Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 44: Một ngày của ngao nô (3)
Nàng ăn xong hai khối bánh mì, một đám dã thú mới cảm thấy hài lòng, chúng đi đến bên bồn để bắt đầu bữa ăn.
Nàng đã ăn hết một khối bánh mì lạnh cứng đến muốn gãy răng, lại thêm một khối mềm ấm dính đầy nước miếng ngao. Dưới sức mạnh ý chí vô cùng to lớn, cơn co rút ghê tởm nơi cổ họng cùng sự co thắt của dạ dày cũng tuyên bố chấm dứt, chỉ là trong bụng nàng thật sự không thoải mái, giống như có mấy con ký sinh trùng đang ngọ nguậy, lại giống như hàng trăm hàng ngàn con vi khuẩn chó dại đang sinh sôi, thật sự là một cảm giác rối loạn vô cùng khủng bố.
Có phải không lâu nữa dạ dày của nàng sẽ bắt đầu hư thối? Dịch thối rữa sẽ chảy xuôi khắp lục phủ ngũ tạng, khiến cơ thể nàng hao mòn từ trong ra ngoài? Hoặc là một ngày nào đó, nàng cũng sẽ bắt đầu sợ nước, rồi há mồm cắn loạn giống chó dại?
Con mẹ nó, xuyên không đúng là một việc vừa hại não vừa vô cùng mạo hiểm, mà vận số của nàng lại quá thấp. Nếu trước khi xuyên qua nàng đi thăm lăng mộ của Võ Tắc Thiên ở Tây An, phỏng chừng nàng có thể xuyên đến nhà Chu hưng thịnh. Tại trung nguyên dưới thời cai trị của Võ Tắc Thiên, tuy nàng không dám nói có thể trở thành Thượng Quan Uyển Nhi thứ hai nhưng ít nhất cũng không phải lưu lạc tới mức trở thành nô lệ cho chó ngao. Chẳng lẽ vì trong cơ thể nàng có một phần tư dòng máu Tạng nên vận mệnh mới bi đát như vậy, xuyên qua tới địa điểm nào, tất cả đều đã được định trước?
Tiểu thuyết trên internet thì mười người xuyên không có đến chín đều là hồn xuyên, còn một người thì xuyên đến xã hội nhân thú. Trước kia nàng cảm thấy, nếu là xuyên không thì xuyên linh hồn hay xuyên cả thân thể cũng không có gì khác biệt. Trải qua hơn nửa năm va chạm thực tiễn, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, nhận ra hai việc đó khác biệt biết bao.
Đầu tiên, khác biệt lớn nhất chính là địa điểm, ở xã hội nhân thú, cho dù giới tính là nam hay nữ, chỉ cần nàng là con người, vậy thì nàng chính là báu vật đối với các thú nhân kia. Còn nếu xuyên tới xã hội loài người, nhất là loại xã hội cổ đại còn tồn tại chế độ nô lệ, nàng còn vô dụng hơn so với cỏ dại ven đường.
Tiếp theo là xuyên linh hồn và xuyên thể xác thì khác biệt còn lớn hơn nữa:
Xuyên hồn, nàng có thể có được gia đình và người thân một lần nữa; xuyên thân, từ đầu đến cuối đều là một người tứ cố vô thân.
Xuyên hồn, nàng có thể từ trẻ con hoặc trẻ sơ sinh lớn lên, rất có động lực cố gắng để bắt đầu cuộc sống thứ hai; xuyên thân, cơ thể đã được định hình, không có khả năng sống đến già để bồi dưỡng khả năng mới, về cơ bản chỉ có thể nói là số quá đen.
Xuyên hồn, nàng có thể xuyên vào hoàng hậu, phi tần, công chúa hòa thân, quý nữ nhà giàu, tiểu thư có tiền, hiệp nữ võ lâm, con gái rượu, bà chủ gia đình, danh kỹ thanh lâu, nha hoàn thông phòng, tiểu thiếp yếu đuối, hay cô vợ ngốc bị chồng bỏ rơi, quân kĩ bi thảm, nữ nô đê tiện hoặc những thân phận khác từ thấp đến cao, tùy thuộc vào vận may, tiền đồ vô cùng rộng mở; xuyên thân, nàng là kẻ kì quặc xuyên thời không tứ cố vô thân, không có chút lựa chọn nào cho thân phận mới, lại chả hay ho gì bị đóng ấn nô rồi trở thành ngao nô.
Xuyên hồn, nàng sẽ có thời gian, thể xác mới, có tiền tài, có đất vườn, có núi rừng, ăn nên làm gia, xoay mình làm chủ cuộc sống; xuyên thân, nàng chính là một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng, là tầng lớp dưới đáy xã hội.
Xuyên hồn, nàng có thể xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan họa thủy, cho dù thành heo béo cũng có hi vọng giảm cân thành mỹ nữ; mà xuyên thân, vẫn là ánh mắt ấy, cái mũi cái miệng ấy, dáng người như cũ, nếu muốn dùng sắc đẹp thay đổi vận mệnh thật sự là vô vọng rồi.
Tổng hợp lại tất cả, nếu đem so với nhau, xuyên hồn không biết ưu việt hơn gấp bao nhiêu lần so với xuyên thân. Khó trách tuy muốn xuyên hồn thì con người ta phải chết một lần, có thể biến hình lại đổi tính, nhưng nó vẫn là dạng xuyên không chủ yếu, là vua của các thể loại xuyên không. (Kui: tâm đắc, tâm đắc a!)
Kẻ khốn kiếp nào dám nói vận mệnh của bản thân là do tự mình quyết định, không phải do trời? Thử đem hắn tới nơi này thử xem! Hoàn toàn không có quyền lực, không tài năng, không dung mạo, có thể bị giết bất cứ lúc nào, còn nói tự nắm trong tay vận mệnh cái con khỉ mốc! Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới phải làm mưa làm gió, lưu danh sử sách. Nàng chỉ muốn tìm một nam nhân, tìm một nơi thật đẹp sống ấm áp qua ngày, nguyện vọng này bình thường biết bao, chân chất biết bao, nhưng ông trời kia lại không cho nàng được toại nguyện. Nàng bất hạnh biến từ người tự do thành nữ nô đê tiện, hy vọng duy nhất là chạy trốn, phải liều mạng đâm chết chó ngao mới duy trì được sự sống; không muốn trở thành công cụ lai giống thì phải che dấu ưu điểm da trắng bên ngoài. Nếu nàng muốn sống chỉ có cách không ngừng tỏ ra khuất phục trước thế lực cầm thú, coi chính mình không còn là người, chịu đựng các loại lăng nhục, thống khổ và sợ hãi. Dưới điều kiện ác liệt như vậy, nàng thật sự không biết làm thế nào mới có thể nắm được vận mệnh trong tay, càng không biết phải làm sao mới có thể giống như trong tiểu thuyết, xoay mình từ nô lệ lên thành tướng quân. (Cat: Muốn được chắc chị phải kiếm giày thủy tinh giống lọ lem :v)
La Chu mím môi, thở dài một tiếng trong lòng, cố gắng xua đi những ý nghĩ tán loạn trong đầu. Nàng kéo Cách Tang Trác Mã đang ngất xỉu tới bên người, để nàng ấy gối trên đùi mình. Nàng chậm rãi xoa nhẹ gương mặt trắng bệch của nàng ấy, ngẩn ngơ nhìn đám dã thú đang dùng bữa trước mặt.
Ngân Nghê và hai con báo tuyết, mỗi con ăn riêng một cái chậu ăn, các con ngao khác thì cứ ba con chung một chậu. Trong các chậu ăn đều là thịt tươi máu chảy đầm đìa, phần thịt trong chậu ăn của Ngân Nghê và báo tuyết là phần tươi ngon nhất. Bánh mì cũng chỉ xuất hiện trong chậu ăn của Ngân Nghê, có lẽ là chuẩn bị cho riêng hai ngao nô là nàng và Cách Tang Trác Mã. Với lại, các nàng là ngao nô hèn mọn, ngay cả phòng ở đều không có, làm gì có chuyện có bát ăn riêng? Đương nhiên là ăn cùng một chậu với ngao rồi.
Lời nói lúc trước của Liệt Thích Già Thát Tu cũng không phải là vũ nhục, hắn chỉ nói sự thật mà thôi. Hắn cũng không nói sai, đồ ăn của Ngân Nghê quả là tốt nhất, nếu mỗi bữa nàng có thể ăn lén được hai khối thịt, tuyệt đối có thể cung cấp đủ nhu cầu protein cho cơ thể. Nhưng nếu như vẫn chỉ là nếu như, người Cổ Cách có thói quen ăn thịt sống, nàng có ăn nửa đời cũng không thể nào quen được a! Trước đây khi nàng ăn đồ Tây, thịt bò cũng phải làm chín toàn bộ.
Nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn đưa tay nhặt miếng thịt bò rơi trên đất, lau khô đi rồi bỏ vào túi. Người Nhật Bản ăn thịt cá sống, người phương Tây ăn cả tảng thịt bò một nửa vẫn còn dính tơ máu, người Cổ Cách ăn thịt tươi, ai cũng đều có hàm răng và thân thể vô cùng khỏe mạnh, nàng . . . . . cũng có thể. Không tính đến việc rối loạn dinh dưỡng, không quen tập dần cũng thành quen. Nàng sẽ học theo người Cổ Cách, phơi thịt tươi tái đi rồi ăn, mùi tanh có lẽ giảm đi không ít. Nàng ngó Cách Tang Trác Mã một cái, lại nhìn Ngân Nghê đang ăn uống rất vui vẻ, lặng lẽ dùng tay phải thò vào trong chậu thức ăn.
Mới vừa đụng đến một miếng thịt, cả bàn tay nàng đã nằm trong miệng ngao. Răng nanh sắc nhọn dính máu của nó nhẹ nhàng di động qua mu bàn tay nàng, ánh mắt màu xanh thâm thúy nhìn lên mặt nàng, một tiếng gầm gừ nho nhỏ toát ra từ trong cổ họng.
So với chó thường, chó ngao càng có tính bảo vệ đồ ăn. Chó ngao không được dạy dỗ tốt, cho dù là nuôi từ nhỏ cũng có thể nổi điên cắn chủ, ở xã hội hiện đại cũng có không ít trường hợp ác khuyển cắn chủ nhân. Huống chi trước mặt nàng lại là dã ngao ăn thịt người, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không có sinh vật nào dám thò tay vào đồ ăn của nó trong lúc nó còn đang ăn. Theo như nàng quan sát, tuy hai con báo tuyết bên cạnh nổi tiếng là loài thú sát thủ cực kỳ lãnh khốc, nhưng dù sao cũng được nhân loại thuần dưỡng từ nhỏ, dã tính không nhiều, cho nên khi đối mặt với con dã ngao màu bạc này vẫn sẽ sợ hãi, nhường nhịn nó ba phần.
Bàn tay phải của nàng bị ngậm trong miệng ngao nháy mắt căng cứng lại như đá tảng. La Chu thật sự là sợ hãi tới cực điểm, chỉ hận không thể tự tát mình một cái, nàng là bị chạm óc rồi mới có thể hâm đến độ thò tay vào trong chậu ăn của ngao.
“Đói. . . . . . Ta sợ đói. . . . . .”
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nàng lắp bắp nói. Nàng dùng tay trái vỗ vỗ mặt Cách Tang Trác Mã, sau đó vỗ vào bụng mình, phó thác toàn bộ hi vọng vào trí lực của con ngao yêu quái này.
Lịch sử thay đổi, thế giới biến hóa khôn lường. Trong mắt của con ngao tên Ngân Nghê này xuất hiện một sắc thái giống như tự hỏi, nó dần thu hồi dã tính, nhả tay nàng ra, tiếp tục ăn thịt bò.
Đây . . . . . .đây là cho phép nàng lấy thức ăn của nó? La Chu cắn môi, cố lấy dũng khí, tay phải cầm miếng thịt bò quơ quơ trước miệng ngao một lúc. Con ngao không để ý đến nàng, cũng không cắn nàng, lúc này nàng mới dám rụt tay về.
Nàng giấu thịt bò vào trong túi, đồng thời cũng thở ra một hơi dài, lúc này toàn thân từ trong ra ngoài bỗng nhiên thật lạnh. Không biết bây giờ là giờ nào rồi, sắc trời cũng đã nhập nhoạng, mây khói đã che khuất mặt trời, gió lạnh thổi qua, xen lẫn bụi tuyết thật nhỏ, lạnh đến cắt da cắt thịt, tứ chi tê dại.
Nàng lẳng lặng chờ đám dã thú dùng bữa xong, ước chừng có khoảng bảy tám đầu ngao được binh sĩ dắt đi tuần tra Vương cung. Hai con báo tuyết đi vào tẩm cung Cổ Cách Vương, thân là sủng vật, chúng nó được phép nghỉ ngơi bên cạnh giường của Vương, có thể nói là được sủng đến cực điểm.
Ngân Nghê là ngao, bình thường nó cũng không có đặc quyền gì đáng nói. La Chu cõng Cách Tang Trác Mã, nhắm mắt theo đuôi nó và tám con ngao khác quay trở về ngao phòng.
Ánh sáng bên ngoài không mấy chói lọi khiến cho ngao phòng gần như tối đen. Tám con ngao vào phòng rồi thì tự tìm vị trí nghỉ ngơi. Trước tiên nàng đặt Cách Tang Trác Mã ở một góc khuất gió trong ngao phòng, kéo da trâu trải dưới cỏ khô đắp lên người nàng ấy, sau đó lại đắp chồng lên một mảnh chăn. Cũng may đang là mùa đông, không phải thời điểm thay lông của ngao, bằng không chỉ trong một ngày, toàn thân nàng sẽ dính đầy lông chó. Tiếp theo, nàng lấy ra hai khối thịt bò giấu trong túi áo, hong ở trên cửa sổ. Làm xong hết tất cả, nàng ngồi dưới đất, dựa người vào vách tường, chỉ cảm thấy từ thân đến tâm đều vô cùng mệt mỏi.
Nàng nâng mắt, nhìn thấy Ngân Nghê vẫn đứng im bên cạnh quan sát nàng, nàng khẽ nhếch khóe miệng cười cười. Ngao nô, nàng là nô lệ do đầu ngao này lựa chọn để hầu hạ nó. Thật con mẹ nó điên hết cả rồi, người lại cư nhiên trở thành nô lệ cho súc vật, trước kia cho dù nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình sẽ gặp phải kết cục này.
Nàng nhắm mắt lại, nằm thẳng người trên tấm da trâu. Kỳ thật cả người nàng đều lạnh thấu xương, không thể nào ngủ nổi, chỉ có thể trơ mắt đối mặt với sự thật vừa đáng buồn vừa đáng sợ này. Cái nàng cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ hồi phục thể lực để ngày mai tiếp tục với ý chí Tiểu Cường mạnh mẽ, nghênh đón cuộc sống ngao nô đen tối bi thảm.
Hơi thở ấm áp ẩm ướt mang theo chút mùi tanh phun ở trên mặt nàng, thỉnh thoảng lại có chất nhầy mang theo độ nóng rơi xuống. Một cái lưỡi dài thô to nhẹ nhàng liếm qua lại trên mặt nàng, liếm đi vết máu của thịt trâu trên mặt nàng.
Rất nhiều động vật trong lúc thân thiết đều dùng đầu lưỡi liếm đối phương, chó cũng thường dùng nước miếng rửa mặt. Nhưng vì sao nàng lại thấy đây không phải là lấy lòng hay tỏ ra thân thiết, mà là một loại ban ơn sủng ái? Giống như. . . . . . giống như nàng là sủng vật của nó?! La Chu lại liên tưởng đến biểu hiện của một đám dã thú ngày hôm nay, đôi mắt bỗng trợn to trong bóng tối.
Nghe nói, động vật có vú có trí lực cao hơn so với các động vật khác.
Nghe nói, loài chó thông minh nhất trải qua huấn luyện có thể đạt được trí lực ngang với đứa trẻ năm tuổi.
Nghe nói, chó nuôi trong nhà sau khi trải qua dạy dỗ, cũng có thể phát ra tiếng kêu giống như “Mama”.
Nhân loại có thể nuôi dưỡng động vật làm sủng vật, vì sao động vật không thể nuôi dưỡng nhân loại làm sủng vật? Vượn người Thái Sơn từ đâu mà có? Sói con, lợn con, gấu con . . . . các loại động vật hoang dã nhỏ làm sao để tồn tại? Không phải đều do mẫu tính của động vật tác động sao?
Khi con thú lông xù khỏe mạnh mang theo mùi máu tanh nằm sát gần nàng, tay chân lạnh như băng của La Chu không kìm chế được, nàng lặng lẽ rơi lệ, dũng cảm hướng về phía bộ lông dày để tìm kiếm ấm áp. Nàng cảm thấy việc này còn thê thảm hơn so với việc trở thành ngao nô, không biết nàng có nên nói ra phỏng đoán vớ vẩn này với Cách Tang Trác Mã hay không.
Nàng quay đầu nhìn về phía người con gái đang mê man, hoàn toàn không biết gì cả kia, trong lòng nhủ thầm: Trác Mã, xem như ta có lỗi với ngươi vậy.
Nàng đã ăn hết một khối bánh mì lạnh cứng đến muốn gãy răng, lại thêm một khối mềm ấm dính đầy nước miếng ngao. Dưới sức mạnh ý chí vô cùng to lớn, cơn co rút ghê tởm nơi cổ họng cùng sự co thắt của dạ dày cũng tuyên bố chấm dứt, chỉ là trong bụng nàng thật sự không thoải mái, giống như có mấy con ký sinh trùng đang ngọ nguậy, lại giống như hàng trăm hàng ngàn con vi khuẩn chó dại đang sinh sôi, thật sự là một cảm giác rối loạn vô cùng khủng bố.
Có phải không lâu nữa dạ dày của nàng sẽ bắt đầu hư thối? Dịch thối rữa sẽ chảy xuôi khắp lục phủ ngũ tạng, khiến cơ thể nàng hao mòn từ trong ra ngoài? Hoặc là một ngày nào đó, nàng cũng sẽ bắt đầu sợ nước, rồi há mồm cắn loạn giống chó dại?
Con mẹ nó, xuyên không đúng là một việc vừa hại não vừa vô cùng mạo hiểm, mà vận số của nàng lại quá thấp. Nếu trước khi xuyên qua nàng đi thăm lăng mộ của Võ Tắc Thiên ở Tây An, phỏng chừng nàng có thể xuyên đến nhà Chu hưng thịnh. Tại trung nguyên dưới thời cai trị của Võ Tắc Thiên, tuy nàng không dám nói có thể trở thành Thượng Quan Uyển Nhi thứ hai nhưng ít nhất cũng không phải lưu lạc tới mức trở thành nô lệ cho chó ngao. Chẳng lẽ vì trong cơ thể nàng có một phần tư dòng máu Tạng nên vận mệnh mới bi đát như vậy, xuyên qua tới địa điểm nào, tất cả đều đã được định trước?
Tiểu thuyết trên internet thì mười người xuyên không có đến chín đều là hồn xuyên, còn một người thì xuyên đến xã hội nhân thú. Trước kia nàng cảm thấy, nếu là xuyên không thì xuyên linh hồn hay xuyên cả thân thể cũng không có gì khác biệt. Trải qua hơn nửa năm va chạm thực tiễn, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, nhận ra hai việc đó khác biệt biết bao.
Đầu tiên, khác biệt lớn nhất chính là địa điểm, ở xã hội nhân thú, cho dù giới tính là nam hay nữ, chỉ cần nàng là con người, vậy thì nàng chính là báu vật đối với các thú nhân kia. Còn nếu xuyên tới xã hội loài người, nhất là loại xã hội cổ đại còn tồn tại chế độ nô lệ, nàng còn vô dụng hơn so với cỏ dại ven đường.
Tiếp theo là xuyên linh hồn và xuyên thể xác thì khác biệt còn lớn hơn nữa:
Xuyên hồn, nàng có thể có được gia đình và người thân một lần nữa; xuyên thân, từ đầu đến cuối đều là một người tứ cố vô thân.
Xuyên hồn, nàng có thể từ trẻ con hoặc trẻ sơ sinh lớn lên, rất có động lực cố gắng để bắt đầu cuộc sống thứ hai; xuyên thân, cơ thể đã được định hình, không có khả năng sống đến già để bồi dưỡng khả năng mới, về cơ bản chỉ có thể nói là số quá đen.
Xuyên hồn, nàng có thể xuyên vào hoàng hậu, phi tần, công chúa hòa thân, quý nữ nhà giàu, tiểu thư có tiền, hiệp nữ võ lâm, con gái rượu, bà chủ gia đình, danh kỹ thanh lâu, nha hoàn thông phòng, tiểu thiếp yếu đuối, hay cô vợ ngốc bị chồng bỏ rơi, quân kĩ bi thảm, nữ nô đê tiện hoặc những thân phận khác từ thấp đến cao, tùy thuộc vào vận may, tiền đồ vô cùng rộng mở; xuyên thân, nàng là kẻ kì quặc xuyên thời không tứ cố vô thân, không có chút lựa chọn nào cho thân phận mới, lại chả hay ho gì bị đóng ấn nô rồi trở thành ngao nô.
Xuyên hồn, nàng sẽ có thời gian, thể xác mới, có tiền tài, có đất vườn, có núi rừng, ăn nên làm gia, xoay mình làm chủ cuộc sống; xuyên thân, nàng chính là một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng, là tầng lớp dưới đáy xã hội.
Xuyên hồn, nàng có thể xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan họa thủy, cho dù thành heo béo cũng có hi vọng giảm cân thành mỹ nữ; mà xuyên thân, vẫn là ánh mắt ấy, cái mũi cái miệng ấy, dáng người như cũ, nếu muốn dùng sắc đẹp thay đổi vận mệnh thật sự là vô vọng rồi.
Tổng hợp lại tất cả, nếu đem so với nhau, xuyên hồn không biết ưu việt hơn gấp bao nhiêu lần so với xuyên thân. Khó trách tuy muốn xuyên hồn thì con người ta phải chết một lần, có thể biến hình lại đổi tính, nhưng nó vẫn là dạng xuyên không chủ yếu, là vua của các thể loại xuyên không. (Kui: tâm đắc, tâm đắc a!)
Kẻ khốn kiếp nào dám nói vận mệnh của bản thân là do tự mình quyết định, không phải do trời? Thử đem hắn tới nơi này thử xem! Hoàn toàn không có quyền lực, không tài năng, không dung mạo, có thể bị giết bất cứ lúc nào, còn nói tự nắm trong tay vận mệnh cái con khỉ mốc! Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ tới phải làm mưa làm gió, lưu danh sử sách. Nàng chỉ muốn tìm một nam nhân, tìm một nơi thật đẹp sống ấm áp qua ngày, nguyện vọng này bình thường biết bao, chân chất biết bao, nhưng ông trời kia lại không cho nàng được toại nguyện. Nàng bất hạnh biến từ người tự do thành nữ nô đê tiện, hy vọng duy nhất là chạy trốn, phải liều mạng đâm chết chó ngao mới duy trì được sự sống; không muốn trở thành công cụ lai giống thì phải che dấu ưu điểm da trắng bên ngoài. Nếu nàng muốn sống chỉ có cách không ngừng tỏ ra khuất phục trước thế lực cầm thú, coi chính mình không còn là người, chịu đựng các loại lăng nhục, thống khổ và sợ hãi. Dưới điều kiện ác liệt như vậy, nàng thật sự không biết làm thế nào mới có thể nắm được vận mệnh trong tay, càng không biết phải làm sao mới có thể giống như trong tiểu thuyết, xoay mình từ nô lệ lên thành tướng quân. (Cat: Muốn được chắc chị phải kiếm giày thủy tinh giống lọ lem :v)
La Chu mím môi, thở dài một tiếng trong lòng, cố gắng xua đi những ý nghĩ tán loạn trong đầu. Nàng kéo Cách Tang Trác Mã đang ngất xỉu tới bên người, để nàng ấy gối trên đùi mình. Nàng chậm rãi xoa nhẹ gương mặt trắng bệch của nàng ấy, ngẩn ngơ nhìn đám dã thú đang dùng bữa trước mặt.
Ngân Nghê và hai con báo tuyết, mỗi con ăn riêng một cái chậu ăn, các con ngao khác thì cứ ba con chung một chậu. Trong các chậu ăn đều là thịt tươi máu chảy đầm đìa, phần thịt trong chậu ăn của Ngân Nghê và báo tuyết là phần tươi ngon nhất. Bánh mì cũng chỉ xuất hiện trong chậu ăn của Ngân Nghê, có lẽ là chuẩn bị cho riêng hai ngao nô là nàng và Cách Tang Trác Mã. Với lại, các nàng là ngao nô hèn mọn, ngay cả phòng ở đều không có, làm gì có chuyện có bát ăn riêng? Đương nhiên là ăn cùng một chậu với ngao rồi.
Lời nói lúc trước của Liệt Thích Già Thát Tu cũng không phải là vũ nhục, hắn chỉ nói sự thật mà thôi. Hắn cũng không nói sai, đồ ăn của Ngân Nghê quả là tốt nhất, nếu mỗi bữa nàng có thể ăn lén được hai khối thịt, tuyệt đối có thể cung cấp đủ nhu cầu protein cho cơ thể. Nhưng nếu như vẫn chỉ là nếu như, người Cổ Cách có thói quen ăn thịt sống, nàng có ăn nửa đời cũng không thể nào quen được a! Trước đây khi nàng ăn đồ Tây, thịt bò cũng phải làm chín toàn bộ.
Nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn đưa tay nhặt miếng thịt bò rơi trên đất, lau khô đi rồi bỏ vào túi. Người Nhật Bản ăn thịt cá sống, người phương Tây ăn cả tảng thịt bò một nửa vẫn còn dính tơ máu, người Cổ Cách ăn thịt tươi, ai cũng đều có hàm răng và thân thể vô cùng khỏe mạnh, nàng . . . . . cũng có thể. Không tính đến việc rối loạn dinh dưỡng, không quen tập dần cũng thành quen. Nàng sẽ học theo người Cổ Cách, phơi thịt tươi tái đi rồi ăn, mùi tanh có lẽ giảm đi không ít. Nàng ngó Cách Tang Trác Mã một cái, lại nhìn Ngân Nghê đang ăn uống rất vui vẻ, lặng lẽ dùng tay phải thò vào trong chậu thức ăn.
Mới vừa đụng đến một miếng thịt, cả bàn tay nàng đã nằm trong miệng ngao. Răng nanh sắc nhọn dính máu của nó nhẹ nhàng di động qua mu bàn tay nàng, ánh mắt màu xanh thâm thúy nhìn lên mặt nàng, một tiếng gầm gừ nho nhỏ toát ra từ trong cổ họng.
So với chó thường, chó ngao càng có tính bảo vệ đồ ăn. Chó ngao không được dạy dỗ tốt, cho dù là nuôi từ nhỏ cũng có thể nổi điên cắn chủ, ở xã hội hiện đại cũng có không ít trường hợp ác khuyển cắn chủ nhân. Huống chi trước mặt nàng lại là dã ngao ăn thịt người, chỉ sợ cho tới bây giờ cũng không có sinh vật nào dám thò tay vào đồ ăn của nó trong lúc nó còn đang ăn. Theo như nàng quan sát, tuy hai con báo tuyết bên cạnh nổi tiếng là loài thú sát thủ cực kỳ lãnh khốc, nhưng dù sao cũng được nhân loại thuần dưỡng từ nhỏ, dã tính không nhiều, cho nên khi đối mặt với con dã ngao màu bạc này vẫn sẽ sợ hãi, nhường nhịn nó ba phần.
Bàn tay phải của nàng bị ngậm trong miệng ngao nháy mắt căng cứng lại như đá tảng. La Chu thật sự là sợ hãi tới cực điểm, chỉ hận không thể tự tát mình một cái, nàng là bị chạm óc rồi mới có thể hâm đến độ thò tay vào trong chậu ăn của ngao.
“Đói. . . . . . Ta sợ đói. . . . . .”
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nàng lắp bắp nói. Nàng dùng tay trái vỗ vỗ mặt Cách Tang Trác Mã, sau đó vỗ vào bụng mình, phó thác toàn bộ hi vọng vào trí lực của con ngao yêu quái này.
Lịch sử thay đổi, thế giới biến hóa khôn lường. Trong mắt của con ngao tên Ngân Nghê này xuất hiện một sắc thái giống như tự hỏi, nó dần thu hồi dã tính, nhả tay nàng ra, tiếp tục ăn thịt bò.
Đây . . . . . .đây là cho phép nàng lấy thức ăn của nó? La Chu cắn môi, cố lấy dũng khí, tay phải cầm miếng thịt bò quơ quơ trước miệng ngao một lúc. Con ngao không để ý đến nàng, cũng không cắn nàng, lúc này nàng mới dám rụt tay về.
Nàng giấu thịt bò vào trong túi, đồng thời cũng thở ra một hơi dài, lúc này toàn thân từ trong ra ngoài bỗng nhiên thật lạnh. Không biết bây giờ là giờ nào rồi, sắc trời cũng đã nhập nhoạng, mây khói đã che khuất mặt trời, gió lạnh thổi qua, xen lẫn bụi tuyết thật nhỏ, lạnh đến cắt da cắt thịt, tứ chi tê dại.
Nàng lẳng lặng chờ đám dã thú dùng bữa xong, ước chừng có khoảng bảy tám đầu ngao được binh sĩ dắt đi tuần tra Vương cung. Hai con báo tuyết đi vào tẩm cung Cổ Cách Vương, thân là sủng vật, chúng nó được phép nghỉ ngơi bên cạnh giường của Vương, có thể nói là được sủng đến cực điểm.
Ngân Nghê là ngao, bình thường nó cũng không có đặc quyền gì đáng nói. La Chu cõng Cách Tang Trác Mã, nhắm mắt theo đuôi nó và tám con ngao khác quay trở về ngao phòng.
Ánh sáng bên ngoài không mấy chói lọi khiến cho ngao phòng gần như tối đen. Tám con ngao vào phòng rồi thì tự tìm vị trí nghỉ ngơi. Trước tiên nàng đặt Cách Tang Trác Mã ở một góc khuất gió trong ngao phòng, kéo da trâu trải dưới cỏ khô đắp lên người nàng ấy, sau đó lại đắp chồng lên một mảnh chăn. Cũng may đang là mùa đông, không phải thời điểm thay lông của ngao, bằng không chỉ trong một ngày, toàn thân nàng sẽ dính đầy lông chó. Tiếp theo, nàng lấy ra hai khối thịt bò giấu trong túi áo, hong ở trên cửa sổ. Làm xong hết tất cả, nàng ngồi dưới đất, dựa người vào vách tường, chỉ cảm thấy từ thân đến tâm đều vô cùng mệt mỏi.
Nàng nâng mắt, nhìn thấy Ngân Nghê vẫn đứng im bên cạnh quan sát nàng, nàng khẽ nhếch khóe miệng cười cười. Ngao nô, nàng là nô lệ do đầu ngao này lựa chọn để hầu hạ nó. Thật con mẹ nó điên hết cả rồi, người lại cư nhiên trở thành nô lệ cho súc vật, trước kia cho dù nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình sẽ gặp phải kết cục này.
Nàng nhắm mắt lại, nằm thẳng người trên tấm da trâu. Kỳ thật cả người nàng đều lạnh thấu xương, không thể nào ngủ nổi, chỉ có thể trơ mắt đối mặt với sự thật vừa đáng buồn vừa đáng sợ này. Cái nàng cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, tranh thủ hồi phục thể lực để ngày mai tiếp tục với ý chí Tiểu Cường mạnh mẽ, nghênh đón cuộc sống ngao nô đen tối bi thảm.
Hơi thở ấm áp ẩm ướt mang theo chút mùi tanh phun ở trên mặt nàng, thỉnh thoảng lại có chất nhầy mang theo độ nóng rơi xuống. Một cái lưỡi dài thô to nhẹ nhàng liếm qua lại trên mặt nàng, liếm đi vết máu của thịt trâu trên mặt nàng.
Rất nhiều động vật trong lúc thân thiết đều dùng đầu lưỡi liếm đối phương, chó cũng thường dùng nước miếng rửa mặt. Nhưng vì sao nàng lại thấy đây không phải là lấy lòng hay tỏ ra thân thiết, mà là một loại ban ơn sủng ái? Giống như. . . . . . giống như nàng là sủng vật của nó?! La Chu lại liên tưởng đến biểu hiện của một đám dã thú ngày hôm nay, đôi mắt bỗng trợn to trong bóng tối.
Nghe nói, động vật có vú có trí lực cao hơn so với các động vật khác.
Nghe nói, loài chó thông minh nhất trải qua huấn luyện có thể đạt được trí lực ngang với đứa trẻ năm tuổi.
Nghe nói, chó nuôi trong nhà sau khi trải qua dạy dỗ, cũng có thể phát ra tiếng kêu giống như “Mama”.
Nhân loại có thể nuôi dưỡng động vật làm sủng vật, vì sao động vật không thể nuôi dưỡng nhân loại làm sủng vật? Vượn người Thái Sơn từ đâu mà có? Sói con, lợn con, gấu con . . . . các loại động vật hoang dã nhỏ làm sao để tồn tại? Không phải đều do mẫu tính của động vật tác động sao?
Khi con thú lông xù khỏe mạnh mang theo mùi máu tanh nằm sát gần nàng, tay chân lạnh như băng của La Chu không kìm chế được, nàng lặng lẽ rơi lệ, dũng cảm hướng về phía bộ lông dày để tìm kiếm ấm áp. Nàng cảm thấy việc này còn thê thảm hơn so với việc trở thành ngao nô, không biết nàng có nên nói ra phỏng đoán vớ vẩn này với Cách Tang Trác Mã hay không.
Nàng quay đầu nhìn về phía người con gái đang mê man, hoàn toàn không biết gì cả kia, trong lòng nhủ thầm: Trác Mã, xem như ta có lỗi với ngươi vậy.
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu