No. 24
Quyển 1 - Chương 3
Ueda thò đầu qua cửa sổ, nhìn vào văn phòng tổ B. Hừng hực khí lửa lập tức dội thẳng vào mặt, cơ hồ muốn đẩy ngược anh trở về. Chiến sự quả nhiên nóng bỏng a…
“Từ bàn làm việc tới chỗ này là lãnh địa của tôi, thế nên nước uống cũng thuộc về tôi!” Kamenashi chống nạnh, trừng mắt nhìn Akanishi.
“Ha~ uống nước nhiều vào, nhịn không đi toilet sẽ tổn hại thằng em nhỏ đấy!” Akanishi không chịu thua thiệt.
“Tôi xài của tổ khác!”
“A, phải rồi, phải rồi. Cậu cứ việc đi khắp các tổ, ủy mị khóc lóc, ‘Akanishi sư huynh khi dễ em ah~~~~~’”
“Tôi giả khóc cũng không tởm như thế.”
“Tránh ra! Tôi muốn uống cà phê!”
“Không được bước lại đây!”
“Uy, Tatsuya…” Kazama từ đâu bước lời, vẫy tay chào Ueda, “hai con nai vàng ngơ ngác của cậu đang làm gì đấy?”
“Chúng nó đang chơi với nhau. Rất vui vẻ hòa đồng.” Ueda thản nhiên nhún vai.
“Kỳ thật… có vụ này muốn nhờ các cậu…”
“Cảnh sát quấy rối tình dục một nữ sinh?” Ueda nhướn mày.
“Nghiêm trọng hơn một chút a~” Kazama cười cười, đưa tay quàng vai Ueda.
“Mấy vụ quấy rối tình dục… nữ sinh này nọ… không phải chuyên môn của tổ tôi…”
“Hơn nữa tổ các cậu…” Kazama nhỏ giọng nói gì đấy, rồi thật nhanh thay đổi biểu tình, “Nữ sinh tố cáo cảnh sát.”
“Quấy rối tình dục?”
“Cưỡng dâm.”
“Mấy case kiểu này là sở thích của tổ trưởng Uehara đấy. Bà chị đó sẽ không nương tình mà bức cung kẻ tình nghi đến khi nào nhận tội mới thôi. Còn nữa, giao cho bà chị đó, tội danh 3 năm tù cũng thành 30 năm. Thế nên, để bà chị đấy làm đi.” Ueda lắc đầu, đưa tay cầm lấy ly cà phê trên tay Kazama, thản nhiên nâng lên uống một hớp.
“Tổ trưởng Uehara vẫn còn vướng vào vụ buôn lậu súng đạn mà Takizawa giao cho lần trước ấy…”
Ueda tròn mắt. Cà phê trong miệng thiếu chút nữa đã phun thẳng ra ngoài.
Thằng ranh con Kamenashi miệng mồm độc địa thế mà tiên đoán như thần!!! Chẳng lẽ sự nghiệp cả đời của bà chị Uehara thật sự sẽ bị vụ súng ống này bắn nát không còn mảnh giáp?
“Hay cậu cho Kazuya-chan đảm nhiệm cũng được! Thằng nhóc chẳng phải xuất thân giám chứng khoa sao?”
“Cậu mà ở trước mắt nó nhắc một chữ ‘chan’ thôi, coi chừng bị một đấm gãy mũi đấy.” Ueda cầm lấy tập tài liệu trong tay Kazama, uống thêm ngụm cà phê, “… ở Fukuoka à?”
“Ai~ tôi còn nhớ cái hồi thằng nhóc mới vào đội… sao mà nó đáng yêu, ngoan hiền…”
“Đáng yêu vậy sao các cậu không thâu về tổ mình mà để nó lưu lạc qua tổ tôi thế?”
Hai người vừa đi vừa bàn tán. Thanh âm mỗi lúc một xa.
Kamenashi và Akanishi ở bên này…
“Tôi hôm nay mà không cho cậu biết thế nào gọi là đàn anh, uổng phí hai mươi mấy năm sống trên đời!!!”
“Ha, vậy chui lại vào bụng mẹ đi!”
Vừa dứt lời, hai người túm lấy cổ áo nhau, vật qua vật lại, hung hăng xô đẩy đối phương về phía tường, lăn qua lăn lại.
…
xOx
“Cái tên Koyama Keiichiro chết bầm tính dọn tới ở bệnh viện luôn hả?” Takizawa quay người, hậm hực với Imai, “Mấy cái case chồng chất trên bàn tôi cao như núi rồi kia kìa!”
“Thì cứ đem giao một phần cho mấy đứa trong tổ Ueda. Rồi đem mấy vụ tham ô, hối lộ này nọ chia đều cho các tổ khác…”
Phía sau lưng, cửa thang máy chợt mở ra.
Người xuất hiện không thuộc về nhân viên tầng 24, nói chính xác là sếp tầng cao hơn.
“Takizawa Hideaki! Tôi không muốn dong dài, cho tôi mượn tên giám chứng dưới quyền của cậu một chút!” Nishikido dùng ngữ khí mạnh mẽ như khẩu AK47 nói với Takizawa.
“… Dưới quyền tôi không có giám chứng viên nào hết a. Bọn giám chứng ở tầng 3 đấy. Nếu cậu sợ lạc đường, thì tôi sẽ nhờ Imai dẫn cậu đi.”
“Tôi không rảnh mà so đo với cậu. Thời gian của tôi là vàng là bạc! Nhanh lên! Đưa tên giám chứng kia ra!” Nishikido gằn giọng, điệu bộ tựa hồ như quả núi lửa sắp bùng.
“Ngoáy tai cho kỹ mà nghe, dưới. quyền. tôi. không. có. giám. chứng. viên. nào. hết!!!!”
“Năm kia chẳng phải có tên giám chứng nào chuyển tới tầng này sao? Tên Kame gì gì đó?”
“A!” Takizawa vỗ tay, chợt nhớ ra điều gì, rồi nhún vai, thản nhiên nói, “Nhóc đó không thuộc phụ trách của tôi, nên tôi không có quyền cho cậu mượn a.”
“Cậu chẳng phải đội trưởng tầng 24 sao????!!!” Nishikido trừng mắt, nôn nóng đưa tay nhìn đồng hồ.
“Tiền lương của tôi mà được thăng tới mức đó thì sẽ mời cậu đi ăn cơm. Đáng tiếc, mỗi tháng, số tiền tôi rút từ ngân hàng so với thằng vợ Ueda Tatsuya của cậu ngang nhau a.”
“Tên đó không phải vợ tôi!!!”
“Vợ cũ.”
“Câu muốn chết hả?” Nishikido sầm mặt, bắt đầu vén tay áo, điệu bộ chực chờ như muốn nhảy xồm vào.
“Tôi bận nhiều chuyện lắm, không rảnh cùng cậu chơi đấu vật.” Takizawa đưa tay đẩy Nishikido ra xa, “thằng nhỏ giám chứng viên kia ở dưới quyền vợ cũ của cậu đấy. Cần thì đi nhanh đi, còn nếu muốn toàn mạng bước ra, tốt nhất là đừng đi.” Takizawa nhếch mép, cùng Imai bước vào thang máy. “Đi dọc xuống hành lang, quẹo trái, phòng thứ năm. Tối nay nhớ mời tôi ăn cơm đấy, tiền công làm tình báo cho cậu.”
xOx
“Muốn tôi tìm gì trong cái đống rác này?” Kamenashi vừa đeo bao tay, vừa liếc mắt nhìn Nishikido, “thưa sếp?”
“Thi thể.” Nishikido điềm nhiên.
“… toàn vẹn… hay từng bộ phận?” Kamenashi nhíu mày.
“Theo tư liệu chúng ta điều tra được thì từng bộ phận.”
“Vậy là… bộ trưởng bộ ngoại giao tứ mã phân thây vợ mình, rồi gói thành từng bọc rác, quăng tới đây?” Akanishi nhướn mày, nhanh nhẹn đeo bao tay vào.
“Cái đống này không khác gì núi Phú Sĩ thu nhỏ… chúng ta phải ở đây tìm từng bộ phận thật sao…” Kamenashi xịu mặt, ảo não than thở.
“24 tiếng. 24 tiếng sau, hung thủ đi dự hội nghị ở Berlin. Nếu đến lúc đó, chúng ta không tìm ra chứng cớ, vụ này không thể kết được. Lão nhất định trốn ở nước ngoài. Hiện tại tài khoản ở ngân hàng Nhật Bản của lão đã trống rỗng, toàn bộ tiền đều được chuyển đi.” Nishikido nhíu mày nhìn đồng hồ. “22 tiếng.”
“Bọn tôi giúp sếp tìm các bộ phận… có được chứng cớ… 22 tiếng sau, ngăn cản bộ trưởng lên máy bay?” Kamenashi nghiêng đầu nhìn vị cấp trên.
Nishikido ngồi xổm xuống, chằm chằm nhìn Kamenashi, “Thế mà tôi từng nghe ai khen cậu là Sherlock Holmes?”
“Cái đó là tổ trưởng Koyama, cưng chiều thằng nhỏ hỉ mũi chưa sạch!” Akanishi dõng dạc, ngữ khí giễu cợt.
“Cũng khá hơn cái tên suốt ngày chỉ biết sex siếc, chôn mặt trong chân đàn bà!” Kamenashi nghiến răng.
“A, sếp, mâu thuẫn nội bộ của hai bọn tôi thôi. Sếp không cần quan tâm. Mà chỉ có bọn tôi sao? Bộ sếp thiệt muốn hai người với bốn cái tay mà di dời quả núi Phú Sĩ này hả?” Akanishi hướng Nishikido cười ngọt ngào.
“Tôi đã điều động thêm mấy nhân viên đang nghỉ lễ trong đội pháp y. Bọn họ đang trên đường đến đây.”
Kamenashi rầu rĩ nhìn Akanishi. Tên nào ngu mới vác mặt tới. Nói tới nói lui, hiện tại cũng chỉ có hai người bọn hắn.
“Xong vụ này chắc mỗi lần nhìn núi Phú Sĩ là ói mửa quá.” Akanishi chép miệng, rùng mình nhìn núi rác.
xOx
Cùng lúc đó, ở Fukuoka.
“Cảnh sát hiếp dâm nữ sinh… nạn nhân Shizuka Nohara, bị cáo Kawamura Yasu.” Ueda cúi đầu đọc bản báo cáo, “thời gian gây án vào đêm qua?”
“Vâng.” Vị cảnh sát cấp dưới gật đầu.
“Kawamura đang ở đâu?”
“Phòng tạm giam.”
“25 tuổi, khôi ngô tuấn tú, còn có vị hôn thê… tên này bất mãn cái gì mà phải đi hiếp dâm nữ sinh trung học?” Ueda nhíu mày, gãi đầu.
“Có cần đi hỏi cung Kawamura không sếp?”
“Tôi muốn gặp nữ sinh Shizuka kia trước.”
xOx
Trở lại Tokyo…
“Oa!!!!!!!” Tanaka hứng khởi hô hoán.”POSTER CỦA KOIKE EIKO!!!!!”
“Thích thì đem về nhà mà treo.” Kamenashi lạnh lùng nói, tiếp tục đưa tay lục lọi trong đống rác trước mặt.
“Đội ngũ pháp y được sếp lớn triệu tập sao không thấy bóng dáng ai hết mà chỉ có bọn tôi với hai người trong giám chứng thế này!!!!!” Akanishi than thở.
“THẤY RỒI!!!” Thanh âm Nakamaru vang lại từ đầu bên kia. “Một con mèo chết.”
Akanishi ngã ngửa.
Kamenashi cầm bọc rác trắng, săm soi một chút, rồi ném thẳng sang một bên.
“Cậu chưa kiểm cái bọc đó đó!” Akanishi vội vàng ngăn cản.
“Cái túi rác này là của khu dân cư ngoại thành Tokyo, cách nhà bộ trưởng bộ ngoại giao rất xa. Trừ phi mấy bộ phận cơ thể của bộ trưởng phu nhân biết đi, bằng không sao nằm được trong cái túi này. Chúng ta chỉ có 22 tiếng để di dời cái núi Phú Sĩ chết bầm, không nhanh trí như thế thì làm sao đủ thời gian? Đồ ngốc!”
xOx
Fukuoka.
Shizuka Nohara. 17 tuổi. Tóc ngắn. Rất xinh xắn.
“Shizuka…” Ueda đưa cây bút trên tay lên gãi đầu, “17 tuổi à?”
“Vâng.”
“Có thể giảng giải lại quá trình vụ án một lần cho tôi nghe không?”
“Anh có thể đọc bản khẩu cung của tôi. Tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiều lần, e là so với bản khẩu cung không thiếu một chữ.”
“Vậy sao…” Ueda gật gật đầu. “Tôi cũng không tính dựa theo khẩu cung mà tìm ra lỗ hổng nào để chứng minh đồng sự của mình vô tội.”
Shizuka Nohara ngẩng đầu nhìn anh.
“Bị cáo có tội, quan hệ tình dục với vị thành niên.”
“Là anh ta hiếp dâm tôi.” Shizuka lên tiếng chỉnh sửa.
“Cô cũng là đùa giỡn với anh ta thôi, đơn thuần chỉ muốn chơi cái gì kích thích một chút. Thế mới có mấy cái dấu vết này nọ trên người, chẳng phải sao?” Ueda bình tĩnh tiếp tục.
“Tôi muốn đổi người lấy khẩu cung!”
“Ai da, chỗ này cấp bậc của tôi là cao nhất rồi, cáo lỗi không thỏa mãn yêu cầu của cô em được.”
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Ngữ khí của nạn nhân bắt đầu có chút kích động.
“Tên đàn ông kia bỏ cô sao? Vì anh ta có được vị hôn thê giàu có? Cô em tuổi còn nhỏ mà đã hận thù xã hội rồi a…”
“Tôi muốn đổi người lấy khẩu cung!!!! Anh căn bản không có chứng cứ gì hết!! Vết thương trên người tôi đều là thật!”
“Cô có thai.” Ueda nhướn mày, thanh âm không cao không thấp.
Shizuka Nohara trợn trừng hai mắt, sửng sốt nhìn người trước mắt.
“Chúng ta có thể dễ dàng truy ra bố của đứa bé là ai. Huống hồ, quan sát bụng của cô, chắc chắn thai nhi không thể một ngày mà trướng lớn như vậy. Nói cách khác, cái thai này không phải ngày hôm qua mới có. Kawamura kia thế mà tài, có nữ sinh tình nguyện mang thai vì mình.”
Bờ môi Shizuka run rẩy không thôi.
“Hiện tại cô có thể dùng tội khác để tố cáo gã đàn ông đó, nhưng cũng đừng mong hắn ở tù lâu như vậy.” Ueda thản nhiên đứng dậy, đưa tay phủi quần. “A, phải rồi. Tôi nghĩ Yasu-chan của cô còn mặn mà tình cảm lắm. Anh ta xem chừng đã muốn nhận tôi hiếp dâm rồi, bằng không cô đã dính vào tội vu cáo. Nohara, cô cũng khá đấy chứ, có người tình nguyện vì cô mà ngồi tù… ai~ hai ngươi xứng đôi thật!”
“Tôi muốn rút lại đơn kiện…” Shizuka Noharu nắm chặt hai tay, giọng run run.
“Cô cứ để tên đó ngồi tù, chẳng phải tốt hơn sao? Bị thế, anh ta sẽ không kết hôn với vị hôn thê của mình nữa. A, phải rồi, tôi, với quan điểm một người đàn ông, phân tích vụ này cho cô nghe, Yasu-chan của cô không hề biết một nữ sinh 17 tuổi có những suy nghĩ táo bạo hận thù như thế, nên chia tay với cô… lần này chỉ là vu cáo, lần sau, nói không chừng là cầm dao giết người tình nhỉ?” Ueda nhún vai.
“Tôi muốn rút đơn kiện!!!” Shizuka Nohara đập bàn, giận dữ quát lớn.
Ueda bỏ mặc cô nữ sinh 17 tuổi, ung dung bước ra ngoài.
“Sếp Ueda, kết quả xét nghiệm vết thương đã có.” Viên cảnh sát ban nãy từ đâu chạy lại.
“A, không cần nữa, nguyên cáo đã muốn rút đơn kiện.” Ueda lắc đầu. “Thế mới nói… đàn bà là loại phiền phức!”
xOx
Tokyo.
“A~~~~” Nakamaru rốt cuộc rút từ đống rác rưởi trước mặt một cánh tay đẫm máu.
“Thành công!” Tanaka ngồi phịch xuống đất, rồi quay ra nhìn hai tên còn lại, “Hai người các cậu, ai đãi cơm đây?”
“Hung thủ dùng cưa điện sao? Kiểm tra miệng vết thương xem.” Akanishi bỏ mặc lời kia, quay người thúc giục tên cộng sự của mình.
“Vết cắt rất giống…” Kamenashi gật đầu, tạm thời gạt bỏ qua ân oán cá nhân giữa hai người.
“Bộ trưởng ngoại giao giết vợ, rồi dùng cưa điện phân nạn nhân ra từng khúc?” Nakamaru tròn mắt, không khỏi rùng mình.
“Thế nào? Đưa cho sếp Nishikido làm chứng cứ đi xét nhà?” Kamenashi húych cùi chỏ vào hông Akanishi, hất cằm nói.
“Lão có khùng mới để hung khí ở nhà!” Akanishi chặc lưỡi lắc đầu.
Kamenashi chầm chậm quay đầu, kinh hãi nhìn núi rác Phú Sĩ trước mặt.
“Aaaaaa!!! Không phải chứ, tìm nữa sao???? Chết người chứ không đùa đâu!!!!” Tanaka tru tréo, giẫy chân đành đạch.
“Dù gì cũng chết, tìm tiếp đi!” Akanishi vung chân đá tên đầu trọc đang xịu mặt.
“Nếu không tìm thấy hung khí thì sao? Chứng minh được cái gì?”
“Phải ráng thôi… một giây trước khi hung thủ lên máy bay cũng có thể tính… thà làm mà thất bại… còn hơn bỏ cuộc… làm thất vọng vị phu nhân bộ ngoại giao đang ở bên chúng ta suốt 24 tiếng này.” Kamenashi vỗ hai tay, khích lệ mọi người.
“Kazuya, cậu còn nói nữa, đêm nay tôi gặp ác mộng là tôi tìm cậu đấy!” Nakamaru rùng mình, kinh hãi nhìn Kamenashi.
“Tôi hận núi Phú Sĩ!!!!!” Akanishi ngửa đầu than thở.
xOx
“Về rồi đây~~~” Ueda tay ôm một đống đồ vật, dùng mông đẩy cửa. “A, Koki với Maru cũng ở đây sao?”
Nakamaru đột nhiên chạy lại ôm chầm lấy hắn.
“… người cậu có mùi gì lạ thế?” Ueda cúi đầu, cọ cọ mũi vào cổ người tình của mình.
“A… tôi đổi nước hoa đấy mà.” Nakamaru lúng túng, gãi đầu.
“Hả??? Phải rồi, tôi đi làm việc ở Fukuoka, mua mấy món đặc sản về cho các cậu này…”
“… Lương tâm bị chó ăn năm xưa của sếp nay cũng biết đường quay về sao?” Akanishi tròn mắt, rồi cắn một miếng sandwich thật bự, nhai ngồm ngoàm. “Một mình sếp phè phỡn ở bên ngoài, bỏ mặc hai người thuộc hạ yêu dấu đi đào núi Phú Sĩ!!!!”
“Đừng có nhắc Phú Sĩ nữa!!!!!!” Kamenashi đưa chân đá mạnh vào Akanishi.
“A, bắt được bộ trưởng bộ ngoại giao rồi sao?” Ueda thản nhiên nói. “Maru, hôm nay tôi qua nhà cậu.”
“… Cưa điện có dấu vân tay của hung thủ… bị chôn vùi ở tận chân núi Phú Sĩ.” Akanishi nhăn mặt, kinh hãi nghĩ về núi rác khi nãy.
“… Hèn gì tôi ngửi thấy có mùi là lạ mà tởm tởm trên người Maru…” Ueda nhíu mày cau mặt.
“Tôi đã tắm sạch lắm T__T… thật đấy!!!” Nakamaru rầu rĩ ảo não.
“Hôm nay không qua nhà cậu!!!! Cậu tới nhà tôi.” Ueda dõng dạc ra lệnh.
“Đừng aaaaaaaa!!!!” Nakamaru tru tréo.
“Khác gì nhau sau?” Akanishi nghiêng đầu khó hiểu, quay người hỏi Kamenashi.
Kamenashi nhún vai, “có thể là vấn đề trên dưới, hoặc là sếp của chúng ta thích chơi S&M (sadist – thích nhìn người khác đau đớn & masochist – thích bị hành hạ)… Tôi cá 10,000 yên là cái thứ 2.”
“O_______O vì cái gì xung quanh tôi toàn gay??????”
Kamenashi ngoảnh người, không thèm liếc đến tên đồng sự đang há mồm trợn mắt.
“Từ bàn làm việc tới chỗ này là lãnh địa của tôi, thế nên nước uống cũng thuộc về tôi!” Kamenashi chống nạnh, trừng mắt nhìn Akanishi.
“Ha~ uống nước nhiều vào, nhịn không đi toilet sẽ tổn hại thằng em nhỏ đấy!” Akanishi không chịu thua thiệt.
“Tôi xài của tổ khác!”
“A, phải rồi, phải rồi. Cậu cứ việc đi khắp các tổ, ủy mị khóc lóc, ‘Akanishi sư huynh khi dễ em ah~~~~~’”
“Tôi giả khóc cũng không tởm như thế.”
“Tránh ra! Tôi muốn uống cà phê!”
“Không được bước lại đây!”
“Uy, Tatsuya…” Kazama từ đâu bước lời, vẫy tay chào Ueda, “hai con nai vàng ngơ ngác của cậu đang làm gì đấy?”
“Chúng nó đang chơi với nhau. Rất vui vẻ hòa đồng.” Ueda thản nhiên nhún vai.
“Kỳ thật… có vụ này muốn nhờ các cậu…”
“Cảnh sát quấy rối tình dục một nữ sinh?” Ueda nhướn mày.
“Nghiêm trọng hơn một chút a~” Kazama cười cười, đưa tay quàng vai Ueda.
“Mấy vụ quấy rối tình dục… nữ sinh này nọ… không phải chuyên môn của tổ tôi…”
“Hơn nữa tổ các cậu…” Kazama nhỏ giọng nói gì đấy, rồi thật nhanh thay đổi biểu tình, “Nữ sinh tố cáo cảnh sát.”
“Quấy rối tình dục?”
“Cưỡng dâm.”
“Mấy case kiểu này là sở thích của tổ trưởng Uehara đấy. Bà chị đó sẽ không nương tình mà bức cung kẻ tình nghi đến khi nào nhận tội mới thôi. Còn nữa, giao cho bà chị đó, tội danh 3 năm tù cũng thành 30 năm. Thế nên, để bà chị đấy làm đi.” Ueda lắc đầu, đưa tay cầm lấy ly cà phê trên tay Kazama, thản nhiên nâng lên uống một hớp.
“Tổ trưởng Uehara vẫn còn vướng vào vụ buôn lậu súng đạn mà Takizawa giao cho lần trước ấy…”
Ueda tròn mắt. Cà phê trong miệng thiếu chút nữa đã phun thẳng ra ngoài.
Thằng ranh con Kamenashi miệng mồm độc địa thế mà tiên đoán như thần!!! Chẳng lẽ sự nghiệp cả đời của bà chị Uehara thật sự sẽ bị vụ súng ống này bắn nát không còn mảnh giáp?
“Hay cậu cho Kazuya-chan đảm nhiệm cũng được! Thằng nhóc chẳng phải xuất thân giám chứng khoa sao?”
“Cậu mà ở trước mắt nó nhắc một chữ ‘chan’ thôi, coi chừng bị một đấm gãy mũi đấy.” Ueda cầm lấy tập tài liệu trong tay Kazama, uống thêm ngụm cà phê, “… ở Fukuoka à?”
“Ai~ tôi còn nhớ cái hồi thằng nhóc mới vào đội… sao mà nó đáng yêu, ngoan hiền…”
“Đáng yêu vậy sao các cậu không thâu về tổ mình mà để nó lưu lạc qua tổ tôi thế?”
Hai người vừa đi vừa bàn tán. Thanh âm mỗi lúc một xa.
Kamenashi và Akanishi ở bên này…
“Tôi hôm nay mà không cho cậu biết thế nào gọi là đàn anh, uổng phí hai mươi mấy năm sống trên đời!!!”
“Ha, vậy chui lại vào bụng mẹ đi!”
Vừa dứt lời, hai người túm lấy cổ áo nhau, vật qua vật lại, hung hăng xô đẩy đối phương về phía tường, lăn qua lăn lại.
…
xOx
“Cái tên Koyama Keiichiro chết bầm tính dọn tới ở bệnh viện luôn hả?” Takizawa quay người, hậm hực với Imai, “Mấy cái case chồng chất trên bàn tôi cao như núi rồi kia kìa!”
“Thì cứ đem giao một phần cho mấy đứa trong tổ Ueda. Rồi đem mấy vụ tham ô, hối lộ này nọ chia đều cho các tổ khác…”
Phía sau lưng, cửa thang máy chợt mở ra.
Người xuất hiện không thuộc về nhân viên tầng 24, nói chính xác là sếp tầng cao hơn.
“Takizawa Hideaki! Tôi không muốn dong dài, cho tôi mượn tên giám chứng dưới quyền của cậu một chút!” Nishikido dùng ngữ khí mạnh mẽ như khẩu AK47 nói với Takizawa.
“… Dưới quyền tôi không có giám chứng viên nào hết a. Bọn giám chứng ở tầng 3 đấy. Nếu cậu sợ lạc đường, thì tôi sẽ nhờ Imai dẫn cậu đi.”
“Tôi không rảnh mà so đo với cậu. Thời gian của tôi là vàng là bạc! Nhanh lên! Đưa tên giám chứng kia ra!” Nishikido gằn giọng, điệu bộ tựa hồ như quả núi lửa sắp bùng.
“Ngoáy tai cho kỹ mà nghe, dưới. quyền. tôi. không. có. giám. chứng. viên. nào. hết!!!!”
“Năm kia chẳng phải có tên giám chứng nào chuyển tới tầng này sao? Tên Kame gì gì đó?”
“A!” Takizawa vỗ tay, chợt nhớ ra điều gì, rồi nhún vai, thản nhiên nói, “Nhóc đó không thuộc phụ trách của tôi, nên tôi không có quyền cho cậu mượn a.”
“Cậu chẳng phải đội trưởng tầng 24 sao????!!!” Nishikido trừng mắt, nôn nóng đưa tay nhìn đồng hồ.
“Tiền lương của tôi mà được thăng tới mức đó thì sẽ mời cậu đi ăn cơm. Đáng tiếc, mỗi tháng, số tiền tôi rút từ ngân hàng so với thằng vợ Ueda Tatsuya của cậu ngang nhau a.”
“Tên đó không phải vợ tôi!!!”
“Vợ cũ.”
“Câu muốn chết hả?” Nishikido sầm mặt, bắt đầu vén tay áo, điệu bộ chực chờ như muốn nhảy xồm vào.
“Tôi bận nhiều chuyện lắm, không rảnh cùng cậu chơi đấu vật.” Takizawa đưa tay đẩy Nishikido ra xa, “thằng nhỏ giám chứng viên kia ở dưới quyền vợ cũ của cậu đấy. Cần thì đi nhanh đi, còn nếu muốn toàn mạng bước ra, tốt nhất là đừng đi.” Takizawa nhếch mép, cùng Imai bước vào thang máy. “Đi dọc xuống hành lang, quẹo trái, phòng thứ năm. Tối nay nhớ mời tôi ăn cơm đấy, tiền công làm tình báo cho cậu.”
xOx
“Muốn tôi tìm gì trong cái đống rác này?” Kamenashi vừa đeo bao tay, vừa liếc mắt nhìn Nishikido, “thưa sếp?”
“Thi thể.” Nishikido điềm nhiên.
“… toàn vẹn… hay từng bộ phận?” Kamenashi nhíu mày.
“Theo tư liệu chúng ta điều tra được thì từng bộ phận.”
“Vậy là… bộ trưởng bộ ngoại giao tứ mã phân thây vợ mình, rồi gói thành từng bọc rác, quăng tới đây?” Akanishi nhướn mày, nhanh nhẹn đeo bao tay vào.
“Cái đống này không khác gì núi Phú Sĩ thu nhỏ… chúng ta phải ở đây tìm từng bộ phận thật sao…” Kamenashi xịu mặt, ảo não than thở.
“24 tiếng. 24 tiếng sau, hung thủ đi dự hội nghị ở Berlin. Nếu đến lúc đó, chúng ta không tìm ra chứng cớ, vụ này không thể kết được. Lão nhất định trốn ở nước ngoài. Hiện tại tài khoản ở ngân hàng Nhật Bản của lão đã trống rỗng, toàn bộ tiền đều được chuyển đi.” Nishikido nhíu mày nhìn đồng hồ. “22 tiếng.”
“Bọn tôi giúp sếp tìm các bộ phận… có được chứng cớ… 22 tiếng sau, ngăn cản bộ trưởng lên máy bay?” Kamenashi nghiêng đầu nhìn vị cấp trên.
Nishikido ngồi xổm xuống, chằm chằm nhìn Kamenashi, “Thế mà tôi từng nghe ai khen cậu là Sherlock Holmes?”
“Cái đó là tổ trưởng Koyama, cưng chiều thằng nhỏ hỉ mũi chưa sạch!” Akanishi dõng dạc, ngữ khí giễu cợt.
“Cũng khá hơn cái tên suốt ngày chỉ biết sex siếc, chôn mặt trong chân đàn bà!” Kamenashi nghiến răng.
“A, sếp, mâu thuẫn nội bộ của hai bọn tôi thôi. Sếp không cần quan tâm. Mà chỉ có bọn tôi sao? Bộ sếp thiệt muốn hai người với bốn cái tay mà di dời quả núi Phú Sĩ này hả?” Akanishi hướng Nishikido cười ngọt ngào.
“Tôi đã điều động thêm mấy nhân viên đang nghỉ lễ trong đội pháp y. Bọn họ đang trên đường đến đây.”
Kamenashi rầu rĩ nhìn Akanishi. Tên nào ngu mới vác mặt tới. Nói tới nói lui, hiện tại cũng chỉ có hai người bọn hắn.
“Xong vụ này chắc mỗi lần nhìn núi Phú Sĩ là ói mửa quá.” Akanishi chép miệng, rùng mình nhìn núi rác.
xOx
Cùng lúc đó, ở Fukuoka.
“Cảnh sát hiếp dâm nữ sinh… nạn nhân Shizuka Nohara, bị cáo Kawamura Yasu.” Ueda cúi đầu đọc bản báo cáo, “thời gian gây án vào đêm qua?”
“Vâng.” Vị cảnh sát cấp dưới gật đầu.
“Kawamura đang ở đâu?”
“Phòng tạm giam.”
“25 tuổi, khôi ngô tuấn tú, còn có vị hôn thê… tên này bất mãn cái gì mà phải đi hiếp dâm nữ sinh trung học?” Ueda nhíu mày, gãi đầu.
“Có cần đi hỏi cung Kawamura không sếp?”
“Tôi muốn gặp nữ sinh Shizuka kia trước.”
xOx
Trở lại Tokyo…
“Oa!!!!!!!” Tanaka hứng khởi hô hoán.”POSTER CỦA KOIKE EIKO!!!!!”
“Thích thì đem về nhà mà treo.” Kamenashi lạnh lùng nói, tiếp tục đưa tay lục lọi trong đống rác trước mặt.
“Đội ngũ pháp y được sếp lớn triệu tập sao không thấy bóng dáng ai hết mà chỉ có bọn tôi với hai người trong giám chứng thế này!!!!!” Akanishi than thở.
“THẤY RỒI!!!” Thanh âm Nakamaru vang lại từ đầu bên kia. “Một con mèo chết.”
Akanishi ngã ngửa.
Kamenashi cầm bọc rác trắng, săm soi một chút, rồi ném thẳng sang một bên.
“Cậu chưa kiểm cái bọc đó đó!” Akanishi vội vàng ngăn cản.
“Cái túi rác này là của khu dân cư ngoại thành Tokyo, cách nhà bộ trưởng bộ ngoại giao rất xa. Trừ phi mấy bộ phận cơ thể của bộ trưởng phu nhân biết đi, bằng không sao nằm được trong cái túi này. Chúng ta chỉ có 22 tiếng để di dời cái núi Phú Sĩ chết bầm, không nhanh trí như thế thì làm sao đủ thời gian? Đồ ngốc!”
xOx
Fukuoka.
Shizuka Nohara. 17 tuổi. Tóc ngắn. Rất xinh xắn.
“Shizuka…” Ueda đưa cây bút trên tay lên gãi đầu, “17 tuổi à?”
“Vâng.”
“Có thể giảng giải lại quá trình vụ án một lần cho tôi nghe không?”
“Anh có thể đọc bản khẩu cung của tôi. Tôi đã nói đi nói lại không biết bao nhiều lần, e là so với bản khẩu cung không thiếu một chữ.”
“Vậy sao…” Ueda gật gật đầu. “Tôi cũng không tính dựa theo khẩu cung mà tìm ra lỗ hổng nào để chứng minh đồng sự của mình vô tội.”
Shizuka Nohara ngẩng đầu nhìn anh.
“Bị cáo có tội, quan hệ tình dục với vị thành niên.”
“Là anh ta hiếp dâm tôi.” Shizuka lên tiếng chỉnh sửa.
“Cô cũng là đùa giỡn với anh ta thôi, đơn thuần chỉ muốn chơi cái gì kích thích một chút. Thế mới có mấy cái dấu vết này nọ trên người, chẳng phải sao?” Ueda bình tĩnh tiếp tục.
“Tôi muốn đổi người lấy khẩu cung!”
“Ai da, chỗ này cấp bậc của tôi là cao nhất rồi, cáo lỗi không thỏa mãn yêu cầu của cô em được.”
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Ngữ khí của nạn nhân bắt đầu có chút kích động.
“Tên đàn ông kia bỏ cô sao? Vì anh ta có được vị hôn thê giàu có? Cô em tuổi còn nhỏ mà đã hận thù xã hội rồi a…”
“Tôi muốn đổi người lấy khẩu cung!!!! Anh căn bản không có chứng cứ gì hết!! Vết thương trên người tôi đều là thật!”
“Cô có thai.” Ueda nhướn mày, thanh âm không cao không thấp.
Shizuka Nohara trợn trừng hai mắt, sửng sốt nhìn người trước mắt.
“Chúng ta có thể dễ dàng truy ra bố của đứa bé là ai. Huống hồ, quan sát bụng của cô, chắc chắn thai nhi không thể một ngày mà trướng lớn như vậy. Nói cách khác, cái thai này không phải ngày hôm qua mới có. Kawamura kia thế mà tài, có nữ sinh tình nguyện mang thai vì mình.”
Bờ môi Shizuka run rẩy không thôi.
“Hiện tại cô có thể dùng tội khác để tố cáo gã đàn ông đó, nhưng cũng đừng mong hắn ở tù lâu như vậy.” Ueda thản nhiên đứng dậy, đưa tay phủi quần. “A, phải rồi. Tôi nghĩ Yasu-chan của cô còn mặn mà tình cảm lắm. Anh ta xem chừng đã muốn nhận tôi hiếp dâm rồi, bằng không cô đã dính vào tội vu cáo. Nohara, cô cũng khá đấy chứ, có người tình nguyện vì cô mà ngồi tù… ai~ hai ngươi xứng đôi thật!”
“Tôi muốn rút lại đơn kiện…” Shizuka Noharu nắm chặt hai tay, giọng run run.
“Cô cứ để tên đó ngồi tù, chẳng phải tốt hơn sao? Bị thế, anh ta sẽ không kết hôn với vị hôn thê của mình nữa. A, phải rồi, tôi, với quan điểm một người đàn ông, phân tích vụ này cho cô nghe, Yasu-chan của cô không hề biết một nữ sinh 17 tuổi có những suy nghĩ táo bạo hận thù như thế, nên chia tay với cô… lần này chỉ là vu cáo, lần sau, nói không chừng là cầm dao giết người tình nhỉ?” Ueda nhún vai.
“Tôi muốn rút đơn kiện!!!” Shizuka Nohara đập bàn, giận dữ quát lớn.
Ueda bỏ mặc cô nữ sinh 17 tuổi, ung dung bước ra ngoài.
“Sếp Ueda, kết quả xét nghiệm vết thương đã có.” Viên cảnh sát ban nãy từ đâu chạy lại.
“A, không cần nữa, nguyên cáo đã muốn rút đơn kiện.” Ueda lắc đầu. “Thế mới nói… đàn bà là loại phiền phức!”
xOx
Tokyo.
“A~~~~” Nakamaru rốt cuộc rút từ đống rác rưởi trước mặt một cánh tay đẫm máu.
“Thành công!” Tanaka ngồi phịch xuống đất, rồi quay ra nhìn hai tên còn lại, “Hai người các cậu, ai đãi cơm đây?”
“Hung thủ dùng cưa điện sao? Kiểm tra miệng vết thương xem.” Akanishi bỏ mặc lời kia, quay người thúc giục tên cộng sự của mình.
“Vết cắt rất giống…” Kamenashi gật đầu, tạm thời gạt bỏ qua ân oán cá nhân giữa hai người.
“Bộ trưởng ngoại giao giết vợ, rồi dùng cưa điện phân nạn nhân ra từng khúc?” Nakamaru tròn mắt, không khỏi rùng mình.
“Thế nào? Đưa cho sếp Nishikido làm chứng cứ đi xét nhà?” Kamenashi húych cùi chỏ vào hông Akanishi, hất cằm nói.
“Lão có khùng mới để hung khí ở nhà!” Akanishi chặc lưỡi lắc đầu.
Kamenashi chầm chậm quay đầu, kinh hãi nhìn núi rác Phú Sĩ trước mặt.
“Aaaaaa!!! Không phải chứ, tìm nữa sao???? Chết người chứ không đùa đâu!!!!” Tanaka tru tréo, giẫy chân đành đạch.
“Dù gì cũng chết, tìm tiếp đi!” Akanishi vung chân đá tên đầu trọc đang xịu mặt.
“Nếu không tìm thấy hung khí thì sao? Chứng minh được cái gì?”
“Phải ráng thôi… một giây trước khi hung thủ lên máy bay cũng có thể tính… thà làm mà thất bại… còn hơn bỏ cuộc… làm thất vọng vị phu nhân bộ ngoại giao đang ở bên chúng ta suốt 24 tiếng này.” Kamenashi vỗ hai tay, khích lệ mọi người.
“Kazuya, cậu còn nói nữa, đêm nay tôi gặp ác mộng là tôi tìm cậu đấy!” Nakamaru rùng mình, kinh hãi nhìn Kamenashi.
“Tôi hận núi Phú Sĩ!!!!!” Akanishi ngửa đầu than thở.
xOx
“Về rồi đây~~~” Ueda tay ôm một đống đồ vật, dùng mông đẩy cửa. “A, Koki với Maru cũng ở đây sao?”
Nakamaru đột nhiên chạy lại ôm chầm lấy hắn.
“… người cậu có mùi gì lạ thế?” Ueda cúi đầu, cọ cọ mũi vào cổ người tình của mình.
“A… tôi đổi nước hoa đấy mà.” Nakamaru lúng túng, gãi đầu.
“Hả??? Phải rồi, tôi đi làm việc ở Fukuoka, mua mấy món đặc sản về cho các cậu này…”
“… Lương tâm bị chó ăn năm xưa của sếp nay cũng biết đường quay về sao?” Akanishi tròn mắt, rồi cắn một miếng sandwich thật bự, nhai ngồm ngoàm. “Một mình sếp phè phỡn ở bên ngoài, bỏ mặc hai người thuộc hạ yêu dấu đi đào núi Phú Sĩ!!!!”
“Đừng có nhắc Phú Sĩ nữa!!!!!!” Kamenashi đưa chân đá mạnh vào Akanishi.
“A, bắt được bộ trưởng bộ ngoại giao rồi sao?” Ueda thản nhiên nói. “Maru, hôm nay tôi qua nhà cậu.”
“… Cưa điện có dấu vân tay của hung thủ… bị chôn vùi ở tận chân núi Phú Sĩ.” Akanishi nhăn mặt, kinh hãi nghĩ về núi rác khi nãy.
“… Hèn gì tôi ngửi thấy có mùi là lạ mà tởm tởm trên người Maru…” Ueda nhíu mày cau mặt.
“Tôi đã tắm sạch lắm T__T… thật đấy!!!” Nakamaru rầu rĩ ảo não.
“Hôm nay không qua nhà cậu!!!! Cậu tới nhà tôi.” Ueda dõng dạc ra lệnh.
“Đừng aaaaaaaa!!!!” Nakamaru tru tréo.
“Khác gì nhau sau?” Akanishi nghiêng đầu khó hiểu, quay người hỏi Kamenashi.
Kamenashi nhún vai, “có thể là vấn đề trên dưới, hoặc là sếp của chúng ta thích chơi S&M (sadist – thích nhìn người khác đau đớn & masochist – thích bị hành hạ)… Tôi cá 10,000 yên là cái thứ 2.”
“O_______O vì cái gì xung quanh tôi toàn gay??????”
Kamenashi ngoảnh người, không thèm liếc đến tên đồng sự đang há mồm trợn mắt.
Tác giả :
Lượng Lượng Quy