Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 142: Pháp vương chữa thương (một)
Bạch Mã Đan Tăng mới vừa trở lại mật điện, dặn dò tăng nhân hầu hạ bên người đem tế phẩm còn mới mang lên bàn thờ, cửa điện khép hờ đã bị đẩy ra. Thay bằng đó là một cơn gió cuốn vào, tiếp theo là tiếng thịch va chạm với mặt đất nặng nề mà quỳ gối trên mặt đất.
hắn ngước mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi ôn hòa nói hai tăng nhân hầu hạ bên người: “Các ngươi trước lui xuống, ở bên ngoài điện chờ Vương qua.”
Hai gã tăng nhân bình tĩnh như nước, tay tạo thành chữ thập khom lưng hành lễ, cung kính mà nghe lời lặng yên dạ một tiếng rời khỏi mật điện, cũng thuận tay đem cửa điện đóng lại.
Bên trong điện tối tăm từng lớp khói mỏng bay quanh quẩn, mười ba ngọn nến lay động nhảy lên. Bên trên để đầu người trong chén, các đoạn tay chân, ngũ tạng, các tế phẩm chờ được đặt đến vị trí của nó ở dưới ánh đèn lập lờ lúc sáng lúc tối, tỏa ra mùi tanh dày đặc khắp nơi. Chính giữa mật điện cung phụng năm tướng Phật bảo bằng bạc khuôn mặt trang nghiêm, tràn ngập thần bí đoan trang cùng từ bi nhân ái.
“Thích Già Thát Tu, nói đi.” Bạch Mã Đan Tăng ngồi xếp bằng, đôi tay đặt trên đầu gối, sắc mặt hòa ái, mắt phượng ôn nhu.
“Pháp vương, khẩn cầu ngài cứu … cứu nàng.”
Thích Già Thát Tu đầu gối lê đến gần mấy bước, đem nữ nô trong lòng ngực nhẹ nhàng đặt ở trên tòa sen, đôi tay lập tức giơ lên trên ngang trán, đoan chính cung kính mà dập đầu cầu xin Bạch Mã Đan Tăng.
“Thích Già Thát Tu, ngươi thật là cái đồ vô dụng.” Mắt phượng Bạch Mã Đan Tăng như cũ ôn nhu, biểu tình vẫn như cũ hòa ái, chỉ là miệng lưỡi lại mang theo một ý trào phúng.
Thân thể Thích Già Thát Tu cứng đờ, cúi đầu càng sâu nói: “Là thất trách của đệ tử, thỉnh Pháp vương trách phạt.”
Bạch Mã Đan Tăng không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nhướng mày, nhấc chân bước khỏi tòa sen, khom lưng bế lên nữ nô trên mặt đất rồi tiến vào căn phòng sâu nhất bí ẩn nhất của mật điện. “Phạt ngươi tại đây quỳ chờ Vương, hắn tới liền đem hắn đưa vào bên trong.”
“Dạ.” Thích Già Thát Tu đáp lời.
Chờ nghe được hai tiếng kẽo kẹt cùng động tĩnh phía trước ngừng hẳn, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn cung điện bên trái vách tường cung phụng mấy trăm tượng Phật cao ba tấc, trong mắt nôn nóng cùng lo lắng cuối cùng cũng tan đi. Chỉ cần Pháp vương đáp ứng cứu trị thì cho dù là bước một chân vào địa ngục, Diêm La cũng phải tha người. Vương của ta là người nhất thời sơ sẩy, mới có thể đem heo nhỏ đẩy đến bên người Pháp vương.
########### ############# ############## Đường phân tuyến nhiều tượng phật nhìn anh đẹp zai quỳ dưới đất J
Căn phòng bí mật trong điện thật ra là mấy cái tầng hầm ngầm nối liền mà thành, không gian cũng không nhỏ hẹp. Bởi vì khắp nơi đều sắp xếp các lỗ thông gió thoát khí, cho nên bên trong không khí mộtchút cũng không dồn nén. Nét vẽ màu họa cứng rắn trên vách treo của ngọn đèn bơ hình hoa sen được đúc bằng vàng ròng, ánh sáng bên trong thế nhưng so với mật điện bên trong còn muốn sáng hơn.
Bạch Mã Đan Tăng ôm La Chu đi vào một gian phòng ở. Ở giữa phòng có cái giường dài hơn hai mét, cao một thước, chỉ nửa thước bên cạnh căn phòng là tới một cái ao. Đáy ao cùng bờ ao hoàn toàn dùng ngọc thạch Côn Luân màu trắng noãn ốp lên, trong ao đựng đầy nước lục sắc không gợn chút sóng.
hắn trước đem La Chu đặt ở bên cạnh ao, hắn lấy trên giá mấy cái bình lọ lớn từ phòng ở bên trái. Mở ra bình, đem bên trong bột phấn nâu đổ hết vào trong ao, dùng một pháp trượng được chế thành từ xương ống chân người ở bên trong ao quấy qua quấy lại. Chỉ chốc lát sau, trong ao chính là tản ra mùi tanh của thuốc dược loãng màu nâu.
Tiếp theo hắn cởi bỏ quần áo trên người La Chu, ánh mắt dừng đến dấu nô Mục Xích Vương bên phải đầu vai một lát, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt không có cảm tình, động tác mềm nhẹ mà đem nàng để vào trong ao.
Mặt nước không chịu được trọng lượng cơ thể của La Chu nên nhanh chóng đem cả người nàng mạnh mẽ vây quanh.
hắn lại lấy từ một cái bình nhỏ xanh biếc ra mấy viên thuốc màu đỏ, mở ra miệng La Chu, đem mấy viên thuốc đều nhét vào. Cuối cùng đặt thêm cục đá lót ở sau gáy nàng, làm cả khuôn mặt nàng cũng chìm dưới mặt nước của ao, chỉ thật cẩn thận mà lộ ra lỗ mũi để hô hấp.
hắn tùy ý ngồi xếp bằng ở bên cạnh ao, nhìn nước trong ao cùng thuốc dược dần dần nuốt trọn lấy thân thể nữ nhân, bên môi cười như không cười, ý cười lặng yên mà gia tăng. Mắt phượng lẳng lặng khép lại, hai tay trước người kết ấn, chậm rãi nhập định.
không biết từ khi nào, bên cạnh ao có thểm một nam nhân đứng một người quỳ. Nam nhân có dáng đứng dị thường cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh giống như núi cao khí thế nguy nga bất phàm. Chỉ là khuôn mặt anh tuấn lại khắc sâu sắc bén cùng sát khí lạnh thấu xương vô cùng đáng sợ, nhìn thôi cũng đã thấy sợ chỉ muốn né xa ba thước.
hắn lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào vật thể trong ao nâu. Sống hai mươi ba năm, cuối cùng hắn mới thích một nữ nhân nhưng nữ nhân này vẫn có ý nghĩ trốn thoát đi. hắn bất quá muốn thử nàng mộtchút, nàng liền đầu óc ngu muội mà mượn cơ hội đó chạy trốn. Trong nháy mắt nghe nàng bị kẻ ám sát làm trọng thượng đến chết ngất, hắn trong lòng trừ bỏ có cảm giác lăng trì đau đớn ra, còn càng là cảm giác phẫn nộ muốn xé rách mọi thứ.
Nàng chỉ là một cái nữ nô đê tiện, dám không lưu tình chút nào mà đem mọi sự sủng ái cùng dung túng của hắn đối với nàng đạp xuống dưới chân, ném ra đằng sau đầu. Giờ phút này, nàng lại lẳng lặng mà nằm ở trong đống thuốc dược, đôi mắt nhắm chặt giống như đang khinh miệt hắn uổng phí tâm tư cùng một bên tình nguyện. Đôi tay bên người bất tri bất giác mà nắm chặt thành quyền, xương ngón tay vang lên cách cách, con mắt lạnh lẽo tựa vạn năm băng tuyết không tan.
“Vương, heo bị kẻ ám sát bắt đi, là hạ thần thất trách, thỉnh Vương trách phạt.” Thích Già Thát Tu nhìn đến Vương nắm chặt tay, trong lòng khẽ run lên, vội vàng một lần nữa thỉnh tội.
Tán bố Trác Đốn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi buông ra đôi tay, y âm trầm nói: “Ngươi đương nhiên là có tội khó thoát, nhưng heo có phải hay không bị kẻ ám sát bắt đi, ngươi trong lòng đều hiểu rõ, đừng có tính kế giúp nàng thoát tội.”
“Nô lệ chạy trốn bị bắt lại sẽ phải chịu hình phạt quất roi, hay Vương là muốn chém đứt hai chân của nữ nô này?” Bạch Mã Đan Tăng mở mắt ra, nhìn chăm chú vào thứ trong ao nâu, ôn tồn hỏi.
Tán bố Trác Đốn không nói, ánh mắt trầm trầm mà nhìn chằm chằm nữ nô một hồi lâu, mới dời ánh mắt chuyển hướng Bạch Mã Đan Tăng ngồi xếp bằng bên cạnh ao.
“Lúc nào mới chữa trị xong ngũ tạng và nối xương thành công?”
“Vẫn luôn thoa thuốc ngoài da bí dược do ta điều chế” Bạch Mã Đan Tăng trầm ngâm một lát tính toán, “Mười ngày sau, ngũ tạng cơ bản có thể chữa trị khỏi. Mười lăm ngày sau, xương cốt có thể miễn cưỡng liền lại.” hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Nếu Vương bỏ được đem nàng để ở nơi này dưỡng thương, ta sẽ sử dụng hồn mắt tới trị liệu phụ trợ, không đến một tháng tiểu nữ nô này có thể tung tăng nhảy nhót.”
“Pháp vương muốn nàng?” Tán Bố Trác Đốn khẳng định hỏi.
“Vương nên nhớ rõ ta từng đối với người yêu cầu qua nếu xuất hiện một người có thể nhìn trộm hồn mắt.” Bạch Mã Đan Tăng thong thả ung dung mà lần tràng hạt, “Lúc ấy Vương đã đáp ứng ta. Trước mắt đây là người có thể nhìn trộm hồn mắt, không biết Vương có hay không nên thực hiện lời hứa hẹn?”
Mắt ưng bỗng dưng nhíu lại, toát ra ự uy nghiêm sắc bén, cánh môi đầy đặn nhiễm một tầng sát ý: “Nàng là nô lệ của ta.”
“Trở thành tế phẩm dâng lên, nàng liền không phải là nô lệ của Vương mà là *liên nữ song tu cùng Liên hoa Pháp vương.” Bạch Mã Đan Tăng đối với Tán Bố Trác Đốn nở nụ cười ôn hòa từ ái. Đứng dậy đi đến cái giá, từ phía trên lấy ra một cái bình lớn, đem thuốc bột màu đỏ sậm bên trong đều đổ hết vào trong ao, xong hắn ngồi xổm nhặt lên pháp trượng bằng xương rồi dựa vào bên cạnh ao tiếp tục quấy nước.
* liên nữ = là nữ nhân được chọn để giao hợp cùng với tăng nhân
Trong phòng nhất thời vắng lặng không tiếng động, chỉ có chút âm thanh nhỏ của nước trong ao bị quấy loạn. “Đương nhiên, mặc dù nàng đã thành liên nữ, Vương cũng có thể tùy thời đem nàng đùa bỡn, chỉ cần vào những thời gian cố định thì đưa nàng đến chùa cùng ta song tu là được.” Chỉ chốc lát sau, Bạch Mã Đan Tăng lại nhàn nhạt mà đánh vỡ sự yên tĩnh, “hiện tại nàng như cũ vẫn là nữ nô của Vương, có hay không chém đứt chân của nô lệ bỏ trốn, ta không có quyền can thiệp.”
Trong ao dược màu nâu dần dần nhiễm màu đỏ sậm nhàn nhạt, Tán Bố Trác Đốn híp mắt nhìn một hồi lâu, mới lại lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì không thể buông tha cho nàng?”
Bạch Mã Đan Tăng bỏ xuống pháp trượng, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ ôn hòa nói, “Vương, ta không vội muốn nàng, ngươi có đủ thời gian để suy nghĩ, ta lại ở chỗ này chờ quyết định cuối cùng của ngươi.” Mắt phượng ôn từ đột nhiên xuất hiện vài ánh bỡn cợt, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tán Bố Trác Đốn, tiến đến bên tai nhẹ giọng, “Tán Bố Trác Đốn, từ nhỏ đến lớn ta vì ngươi thỏa mãn vô số nguyện vọng, lúc này đây có phải hay không nên đến lượt ngươi tới hồi báo ta a.”
hắn lui ra sau một bước, tay tạo thành chữ thập nhẹ nhàng khom lưng thi lễ xong liền từng bước thanh thoát đi ra khỏi căn phòng.
Tán bố Trác Đốn trầm mặc hồi lâu, biểu tình trên mặt hắn đình trệ chỉ độc sự lạnh lẽo cuối cùng có mộttia buông lỏng, sau đó hờ hững phân phó Thích Già Thát Tu đang quỳ gối bên chân nói: “Mười ngày sau, ngươi mang heo nhỏ hồi hoàng cung dưỡng thương.”
“Dạ.”
Thích Già Thát Tu không dự đoán được Pháp vương sẽ hiển nhiên hướng Vương nói thẳng tâm tư của mình như vậy khiến hắn vừa kinh ngạc vừa vô cùng cuống quít trầm giọng đáp.
Chỉ mong Vương sẽ không giận chó đánh mèo heo nhỏ a, thật sự sẽ đem hai chân của nàng chặt đisao!?
hắn ngước mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi ôn hòa nói hai tăng nhân hầu hạ bên người: “Các ngươi trước lui xuống, ở bên ngoài điện chờ Vương qua.”
Hai gã tăng nhân bình tĩnh như nước, tay tạo thành chữ thập khom lưng hành lễ, cung kính mà nghe lời lặng yên dạ một tiếng rời khỏi mật điện, cũng thuận tay đem cửa điện đóng lại.
Bên trong điện tối tăm từng lớp khói mỏng bay quanh quẩn, mười ba ngọn nến lay động nhảy lên. Bên trên để đầu người trong chén, các đoạn tay chân, ngũ tạng, các tế phẩm chờ được đặt đến vị trí của nó ở dưới ánh đèn lập lờ lúc sáng lúc tối, tỏa ra mùi tanh dày đặc khắp nơi. Chính giữa mật điện cung phụng năm tướng Phật bảo bằng bạc khuôn mặt trang nghiêm, tràn ngập thần bí đoan trang cùng từ bi nhân ái.
“Thích Già Thát Tu, nói đi.” Bạch Mã Đan Tăng ngồi xếp bằng, đôi tay đặt trên đầu gối, sắc mặt hòa ái, mắt phượng ôn nhu.
“Pháp vương, khẩn cầu ngài cứu … cứu nàng.”
Thích Già Thát Tu đầu gối lê đến gần mấy bước, đem nữ nô trong lòng ngực nhẹ nhàng đặt ở trên tòa sen, đôi tay lập tức giơ lên trên ngang trán, đoan chính cung kính mà dập đầu cầu xin Bạch Mã Đan Tăng.
“Thích Già Thát Tu, ngươi thật là cái đồ vô dụng.” Mắt phượng Bạch Mã Đan Tăng như cũ ôn nhu, biểu tình vẫn như cũ hòa ái, chỉ là miệng lưỡi lại mang theo một ý trào phúng.
Thân thể Thích Già Thát Tu cứng đờ, cúi đầu càng sâu nói: “Là thất trách của đệ tử, thỉnh Pháp vương trách phạt.”
Bạch Mã Đan Tăng không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nhướng mày, nhấc chân bước khỏi tòa sen, khom lưng bế lên nữ nô trên mặt đất rồi tiến vào căn phòng sâu nhất bí ẩn nhất của mật điện. “Phạt ngươi tại đây quỳ chờ Vương, hắn tới liền đem hắn đưa vào bên trong.”
“Dạ.” Thích Già Thát Tu đáp lời.
Chờ nghe được hai tiếng kẽo kẹt cùng động tĩnh phía trước ngừng hẳn, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn cung điện bên trái vách tường cung phụng mấy trăm tượng Phật cao ba tấc, trong mắt nôn nóng cùng lo lắng cuối cùng cũng tan đi. Chỉ cần Pháp vương đáp ứng cứu trị thì cho dù là bước một chân vào địa ngục, Diêm La cũng phải tha người. Vương của ta là người nhất thời sơ sẩy, mới có thể đem heo nhỏ đẩy đến bên người Pháp vương.
########### ############# ############## Đường phân tuyến nhiều tượng phật nhìn anh đẹp zai quỳ dưới đất J
Căn phòng bí mật trong điện thật ra là mấy cái tầng hầm ngầm nối liền mà thành, không gian cũng không nhỏ hẹp. Bởi vì khắp nơi đều sắp xếp các lỗ thông gió thoát khí, cho nên bên trong không khí mộtchút cũng không dồn nén. Nét vẽ màu họa cứng rắn trên vách treo của ngọn đèn bơ hình hoa sen được đúc bằng vàng ròng, ánh sáng bên trong thế nhưng so với mật điện bên trong còn muốn sáng hơn.
Bạch Mã Đan Tăng ôm La Chu đi vào một gian phòng ở. Ở giữa phòng có cái giường dài hơn hai mét, cao một thước, chỉ nửa thước bên cạnh căn phòng là tới một cái ao. Đáy ao cùng bờ ao hoàn toàn dùng ngọc thạch Côn Luân màu trắng noãn ốp lên, trong ao đựng đầy nước lục sắc không gợn chút sóng.
hắn trước đem La Chu đặt ở bên cạnh ao, hắn lấy trên giá mấy cái bình lọ lớn từ phòng ở bên trái. Mở ra bình, đem bên trong bột phấn nâu đổ hết vào trong ao, dùng một pháp trượng được chế thành từ xương ống chân người ở bên trong ao quấy qua quấy lại. Chỉ chốc lát sau, trong ao chính là tản ra mùi tanh của thuốc dược loãng màu nâu.
Tiếp theo hắn cởi bỏ quần áo trên người La Chu, ánh mắt dừng đến dấu nô Mục Xích Vương bên phải đầu vai một lát, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt không có cảm tình, động tác mềm nhẹ mà đem nàng để vào trong ao.
Mặt nước không chịu được trọng lượng cơ thể của La Chu nên nhanh chóng đem cả người nàng mạnh mẽ vây quanh.
hắn lại lấy từ một cái bình nhỏ xanh biếc ra mấy viên thuốc màu đỏ, mở ra miệng La Chu, đem mấy viên thuốc đều nhét vào. Cuối cùng đặt thêm cục đá lót ở sau gáy nàng, làm cả khuôn mặt nàng cũng chìm dưới mặt nước của ao, chỉ thật cẩn thận mà lộ ra lỗ mũi để hô hấp.
hắn tùy ý ngồi xếp bằng ở bên cạnh ao, nhìn nước trong ao cùng thuốc dược dần dần nuốt trọn lấy thân thể nữ nhân, bên môi cười như không cười, ý cười lặng yên mà gia tăng. Mắt phượng lẳng lặng khép lại, hai tay trước người kết ấn, chậm rãi nhập định.
không biết từ khi nào, bên cạnh ao có thểm một nam nhân đứng một người quỳ. Nam nhân có dáng đứng dị thường cao lớn nhanh nhẹn dũng mãnh giống như núi cao khí thế nguy nga bất phàm. Chỉ là khuôn mặt anh tuấn lại khắc sâu sắc bén cùng sát khí lạnh thấu xương vô cùng đáng sợ, nhìn thôi cũng đã thấy sợ chỉ muốn né xa ba thước.
hắn lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào vật thể trong ao nâu. Sống hai mươi ba năm, cuối cùng hắn mới thích một nữ nhân nhưng nữ nhân này vẫn có ý nghĩ trốn thoát đi. hắn bất quá muốn thử nàng mộtchút, nàng liền đầu óc ngu muội mà mượn cơ hội đó chạy trốn. Trong nháy mắt nghe nàng bị kẻ ám sát làm trọng thượng đến chết ngất, hắn trong lòng trừ bỏ có cảm giác lăng trì đau đớn ra, còn càng là cảm giác phẫn nộ muốn xé rách mọi thứ.
Nàng chỉ là một cái nữ nô đê tiện, dám không lưu tình chút nào mà đem mọi sự sủng ái cùng dung túng của hắn đối với nàng đạp xuống dưới chân, ném ra đằng sau đầu. Giờ phút này, nàng lại lẳng lặng mà nằm ở trong đống thuốc dược, đôi mắt nhắm chặt giống như đang khinh miệt hắn uổng phí tâm tư cùng một bên tình nguyện. Đôi tay bên người bất tri bất giác mà nắm chặt thành quyền, xương ngón tay vang lên cách cách, con mắt lạnh lẽo tựa vạn năm băng tuyết không tan.
“Vương, heo bị kẻ ám sát bắt đi, là hạ thần thất trách, thỉnh Vương trách phạt.” Thích Già Thát Tu nhìn đến Vương nắm chặt tay, trong lòng khẽ run lên, vội vàng một lần nữa thỉnh tội.
Tán bố Trác Đốn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi buông ra đôi tay, y âm trầm nói: “Ngươi đương nhiên là có tội khó thoát, nhưng heo có phải hay không bị kẻ ám sát bắt đi, ngươi trong lòng đều hiểu rõ, đừng có tính kế giúp nàng thoát tội.”
“Nô lệ chạy trốn bị bắt lại sẽ phải chịu hình phạt quất roi, hay Vương là muốn chém đứt hai chân của nữ nô này?” Bạch Mã Đan Tăng mở mắt ra, nhìn chăm chú vào thứ trong ao nâu, ôn tồn hỏi.
Tán bố Trác Đốn không nói, ánh mắt trầm trầm mà nhìn chằm chằm nữ nô một hồi lâu, mới dời ánh mắt chuyển hướng Bạch Mã Đan Tăng ngồi xếp bằng bên cạnh ao.
“Lúc nào mới chữa trị xong ngũ tạng và nối xương thành công?”
“Vẫn luôn thoa thuốc ngoài da bí dược do ta điều chế” Bạch Mã Đan Tăng trầm ngâm một lát tính toán, “Mười ngày sau, ngũ tạng cơ bản có thể chữa trị khỏi. Mười lăm ngày sau, xương cốt có thể miễn cưỡng liền lại.” hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Nếu Vương bỏ được đem nàng để ở nơi này dưỡng thương, ta sẽ sử dụng hồn mắt tới trị liệu phụ trợ, không đến một tháng tiểu nữ nô này có thể tung tăng nhảy nhót.”
“Pháp vương muốn nàng?” Tán Bố Trác Đốn khẳng định hỏi.
“Vương nên nhớ rõ ta từng đối với người yêu cầu qua nếu xuất hiện một người có thể nhìn trộm hồn mắt.” Bạch Mã Đan Tăng thong thả ung dung mà lần tràng hạt, “Lúc ấy Vương đã đáp ứng ta. Trước mắt đây là người có thể nhìn trộm hồn mắt, không biết Vương có hay không nên thực hiện lời hứa hẹn?”
Mắt ưng bỗng dưng nhíu lại, toát ra ự uy nghiêm sắc bén, cánh môi đầy đặn nhiễm một tầng sát ý: “Nàng là nô lệ của ta.”
“Trở thành tế phẩm dâng lên, nàng liền không phải là nô lệ của Vương mà là *liên nữ song tu cùng Liên hoa Pháp vương.” Bạch Mã Đan Tăng đối với Tán Bố Trác Đốn nở nụ cười ôn hòa từ ái. Đứng dậy đi đến cái giá, từ phía trên lấy ra một cái bình lớn, đem thuốc bột màu đỏ sậm bên trong đều đổ hết vào trong ao, xong hắn ngồi xổm nhặt lên pháp trượng bằng xương rồi dựa vào bên cạnh ao tiếp tục quấy nước.
* liên nữ = là nữ nhân được chọn để giao hợp cùng với tăng nhân
Trong phòng nhất thời vắng lặng không tiếng động, chỉ có chút âm thanh nhỏ của nước trong ao bị quấy loạn. “Đương nhiên, mặc dù nàng đã thành liên nữ, Vương cũng có thể tùy thời đem nàng đùa bỡn, chỉ cần vào những thời gian cố định thì đưa nàng đến chùa cùng ta song tu là được.” Chỉ chốc lát sau, Bạch Mã Đan Tăng lại nhàn nhạt mà đánh vỡ sự yên tĩnh, “hiện tại nàng như cũ vẫn là nữ nô của Vương, có hay không chém đứt chân của nô lệ bỏ trốn, ta không có quyền can thiệp.”
Trong ao dược màu nâu dần dần nhiễm màu đỏ sậm nhàn nhạt, Tán Bố Trác Đốn híp mắt nhìn một hồi lâu, mới lại lạnh lùng hỏi: “Vì cái gì không thể buông tha cho nàng?”
Bạch Mã Đan Tăng bỏ xuống pháp trượng, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ ôn hòa nói, “Vương, ta không vội muốn nàng, ngươi có đủ thời gian để suy nghĩ, ta lại ở chỗ này chờ quyết định cuối cùng của ngươi.” Mắt phượng ôn từ đột nhiên xuất hiện vài ánh bỡn cợt, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tán Bố Trác Đốn, tiến đến bên tai nhẹ giọng, “Tán Bố Trác Đốn, từ nhỏ đến lớn ta vì ngươi thỏa mãn vô số nguyện vọng, lúc này đây có phải hay không nên đến lượt ngươi tới hồi báo ta a.”
hắn lui ra sau một bước, tay tạo thành chữ thập nhẹ nhàng khom lưng thi lễ xong liền từng bước thanh thoát đi ra khỏi căn phòng.
Tán bố Trác Đốn trầm mặc hồi lâu, biểu tình trên mặt hắn đình trệ chỉ độc sự lạnh lẽo cuối cùng có mộttia buông lỏng, sau đó hờ hững phân phó Thích Già Thát Tu đang quỳ gối bên chân nói: “Mười ngày sau, ngươi mang heo nhỏ hồi hoàng cung dưỡng thương.”
“Dạ.”
Thích Già Thát Tu không dự đoán được Pháp vương sẽ hiển nhiên hướng Vương nói thẳng tâm tư của mình như vậy khiến hắn vừa kinh ngạc vừa vô cùng cuống quít trầm giọng đáp.
Chỉ mong Vương sẽ không giận chó đánh mèo heo nhỏ a, thật sự sẽ đem hai chân của nàng chặt đisao!?
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu