnh tẩm cung của Cổ Cách Vương rất lộng lẫy ánh vào trong mắt của nàng, nhưng không có cách nào tiến vào được trong đầu nàng. Vai phải cùng thắt lưng vô cùng đau đớn làm cho lòng nàng tràn ngập sợ hãi, mà quanh quẩn đâu đó trong tẩm cung, mùi máu tanh như có như không kia làm cho lòng nàng lại thắt lại càng chặt hơn. Bất kể là người hay vật, tất cả mọi thứ trước mắt đều được nhuộm một tầng đen hồng tanh nồng, từ khắp bốn phương tám hướng giương nanh múa vuốt về phía nàng, làm cho nàng hít thở không thông.
Phanh ──
Nàng bị Ngân Nghê đặt ở trước bàn, chấn động mạnh làm cho sự đau đớn ở thắt lưng truyền khắp cơ thể, làm nàng không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ. Răng nhọn của Ngân Nghê đã rời khỏi đầu vai làm giảm đi chút bớt đau nhức, nhưng chất nhầy ấm áp lại bắt đầu chảy ra từ đầu vai, thấp ướt áo ngoài.
Răng nanh cắn thật mạnh xuống môi dưới, nàng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng sự khát máu khủng bố đang đè áp trên đỉnh đầu, làm cho nàng gần như không thở được. Từng giọt mồ hôi tinh mịn tranh nhau chảy ra, nháy mắt đã thấm ướt đẫm áo trong. Cúi đầu nhắm mắt, nàng chịu đựng đau đớn không nhúc nhích, chỉnh lại thân thể, dùng tư thế hèn mọn nhất quỳ xuống kính bái Cổ Cách Vương.
"Ngao ──"
Ngân Nghê nhìn thấy Cổ Cách Vương, liền sủa một tiếng hân hoan, vẫy vẫy đuôi đi tới. Thị nữ hầu hạ bên cạnh Cổ Cách Vương liền lập tức nhường vị trí cho nó.
Khóe môi của Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn như có như không nhếch lên, tay trái xoa đầu Ngân Nghê đang ngồi bên cạnh, tay phải cầm một miếng thịt bò thanh hoa ở bàn bên cạnh, vô cùng sủng ái đưa tới bên miệng Ngân Nghê.
"Làm tốt lắm, Ngân Nghê. Đối với nô lệ ti tiện không nghe lời không cần phải hết lòng quan tâm." Hắn tán thưởng rồi lại ban cho Ngân Nghê một miếng thịt, âm thanh trầm khàn, nụ cười mỉm lạnh lẽo đến tận xương, "Nếu có nô lệ làm trái, ngươi liền ăn lỗ tai của nàng, cắn đứt cổ họng của nàng."
"Ngao ──" Ngân Nghê lẳng lặng sủa một tiếng mơ hồ, cũng không biết nó đồng ý với lời nói của Tán Bố Trác Đốn, hay là đang làm nũng.
"Ngân Nghê, nô lệ Cổ Cách thiên thiên vạn vạn (anh đang khoe nhà có điều kiện), ngươi muốn bao nhiêu nô lệ hầu hạ sẽ có bấy nhiêu." Giọng nói lạnh lùng lại thay đổi qua chuyện khác, thêm vào đó là vài phần hứng thú, "Nhưng mà nữ nô có thể đồng thời được cả ngươi lẫn Đại Tuyết, Tiểu Tuyết đều ưu ái, ta thật cũng là gặp lần đầu."
Hôm qua, nếu không có ngao khuyển cùng báo tuyết cứu giúp hết mình, nô lệ ti tiện đang nằm úp mặt dưới đất này sớm đã "tứ phân ngũ liệt" (thân thể chia năm xẻ bảy >.
Cái ngày gặp ở trong thung lũng, gương mặt hắn nhìn thấy đã sưng tấy, gần như thay đổi hoàn toàn. Hiện tại khuôn mặt kia chắc hẳn cũng đã tiêu sưng. Tiện tay cầm roi dài ở trên giường, vung lên một cái, liền cuốn nữ nô đang quỳ dưới đất lên. Cánh tay kéo về, nô lệ kia liền bay theo roi vọt qua chiếc bàn thấp, kéo tới trước mặt hắn.
Roi được thu lại, nhìn nàng vô cùng cứng ngắc mà nhanh chóng quay về tư thế quỳ lạy, suốt cả quá trình, đầu cũng không nâng lên một cái, độ cong khóe môi hắn không khỏi lại sâu thêm một chút, hắn dùng giày nâng cằm của nàng lên.
Bím tóc được tết tỉ mỉ vì gương mặt nâng lên mà tản về hai bên, lộ ra hơn phân nửa gương mặt nhỏ nhắn. Nữ nô này ước chừng mười tám mười chín tuổi, có da thị trắng hồng khắc hẳn với phụ nữ Bác Ba. Hai má ửng đỏ, cái trơn bóng căng mịn, lông mi cong đen nhánh. Đôi mắt to trong suốt đối diện với ánh mắt hắn, nó tràn ngập kinh hãi, giống như con thú nhỏ bị thợ săn bức đến đường cùng. Chiếc mũi nhỏ cao ngất, cánh môi giống như mất đi màu đỏ của máu không lớn không nhỏ, hơi dày, bên ngoài có chút da khô. Cánh môi tuyệt đẹp không có vân giữa, chỉ có hai đường viền môi cong cong, môi trên còn thoáng vểnh lên, giống như hai cánh hoa đáng yêu lại hấp dẫn. Cái chính là cánh môi dưới còn loang lổ vết máu cùng dấu răng sâu, vừa nhìn là biết đã từng bị cắn thật mạnh.
Khuôn mặt này thực thanh tú, ở trong Vương cung chỉ nằm ở mức trung bình. Nhìn thoáng qua chỉ thấy sự khiếp đảm, vô hại, hèn mọn, nhưng trên thực tế nữ nô ti tiện nhu nhược này đã thoát được lễ chặt đầu hiến tế, sống sót qua việc in dấu nung, chịu được đói khát trên đường đi, giết chết một con ngao khuyển, giành được sự cho phép của Ngân Nghê, còn mang theo một nô lệ khác trốn thoát ra khỏi hầm ngục.
Nếu hắn không đoán sai, Liệt là người con trai thứ nhất chú ý tới nàng. Hắn thật muốn thấy nữ nô được Liệt chú ý, được ngao khuyển cùng báo tuyết yêu thích thú vị đến nhường nào? Ánh mắt dừng ở trên vai phải của nàng, nơi đó có một vòng màu nâu ướt át, tỏa ra mùi máu tanh ngọt tươi mới mê người.
Đi qua phần động dài chừng một thước lộ thiên, phòng bên trong cũng được trải thảm lông cừu màu đỏ. Giữa thảm là một hình "kim cương bát bảo luân" chừng bốn thước vuông, đẹp tuyệt, ở giữa là hình "kim ngư đẳng bát thụy". Bên ngoài bảo luân lớn là tám bảo luôn nhỏ xếp vòng xung quanh, giống như các hành tinh quay xung quanh mặt trời. Rìa thảm là hoa văn rồng cùng mây màu đen ánh vàng. Trong tẩm cung ngoại trừ chiếc giường nằm, còn có một cái bàn thật dài, chăn màn gối đệm dư thừa hầu như không có. Các vách tường quanh phòng được đặt một cái đèn cao chừng một thước, trên cùng của chiếc đèn là một rồng bao quanh. Miệng con rồng mở lớn, nó ngậm bên trong một chiếc đầu lâu màu xám, trên đỉnh đầu lâu là một đài sen lưu ly, trong đài sen là ba viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng soi sáng mỗi một góc phòng. Bốn vách tường trong tẩm cung đều được treo những bức tranh vô cùng tinh xảo, màu sắc tươi sáng lại vô cùng sang trọng quý phái, làm cho người ta có cảm giác kính sợ kỳ lạ.
Cửa sổ được trổ nhìn thẳng ra vách núi đen, được khảm một lớp thạch anh mỏng trong suốt để che gió tuyết. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua lớp thạch anh chiếu lên trên chiếc giường thật lớn bên dưới cửa sổ, dưới ánh sáng tranh sáng tranh tối, tạo ra một thế giới với ánh sáng vô cùng quỷ mị.
Phía trước chiếc giường là một cái bàn dài, phía trên được bày đầy các loại thức ăn. Cổ Cách Vương ngồi sừng sững ở trên giường, vẫn mái tóc xoăn đen dài quá bả vai, bên mai được tết mấy bím tóc nhỏ, điểm trên đó là trang sức ngọc bích hình đầu lâu, trên cổ đeo một chuỗi chín hạt châu cùng hai viên hồng san hô. Trên người là một bộ áo tơ lụa trong, ống tay cùng vạt áo thêu hoa văn cây cỏ cùng rồng màu bạch kim, cổ tay cùng cổ áo được tô điểm một lớp da chồn tía màu nâu. Thân dưới phủ một cái giáp khố rộng bằng tơ lụa thêu hoa văn hình rồng, chân mang đôi giày da cao cổ, sườn giày dùng kim tuyết thắt lại, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ ung dung hào hoa khó nói thành lời. Nhưng mà nước da màu đồng kia, cộng thêm ngũ quan mạnh mẽ, đôi mắt lạnh lùng khốc liệt như kền kền, thân hình cao lớn dị thường lại làm cho phần hào hoa ung dung sang trọng này tăng thêm một cỗ khí thế dũng mãnh lạnh lẽo thấu xương.
Hai con báo tuyết hùng tráng lộng lẫy nằm ở bên cạnh chân hắn, giờ phút này giống như những con mào con ngồi đưa lưỡi liếm da lông, động tác tao nhã mà cao quý.
Tám cung nữ mỹ lệ dào dạt sức sống, người đứng người quỳ xung quanh chiếc bàn thấp, vô cùng hèn mọn và cẩn thẩn hầu hạ vị vương giả tôn quý nhất.
La Chu bị Ngân Nghê tha đi thẳng một đường, tuy cung cảnh tẩm cung của Cổ Cách Vương rất lộng lẫy ánh vào trong mắt của nàng, nhưng không có cách nào tiến vào được trong đầu nàng. Vai phải cùng thắt lưng vô cùng đau đớn làm cho lòng nàng tràn ngập sợ hãi, mà quanh quẩn đâu đó trong tẩm cung, mùi máu tanh như có như không kia làm cho lòng nàng lại thắt lại càng chặt hơn. Bất kể là người hay vật, tất cả mọi thứ trước mắt đều được nhuộm một tầng đen hồng tanh nồng, từ khắp bốn phương tám hướng giương nanh múa vuốt về phía nàng, làm cho nàng hít thở không thông.
Phanh ──
Nàng bị Ngân Nghê đặt ở trước bàn, chấn động mạnh làm cho sự đau đớn ở thắt lưng truyền khắp cơ thể, làm nàng không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ. Răng nhọn của Ngân Nghê đã rời khỏi đầu vai làm giảm đi chút bớt đau nhức, nhưng chất nhầy ấm áp lại bắt đầu chảy ra từ đầu vai, thấp ướt áo ngoài.
Răng nanh cắn thật mạnh xuống môi dưới, nàng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng sự khát máu khủng bố đang đè áp trên đỉnh đầu, làm cho nàng gần như không thở được. Từng giọt mồ hôi tinh mịn tranh nhau chảy ra, nháy mắt đã thấm ướt đẫm áo trong. Cúi đầu nhắm mắt, nàng chịu đựng đau đớn không nhúc nhích, chỉnh lại thân thể, dùng tư thế hèn mọn nhất quỳ xuống kính bái Cổ Cách Vương.
"Ngao ──"
Ngân Nghê nhìn thấy Cổ Cách Vương, liền sủa một tiếng hân hoan, vẫy vẫy đuôi đi tới. Thị nữ hầu hạ bên cạnh Cổ Cách Vương liền lập tức nhường vị trí cho nó.
Khóe môi của Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn như có như không nhếch lên, tay trái xoa đầu Ngân Nghê đang ngồi bên cạnh, tay phải cầm một miếng thịt bò thanh hoa ở bàn bên cạnh, vô cùng sủng ái đưa tới bên miệng Ngân Nghê.
"Làm tốt lắm, Ngân Nghê. Đối với nô lệ ti tiện không nghe lời không cần phải hết lòng quan tâm." Hắn tán thưởng rồi lại ban cho Ngân Nghê một miếng thịt, âm thanh trầm khàn, nụ cười mỉm lạnh lẽo đến tận xương, "Nếu có nô lệ làm trái, ngươi liền ăn lỗ tai của nàng, cắn đứt cổ họng của nàng."
"Ngao ──" Ngân Nghê lẳng lặng sủa một tiếng mơ hồ, cũng không biết nó đồng ý với lời nói của Tán Bố Trác Đốn, hay là đang làm nũng.
"Ngân Nghê, nô lệ Cổ Cách thiên thiên vạn vạn (anh đang khoe nhà có điều kiện), ngươi muốn bao nhiêu nô lệ hầu hạ sẽ có bấy nhiêu." Giọng nói lạnh lùng lại thay đổi qua chuyện khác, thêm vào đó là vài phần hứng thú, "Nhưng mà nữ nô có thể đồng thời được cả ngươi lẫn Đại Tuyết, Tiểu Tuyết đều ưu ái, ta thật cũng là gặp lần đầu."
Hôm qua, nếu không có ngao khuyển cùng báo tuyết cứu giúp hết mình, nô lệ ti tiện đang nằm úp mặt dưới đất này sớm đã "tứ phân ngũ liệt" (thân thể chia năm xẻ bảy >.
Cái ngày gặp ở trong thung lũng, gương mặt hắn nhìn thấy đã sưng tấy, gần như thay đổi hoàn toàn. Hiện tại khuôn mặt kia chắc hẳn cũng đã tiêu sưng. Tiện tay cầm roi dài ở trên giường, vung lên một cái, liền cuốn nữ nô đang quỳ dưới đất lên. Cánh tay kéo về, nô lệ kia liền bay theo roi vọt qua chiếc bàn thấp, kéo tới trước mặt hắn.
Roi được thu lại, nhìn nàng vô cùng cứng ngắc mà nhanh chóng quay về tư thế quỳ lạy, suốt cả quá trình, đầu cũng không nâng lên một cái, độ cong khóe môi hắn không khỏi lại sâu thêm một chút, hắn dùng giày nâng cằm của nàng lên.
Bím tóc được tết tỉ mỉ vì gương mặt nâng lên mà tản về hai bên, lộ ra hơn phân nửa gương mặt nhỏ nhắn. Nữ nô này ước chừng mười tám mười chín tuổi, có da thị trắng hồng khắc hẳn với phụ nữ Bác Ba. Hai má ửng đỏ, cái trơn bóng căng mịn, lông mi cong đen nhánh. Đôi mắt to trong suốt đối diện với ánh mắt hắn, nó tràn ngập kinh hãi, giống như con thú nhỏ bị thợ săn bức đến đường cùng. Chiếc mũi nhỏ cao ngất, cánh môi giống như mất đi màu đỏ của máu không lớn không nhỏ, hơi dày, bên ngoài có chút da khô. Cánh môi tuyệt đẹp không có vân giữa, chỉ có hai đường viền môi cong cong, môi trên còn thoáng vểnh lên, giống như hai cánh hoa đáng yêu lại hấp dẫn. Cái chính là cánh môi dưới còn loang lổ vết máu cùng dấu răng sâu, vừa nhìn là biết đã từng bị cắn thật mạnh.
Khuôn mặt này thực thanh tú, ở trong Vương cung chỉ nằm ở mức trung bình. Nhìn thoáng qua chỉ thấy sự khiếp đảm, vô hại, hèn mọn, nhưng trên thực tế nữ nô ti tiện nhu nhược này đã thoát được lễ chặt đầu hiến tế, sống sót qua việc in dấu nung, chịu được đói khát trên đường đi, giết chết một con ngao khuyển, giành được sự cho phép của Ngân Nghê, còn mang theo một nô lệ khác trốn thoát ra khỏi hầm ngục.
Nếu hắn không đoán sai, Liệt là người con trai thứ nhất chú ý tới nàng. Hắn thật muốn thấy nữ nô được Liệt chú ý, được ngao khuyển cùng báo tuyết yêu thích thú vị đến nhường nào? Ánh mắt dừng ở trên vai phải của nàng, nơi đó có một vòng màu nâu ướt át, tỏa ra mùi máu tanh ngọt tươi mới mê người.
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu