Nở Rộ
Chương 32
Hôm sau, Lương Phi Phàm lái xe đưa cô tới cổng nhà hàng: “Anh không vào à?” Cố Yên hỏi.
“Không, anh không nên tham gia bữa tiệc như thế này, sẽ không có lợi cho Vi Bác em à.”
Cố Yên gật đầu, kéo váy, mở cửa bước xuống xe. Cửa xe vừa mở thì Lương Phi Phàm lại kéo tay cô: “Anh sẽ đón em, đừng có về trước đấy nhé!” Giọng anh có vẻ nghiêm túc, nhưng lại ẩn chứa một sự quan tâm sâu sắc.
Trong đầu Cố Yên lúc này đang mải nghĩ xem lát nữa sẽ trả lời mấy tay phóng viên kia thế nào, nên làm gì còn tâm trạng nghĩ xem lời nói của anh hàm chứa điều gì, cô vội vàng bước xuống xe rồi đi vào trong nhà hàng.
Bữa tiệc do Lương thị tổ chức nên đương nhiên rất long trọng. Người phụ trách mảng PR của Lương thị – Trần Doãn Chi có mặt từ rất sớm để đón khách, còn Dung nhị công tử làm nhiệm vụ dẫn chương trình.
Vừa vào đến cửa, Cố Yên đã thấy Trần Doãn Chi đang đứng tiếp khách, một thời gian không gặp, cô ta có vẻ gầy đi nhiều, nụ cười trên gương mặt cũng không còn rạng rỡ như trước nữa. Cố Yên nhìn cô ta rồi gật đầu thay cho lời chào.
Cố Minh Châu tối nay mặc một chiếc đầm màu đỏ đô rất sang trọng. Thấy Cố Yên đến muộn, Cố Minh Châu không chau mày nhăn nhó mà còn khen ngợi: “Đẹp lắm!” Cô nhìn chăm chú chiếc kẹp tóc trên đầu Cố Yên với vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Thấy vậy, Cố Yên liền kéo tay chị, cười: “Tối về em sẽ tặng chị.”
Cố Minh Châu lườm em gái một cái: “Về được hãy nói!”
Mặt Cố Yên đỏ ửng, cúi đầu không nói gì.
Thực ra, đây chỉ đơn thuần là một bữa tiệc dành cho giới thương nhân, Cố Yên không thạo việc tiếp khách, hơn nữa cô cũng sắp đi lấy chồng rồi, nên Minh Châu cũng không yêu cầu cô phải đến tiếp mấy người kia.
“Cố Yên!” Dung Nham cầm ly rượu đến chào. Cố Yên cũng nhấp môi một ngụm, nhớ lại bộ mặt đen xì của anh ta ngày hôm đó, cô lại cười thầm. Cố Minh Châu đứng cạnh cười nhạt, Dung Nham chủ động chúc cô một ly: “Chị dâu đáng kính!” Lời anh ta nói mười phần thì đến bảy phần là mỉa mai.
Cố Minh Châu cũng uống một ngụm rượu vang, cười cười tỏ ý chấp nhận cách xưng hô của anh ta.
“Đại ca, ở đây!” Dung Nham bỗng giơ tay lên vẫy. Cố Minh Châu đưa mắt theo hướng tay anh ta, bỗng cô giật mình, thì ra là Dung Lỗi.
“Xin chúc mừng!” Nét mặt Dung Lỗi không thể hiện thái độ gì, cầm ly rượu mà Dung Nham đưa đến, anh chúc mừng Cố Minh Châu và Cố Yên.
Họ nói chuyện một lát, Dung Nham thấy Cố Minh Châu và Dung Lỗi biến mất trong đám đông, nhếch miệng lên cười.
“Chị Yên, mình đi một vòng chúc mọi người nhé? Dù sao chị cũng sắp từ chức rồi.” Dung Nham đề nghị, Cố Yên gật đầu.
Dung Nham đưa ly ra chúc, Cố Yên theo sau chỉ cần nhấp môi. Được một vòng, đến chỗ Trần Doãn Chi, Cố Yên thấy ngại cho lần thất lễ trước đó, nên chủ động cụng ly với cô ta: “Buổi tiệc hôm nay diễn ra rất thuận lợi, cô đã vất vả cả ngày rồi, tôi chúc cô một ly.”
“Không có gì! Không có gì!” Trần Doãn Chi cười khách khí.
“Doãn Chi…” Dung Nham cầm ly rượu đang chạm đến môi Trần Doãn Chi. “Để tôi uống thay cô.” Trần Doãn Chi hơi ngạc nhiên, nét mặt mệt mỏi gật đầu.
Cố Yên xen vào: “Dung Tổng thật đúng là một đại trượng phu.”
Cố Yên và Dung Nham chạm ly, một hơi hết sạch: “Có gì đâu, đây là chuyện đàn ông nên làm mà!”
Ba người họ vui vẻ nói chuyện, chốc chốc lại có người đến chúc rượu Trần Doãn Chi, nhưng Dung Nham đều ngăn lại.
“Cô Trần thật không nể mặt tôi chút nào!” Vị giám đốc của công ty Tân Thành trách.
Trần Doãn Chi lắc đầu cười gượng. Phía kia, Dung Nham sau khi tiễn chủ tịch Tân Thành đi, anh quay lại thân mật hỏi Trần Doãn Chi: “Cô vẫn khỏe chứ?”
Mắt cô ta hiện lên nỗi căm hận, gằn từng chữ: “Khỏe ư? Làm sao mà khỏe được.”
Dung Nham chau mày nhìn xuống chân cô ta một lát rồi lại nói: “Cô đi giày cao gót thế này, ngộ nhỡ trẹo chân thì sao? Chẳng phải tình trạng thai nhi vẫn chưa ổn định sao? Cô phải biết tự chăm sóc bản thân chứ?” Dường như anh biết mình vừa lỡ lời nên im bặt, rồi liếc ánh mắt lo âu nhìn Cố Yên.
Cố Yên vốn không nghĩ ngợi gì, nhưng nhìn ánh mắt buồn chán của Trần Doãn Chi chứa đựng biết bao điều, cô nói: “Cô Trần có thai rồi sao? Xin chúc mừng nhé!”
Trần Doãn Chi cười nhạt: “Cảm ơn cô!”
“Công tử nhà ai mà có phúc vậy? Khi nào thì cho chúng tôi ăn kẹo mừng đây?” Cố Yên cười hỏi.
Sắc mặt của Trần Doãn Chi bỗng chùng xuống: “Còn lâu lắm, có điều cô dâu không phải là tôi.” Nói xong cô cười rồi cúi đầu đi mất, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi sự yếu ớt, đến nỗi khiến người ta mủi lòng.
Thấy Trần Doãn Chi có vẻ mệt mỏi, Dung Nham lo lắng nên đã gọi một nhân viên tới đưa cô ta về nhà.
“Cô ấy… nói như vậy là có ý gì?” Cố Yên níu tay áo Dung Nham, giọng có chút bất an.
“Doãn Chi… cô ấy cũng không nghĩ ngợi gì đâu, chỉ là cô ấy thật ngốc, người đàn ông đó rõ ràng chỉ muốn qua đường thôi, ấy thế mà cô ấy lại không nhận ra điều đó.” Dung Nham thở dài, đưa mắt nhìn Cố Yên đang tái mặt đi, trò đùa ác ý của Dung Nham coi như đã đạt được một nửa mục đích.
“Dung Nham, nói thật với tôi đi.” Cố Yên nghiêm nghị nói.
Dung Nham trầm tư một lúc, giọng thương xót, nói: “Chị Yên, chị đừng suy nghĩ nhiều, con của Doãn Chi, cô ấy có thể tự giải quyết được.”
“Đứa con trong bụng cô ấy là của ai vậy?” Cố Yên sốt ruột hỏi, nếu là cô gái khác thì không nói làm gì, nhưng người kiêu ngạo như Trần Doãn Chi thì không thể nào lấy chuyện này ra để lừa bịp người khác được. Hơn nữa, cô ta ngày nào cũng kè kè bên cạnh Lương Phi Phàm như thế thì thử hỏi, cô làm sao không thắc mắc cho được.
“Chị cứ coi như là của một mình Doãn Chi thôi.” Dung Nham làm ra vẻ khó xử.
“Tại sao lại phải “cứ coi như”? Tôi hỏi lại lần nữa, cái thai trong bụng cô ta là của ai?” Cố Yên lớn tiếng khiến mọi người chú ý.
Dung Nham cười trừ với những người xung quanh, rồi gằn giọng: “Chị Yên, đứa bé thì cũng đã có rồi, hơn nữa, Doãn Chi không hề có ý lấy đứa con ra để ép buộc. Thực ra cô ấy cũng như chị, chẳng qua cũng chỉ vì yêu một người đàn ông. Đại ca nói nhất định sẽ thu xếp chuyện này, anh ấy đã nói chuyện với Doãn Chi, cô ấy cũng đã đồng ý, nên chị cứ yên tâm.” Vừa nói anh vừa vỗ vai cô an ủi, nhân lúc cô còn đang chết lặng, Dung Nham lặng lẽ lẩn vào trong đám đông rồi chuồn thẳng.
Cố Yên như bị sét đánh ngang tai, đứng bần thần một lúc rồi ném ly rượu xuống sàn.
Giờ đây trái tim cô tan nát, phải làm thế nào để một người phụ nữ có được hạnh phúc đây? Người lanh lợi như Tần Tang đã phải chịu hết những đau khổ của tình yêu, còn chị gái thông minh, sắc sảo của cô bao năm nay vẫn đau khổ níu giữ một người mà ai cũng biết sẽ chẳng bao giờ yêu chị, Tiểu Ly ngây thơ, mơ mộng nhưng gặp phải Trần Ngộ Bạch rồi cũng không còn hồn nhiên, vô tư nữa…
Còn cô thì sao… người cô yêu là người đối xử với cô tốt nhất trên đời, ai cũng nói vậy, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, lần đó chẳng phải anh đã làm cô đau khổ đến rơi nước mắt sao?
“Sao em ra đây vậy?” Thấy Cố Yên đẩy cửa bước ra, Dung Nham đã ra hiệu cho Cố Minh Châu.
Cố Yên lấy tay bấm vào đùi để kiềm chế cảm xúc: “Bên trong ngột ngạt quá, em ra đây cho thoáng thôi mà.”
“Lát nữa nhớ vào nhé!” Cố Minh Châu vỗ nhẹ lên mà em. “Có tiết mục đặc biệt dành riêng cho em đấy.”
Cố Yên không buồn nghe, cô chỉ gật đầu, rồi bước đi.
Bảo vệ thấy cô đi ra ngoài liền tới hỏi có cần gọi xe giúp không, Cố Yên im lặng lắc đầu, chiếc giày cao gót chốc lại giẫm phải chân váy khiến cô bực bội. Gió đêm thổi tới, hơi lạnh phả lên khuôn mặt, chiếc váy trong tay cô như tấm buồm căng gió, vài người đi xe đạp qua khá xa vẫn quay lại nhìn cô gái xinh đẹp nhưng kỳ quặc này.
Cố Yên lau nước mắt, rồi vẫy một chiếc taxi. Trong túi không có lấy một xu, điện thoại cũng không mang theo, biết đi đâu bây giờ, nghĩ một lát cô liền nói với tài xế địa chỉ quán cà phê của Tần Tang. May mà vẫn chưa muộn lắm, quán cà phê của Tần Tang ở gần làng sinh viên nên thường đóng cửa muộn. Đến nơi, Tần Tang lại không có nhà, cậu sinh viên làm thêm ở quán nhận ra Cố Yên vì ngày thường cô vẫn hay lui tới quan, anh ta nhanh nhẹn mời cô ngồi rồi chạy ra trả tiền xe, lại mang cho cô ly cà phê nóng và nói đã gọi điện cho Tần Tang, cô ấy sẽ về ngay.
“Không, anh không nên tham gia bữa tiệc như thế này, sẽ không có lợi cho Vi Bác em à.”
Cố Yên gật đầu, kéo váy, mở cửa bước xuống xe. Cửa xe vừa mở thì Lương Phi Phàm lại kéo tay cô: “Anh sẽ đón em, đừng có về trước đấy nhé!” Giọng anh có vẻ nghiêm túc, nhưng lại ẩn chứa một sự quan tâm sâu sắc.
Trong đầu Cố Yên lúc này đang mải nghĩ xem lát nữa sẽ trả lời mấy tay phóng viên kia thế nào, nên làm gì còn tâm trạng nghĩ xem lời nói của anh hàm chứa điều gì, cô vội vàng bước xuống xe rồi đi vào trong nhà hàng.
Bữa tiệc do Lương thị tổ chức nên đương nhiên rất long trọng. Người phụ trách mảng PR của Lương thị – Trần Doãn Chi có mặt từ rất sớm để đón khách, còn Dung nhị công tử làm nhiệm vụ dẫn chương trình.
Vừa vào đến cửa, Cố Yên đã thấy Trần Doãn Chi đang đứng tiếp khách, một thời gian không gặp, cô ta có vẻ gầy đi nhiều, nụ cười trên gương mặt cũng không còn rạng rỡ như trước nữa. Cố Yên nhìn cô ta rồi gật đầu thay cho lời chào.
Cố Minh Châu tối nay mặc một chiếc đầm màu đỏ đô rất sang trọng. Thấy Cố Yên đến muộn, Cố Minh Châu không chau mày nhăn nhó mà còn khen ngợi: “Đẹp lắm!” Cô nhìn chăm chú chiếc kẹp tóc trên đầu Cố Yên với vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Thấy vậy, Cố Yên liền kéo tay chị, cười: “Tối về em sẽ tặng chị.”
Cố Minh Châu lườm em gái một cái: “Về được hãy nói!”
Mặt Cố Yên đỏ ửng, cúi đầu không nói gì.
Thực ra, đây chỉ đơn thuần là một bữa tiệc dành cho giới thương nhân, Cố Yên không thạo việc tiếp khách, hơn nữa cô cũng sắp đi lấy chồng rồi, nên Minh Châu cũng không yêu cầu cô phải đến tiếp mấy người kia.
“Cố Yên!” Dung Nham cầm ly rượu đến chào. Cố Yên cũng nhấp môi một ngụm, nhớ lại bộ mặt đen xì của anh ta ngày hôm đó, cô lại cười thầm. Cố Minh Châu đứng cạnh cười nhạt, Dung Nham chủ động chúc cô một ly: “Chị dâu đáng kính!” Lời anh ta nói mười phần thì đến bảy phần là mỉa mai.
Cố Minh Châu cũng uống một ngụm rượu vang, cười cười tỏ ý chấp nhận cách xưng hô của anh ta.
“Đại ca, ở đây!” Dung Nham bỗng giơ tay lên vẫy. Cố Minh Châu đưa mắt theo hướng tay anh ta, bỗng cô giật mình, thì ra là Dung Lỗi.
“Xin chúc mừng!” Nét mặt Dung Lỗi không thể hiện thái độ gì, cầm ly rượu mà Dung Nham đưa đến, anh chúc mừng Cố Minh Châu và Cố Yên.
Họ nói chuyện một lát, Dung Nham thấy Cố Minh Châu và Dung Lỗi biến mất trong đám đông, nhếch miệng lên cười.
“Chị Yên, mình đi một vòng chúc mọi người nhé? Dù sao chị cũng sắp từ chức rồi.” Dung Nham đề nghị, Cố Yên gật đầu.
Dung Nham đưa ly ra chúc, Cố Yên theo sau chỉ cần nhấp môi. Được một vòng, đến chỗ Trần Doãn Chi, Cố Yên thấy ngại cho lần thất lễ trước đó, nên chủ động cụng ly với cô ta: “Buổi tiệc hôm nay diễn ra rất thuận lợi, cô đã vất vả cả ngày rồi, tôi chúc cô một ly.”
“Không có gì! Không có gì!” Trần Doãn Chi cười khách khí.
“Doãn Chi…” Dung Nham cầm ly rượu đang chạm đến môi Trần Doãn Chi. “Để tôi uống thay cô.” Trần Doãn Chi hơi ngạc nhiên, nét mặt mệt mỏi gật đầu.
Cố Yên xen vào: “Dung Tổng thật đúng là một đại trượng phu.”
Cố Yên và Dung Nham chạm ly, một hơi hết sạch: “Có gì đâu, đây là chuyện đàn ông nên làm mà!”
Ba người họ vui vẻ nói chuyện, chốc chốc lại có người đến chúc rượu Trần Doãn Chi, nhưng Dung Nham đều ngăn lại.
“Cô Trần thật không nể mặt tôi chút nào!” Vị giám đốc của công ty Tân Thành trách.
Trần Doãn Chi lắc đầu cười gượng. Phía kia, Dung Nham sau khi tiễn chủ tịch Tân Thành đi, anh quay lại thân mật hỏi Trần Doãn Chi: “Cô vẫn khỏe chứ?”
Mắt cô ta hiện lên nỗi căm hận, gằn từng chữ: “Khỏe ư? Làm sao mà khỏe được.”
Dung Nham chau mày nhìn xuống chân cô ta một lát rồi lại nói: “Cô đi giày cao gót thế này, ngộ nhỡ trẹo chân thì sao? Chẳng phải tình trạng thai nhi vẫn chưa ổn định sao? Cô phải biết tự chăm sóc bản thân chứ?” Dường như anh biết mình vừa lỡ lời nên im bặt, rồi liếc ánh mắt lo âu nhìn Cố Yên.
Cố Yên vốn không nghĩ ngợi gì, nhưng nhìn ánh mắt buồn chán của Trần Doãn Chi chứa đựng biết bao điều, cô nói: “Cô Trần có thai rồi sao? Xin chúc mừng nhé!”
Trần Doãn Chi cười nhạt: “Cảm ơn cô!”
“Công tử nhà ai mà có phúc vậy? Khi nào thì cho chúng tôi ăn kẹo mừng đây?” Cố Yên cười hỏi.
Sắc mặt của Trần Doãn Chi bỗng chùng xuống: “Còn lâu lắm, có điều cô dâu không phải là tôi.” Nói xong cô cười rồi cúi đầu đi mất, trên khuôn mặt xinh đẹp không giấu nổi sự yếu ớt, đến nỗi khiến người ta mủi lòng.
Thấy Trần Doãn Chi có vẻ mệt mỏi, Dung Nham lo lắng nên đã gọi một nhân viên tới đưa cô ta về nhà.
“Cô ấy… nói như vậy là có ý gì?” Cố Yên níu tay áo Dung Nham, giọng có chút bất an.
“Doãn Chi… cô ấy cũng không nghĩ ngợi gì đâu, chỉ là cô ấy thật ngốc, người đàn ông đó rõ ràng chỉ muốn qua đường thôi, ấy thế mà cô ấy lại không nhận ra điều đó.” Dung Nham thở dài, đưa mắt nhìn Cố Yên đang tái mặt đi, trò đùa ác ý của Dung Nham coi như đã đạt được một nửa mục đích.
“Dung Nham, nói thật với tôi đi.” Cố Yên nghiêm nghị nói.
Dung Nham trầm tư một lúc, giọng thương xót, nói: “Chị Yên, chị đừng suy nghĩ nhiều, con của Doãn Chi, cô ấy có thể tự giải quyết được.”
“Đứa con trong bụng cô ấy là của ai vậy?” Cố Yên sốt ruột hỏi, nếu là cô gái khác thì không nói làm gì, nhưng người kiêu ngạo như Trần Doãn Chi thì không thể nào lấy chuyện này ra để lừa bịp người khác được. Hơn nữa, cô ta ngày nào cũng kè kè bên cạnh Lương Phi Phàm như thế thì thử hỏi, cô làm sao không thắc mắc cho được.
“Chị cứ coi như là của một mình Doãn Chi thôi.” Dung Nham làm ra vẻ khó xử.
“Tại sao lại phải “cứ coi như”? Tôi hỏi lại lần nữa, cái thai trong bụng cô ta là của ai?” Cố Yên lớn tiếng khiến mọi người chú ý.
Dung Nham cười trừ với những người xung quanh, rồi gằn giọng: “Chị Yên, đứa bé thì cũng đã có rồi, hơn nữa, Doãn Chi không hề có ý lấy đứa con ra để ép buộc. Thực ra cô ấy cũng như chị, chẳng qua cũng chỉ vì yêu một người đàn ông. Đại ca nói nhất định sẽ thu xếp chuyện này, anh ấy đã nói chuyện với Doãn Chi, cô ấy cũng đã đồng ý, nên chị cứ yên tâm.” Vừa nói anh vừa vỗ vai cô an ủi, nhân lúc cô còn đang chết lặng, Dung Nham lặng lẽ lẩn vào trong đám đông rồi chuồn thẳng.
Cố Yên như bị sét đánh ngang tai, đứng bần thần một lúc rồi ném ly rượu xuống sàn.
Giờ đây trái tim cô tan nát, phải làm thế nào để một người phụ nữ có được hạnh phúc đây? Người lanh lợi như Tần Tang đã phải chịu hết những đau khổ của tình yêu, còn chị gái thông minh, sắc sảo của cô bao năm nay vẫn đau khổ níu giữ một người mà ai cũng biết sẽ chẳng bao giờ yêu chị, Tiểu Ly ngây thơ, mơ mộng nhưng gặp phải Trần Ngộ Bạch rồi cũng không còn hồn nhiên, vô tư nữa…
Còn cô thì sao… người cô yêu là người đối xử với cô tốt nhất trên đời, ai cũng nói vậy, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, lần đó chẳng phải anh đã làm cô đau khổ đến rơi nước mắt sao?
“Sao em ra đây vậy?” Thấy Cố Yên đẩy cửa bước ra, Dung Nham đã ra hiệu cho Cố Minh Châu.
Cố Yên lấy tay bấm vào đùi để kiềm chế cảm xúc: “Bên trong ngột ngạt quá, em ra đây cho thoáng thôi mà.”
“Lát nữa nhớ vào nhé!” Cố Minh Châu vỗ nhẹ lên mà em. “Có tiết mục đặc biệt dành riêng cho em đấy.”
Cố Yên không buồn nghe, cô chỉ gật đầu, rồi bước đi.
Bảo vệ thấy cô đi ra ngoài liền tới hỏi có cần gọi xe giúp không, Cố Yên im lặng lắc đầu, chiếc giày cao gót chốc lại giẫm phải chân váy khiến cô bực bội. Gió đêm thổi tới, hơi lạnh phả lên khuôn mặt, chiếc váy trong tay cô như tấm buồm căng gió, vài người đi xe đạp qua khá xa vẫn quay lại nhìn cô gái xinh đẹp nhưng kỳ quặc này.
Cố Yên lau nước mắt, rồi vẫy một chiếc taxi. Trong túi không có lấy một xu, điện thoại cũng không mang theo, biết đi đâu bây giờ, nghĩ một lát cô liền nói với tài xế địa chỉ quán cà phê của Tần Tang. May mà vẫn chưa muộn lắm, quán cà phê của Tần Tang ở gần làng sinh viên nên thường đóng cửa muộn. Đến nơi, Tần Tang lại không có nhà, cậu sinh viên làm thêm ở quán nhận ra Cố Yên vì ngày thường cô vẫn hay lui tới quan, anh ta nhanh nhẹn mời cô ngồi rồi chạy ra trả tiền xe, lại mang cho cô ly cà phê nóng và nói đã gọi điện cho Tần Tang, cô ấy sẽ về ngay.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh