Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 119: Cùng Ngân Nghê vui đùa ầm ĩ
Đôi mắt La Chu đảo vòng quanh, ngón tay trắng muốt min màng cong lại hướng nách ở chân trước Ngân Nghê. Nàng có chút tò mò, không biết chó ngao có hay không giống phần lớn con người bịcù ngứa ngáy há mồm cười to? Nếu bị cù thì một con chó ngao dữ tớn uy vũ như nó có thể nở nụ cười như thế nào? Đôi mắt hung ác sẽ cong thành bán nguyệt luôn chăng?
Móng vuốt của nàng vừa mới ở nách của nó cù hai cái nhưng chỉ thấy dưới bụng mềm mại của Ngân Nghê run rẩy mạnh một cái, hai cái chân trước đang duỗi thẳng đột nhiên rút lại đặt lên đầu vai của nàng. Đôi mắt tam giác lam sắc sáng ngời không có cong lên như La Chu tưởng tượng mà biến chuyển thành màu đỏ mãnh liệt, ở cổ họng phát ra tiếng hừ hừ, như là từ phía dưới mặt đất truyền ra vậy, trầm thấp đậm buồn.
Cho dù nàng cùng Ngân Nghê từ từ trở nên thân mật nhưng mỗi khi mắt nó chuyển thành màu đỏ, trong lòng La Chu có chút không yên vì sợ nó đột nhiên nổi lên thú tính đem nàng ăn luôn hoặc là cắn đến chết. hiện tại nàng không biết vì cái gì nhưng chắc chắc mười vạn phần là mặc kệ Ngân Nghê có biến hóa ra sao cũng không thực sự tổn thương nàng. Trong cảm nhận của La Chu, Ngân Nghê khôngđơn giản chỉ là một con dã thú, cũng không phải người thân hoặc bằng hữu mà là ngọn núi cao có thể cho nàng dựa vào, trở thành bến cảng yên ả, cũng là bầu trời là đại dưỡng luôn bao dung mọi thứ về nàng.
Nếu đem Ngân Nghê coi như là một con người, nó giống như một tử sĩ một lòng một dạ trung thành đối với Cầm thú Vương, ngoài sụ trung thành thì toàn bộ cảm tình đều là giành cho nàng. Sống hai mươi năm, trừ bỏ Trát Tây Lãng Thố đem nàng coi như tiên nữ mà yêu thương chiếu cố cũng chỉ có Ngân Nghê đem nàng coi là trân ái bảo bối. Nàng đột nhiên nghĩ nếu có một ngày nàng thoát khỏi hoàng cung, liền cũng có nghĩa là vĩnh viễn không thể nhìn thấy Ngân Nghê nữa. Ngực bỗng dưng cứng lại cảm giác đau đớn khó nhịn. Nhưng là nếu không trốn đi liền sẽ phải ở cạnh Cầm thú Vương và chịu đựng tra tấn cùng nhục nhã vĩnh viễn. Nàng có thể sống sót qua một tháng, nhưng mà nửa năm thìsao? một năm có thể chứ? Có thể chờ đến lúc Cầm thú Vương đánh mất hứng thú đối với nàng sao? Ai có thể cam đoan sau khi đánh mất hứng thú với nàng, hắn có còn để nàng sống nữa hay không?
Ý niệm cố định trong đầu phải trốn thoát đi ngay tại giờ khắc này lại có chút dao động, do dự. Trong nháy mắt, tâm tư như điện loại vòng quanh trong đầu nàng, mãi vẫn không có kết quả. Nàng nở nụ cười chat chúa, quên đi nghĩ nhiều cũng vô ích, trước mắt cứ sống thật tốt trước đã. Có thể sống nhiều hơn một ngày thì phải nắm chặt thời gian ở cùng Ngân Nghê nhều thêm một ngày, ít nhất sau này có thể giảm bớt tiếc nuối cùng đau lòng.
“Ngân Nghê, há mồm, há mồm nào.” Nàng giương nụ cười sáng ngời, đem móng vuốt của mình từ dưới nách của nó mò thẳng lên chỗ cổ, áp lên bụng của nó mà cọ xát vặn vẹo làm nũng. Ngân Nghê khôngnhững là một con chó ngao thông minh yêu nghiệt, vừa là một con dã thú cường hãn đến đáng sợ hùng tráng. Nàng cao 1m62, thể trọng cảngười hoàn toàn có thể yên tâm lớn mật ở trên người nó dùng sức vặn vẹo.
“Hừ hừ hừ ──” Cổ họng Ngân Nghê trầm thấp hừ kêu dồn dập, cái mũi đen nhánh ẩm ướt phun ra nhiệt khí, ánh mắt toát ra càng nhiều màu đỏ sẫm, dưới tình huống La Chu không hề hay biết hai cái chân sau cường kiện của nó ghìm siết chăn đệm lại. Hơn nữa miệng của nó cắn thật chặt.
“Ngân NNghê, mở ra, mở miệng ra đi.” La Chu phát ra âm thanh trong trẻo kiều giòn như kim tước làm nũng mềm mại, như là mật ngọt, hai cái tay không sợ chết đặt bên ngoài miệng đang đóng chặt của Ngân Nghê. Hai bàn tay đầy đặn hồng hào không sợ cố gắng tách miệng nó ra, đối với hàm răng trắng toát nhọn hoắt hoàn toàn không e sợ chút nào.
Ngân Nghê nghĩ mãi trong đâu không biết phải làm sao với cái móng vuốt nghịch ngợm bằng mọi giá phải mở mồm nó ra của nàng. Cả tẩm cung vang lên tiếng cười vui thích uyển chuyển như giọng hát của chim tước vậy. Đôi mắt tam giác màu lam nhíu lại bên trong là những đốm lửa cháy bập bùng, nó cuối cùng cũng mở rộng miệng ra để cho móng vuốt của nàng xâm nhập vào.
“Haha! Bắt được đầu lưỡi của ngươi rồi nhé.” La Chu đắc ý cười thích thú, bàn tay chẳng những khôngcó hoảng sợ rút lại mà ngược lại càng làm càn bắt lấy cái lưỡi thô ráp khẽ động của nó.
“Ngao ──” Cổ họng của Ngân Nghê phát ra một tiếng vang như sấm rền, thân hình hùng tráng đột nhiên vút một phát nhanh chóng thay đổi vị trí của nó với La Chu.
La Chu chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đã muốn nằm ở trên giường. Sau lưng cảm thấy ấm áp dễ chịu dường như chính là chỗNgân Nghê mới nằm qua. Chân trước của Ngân Nghê đặt ở cạnh đầu nàng. Nó dần hạ thấp người nhẹ nhàng che trên người nàng, chưa tạo bất cứ áp lực nào lên người nàng, lại dùng bộ lông dày giúp nàng ngăn trở hàn khí xâm nhập.
một bàn tay của nàng vẫn còn ở trong miệng của Ngân Nghê, răng nanh nhọn hoắt nhẹ nhàng ngậm của nàng cổ tay mềm giòn, nước miếng bôi ở trên da thịt hồng hồng của nàng tỏa ra một chút mùi của hoa sen. một đôi mắt rõ ràng thuộc về loài dã thú nhưng so với đại đa số con người còn thâm thúy hơn, có thể dễ dàng thấy ở chỗ sâu bên trong đã thu liễm sự độc ác hung tàn cùng cao ngạo lạnh lùng.
Lần đầu tiên, Ngân Nghê đem nàng đẩy ngã trên thảm cỏ, nàng đối nó là sợ hãi đến cực điểm; lần thứ hai, Ngân Nghê cắn áo nàng lôi đi, nàng vẫn là đối nó sợ hãi dị thường; lần thứ ba, Ngân Nghê ngậm cánh tay của nàng, bắt nàng ăn cơm, nàng như trước đối nó tràn ngập sợ hãi. Sau đó, nàng ăn miếng thịt bò nóng hổi lấy ra từ trong miệng của Ngân Nghê, ôm chó ngao ngủ. Lại sau đó nữa, Ngân Nghê đem nàng trở thành sủng vật nuôi dưỡng bên cạnh, chiếu cố nàng ăn, chiếu cố nàng ngủ, thường thường cùng nàng chơi trò chơi. Làm nàng chậm rãi đem Ngân Nghê coi như người nhà như bằng hữu. Ở lúc nàng làm trái lại không nghe lời, nó hung tàn cắn thương bả vai của nàng, ở trước mặt của nàng mà ăn thịt người sống, làm cho sự sợ hãi vốn đã biến mất lại dâng lên. Tiếp đến, trong đêm tối đen lạnh như băng, nàng cuộn mình trên thảm trong tẩm cung vừa xảy ra chuyện giết chóc tanh tưởi, cả người bị lạnh đến thấu xương thì chính là Ngân Nghê một chút một đem cho nàng sự ấm áp. Khi nàng mắc bệnh cũng là Ngân Nghê cầu Cầm thú Vương cho gọi đại phu đem nàng bị sốt cao hôn mê trung cứu trở về. Từ đó đến nay, nàng đối Ngân Nghê hoàn toàn rộng mở tấm lòng của mình, nàng coi nó như chỗ dựa của mình, biến nó trở thành đối tượng để nàng tha hồ làm nũng.
Trở thành sủng vật của một con súc sinh, không có tôn nghiêm thì làm sao? Nàng có cha mẹ, nhưng mà tình thân bọn họ giành cho đứa con duy nhất này lại mỏng như tờ giấy. Hai mươi năm qua, chỉ có Ngân Nghê đem nàng để trong tâm, người yêu thương nàng bất quá cũng chỉ có một Trát Tây Lãng Thố mà thôi.
Nàng buông ra đầu lưỡi của Ngân Nghê, tay ôm lấy đầu nó rồi có chút đắc ý cười: “Ngân Nghê, ta hiệntại không có chút nào sợ ngươi nha.”
Ngân nghê cúi đầu, trong mũi phun ra khí nóng, cái lưỡi ở trên mặt nàng liếm qua liếm lại. Lực đạo rất nhẹ, đầu lưỡi thô ráp như chuồn chuồn lướt nước liếm tới cái trán của nàng, mặt mày, mũi, khuôn mặt, thậm chí còn mấy lần liếm qua cánh môi của nàng. Cả khuôn mặt ướt sũng còn có chút mùi tanh tưởi pha lẫn mùi hương sen thoang thoảng, so với trước kia thì dễ ngửi hơn rất nhiều.
“Ngân Nghê, ngươi ăn cái thứ tốt gì vậy? Mùi cư nhiên lại thơm quá nha.” Nàng cười khanh khách lộ cả hàm răng trắng bóng hỏi.
“Ngao ──” Cổ họng Ngân Nghê gầm nhẹ, cái lưỡi càng thêm nhiệt tình ở trên mặt nàng mà ra sức liếm, thỉnh thoảng còn dùng bộ lông xù thô cứng của nó cọ xát cổ của nàng.
“không cần, rất ngứa! Ngứa lắm, Ngân Nghê, không cần liếm, không cần cọ a, rất ngứa đó!”
Cái lưỡi thô ráp ấm nóng, bộ lông cứng mềm vừa phải liên tục ở trên mặt cùng cổ nàng mà cọ, La Chu cười đến có chút hổn hển không thở nổi, đầu thì tránh phải né trái. Các ngón tay đầy đặn chỉ mải lo đẩy cái miệng của Ngân Nghê ra, một chút cũng không phát hiện bên dưới thân Ngân Nghê ở trên người nàng bắt đầu thay đổi kích thích.
Lời nói của tác giả:
Ngẫu nhiên nảy ra trong đầu, mình cũng rất thích động vật, thế nên cho thêm cả nhân thú văn, thỏa mãn đầy đủ các thể loại tình cảm nha. (^^) hì hì…
Móng vuốt của nàng vừa mới ở nách của nó cù hai cái nhưng chỉ thấy dưới bụng mềm mại của Ngân Nghê run rẩy mạnh một cái, hai cái chân trước đang duỗi thẳng đột nhiên rút lại đặt lên đầu vai của nàng. Đôi mắt tam giác lam sắc sáng ngời không có cong lên như La Chu tưởng tượng mà biến chuyển thành màu đỏ mãnh liệt, ở cổ họng phát ra tiếng hừ hừ, như là từ phía dưới mặt đất truyền ra vậy, trầm thấp đậm buồn.
Cho dù nàng cùng Ngân Nghê từ từ trở nên thân mật nhưng mỗi khi mắt nó chuyển thành màu đỏ, trong lòng La Chu có chút không yên vì sợ nó đột nhiên nổi lên thú tính đem nàng ăn luôn hoặc là cắn đến chết. hiện tại nàng không biết vì cái gì nhưng chắc chắc mười vạn phần là mặc kệ Ngân Nghê có biến hóa ra sao cũng không thực sự tổn thương nàng. Trong cảm nhận của La Chu, Ngân Nghê khôngđơn giản chỉ là một con dã thú, cũng không phải người thân hoặc bằng hữu mà là ngọn núi cao có thể cho nàng dựa vào, trở thành bến cảng yên ả, cũng là bầu trời là đại dưỡng luôn bao dung mọi thứ về nàng.
Nếu đem Ngân Nghê coi như là một con người, nó giống như một tử sĩ một lòng một dạ trung thành đối với Cầm thú Vương, ngoài sụ trung thành thì toàn bộ cảm tình đều là giành cho nàng. Sống hai mươi năm, trừ bỏ Trát Tây Lãng Thố đem nàng coi như tiên nữ mà yêu thương chiếu cố cũng chỉ có Ngân Nghê đem nàng coi là trân ái bảo bối. Nàng đột nhiên nghĩ nếu có một ngày nàng thoát khỏi hoàng cung, liền cũng có nghĩa là vĩnh viễn không thể nhìn thấy Ngân Nghê nữa. Ngực bỗng dưng cứng lại cảm giác đau đớn khó nhịn. Nhưng là nếu không trốn đi liền sẽ phải ở cạnh Cầm thú Vương và chịu đựng tra tấn cùng nhục nhã vĩnh viễn. Nàng có thể sống sót qua một tháng, nhưng mà nửa năm thìsao? một năm có thể chứ? Có thể chờ đến lúc Cầm thú Vương đánh mất hứng thú đối với nàng sao? Ai có thể cam đoan sau khi đánh mất hứng thú với nàng, hắn có còn để nàng sống nữa hay không?
Ý niệm cố định trong đầu phải trốn thoát đi ngay tại giờ khắc này lại có chút dao động, do dự. Trong nháy mắt, tâm tư như điện loại vòng quanh trong đầu nàng, mãi vẫn không có kết quả. Nàng nở nụ cười chat chúa, quên đi nghĩ nhiều cũng vô ích, trước mắt cứ sống thật tốt trước đã. Có thể sống nhiều hơn một ngày thì phải nắm chặt thời gian ở cùng Ngân Nghê nhều thêm một ngày, ít nhất sau này có thể giảm bớt tiếc nuối cùng đau lòng.
“Ngân Nghê, há mồm, há mồm nào.” Nàng giương nụ cười sáng ngời, đem móng vuốt của mình từ dưới nách của nó mò thẳng lên chỗ cổ, áp lên bụng của nó mà cọ xát vặn vẹo làm nũng. Ngân Nghê khôngnhững là một con chó ngao thông minh yêu nghiệt, vừa là một con dã thú cường hãn đến đáng sợ hùng tráng. Nàng cao 1m62, thể trọng cảngười hoàn toàn có thể yên tâm lớn mật ở trên người nó dùng sức vặn vẹo.
“Hừ hừ hừ ──” Cổ họng Ngân Nghê trầm thấp hừ kêu dồn dập, cái mũi đen nhánh ẩm ướt phun ra nhiệt khí, ánh mắt toát ra càng nhiều màu đỏ sẫm, dưới tình huống La Chu không hề hay biết hai cái chân sau cường kiện của nó ghìm siết chăn đệm lại. Hơn nữa miệng của nó cắn thật chặt.
“Ngân NNghê, mở ra, mở miệng ra đi.” La Chu phát ra âm thanh trong trẻo kiều giòn như kim tước làm nũng mềm mại, như là mật ngọt, hai cái tay không sợ chết đặt bên ngoài miệng đang đóng chặt của Ngân Nghê. Hai bàn tay đầy đặn hồng hào không sợ cố gắng tách miệng nó ra, đối với hàm răng trắng toát nhọn hoắt hoàn toàn không e sợ chút nào.
Ngân Nghê nghĩ mãi trong đâu không biết phải làm sao với cái móng vuốt nghịch ngợm bằng mọi giá phải mở mồm nó ra của nàng. Cả tẩm cung vang lên tiếng cười vui thích uyển chuyển như giọng hát của chim tước vậy. Đôi mắt tam giác màu lam nhíu lại bên trong là những đốm lửa cháy bập bùng, nó cuối cùng cũng mở rộng miệng ra để cho móng vuốt của nàng xâm nhập vào.
“Haha! Bắt được đầu lưỡi của ngươi rồi nhé.” La Chu đắc ý cười thích thú, bàn tay chẳng những khôngcó hoảng sợ rút lại mà ngược lại càng làm càn bắt lấy cái lưỡi thô ráp khẽ động của nó.
“Ngao ──” Cổ họng của Ngân Nghê phát ra một tiếng vang như sấm rền, thân hình hùng tráng đột nhiên vút một phát nhanh chóng thay đổi vị trí của nó với La Chu.
La Chu chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đã muốn nằm ở trên giường. Sau lưng cảm thấy ấm áp dễ chịu dường như chính là chỗNgân Nghê mới nằm qua. Chân trước của Ngân Nghê đặt ở cạnh đầu nàng. Nó dần hạ thấp người nhẹ nhàng che trên người nàng, chưa tạo bất cứ áp lực nào lên người nàng, lại dùng bộ lông dày giúp nàng ngăn trở hàn khí xâm nhập.
một bàn tay của nàng vẫn còn ở trong miệng của Ngân Nghê, răng nanh nhọn hoắt nhẹ nhàng ngậm của nàng cổ tay mềm giòn, nước miếng bôi ở trên da thịt hồng hồng của nàng tỏa ra một chút mùi của hoa sen. một đôi mắt rõ ràng thuộc về loài dã thú nhưng so với đại đa số con người còn thâm thúy hơn, có thể dễ dàng thấy ở chỗ sâu bên trong đã thu liễm sự độc ác hung tàn cùng cao ngạo lạnh lùng.
Lần đầu tiên, Ngân Nghê đem nàng đẩy ngã trên thảm cỏ, nàng đối nó là sợ hãi đến cực điểm; lần thứ hai, Ngân Nghê cắn áo nàng lôi đi, nàng vẫn là đối nó sợ hãi dị thường; lần thứ ba, Ngân Nghê ngậm cánh tay của nàng, bắt nàng ăn cơm, nàng như trước đối nó tràn ngập sợ hãi. Sau đó, nàng ăn miếng thịt bò nóng hổi lấy ra từ trong miệng của Ngân Nghê, ôm chó ngao ngủ. Lại sau đó nữa, Ngân Nghê đem nàng trở thành sủng vật nuôi dưỡng bên cạnh, chiếu cố nàng ăn, chiếu cố nàng ngủ, thường thường cùng nàng chơi trò chơi. Làm nàng chậm rãi đem Ngân Nghê coi như người nhà như bằng hữu. Ở lúc nàng làm trái lại không nghe lời, nó hung tàn cắn thương bả vai của nàng, ở trước mặt của nàng mà ăn thịt người sống, làm cho sự sợ hãi vốn đã biến mất lại dâng lên. Tiếp đến, trong đêm tối đen lạnh như băng, nàng cuộn mình trên thảm trong tẩm cung vừa xảy ra chuyện giết chóc tanh tưởi, cả người bị lạnh đến thấu xương thì chính là Ngân Nghê một chút một đem cho nàng sự ấm áp. Khi nàng mắc bệnh cũng là Ngân Nghê cầu Cầm thú Vương cho gọi đại phu đem nàng bị sốt cao hôn mê trung cứu trở về. Từ đó đến nay, nàng đối Ngân Nghê hoàn toàn rộng mở tấm lòng của mình, nàng coi nó như chỗ dựa của mình, biến nó trở thành đối tượng để nàng tha hồ làm nũng.
Trở thành sủng vật của một con súc sinh, không có tôn nghiêm thì làm sao? Nàng có cha mẹ, nhưng mà tình thân bọn họ giành cho đứa con duy nhất này lại mỏng như tờ giấy. Hai mươi năm qua, chỉ có Ngân Nghê đem nàng để trong tâm, người yêu thương nàng bất quá cũng chỉ có một Trát Tây Lãng Thố mà thôi.
Nàng buông ra đầu lưỡi của Ngân Nghê, tay ôm lấy đầu nó rồi có chút đắc ý cười: “Ngân Nghê, ta hiệntại không có chút nào sợ ngươi nha.”
Ngân nghê cúi đầu, trong mũi phun ra khí nóng, cái lưỡi ở trên mặt nàng liếm qua liếm lại. Lực đạo rất nhẹ, đầu lưỡi thô ráp như chuồn chuồn lướt nước liếm tới cái trán của nàng, mặt mày, mũi, khuôn mặt, thậm chí còn mấy lần liếm qua cánh môi của nàng. Cả khuôn mặt ướt sũng còn có chút mùi tanh tưởi pha lẫn mùi hương sen thoang thoảng, so với trước kia thì dễ ngửi hơn rất nhiều.
“Ngân Nghê, ngươi ăn cái thứ tốt gì vậy? Mùi cư nhiên lại thơm quá nha.” Nàng cười khanh khách lộ cả hàm răng trắng bóng hỏi.
“Ngao ──” Cổ họng Ngân Nghê gầm nhẹ, cái lưỡi càng thêm nhiệt tình ở trên mặt nàng mà ra sức liếm, thỉnh thoảng còn dùng bộ lông xù thô cứng của nó cọ xát cổ của nàng.
“không cần, rất ngứa! Ngứa lắm, Ngân Nghê, không cần liếm, không cần cọ a, rất ngứa đó!”
Cái lưỡi thô ráp ấm nóng, bộ lông cứng mềm vừa phải liên tục ở trên mặt cùng cổ nàng mà cọ, La Chu cười đến có chút hổn hển không thở nổi, đầu thì tránh phải né trái. Các ngón tay đầy đặn chỉ mải lo đẩy cái miệng của Ngân Nghê ra, một chút cũng không phát hiện bên dưới thân Ngân Nghê ở trên người nàng bắt đầu thay đổi kích thích.
Lời nói của tác giả:
Ngẫu nhiên nảy ra trong đầu, mình cũng rất thích động vật, thế nên cho thêm cả nhân thú văn, thỏa mãn đầy đủ các thể loại tình cảm nha. (^^) hì hì…
Tác giả :
Miêu Nhãn Hoàng Đậu