No Choice But Seduction
Chương 16
Katey nên biết rằng gửi một bức thư đến nhà của Judith sẽ gợi ra nhiều hơn chỉ là một lời đáp đơn giản.Khi người phục vụ khách sạn đến cửa và nói với nàng là nàng có một vị khách đang chờ ở đại sảnh, nàng gần như đã gửi cô hầu gái của nàng trở lại với câu trả lời là nàng không sẵn lòng.
Nàng sợ đó là Boyd.Anh có thể đã ở nhà Malory khi tin nhắn của nàng đến và theo người đàn ông đó quay trở lại khách sạn của nàng.Nàng không muốn gặp lại anh.Không bao giờ nữa.Không cả để chứng mình cho anh thấy và làm anh phải quỳ gối xin lỗi khi anh đã khám phá ra rằng mình đã sai lầm như thế nào.Nhưng dẫu sao nàng cũng theo người hầu gái xuống dưới,từ chối tin rằng sự mong đợi mà nàng đang trải qua là có bất cứ sự liên quan nào với sự kích thích khi nghĩ đến việc được gặp lại anh.
Nàng không có một cơ hội nào cảm thấy khuây khỏa hay thất vọng khi nàng nhìn thấy vị khách của nàng không phải là Boyd Anderson.Nàng quá ngạc nhiên bởi người đàn ông đang đứng chờ nàng.Ông ấy đẹp trai không tin nổi, và không thể làm được gì với nụ cười ấm áp mà ông mang đến cho nàng.Cực kì cao với một cái nghiêng mình, cơ thể vạn vỡ đó hoàn hảo với chiều cao của ông, ông là kiểu đàn ông mà một thợ may ưa thích.Ông cực kì thanh nhã trong chiếc áo choàng màu nâu sẫm và chiếc quần ống túm màu vàng sẫm, cavát của ông được thắt gọn gàng,không quá cao.Quần áo của ông là kiểu dánh thịnh hành, không quá kiểu cách.Không diêm dúa.Mái tóc đen màu than của ông rũ xuống thành những gợn xoăn ở phía dưới tai ông,đôi mắt ông hơi xếch một cách kì lạ và vô cùng đẹp với màu xanh côban…đôi mắt của Judith Malory, nàng nhận thấy rõ!
Ông là một người bà con, và trong khi nàng không được nhìn rõ Jeremy Malory trước khi anh ta vội vã rời khỏi cùng với Judith hôm đó, nàng nhận ra những nét đặc trưng có thể có ở anh ta.Quá giống nhau từ những gì nàng nhớ, mặc dù nàng có thể thề là anh ta trẻ hơn.Không phải người đàn ông này già.Nàng đoán chừng nhiều nhất là 30 hoặc gần 40 thôi.
“Tiểu thư Tyler?Tôi là Anthony Malory, cha của Judith.”Ông ấy đưa tay ra và siết một cách ấm ấp.
Well, nàng không trông chờ điều này!Đây là người đàn ông mà Boyd cố gắng khiến nàng hoảng sợ ư?Thật buồn cười làm sao!
Nàng đáp lại nụ cười của ông.”Gọi cháu là Katey.Cháu hi vọng là Judith đã bình phục khỏi cuộc giao dịch bẩn thỉu?”
“Cảm ơn cháu, đúng vậy.Cháu không thể hiểu hết lòng biết ơn của vợ ta và ta đối với sự giúp đỡ của cô.Cháu là một phụ nữ trẻ phi thường, Katey.”
Nàng không thể không đỏ mặt.”Cháu chỉ làm điều mà bất cứ người nào khác cũng sẽ làm.”
“Cháu sai rồi.Hầu hết mọi người sẽ không bận tâm đến cuộc trao đổi của chúng.Cháu đã nhìn thấy một cô gái nhỏ đang gặp phải hoàn cảnh khó khăn và giải cứu cô bé.Cháu đã hoàn toàn khiến con gái ta say mê, cháu biết chứ.Con bé đã không làm gì cả ngoài việc nói về cháu từ khi con bé về nhà.”
Katey cười toe toét.”Cháu cũng như vậy.Cô bé rất thông minh ở độ tuổi của mình,cháu phát hiện ra là mình đã đối xử với cô bé như là với một người lớn vậy!”
Ông cười khúch khích.”Con bé có ảnh hướng đó đến tất cả chúng ta!Và con bé mong muốn được gặp lại cháu.Vợ ta, Roslynn, có một bữa ăn gia đình nhỏ tối nay và bọn ta muốn cháu tham dự cùng.”
Katey gần như cười, nhớ đến cuộc nói chuyện của nàng với Grace sáng đó.Cô ấy sẽ không bao giờ mơ rằng nàng buộc phải nói,”Nhưng cháu không có gì để mặc cả!”rõ là như vậy.Ngoại trừ nàng đã nói ra điều đó.Nhà Malory là những quý tộc người Anh.Họ gần như chắc chắn rằng đi ngủ mà trông rất tao nhã!
“Cháu sẽ phải từ chối thôi.Cháu không có bất cứ thứ gì thích hợp để mặc đến một bữa tiệc ở London cả.”
Anthony cười và nói,”Sự có mặt của cháu là niềm mong ước, không phải tủ quần áo của cháu.Và Judy sẽ buồn nếu cháu không đến.”Sau đó ông thêm vào một cách khôi hài,”Hãy mặc một cái bao tải nếu cháu muốn, ta hứa với cháu là gia đình ta sẽ không để ý đâu.Vậy nên đừng từ chối.Ta sẽ gửi một chiếc xe ngựa đến cho cháu trong vài giờ nữa.”
Và làm thế nào mà Katey có thể từ chối được đây?Anthony Malory là một người đàn ông không gì lay chuyển được, nhưng rất tốt mặc cho tất cả những điều đó, và nàng muốn gặp lại Judith, nên nàng bẽn lẽn đồng ý.Grace, dĩ nhiên,đã nói với nàng ít nhất 3 lần,”Tôi đã nói với cô vậy rồi,”khi họ tìm chiếc váy đẹp nhất của Katey.Tất nhiên không phải là một chiếc bao tải, nó là một chiếc váy dài màu hồng đơn giản với những cái khuy bằng xà cừ.Khi Katey mặc nó và Grace chải tóc của nàng thành một bím lỏng lẻo che phủ bờ vai nàng, nàng cảm thấy thoải mái hơn khi có mặt ở bữa tối ở nhà Malory.Và không lâu sau nàng đã trên đường đến căn nhà phố sang trọng ở Piccadilly.
Đó là một sự ngạc nhiên khác. Từ đường cái, căn nhà phố của nhà Malory nhìn rất chật hẹp, nhưng bên trong nó rất đồ sộ.Nó gần như chắc chắn to gấp 3 lần căn nhà của nàng ở Gardener.Và nhìn rất đẹp!Khung mạ vàng, những chiếc đèn treo bằng pha lê, sàn phòng giải lao được làm bằng đá cẩm thạch sáng bóng.
Mọi nơi mà nàng nhìn nàng đều thấy những chi tiết tao nhã.Katey cảm thấy hoàn toàn không còn là mình nữa.Những người này những quý tộc rất giàu có- nàng đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy?
Nhưng suy nghĩ đó không phải là điều cuối cùng.Ý của Anthony Malory về “Nhỏ”dường như lớn hơn Katey nghĩ khi một người quản gia dẫn nàng vào trong một căn phòng đầy người, và tất cả họ đều đang nói cảm ơn nàng.Thậm chí người quản gia cũng cảm ơn nàng!
Katey để ý rằng Roslynn Malory không mặc cầu kì như những người phụ nữ khác trong phòng.Ngài Anthony có lẽ đã nói với bà về vấn đề ngớ ngẩn của”những bộ quần áo” ngài ấy đã giải quyết điều đó khi ngài ấy mời Katey tới ăn tối, nên bà ấy chỉ mặc một chiếc váy và một cái áo choàng.Điều đó đặc biệt chỉ là cố gắng để Katey cảm thấy được dễ chịu, nhưng cái ôm chặt của Roslynn dành cho nàng đã khiến nàng hoàn toàn thoải mái.
Anthony đón chào nàng một cách ấm áp, nhưng Roslynn đã kéo nàng trở vào trong phòng giải lao để nói chuyện riêng.”Ta rất vui vì Tony đã thuyết phục được cháu đến tham dự bữa tối này với chúng ta.Anh ấy nói là cháu đã đưa ra một tranh luận tuyệt vời.”Katey đỏ mặt, nhưng Roslynn cười và quả quyết với nàng,”Ta đùa thôi, cô bé yêu quý.Ta chỉ muốn cháu cảm thấy dễ chịu khi ở đây.Ta hi vọng là cháu sẽ đồng ý tiếp nhận lòng mến khách của bọn tôi lâu hơi tối nay, nhưng chúng ta có thể nói về điều đó sau.Trước khi Judy xuống, ta nghĩ cháu có thể muốn biết rõ hơn về rắc rối không may này, như giờ chúng ta đã hiểu.Anh họ ta Geordie Cameron luôn thèm muốn gia tài của ta, cháu biết đấy.”
“Vậy thực sự là anh họ của bà đã bị chồng bà đánh ?”
“Cháu đừng ngạc nhiều về điều đó.Đó chắc chắn không phải là lần đầu tiên.Trước khi ta kết hôn với Tony, Geordie đã cố gắng để bắt cóc ta vài lần.Ta biết anh ta đang làm gì.Anh ta đang cố thuyết phục ta kết hôn với anh ta để anh ta có thể chạm tay vào tài sản của ông nội để lại cho ta, và anh ta đã không quan tâm là điều đó được hoàn thành như thế nào.Tony đã chấm dứt chuyện đó, và bọn tôi đã chắc chắn rằng không phải lo lắng nhiều đến anh ta nữa!Và Geordie đã thành khẩn hối lỗi sau đó, nên trong khi Tony có thể đổ tất cả trách nhiệm về những việc này cho anh ta, ta đã không vậy.Ta cũng đã nhận được một bức thư xin lỗi từ anh ta hôm nay và đảm bảo rằng vợ anh ta sẽ không quấy rầy bọn tôi nữa, mặc dù vợ chồng ta đã biết điều đó rồi.Người làm của Calderson đã giải thích khi anh ta đến đây để nghe câu chuyện của Judy về những chuyện đã xảy ra với Maisie Cameron và cho biết là đã bắt được bà ta.”
Katey thấy rõ ngay lập tức rằng những người nhà Malory không biết rằng nàng đã bị người phụ nữ đó buộc tội là một tên trong băng đảng bắt cóc và phải dành thời gian trong ngục bởi vì điều đó.Nàng bắt đầu đề cập đến điều đó, nhưng nàng bất ngờ đổi ý.Judith đã an toàn ở nhà, và những người nhà Malory đã an tâm và biết ơn vì sự giúp đỡ của nàng.Họ không cần biết là nàng đã phải chịu thêm hậu quả nào nữa từ việc đó.
Một tiếng thép vui sướng đã làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.Nàng thấy Roslynn đảo tròn mắt, sau đó quay lại để nhìn xem tại sao.Judith đang nhảy xuống cầu thang để đến chỗ họ, và cô bé đã khóa chặt phía trên Katey với một cái ôm hồ hởi.
“Chị đã đến!Em rất vui.Cha đã trêu em rằng chị có lẽ sẽ không đến.Và chị nhìn rất xinh đẹp trong chiếc váy đó.”
Katey cười khúc khích.Có phải mọi người đều đã nghe về tủ quần áo hạn chế của nàng rồi không?
”Nhìn em kìa, thật đánh yêu.Em không kể với chị rằng em là cô bé xinh đẹp nhất nước Anh!”
Judith tươi cười bởi lời khen đó, Katey không nghi ngờ gì đó là sự thật.Cô bé có mái tóc ánh đồng của mẹ và đôi mắt xanh đẹp kì lạ của cha, và cả 2 đều có vẻ ngoài gây choáng váng.Katey có một cảm giác rằng Judith sẽ rất xinh đẹp khi cô bé lớn.Ngay cả bây giờ, tràn ngập sự vui sướng, cô bé rực sáng như một thiên thần.
“Chị đã gặp mọi người chưa?”Judith hỏi, sau đó trước khi Katey có thể trả lời , cô bé đã nói,”Đi với em, em sẽ đảm bảo là chị có.”
Cô bé không rời khỏi cô sau đó.Và như một nữ chủ nhà hoàn hảo, cô bé gần như chắc chắn đã ăn mặc thích hợp cho ngày hôm nay, cô bé giới thiệu Katey với những người họ hàng của cô bé và cung cấp vài lời bình luận về mỗi người sau đó.
Bác Edward và Charlotte của cô bé ở đây.Họ cũng sống ở London.Anh họ của cô bé Jeremy và cô dâu mới của anh- cựu trộm cắp, Judith đã thì thầm vậy- cũng sống ở London, và chỉ vừa mới trở về từ chuyến du lịch đám cưới của họ.
Katey hoàn toàn cứng đơ khi nàng được giới thiệu với người đàn ông trẻ đẹp trai đó, anh chàng mạnh mẽ đã đưa Judith đi ngày hôm đó ở Northampton.Sẽ tốt hơn nếu anh ta quanh quẩn đủ lâu để gặp nàng sau đó, điều đó sẽ khiến nàng khỏi phải trở nên thân thuộc với phía trong nhà giam.
Nàng suýt nói ra, sự mất lịch sự không có trong bản năng tự nhiên của nàng, nên nàng không nói gì.Và đó nhất định không phải lỗi của anh ta cho việc Boyd Anderson không thể chấp nhận sự thật nếu nó đánh vào đầu anh ta.
“Tôi xin lỗi vì chúng ta đã không gặp nhau vào một ngày khác,”Jeremy xin lỗi khi anh ta bắt tay nàng.”Nhưng tôi chắc chắn rằng Boyd đã giải thích tại sao nó khẩn thiết khi tôi phải đưa Judith về nhà ngay lập tức.”
“Oh, anh ta đã,”Katey đáp, và tự khen ngợi mình vì nó không nghe như là một lời mỉa mai.
Nàng nửa như hi vọng thấy Boyd ở nhà Malory, thực sự vậy.Nàng thất vọng vì anh đã không ở đây.Không phải là nàng đã quyết định nàng sẽ nói với anh điều gì nếu anh ở đây, nàng chỉ biết rằng điều đó đang quấy rầy nàng.
Đó là lý do tại sao mà cũng tốt khi anh không có mặt, bởi vì không khiến nàng nhận ra lâu hơn rằng gia đình Judith cũng không biết về sai lầm của anh.Làm sao họ có thể biết trừ khi anh kể với họ chứ?Anh rõ ràng không muốn đặt chân vào một vũng nước bẩn. Anh gần như chắc chắn rằng những người nhà Malory sẽ không bao giờ gặp nàng nên không cần anh phải thú nhận.Nhưng nàng cũng không muốn để mọi người mất vui tối nay bằng việc nói ra sự buộc tội ngu ngốc của anh.
Như với Jeremy, Katey có thể thành thật nói là nàng chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào đẹp trai hơn, nhưng nàng vẫn hơi khó chịu với anh.Nàng có thể gặp bây giờ tại sao nàng lại nghĩ rằng Anthony có lẽ là Jeremy khi nàng gặp ông ở khách sạn.Cha của Judith gần giống với người nhà Malory trẻ hơn này và nàng sẽ nghĩ rằng Jeremy là con trai của Ạnthony hay em trai, nếu nàng đã không biết rằng anh là anh họ của Judith.
Nhưng vợ của Jeremy, Danny , rất xinh đẹp.Katey gần như há hốc miệng vì ngạc nhiên khi nàng nhìn thấy cô ấy!Cô ấy mặc một chiếc váy lụa màu ngọc lục bảo, tóc cô trắng như tuyết và được cắt ngắn không hợp mốt, nhưng cô gương mặt cô vô cùng thanh tú.Katey chắc chắn rằng nàng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp như Danny Malory, nhưng sau khi nàng được giới thiệu với anh họ Derek của Judith và vợ của anh ấy, Kelsey, và nàng đã sửa lại - và nàng bắt đầu tự hỏi rằng làm sao những người nhà Malory có thể có vẻ ngoài gây kinh ngạc như vậy.
Tất cả họ cũng đều ăn mặc rất chỉnh tề.Danny với chiếc váy lục màu ngọc lục bảo của cô, Kelsey và Charlotte với chiếc váy nhung tối màu, ngay cả những người đàn ông cũng mặc áo vét và cà vát bằng ren, và đó không phải là một kiểu xã giao!Nếu tất cả họ không quá ấm áp và chân thành thích thú khi nàng ở đây, nàng sẽ thực sự bối rối trong bộ váy vải bông đơn giản của mình, bộ váy dường như ở không đúng chỗ giữa những bộ quần áo thêu lộng lẫy và trang sức lấp lánh của họ.Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến điều đó cho đến mới đây, bởi vì Judith rõ ràng không cho nàng bất cứ lúc nào để nghĩ về tất cả những điều đó với những lời giải thích tuôn ra như suối của cô bé.
“Con trai của họ, Brandon,chị biết đấy, là công tước Wrighton,”Judith nói với nàng sau khi cô bé kéo Katey ra xa khỏi Derek và cô vợ dễ thương của anh ấy.
Thông tin đó tuyệt đối không có ý nghĩ gì với Katey.Gia sư của nàng sinh ra ở Mĩ và chưa bao giờ dạy nàng các chức tước khác nhau trong giai cấp Quý tộc Anh.Một quý ngài là một quý ngài với nàng, không nhiều hơn, không ít hơn.
“Chị không bao giờ đoán được đâu, nhưng Derek đã gặp Kelsey trong một nhà chứa đấy,”Judith tiếp tục với một tiếng thì thầm khác, sau đó thêm vào,”không, đó không phải là điều mà chị đang nghĩ đâu.Đó hoàn toàn là một câu chuyện thú vị, điều đó đã khiến chị ấy ở đây.”
Katey có thể tưởng tưởng được- không, thực sự, nàng không thể!Nhưng những bí mật mà đứa bé này đã tiết lộ với nàng phần lớn rõ ràng là những chuyện xấu xa và đó là những điều mà Judith không nên biết ở độ tuổi của cô bé.Kẻ trộm và nhà chứa, và không kể đến những tên cướp biển trước đó nữa?Chắc chắn rằng khía cạnh không bình thường trong cuộc sống những người nhà Malory không được công khai ra ngoài, vậy tại sao cô bé lại chia sẻ chúng với Katey?
“Chị sẽ không nói điều đó với bất cứ ai ,”Judith nói ,có vẻ đọc được những suy nghĩ của Katey.
“Chị là ngoại lệ.”
Katey cực kì đỏ mặt.Đó là một trong những lời khen dễ chịu nhất là nàng từng nhận được.Nhưng nàng lấy làm ngạc nhiên về sự nhận thức kỳ lạ của cô bé.
“Chị không bao giờ là kiểu người- nhưng tại sao em lại nói vậy?”nàng hỏi.
Judith nhún vai.”Điều đó thật kì quặc, nhưng em cảm thấy như là em đã biết chị từ lâu rồi vậy.”
Điều đó thực sự kì quặc, bởi vì Katey cũng cảm thấy một mối quan hệ như vậy với cô bé.Nhưng sau đó Judith nhắc nàng nhớ lại chính bản thân nàng ở độ tuổi đó với sự thân thiết, tò mò, và vô số câu hỏi của nàng!
“Đó chắc chắn là bởi vì chúng ta đã nói chuyện rất nhiều về bản thân mình khi chúng ta gặp nhau, và mới đây trong cỗ xe ngựa của chị,”Judith đưa ra.”Từ trước đến nay, em chưa bao giờ nói nhiều như vậy với bất cứ ai khác,những người không phải trong gia đình.”
Katey mỉm cười và liếc nhìn căn phòng.”Và em tất nhiên là có một gia đình lớn.”
Judith cười khúc khích với điều đó, một âm thanh nhắc Katey nhớ lại tuổi thơ của nàng cũng đã từng như thế.”Đây còn không phải là một nửa số họ!Em tin là phải đếm được đến 8 nhà Malory riêng rẽ ở London hiện giờ, mặc dù chị có thể muốn hỏi mẹ em để xác nhận điều đó.Nhưng ngay cả điều đó cũng không coi đã là toàn bộ gia đình của em.”
Katey phát hiện ra điều đó thật khó để tìm hiểu.Nàng là đứa trẻ duy nhất không có những cô dì và chú bác, không anh chị em họ, thậm chí không cả ông bà nội ngoại- ít nhất không ai biết điều đó cả.Điều đó chắc hẳn là tốt, nàng nghĩ, về việc có nhiều họ hàng.Và có lẽ nàng nên đến Gloucester lần nữa và lần này thì thực sự gõ cửa nhà Millard.
Bữa tối được thông báo không lâu sau đó.Cái bàn thực sự dài, khiến Katey nghĩ mất bao nhiêu lâu thì những thành viên trong gia đình mới có dịp ăn ở đó.Với 10 người có mặt tối nay,Roslynn ngồi cùng với nhóm ở phía cuối chiếc bàn dài, sắp xếp cho Katey ngồi ở giữa Anthony và Judith, trong khi bà ngồi phía đối diện với.
Không có một lần nào dừng lại trong cuộc nói chuyện, từ đua ngựa và con ngựa đực thuần chủng mới nhất có giá trị của Derek, đến những ý kiến của các quý bà về những mẫu thời trang mới nhất với vòng thắt lưng thấp hơn.Charlotte thích phong cách mới, trong khi 3 phụ nữ khác vẫn ưa chuộng mặc theo phong cách của những bộ quần áo của Pháp.
Khi Charlotte hỏi ý kiến Katey, nàng đã thừa nhận,”Cháu sợ rằng cháu đã có một cô thợ may trong 5 năm và đã tới thăm một người sáng nay.Cháu đã đặt hàng một chiếc váy dạ hội và nghe theo lời khuyên của cô thợ may.Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ chỉ may những bộ váy theo phong cách mới với thắt lưng thấp hơn .
“Cô ta thật vô lễ làm sao,”Kelsey nói.
“Và chắc chắn là một người quá tự cao,”Danny thêm vào.”Em biết những chủ tiệm cư xử theo một cách nào.Cô ta chỉ muốn chị nói với tất cả bạn bè của mình nơi chị đã mua những bộ quần áo thời trang mới.”
“Cái đó không quan trọng,”Katey cố gắng bảo đảm với họ.”Cô ấy sẽ chỉ có 4 ngày để may chiếc váy đó.Cháu không có thời gian để tìm kiếm đây đó một thợ may khác.”
“Điều đó thật buồn cười!Không mất quá lâu để may một chiếc váy dài,”Roslynn nói.”Cô ta chắc chắn chỉ tìm một lý do để tính tiền của cháu nhiều hơn.Ta sẽ gửi thợ may của ta đến gặp cháu vào ngày mai.Cô ấy sẽ may cho cháu nhiều váy như cháu muốn với bất cứ kiểu nào mà cháu thích và cũng nhanh như yêu cầu.”
“Cảm ơn bà, nhưng điều đó không cần thiết đâu.Cháu sẽ đi du lịch, nên cháu không cần những bộ quần áo đủ loại.Và chuyến tàu của cháu sẽ khởi hành vào tuần sau.”
“Về nhà cháu ở Mỹ ư?”Anthony hỏi.
“Không ạ, cháu không còn gia đình ở đó nữa, nên cháu nghi ngờ là mình sẽ trở về đó nữa.”
“Chị ấy có gia đình ở Anh, nhưng chị ấy không muốn đến gặp họ.”Judith lanh chanh.
Việc đỏ mặt của Katey đã khiến cho Roslynn nhẹ nhàng trách mắng con gái bà.”Đó là thông tin thuộc về riêng tư, mèo con.Katey sẽ kể nó nếu chị ấy muốn.Con không được làm điều đó hộ chị ấy.”
Môi dưới của Judith hơi run lên, đã khiến cho Katey nhảy vào bảo vệ.”Điều đó hoàn toàn đúng, thực vậy.Cháu có gia đình ở đây, nhưng cháu chưa bao giờ gặp họ, và cháu không nghĩ là cháu có thời gian để thăm họ trước khi cháu đên Pháp.Nhưng cháu không thể kiếm được bất cứ chuyến đi nào sớm hơn tuần tới.”Nàng ngừng lại để mỉm cười với cô bé và siết chặt tay cô bé ở dưới bàn.”Sau cuộc thảo luận của chúng ta, Judith, chị đã xem xét việc đến thăm họ, và thấy rằng chị có ít thời gian hơn ở Anh, chị hầu như chắc chắn vậy.Nhưng mẹ em đúng, chị không thích thảo luận về chuyện đó.”
Nàng nói nhiều bởi không cần thảo luần về điều đó!Nhưng những người nhà Malory lại nói bóng gió , và Anthony thay đổi chủ đề để ,”Điều gì đã quyến rũ cháu đến Pháp vậy?Mua sắm ư?”
“Không ạ, đó là quốc gia tiếp theo mà cháu sẽ đến thăm trong chuyến du lịch của mình.”
“Có bao nhiều quốc gia mà cháu dự định tham quan vậy?”Edward hỏi.
“Tất cả các quốc gia ạ,”Katey đáp.”Thực ra là cháu sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Thế giới ư?”Jeremy gần như mắc nghẹn với miếng cắn anh đang nuốt.”Quỷ thần thiên địa ơi, hầu hết mọi người đều muốn du lịch đến lục địa, nhưng cô lại muốn nhìn ngắm toàn bộ thế giới ư?”
“Tại sao lại không chứ?”Katey hỏi.”Có vài điều mà tôi mong ước được làm sau khi đã dành toàn bộ cuộc sống của mình ở trong một ngôi làng nhỏ.Giờ đây không có gì chói buộc tôi cả, tôi muốn nhìn ngắm phần còn lại của thế giới.”
“Đừng nhìn quá ngạc nhiên vậy chứ, chó con,”Anthony nói với cháu trai mình.”Mỗi người đều có những mục tiêu khác nhau.Chỉ là mục tiêu của Katey là một điều rất lớn thôi.”
“Nhưng một chuyến du lịch thế giới sẽ là – mãi mãi,”Jeremy chỉ ra.
Katey cười toe tóe.”Không hoàn toàn lâu như thế, mặc dù tôi đã mang mọi thứ để đi khỏi đây.Đã nhiều hơn một tháng kể từ khi tôi từ Mỹ đến và tôi mới chỉ nhìn thấy Anh và Scotland cho đến giờ.Nên tôi biết rằng tôi không thể dành quá nhiều thời gian ở một nơi,đó là lý dò mà tôi rất khó chịu với giờ giấc đi tàu.Tôi đã phải nên rời đến Pháp vào ngày mai, chứ không phải tuần sau.”
“Well,bởi vì cháu bị trễ, bọn ta có thể mời cháu ở lại với bọn ta cho tới khi chuyến tàu của cháu khởi hành được không?”Roslynn hỏi.”Đó là điều tối thiểu mà vợ chồng ta có thể làm sau khi cháu đã giải cứu Judy cho chúng ta.”
“Đúng vậy, làm ơn đi mà Katey,”Judith phấn khởi thêm vào.
“Cảm ơn bà, nhưng nếu chuyến thăm viếng gia đình cháu như cháu hi vọng là sẽ có, cháu chắc chắn là muốn dành phần thời gian còn lại của mình ở Anh với họ.Cháu sẽ để bà biết.Nhưng bà nhất định không cần phải cảm ơn cháu vì đã giúp đỡ Judith đâu.Đó là một chuyến phiêu lưu của cháu, nên cháu phải gửi đến cô bé lời cảm ơn đó !”
Họ rời sang phòng khác sau bữa tối.Katey đã đến muộn sau khi dành vài phút để rửa mặt.Ngắm nhìn kĩ hơn ngôi nhà, nàng một lần nữa lại hoảng sợ bởi sự giàu sang của nó.Gia đình Millard, những người cũng là quý tộc, cũng như thế này sao?Đây có phải là kiểu giàu sang mà mẹ nàng đã từ bỏ vì tình yêu không?
Trong một lúc nàng đứng bên trong cánh cửa dẫn đến phòng khách để quan sát gia đình Malory, tiếng cười và sự trêu trọc đang diễn ra, rõ ràng họ đang chia sẻ tình yêu thương.Họ là một gia đình kì lạ, và rất may mắn là có nhau.Nàng ước nàng không cảm thấy không thuộc về một trong số họ,mặc dù thật tuyệt vời làm sao khi họ đã mời nàng ở lại đây, nhưng nàng đã không ở.Và họ đã khiến nàng nhớ đến mẹ mình.
Grace đã đúng, nàng phải gặp những người nhà Millard trước khi nàng rời khỏi Anh.Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu nàng không làm vậy.Một trong số họ có lẽ còn giống như Adeline hay có một tính cách tương tự vậy.Chúa ơi, nàng rất muốn khám phá ra rằng nàng có một người họ hàng giống như mẹ mình.
“Cô là ai?”một giọng trầm hỏi nàng từ phía sau.
Katey quay lại và không thể giữ bản thân khỏi cơn rùng mình sợ hãi truyền qua nàng bởi cái nhìn của người đàn ông tóc vàng to lớn đang đứng ở đó quan sát nàng rất chăm chú. Trong một cái áo sơ mi trắng để mở cúc cổ với những cơ bắp cuồn cuộn, chiếc quần ống túm vừa khít, đôi bốt cao đến đầu gối, và mái tóc dài đến vai, ông ta nhìn thậm chí còn không phù hợp với căn nhà Malory hơn nàng nhiều.Nhưng vài thứ khác về người đàn ông này đã khiến nàng giữ được hơi thở.Cái nhìn của ông ấy đe dọa rõ ràng, gần như thể là ông ấy là một …một …đó là cái quái quỷ gì nhỉ?Một tia sáng màu vàng léo lên từ tai ông ấy đã cho nàng câu trả lời.Ông ấy nhìn như một tên cướp biển!(Chính xác luôn,chuẩn không cần chính nhỉ các bạn.Ôi sao mình thích hình tượng của James thế không biết!)
Nàng sợ đó là Boyd.Anh có thể đã ở nhà Malory khi tin nhắn của nàng đến và theo người đàn ông đó quay trở lại khách sạn của nàng.Nàng không muốn gặp lại anh.Không bao giờ nữa.Không cả để chứng mình cho anh thấy và làm anh phải quỳ gối xin lỗi khi anh đã khám phá ra rằng mình đã sai lầm như thế nào.Nhưng dẫu sao nàng cũng theo người hầu gái xuống dưới,từ chối tin rằng sự mong đợi mà nàng đang trải qua là có bất cứ sự liên quan nào với sự kích thích khi nghĩ đến việc được gặp lại anh.
Nàng không có một cơ hội nào cảm thấy khuây khỏa hay thất vọng khi nàng nhìn thấy vị khách của nàng không phải là Boyd Anderson.Nàng quá ngạc nhiên bởi người đàn ông đang đứng chờ nàng.Ông ấy đẹp trai không tin nổi, và không thể làm được gì với nụ cười ấm áp mà ông mang đến cho nàng.Cực kì cao với một cái nghiêng mình, cơ thể vạn vỡ đó hoàn hảo với chiều cao của ông, ông là kiểu đàn ông mà một thợ may ưa thích.Ông cực kì thanh nhã trong chiếc áo choàng màu nâu sẫm và chiếc quần ống túm màu vàng sẫm, cavát của ông được thắt gọn gàng,không quá cao.Quần áo của ông là kiểu dánh thịnh hành, không quá kiểu cách.Không diêm dúa.Mái tóc đen màu than của ông rũ xuống thành những gợn xoăn ở phía dưới tai ông,đôi mắt ông hơi xếch một cách kì lạ và vô cùng đẹp với màu xanh côban…đôi mắt của Judith Malory, nàng nhận thấy rõ!
Ông là một người bà con, và trong khi nàng không được nhìn rõ Jeremy Malory trước khi anh ta vội vã rời khỏi cùng với Judith hôm đó, nàng nhận ra những nét đặc trưng có thể có ở anh ta.Quá giống nhau từ những gì nàng nhớ, mặc dù nàng có thể thề là anh ta trẻ hơn.Không phải người đàn ông này già.Nàng đoán chừng nhiều nhất là 30 hoặc gần 40 thôi.
“Tiểu thư Tyler?Tôi là Anthony Malory, cha của Judith.”Ông ấy đưa tay ra và siết một cách ấm ấp.
Well, nàng không trông chờ điều này!Đây là người đàn ông mà Boyd cố gắng khiến nàng hoảng sợ ư?Thật buồn cười làm sao!
Nàng đáp lại nụ cười của ông.”Gọi cháu là Katey.Cháu hi vọng là Judith đã bình phục khỏi cuộc giao dịch bẩn thỉu?”
“Cảm ơn cháu, đúng vậy.Cháu không thể hiểu hết lòng biết ơn của vợ ta và ta đối với sự giúp đỡ của cô.Cháu là một phụ nữ trẻ phi thường, Katey.”
Nàng không thể không đỏ mặt.”Cháu chỉ làm điều mà bất cứ người nào khác cũng sẽ làm.”
“Cháu sai rồi.Hầu hết mọi người sẽ không bận tâm đến cuộc trao đổi của chúng.Cháu đã nhìn thấy một cô gái nhỏ đang gặp phải hoàn cảnh khó khăn và giải cứu cô bé.Cháu đã hoàn toàn khiến con gái ta say mê, cháu biết chứ.Con bé đã không làm gì cả ngoài việc nói về cháu từ khi con bé về nhà.”
Katey cười toe toét.”Cháu cũng như vậy.Cô bé rất thông minh ở độ tuổi của mình,cháu phát hiện ra là mình đã đối xử với cô bé như là với một người lớn vậy!”
Ông cười khúch khích.”Con bé có ảnh hướng đó đến tất cả chúng ta!Và con bé mong muốn được gặp lại cháu.Vợ ta, Roslynn, có một bữa ăn gia đình nhỏ tối nay và bọn ta muốn cháu tham dự cùng.”
Katey gần như cười, nhớ đến cuộc nói chuyện của nàng với Grace sáng đó.Cô ấy sẽ không bao giờ mơ rằng nàng buộc phải nói,”Nhưng cháu không có gì để mặc cả!”rõ là như vậy.Ngoại trừ nàng đã nói ra điều đó.Nhà Malory là những quý tộc người Anh.Họ gần như chắc chắn rằng đi ngủ mà trông rất tao nhã!
“Cháu sẽ phải từ chối thôi.Cháu không có bất cứ thứ gì thích hợp để mặc đến một bữa tiệc ở London cả.”
Anthony cười và nói,”Sự có mặt của cháu là niềm mong ước, không phải tủ quần áo của cháu.Và Judy sẽ buồn nếu cháu không đến.”Sau đó ông thêm vào một cách khôi hài,”Hãy mặc một cái bao tải nếu cháu muốn, ta hứa với cháu là gia đình ta sẽ không để ý đâu.Vậy nên đừng từ chối.Ta sẽ gửi một chiếc xe ngựa đến cho cháu trong vài giờ nữa.”
Và làm thế nào mà Katey có thể từ chối được đây?Anthony Malory là một người đàn ông không gì lay chuyển được, nhưng rất tốt mặc cho tất cả những điều đó, và nàng muốn gặp lại Judith, nên nàng bẽn lẽn đồng ý.Grace, dĩ nhiên,đã nói với nàng ít nhất 3 lần,”Tôi đã nói với cô vậy rồi,”khi họ tìm chiếc váy đẹp nhất của Katey.Tất nhiên không phải là một chiếc bao tải, nó là một chiếc váy dài màu hồng đơn giản với những cái khuy bằng xà cừ.Khi Katey mặc nó và Grace chải tóc của nàng thành một bím lỏng lẻo che phủ bờ vai nàng, nàng cảm thấy thoải mái hơn khi có mặt ở bữa tối ở nhà Malory.Và không lâu sau nàng đã trên đường đến căn nhà phố sang trọng ở Piccadilly.
Đó là một sự ngạc nhiên khác. Từ đường cái, căn nhà phố của nhà Malory nhìn rất chật hẹp, nhưng bên trong nó rất đồ sộ.Nó gần như chắc chắn to gấp 3 lần căn nhà của nàng ở Gardener.Và nhìn rất đẹp!Khung mạ vàng, những chiếc đèn treo bằng pha lê, sàn phòng giải lao được làm bằng đá cẩm thạch sáng bóng.
Mọi nơi mà nàng nhìn nàng đều thấy những chi tiết tao nhã.Katey cảm thấy hoàn toàn không còn là mình nữa.Những người này những quý tộc rất giàu có- nàng đang làm cái quái quỷ gì ở đây vậy?
Nhưng suy nghĩ đó không phải là điều cuối cùng.Ý của Anthony Malory về “Nhỏ”dường như lớn hơn Katey nghĩ khi một người quản gia dẫn nàng vào trong một căn phòng đầy người, và tất cả họ đều đang nói cảm ơn nàng.Thậm chí người quản gia cũng cảm ơn nàng!
Katey để ý rằng Roslynn Malory không mặc cầu kì như những người phụ nữ khác trong phòng.Ngài Anthony có lẽ đã nói với bà về vấn đề ngớ ngẩn của”những bộ quần áo” ngài ấy đã giải quyết điều đó khi ngài ấy mời Katey tới ăn tối, nên bà ấy chỉ mặc một chiếc váy và một cái áo choàng.Điều đó đặc biệt chỉ là cố gắng để Katey cảm thấy được dễ chịu, nhưng cái ôm chặt của Roslynn dành cho nàng đã khiến nàng hoàn toàn thoải mái.
Anthony đón chào nàng một cách ấm áp, nhưng Roslynn đã kéo nàng trở vào trong phòng giải lao để nói chuyện riêng.”Ta rất vui vì Tony đã thuyết phục được cháu đến tham dự bữa tối này với chúng ta.Anh ấy nói là cháu đã đưa ra một tranh luận tuyệt vời.”Katey đỏ mặt, nhưng Roslynn cười và quả quyết với nàng,”Ta đùa thôi, cô bé yêu quý.Ta chỉ muốn cháu cảm thấy dễ chịu khi ở đây.Ta hi vọng là cháu sẽ đồng ý tiếp nhận lòng mến khách của bọn tôi lâu hơi tối nay, nhưng chúng ta có thể nói về điều đó sau.Trước khi Judy xuống, ta nghĩ cháu có thể muốn biết rõ hơn về rắc rối không may này, như giờ chúng ta đã hiểu.Anh họ ta Geordie Cameron luôn thèm muốn gia tài của ta, cháu biết đấy.”
“Vậy thực sự là anh họ của bà đã bị chồng bà đánh ?”
“Cháu đừng ngạc nhiều về điều đó.Đó chắc chắn không phải là lần đầu tiên.Trước khi ta kết hôn với Tony, Geordie đã cố gắng để bắt cóc ta vài lần.Ta biết anh ta đang làm gì.Anh ta đang cố thuyết phục ta kết hôn với anh ta để anh ta có thể chạm tay vào tài sản của ông nội để lại cho ta, và anh ta đã không quan tâm là điều đó được hoàn thành như thế nào.Tony đã chấm dứt chuyện đó, và bọn tôi đã chắc chắn rằng không phải lo lắng nhiều đến anh ta nữa!Và Geordie đã thành khẩn hối lỗi sau đó, nên trong khi Tony có thể đổ tất cả trách nhiệm về những việc này cho anh ta, ta đã không vậy.Ta cũng đã nhận được một bức thư xin lỗi từ anh ta hôm nay và đảm bảo rằng vợ anh ta sẽ không quấy rầy bọn tôi nữa, mặc dù vợ chồng ta đã biết điều đó rồi.Người làm của Calderson đã giải thích khi anh ta đến đây để nghe câu chuyện của Judy về những chuyện đã xảy ra với Maisie Cameron và cho biết là đã bắt được bà ta.”
Katey thấy rõ ngay lập tức rằng những người nhà Malory không biết rằng nàng đã bị người phụ nữ đó buộc tội là một tên trong băng đảng bắt cóc và phải dành thời gian trong ngục bởi vì điều đó.Nàng bắt đầu đề cập đến điều đó, nhưng nàng bất ngờ đổi ý.Judith đã an toàn ở nhà, và những người nhà Malory đã an tâm và biết ơn vì sự giúp đỡ của nàng.Họ không cần biết là nàng đã phải chịu thêm hậu quả nào nữa từ việc đó.
Một tiếng thép vui sướng đã làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.Nàng thấy Roslynn đảo tròn mắt, sau đó quay lại để nhìn xem tại sao.Judith đang nhảy xuống cầu thang để đến chỗ họ, và cô bé đã khóa chặt phía trên Katey với một cái ôm hồ hởi.
“Chị đã đến!Em rất vui.Cha đã trêu em rằng chị có lẽ sẽ không đến.Và chị nhìn rất xinh đẹp trong chiếc váy đó.”
Katey cười khúc khích.Có phải mọi người đều đã nghe về tủ quần áo hạn chế của nàng rồi không?
”Nhìn em kìa, thật đánh yêu.Em không kể với chị rằng em là cô bé xinh đẹp nhất nước Anh!”
Judith tươi cười bởi lời khen đó, Katey không nghi ngờ gì đó là sự thật.Cô bé có mái tóc ánh đồng của mẹ và đôi mắt xanh đẹp kì lạ của cha, và cả 2 đều có vẻ ngoài gây choáng váng.Katey có một cảm giác rằng Judith sẽ rất xinh đẹp khi cô bé lớn.Ngay cả bây giờ, tràn ngập sự vui sướng, cô bé rực sáng như một thiên thần.
“Chị đã gặp mọi người chưa?”Judith hỏi, sau đó trước khi Katey có thể trả lời , cô bé đã nói,”Đi với em, em sẽ đảm bảo là chị có.”
Cô bé không rời khỏi cô sau đó.Và như một nữ chủ nhà hoàn hảo, cô bé gần như chắc chắn đã ăn mặc thích hợp cho ngày hôm nay, cô bé giới thiệu Katey với những người họ hàng của cô bé và cung cấp vài lời bình luận về mỗi người sau đó.
Bác Edward và Charlotte của cô bé ở đây.Họ cũng sống ở London.Anh họ của cô bé Jeremy và cô dâu mới của anh- cựu trộm cắp, Judith đã thì thầm vậy- cũng sống ở London, và chỉ vừa mới trở về từ chuyến du lịch đám cưới của họ.
Katey hoàn toàn cứng đơ khi nàng được giới thiệu với người đàn ông trẻ đẹp trai đó, anh chàng mạnh mẽ đã đưa Judith đi ngày hôm đó ở Northampton.Sẽ tốt hơn nếu anh ta quanh quẩn đủ lâu để gặp nàng sau đó, điều đó sẽ khiến nàng khỏi phải trở nên thân thuộc với phía trong nhà giam.
Nàng suýt nói ra, sự mất lịch sự không có trong bản năng tự nhiên của nàng, nên nàng không nói gì.Và đó nhất định không phải lỗi của anh ta cho việc Boyd Anderson không thể chấp nhận sự thật nếu nó đánh vào đầu anh ta.
“Tôi xin lỗi vì chúng ta đã không gặp nhau vào một ngày khác,”Jeremy xin lỗi khi anh ta bắt tay nàng.”Nhưng tôi chắc chắn rằng Boyd đã giải thích tại sao nó khẩn thiết khi tôi phải đưa Judith về nhà ngay lập tức.”
“Oh, anh ta đã,”Katey đáp, và tự khen ngợi mình vì nó không nghe như là một lời mỉa mai.
Nàng nửa như hi vọng thấy Boyd ở nhà Malory, thực sự vậy.Nàng thất vọng vì anh đã không ở đây.Không phải là nàng đã quyết định nàng sẽ nói với anh điều gì nếu anh ở đây, nàng chỉ biết rằng điều đó đang quấy rầy nàng.
Đó là lý do tại sao mà cũng tốt khi anh không có mặt, bởi vì không khiến nàng nhận ra lâu hơn rằng gia đình Judith cũng không biết về sai lầm của anh.Làm sao họ có thể biết trừ khi anh kể với họ chứ?Anh rõ ràng không muốn đặt chân vào một vũng nước bẩn. Anh gần như chắc chắn rằng những người nhà Malory sẽ không bao giờ gặp nàng nên không cần anh phải thú nhận.Nhưng nàng cũng không muốn để mọi người mất vui tối nay bằng việc nói ra sự buộc tội ngu ngốc của anh.
Như với Jeremy, Katey có thể thành thật nói là nàng chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào đẹp trai hơn, nhưng nàng vẫn hơi khó chịu với anh.Nàng có thể gặp bây giờ tại sao nàng lại nghĩ rằng Anthony có lẽ là Jeremy khi nàng gặp ông ở khách sạn.Cha của Judith gần giống với người nhà Malory trẻ hơn này và nàng sẽ nghĩ rằng Jeremy là con trai của Ạnthony hay em trai, nếu nàng đã không biết rằng anh là anh họ của Judith.
Nhưng vợ của Jeremy, Danny , rất xinh đẹp.Katey gần như há hốc miệng vì ngạc nhiên khi nàng nhìn thấy cô ấy!Cô ấy mặc một chiếc váy lụa màu ngọc lục bảo, tóc cô trắng như tuyết và được cắt ngắn không hợp mốt, nhưng cô gương mặt cô vô cùng thanh tú.Katey chắc chắn rằng nàng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp như Danny Malory, nhưng sau khi nàng được giới thiệu với anh họ Derek của Judith và vợ của anh ấy, Kelsey, và nàng đã sửa lại - và nàng bắt đầu tự hỏi rằng làm sao những người nhà Malory có thể có vẻ ngoài gây kinh ngạc như vậy.
Tất cả họ cũng đều ăn mặc rất chỉnh tề.Danny với chiếc váy lục màu ngọc lục bảo của cô, Kelsey và Charlotte với chiếc váy nhung tối màu, ngay cả những người đàn ông cũng mặc áo vét và cà vát bằng ren, và đó không phải là một kiểu xã giao!Nếu tất cả họ không quá ấm áp và chân thành thích thú khi nàng ở đây, nàng sẽ thực sự bối rối trong bộ váy vải bông đơn giản của mình, bộ váy dường như ở không đúng chỗ giữa những bộ quần áo thêu lộng lẫy và trang sức lấp lánh của họ.Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến điều đó cho đến mới đây, bởi vì Judith rõ ràng không cho nàng bất cứ lúc nào để nghĩ về tất cả những điều đó với những lời giải thích tuôn ra như suối của cô bé.
“Con trai của họ, Brandon,chị biết đấy, là công tước Wrighton,”Judith nói với nàng sau khi cô bé kéo Katey ra xa khỏi Derek và cô vợ dễ thương của anh ấy.
Thông tin đó tuyệt đối không có ý nghĩ gì với Katey.Gia sư của nàng sinh ra ở Mĩ và chưa bao giờ dạy nàng các chức tước khác nhau trong giai cấp Quý tộc Anh.Một quý ngài là một quý ngài với nàng, không nhiều hơn, không ít hơn.
“Chị không bao giờ đoán được đâu, nhưng Derek đã gặp Kelsey trong một nhà chứa đấy,”Judith tiếp tục với một tiếng thì thầm khác, sau đó thêm vào,”không, đó không phải là điều mà chị đang nghĩ đâu.Đó hoàn toàn là một câu chuyện thú vị, điều đó đã khiến chị ấy ở đây.”
Katey có thể tưởng tưởng được- không, thực sự, nàng không thể!Nhưng những bí mật mà đứa bé này đã tiết lộ với nàng phần lớn rõ ràng là những chuyện xấu xa và đó là những điều mà Judith không nên biết ở độ tuổi của cô bé.Kẻ trộm và nhà chứa, và không kể đến những tên cướp biển trước đó nữa?Chắc chắn rằng khía cạnh không bình thường trong cuộc sống những người nhà Malory không được công khai ra ngoài, vậy tại sao cô bé lại chia sẻ chúng với Katey?
“Chị sẽ không nói điều đó với bất cứ ai ,”Judith nói ,có vẻ đọc được những suy nghĩ của Katey.
“Chị là ngoại lệ.”
Katey cực kì đỏ mặt.Đó là một trong những lời khen dễ chịu nhất là nàng từng nhận được.Nhưng nàng lấy làm ngạc nhiên về sự nhận thức kỳ lạ của cô bé.
“Chị không bao giờ là kiểu người- nhưng tại sao em lại nói vậy?”nàng hỏi.
Judith nhún vai.”Điều đó thật kì quặc, nhưng em cảm thấy như là em đã biết chị từ lâu rồi vậy.”
Điều đó thực sự kì quặc, bởi vì Katey cũng cảm thấy một mối quan hệ như vậy với cô bé.Nhưng sau đó Judith nhắc nàng nhớ lại chính bản thân nàng ở độ tuổi đó với sự thân thiết, tò mò, và vô số câu hỏi của nàng!
“Đó chắc chắn là bởi vì chúng ta đã nói chuyện rất nhiều về bản thân mình khi chúng ta gặp nhau, và mới đây trong cỗ xe ngựa của chị,”Judith đưa ra.”Từ trước đến nay, em chưa bao giờ nói nhiều như vậy với bất cứ ai khác,những người không phải trong gia đình.”
Katey mỉm cười và liếc nhìn căn phòng.”Và em tất nhiên là có một gia đình lớn.”
Judith cười khúc khích với điều đó, một âm thanh nhắc Katey nhớ lại tuổi thơ của nàng cũng đã từng như thế.”Đây còn không phải là một nửa số họ!Em tin là phải đếm được đến 8 nhà Malory riêng rẽ ở London hiện giờ, mặc dù chị có thể muốn hỏi mẹ em để xác nhận điều đó.Nhưng ngay cả điều đó cũng không coi đã là toàn bộ gia đình của em.”
Katey phát hiện ra điều đó thật khó để tìm hiểu.Nàng là đứa trẻ duy nhất không có những cô dì và chú bác, không anh chị em họ, thậm chí không cả ông bà nội ngoại- ít nhất không ai biết điều đó cả.Điều đó chắc hẳn là tốt, nàng nghĩ, về việc có nhiều họ hàng.Và có lẽ nàng nên đến Gloucester lần nữa và lần này thì thực sự gõ cửa nhà Millard.
Bữa tối được thông báo không lâu sau đó.Cái bàn thực sự dài, khiến Katey nghĩ mất bao nhiêu lâu thì những thành viên trong gia đình mới có dịp ăn ở đó.Với 10 người có mặt tối nay,Roslynn ngồi cùng với nhóm ở phía cuối chiếc bàn dài, sắp xếp cho Katey ngồi ở giữa Anthony và Judith, trong khi bà ngồi phía đối diện với.
Không có một lần nào dừng lại trong cuộc nói chuyện, từ đua ngựa và con ngựa đực thuần chủng mới nhất có giá trị của Derek, đến những ý kiến của các quý bà về những mẫu thời trang mới nhất với vòng thắt lưng thấp hơn.Charlotte thích phong cách mới, trong khi 3 phụ nữ khác vẫn ưa chuộng mặc theo phong cách của những bộ quần áo của Pháp.
Khi Charlotte hỏi ý kiến Katey, nàng đã thừa nhận,”Cháu sợ rằng cháu đã có một cô thợ may trong 5 năm và đã tới thăm một người sáng nay.Cháu đã đặt hàng một chiếc váy dạ hội và nghe theo lời khuyên của cô thợ may.Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ chỉ may những bộ váy theo phong cách mới với thắt lưng thấp hơn .
“Cô ta thật vô lễ làm sao,”Kelsey nói.
“Và chắc chắn là một người quá tự cao,”Danny thêm vào.”Em biết những chủ tiệm cư xử theo một cách nào.Cô ta chỉ muốn chị nói với tất cả bạn bè của mình nơi chị đã mua những bộ quần áo thời trang mới.”
“Cái đó không quan trọng,”Katey cố gắng bảo đảm với họ.”Cô ấy sẽ chỉ có 4 ngày để may chiếc váy đó.Cháu không có thời gian để tìm kiếm đây đó một thợ may khác.”
“Điều đó thật buồn cười!Không mất quá lâu để may một chiếc váy dài,”Roslynn nói.”Cô ta chắc chắn chỉ tìm một lý do để tính tiền của cháu nhiều hơn.Ta sẽ gửi thợ may của ta đến gặp cháu vào ngày mai.Cô ấy sẽ may cho cháu nhiều váy như cháu muốn với bất cứ kiểu nào mà cháu thích và cũng nhanh như yêu cầu.”
“Cảm ơn bà, nhưng điều đó không cần thiết đâu.Cháu sẽ đi du lịch, nên cháu không cần những bộ quần áo đủ loại.Và chuyến tàu của cháu sẽ khởi hành vào tuần sau.”
“Về nhà cháu ở Mỹ ư?”Anthony hỏi.
“Không ạ, cháu không còn gia đình ở đó nữa, nên cháu nghi ngờ là mình sẽ trở về đó nữa.”
“Chị ấy có gia đình ở Anh, nhưng chị ấy không muốn đến gặp họ.”Judith lanh chanh.
Việc đỏ mặt của Katey đã khiến cho Roslynn nhẹ nhàng trách mắng con gái bà.”Đó là thông tin thuộc về riêng tư, mèo con.Katey sẽ kể nó nếu chị ấy muốn.Con không được làm điều đó hộ chị ấy.”
Môi dưới của Judith hơi run lên, đã khiến cho Katey nhảy vào bảo vệ.”Điều đó hoàn toàn đúng, thực vậy.Cháu có gia đình ở đây, nhưng cháu chưa bao giờ gặp họ, và cháu không nghĩ là cháu có thời gian để thăm họ trước khi cháu đên Pháp.Nhưng cháu không thể kiếm được bất cứ chuyến đi nào sớm hơn tuần tới.”Nàng ngừng lại để mỉm cười với cô bé và siết chặt tay cô bé ở dưới bàn.”Sau cuộc thảo luận của chúng ta, Judith, chị đã xem xét việc đến thăm họ, và thấy rằng chị có ít thời gian hơn ở Anh, chị hầu như chắc chắn vậy.Nhưng mẹ em đúng, chị không thích thảo luận về chuyện đó.”
Nàng nói nhiều bởi không cần thảo luần về điều đó!Nhưng những người nhà Malory lại nói bóng gió , và Anthony thay đổi chủ đề để ,”Điều gì đã quyến rũ cháu đến Pháp vậy?Mua sắm ư?”
“Không ạ, đó là quốc gia tiếp theo mà cháu sẽ đến thăm trong chuyến du lịch của mình.”
“Có bao nhiều quốc gia mà cháu dự định tham quan vậy?”Edward hỏi.
“Tất cả các quốc gia ạ,”Katey đáp.”Thực ra là cháu sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Thế giới ư?”Jeremy gần như mắc nghẹn với miếng cắn anh đang nuốt.”Quỷ thần thiên địa ơi, hầu hết mọi người đều muốn du lịch đến lục địa, nhưng cô lại muốn nhìn ngắm toàn bộ thế giới ư?”
“Tại sao lại không chứ?”Katey hỏi.”Có vài điều mà tôi mong ước được làm sau khi đã dành toàn bộ cuộc sống của mình ở trong một ngôi làng nhỏ.Giờ đây không có gì chói buộc tôi cả, tôi muốn nhìn ngắm phần còn lại của thế giới.”
“Đừng nhìn quá ngạc nhiên vậy chứ, chó con,”Anthony nói với cháu trai mình.”Mỗi người đều có những mục tiêu khác nhau.Chỉ là mục tiêu của Katey là một điều rất lớn thôi.”
“Nhưng một chuyến du lịch thế giới sẽ là – mãi mãi,”Jeremy chỉ ra.
Katey cười toe tóe.”Không hoàn toàn lâu như thế, mặc dù tôi đã mang mọi thứ để đi khỏi đây.Đã nhiều hơn một tháng kể từ khi tôi từ Mỹ đến và tôi mới chỉ nhìn thấy Anh và Scotland cho đến giờ.Nên tôi biết rằng tôi không thể dành quá nhiều thời gian ở một nơi,đó là lý dò mà tôi rất khó chịu với giờ giấc đi tàu.Tôi đã phải nên rời đến Pháp vào ngày mai, chứ không phải tuần sau.”
“Well,bởi vì cháu bị trễ, bọn ta có thể mời cháu ở lại với bọn ta cho tới khi chuyến tàu của cháu khởi hành được không?”Roslynn hỏi.”Đó là điều tối thiểu mà vợ chồng ta có thể làm sau khi cháu đã giải cứu Judy cho chúng ta.”
“Đúng vậy, làm ơn đi mà Katey,”Judith phấn khởi thêm vào.
“Cảm ơn bà, nhưng nếu chuyến thăm viếng gia đình cháu như cháu hi vọng là sẽ có, cháu chắc chắn là muốn dành phần thời gian còn lại của mình ở Anh với họ.Cháu sẽ để bà biết.Nhưng bà nhất định không cần phải cảm ơn cháu vì đã giúp đỡ Judith đâu.Đó là một chuyến phiêu lưu của cháu, nên cháu phải gửi đến cô bé lời cảm ơn đó !”
Họ rời sang phòng khác sau bữa tối.Katey đã đến muộn sau khi dành vài phút để rửa mặt.Ngắm nhìn kĩ hơn ngôi nhà, nàng một lần nữa lại hoảng sợ bởi sự giàu sang của nó.Gia đình Millard, những người cũng là quý tộc, cũng như thế này sao?Đây có phải là kiểu giàu sang mà mẹ nàng đã từ bỏ vì tình yêu không?
Trong một lúc nàng đứng bên trong cánh cửa dẫn đến phòng khách để quan sát gia đình Malory, tiếng cười và sự trêu trọc đang diễn ra, rõ ràng họ đang chia sẻ tình yêu thương.Họ là một gia đình kì lạ, và rất may mắn là có nhau.Nàng ước nàng không cảm thấy không thuộc về một trong số họ,mặc dù thật tuyệt vời làm sao khi họ đã mời nàng ở lại đây, nhưng nàng đã không ở.Và họ đã khiến nàng nhớ đến mẹ mình.
Grace đã đúng, nàng phải gặp những người nhà Millard trước khi nàng rời khỏi Anh.Nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu nàng không làm vậy.Một trong số họ có lẽ còn giống như Adeline hay có một tính cách tương tự vậy.Chúa ơi, nàng rất muốn khám phá ra rằng nàng có một người họ hàng giống như mẹ mình.
“Cô là ai?”một giọng trầm hỏi nàng từ phía sau.
Katey quay lại và không thể giữ bản thân khỏi cơn rùng mình sợ hãi truyền qua nàng bởi cái nhìn của người đàn ông tóc vàng to lớn đang đứng ở đó quan sát nàng rất chăm chú. Trong một cái áo sơ mi trắng để mở cúc cổ với những cơ bắp cuồn cuộn, chiếc quần ống túm vừa khít, đôi bốt cao đến đầu gối, và mái tóc dài đến vai, ông ta nhìn thậm chí còn không phù hợp với căn nhà Malory hơn nàng nhiều.Nhưng vài thứ khác về người đàn ông này đã khiến nàng giữ được hơi thở.Cái nhìn của ông ấy đe dọa rõ ràng, gần như thể là ông ấy là một …một …đó là cái quái quỷ gì nhỉ?Một tia sáng màu vàng léo lên từ tai ông ấy đã cho nàng câu trả lời.Ông ấy nhìn như một tên cướp biển!(Chính xác luôn,chuẩn không cần chính nhỉ các bạn.Ôi sao mình thích hình tượng của James thế không biết!)
Tác giả :
Johanna Lindsey