Nợ Âm Khó Thoát
Chương 115 - vận đen
Một tiếng vang “két két” chói tai truyền đến, đây là tiếng bánh xe ma sát
với mặt đường, mà ở trước mặt tôi, có một người con gái tóc buộc đuôi
ngựa, đang há to miệng, đôi mắt trợn lớn nhìn về phía nào đó.
Một chiếc xe hơi lao nhanh vun vút đang phóng tới bên này, mặc dù lúc này đã đạp chặt phanh xe, nhưng chiếc xe vẫn chưa dừng lại, nếu như người con gái kia bị chiếc xe tông trúng, chỉ sợ không chết cũng tật.
Chân đạp nhẹ xuống đất, thân hình tôi biến mất khỏi chỗ cũ, giây tiếp theo, cả người tôi xuất hiện bên cạnh người con gái nọ, sau một tiếng kinh hô, ôm lấy người con gái rời khỏi vị trí cũ.
“thình!” một tiếng vang lớn, chiếc xe hơi màu trắng đâm vào một thùng rác, xe cũng đã dừng lại.
Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một bóng người cao gầy mỏng manh từ trên xe đi xuống, trên người mặc bộ váy ngắn màu xanh, mái tóc uốn xoăn màu đỏ rượu, phát ra mê lực đặc biệt.
- Này, đi đứng kiểu gì thế? Hại tôi đâm hỏng xe rồi kìa, có biết xe này của tôi đắt như nào không?
Người con gái vừa xuống xe, đã hô lên với người thiếu nữ bên cạnh tôi, lông mày tôi nhíu chặt lại, vốn dĩ ấn tượng với người con gái kia cũng khá tốt, nhưng chỉ một câu nói vừa rồi, đã không còn ấn tượng đẹp nữa.
Thiếu nữ bên cạnh tay nắm chặt góc áo, cúi gằm đầu xuống, thậm chí thân người đã bắt đầu run rẩy, đây là đang sợ hãi.
- Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.
Tiếng nói có chút yếu ớt của thiếu nữ vang lên, tôi lại không thể nhìn tiếp được nữa, bước lên trước một bước.
- Tôi nói này, hình như là do bạn lái xe không đúng thì phải? Đây là ở cổng trường học mà bạn lái xe nhanh như vậy sao? Có cần đi xem camera hay không? Tiện cũng xem luôn,vừa rồi người ta chắn đường của bạn, hai là tự bạn có vấn đề.
Tiếng nói của tôi vừa dứt, người con gái phía đối diện đã nhíu chặt mày, nhìn xe của mình một cái, sau đó xua tay.
- Thôi được rồi, tôi lười so đo với mấy người.
Nói xong cũng móc điện thoại ra gọi cho ai đó, nhìn thấy vậy, tôi cũng biết người con gái ấy đã biết mình sai, cũng không để ý nữa, bèn xoay người, nói với thiếu nữ kia.
- Được rồi, bạn mau đi đi! Việc ở đây không liên quan đến bạn nữa.
Thiếu nữ cảm kích nhìn tôi một cái, sau đó mau chóng rời đi, mà tôi cũng chẳng quan tâm người con gái đang gọi điện thoại kia, chỉ nghe thấy cô ta gào thét vào trong điện thoại, kêu đối phương mau tới đây.
Tôi trực tiếp đi vào trong trường, đến nơi báo danh của sinh viên mới, cũng lấy giấy thông báo nhập học và tiền học phí của mình ra, sau khi báo danh xong, chọn xong ngành học, trực tiếp bị đưa đi phân lớp.
Ngành học tôi chọn là ngành Trung Văn, bởi vì thực ra tôi phát hiện trong Tang Sinh Kinh có rất nhiều chữ xa lạ, thậm chí trong từ điển cũng không tìm thấy, cho nên tôi mới chọn ngành Trung Văn.
Sau khi đến lớp học, tôi tìm một vị trí, ngồi xuống, không lâu sau, tôi đã nhìn thấy một bóng người đi vào trong lớp học, dáng dấp cao ráo, đặc biệt là người con gái ấy còn có một gương mặt ngũ quan sắc sảo.
Đây chẳng phải chính là người con gái đâm xe ở cổng trường sao? Thật quá trùng hợp! Lòng tôi thầm nói, ánh mắt người con gái quét qua khắp cả lớp, cuối cùng là đi về phía tôi bên này.
Tôi vội vàng dịch chuyển tầm mắt, giây lát sau, tôi đã ngửi thấy mùi nước hoa bay vào trong mũi mình, một bóng người cũng ngồi xuống cạnh tôi.
- Ô, đây chẳng phải là soái ca dám làm việc nghĩa ở cổng trường hay sao?
Người con gái vừa ngồi xuống, một tiếng nói kỳ quái nhàn nhạt đã vang lên bên tai tôi.
Nghe vậy tôi cũng không trốn tránh nữa, trực tiếp nhìn người con gái ấy, lên tiếng:
- Được rồi, bạn đừng dùng giọng điệu kỳ quái đó nói chuyện nữa, tôi chẳng phải cũng chỉ nói một câu công đạo thôi sao? Lại nói, vốn dĩ là bạn không đúng, lẽ nào muốn đâm vào người ta thì bạn mới vui.
Lúc trước ở cổng trường, còn cảm thấy người con gái này cũng biết suy nghĩ, nhưng không ngờ vừa gặp mặt đã đến tìm tôi nhắc lại chuyện cũ.
- Này, tôi nói bạn đây là phong độ của con trai hay sao? Tôi giọng điệu kỳ quái bao giờ? Không phải thấy bạn ở bên ngoài dám làm việc nghĩa, nên muốn làm quen một chút hay sao?
Không ngờ câu nói của tôi lại chọc giận người con gái này rồi, lập tức tiếng nói của cô ta cao lên mấy tông giọng, trực tiếp thu hút hết những ánh mắt của mọi người ở trong lớp.
Ông nội nó chứ, đây chính là đội lên đầu tôi cái mũ không có phong độ rồi, người trong lớp không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ngay lập tức tôi đã cảm nhận được những ánh mắt xem thường rơi lên người mình, thậm chí là căm hận.
Dù sao thì hình tượng của người con gái này trong mắt nhiều người cũng có chút giống nữ thần, tôi lập tức ngại ngùng, vội vàng nhỏ tiếng nói:
- Được, tôi không có phong độ, tôi đụng vào không được, còn không trốn được sao?
Nói xong, tôi bèn đứng dậy, chuyển sang chỗ cách chỗ lúc nãy hai bàn học, lại không ngờ người con gái ấy vẫn chưa nguôi ngoai.
- Trốn? Bà đây lớn thế này rồi, lần đầu tiên gặp một người con trai muốn trốn khỏi tôi.
Nói xong, cô ta lại rời đến chỗ cạnh tôi.
- Tiểu Nặc, anh đã tìm em rất lâu, gọi điện cũng không nghe máy.
Chính vào lúc này, ngoài cửa lớp học bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, sau đó tôi thấy sắc mặt người con gái bên cạnh hơi khó chịu.
Xem ra Tiểu Nặc là đang gọi cô ta, ngoài cửa có một soái ca thân cao tới một mét tám mấy, trên mặt cậu chàng lộ ra biểu cảm vui vẻ, trực tiếp đi tới chỗ người con gái cạnh tôi.
Tôi đang chuẩn bị đứng dậy lại đổi một vị trí khác, có điều tôi vừa có động thái, người con gái bên cạnh đã thấp tiếng nói:
- Nếu bạn dám chạy, tôi sẽ hét lên bạn vô lễ với tôi.
Tôi trực tiếp bị câu nói này làm cho ngây người, ông nội nó, còn chơi cả chiêu này?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, trước mặt đã nhiều thêm một thân người cao lớn, đồng thời một tiếng nói lạnh lẽo cũng vang lên.
- Nhóc con, phiền tránh ra một chút!
Nghe vậy, tôi theo bản năng nhíu chặt lông mày, mặc dù trong câu nói cũng đã dùng từ “phiền chút” nhưng hắn xưng hô với tôi, còn cả giọng nói lạnh lùng kia khiến tôi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Dứt khoát, tôi ngồi yên tại chỗ, cũng không lên tiếng.
- này, nói chuyện với cậu đấy?
Nhìn thấy tôi không lên tiếng, người con trai trước mặt tiếp tục cất lời thậm chí thái độ đã có phần không vừa ý.
Tôi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói:
- Đây là cách nói chuyện với người khác của cậu sao?
Hắn rõ ràng hơi ngây người, tôi nhìn thấy nắm đấm của hắn hơi nắm lại, sau đó cười nhẹ:
- He he, thú vị, người anh em này, không biết có thể nhường chỗ ngồi của cậu lại cho tôi, cậu đi sang bên kia ngồi không?
Ngữ khí đã đỡ hơn nhiều, có điều cũng nghe ra hắn đang khống chế khó chịu của hắn với tôi.
- Thật ngại quá, đây là chỗ của tôi, lần sau muốn ngồi thì đến sớm chút.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nói với hắn.
Thái độ của hắn vốn dĩ đã làm tôi không vui, một người có đôi mắt sáng thì đều sẽ nhìn được ra hắn có ý với người con gái này, hơn nữa còn muốn ra vẻ trước mặt cô ta.
- Thằng kia, mày biết tao là ai không?
Sau khi tôi nói xong, đã nghe thấy một tràng tiếng nghiến răng nghiến lợi, xem ra hắn đã tức giận.
- Không có hứng thú!
Lời của tôi vừa dứt, lập tức một nắm đấm đã đập ngay xuống mặt bàn của tôi.
Sau khi tiếng vang truyền ra, khóe miệng tôi cũng hơi nhếch lên thành nụ cười khổ, não của hắn thật cũng không quá tốt! Không ngờ lại làm trò này trước mặt bao nhiêu người.
- Bạn học kia, tại sao vẫn chưa ngồi vào vị trí của mình?
Chính vào lúc này, một tiếng nói bỗng vang lên, người con trai trước mặt vội vã quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa, xem ra là phụ đạo viên của chúng tôi.
- Nhóc con, mày to gan đấy, nhớ, về sau đừng sợ!
Một tiếng nói thấp thấp truyền đến, hắn đi xuống vị trí ở một bên khác của người con gái nọ, hắn rõ ràng là cố ý, đáng ra ngay từ đầu hắn cũng có thể ngồi ở vị trí ấy.
Phụ đạo viên điểm danh qua loa, thống kê bảng thành viên trong lớp của chúng tôi.
Lúc này, tôi mới biết, người con gái bên cạnh tên Dương Nặc, mà người con trai thì tên Lưu Vũ.
- Hóa ra bạn tên Lý Nhất Lượng, cái tên này cũng thật đặt biệt.
Phụ đạo viên vừa đọc đến tên tôi, lập tức Dương Nặc cũng cất tiếng nói, hơn nữa còn cười tươi rói, việc này trực tiếp khiến cho Lưu Vũ mặt mày lạnh lẽo như băng nhìn tôi chằm chằm.
Người con gái này đang gây thù chuốc oán cho tôi, có điều lúc này tôi cũng chú ý nhìn qua gương mặt của cô ta, lông mày tôi hơi nhíu lại, bởi vì trên mi tâm của Dương Nặc, không ngờ lại có một vòng khí đen đang quay tròn.
Đây không phải là loại khí âm sát khi tu luyện tà môn, mà là một loại vận đen, thứ này tôi tiếp xúc không sâu, hai ngày gần đây mới nhìn thấy trong một trang của Tang Sinh Kinh, viết bên trong chính là những kiến thức này!
Một chiếc xe hơi lao nhanh vun vút đang phóng tới bên này, mặc dù lúc này đã đạp chặt phanh xe, nhưng chiếc xe vẫn chưa dừng lại, nếu như người con gái kia bị chiếc xe tông trúng, chỉ sợ không chết cũng tật.
Chân đạp nhẹ xuống đất, thân hình tôi biến mất khỏi chỗ cũ, giây tiếp theo, cả người tôi xuất hiện bên cạnh người con gái nọ, sau một tiếng kinh hô, ôm lấy người con gái rời khỏi vị trí cũ.
“thình!” một tiếng vang lớn, chiếc xe hơi màu trắng đâm vào một thùng rác, xe cũng đã dừng lại.
Giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một bóng người cao gầy mỏng manh từ trên xe đi xuống, trên người mặc bộ váy ngắn màu xanh, mái tóc uốn xoăn màu đỏ rượu, phát ra mê lực đặc biệt.
- Này, đi đứng kiểu gì thế? Hại tôi đâm hỏng xe rồi kìa, có biết xe này của tôi đắt như nào không?
Người con gái vừa xuống xe, đã hô lên với người thiếu nữ bên cạnh tôi, lông mày tôi nhíu chặt lại, vốn dĩ ấn tượng với người con gái kia cũng khá tốt, nhưng chỉ một câu nói vừa rồi, đã không còn ấn tượng đẹp nữa.
Thiếu nữ bên cạnh tay nắm chặt góc áo, cúi gằm đầu xuống, thậm chí thân người đã bắt đầu run rẩy, đây là đang sợ hãi.
- Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.
Tiếng nói có chút yếu ớt của thiếu nữ vang lên, tôi lại không thể nhìn tiếp được nữa, bước lên trước một bước.
- Tôi nói này, hình như là do bạn lái xe không đúng thì phải? Đây là ở cổng trường học mà bạn lái xe nhanh như vậy sao? Có cần đi xem camera hay không? Tiện cũng xem luôn,vừa rồi người ta chắn đường của bạn, hai là tự bạn có vấn đề.
Tiếng nói của tôi vừa dứt, người con gái phía đối diện đã nhíu chặt mày, nhìn xe của mình một cái, sau đó xua tay.
- Thôi được rồi, tôi lười so đo với mấy người.
Nói xong cũng móc điện thoại ra gọi cho ai đó, nhìn thấy vậy, tôi cũng biết người con gái ấy đã biết mình sai, cũng không để ý nữa, bèn xoay người, nói với thiếu nữ kia.
- Được rồi, bạn mau đi đi! Việc ở đây không liên quan đến bạn nữa.
Thiếu nữ cảm kích nhìn tôi một cái, sau đó mau chóng rời đi, mà tôi cũng chẳng quan tâm người con gái đang gọi điện thoại kia, chỉ nghe thấy cô ta gào thét vào trong điện thoại, kêu đối phương mau tới đây.
Tôi trực tiếp đi vào trong trường, đến nơi báo danh của sinh viên mới, cũng lấy giấy thông báo nhập học và tiền học phí của mình ra, sau khi báo danh xong, chọn xong ngành học, trực tiếp bị đưa đi phân lớp.
Ngành học tôi chọn là ngành Trung Văn, bởi vì thực ra tôi phát hiện trong Tang Sinh Kinh có rất nhiều chữ xa lạ, thậm chí trong từ điển cũng không tìm thấy, cho nên tôi mới chọn ngành Trung Văn.
Sau khi đến lớp học, tôi tìm một vị trí, ngồi xuống, không lâu sau, tôi đã nhìn thấy một bóng người đi vào trong lớp học, dáng dấp cao ráo, đặc biệt là người con gái ấy còn có một gương mặt ngũ quan sắc sảo.
Đây chẳng phải chính là người con gái đâm xe ở cổng trường sao? Thật quá trùng hợp! Lòng tôi thầm nói, ánh mắt người con gái quét qua khắp cả lớp, cuối cùng là đi về phía tôi bên này.
Tôi vội vàng dịch chuyển tầm mắt, giây lát sau, tôi đã ngửi thấy mùi nước hoa bay vào trong mũi mình, một bóng người cũng ngồi xuống cạnh tôi.
- Ô, đây chẳng phải là soái ca dám làm việc nghĩa ở cổng trường hay sao?
Người con gái vừa ngồi xuống, một tiếng nói kỳ quái nhàn nhạt đã vang lên bên tai tôi.
Nghe vậy tôi cũng không trốn tránh nữa, trực tiếp nhìn người con gái ấy, lên tiếng:
- Được rồi, bạn đừng dùng giọng điệu kỳ quái đó nói chuyện nữa, tôi chẳng phải cũng chỉ nói một câu công đạo thôi sao? Lại nói, vốn dĩ là bạn không đúng, lẽ nào muốn đâm vào người ta thì bạn mới vui.
Lúc trước ở cổng trường, còn cảm thấy người con gái này cũng biết suy nghĩ, nhưng không ngờ vừa gặp mặt đã đến tìm tôi nhắc lại chuyện cũ.
- Này, tôi nói bạn đây là phong độ của con trai hay sao? Tôi giọng điệu kỳ quái bao giờ? Không phải thấy bạn ở bên ngoài dám làm việc nghĩa, nên muốn làm quen một chút hay sao?
Không ngờ câu nói của tôi lại chọc giận người con gái này rồi, lập tức tiếng nói của cô ta cao lên mấy tông giọng, trực tiếp thu hút hết những ánh mắt của mọi người ở trong lớp.
Ông nội nó chứ, đây chính là đội lên đầu tôi cái mũ không có phong độ rồi, người trong lớp không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, ngay lập tức tôi đã cảm nhận được những ánh mắt xem thường rơi lên người mình, thậm chí là căm hận.
Dù sao thì hình tượng của người con gái này trong mắt nhiều người cũng có chút giống nữ thần, tôi lập tức ngại ngùng, vội vàng nhỏ tiếng nói:
- Được, tôi không có phong độ, tôi đụng vào không được, còn không trốn được sao?
Nói xong, tôi bèn đứng dậy, chuyển sang chỗ cách chỗ lúc nãy hai bàn học, lại không ngờ người con gái ấy vẫn chưa nguôi ngoai.
- Trốn? Bà đây lớn thế này rồi, lần đầu tiên gặp một người con trai muốn trốn khỏi tôi.
Nói xong, cô ta lại rời đến chỗ cạnh tôi.
- Tiểu Nặc, anh đã tìm em rất lâu, gọi điện cũng không nghe máy.
Chính vào lúc này, ngoài cửa lớp học bỗng nhiên truyền tới một giọng nói, sau đó tôi thấy sắc mặt người con gái bên cạnh hơi khó chịu.
Xem ra Tiểu Nặc là đang gọi cô ta, ngoài cửa có một soái ca thân cao tới một mét tám mấy, trên mặt cậu chàng lộ ra biểu cảm vui vẻ, trực tiếp đi tới chỗ người con gái cạnh tôi.
Tôi đang chuẩn bị đứng dậy lại đổi một vị trí khác, có điều tôi vừa có động thái, người con gái bên cạnh đã thấp tiếng nói:
- Nếu bạn dám chạy, tôi sẽ hét lên bạn vô lễ với tôi.
Tôi trực tiếp bị câu nói này làm cho ngây người, ông nội nó, còn chơi cả chiêu này?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, trước mặt đã nhiều thêm một thân người cao lớn, đồng thời một tiếng nói lạnh lẽo cũng vang lên.
- Nhóc con, phiền tránh ra một chút!
Nghe vậy, tôi theo bản năng nhíu chặt lông mày, mặc dù trong câu nói cũng đã dùng từ “phiền chút” nhưng hắn xưng hô với tôi, còn cả giọng nói lạnh lùng kia khiến tôi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Dứt khoát, tôi ngồi yên tại chỗ, cũng không lên tiếng.
- này, nói chuyện với cậu đấy?
Nhìn thấy tôi không lên tiếng, người con trai trước mặt tiếp tục cất lời thậm chí thái độ đã có phần không vừa ý.
Tôi ngẩng đầu, nhàn nhạt nói:
- Đây là cách nói chuyện với người khác của cậu sao?
Hắn rõ ràng hơi ngây người, tôi nhìn thấy nắm đấm của hắn hơi nắm lại, sau đó cười nhẹ:
- He he, thú vị, người anh em này, không biết có thể nhường chỗ ngồi của cậu lại cho tôi, cậu đi sang bên kia ngồi không?
Ngữ khí đã đỡ hơn nhiều, có điều cũng nghe ra hắn đang khống chế khó chịu của hắn với tôi.
- Thật ngại quá, đây là chỗ của tôi, lần sau muốn ngồi thì đến sớm chút.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nói với hắn.
Thái độ của hắn vốn dĩ đã làm tôi không vui, một người có đôi mắt sáng thì đều sẽ nhìn được ra hắn có ý với người con gái này, hơn nữa còn muốn ra vẻ trước mặt cô ta.
- Thằng kia, mày biết tao là ai không?
Sau khi tôi nói xong, đã nghe thấy một tràng tiếng nghiến răng nghiến lợi, xem ra hắn đã tức giận.
- Không có hứng thú!
Lời của tôi vừa dứt, lập tức một nắm đấm đã đập ngay xuống mặt bàn của tôi.
Sau khi tiếng vang truyền ra, khóe miệng tôi cũng hơi nhếch lên thành nụ cười khổ, não của hắn thật cũng không quá tốt! Không ngờ lại làm trò này trước mặt bao nhiêu người.
- Bạn học kia, tại sao vẫn chưa ngồi vào vị trí của mình?
Chính vào lúc này, một tiếng nói bỗng vang lên, người con trai trước mặt vội vã quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa, xem ra là phụ đạo viên của chúng tôi.
- Nhóc con, mày to gan đấy, nhớ, về sau đừng sợ!
Một tiếng nói thấp thấp truyền đến, hắn đi xuống vị trí ở một bên khác của người con gái nọ, hắn rõ ràng là cố ý, đáng ra ngay từ đầu hắn cũng có thể ngồi ở vị trí ấy.
Phụ đạo viên điểm danh qua loa, thống kê bảng thành viên trong lớp của chúng tôi.
Lúc này, tôi mới biết, người con gái bên cạnh tên Dương Nặc, mà người con trai thì tên Lưu Vũ.
- Hóa ra bạn tên Lý Nhất Lượng, cái tên này cũng thật đặt biệt.
Phụ đạo viên vừa đọc đến tên tôi, lập tức Dương Nặc cũng cất tiếng nói, hơn nữa còn cười tươi rói, việc này trực tiếp khiến cho Lưu Vũ mặt mày lạnh lẽo như băng nhìn tôi chằm chằm.
Người con gái này đang gây thù chuốc oán cho tôi, có điều lúc này tôi cũng chú ý nhìn qua gương mặt của cô ta, lông mày tôi hơi nhíu lại, bởi vì trên mi tâm của Dương Nặc, không ngờ lại có một vòng khí đen đang quay tròn.
Đây không phải là loại khí âm sát khi tu luyện tà môn, mà là một loại vận đen, thứ này tôi tiếp xúc không sâu, hai ngày gần đây mới nhìn thấy trong một trang của Tang Sinh Kinh, viết bên trong chính là những kiến thức này!
Tác giả :
Ngũ Đẩu Mễ