Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 121: Tâm động xốn xang (hai)
La Chu không dám cũng không muốn đối diện Cầm thú Vương, nàng kính cẩn rũ mắt xuống, nằm yên thật quy củ, tùy ý để cho hắn đánh giá. Tầm mắt của hắn tuần tra trên người nàng vẫn như trước mộtdạng hung ác nham hiểm lãnh khốc, sắc bén âm trầm, nhưng cẩn thận để ý dường như có chút khôngrõ, khó nói.
“Nhìn ta.” Thanh âm Cầm thú Vương nhẹ nhàng từ phía trên bay tới, âm thanh trầm thấp hung hậu mà lại lạnh lùng cứng rắn. Khi hắn không tức giận, tiếng nói cũng không nghe ra được cảm tình chỉ có chút ý cười nhạt khóe môi. Bất quá nếu có ai tưởng hắn cười thật thì là quá nhầm to, nó mang hàm xúc như bạn đang đứng sát vách núi tử vong đen ngòm không đáy vậy.
hắn là ông hoàng, nếu nàng ngỗ nghịch hắn chỉ có kết cục bị đánh gãy chân móc mắt cắt lưỡi, biến thành vật phẩm trang sức. Nàng là chịu đựng không nổi a.
Đối với việc Cầm thú Vương dùng huyết tinh cảnh cáo tối hôm qua, La Chu không dám quên chút nào, âm thầm hít sâu, củng cố tâm tình một chút chậm rãi nâng lên đôi mắt của mình, theo mệnh lệnh nhìn về phía Cầm thú Vương.
Đôi mắt đen nhánh long lanh mất đi ánh sáng trong suốt, nó mất đi sự xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu, cũng mất đi sự quyến luyến ỷ lại. Chúng nó giống nhau đắm chìm vào một tầng u tối mịt mờ, ảm đạm tĩnh mịch, không có chút giống nàng trước đó. Thứ sinh động duy nhất cả nàng là nỗi sợ hãi đang cố áp chế sâu bên trong con ngươi. Trước kia hắn thích nhất chính là tra tấn làm nhục nàng, xem nàng vì bị áp chế sợ hãi sẽ hoàn toàn hiện ra qua đôi mắt, sự thống khổ tuyệt vọng xoáy chặt trong đôi mắt La Chu.
Đôi mày kiếm đen đặc của Cầm thú Vương tà tà chậm rãi cong lên, cánh môi đỏ mọng như cánh hoa lại tạo thành đường cong sắc bén lãnh khốc, một đôi mắt sắc bén tuy rằng không thấy hắc ám khiến người khác không cảm thấy được hắn hờn giận. Nhưng mà sự hờn giận thật ra đang không ngừng tích lũy, từng bước từng bước có xu thế tăng mạnh.
thật kỳ quái nha, tối hôm qua hắn làm ra bộ dáng chẳng sợ khiến cổ họng nàng co rút một trận lại mộttrận ghê tởm, nàng cũng ghi nhớ giáo huấn trước đó mà chết nghẹn không nhổ ra. hắn muốn nàng sờ cậu nhỏ của hắn, nàng không sợ dùng tay sờ soạng đủ. hắn muốn nàng liếm, nàng anh dũng dùng lưỡi liếm. hắn ở trên người nàng cắn lại cắn, hết bóp lại sờ, nắn chỗ này xoa chỗ kia, nàng vứt luôn cái gì gọi là thiếu nữ thẹn thùng ra sau đầu, cắn răng chịu đựng mọi chà đạp đổi lấy một thân toàn vết bầm tím cùng dấu răng. Cho dù hiện tại nằm không động đậy thì toàn thân đều vừa đau vừa khó chịu. Là một nô lệ, nàng tự nhận không có ngỗ nghịch làm trái, hắn đối nàng rốt cuộc còn có chỗ nào không hài lòng đây? Đợi chút, chẳng lẽ là vừa rồi nàng có thể hiện tinh thần thoải mái khó có trước mặt hắn, hành vi vui đùa ầm ĩ cùng Ngân Nghê làm ngưa mắt hắn à? Này… không đến nỗi biến thái như thế đi? Ngay cả cao hứng gặp bạn cũng không được sao.
La Chu nhìn tầm mắt Tán Bố Trác Đốn càng ngày càng bén nhọn lãnh khốc thì hết sức duy trì biểu hiệnhèn mọn thản nhiên. Thân thể nàng trở nên cứng ngắc run lẩy bẩy, khi hắn bỏ chăn đệm ra, La Chu không kiềm chế mà hơi run rẩy, tâm tư nghĩ tới nghĩ lui không ngừng cân nhắc.
“Cười.” hắn đột nhiên lạnh lùng phun ra một chữ.
Mọi suy nghĩ tâm tư của nàng trong phút chốc lập tức đình trệ, đầu óc trở nên mờ mịt. Đây là cái mệnh lệnh động kinh gì vậy?
“Cười!”
Từ tối hôm qua Cầm thú Vương rõ ràng khác thường cho đến tận bây giờ, mệnh lệnh lúc này thể hiệnthái độ không cho phép trái nghịch hắn. Đôi mày kiếm càng ngày càng nhăn lại như sắp va vào nhau. Đôi mắt không thể hiện sự giận hờn nhưng lộ vẻ lạnh lẽo như băng. Sát khí quỷ dị hắc ám tản ra từ cơ thể hắn, xung quanh hiện ra một tầng ánh sáng bạc mỏng áp chế sự tàn khốc của hắn.
Quả nhiên, nàng cười làm cho Cầm thú Vương không vừa mắt!
Trái tim La Chu đột nhiên cấp tốc co rút lại, hàn khí theo lòng bàn chân câm nhập giống như độc xà lạnh lẽo thong thả bò trườn trên khắp tay chân vậy, từng chút từng chút một áp bức đè nén thần kinh của nàng. Cơ bắp trên mặt sớm đã cứng ngắc nhưng Cầm thú Vương ra mệnh lệnh cũng không thể làm trái. Nàng cố gắng khẽ nhếch khóe miệng, cơ hồ đem hết toàn lực mới miễn cưỡng vạn phần tươi cười, cố gắng giữ nụ cười trên mặt để Cầm thú Vương thấy rõ ràng nàng thuận theo ý hắn.
Ưng mâu vẫn chú ý hành động của nàng bỗng dưng nửa khép, ám sáng lóe lên, triều dâng cuồn cuộn, đáy mắt ở bên trong ẩn chứa hờn giận không hiểu nổi đột nhiên biến thành phẫn nộ không thể giải thích nổi. Trước mắt ám ảnh bỗng hiện ra gió lớn thổi phần phật xung quanh, rít gào như muốn cắt sạch mọi thứ. Nàng còn không kịp phản ứng gì, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, Khuôn mặt Cầm thú Vương trước mắt đột nhiên rung lên, thân thể đột nhiên bất động.
Tán Bố Trác Đốn đứng bên cạnh La Chu, hai tay tự nhiên rủ xuống, giống như thần tiên trên trời ở trêncao nhìn xuống nàng, ưng mâu lãnh khốc như tuyết đọng trên đỉnh núi quanh năm không tan.
Cho dù gặp biến cố đột phát thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nàng vẫn miễn cưỡng như cũ ương ngạnh nở nụ cười trên mặt. Đầu óc La Chu ngay lúc vụ nổ ngắn ngủi xảy ra đã chết não luôn rồi, đôi mắt ngước nhìn Cầm thú Vương không hề chớp mắt như cá chết vậy.
Thời gian từng giây trôi qua, tẩm cung lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị. Ngay tại lúc La Chu cuối cùng khởi động lại đầu óc mình, nghĩ đến việc nàng cùng với hắn đối diện thật lâu, nghĩ đến nàng sẽ bị ánh mắt hung nanh lãnh khốc lăng trì xử tử thì Cầm thú Vương đánh vỡ sự yên tĩnh trước
“Cười thực xấu.”
Thanh âm cứng rắn lạnh nhạt không có cảm tình ý cười, không hề thay đổi tông giọng, chỉ có ánh mắt sắc bén như chim ưng hiện lên vài phần mỉa mai cùng chê bai. Sau đó, áo bào khoác da chồn tím được khảm đá quý báu xa hoa trước mặt nàng bay theo góc hình cung rồi theo tiết tấu cộc cộc bước chân dần dần đi xa.
La Chu lẳng lặng nằm ở một đống chăn đệm bề bộn trên giường, đập vào mắt nàng là khung ảnh nặng trên đỉnh với sắc thái tiên diễm. Sau lưng dựa vào đống gỗ vụn thật sự không thoải mái nhưng nàng chính là di chuyển được cơ thể chứ chả nói gì đến đứng dậy.
Giờ phút này, từng chút căng thẳng tụ họp lại được giống như không ngừng khều khều trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, tuy rằng thân thể cứng ngắc nhwung bên dưới lại mềm nhũn vô lực. Lỗ chân lông nháy mắt trào ra mồ hôi lạnh, thân thể trở nên lạnh lẽo ướt đẫm giống như mới từ trong nước đi ra.
Nàng cười có xấu đến thế nào so với biến thái cầm thú cũng xinh đẹp gấp trăm lần a! Mẹ nó đều dọa nàng một lần rồi, vì cái khỉ gì còn muốn dọa lần thứ hai? hắn có biết là hù người có thể gây án mạng không? Nàng không phải cười có khó coi chút, có tất yếu phải đập vỡ cái giường không? Mặc dù hắn ở ngôi vị cao cao tại thượng, cũng không nên vì quốc khố giàu có mà tiêu xài lãng phí như thế chứ, phải biết là thu nhập của quốc gia là từ dân đóng thuế nha.
Tim nàng đập nhanh thật lâu không có dấu hiệu chậm lại, mũi thì ê ẩm, tầm nhìn có chút mơ hồ, trong lòng nàng cư nhiên trào ra ngàn vạn ủy khuất. Mẹ nó cầm thú tối hôm qua không phải mới nói qua là thích nàng sao? Cho dù không có vài phần tình yêu thật đi nữa, tốt xấu cũng nên biểu hiện ra một chút thương hoa tiếc ngọc đi? Nàng tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương nhưng ít nhất cũng là bông hoa dại nho nhỏ nhu nhược mềm mại a.
Đột nhiên, một khuôn mặt oai hùng tục tằng cuồng dã xuất hiện trong tầm mắt của nàng, đôi mắt lợi hại ám sắc có chút dữ tợn, khóe môi gợi lên ý cười trêu tức.
“Heo nhỏ, Vương không có nói sai, nàng cười thật đúng là xấu.”
Thích Ca Thát Tu ngồi xổm bên cạnh La Chu, đánh giá nàng vài lần còn thật sự nghiêm túc đánh giá mà nói.
Mẹ ngươi cười mới xấu ý! Mẹ nó! Cả nhà ngươi mới cười xấu! Tổ tông mười tám đời nhà ngừoi đều cười xấu!
hắn vừa dứt lời, La Chu theo phản xạ tính trong lòng hung hăng ân cần mà thăm hỏi hắn cùng cả nhà và tổ tông mười tám đời nhà hắn.
Trước mặt Cầm thú Vương, kẻ có thể đem ngươi vạn tiễn xuyên tim, bầm thây vạn đoạn, ánh mắt lãnh khốc lạnh lẽo có thể khiến ngươi hít thở không thông nổi điên phát cuồng, ngươi bắt ta cười thật xinh đẹp cho ngươi xem. Lão tử có thể kéo khóe miệng xơ cứng là quá tốt rồi, còn soi mói cái quỷ! Mẹ nó thìra Cầm thú Vương thích đổi các thể loại tra tấn, một chiêu này quả là ngoan độc, quá biến thái đi. Bắt nàng một nữ nhân nhu nhược nội tâm tràn ngập sợ hãi lại trước khuôn mặt huyết tinh lãnh khốc khủng bố của hắn mà bật cười, chắc là trước muốn bức điên nàng, sao mới giết nàng sao? Nàng chăm chú thẳng tắp nhìn hắn, tầm nhìn mơ hồ bỗng dưng tăng thêm, trước mắt là khuôn mặt oai hùng tục tằng của nam nhân trở nên mơ hồ không rõ nhưng lại có chút bất đắc dĩ sủng nịch.
“Vương đi rồi, khi dễ ta không bằng vương đáng sợ phải không, ánh mắt này là muốn bắt đầu mắng chửi đi?” Thích Ca Thát Tu buồn cười nhíu mày, tay giật nhẹ bóp bóp da mặt xơ cứng của nàng, lại dùng lòng bàn tay nhu nhu, cười nhẹ trách mắng, “Nàng a, thật đúng là một con heo ngốc.” Kỳ thực, nàng không nhất định phải cười, chỉ cần vừa rồi con ngươi đen nhánh này có thể giống như một dạng như bây giờ tràn ngập cảm xúc, biến hóa muôn vẻ muôn trạng, Vương cũng sẽ không tức giận. Tẩm cung bên trong xếp nhiều thảm êm dày như vậy, Vương thế nhưng có thể bước đi phát ra tiếng bước chân, này nội tâm tích tụ cũng có thể nghĩ ra. Bất quá, hắn vẫn là có thể lý giải nỗi khổ của heo nhỏ. Vương là con trời mới nhiễm chút khói lửa nhân gian tình yêu, vậy nên thật sự không phải nam nhân hiểu được nói chuyện yêu đương như nào mới tốt đâu.
“Nhìn ta.” Thanh âm Cầm thú Vương nhẹ nhàng từ phía trên bay tới, âm thanh trầm thấp hung hậu mà lại lạnh lùng cứng rắn. Khi hắn không tức giận, tiếng nói cũng không nghe ra được cảm tình chỉ có chút ý cười nhạt khóe môi. Bất quá nếu có ai tưởng hắn cười thật thì là quá nhầm to, nó mang hàm xúc như bạn đang đứng sát vách núi tử vong đen ngòm không đáy vậy.
hắn là ông hoàng, nếu nàng ngỗ nghịch hắn chỉ có kết cục bị đánh gãy chân móc mắt cắt lưỡi, biến thành vật phẩm trang sức. Nàng là chịu đựng không nổi a.
Đối với việc Cầm thú Vương dùng huyết tinh cảnh cáo tối hôm qua, La Chu không dám quên chút nào, âm thầm hít sâu, củng cố tâm tình một chút chậm rãi nâng lên đôi mắt của mình, theo mệnh lệnh nhìn về phía Cầm thú Vương.
Đôi mắt đen nhánh long lanh mất đi ánh sáng trong suốt, nó mất đi sự xinh đẹp ngọt ngào đáng yêu, cũng mất đi sự quyến luyến ỷ lại. Chúng nó giống nhau đắm chìm vào một tầng u tối mịt mờ, ảm đạm tĩnh mịch, không có chút giống nàng trước đó. Thứ sinh động duy nhất cả nàng là nỗi sợ hãi đang cố áp chế sâu bên trong con ngươi. Trước kia hắn thích nhất chính là tra tấn làm nhục nàng, xem nàng vì bị áp chế sợ hãi sẽ hoàn toàn hiện ra qua đôi mắt, sự thống khổ tuyệt vọng xoáy chặt trong đôi mắt La Chu.
Đôi mày kiếm đen đặc của Cầm thú Vương tà tà chậm rãi cong lên, cánh môi đỏ mọng như cánh hoa lại tạo thành đường cong sắc bén lãnh khốc, một đôi mắt sắc bén tuy rằng không thấy hắc ám khiến người khác không cảm thấy được hắn hờn giận. Nhưng mà sự hờn giận thật ra đang không ngừng tích lũy, từng bước từng bước có xu thế tăng mạnh.
thật kỳ quái nha, tối hôm qua hắn làm ra bộ dáng chẳng sợ khiến cổ họng nàng co rút một trận lại mộttrận ghê tởm, nàng cũng ghi nhớ giáo huấn trước đó mà chết nghẹn không nhổ ra. hắn muốn nàng sờ cậu nhỏ của hắn, nàng không sợ dùng tay sờ soạng đủ. hắn muốn nàng liếm, nàng anh dũng dùng lưỡi liếm. hắn ở trên người nàng cắn lại cắn, hết bóp lại sờ, nắn chỗ này xoa chỗ kia, nàng vứt luôn cái gì gọi là thiếu nữ thẹn thùng ra sau đầu, cắn răng chịu đựng mọi chà đạp đổi lấy một thân toàn vết bầm tím cùng dấu răng. Cho dù hiện tại nằm không động đậy thì toàn thân đều vừa đau vừa khó chịu. Là một nô lệ, nàng tự nhận không có ngỗ nghịch làm trái, hắn đối nàng rốt cuộc còn có chỗ nào không hài lòng đây? Đợi chút, chẳng lẽ là vừa rồi nàng có thể hiện tinh thần thoải mái khó có trước mặt hắn, hành vi vui đùa ầm ĩ cùng Ngân Nghê làm ngưa mắt hắn à? Này… không đến nỗi biến thái như thế đi? Ngay cả cao hứng gặp bạn cũng không được sao.
La Chu nhìn tầm mắt Tán Bố Trác Đốn càng ngày càng bén nhọn lãnh khốc thì hết sức duy trì biểu hiệnhèn mọn thản nhiên. Thân thể nàng trở nên cứng ngắc run lẩy bẩy, khi hắn bỏ chăn đệm ra, La Chu không kiềm chế mà hơi run rẩy, tâm tư nghĩ tới nghĩ lui không ngừng cân nhắc.
“Cười.” hắn đột nhiên lạnh lùng phun ra một chữ.
Mọi suy nghĩ tâm tư của nàng trong phút chốc lập tức đình trệ, đầu óc trở nên mờ mịt. Đây là cái mệnh lệnh động kinh gì vậy?
“Cười!”
Từ tối hôm qua Cầm thú Vương rõ ràng khác thường cho đến tận bây giờ, mệnh lệnh lúc này thể hiệnthái độ không cho phép trái nghịch hắn. Đôi mày kiếm càng ngày càng nhăn lại như sắp va vào nhau. Đôi mắt không thể hiện sự giận hờn nhưng lộ vẻ lạnh lẽo như băng. Sát khí quỷ dị hắc ám tản ra từ cơ thể hắn, xung quanh hiện ra một tầng ánh sáng bạc mỏng áp chế sự tàn khốc của hắn.
Quả nhiên, nàng cười làm cho Cầm thú Vương không vừa mắt!
Trái tim La Chu đột nhiên cấp tốc co rút lại, hàn khí theo lòng bàn chân câm nhập giống như độc xà lạnh lẽo thong thả bò trườn trên khắp tay chân vậy, từng chút từng chút một áp bức đè nén thần kinh của nàng. Cơ bắp trên mặt sớm đã cứng ngắc nhưng Cầm thú Vương ra mệnh lệnh cũng không thể làm trái. Nàng cố gắng khẽ nhếch khóe miệng, cơ hồ đem hết toàn lực mới miễn cưỡng vạn phần tươi cười, cố gắng giữ nụ cười trên mặt để Cầm thú Vương thấy rõ ràng nàng thuận theo ý hắn.
Ưng mâu vẫn chú ý hành động của nàng bỗng dưng nửa khép, ám sáng lóe lên, triều dâng cuồn cuộn, đáy mắt ở bên trong ẩn chứa hờn giận không hiểu nổi đột nhiên biến thành phẫn nộ không thể giải thích nổi. Trước mắt ám ảnh bỗng hiện ra gió lớn thổi phần phật xung quanh, rít gào như muốn cắt sạch mọi thứ. Nàng còn không kịp phản ứng gì, chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm, Khuôn mặt Cầm thú Vương trước mắt đột nhiên rung lên, thân thể đột nhiên bất động.
Tán Bố Trác Đốn đứng bên cạnh La Chu, hai tay tự nhiên rủ xuống, giống như thần tiên trên trời ở trêncao nhìn xuống nàng, ưng mâu lãnh khốc như tuyết đọng trên đỉnh núi quanh năm không tan.
Cho dù gặp biến cố đột phát thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nàng vẫn miễn cưỡng như cũ ương ngạnh nở nụ cười trên mặt. Đầu óc La Chu ngay lúc vụ nổ ngắn ngủi xảy ra đã chết não luôn rồi, đôi mắt ngước nhìn Cầm thú Vương không hề chớp mắt như cá chết vậy.
Thời gian từng giây trôi qua, tẩm cung lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị. Ngay tại lúc La Chu cuối cùng khởi động lại đầu óc mình, nghĩ đến việc nàng cùng với hắn đối diện thật lâu, nghĩ đến nàng sẽ bị ánh mắt hung nanh lãnh khốc lăng trì xử tử thì Cầm thú Vương đánh vỡ sự yên tĩnh trước
“Cười thực xấu.”
Thanh âm cứng rắn lạnh nhạt không có cảm tình ý cười, không hề thay đổi tông giọng, chỉ có ánh mắt sắc bén như chim ưng hiện lên vài phần mỉa mai cùng chê bai. Sau đó, áo bào khoác da chồn tím được khảm đá quý báu xa hoa trước mặt nàng bay theo góc hình cung rồi theo tiết tấu cộc cộc bước chân dần dần đi xa.
La Chu lẳng lặng nằm ở một đống chăn đệm bề bộn trên giường, đập vào mắt nàng là khung ảnh nặng trên đỉnh với sắc thái tiên diễm. Sau lưng dựa vào đống gỗ vụn thật sự không thoải mái nhưng nàng chính là di chuyển được cơ thể chứ chả nói gì đến đứng dậy.
Giờ phút này, từng chút căng thẳng tụ họp lại được giống như không ngừng khều khều trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên, tuy rằng thân thể cứng ngắc nhwung bên dưới lại mềm nhũn vô lực. Lỗ chân lông nháy mắt trào ra mồ hôi lạnh, thân thể trở nên lạnh lẽo ướt đẫm giống như mới từ trong nước đi ra.
Nàng cười có xấu đến thế nào so với biến thái cầm thú cũng xinh đẹp gấp trăm lần a! Mẹ nó đều dọa nàng một lần rồi, vì cái khỉ gì còn muốn dọa lần thứ hai? hắn có biết là hù người có thể gây án mạng không? Nàng không phải cười có khó coi chút, có tất yếu phải đập vỡ cái giường không? Mặc dù hắn ở ngôi vị cao cao tại thượng, cũng không nên vì quốc khố giàu có mà tiêu xài lãng phí như thế chứ, phải biết là thu nhập của quốc gia là từ dân đóng thuế nha.
Tim nàng đập nhanh thật lâu không có dấu hiệu chậm lại, mũi thì ê ẩm, tầm nhìn có chút mơ hồ, trong lòng nàng cư nhiên trào ra ngàn vạn ủy khuất. Mẹ nó cầm thú tối hôm qua không phải mới nói qua là thích nàng sao? Cho dù không có vài phần tình yêu thật đi nữa, tốt xấu cũng nên biểu hiện ra một chút thương hoa tiếc ngọc đi? Nàng tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương nhưng ít nhất cũng là bông hoa dại nho nhỏ nhu nhược mềm mại a.
Đột nhiên, một khuôn mặt oai hùng tục tằng cuồng dã xuất hiện trong tầm mắt của nàng, đôi mắt lợi hại ám sắc có chút dữ tợn, khóe môi gợi lên ý cười trêu tức.
“Heo nhỏ, Vương không có nói sai, nàng cười thật đúng là xấu.”
Thích Ca Thát Tu ngồi xổm bên cạnh La Chu, đánh giá nàng vài lần còn thật sự nghiêm túc đánh giá mà nói.
Mẹ ngươi cười mới xấu ý! Mẹ nó! Cả nhà ngươi mới cười xấu! Tổ tông mười tám đời nhà ngừoi đều cười xấu!
hắn vừa dứt lời, La Chu theo phản xạ tính trong lòng hung hăng ân cần mà thăm hỏi hắn cùng cả nhà và tổ tông mười tám đời nhà hắn.
Trước mặt Cầm thú Vương, kẻ có thể đem ngươi vạn tiễn xuyên tim, bầm thây vạn đoạn, ánh mắt lãnh khốc lạnh lẽo có thể khiến ngươi hít thở không thông nổi điên phát cuồng, ngươi bắt ta cười thật xinh đẹp cho ngươi xem. Lão tử có thể kéo khóe miệng xơ cứng là quá tốt rồi, còn soi mói cái quỷ! Mẹ nó thìra Cầm thú Vương thích đổi các thể loại tra tấn, một chiêu này quả là ngoan độc, quá biến thái đi. Bắt nàng một nữ nhân nhu nhược nội tâm tràn ngập sợ hãi lại trước khuôn mặt huyết tinh lãnh khốc khủng bố của hắn mà bật cười, chắc là trước muốn bức điên nàng, sao mới giết nàng sao? Nàng chăm chú thẳng tắp nhìn hắn, tầm nhìn mơ hồ bỗng dưng tăng thêm, trước mắt là khuôn mặt oai hùng tục tằng của nam nhân trở nên mơ hồ không rõ nhưng lại có chút bất đắc dĩ sủng nịch.
“Vương đi rồi, khi dễ ta không bằng vương đáng sợ phải không, ánh mắt này là muốn bắt đầu mắng chửi đi?” Thích Ca Thát Tu buồn cười nhíu mày, tay giật nhẹ bóp bóp da mặt xơ cứng của nàng, lại dùng lòng bàn tay nhu nhu, cười nhẹ trách mắng, “Nàng a, thật đúng là một con heo ngốc.” Kỳ thực, nàng không nhất định phải cười, chỉ cần vừa rồi con ngươi đen nhánh này có thể giống như một dạng như bây giờ tràn ngập cảm xúc, biến hóa muôn vẻ muôn trạng, Vương cũng sẽ không tức giận. Tẩm cung bên trong xếp nhiều thảm êm dày như vậy, Vương thế nhưng có thể bước đi phát ra tiếng bước chân, này nội tâm tích tụ cũng có thể nghĩ ra. Bất quá, hắn vẫn là có thể lý giải nỗi khổ của heo nhỏ. Vương là con trời mới nhiễm chút khói lửa nhân gian tình yêu, vậy nên thật sự không phải nam nhân hiểu được nói chuyện yêu đương như nào mới tốt đâu.
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu