Nô Tài
Chương 57
Sau một lúc lâu, Nhị vương gia mới lại lên tiếng: "Ngươi đi ra ngoài trước đi. Đây là việc riêng của huynh đệ chúng ta, ngươi không cần biết nhiều. Ta bất kể hậu quả, vẫn nhất định dâng sớ buộc tội hắn. Thân là hoàng thân quốc thích, phụng chỉ tuần tra Giang Nam bị thiên tai, chẳng những không trấn an dân chúng, ngược lại còn tư lợi, bòn rút quan ngân cứu trợ, ức hiếp dân chúng, cường thưởng dân nữ, khắp nơi ở Giang Nam, dân chúng chết đói la liệt. Kẻ bại hoại như thế, cho dù là người có quan hệ thân thiết với ái phi của Hoàng a mã, ta cũng nhất định phải trừ!"
Ta nghe Nhị vương gia dõng dạc tuyên bố, không khỏi cảm động, vỗ tay nói: "Có chí khí, có chí khí, trách không được ai cũng nói ngươi nhất định sẽ là Hoàng đế, hiện tại ta cũng cảm thấy như vậy. Bất quá, nếu không phải ngươi giở trò quỷ, khâm sai tuần tra Giang Nam vốn là Sanh nhi, như thế nào hội thay đổi thành cái kẻ tệ hại đủ điều ấy? Nói đi nói lại vẫn là do ngươi sai a.", dứt lời lắc lắc đầu.
Nhị vương gia nhìn ta, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Rốt cục lạnh lùng hừ một tiếng, lại đá văng cửa đi ra ngoài.
.........
Rất nhanh Nhị vương gia đã viết xong tấu chương luận tội, hơn nữa còn lập tức tự mình đến hoàng cung để dâng lên. Ta ngồi trên chiếc ghế lót đệm da thú, nhìn những người ở trong thư phòng đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cứ như thể có cái đại sự gì ghê gớm lắm vậy.
Mấy ngày kế tiếp, thời tiết vẫn lạnh đến thấu xương. Trong Nhị vương phủ nơi nơi đều ẩn giấu sự bất an, khiến không khí càng thêm giá lạnh, cảm giác giống như sắp có đại họa xảy ra với mọi người trong vương phủ.
Nhị vương gia đến, đi thật vội vàng, so với ngày thường càng vội hơn. Lúc ở vương phủ, cũng toàn ngự tại thư phòng. Những ngày này hắn đối với ta tuy rằng mặt ngoài hoà thuận, bất quá ta biết trong lòng hắn nhất định có chuyện gì khó chịu lắm, liền phi thường thiện tâm mà không gây sự quấy rối hắn nhiều.
Hôm nay Nhị vương gia vừa vào thư phòng, Tôn quản gia lập tức dẫn theo một vị Thái giám bước vào theo.
"Lâm công công?" Nhị vương gia vừa thấy người cùng đi với Tôn quản gia, động tác hơi chững lại, lập tức hồi phục thái độ bình thường, tiêu sái đứng lên, cười nói: "Trời hôm nay thật lạnh, Lâm công công như thế nào lại đến đây?" Ánh mắt khẽ chuyển, Tôn quản gia thông minh lập tức lánh ra ngoài.
Lâm công công phất nhẹ cây phất trần trên tay cất giọng eo éo: "Ai nha, Nhị vương gia, việc lớn không tốt a." Giọng nói hảo chói tai, ta nghe được cười khúc khích. Hắn lúc này mới phát hiện ta đang ngồi dưới bàn, lặp tức ngậm miệng, nhìn Nhị vương gia liếc mắt một cái.
Nhị vương gia khoát tay nói: "Cứ tiếp tục."
"Đại vương gia liên hợp với rất nhiều đại thần đang cố gắng buộc tội ngài, cũng đã dâng rất nhiều tấu chương lên Hoàng Thượng." Lâm công công hiển nhiên là "mật thám" do Nhị vương gia an bài ở trong cung, hắn khoa trương nói: "Trong cung hôm qua càng náo nhiệt, Dung chủ tử khóc trước mặt thái hậu, vài vị nương nương còn thay Quốc cữu gia cầu tình, nói dù có phạm sai lầm, cũng không thể thật sự nói giết liền giết. Cư nhiên ngay cả Thục đức nương nương cũng đứng về phía họ." (Theo như tớ nhớ thì con mụ "Thục Đức" này là mama nuôi của bạn Sanh nhi ;))
Nhị vương gia trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Hoàng a mã nói thế nào?"
"Thánh tâm khó dò." Lâm công công cau mày nói: "Các vị nương nương ấy đem cả những chuyện chẳng hay ho của nhà mẫu thân ngài đều kể ra hết, còn nói ngài tâm địa quá độc ác, thích đuổi tận giết tuyệt. Người cũng biết, Hoàng Thượng là người nhân từ độ lượng. Nhiều gió như vậy hướng Hoàng Thượng thổi không chắc sẽ không lung lay, ta nghĩ... Nhị vương gia cũng nên chuẩn bị tốt mới được." (Đúng là một lũ đàn bà nhiễu sự! >"< tội Tranh nhi quá~)
"Chỉ cần hoàng a mã chưa tỏ rõ thái độ, sự việc vẫn có thể vãn hồi." Nhị vương gia cười khổ một tiếng, chậm rãi gật đầu: "Ta đã biết, cảm tạ công công."
"Thần cũng đã nói hết lời, Nhị vương gia người nhất định phải cẩn thận. Nô tài đi trước."
"Công công dừng bước." Nhị vương gia chợt nhớ tới một chuyện, đi lên vài bước, nhẹ nhàng hỏi: "Tấu chương của Cửu vương gia, ngươi có nhìn thấy không?"
Lâm công công lắc đầu: "Nô tài không có nhìn thấy. Nghe nói Cửu vương gia bị bệnh, đại khái tin tức nghe được cũng không chắc chắn, bất quá theo đánh giá của thần tấu chương của Cửu vương gia đêm nay cũng sẽ đưa vào cung. Bất quá, ai~, Nhị vương gia cũng không cần hy vọng nhiều, những chuyện gần..."
"Ta biết." Nhị vương gia trầm ngâm gật đầu, ngẩng đầu hô to một tiếng: "Lão Tôn mau dìu Lâm công công ra ngoài, gửi Lâm công công ít ngân lượng đáp lễ."
"Tạ ơn Nhị vương gia." Lâm công công cười chắp tay, đi theo Tôn quản gia ra ngoài.
Nhị vương gia đóng cửa lại, cúi đầu cân nhắc sự tình, xoay người chằm chằm nhìn ta, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng đợi được ngày này. Ta sắp gặp nạn, rốt cuộc cũng không thể khóa ngươi bên mình."
Ta nói: "Ngươi không phải nhi tử mà Hoàng Thượng yêu thích nhất sao? Như thế nào chỉ một vài cái tấu chương cỏn con mà có thể chỉnh được ngươi?"
"Càng được Hoàng Thượng yêu thích, càng nhiều người hận." Nhị vương gia giận dữ nói: "Hiện giờ ngay cả Cửu đệ cũng đứng về phe đối địch với ta, ta còn trông chờ vào cái gì. Chằng phải, ngươi cũng luôn ngóng trông Cửu đệ mang binh tiến đánh Nhị vương phủ cứu ngươi?"
"Sanh nhi không có dâng tấu chương buộc tội ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta vừa nghe tên thái giám kia nói."
Nhị vương gia cười lạnh nói: "Thục Đức phi đều giúp đỡ đối đầu với ta, ta còn trông cậy vào cái gì?"
Ta ngạc nhiên nói: "Lão chủ chứa đó không phải cùng hội cùng thuyền với ngươi hại ta sao, tại sao lại không giúp ngươi?"
"Cửu đệ mất ngươi chẳng thiết sống chết, nàng vốn định mấy tháng là có thể khoái hoạt. Hiện tại thấy không ổn, đương nhiên phải nghĩ biện pháp đem ngươi kéo trở về, để cho Cửu đệ tránh khỏi những chuyện không hay xảy ra, và cũng là để cho quãng đời sau này của bà ta có chỗ dựa vào."
"Là vậy sao..." Ta bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng thế này cũng không có thể nói Sanh nhi hại ngươi."
"Cơ hội này ngàn năm có một, bỏ qua lần này, cũng không còn cơ hội đem ngươi phải đi về."
"Chính là, hại ngươi ngươi cùng với đem ta cứu trở, căn bản là hai việc khác nhau a. Ngươi không phải là ca ca tốt nhất của hắn sao? Hắn như thế nào hội bỏ đá xuống giếng?" Ta bực tức nói: "Ngươi a, đúng là không có đầu óc. Ngươi đem ta bắt lại là một chuyện, Sanh nhi buộc tội ngươi là một chuyện khác, ngươi buộc tội quốc cữu là một chuyện khác nữa và cái mụ Vương phi gì gì đó vu oan cho ngươi lại là một chuyện khác nữa...Sao có thể mà qui về thành một chuyện, ngươi đúng là hồ đồ. Sanh nhi tuyệt đối sẽ không giống ngươi bất phân thị phi như vậy."
"Ta không có đầu óc? Ta bất phân thị phi?" Nhị vương gia sắc mặt ẩn ẩn hiện lên tức giận, lập tức trong mắt tinh quang chợt lóe, giống như xúc động. Hắn thật sâu chăm chú nhìn ta, chậm rãi nói: "Ngươi không cần hoa ngôn xảo ngữ, yên tâm đi, Cửu đệ dù có hại ta, ta cũng không nhẫn tâm chặt đứt tình cảm huynh đệ nhiều năm như vậy, nếu ta thua cuộc, tuyệt đối sẽ không mang ngươi chết cùng. Thương thiên ở trên, ta không có tâm địa ti tiện đến bực này."
Ta nghĩ Nhị vương gia vốn đủ ti tiện, bằng không hắn cũng sẽ không đem ta nhốt trong Nhị vương phủ như vậy, bất quá ở thời điểm này, hắn vẫn có thể xem là một trang tuấn kiệt. Ta cúi đầu,, lẩm bẩm nói: "Sanh nhi, huynh ngàn vạn lần không cần đối Nhị vương gia bỏ đá xuống giếng, như vậy chẳng những khiến ta khinh thường, mà trọng yếu hơn là hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu, ta đây vĩnh viễn sẽ không thể gặp ngươi."
Nhị vương gia thấy ta tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng lắc đầu, lại ngồi vào bàn viết viết gì đó.
Tiểu vương gia quả nhiên cùng ta ý hợp tâm đầu.
Chưa đến ngày thứ ba, trong cung truyền ra tin tức, Cửu vương gia thân vẫn mang bệnh quì gối khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm trị quốc cữu, nói Nhị vương gia xử sự công chính nghiêm minh, không có gì là sai cả.
Quốc cữu bị hạ lệnh tự sát, Dung quý phi dung túng đệ đệ, cũng bị hạ một bậc.
Nhị vương phủ khắp nơi vui sướng, mỗi người trên mặt đều mang thần sắc sáng lạn.
Nhị vương gia từ trong cung trở về, thẳng tiến thư phòng, cười nói: "Ta quả nhiên không có nhìn lầm Cửu đệ. Rốt cuộc gặp chuyện, vẫn đặt Nhị ca lên hàng đầu." (Vâng, người ta thì như vậy còn anh cư xử thế nào hử hử??? >"<)
Ta liếc nhìn hắn.
Người này hồn nhiên quên chính mình hai ngày trước còn ngờ vực vô căn cứ Tiểu vương gia hội bỏ đá xuống giếng.
Nhìn Nhị vương gia khen ngợi Tiểu vương gia hết lời, ta không kiên nhẫn nói: "Ít ở đó nói ẩu nói tả, ngươi biết hắn đối với ngươi hảo, vì cái gì phải khi dễ hắn? Ngươi xem, còn đem ta khóa như vậy."
Nhị vương gia thu nét cười, nghiêm mặt nói: "Không tồi, ta hẳn là nên đối hắn hảo một chút. Bất quá hắn nếu không có quên huynh đệ chúng ta tình cảm nhiều năm, đương nhiên cũng biết trên đời có thể có vô số tình nhân, Nhị ca lại chỉ có một." Tay hắn nhanh nhẹn mở khóa cho ta. "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không khóa ngươi. Đối Cửu đệ xem như là hồi đáp. Chuyện còn lại tùy thuộc vào thái độ của ngươi."
Ta được giải thoát, nhất thời tâm tình thư sướng, còn quản gì lời Nhị vương gia nói. Hoan hô một tiếng, chạy trốn ra ngoài.
Một đường chạy qua đình viện, cười to liên tục, tư vị của sự tự do thật sung sướng đến không thể nói thành lời. Ta một hơi chạy đến hậu viện để leo lên cái cây cao nhất.
Cửu vương phủ, Cửu vương phủ, ta muốn thấy đến phát điên rồi.
Phóng mắt trông về phía xa, ta cười ha ha, tất cả cây to quả nhiên không cánh mà bay, toàn bộ Cửu vương phủ bỗng nhiên trở nên trụi lủi, thú vị cực kỳ. (_ _")
Tiểu vương gia ở đâu? Ta dõi mắt trông khắp nới, lại như thế nào cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn. Nhưng không cần lo, đã không có mấy cái cây chết tiệt che thân ảnh của hắn, ta trên chân cũng không có còng nữa, mỗi ngày đều đến đây, hội sẽ có lúc nhìn thấy hắn.
Đến lúc đó, ta sẽ làm hai con diều, viết chữ lên đó, để nó bay đến Cửu vương phủ..
Đang muốn hoa tay múa chân, chợt nghe có người ở dưới tò mò hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Ta cúi đầu nhìn, cư nhiên là Nhị vương gia.
Chẳng lẽ hắn đã biết sở thích của ta?
Ta biết hắn ghen ăn tức ở, nếu biết ta có thể nhìn thấy Tiểu vương gia nhất định sẽ ngăn cản, vừa định tìm cái cớ hồ lừa hắn, Nhị vương gia tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đang nhìn Cửu vương phủ? Ngươi đang nhìn Cửu đệ?"
Ta bị hù đến nhảy dựng.
"Ta đối đãi ngươi như thế, ngươi cư nhiên còn nghĩ trở về nơi ấy? Ta đồi với ngươi ngày đêm chăm chút, chiều chuộng hết lòng, thiệt tình thực lòng..." Nhị vương gia gằng từng chữ, buồn bã nói: "Hạ Ngọc Lang, chẳng lẽ ngươi thật không có tâm sao?"
Ta vô tội nói: "Ta chỉ muốn gặp Sanh nhi, ta không muốn gặp ngươi."
"Ngươi... Ngươi hỗn trướng!" Nhị vương gia nhất thời nổi trận lôi đình, gọi đến vài tên thị vệ, đem ta đang ở trên cây quăng xuống.
Hắn lại gọi Tôn quản gia đến, thét ra lệnh nói: "Đem tất cả cây trong vương phủ chặt hết cho ta!"
Thật là tốt, cả hai vương phủ đều biến thành trụi lủi. (_ _")
Ta lại bị khóa trở lại trong thư phòng.
Nhị vương gia ở trước mặt ta bước đi thong thả, trầm giọng hỏi: "Nhớ rõ ta vừa rồi nói cái gì không?"
"Nhớ rõ, " ta cúi đầu, buồn thanh nói: "Ngươi vừa mới nói: từ hôm nay trở đi, ta sẽ không khóa ngươi."
Nhị vương gia sửng sốt, nổi giận nói: "Ngươi câm miệng!"
Ta nghe lời, ngoan ngoãn câm miệng.
Nhị vương gia lại bước đi thong thả hai vòng, cước bộ lúc nhanh lúc chậm, lại hướng tới trước mặt ta, tận tình khuyên bảo nói: "Ta tự hỏi đối với ngươi đã là toàn tâm toàn ý, ngươi còn muốn ta như thế nào? Ngươi nói thiệt tình phải dùng thiệt tình để đổi, ta đã dùng thiệt tình để đổi. Ngươi nếu muốn ta thả ngươi, cũng có thể, nhưng ngươi phải yêu ta, phải đem ta để ở trong lòng. Ngọc Lang, lòng người khi nào mới có ta? Ngươi như vậy luôn miệng thầm nghĩ gặp Sanh nhi, chẳng lẽ ta không thấy đau lòng? Không thương tâm? Ta thật sự thích ngươi, ngươi cũng biết trong lòng ta có bao nhiêu đau khổ?" Hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay ta một đôi hoa tai bằng ngọc, thành tâm thành ý nói: "Đây là hoàng ngạch nương đã mất để lại cho ta. Ta cùng Cửu đệ đều là từ nhỏ mất mẹ, cho nên đặc biệt gần gũi. Nếu không phải thật tâm yêu ngươi, ta cũng không muốn cùng đệ đệ này tranh giành. Ngươi cầm nó, quên Cửu đệ đi. Ngươi muốn chân tình, ta có thể vì ngươi làm tất cả mong ngươi đừng phá hỏng. Ta biết từ trước muôn vàn không phải, nhưng ngươi có thể tha thứ Cửu đệ, cũng mong ngươi khoan hoài một chút, cho ta một cơ hội."(Em yêu Tranh nhi~!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Ta sửng sốt nửa ngày, nhìn gương mặt chân thành của Nhị vương gia, lần đầu tiên cảm giác Nhị vương gia thật tâm thích ta.
Những suy nghĩ bướng bỉnh cùng cợt nhả phút chốc cũng tan biến hết.
Ngọc trong tay thực ấm áp, giống như tâm của Nhị vương gia. Ta nghĩ đến hắn ngày đó cảm thán cung đình tịch mịch, cảm thán tình huynh đệ xa cách dễ thay đội, cảm thán thế gian kẻ thiệt tình quá ít, cảm thán Tiểu vương gia hảo phúc khí, cũng hiểu được phần nào đau khổ trong lòng hắn.
Ta để khối hoa tai ở một bên lại lấy trong túi áo ra một mảnh ngọc vỡ. Nhìn ngắm thật kĩ, một bên xinh đẹp phi phàm, bóng loáng; một bên xấu xí góc cạnh.
Cảm giác kỳ quái, liền giống như đem tâm của hai người phân biệt rõ rang.
"Nhị vương gia..." Vẻ mặt ta hiện giờ thật hiếm thấy – thật sự nghiêm túc, tới gần hắn, nhìn ánh mắt của hắn, phi thường thành khẩn đối hắn nói: "Không phải ngươi không đủ thiệt tình. Chính là tâm của Hạ Ngọc Lang đã không thể bỏ xuống được khối ngọc kia."
Ta khẽ hít một hơi, từng chữ nói rõ ràng: "Ngoại trừ Sanh nhi, ta không yêu ai khác." Ta thở dài, đem đôi hoa tai kia trả về trên tay hắn.
Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, lập tức ổn định thân hình. Hắn cúi đầu nhìn đôi hoa tai trong bàn tay, gắt gao khép chặt lại, không tự chủ mà run rẩy, trong mắt tinh quang rung chuyển, giống như có cái gì vừa tan vỡ.
Ta bỗng thấy sợ hãi, không khỏi chạy trốn dưới chân bàn.
Sau một lúc lâu, hắn tái nhợt nghiêm mặt, cắn môi, lạnh lùng nói: "Sanh nhi, Sanh nhi... Chẳng lẽ trừ bỏ Sanh nhi, ngươi trong lòng cái gì đều không có? Không có uy nghiêm của Vương gia? Không có vinh hoa phú quý? Không có cao thấp tôn ti? Tương lai ta chính là vua của một nước, đứng ở bên ta, ngươi có thể đem thiên hạ dẫm nát dưới chân. Đại trượng phu lập thế, không phải vì những điều này?" Hắn ngừng một khắc, sắc mặt đã bắt đầu trở nên đáng sợ, "Trong lòng của ngươi, trừ bỏ Sanh nhi, trừ bỏ cái hồ đồ tự cao tự đại, tự tiện làm bậy, còn có cái gì?" Hắn gào thét giận dữ, khiến thị nữ hầu hạ ngoài phòng sợ tới mức đều quỳ xuống.
"Còn có cái gì? Còn có cái gì!" Nhị vương gia điên cuống la hét.
Ta thấy hắn thần tình bi phẫn, cảm thấy được hắn thật sự đáng thương, cảm thấy cư nhiên không đành lòng cùng hắn cãi lại.
"Nhị vương gia..." Ta lắc lắc cái còng dưới chân, nhẹ nhàng nói: "Có cái này, ta cũng muốn hỏi ngươi."
Hắn bỗng nhiên dừng rống giận, lẳng lặng nhìn chằm chằm ta.
"Ở trong lòng của ngươi, trừ bỏ nô tài cùng chủ tử, còn có cái gì?" Ta cau mày nói: "Có huynh đệ sao? Có bằng hữu sao? Có tình người sao? Ta biết người sẽ nói có, nhưng tận trong tâm ngươi, huynh đệ, tình thân chẳng phải đều quy về một mối chủ tử và nô tài sao? Tất cả chỉ có thể làm theo suy nghĩ của ngươi, nói điều ngươi muốn họ nói, làm điều ngươi muốn họ làm." Ta ngẩng đầu, đồng tình nhìn hắn: " Trong thế giới của ngươi, trừ bỏ nô tài cùng chủ tử, còn có cái gì? Chờ ngươi trở thành Hoàng Thượng, khắp thiên hạ mọi người đều là nô tài của ngươi. Ngươi đối với nhiều nô tài như vậy, mà không có một kẻ thật tình, không cảm thấy buồn sao?"
Giờ phút này, Nhị vương gia thật im lặng, hai tay cũng không tái run rẩy, sắc mặt cũng dần dần dịu xuống. Cũng không biết vì sao, ta lại cảm thấy thật sự sợ hãi.
Hắn bắt tay sau lưng, xem sắc trời ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Sắp có bão tuyết rồi. Thế gian vạn vật, đều có lúc không như ý muốn, huống chi làm người? Cho dù đế vương, cũng có lúc gặp chuyện bất đắc dĩ. Ta hôm nay xem như biết tâm ý của ngươi, lòng ta đối với ngươi xem như đã chết. Ta cũng không thể đem ngươi trả lại cho Cửu đệ, hai người các ngươi cùng một chỗ, chỉ có làm ta đau lòng."
Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Lang, chớ có trách ta nhẫn tâm."
Ta bỗng cảm thấy có điềm xấu, cả người trở nên rét run.
Hắn dừng một chút, giương giọng gọi Tôn quản gia tiến vào: "Đi, thỉnh Cửu vương gia qua phủ cùng Nhị ca ôn chuyện cũ." Hắn đối ta tái liếc mắt một cái, quay đi, nói nhỏ: "Ngươi ở trước tiền thính đóng một cái cọc, đem hắn khóa vào đó. Còn chìa khóa... Ném đi."
Tôn quản gia vừa nghe, nhất thời mặt mày hớn hở, liếc mắt nhìn ta, nhếch miệng cười cao giọng vâng dạ.
Nhị vương gia chờ Tôn quản gia đi ra ngoài, đi đến bên cạnh ta, đem đôi hoa tai bằng ngọc kia nhét trở lại vào tay ta, nghiến răng nói: "Băng tuyết trắng trong, vẫn là thích hợp nhất với ngươi. Chờ lòng của ngươi đông cứng đến vỡ thành hai mảnh, tự nhiên biết phải chọn khối ngọc nào."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhận ra vài phần giống tiểu vương gia.
Ta hỏi: "Ngươi muốn ta chết?"
"Không tồi."
"Kia vì sao phải gọi Sanh nhi đến đây? Hắn nhìn thấy, chỉ biết vĩnh viễn hận ngươi, tình nghĩa huynh đệ cũng không còn."
"Bởi vì..." Nhị vương gia hồi phục vẻ trầm ổn thường ngày, lạnh lùng nói: "Chúng ta là huynh đệ, đương nhiên hẳn là đồng cam cộng khổ. Nếu coi trọng cùng một người, cũng có thể đồng thời nhìn hắn đi, " hắn tốn hơi thừa lời nói: "Đây là ta đích thực tâm."
Hắn lại nhìn chằm chằm ta, hai mắt dần dần ôn nhuận, đột nhiên quay đầu, hướng ra cửa.
"Nhị vương gia, " ta gọi là một tiếng.
Hắn chợt dừng lại, đưa lưng về phía ta, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói? Nếu còn có tâm sự, ta sẽ giúp ngươi chấm dứt."
"Không cần." Ta cười nói: "Không ngờ ngươi còn giúp cho ta cùng Sanh nhi gặp mặt lần cuối, ta phải cám ơn ngươi rồi."
Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, thân thể tựa hồ không đứng vững. Hắn khó khăn trụ lại, thở hổn hển, rốt cục thất tha thất thểu rời đi....
Ta nghe Nhị vương gia dõng dạc tuyên bố, không khỏi cảm động, vỗ tay nói: "Có chí khí, có chí khí, trách không được ai cũng nói ngươi nhất định sẽ là Hoàng đế, hiện tại ta cũng cảm thấy như vậy. Bất quá, nếu không phải ngươi giở trò quỷ, khâm sai tuần tra Giang Nam vốn là Sanh nhi, như thế nào hội thay đổi thành cái kẻ tệ hại đủ điều ấy? Nói đi nói lại vẫn là do ngươi sai a.", dứt lời lắc lắc đầu.
Nhị vương gia nhìn ta, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Rốt cục lạnh lùng hừ một tiếng, lại đá văng cửa đi ra ngoài.
.........
Rất nhanh Nhị vương gia đã viết xong tấu chương luận tội, hơn nữa còn lập tức tự mình đến hoàng cung để dâng lên. Ta ngồi trên chiếc ghế lót đệm da thú, nhìn những người ở trong thư phòng đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cứ như thể có cái đại sự gì ghê gớm lắm vậy.
Mấy ngày kế tiếp, thời tiết vẫn lạnh đến thấu xương. Trong Nhị vương phủ nơi nơi đều ẩn giấu sự bất an, khiến không khí càng thêm giá lạnh, cảm giác giống như sắp có đại họa xảy ra với mọi người trong vương phủ.
Nhị vương gia đến, đi thật vội vàng, so với ngày thường càng vội hơn. Lúc ở vương phủ, cũng toàn ngự tại thư phòng. Những ngày này hắn đối với ta tuy rằng mặt ngoài hoà thuận, bất quá ta biết trong lòng hắn nhất định có chuyện gì khó chịu lắm, liền phi thường thiện tâm mà không gây sự quấy rối hắn nhiều.
Hôm nay Nhị vương gia vừa vào thư phòng, Tôn quản gia lập tức dẫn theo một vị Thái giám bước vào theo.
"Lâm công công?" Nhị vương gia vừa thấy người cùng đi với Tôn quản gia, động tác hơi chững lại, lập tức hồi phục thái độ bình thường, tiêu sái đứng lên, cười nói: "Trời hôm nay thật lạnh, Lâm công công như thế nào lại đến đây?" Ánh mắt khẽ chuyển, Tôn quản gia thông minh lập tức lánh ra ngoài.
Lâm công công phất nhẹ cây phất trần trên tay cất giọng eo éo: "Ai nha, Nhị vương gia, việc lớn không tốt a." Giọng nói hảo chói tai, ta nghe được cười khúc khích. Hắn lúc này mới phát hiện ta đang ngồi dưới bàn, lặp tức ngậm miệng, nhìn Nhị vương gia liếc mắt một cái.
Nhị vương gia khoát tay nói: "Cứ tiếp tục."
"Đại vương gia liên hợp với rất nhiều đại thần đang cố gắng buộc tội ngài, cũng đã dâng rất nhiều tấu chương lên Hoàng Thượng." Lâm công công hiển nhiên là "mật thám" do Nhị vương gia an bài ở trong cung, hắn khoa trương nói: "Trong cung hôm qua càng náo nhiệt, Dung chủ tử khóc trước mặt thái hậu, vài vị nương nương còn thay Quốc cữu gia cầu tình, nói dù có phạm sai lầm, cũng không thể thật sự nói giết liền giết. Cư nhiên ngay cả Thục đức nương nương cũng đứng về phía họ." (Theo như tớ nhớ thì con mụ "Thục Đức" này là mama nuôi của bạn Sanh nhi ;))
Nhị vương gia trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Hoàng a mã nói thế nào?"
"Thánh tâm khó dò." Lâm công công cau mày nói: "Các vị nương nương ấy đem cả những chuyện chẳng hay ho của nhà mẫu thân ngài đều kể ra hết, còn nói ngài tâm địa quá độc ác, thích đuổi tận giết tuyệt. Người cũng biết, Hoàng Thượng là người nhân từ độ lượng. Nhiều gió như vậy hướng Hoàng Thượng thổi không chắc sẽ không lung lay, ta nghĩ... Nhị vương gia cũng nên chuẩn bị tốt mới được." (Đúng là một lũ đàn bà nhiễu sự! >"< tội Tranh nhi quá~)
"Chỉ cần hoàng a mã chưa tỏ rõ thái độ, sự việc vẫn có thể vãn hồi." Nhị vương gia cười khổ một tiếng, chậm rãi gật đầu: "Ta đã biết, cảm tạ công công."
"Thần cũng đã nói hết lời, Nhị vương gia người nhất định phải cẩn thận. Nô tài đi trước."
"Công công dừng bước." Nhị vương gia chợt nhớ tới một chuyện, đi lên vài bước, nhẹ nhàng hỏi: "Tấu chương của Cửu vương gia, ngươi có nhìn thấy không?"
Lâm công công lắc đầu: "Nô tài không có nhìn thấy. Nghe nói Cửu vương gia bị bệnh, đại khái tin tức nghe được cũng không chắc chắn, bất quá theo đánh giá của thần tấu chương của Cửu vương gia đêm nay cũng sẽ đưa vào cung. Bất quá, ai~, Nhị vương gia cũng không cần hy vọng nhiều, những chuyện gần..."
"Ta biết." Nhị vương gia trầm ngâm gật đầu, ngẩng đầu hô to một tiếng: "Lão Tôn mau dìu Lâm công công ra ngoài, gửi Lâm công công ít ngân lượng đáp lễ."
"Tạ ơn Nhị vương gia." Lâm công công cười chắp tay, đi theo Tôn quản gia ra ngoài.
Nhị vương gia đóng cửa lại, cúi đầu cân nhắc sự tình, xoay người chằm chằm nhìn ta, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng đợi được ngày này. Ta sắp gặp nạn, rốt cuộc cũng không thể khóa ngươi bên mình."
Ta nói: "Ngươi không phải nhi tử mà Hoàng Thượng yêu thích nhất sao? Như thế nào chỉ một vài cái tấu chương cỏn con mà có thể chỉnh được ngươi?"
"Càng được Hoàng Thượng yêu thích, càng nhiều người hận." Nhị vương gia giận dữ nói: "Hiện giờ ngay cả Cửu đệ cũng đứng về phe đối địch với ta, ta còn trông chờ vào cái gì. Chằng phải, ngươi cũng luôn ngóng trông Cửu đệ mang binh tiến đánh Nhị vương phủ cứu ngươi?"
"Sanh nhi không có dâng tấu chương buộc tội ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta vừa nghe tên thái giám kia nói."
Nhị vương gia cười lạnh nói: "Thục Đức phi đều giúp đỡ đối đầu với ta, ta còn trông cậy vào cái gì?"
Ta ngạc nhiên nói: "Lão chủ chứa đó không phải cùng hội cùng thuyền với ngươi hại ta sao, tại sao lại không giúp ngươi?"
"Cửu đệ mất ngươi chẳng thiết sống chết, nàng vốn định mấy tháng là có thể khoái hoạt. Hiện tại thấy không ổn, đương nhiên phải nghĩ biện pháp đem ngươi kéo trở về, để cho Cửu đệ tránh khỏi những chuyện không hay xảy ra, và cũng là để cho quãng đời sau này của bà ta có chỗ dựa vào."
"Là vậy sao..." Ta bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng thế này cũng không có thể nói Sanh nhi hại ngươi."
"Cơ hội này ngàn năm có một, bỏ qua lần này, cũng không còn cơ hội đem ngươi phải đi về."
"Chính là, hại ngươi ngươi cùng với đem ta cứu trở, căn bản là hai việc khác nhau a. Ngươi không phải là ca ca tốt nhất của hắn sao? Hắn như thế nào hội bỏ đá xuống giếng?" Ta bực tức nói: "Ngươi a, đúng là không có đầu óc. Ngươi đem ta bắt lại là một chuyện, Sanh nhi buộc tội ngươi là một chuyện khác, ngươi buộc tội quốc cữu là một chuyện khác nữa và cái mụ Vương phi gì gì đó vu oan cho ngươi lại là một chuyện khác nữa...Sao có thể mà qui về thành một chuyện, ngươi đúng là hồ đồ. Sanh nhi tuyệt đối sẽ không giống ngươi bất phân thị phi như vậy."
"Ta không có đầu óc? Ta bất phân thị phi?" Nhị vương gia sắc mặt ẩn ẩn hiện lên tức giận, lập tức trong mắt tinh quang chợt lóe, giống như xúc động. Hắn thật sâu chăm chú nhìn ta, chậm rãi nói: "Ngươi không cần hoa ngôn xảo ngữ, yên tâm đi, Cửu đệ dù có hại ta, ta cũng không nhẫn tâm chặt đứt tình cảm huynh đệ nhiều năm như vậy, nếu ta thua cuộc, tuyệt đối sẽ không mang ngươi chết cùng. Thương thiên ở trên, ta không có tâm địa ti tiện đến bực này."
Ta nghĩ Nhị vương gia vốn đủ ti tiện, bằng không hắn cũng sẽ không đem ta nhốt trong Nhị vương phủ như vậy, bất quá ở thời điểm này, hắn vẫn có thể xem là một trang tuấn kiệt. Ta cúi đầu,, lẩm bẩm nói: "Sanh nhi, huynh ngàn vạn lần không cần đối Nhị vương gia bỏ đá xuống giếng, như vậy chẳng những khiến ta khinh thường, mà trọng yếu hơn là hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu, ta đây vĩnh viễn sẽ không thể gặp ngươi."
Nhị vương gia thấy ta tự lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng lắc đầu, lại ngồi vào bàn viết viết gì đó.
Tiểu vương gia quả nhiên cùng ta ý hợp tâm đầu.
Chưa đến ngày thứ ba, trong cung truyền ra tin tức, Cửu vương gia thân vẫn mang bệnh quì gối khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm trị quốc cữu, nói Nhị vương gia xử sự công chính nghiêm minh, không có gì là sai cả.
Quốc cữu bị hạ lệnh tự sát, Dung quý phi dung túng đệ đệ, cũng bị hạ một bậc.
Nhị vương phủ khắp nơi vui sướng, mỗi người trên mặt đều mang thần sắc sáng lạn.
Nhị vương gia từ trong cung trở về, thẳng tiến thư phòng, cười nói: "Ta quả nhiên không có nhìn lầm Cửu đệ. Rốt cuộc gặp chuyện, vẫn đặt Nhị ca lên hàng đầu." (Vâng, người ta thì như vậy còn anh cư xử thế nào hử hử??? >"<)
Ta liếc nhìn hắn.
Người này hồn nhiên quên chính mình hai ngày trước còn ngờ vực vô căn cứ Tiểu vương gia hội bỏ đá xuống giếng.
Nhìn Nhị vương gia khen ngợi Tiểu vương gia hết lời, ta không kiên nhẫn nói: "Ít ở đó nói ẩu nói tả, ngươi biết hắn đối với ngươi hảo, vì cái gì phải khi dễ hắn? Ngươi xem, còn đem ta khóa như vậy."
Nhị vương gia thu nét cười, nghiêm mặt nói: "Không tồi, ta hẳn là nên đối hắn hảo một chút. Bất quá hắn nếu không có quên huynh đệ chúng ta tình cảm nhiều năm, đương nhiên cũng biết trên đời có thể có vô số tình nhân, Nhị ca lại chỉ có một." Tay hắn nhanh nhẹn mở khóa cho ta. "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không khóa ngươi. Đối Cửu đệ xem như là hồi đáp. Chuyện còn lại tùy thuộc vào thái độ của ngươi."
Ta được giải thoát, nhất thời tâm tình thư sướng, còn quản gì lời Nhị vương gia nói. Hoan hô một tiếng, chạy trốn ra ngoài.
Một đường chạy qua đình viện, cười to liên tục, tư vị của sự tự do thật sung sướng đến không thể nói thành lời. Ta một hơi chạy đến hậu viện để leo lên cái cây cao nhất.
Cửu vương phủ, Cửu vương phủ, ta muốn thấy đến phát điên rồi.
Phóng mắt trông về phía xa, ta cười ha ha, tất cả cây to quả nhiên không cánh mà bay, toàn bộ Cửu vương phủ bỗng nhiên trở nên trụi lủi, thú vị cực kỳ. (_ _")
Tiểu vương gia ở đâu? Ta dõi mắt trông khắp nới, lại như thế nào cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn. Nhưng không cần lo, đã không có mấy cái cây chết tiệt che thân ảnh của hắn, ta trên chân cũng không có còng nữa, mỗi ngày đều đến đây, hội sẽ có lúc nhìn thấy hắn.
Đến lúc đó, ta sẽ làm hai con diều, viết chữ lên đó, để nó bay đến Cửu vương phủ..
Đang muốn hoa tay múa chân, chợt nghe có người ở dưới tò mò hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Ta cúi đầu nhìn, cư nhiên là Nhị vương gia.
Chẳng lẽ hắn đã biết sở thích của ta?
Ta biết hắn ghen ăn tức ở, nếu biết ta có thể nhìn thấy Tiểu vương gia nhất định sẽ ngăn cản, vừa định tìm cái cớ hồ lừa hắn, Nhị vương gia tựa hồ nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lớn tiếng hỏi: "Ngươi đang nhìn Cửu vương phủ? Ngươi đang nhìn Cửu đệ?"
Ta bị hù đến nhảy dựng.
"Ta đối đãi ngươi như thế, ngươi cư nhiên còn nghĩ trở về nơi ấy? Ta đồi với ngươi ngày đêm chăm chút, chiều chuộng hết lòng, thiệt tình thực lòng..." Nhị vương gia gằng từng chữ, buồn bã nói: "Hạ Ngọc Lang, chẳng lẽ ngươi thật không có tâm sao?"
Ta vô tội nói: "Ta chỉ muốn gặp Sanh nhi, ta không muốn gặp ngươi."
"Ngươi... Ngươi hỗn trướng!" Nhị vương gia nhất thời nổi trận lôi đình, gọi đến vài tên thị vệ, đem ta đang ở trên cây quăng xuống.
Hắn lại gọi Tôn quản gia đến, thét ra lệnh nói: "Đem tất cả cây trong vương phủ chặt hết cho ta!"
Thật là tốt, cả hai vương phủ đều biến thành trụi lủi. (_ _")
Ta lại bị khóa trở lại trong thư phòng.
Nhị vương gia ở trước mặt ta bước đi thong thả, trầm giọng hỏi: "Nhớ rõ ta vừa rồi nói cái gì không?"
"Nhớ rõ, " ta cúi đầu, buồn thanh nói: "Ngươi vừa mới nói: từ hôm nay trở đi, ta sẽ không khóa ngươi."
Nhị vương gia sửng sốt, nổi giận nói: "Ngươi câm miệng!"
Ta nghe lời, ngoan ngoãn câm miệng.
Nhị vương gia lại bước đi thong thả hai vòng, cước bộ lúc nhanh lúc chậm, lại hướng tới trước mặt ta, tận tình khuyên bảo nói: "Ta tự hỏi đối với ngươi đã là toàn tâm toàn ý, ngươi còn muốn ta như thế nào? Ngươi nói thiệt tình phải dùng thiệt tình để đổi, ta đã dùng thiệt tình để đổi. Ngươi nếu muốn ta thả ngươi, cũng có thể, nhưng ngươi phải yêu ta, phải đem ta để ở trong lòng. Ngọc Lang, lòng người khi nào mới có ta? Ngươi như vậy luôn miệng thầm nghĩ gặp Sanh nhi, chẳng lẽ ta không thấy đau lòng? Không thương tâm? Ta thật sự thích ngươi, ngươi cũng biết trong lòng ta có bao nhiêu đau khổ?" Hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay ta một đôi hoa tai bằng ngọc, thành tâm thành ý nói: "Đây là hoàng ngạch nương đã mất để lại cho ta. Ta cùng Cửu đệ đều là từ nhỏ mất mẹ, cho nên đặc biệt gần gũi. Nếu không phải thật tâm yêu ngươi, ta cũng không muốn cùng đệ đệ này tranh giành. Ngươi cầm nó, quên Cửu đệ đi. Ngươi muốn chân tình, ta có thể vì ngươi làm tất cả mong ngươi đừng phá hỏng. Ta biết từ trước muôn vàn không phải, nhưng ngươi có thể tha thứ Cửu đệ, cũng mong ngươi khoan hoài một chút, cho ta một cơ hội."(Em yêu Tranh nhi~!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Ta sửng sốt nửa ngày, nhìn gương mặt chân thành của Nhị vương gia, lần đầu tiên cảm giác Nhị vương gia thật tâm thích ta.
Những suy nghĩ bướng bỉnh cùng cợt nhả phút chốc cũng tan biến hết.
Ngọc trong tay thực ấm áp, giống như tâm của Nhị vương gia. Ta nghĩ đến hắn ngày đó cảm thán cung đình tịch mịch, cảm thán tình huynh đệ xa cách dễ thay đội, cảm thán thế gian kẻ thiệt tình quá ít, cảm thán Tiểu vương gia hảo phúc khí, cũng hiểu được phần nào đau khổ trong lòng hắn.
Ta để khối hoa tai ở một bên lại lấy trong túi áo ra một mảnh ngọc vỡ. Nhìn ngắm thật kĩ, một bên xinh đẹp phi phàm, bóng loáng; một bên xấu xí góc cạnh.
Cảm giác kỳ quái, liền giống như đem tâm của hai người phân biệt rõ rang.
"Nhị vương gia..." Vẻ mặt ta hiện giờ thật hiếm thấy – thật sự nghiêm túc, tới gần hắn, nhìn ánh mắt của hắn, phi thường thành khẩn đối hắn nói: "Không phải ngươi không đủ thiệt tình. Chính là tâm của Hạ Ngọc Lang đã không thể bỏ xuống được khối ngọc kia."
Ta khẽ hít một hơi, từng chữ nói rõ ràng: "Ngoại trừ Sanh nhi, ta không yêu ai khác." Ta thở dài, đem đôi hoa tai kia trả về trên tay hắn.
Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, lập tức ổn định thân hình. Hắn cúi đầu nhìn đôi hoa tai trong bàn tay, gắt gao khép chặt lại, không tự chủ mà run rẩy, trong mắt tinh quang rung chuyển, giống như có cái gì vừa tan vỡ.
Ta bỗng thấy sợ hãi, không khỏi chạy trốn dưới chân bàn.
Sau một lúc lâu, hắn tái nhợt nghiêm mặt, cắn môi, lạnh lùng nói: "Sanh nhi, Sanh nhi... Chẳng lẽ trừ bỏ Sanh nhi, ngươi trong lòng cái gì đều không có? Không có uy nghiêm của Vương gia? Không có vinh hoa phú quý? Không có cao thấp tôn ti? Tương lai ta chính là vua của một nước, đứng ở bên ta, ngươi có thể đem thiên hạ dẫm nát dưới chân. Đại trượng phu lập thế, không phải vì những điều này?" Hắn ngừng một khắc, sắc mặt đã bắt đầu trở nên đáng sợ, "Trong lòng của ngươi, trừ bỏ Sanh nhi, trừ bỏ cái hồ đồ tự cao tự đại, tự tiện làm bậy, còn có cái gì?" Hắn gào thét giận dữ, khiến thị nữ hầu hạ ngoài phòng sợ tới mức đều quỳ xuống.
"Còn có cái gì? Còn có cái gì!" Nhị vương gia điên cuống la hét.
Ta thấy hắn thần tình bi phẫn, cảm thấy được hắn thật sự đáng thương, cảm thấy cư nhiên không đành lòng cùng hắn cãi lại.
"Nhị vương gia..." Ta lắc lắc cái còng dưới chân, nhẹ nhàng nói: "Có cái này, ta cũng muốn hỏi ngươi."
Hắn bỗng nhiên dừng rống giận, lẳng lặng nhìn chằm chằm ta.
"Ở trong lòng của ngươi, trừ bỏ nô tài cùng chủ tử, còn có cái gì?" Ta cau mày nói: "Có huynh đệ sao? Có bằng hữu sao? Có tình người sao? Ta biết người sẽ nói có, nhưng tận trong tâm ngươi, huynh đệ, tình thân chẳng phải đều quy về một mối chủ tử và nô tài sao? Tất cả chỉ có thể làm theo suy nghĩ của ngươi, nói điều ngươi muốn họ nói, làm điều ngươi muốn họ làm." Ta ngẩng đầu, đồng tình nhìn hắn: " Trong thế giới của ngươi, trừ bỏ nô tài cùng chủ tử, còn có cái gì? Chờ ngươi trở thành Hoàng Thượng, khắp thiên hạ mọi người đều là nô tài của ngươi. Ngươi đối với nhiều nô tài như vậy, mà không có một kẻ thật tình, không cảm thấy buồn sao?"
Giờ phút này, Nhị vương gia thật im lặng, hai tay cũng không tái run rẩy, sắc mặt cũng dần dần dịu xuống. Cũng không biết vì sao, ta lại cảm thấy thật sự sợ hãi.
Hắn bắt tay sau lưng, xem sắc trời ngoài cửa sổ, buồn bã nói: "Sắp có bão tuyết rồi. Thế gian vạn vật, đều có lúc không như ý muốn, huống chi làm người? Cho dù đế vương, cũng có lúc gặp chuyện bất đắc dĩ. Ta hôm nay xem như biết tâm ý của ngươi, lòng ta đối với ngươi xem như đã chết. Ta cũng không thể đem ngươi trả lại cho Cửu đệ, hai người các ngươi cùng một chỗ, chỉ có làm ta đau lòng."
Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Lang, chớ có trách ta nhẫn tâm."
Ta bỗng cảm thấy có điềm xấu, cả người trở nên rét run.
Hắn dừng một chút, giương giọng gọi Tôn quản gia tiến vào: "Đi, thỉnh Cửu vương gia qua phủ cùng Nhị ca ôn chuyện cũ." Hắn đối ta tái liếc mắt một cái, quay đi, nói nhỏ: "Ngươi ở trước tiền thính đóng một cái cọc, đem hắn khóa vào đó. Còn chìa khóa... Ném đi."
Tôn quản gia vừa nghe, nhất thời mặt mày hớn hở, liếc mắt nhìn ta, nhếch miệng cười cao giọng vâng dạ.
Nhị vương gia chờ Tôn quản gia đi ra ngoài, đi đến bên cạnh ta, đem đôi hoa tai bằng ngọc kia nhét trở lại vào tay ta, nghiến răng nói: "Băng tuyết trắng trong, vẫn là thích hợp nhất với ngươi. Chờ lòng của ngươi đông cứng đến vỡ thành hai mảnh, tự nhiên biết phải chọn khối ngọc nào."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhận ra vài phần giống tiểu vương gia.
Ta hỏi: "Ngươi muốn ta chết?"
"Không tồi."
"Kia vì sao phải gọi Sanh nhi đến đây? Hắn nhìn thấy, chỉ biết vĩnh viễn hận ngươi, tình nghĩa huynh đệ cũng không còn."
"Bởi vì..." Nhị vương gia hồi phục vẻ trầm ổn thường ngày, lạnh lùng nói: "Chúng ta là huynh đệ, đương nhiên hẳn là đồng cam cộng khổ. Nếu coi trọng cùng một người, cũng có thể đồng thời nhìn hắn đi, " hắn tốn hơi thừa lời nói: "Đây là ta đích thực tâm."
Hắn lại nhìn chằm chằm ta, hai mắt dần dần ôn nhuận, đột nhiên quay đầu, hướng ra cửa.
"Nhị vương gia, " ta gọi là một tiếng.
Hắn chợt dừng lại, đưa lưng về phía ta, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói? Nếu còn có tâm sự, ta sẽ giúp ngươi chấm dứt."
"Không cần." Ta cười nói: "Không ngờ ngươi còn giúp cho ta cùng Sanh nhi gặp mặt lần cuối, ta phải cám ơn ngươi rồi."
Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, thân thể tựa hồ không đứng vững. Hắn khó khăn trụ lại, thở hổn hển, rốt cục thất tha thất thểu rời đi....
Tác giả :
Phong Lộng