Nợ Âm Khó Thoát
Chương 65 - không có âm thọ
Sau khi tiếng nói nhàn nhạt của lão Bạch truyền tới, Từ Hàn Lộ ở sau lưng lão Bạch cũng vội vàng đứng dậy.
Tiếp đó, lấy hành lý của bọn họ ra, tôi nhìn thấy có rất nhiều đồ được lấy ra ngoài, lòng tôi kinh ngạc, tình hình như vậy, là muốn làm muốn cuộc đại chiến ư?
Mễ Trần lập tức bảo tôi tiến lên giúp sức, không lâu sau, một chiếc bàn được đặt ngay chính giữa căn phòng, một miếng vải màu vàng phủ lên trên, mà tay Từ Hàn Lộ, cũng bắt đầu xếp những thứ nhỏ nhặt lên trên mặt bàn.
Trong này có kiếm gỗ đào, ngũ cốc, còn có cả bùa, một vài lá cờ nhỏ tôi không hiểu, tiền đồng, dù sao cũng rất phức tạp, tôi nhìn mà hoa hết cả mắt.
Sau khi đã xếp xong toàn bộ, Từ Hàn Lộ lúc này mới đi đến bên cạnh lão Bạch, nhỏ tiếng nói:
- Thầy ơi, pháp đàn xếp xong rồi ạ.
Lão Bạch gật đầu, nhấc người dậy từ trên sô-pha, đi đến trước pháp đàn, lúc này lão Bạch quay sang nhìn Mễ Trần, nói:
- Đồ đâu?
Nghe vậy Mễ Trần lập tức phản ứng lại, vội vàng lấy từ trong người ra một miếng vải, sau đó đưa đến trước mặt lão Bạch.
Đây giống như một miếng vải xé ra từ trên quần áo, mà tôi nhìn màu sắc, hơi giống với màu bộ quần áo ông già Tôn mặc, có lẽ được Mễ Trần xé rách từ trên người ông ta.
Nhưng nhìn thấy những việc trước mắt, lòng tôi lại dâng lên niềm tò mò và nghi ngờ, lẽ nào chỉ dựa vào thứ này, cũng có thể tìm thấy ông già Tôn hay sao?
Mặc dù trong lòng có chút ngờ vực, nhưng tôi cũng không nói nhiều thêm gì.
Sau khi nhận lấy miếng vải, thân người lão Bạch đứng thẳng, lập tức tôi phát hiện, khí thế trên người lão Bạch đã hoàn toàn biến đổi.
Lúc này, tôi dường như cảm nhận được, lão Bạch đứng trước mặt tôi, giống hệt như một ngọn núi hùng vĩ, hơi thở điềm tĩnh mang theo luồng khí nồng hậu, kéo dài không thôi, thậm chí khi luồng khí này tỏa ra bốn phía, tôi đều có cảm giác giống như thở không nổi.
Biết được tình trạng này, tôi vội vàng lùi ra sau hai bước, đứng gần quá như vậy, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.
Lúc này, lão Bạch trực tiếp nhấc thanh kiếm gỗ đào trên mặt bàn lên, thân hình trở lên có phần linh hoạt, không dừng dao động trước pháp đàn.
Cả người lão Bạch bận bịu trước pháp đàn một lúc, sau đó một tay nhấc lên một lá bùa, mà khi lá bùa xuất hiện trong tay lão Bạch, bỗng dưng tự bốc cháy.
- Thiên thanh địa minh, âm dương phủ chiêu, âm đồng dẫn đường, mau nghe lệnh của tôi.
Sau khi câu thần chú vang lên từ trong miệng lão Bạch, lập tức tôi cảm nhận được khí trường ở xung quanh dường như đã bắt đầu trở lên âm u.
Mà động tác trong tay lão Bạch vẫn chưa dừng lại, trực tiếp nhấc lên một đồng tiền đồng*, ném về phía trước, khi tiền đồng bay ra, một lá cờ nhỏ cũng lập tức bị lão Bạch vất ra.
Giây tiếp theo, tôi kinh hãi phát hiện, lá cờ nhỏ ấy không ngờ lại vô cùng chuẩn xác xuyên ngay vào lỗ ở chính giữa của tiền đồng.
Lá cờ nhỏ dựng đứng thẳng tắp trên mặt đất, mà rõ ràng không hề được cắm vào trong đất, động tác của lão Bạch cực kỳ nhanh, những tiền đồng và lá cờ còn lại đều bay ra cùng một lúc.
Giống như lần đầu, lá cờ nhỏ trực tiếp rơi vào lỗ giữa của tiền đồng, tôi đếm một lát, tổng cộng có tám đồng tiền, và tám chiếc cờ.
Mà lúc này, tôi nhìn thấy ấn kết trong tay lão Bạch không ngừng biến hóa. Thuận theo sự thay đổi của ấn kết trong lòng bàn tay, từ trong miệng của lão Bạch cũng vang lên một tiếng hô.
- Bát quái chuyển âm dương, ngũ hành định càn khôn, thiên địa tam tài tỏa âm lộ, tam thanh trợ tôi mở cửa cõi âm, sắc chỉ!
Chính vào lúc âm thanh của lão Bạch truyền ra, tôi nhìn thấy những lá cờ bắt đầu xoay vòng tròn trong lỗ tiền đồng, đồng thời, tôi kinh hãi phát hiện, những nơi bị những lá cờ bao vây lại không ngờ bắt đầu toát ra một luồng gió âm.
Tiếng gió "u u" không ngừng vang vọng ra xung quanh, lại khiến cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng dường như bắt đầu bị hạ xuống.
Mắt tôi dán chặt vào giữa, bỗng có một luồng khí màu đen lập tức bốc lên, ngay sau đó, tôi gần như nhìn thấy có một cánh cửa xuất hiện ngay ở giữa , nhưng cánh cửa này lại khiến người ta có cảm giác hư ảo, không thật.
- Âm đồng dẫn đường, vẫn không chịu hiện thân, vậy còn đợi lúc nào nữa?
Cùng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng hô của lão Bạch, khi tiếng nói truyền ra, đồng thời tôi nhìn thấy cánh cửa mờ ảo kia từ từ mở.
Một bóng hình của một đứa trẻ mặc áo cánh dơi dài màu đen bước ra từ trong cánh cửa, không, phải dùng bay thì mới đúng.
Đứa trẻ này sắc mặc trắng bạch như tờ giấy, trong ánh mắt không có vẻ tức giận, nhưng lại có một loại lạnh lẽo âm u mà người sống không có, mà trên ngực của đứa trẻ, có một ấn tự rất lớn.
Khi đứa trẻ xuất hiện ở trong phòng, tôi lập tức cảm thấy thân thể của mình không tự chủ được bắt đầu run lên cầm cập, bởi vì tôi biết, đứa trẻ này không phải con người.
- Tìm ta có việc gì?
Âm đồng dẫn đường này xuất hiện trong vòng vây của những lá cờ nhỏ, thân hình cũng không di chuyển, mà trừng mắt nhìn về phía lão Bạch, truyền ra một tiếng nói lạnh lẽo âm u.
Tôi nhìn thấy sắc mặt của Mễ Trần và Từ Hàn Lộ đều rất nặng nề, chỉ có lão Bạch là mặt mày nhẹ nhõm.
Lúc này lão Bạch trực tiếp đưa miếng vải trong tay cho âm đồng dẫn đường, lên tiếng:
- Tìm vị trí của người này.
Nhìn thấy sự việc trước mắt cả người tôi hơi ngây ra, đơn giản vậy thôi sao? Lẽ nào âm đồng dẫn đường này lợi hại như thế? Chỉ cần dựa vào một miếng vải cũng có thể xác định được vị trí của ông già Tôn?
Tôi trợn mắt nhìn âm đồng dẫn đường, phát hiện nó cầm miếng vải vào trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại, một lát sau, nó mở to mắt, nhìn lão Bạch trầm giọng nói:
- Mười năm âm thọ.
Nghe vậy tôi cũng hoàn toàn không hiểu chuyện này là thế nào, nhưng chính vào lúc âm đồng dẫn đường vừa nói xong, tôi lại thấy sắc mắt của Mễ Trần và Từ Hàn Lộ đột nhiên trở lên vô cùng kinh sợ, đến ngay cả lão Bạch cũng nhíu chặt lông mày.
- Mẹ kiếp, mười năm âm thọ, sao mi không đi cướp??
Lập tức, Mễ Trần truyền ra một tiếng kinh hô, mặc dù tôi không biết mười năm âm thọ này là thứ gì, nhưng nghĩ chắc cũng không phải là một thứ đơn giản.
Tiếp đó, đối với tiếng hô của Mễ Trần, âm đồng dẫn đường đó đến nhìn cũng không thèm nhìn, ánh mắt nhìn trân trân vào lão Bạch.
- Sáu năm!
Tiếng nói trầm trầm của lão Bạch vang lên, đây là đang mặc cả? Nhưng khi lão Bạch nói xong, âm đồng dẫn đường vẫn không lên tiếng, tiếp tục nhìn lão Bạch.
- Tám năm!
Lão Bạch lại lên tiếng, nhưng âm đồng dẫn đường vẫn không có chút phản ứng, đây là đã xác định nó chỉ chốt mười năm.
- Thôi được rồi, mười năm thì mười năm! Chúng tôi có bốn người, mỗi người hai năm rưỡi!
Lão Bạch trầm giọng lên tiếng, lúc này, ông ấy cũng đưa mắt nhìn ba người chúng tôi, tôi không hiểu âm thọ là thứ gì, tuy nhiên tôi cũng không từ chối.
Bởi vì lão Bạch làm phép đã không công bằng bình thường rồi, bốn người chúng tôi chia đều ra, mà chuyện này cũng có liên quan với tôi, không thể cái gì cũng không làm.
- Không được, thầy tuổi tác đã cao, ba người chúng con chia đều ra là được.
Khi lão Bạch vừa nói xong, Từ Hàn Lộ cũng lập tức lên tiếng.
Mà lúc này, Mễ Trần cũng vội vàng phụ đạo:
- Đúng rồi lão Bạch, chuyện này để người trẻ bọn cháu lo liệu là được, ông đừng tham gia vào nữa ạ.
- Cái đó, tôi bốn năm, còn lại hai người tự chia nhau.
Tôi cảm thấy trong chuyện này tôi chẳng giúp được gì cả, cho nên rất ngại, bây giờ cũng chỉ có thể gánh vác một phần trách nhiệm, mặc dù tôi không biết thứ gọi là âm thọ đó là gì.
Lão Bạch cũng không phải là người cố chấp, tiếp đó gật đầu, mà Mễ Trần cũng đi đến bên cạnh tôi, nói:
- Người anh em Nhất Lượng, chúng ta chia nhau mỗi người nửa năm, bây giờ không phải là lúc khoe sức.
Ánh mắt của Mễ Trần rất nặng nề, tôi nhíu mày, sau đó gật đầu, cũng không hỏi Mễ Trần âm thọ là gì, bởi vì bây giờ chưa phải là lúc để hỏi.
- Được rồi, thương lượng xong rồi, hai người con trai chúng tôi, mỗi người ba năm rưỡi, bé gái Từ ba năm, lấy đi!
Mễ Trần nhìn âm đồng dẫn đường, lập tức cất lời.
Âm đồng dẫn đường chẳng hề tỏ ra khách khí, trực tiếp đi đến trước mặt Từ Hàn Lộ, hướng về phía đối diện với cô ta, hít một hơi, chỉ một động tác đơn giản như vậy, sau đó tiếp tục bay về phía chúng tôi.
Lòng tôi đơ ra, đơn giản vậy sao?
Lúc này âm đồng dẫn đường đã đến trước mặt Mễ Trần, y hệt như lúc nãy,cuối cùng là bay tới trước mặt tôi.
Mặc dù nhìn cũng khá đơn giản, nhưng tôi vẫn có chút căng thẳng, âm đồng dẫn đường hướng về phía tôi hít một hơi, lập tức, tôi nhìn thấy sắc mặt nó thay đổi đột ngột.
- Ngươi không có âm thọ?
chú thích*
tiền đồng:
tiền đồng:
Tiếp đó, lấy hành lý của bọn họ ra, tôi nhìn thấy có rất nhiều đồ được lấy ra ngoài, lòng tôi kinh ngạc, tình hình như vậy, là muốn làm muốn cuộc đại chiến ư?
Mễ Trần lập tức bảo tôi tiến lên giúp sức, không lâu sau, một chiếc bàn được đặt ngay chính giữa căn phòng, một miếng vải màu vàng phủ lên trên, mà tay Từ Hàn Lộ, cũng bắt đầu xếp những thứ nhỏ nhặt lên trên mặt bàn.
Trong này có kiếm gỗ đào, ngũ cốc, còn có cả bùa, một vài lá cờ nhỏ tôi không hiểu, tiền đồng, dù sao cũng rất phức tạp, tôi nhìn mà hoa hết cả mắt.
Sau khi đã xếp xong toàn bộ, Từ Hàn Lộ lúc này mới đi đến bên cạnh lão Bạch, nhỏ tiếng nói:
- Thầy ơi, pháp đàn xếp xong rồi ạ.
Lão Bạch gật đầu, nhấc người dậy từ trên sô-pha, đi đến trước pháp đàn, lúc này lão Bạch quay sang nhìn Mễ Trần, nói:
- Đồ đâu?
Nghe vậy Mễ Trần lập tức phản ứng lại, vội vàng lấy từ trong người ra một miếng vải, sau đó đưa đến trước mặt lão Bạch.
Đây giống như một miếng vải xé ra từ trên quần áo, mà tôi nhìn màu sắc, hơi giống với màu bộ quần áo ông già Tôn mặc, có lẽ được Mễ Trần xé rách từ trên người ông ta.
Nhưng nhìn thấy những việc trước mắt, lòng tôi lại dâng lên niềm tò mò và nghi ngờ, lẽ nào chỉ dựa vào thứ này, cũng có thể tìm thấy ông già Tôn hay sao?
Mặc dù trong lòng có chút ngờ vực, nhưng tôi cũng không nói nhiều thêm gì.
Sau khi nhận lấy miếng vải, thân người lão Bạch đứng thẳng, lập tức tôi phát hiện, khí thế trên người lão Bạch đã hoàn toàn biến đổi.
Lúc này, tôi dường như cảm nhận được, lão Bạch đứng trước mặt tôi, giống hệt như một ngọn núi hùng vĩ, hơi thở điềm tĩnh mang theo luồng khí nồng hậu, kéo dài không thôi, thậm chí khi luồng khí này tỏa ra bốn phía, tôi đều có cảm giác giống như thở không nổi.
Biết được tình trạng này, tôi vội vàng lùi ra sau hai bước, đứng gần quá như vậy, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.
Lúc này, lão Bạch trực tiếp nhấc thanh kiếm gỗ đào trên mặt bàn lên, thân hình trở lên có phần linh hoạt, không dừng dao động trước pháp đàn.
Cả người lão Bạch bận bịu trước pháp đàn một lúc, sau đó một tay nhấc lên một lá bùa, mà khi lá bùa xuất hiện trong tay lão Bạch, bỗng dưng tự bốc cháy.
- Thiên thanh địa minh, âm dương phủ chiêu, âm đồng dẫn đường, mau nghe lệnh của tôi.
Sau khi câu thần chú vang lên từ trong miệng lão Bạch, lập tức tôi cảm nhận được khí trường ở xung quanh dường như đã bắt đầu trở lên âm u.
Mà động tác trong tay lão Bạch vẫn chưa dừng lại, trực tiếp nhấc lên một đồng tiền đồng*, ném về phía trước, khi tiền đồng bay ra, một lá cờ nhỏ cũng lập tức bị lão Bạch vất ra.
Giây tiếp theo, tôi kinh hãi phát hiện, lá cờ nhỏ ấy không ngờ lại vô cùng chuẩn xác xuyên ngay vào lỗ ở chính giữa của tiền đồng.
Lá cờ nhỏ dựng đứng thẳng tắp trên mặt đất, mà rõ ràng không hề được cắm vào trong đất, động tác của lão Bạch cực kỳ nhanh, những tiền đồng và lá cờ còn lại đều bay ra cùng một lúc.
Giống như lần đầu, lá cờ nhỏ trực tiếp rơi vào lỗ giữa của tiền đồng, tôi đếm một lát, tổng cộng có tám đồng tiền, và tám chiếc cờ.
Mà lúc này, tôi nhìn thấy ấn kết trong tay lão Bạch không ngừng biến hóa. Thuận theo sự thay đổi của ấn kết trong lòng bàn tay, từ trong miệng của lão Bạch cũng vang lên một tiếng hô.
- Bát quái chuyển âm dương, ngũ hành định càn khôn, thiên địa tam tài tỏa âm lộ, tam thanh trợ tôi mở cửa cõi âm, sắc chỉ!
Chính vào lúc âm thanh của lão Bạch truyền ra, tôi nhìn thấy những lá cờ bắt đầu xoay vòng tròn trong lỗ tiền đồng, đồng thời, tôi kinh hãi phát hiện, những nơi bị những lá cờ bao vây lại không ngờ bắt đầu toát ra một luồng gió âm.
Tiếng gió "u u" không ngừng vang vọng ra xung quanh, lại khiến cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng dường như bắt đầu bị hạ xuống.
Mắt tôi dán chặt vào giữa, bỗng có một luồng khí màu đen lập tức bốc lên, ngay sau đó, tôi gần như nhìn thấy có một cánh cửa xuất hiện ngay ở giữa , nhưng cánh cửa này lại khiến người ta có cảm giác hư ảo, không thật.
- Âm đồng dẫn đường, vẫn không chịu hiện thân, vậy còn đợi lúc nào nữa?
Cùng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng hô của lão Bạch, khi tiếng nói truyền ra, đồng thời tôi nhìn thấy cánh cửa mờ ảo kia từ từ mở.
Một bóng hình của một đứa trẻ mặc áo cánh dơi dài màu đen bước ra từ trong cánh cửa, không, phải dùng bay thì mới đúng.
Đứa trẻ này sắc mặc trắng bạch như tờ giấy, trong ánh mắt không có vẻ tức giận, nhưng lại có một loại lạnh lẽo âm u mà người sống không có, mà trên ngực của đứa trẻ, có một ấn tự rất lớn.
Khi đứa trẻ xuất hiện ở trong phòng, tôi lập tức cảm thấy thân thể của mình không tự chủ được bắt đầu run lên cầm cập, bởi vì tôi biết, đứa trẻ này không phải con người.
- Tìm ta có việc gì?
Âm đồng dẫn đường này xuất hiện trong vòng vây của những lá cờ nhỏ, thân hình cũng không di chuyển, mà trừng mắt nhìn về phía lão Bạch, truyền ra một tiếng nói lạnh lẽo âm u.
Tôi nhìn thấy sắc mặt của Mễ Trần và Từ Hàn Lộ đều rất nặng nề, chỉ có lão Bạch là mặt mày nhẹ nhõm.
Lúc này lão Bạch trực tiếp đưa miếng vải trong tay cho âm đồng dẫn đường, lên tiếng:
- Tìm vị trí của người này.
Nhìn thấy sự việc trước mắt cả người tôi hơi ngây ra, đơn giản vậy thôi sao? Lẽ nào âm đồng dẫn đường này lợi hại như thế? Chỉ cần dựa vào một miếng vải cũng có thể xác định được vị trí của ông già Tôn?
Tôi trợn mắt nhìn âm đồng dẫn đường, phát hiện nó cầm miếng vải vào trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại, một lát sau, nó mở to mắt, nhìn lão Bạch trầm giọng nói:
- Mười năm âm thọ.
Nghe vậy tôi cũng hoàn toàn không hiểu chuyện này là thế nào, nhưng chính vào lúc âm đồng dẫn đường vừa nói xong, tôi lại thấy sắc mắt của Mễ Trần và Từ Hàn Lộ đột nhiên trở lên vô cùng kinh sợ, đến ngay cả lão Bạch cũng nhíu chặt lông mày.
- Mẹ kiếp, mười năm âm thọ, sao mi không đi cướp??
Lập tức, Mễ Trần truyền ra một tiếng kinh hô, mặc dù tôi không biết mười năm âm thọ này là thứ gì, nhưng nghĩ chắc cũng không phải là một thứ đơn giản.
Tiếp đó, đối với tiếng hô của Mễ Trần, âm đồng dẫn đường đó đến nhìn cũng không thèm nhìn, ánh mắt nhìn trân trân vào lão Bạch.
- Sáu năm!
Tiếng nói trầm trầm của lão Bạch vang lên, đây là đang mặc cả? Nhưng khi lão Bạch nói xong, âm đồng dẫn đường vẫn không lên tiếng, tiếp tục nhìn lão Bạch.
- Tám năm!
Lão Bạch lại lên tiếng, nhưng âm đồng dẫn đường vẫn không có chút phản ứng, đây là đã xác định nó chỉ chốt mười năm.
- Thôi được rồi, mười năm thì mười năm! Chúng tôi có bốn người, mỗi người hai năm rưỡi!
Lão Bạch trầm giọng lên tiếng, lúc này, ông ấy cũng đưa mắt nhìn ba người chúng tôi, tôi không hiểu âm thọ là thứ gì, tuy nhiên tôi cũng không từ chối.
Bởi vì lão Bạch làm phép đã không công bằng bình thường rồi, bốn người chúng tôi chia đều ra, mà chuyện này cũng có liên quan với tôi, không thể cái gì cũng không làm.
- Không được, thầy tuổi tác đã cao, ba người chúng con chia đều ra là được.
Khi lão Bạch vừa nói xong, Từ Hàn Lộ cũng lập tức lên tiếng.
Mà lúc này, Mễ Trần cũng vội vàng phụ đạo:
- Đúng rồi lão Bạch, chuyện này để người trẻ bọn cháu lo liệu là được, ông đừng tham gia vào nữa ạ.
- Cái đó, tôi bốn năm, còn lại hai người tự chia nhau.
Tôi cảm thấy trong chuyện này tôi chẳng giúp được gì cả, cho nên rất ngại, bây giờ cũng chỉ có thể gánh vác một phần trách nhiệm, mặc dù tôi không biết thứ gọi là âm thọ đó là gì.
Lão Bạch cũng không phải là người cố chấp, tiếp đó gật đầu, mà Mễ Trần cũng đi đến bên cạnh tôi, nói:
- Người anh em Nhất Lượng, chúng ta chia nhau mỗi người nửa năm, bây giờ không phải là lúc khoe sức.
Ánh mắt của Mễ Trần rất nặng nề, tôi nhíu mày, sau đó gật đầu, cũng không hỏi Mễ Trần âm thọ là gì, bởi vì bây giờ chưa phải là lúc để hỏi.
- Được rồi, thương lượng xong rồi, hai người con trai chúng tôi, mỗi người ba năm rưỡi, bé gái Từ ba năm, lấy đi!
Mễ Trần nhìn âm đồng dẫn đường, lập tức cất lời.
Âm đồng dẫn đường chẳng hề tỏ ra khách khí, trực tiếp đi đến trước mặt Từ Hàn Lộ, hướng về phía đối diện với cô ta, hít một hơi, chỉ một động tác đơn giản như vậy, sau đó tiếp tục bay về phía chúng tôi.
Lòng tôi đơ ra, đơn giản vậy sao?
Lúc này âm đồng dẫn đường đã đến trước mặt Mễ Trần, y hệt như lúc nãy,cuối cùng là bay tới trước mặt tôi.
Mặc dù nhìn cũng khá đơn giản, nhưng tôi vẫn có chút căng thẳng, âm đồng dẫn đường hướng về phía tôi hít một hơi, lập tức, tôi nhìn thấy sắc mặt nó thay đổi đột ngột.
- Ngươi không có âm thọ?
chú thích*
tiền đồng:
tiền đồng:
Tác giả :
Ngũ Đẩu Mễ