Nô Tài Tình Nhân
Chương 8-2: Hạ
Editor: Dạ Phong
Beta: Bờm
Kiều Nghênh Phong uống mấy ngày dược, thân thể cũng dần chuyển biến tốt hơn, vì thân thể hắn căn bản cường kiện, sức khoẻ khôi phục mau chóng, hơn nữa Vương gia còn đặc biệt phân phó làm thêm cho hắn canh gà, sớm một chén tối một chén, uống đến tinh lực dồi dào.
Kiều Nghênh Phong không biết vì sao dạ dày của mình lại đau đến ngất đi, Vân Phi Nhật cũng không nói đến việc Kim Phượng cùng Lâm ma ma kia, thậm chí còn căn dặn tổng quản nếu là Kiều Nghênh Phong hỏi, lung tung biện một cái lý do cho hắn nghe là tốt rồi, để tránh hắn khổ sở trong lòng.
Kiều Nghênh Phong hỏi nguyên nhân sinh bệnh của mình, Vân Phi Nhật cười nắm lấy cằm hắn, ngả ngớn nói: “Bổn vương vắng mặt đã nhiều ngày, ngươi nhớ ta đến mắc bệnh thôi.”
Oa ư, lời nói buồn nôn như vậy, y đến như thế vẫn nói được, hại hắn toàn thân từ trên xuống đều nổi da gà, bất quá y đều sớm tối hỏi han ân cần, đối với lòng dạ nhu thuận lại chưa hề được yêu thương như Kiều Nghênh Phong, y chăm sóc tận tình như vậy, hắn cũng không phải cỏ cây, đương nhiên rất có cảm giác.
Thân thể hắn đã muốn khỏi, uống canh gà cũng đã uống đến có phần chán ngán, Vân Phi Nhật gọi người thay đổi canh tổ yến hạt sen, hắn uống đầy miệng, liên tục trầm trồ khen ngợi, món canh tốt như vậy hạ nhân như hắn chưa từng được uống qua.
Y nhìn hắn uống hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng không nhịn được đứng lên, lấy bát của hắn uống một ngụm, chẳng có gì khác biệt với thứ trước kia y từng uống. Kiều Nghênh Phong nhìn thấy chủ tử đang dùng, hắn làm sao dám đường đột đòi lại, đành lộ ra vẻ mặt đau khổ, xem y có thể hay không đem canh trả lại cho hắn.
“Không có gì đặc biệt a.”
Vân Phi Nhật uống hai muỗng thì ngừng lại, cầm chén trả cho hắn. Kiều Nghênh Phong lộ ra dáng tươi cười phi thường vui mừng, tiếp nhận bát mút lấy thứ nước ngọt ngọt. Y khí tức cứng đờ, nét cười bên miệng dần dần có phần âm hiểm, cùng hắn nằm trên một cái tháp tử, nghiêng người hỏi: “Ngươi thân thể tốt rồi chứ?”
“Cảm tạ Vương gia quan tâm, thân thể ta đã tốt hơn nhiều, có thể trở về quét tước.” Kiều Nghênh Phong vâng theo đúng chuẩn mực của tổng quản mà trả lời, nô tính không thay đổi.
“Đại phu nói người còn phải vận động nhiều hơn để ra nhiều mồ hôi.”
“Thị, đại phu dặn dò, nô tài sẽ hảo hảo làm, thân thể sẽ hồi phục khoẻ mạnh rất nhanh.”
“Ân, vậy là có thể làm tốt rồi.”
Kiều Nghênh Phong sửng sốt một chặp, “Làm? Làm cái gì? Oa a! Vương gia ngài làm gì?”
Vừa mới nói từ “làm” này, Vân Phi Nhật liền vén mở hạ sam hắn, bàn tay trực tiếp đặt trên khố tử hơn nữa lại ở đúng trên bộ vị đó toàn bộ bắt lấy, khiến hắn phải vừa kinh hãi lại vừa sảng khoái.
“Bổn vương hôm nay tâm tình tốt, không bằng liền giúp ngươi vận động ra mồ hôi đi.” Y cười thâm hiểm, đã muốn biến thành dáng cười đầy tình ý.
“Vương gia ngài có thể tâm tình không tốt, không có việc gì, nô tài chịu được.” Hắn đáng thương như vậy khổ sở cầu xin.
Y sang sảng cười to, thân thể khẽ lật, đã trở mình đặt trên người hắn, “Như thế nào ngươi lại hy vọng tâm tình bổn vương không tốt, bổn vương tâm tình lại càng tốt”
Quá biến thái!
Kiều Nghênh Phong thật muốn nói như vậy, thế nhưng lần trước nói ghê tởm, mông đã bị quấy rối bao nhiêu ngày, những lời này vẫn chính là không nên nói ra quá nhanh.
Vân Phi Nhật đã ngồi trên lưng áo hắn, bàn tay lại không ngừng đùa bỡn cách một lớp khố mỏng, Kiều Nghênh Phong trán thấm ra một hơi mỏng mồ hôi, cố cứu vãn một cơ hội cuối cùng.
“Vương gia, ngài biết tất cả mọi người gọi ta như thế nào không?”
“Như thế nào? Nói ngươi là người bổn vương gần đây sủng nhất sao?”
Kiều Nghênh Phong liên tục lắc đầu nói: “Không phải, bọn họ nói bản thân ta vùng lên, ý đồ làm cho Vương gia nhào tới bên người ta, còn nói ta làm nơi ấy có màu sắc phấn nộn câu dẫn Vương gia, còn nói ta lớn lên giống khối thịt lợn chết, ta như thế này không có tư sắc quyến rũ của nam nhân, Vương gia nhất định sẽ rất mau chán.”
“Chết..... Thịt lợn chết? Ha ha ha!”
Vân Phi Nhật thiếu chút nữa cười lạc giọng, Kiều Nghênh Phong quả thực vừa nhìn không có tư sắc, nhưng là kêu thành thịt lợn chết cũng thật quá trớn, bất quá hắn ở trên giường phong tình vạn chủng, tiểu huyệt mềm mại non nớt, lại chặt nóng, chính là những người khác đều thua kém, quan trọng nhất là hắn thường khiến y vui vẻ, hơn nữa lại vui vẻ vô cùng.
Y khẽ cắn vành tai hắn cười nói: “Bổn vương cũng chưa từng nếm qua sắc hương sinh động như thế của thịt lợn chết, ăn một lần lại một lần như thế nào cũng không biết được hết.”
“Vương gia, vì chính là suy nghĩ vĩ đại cao quý của ngài, khối thịt lợn chết như nô tài không thể làm nhơ nhiễm thanh danh Vương gia.”
Kiều Nghênh Phong cũng biết y không kị thức ăn mặn, nam nữ đều ăn, sớm cũng chẳng còn tí thanh danh gì, thế nhưng vì thoát thân nên hắn cứ nói dối, chỉ là khi nói dối vẻ mặt có phần thống khổ.
Vân Phi Nhật cách một lớp y phục mỏng, thấm ướt phần y phục phía trên nhủ tiêm, nhẹ nhàng ngão cắn khiến hắn cả người khó chịu, thế nhưng ngay cả nơi đáng xấu hổ phía sau cái mông cũng bắt đầu co rút lại.
Đây là chuyện gì? Hắn bị nam nhân cắn nhủ tiêm, thế mà tiểu huyệt lại truyền đến một trận tê dại?
“Yên tâm, ngươi sẽ không làm nhơ nhiễm thanh danh bổn vương.” Y hôn xong nhũ tiêm bên này, hướng tới nhũ tiêm bên kia mà tiếp tục.
“Thế nhưng Vương gia.......”
“Tiểu nô tài ngươi lắm mồm cái gì, bổn vương vị cao quyền quý, người nào mở miệng cả gan dám nói bậy cho dù là có dũng khí, ta một đao chém hắn, cũng không người nào dám nhiều lời.” Y nói mấy câu liền cắt ngang lời nói của hắn.
Y phục Vân Phi Nhật cản trở phiền phức, y lập tức cởi ra, hướng phía nhũ tiêm hắn dùng sức mút một hơi, thật sự ngọt hương ngon miệng, thơm ngát, nhuyễn nộn nộn, so với bát canh ngọt khi nãy ngon hơn trăm lần.
“A a......”
Không hổ là khí phách Vương gia, tính khí không ai bằng. Kiều Nghênh Phong thần trí bắt đầu mê muội, vừa rồi cách một lớp y phục, đã khiến hắn có cảm giác, Vân Phi Nhật hiện tại trực tiếp mút, khiến hắn nửa người dưới lập tức có phản ứng.
Thân thể hắn như thế nào kỳ lạ như vậy, nóng giống như ở trong nồi lửa nổ ra, hơn nữa tiểu huyệt giống như muốn chảy ra chất lỏng nhu động, hắn không nhịn được hỏi: “Vương gia, vừa rồi bát canh ngọt kia có xuân dược sao? Như thế nào ta lại cảm thấy là lạ?”
Vân Phi Nhật đùa cợt mút, nghe hắn nói một đoạn như thế y sửng sờ ngẩng đầu, lập tức khoé miệng một mạt cười yêu thương. Kiều Nghênh Phong lời nói không dám cẩu thả, tuy có chút muốn nôn ra.
“Bổn vương không phải là xuân dược tốt nhất của ngươi sao? Ngươi thấy bổn vương đương nhiên xuân tâm hỗn loạn, hạ thân thấp nhiệt, vội vả muốn cùng bổn vương thân thiết.”
“Vương gia, ta có thể phun ra không?”
Kiều Nghênh Phong thành thật nói ra cảm giác, nhưng liền hối hận vạn phần, không chừng bởi vì cách nói thế này, lại bị y chỉnh một phen.
Không nghĩ ra Vân Phi Nhật sắc mặt bình thường nói: “Đương nhiên có thể, ngươi thích phun bao nhiêu liền phun, bổn vương sẽ làm ngươi phun sạch sẽ, một giọt cũng không dư thừa.”
Hắn còn đang suy nghĩ như thế nào y lại nói chuyện tốt như vậy, chỉ thấy y một tay tham nhập đế khố hắn, đùa bỡn căn bộ, cười mê đắm nói: “Lại đây nào, phun một lần trước cái đã.”
Không phải việc này a! Là miệng nghĩ muốn phun ra, không phải cái đỉnh nhỏ phía dưới kia phun a!
Kiều Nghênh Phong kêu to lên, lòng bàn tay Vương gia rất nhanh hoạt động, hắn xoay mông một chút, đại khái càng lúc càng nhiều, một chút liền tiết ra, y thừa lúc hắn toàn thân hư nhuyễn, lập tức cởi hết y phục hắn, ngón tay cắm vào mật động hắn, khiến hắn toàn thân run rẩy, ngay cả hạ thân cũng nhuyễn ra.
“Cho bổn vương nghiệm tiểu mật động ngọt ngào của ngươi một chút, có muốn ngọc trụ to lớn của bổn vương không?”
“Một chút cũng...... Không muốn, a a......”
Hắn còn muốn giãy dụa một chút, thế nhưng hạ thân lại mở ra hút vào ngón tay biến thái của Vân Phi Nhật, không chịu cho y đi ra, hơn nữa y đâm một chút, hắn đã kêu lên, âm thanh càng mê mị.
“Nói, có muốn ngọc trụ cứng rắn của bổn vương a?”
Vân Phi Nhật Vương gia biến thái lại bắt đầu dùng chiêu ta hỏi ngươi đáp, hạ thân hắn giống như chảo lửa, dù sao cũng là xuân dược quấy phá, hắn nước mắt hàm chứa bi thảm gật đầu nói: “Muốn.”
Vừa sau khi nói chữ muốn này, nhãn thần Vân Phi Nhật lập tức thay đổi, y cuồng bạo lấp kín miệng hắn, kéo cao hai chân hắn, mới rút tay về, lập tức cắm vào bên trong, hơn nữa đi vào lại vừa sâu vừa mạnh mẽ, khiến lỗ nhỏ ngọt ngào của hắn sợ hãi, mà hắn đương nhiên tay chân đều tê dại, Vân Phi Nhật đút cho hắn nước bọt, hắn liền cam chịu toàn bộ nuốt hết.
Cái gì mà đại phu dặn phải vận động nhiều để xuất mồ hôi, mồ hôi hắn thấm ướt khăn, cả đời này cũng chưa từng chảy mồ hôi nhiều như vậy, y thật sự khiến hắn phun hoàn toàn sạch sẽ, một giọt cũng không dư thừa, chiến đấu đến hừng đông, mới cho cái mông thảm thương của hắn nghỉ ngơi.
Beta: Bờm
Kiều Nghênh Phong uống mấy ngày dược, thân thể cũng dần chuyển biến tốt hơn, vì thân thể hắn căn bản cường kiện, sức khoẻ khôi phục mau chóng, hơn nữa Vương gia còn đặc biệt phân phó làm thêm cho hắn canh gà, sớm một chén tối một chén, uống đến tinh lực dồi dào.
Kiều Nghênh Phong không biết vì sao dạ dày của mình lại đau đến ngất đi, Vân Phi Nhật cũng không nói đến việc Kim Phượng cùng Lâm ma ma kia, thậm chí còn căn dặn tổng quản nếu là Kiều Nghênh Phong hỏi, lung tung biện một cái lý do cho hắn nghe là tốt rồi, để tránh hắn khổ sở trong lòng.
Kiều Nghênh Phong hỏi nguyên nhân sinh bệnh của mình, Vân Phi Nhật cười nắm lấy cằm hắn, ngả ngớn nói: “Bổn vương vắng mặt đã nhiều ngày, ngươi nhớ ta đến mắc bệnh thôi.”
Oa ư, lời nói buồn nôn như vậy, y đến như thế vẫn nói được, hại hắn toàn thân từ trên xuống đều nổi da gà, bất quá y đều sớm tối hỏi han ân cần, đối với lòng dạ nhu thuận lại chưa hề được yêu thương như Kiều Nghênh Phong, y chăm sóc tận tình như vậy, hắn cũng không phải cỏ cây, đương nhiên rất có cảm giác.
Thân thể hắn đã muốn khỏi, uống canh gà cũng đã uống đến có phần chán ngán, Vân Phi Nhật gọi người thay đổi canh tổ yến hạt sen, hắn uống đầy miệng, liên tục trầm trồ khen ngợi, món canh tốt như vậy hạ nhân như hắn chưa từng được uống qua.
Y nhìn hắn uống hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng không nhịn được đứng lên, lấy bát của hắn uống một ngụm, chẳng có gì khác biệt với thứ trước kia y từng uống. Kiều Nghênh Phong nhìn thấy chủ tử đang dùng, hắn làm sao dám đường đột đòi lại, đành lộ ra vẻ mặt đau khổ, xem y có thể hay không đem canh trả lại cho hắn.
“Không có gì đặc biệt a.”
Vân Phi Nhật uống hai muỗng thì ngừng lại, cầm chén trả cho hắn. Kiều Nghênh Phong lộ ra dáng tươi cười phi thường vui mừng, tiếp nhận bát mút lấy thứ nước ngọt ngọt. Y khí tức cứng đờ, nét cười bên miệng dần dần có phần âm hiểm, cùng hắn nằm trên một cái tháp tử, nghiêng người hỏi: “Ngươi thân thể tốt rồi chứ?”
“Cảm tạ Vương gia quan tâm, thân thể ta đã tốt hơn nhiều, có thể trở về quét tước.” Kiều Nghênh Phong vâng theo đúng chuẩn mực của tổng quản mà trả lời, nô tính không thay đổi.
“Đại phu nói người còn phải vận động nhiều hơn để ra nhiều mồ hôi.”
“Thị, đại phu dặn dò, nô tài sẽ hảo hảo làm, thân thể sẽ hồi phục khoẻ mạnh rất nhanh.”
“Ân, vậy là có thể làm tốt rồi.”
Kiều Nghênh Phong sửng sốt một chặp, “Làm? Làm cái gì? Oa a! Vương gia ngài làm gì?”
Vừa mới nói từ “làm” này, Vân Phi Nhật liền vén mở hạ sam hắn, bàn tay trực tiếp đặt trên khố tử hơn nữa lại ở đúng trên bộ vị đó toàn bộ bắt lấy, khiến hắn phải vừa kinh hãi lại vừa sảng khoái.
“Bổn vương hôm nay tâm tình tốt, không bằng liền giúp ngươi vận động ra mồ hôi đi.” Y cười thâm hiểm, đã muốn biến thành dáng cười đầy tình ý.
“Vương gia ngài có thể tâm tình không tốt, không có việc gì, nô tài chịu được.” Hắn đáng thương như vậy khổ sở cầu xin.
Y sang sảng cười to, thân thể khẽ lật, đã trở mình đặt trên người hắn, “Như thế nào ngươi lại hy vọng tâm tình bổn vương không tốt, bổn vương tâm tình lại càng tốt”
Quá biến thái!
Kiều Nghênh Phong thật muốn nói như vậy, thế nhưng lần trước nói ghê tởm, mông đã bị quấy rối bao nhiêu ngày, những lời này vẫn chính là không nên nói ra quá nhanh.
Vân Phi Nhật đã ngồi trên lưng áo hắn, bàn tay lại không ngừng đùa bỡn cách một lớp khố mỏng, Kiều Nghênh Phong trán thấm ra một hơi mỏng mồ hôi, cố cứu vãn một cơ hội cuối cùng.
“Vương gia, ngài biết tất cả mọi người gọi ta như thế nào không?”
“Như thế nào? Nói ngươi là người bổn vương gần đây sủng nhất sao?”
Kiều Nghênh Phong liên tục lắc đầu nói: “Không phải, bọn họ nói bản thân ta vùng lên, ý đồ làm cho Vương gia nhào tới bên người ta, còn nói ta làm nơi ấy có màu sắc phấn nộn câu dẫn Vương gia, còn nói ta lớn lên giống khối thịt lợn chết, ta như thế này không có tư sắc quyến rũ của nam nhân, Vương gia nhất định sẽ rất mau chán.”
“Chết..... Thịt lợn chết? Ha ha ha!”
Vân Phi Nhật thiếu chút nữa cười lạc giọng, Kiều Nghênh Phong quả thực vừa nhìn không có tư sắc, nhưng là kêu thành thịt lợn chết cũng thật quá trớn, bất quá hắn ở trên giường phong tình vạn chủng, tiểu huyệt mềm mại non nớt, lại chặt nóng, chính là những người khác đều thua kém, quan trọng nhất là hắn thường khiến y vui vẻ, hơn nữa lại vui vẻ vô cùng.
Y khẽ cắn vành tai hắn cười nói: “Bổn vương cũng chưa từng nếm qua sắc hương sinh động như thế của thịt lợn chết, ăn một lần lại một lần như thế nào cũng không biết được hết.”
“Vương gia, vì chính là suy nghĩ vĩ đại cao quý của ngài, khối thịt lợn chết như nô tài không thể làm nhơ nhiễm thanh danh Vương gia.”
Kiều Nghênh Phong cũng biết y không kị thức ăn mặn, nam nữ đều ăn, sớm cũng chẳng còn tí thanh danh gì, thế nhưng vì thoát thân nên hắn cứ nói dối, chỉ là khi nói dối vẻ mặt có phần thống khổ.
Vân Phi Nhật cách một lớp y phục mỏng, thấm ướt phần y phục phía trên nhủ tiêm, nhẹ nhàng ngão cắn khiến hắn cả người khó chịu, thế nhưng ngay cả nơi đáng xấu hổ phía sau cái mông cũng bắt đầu co rút lại.
Đây là chuyện gì? Hắn bị nam nhân cắn nhủ tiêm, thế mà tiểu huyệt lại truyền đến một trận tê dại?
“Yên tâm, ngươi sẽ không làm nhơ nhiễm thanh danh bổn vương.” Y hôn xong nhũ tiêm bên này, hướng tới nhũ tiêm bên kia mà tiếp tục.
“Thế nhưng Vương gia.......”
“Tiểu nô tài ngươi lắm mồm cái gì, bổn vương vị cao quyền quý, người nào mở miệng cả gan dám nói bậy cho dù là có dũng khí, ta một đao chém hắn, cũng không người nào dám nhiều lời.” Y nói mấy câu liền cắt ngang lời nói của hắn.
Y phục Vân Phi Nhật cản trở phiền phức, y lập tức cởi ra, hướng phía nhũ tiêm hắn dùng sức mút một hơi, thật sự ngọt hương ngon miệng, thơm ngát, nhuyễn nộn nộn, so với bát canh ngọt khi nãy ngon hơn trăm lần.
“A a......”
Không hổ là khí phách Vương gia, tính khí không ai bằng. Kiều Nghênh Phong thần trí bắt đầu mê muội, vừa rồi cách một lớp y phục, đã khiến hắn có cảm giác, Vân Phi Nhật hiện tại trực tiếp mút, khiến hắn nửa người dưới lập tức có phản ứng.
Thân thể hắn như thế nào kỳ lạ như vậy, nóng giống như ở trong nồi lửa nổ ra, hơn nữa tiểu huyệt giống như muốn chảy ra chất lỏng nhu động, hắn không nhịn được hỏi: “Vương gia, vừa rồi bát canh ngọt kia có xuân dược sao? Như thế nào ta lại cảm thấy là lạ?”
Vân Phi Nhật đùa cợt mút, nghe hắn nói một đoạn như thế y sửng sờ ngẩng đầu, lập tức khoé miệng một mạt cười yêu thương. Kiều Nghênh Phong lời nói không dám cẩu thả, tuy có chút muốn nôn ra.
“Bổn vương không phải là xuân dược tốt nhất của ngươi sao? Ngươi thấy bổn vương đương nhiên xuân tâm hỗn loạn, hạ thân thấp nhiệt, vội vả muốn cùng bổn vương thân thiết.”
“Vương gia, ta có thể phun ra không?”
Kiều Nghênh Phong thành thật nói ra cảm giác, nhưng liền hối hận vạn phần, không chừng bởi vì cách nói thế này, lại bị y chỉnh một phen.
Không nghĩ ra Vân Phi Nhật sắc mặt bình thường nói: “Đương nhiên có thể, ngươi thích phun bao nhiêu liền phun, bổn vương sẽ làm ngươi phun sạch sẽ, một giọt cũng không dư thừa.”
Hắn còn đang suy nghĩ như thế nào y lại nói chuyện tốt như vậy, chỉ thấy y một tay tham nhập đế khố hắn, đùa bỡn căn bộ, cười mê đắm nói: “Lại đây nào, phun một lần trước cái đã.”
Không phải việc này a! Là miệng nghĩ muốn phun ra, không phải cái đỉnh nhỏ phía dưới kia phun a!
Kiều Nghênh Phong kêu to lên, lòng bàn tay Vương gia rất nhanh hoạt động, hắn xoay mông một chút, đại khái càng lúc càng nhiều, một chút liền tiết ra, y thừa lúc hắn toàn thân hư nhuyễn, lập tức cởi hết y phục hắn, ngón tay cắm vào mật động hắn, khiến hắn toàn thân run rẩy, ngay cả hạ thân cũng nhuyễn ra.
“Cho bổn vương nghiệm tiểu mật động ngọt ngào của ngươi một chút, có muốn ngọc trụ to lớn của bổn vương không?”
“Một chút cũng...... Không muốn, a a......”
Hắn còn muốn giãy dụa một chút, thế nhưng hạ thân lại mở ra hút vào ngón tay biến thái của Vân Phi Nhật, không chịu cho y đi ra, hơn nữa y đâm một chút, hắn đã kêu lên, âm thanh càng mê mị.
“Nói, có muốn ngọc trụ cứng rắn của bổn vương a?”
Vân Phi Nhật Vương gia biến thái lại bắt đầu dùng chiêu ta hỏi ngươi đáp, hạ thân hắn giống như chảo lửa, dù sao cũng là xuân dược quấy phá, hắn nước mắt hàm chứa bi thảm gật đầu nói: “Muốn.”
Vừa sau khi nói chữ muốn này, nhãn thần Vân Phi Nhật lập tức thay đổi, y cuồng bạo lấp kín miệng hắn, kéo cao hai chân hắn, mới rút tay về, lập tức cắm vào bên trong, hơn nữa đi vào lại vừa sâu vừa mạnh mẽ, khiến lỗ nhỏ ngọt ngào của hắn sợ hãi, mà hắn đương nhiên tay chân đều tê dại, Vân Phi Nhật đút cho hắn nước bọt, hắn liền cam chịu toàn bộ nuốt hết.
Cái gì mà đại phu dặn phải vận động nhiều để xuất mồ hôi, mồ hôi hắn thấm ướt khăn, cả đời này cũng chưa từng chảy mồ hôi nhiều như vậy, y thật sự khiến hắn phun hoàn toàn sạch sẽ, một giọt cũng không dư thừa, chiến đấu đến hừng đông, mới cho cái mông thảm thương của hắn nghỉ ngơi.
Tác giả :
Lăng Báo Tư