Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 6 - Chương 390: Mượn Đao Giết Người
Thần thức Lang Gia cường đại, đã sớm biết Đoan Mộc Ngạn có điều che giấu. Trong lúc giao dịch hắn và người này chưa từng lộ ra sơ hở nào, dưới mắt mình thất thố như vậy chỉ có một nguyên nhân – trong lúc vội vàng chưa kịp chuẩn bị, bị Ninh Tiểu Nhàn nói toạc ra bí mật từ đáy lòng.
Vào giờ khắc này, Lang Gia thà rằng mình không biết cái bí mật này.
Mắt thấy ánh mắt Lang Gia nhìn về phía mình tràn đầy lửa giận, Ninh Tiểu Nhàn làm liền một mạch, chỉ cảm thấy đời này mình nói chuyện chưa bao giờ đạt được tốc độ nhanh như vậy “Nếu không hắn làm sao có được canh Mạnh Bà, nếu không hắn làm sao nghiên cứu sâu về Ất Mộc lực như vậy, cũng bởi vì hắn là lão yêu quái đã sống mấy vạn năm, là đối thủ sống chết của Trường Thiên đại nhân. Đúng rồi, nếu không sao hắn có thể nào dùng thuật chi phối với Mâu Đàn?” Lời giải thích của Đoan Mộc Ngạn đều khó có thể phục chúng, vì hắn lai lịch không rõ ràng. Mấy câu nói này, từng chữ, từng chữ nện ở trong ngực Lang Gia.
Đoan Mộc Ngạn không hổ là yêu quái thành tinh, trong nháy mắt đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, vẻ kinh ngạc biến mất trong nháy mắt, chỉ nhe răng cười nói “Nói hươu nói vượn, Âm Cửu U là ai, ta làm sao biết được? Tiểu nha đầu dựng chuyện, tùy tiện cầm một bình đến muốn giả mạo canh Mạnh Bà sao?”
Lời vừa nói ra, hành động của Ninh Tiểu Nhàn lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Nàng đột nhiên cười, khoái trá nói “Ngươi nói đúng, ta đúng là nói hươu nói vượn, chai thuốc này căn bản không phải là canh gì cả”
Nhất thời toàn trường yên lặng.
Nàng nhẹ giơ cổ tay lên, trong lúc ánh mắt mọi người còn dại ra, chỉ thấy bình thủy tinh bị nàng bóp nát, dược vật màu vàng chảy ra. Nàng tiện tay vứt bỏ mảnh vụn, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng lau tay.
Công phu trấn định như Lang Gia, giờ phút này cổ tay đều nhẹ run “ngươi … ngươi ….”
Cô nương trước mắt cười đến đơn thuần, nhưng lời nói ra khiến mọi người đều nghe được rõ ràng “Môn chủ đại nhân, vô luận canh trong tay ta là thật hay giả, giờ đã tan tành” nàng đưa tay chỉ chỉ Đoan Mộc Ngạn “Hi vọng duy nhất của ngài là lấy từ trên người hắn”
Đáng chết, thật đáng chết, nàng lại gày bẫy bọn họ. Lang Gia giận đến sắc mặt co quắp, nhưng không rảnh chú ý tới nàng. Bởi vì Đoan Mộc Ngạn thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay người chạy.
Lang Gia hơi dậm chân, rừng rậm theo đó nổi lên từng đợt gió, hướng tới giữa khoản đất tụ lại, cây cối trong rừng cũng lay động, vô số nhánh dây phút chốc vươn ra, mục tiêu chỉ có một ——
Đoan Mộc Ngạn!
Vẫn duy trì tầm mặc, Trường Thiên rốt cục lên tiếng, hắn khen ngợi nói “Nha đầu, làm thật tốt!”.
Nàng trước dùng canh giả làm rối loạn tâm thần Đoan Mộc Ngạn, làm hắn lộ ra sơ hở, lại nói ra Đoan Mộc Ngạn chính là phân thân của Âm Cửu U, khiến Lang Gia không thể cùng hắn hợp tác. Cuối cùng bóp vỡ chai canh Mạnh Bà. Như vậy, tựa như nàng nói, bất kể trong tay nàng là thật hay giả, cõi đời này chỉ còn duy nhất một chén canh, ở trong tay Đoan Mộc Ngạn. Lang Gia cũng không thể cùng hắn giao dịch. Như vậy vô luận hắn có gì cố kỵ với Đoan Mộc Ngạn hiện tại chỉ có một con đường —
Ăn cướp trắng trợn!
Lang Gia đã độ kiếp thành tiên, trừ Trường Thiên cùng Bạch Hổ, hắn là người có tu vi cao nhất mà nàng biết. Mượn tay hắn đối phó với phân thân của Âm Cửu U so với ba người các nàng xuất thủ thì tốt hơn nhiều. Hay nhất chính là, Lang Gia biết rõ mình bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn phải nhảy vào cái hố mà nàng đã đào. Cái này gọi là dương mưu. Dù ngươi biết là bẫy rập, nhưng vẫn phải đạo nghĩa không chùn giẫm chân vào.
Một chiêu mượn hoa hiến phật, kế mượn đao giết người, cho dù là Trường Thiên cũng phải nói hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ.
Đoan Mộc Ngạn chạy trốn, Lang Gia hung hãn ra tay, giống như tín hiệu của hỗn chiến. Tiếp theo trong nháy mắt, Thất Tử như tên tời cung, hướng Đoan Mộc Ngạn lao tới.
Thanh Loan vốn tựa vào dưới tàng cây, giờ phút này cũng hóa thành Thanh Điểu bay lên không trung, phát ra ba tiếng kêu ngắn và một tiếng kêu dài. Tiếng kêu phát ra chợt nghe cũng không kinh thiên động địa nhưng thông qua không khí bốn phương tám hướng truyền đi, ít nhất trong ngàn dặm đều có thể nghe thấy. Hiển nhiên là nàng hướng về yêu chúng Ẩn Lưu kêu gọi hỗ trợ.
Tiếng kêu vừa thoáng qua. Trong miệng nàng bắt đầu niệm niệm, dẫn phát yêu khí trên người từng cơn chấn động. Nàng dùng thuật pháp sở trường, khôi phục chân thân, uy lực của thần thông tăng nhanh.
Mới vừa trải qua thương thế nặng nề, lại đã hoàn toàn khôi phục, nàng chỉ cảm thấy yêu khí toàn thân dư thừa, so với trước khi bị thương còn tốt hơn. mời vừa rồi tình thế nguy cấp, Thất Tử cho nàng ăn là thượng kỳ cổ dược Hoàn Hồn Dẫn do chính Trường Thiên luyện chế, sau khi nàng ăn vào, toàn bộ thương thế khôi phục, hơn nữa trong vòng năm canh giờ sẽ sinh long hoạt hổ, nhưng khi dược hiệu qua đi sẽ hôn mê ba ngày ba đêm, hơn nữa giảm hai mươi năm dương thọ.
Tuổi thọ của Thanh Loan so với loài người dài hơn rất nhiều, chỉ cần cố gắng chịu qua Thiên kiếp, từ đó về sau dương thọ còn có thể tăng lên rất nhiều, giờ phút này nàng chỉ gấp gáp muốn gia nhập cuộc chiến, nào có quan tâm tới hai mươi năm dương thọ.
Cũng không biết Đoan Mộc Ngạn dùng bí pháp gì, thân hình như xuất ra tàn ảnh, tốc độ chạy trốn lại có thể so sánh với Thất Tử, chỉ dùng nửa hơi thở đã chạy thoát khỏi vòng vây của Lâm Vệ, những sợi dây đằng mạn cũng rơi xuống vô ích. Rừng rậm Ba Xà được Lâm Vệ bao quanh, đáng tiếc thứ sinh linh này vẫn có nhược điểm của cây cối — thân tuy lớn nhưng động tác chậm chạp, loại này dùng để cảnh giới, gác trạm gác thì được, khi gặp cường địch xâm phạm vẫn cần yêu binh Ẩn Lưu động thủ.
Đoan Mộc Ngạn biết, Thanh Loan đã hướng Ẩn Lưu phát lệnh tập kết, mấy phúc đồng hồ này nếu hắn trốn không thoát, sau này cũng không đi được nữa. Hắn chẳng qua chỉ là một phân thân của Âm Cửu U, còn không có cường đại tới mức dùng sức một mình có thể đối kháng cả Ẩn Lưu.
Đáng tiếc hiện tại hắn không cách nào ngự khí bay bên không trung chạy trốn —- Lang Gia kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại thần thông quảng đại, ra tay triệu hoán vòi rồng quét ngang khắp không trung, xu thế to lớn phòng ngừa hắn từ trên không chạy trốn. Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt một cái, kết luận vòi rồng này đẳng cấp không sai biệt lắm, tương đương bão cấp mười hai. Cho dù là Thất Tử bay lên trời, đối mặt với hoàn cảnh ác liệt như vậy, tốc độ cũng hạ xuống rất nhiều.
Cho nên Đoan Mộc Ngạn chỉ có thể ở trên mặt đất hướng Hồng Vân đài chạy trốn, cố gắng chạy ra khỏi địa bàn Ẩn Lưu rồi tính sau. Hắn vận dụng bí pháp mặc dù có thể khiến tốc độ gia tăng nhưng không thể kéo dài, chỉ có thể duy trì đại khái chừng năm hơi thở. Song nơi này cách Hồng Vân đài không quá nửa dặm, năm hơi thở là đủ rồi.
Hắn sải bước chạy gấp về phía trước. Hết lần này tới lần khác lúc này đột nhiên bắn ra một cái lưới lớn trùm tới trên đầu hắn, mỗi một sợi dây đều to như cánh tay, thô ráp quấn bện, thoạt nhìn giống như đã trải qua trăm ngàn năm tôi luyện, trên sợi dây còn lưu lại nhiều dấu vết như vết sẹo, ngang dọc tấm lưới còn phát ra ánh sáng kim khí nhàn nhạt màu xanh biếc. Dưới ánh mặt trời, mỗi một mắt lưới còn chớp động ánh sáng màu lam trong suốt, đó chính là những chiếc gai lớn nhỏ mọc ra hoặc móc ngược nhọn hoắt.
Âm hiểm hơn chính là, lợi dụng thời điểm mọi người tranh cãi, nhục cầu này để đạt được mục đích, cũng vì thời gian nhàm chán dệt nên hai tầng lưới trong suốt.
Thời điểm bắt đầu Trường Thiên cũng biết khó tránh khỏi một trận ác đấu đã chỉ huy nhục cầu từ phía sau Ninh Tiểu Nhàn trượt vào trong đất, đi về phía trước mai phục, ôm cây đợi thỏ.
Nhục cầu dệt nên tấm lưới lớn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn ra, mà Đoan Mộc Ngạn cũng nhanh như điện, giống như muốn lao đầu vào trong tấm lưới … phải biết rằng, mấy trăm gai độc lòe lòe đang chờ hắn tự chui đầu vào lưới. Đối mặt với biến cố như vậy, hắn cũng phản ứng cực nhanh, trên mặt nửa điểm kinh ngạc cũng không có, trở tay rút ra thanh trường kiếm màu đen, sau đó trở tay xuất kiếm, trong lúc cấp bách lại có thể xuất ra đường kiếm cực kỳ có quy tắc tạo nên chữ thập.
Thực ra thì trong nháy mắt chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên nặng nề chém trên lưới đằng mạn mà thôi.
Sau khi được Tức Nhưỡng bổ sung, nhục cầu đã tiến giai vài lần, hiện tại thể chất đã đạt đến Lưu Ly Kim, cường độ cứng rắn so với sắt còn lớn hơn hai mươi lần, cơ hồ có thể vượt qua cả thép đặc chủng, cộng thêm đằng mạn trời sinh có độ mềm và dai, lưới mở lớn kết hợp với độ mềm dẻo và cứng rắn, cho dù là Ninh Tiểu Nhàn cũng không nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn có thể phá vòng vây ra.
Song thanh kiếm đen này bổ ra, liền tia sáng ảm đạm cũng không thấy lại cắt ở trên Nhục Cầu như cắt đậu phụ, chít một tiếng đã đem tầng tầng lưới trước mặt Đoan Mộc Ngạn bổ ra một lỗ hổng chữ thập vừa cho một người chạy qua. Vết cắt giống như bị bàn ủi đốt qua, không chỉ héo đi mà còn đen một mảng. Tiềm thức Ninh Tiểu Nhàn vang lên tiếng kêu bi thảm của Nhục Cầu, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Thanh Loan bay ở trên cao, nhãn lực tốt, giờ phút này có thể thấy Đoan Mộc Ngạn cầm trong tay trường kiếm màu đen hiện quang mang màu hồng, toàn thân kiếm tỏa ra hắc quang, song trên thân kiếm lại hiện ra thượng cổ yêu văn, chính là hai chữ “Yêu Lô”, văn tự có màu đỏ tươi rõ ràng, trong lúc khua lên huyết tinh nồng hậu tán ra.
Song bị lưới Đằng Mạn cản lại, cước bộ Đoan Mộc Ngạn đã chậm lại. Vốn Trường Thiên cũng không trông cậy công kích của Nhục Cầu hiệu quả, chỉ đơn giản muốn trì hoản thời gian. Đây thực sự là một tấc thời gian một tấc vàng!
Lang Gia đã đuổi theo. Phương thức di chuyển của hắn vô cùng quỷ dị, không giống tu tiên giả bình thường vận lực ở chân mà chạy, lại giống như dịch chuyển tức thời, một giây trước còn thấy hắn cách hơn bốn năm mươi trượng, một giây sau đã chạy tới trước mặt, xác thực đặc biệt phóng khoáng.
Lang Gia đuổi sát tới, không vội vã xuất thủ, đầu tiên là phóng ra lĩnh vực độc môn của mình sau đó mới bắt tới. Lĩnh vực phóng ra cũng vô cùng thành thục, bởi vì hắn cùng Đoan Mộc Ngạn cùng xông vào, nên lĩnh vực này tạm thời chỉ bao trùm lấy hai người. Thất Tử lúc này vội vã đuổi theo hai người này, xong Trường Thiên quát một tiếng “Lui về phía sau! Lĩnh vực này ngươi đụng không được” Thất Tử nhất thời hướng lên trời, khó khăn dán vào bên ngoài lĩnh vực sau đó lơ lửng trên đầu hai người.
Vào giờ khắc này, Lang Gia thà rằng mình không biết cái bí mật này.
Mắt thấy ánh mắt Lang Gia nhìn về phía mình tràn đầy lửa giận, Ninh Tiểu Nhàn làm liền một mạch, chỉ cảm thấy đời này mình nói chuyện chưa bao giờ đạt được tốc độ nhanh như vậy “Nếu không hắn làm sao có được canh Mạnh Bà, nếu không hắn làm sao nghiên cứu sâu về Ất Mộc lực như vậy, cũng bởi vì hắn là lão yêu quái đã sống mấy vạn năm, là đối thủ sống chết của Trường Thiên đại nhân. Đúng rồi, nếu không sao hắn có thể nào dùng thuật chi phối với Mâu Đàn?” Lời giải thích của Đoan Mộc Ngạn đều khó có thể phục chúng, vì hắn lai lịch không rõ ràng. Mấy câu nói này, từng chữ, từng chữ nện ở trong ngực Lang Gia.
Đoan Mộc Ngạn không hổ là yêu quái thành tinh, trong nháy mắt đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, vẻ kinh ngạc biến mất trong nháy mắt, chỉ nhe răng cười nói “Nói hươu nói vượn, Âm Cửu U là ai, ta làm sao biết được? Tiểu nha đầu dựng chuyện, tùy tiện cầm một bình đến muốn giả mạo canh Mạnh Bà sao?”
Lời vừa nói ra, hành động của Ninh Tiểu Nhàn lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Nàng đột nhiên cười, khoái trá nói “Ngươi nói đúng, ta đúng là nói hươu nói vượn, chai thuốc này căn bản không phải là canh gì cả”
Nhất thời toàn trường yên lặng.
Nàng nhẹ giơ cổ tay lên, trong lúc ánh mắt mọi người còn dại ra, chỉ thấy bình thủy tinh bị nàng bóp nát, dược vật màu vàng chảy ra. Nàng tiện tay vứt bỏ mảnh vụn, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng lau tay.
Công phu trấn định như Lang Gia, giờ phút này cổ tay đều nhẹ run “ngươi … ngươi ….”
Cô nương trước mắt cười đến đơn thuần, nhưng lời nói ra khiến mọi người đều nghe được rõ ràng “Môn chủ đại nhân, vô luận canh trong tay ta là thật hay giả, giờ đã tan tành” nàng đưa tay chỉ chỉ Đoan Mộc Ngạn “Hi vọng duy nhất của ngài là lấy từ trên người hắn”
Đáng chết, thật đáng chết, nàng lại gày bẫy bọn họ. Lang Gia giận đến sắc mặt co quắp, nhưng không rảnh chú ý tới nàng. Bởi vì Đoan Mộc Ngạn thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay người chạy.
Lang Gia hơi dậm chân, rừng rậm theo đó nổi lên từng đợt gió, hướng tới giữa khoản đất tụ lại, cây cối trong rừng cũng lay động, vô số nhánh dây phút chốc vươn ra, mục tiêu chỉ có một ——
Đoan Mộc Ngạn!
Vẫn duy trì tầm mặc, Trường Thiên rốt cục lên tiếng, hắn khen ngợi nói “Nha đầu, làm thật tốt!”.
Nàng trước dùng canh giả làm rối loạn tâm thần Đoan Mộc Ngạn, làm hắn lộ ra sơ hở, lại nói ra Đoan Mộc Ngạn chính là phân thân của Âm Cửu U, khiến Lang Gia không thể cùng hắn hợp tác. Cuối cùng bóp vỡ chai canh Mạnh Bà. Như vậy, tựa như nàng nói, bất kể trong tay nàng là thật hay giả, cõi đời này chỉ còn duy nhất một chén canh, ở trong tay Đoan Mộc Ngạn. Lang Gia cũng không thể cùng hắn giao dịch. Như vậy vô luận hắn có gì cố kỵ với Đoan Mộc Ngạn hiện tại chỉ có một con đường —
Ăn cướp trắng trợn!
Lang Gia đã độ kiếp thành tiên, trừ Trường Thiên cùng Bạch Hổ, hắn là người có tu vi cao nhất mà nàng biết. Mượn tay hắn đối phó với phân thân của Âm Cửu U so với ba người các nàng xuất thủ thì tốt hơn nhiều. Hay nhất chính là, Lang Gia biết rõ mình bị nàng lợi dụng, nhưng vẫn phải nhảy vào cái hố mà nàng đã đào. Cái này gọi là dương mưu. Dù ngươi biết là bẫy rập, nhưng vẫn phải đạo nghĩa không chùn giẫm chân vào.
Một chiêu mượn hoa hiến phật, kế mượn đao giết người, cho dù là Trường Thiên cũng phải nói hoàn mỹ, cực kỳ hoàn mỹ.
Đoan Mộc Ngạn chạy trốn, Lang Gia hung hãn ra tay, giống như tín hiệu của hỗn chiến. Tiếp theo trong nháy mắt, Thất Tử như tên tời cung, hướng Đoan Mộc Ngạn lao tới.
Thanh Loan vốn tựa vào dưới tàng cây, giờ phút này cũng hóa thành Thanh Điểu bay lên không trung, phát ra ba tiếng kêu ngắn và một tiếng kêu dài. Tiếng kêu phát ra chợt nghe cũng không kinh thiên động địa nhưng thông qua không khí bốn phương tám hướng truyền đi, ít nhất trong ngàn dặm đều có thể nghe thấy. Hiển nhiên là nàng hướng về yêu chúng Ẩn Lưu kêu gọi hỗ trợ.
Tiếng kêu vừa thoáng qua. Trong miệng nàng bắt đầu niệm niệm, dẫn phát yêu khí trên người từng cơn chấn động. Nàng dùng thuật pháp sở trường, khôi phục chân thân, uy lực của thần thông tăng nhanh.
Mới vừa trải qua thương thế nặng nề, lại đã hoàn toàn khôi phục, nàng chỉ cảm thấy yêu khí toàn thân dư thừa, so với trước khi bị thương còn tốt hơn. mời vừa rồi tình thế nguy cấp, Thất Tử cho nàng ăn là thượng kỳ cổ dược Hoàn Hồn Dẫn do chính Trường Thiên luyện chế, sau khi nàng ăn vào, toàn bộ thương thế khôi phục, hơn nữa trong vòng năm canh giờ sẽ sinh long hoạt hổ, nhưng khi dược hiệu qua đi sẽ hôn mê ba ngày ba đêm, hơn nữa giảm hai mươi năm dương thọ.
Tuổi thọ của Thanh Loan so với loài người dài hơn rất nhiều, chỉ cần cố gắng chịu qua Thiên kiếp, từ đó về sau dương thọ còn có thể tăng lên rất nhiều, giờ phút này nàng chỉ gấp gáp muốn gia nhập cuộc chiến, nào có quan tâm tới hai mươi năm dương thọ.
Cũng không biết Đoan Mộc Ngạn dùng bí pháp gì, thân hình như xuất ra tàn ảnh, tốc độ chạy trốn lại có thể so sánh với Thất Tử, chỉ dùng nửa hơi thở đã chạy thoát khỏi vòng vây của Lâm Vệ, những sợi dây đằng mạn cũng rơi xuống vô ích. Rừng rậm Ba Xà được Lâm Vệ bao quanh, đáng tiếc thứ sinh linh này vẫn có nhược điểm của cây cối — thân tuy lớn nhưng động tác chậm chạp, loại này dùng để cảnh giới, gác trạm gác thì được, khi gặp cường địch xâm phạm vẫn cần yêu binh Ẩn Lưu động thủ.
Đoan Mộc Ngạn biết, Thanh Loan đã hướng Ẩn Lưu phát lệnh tập kết, mấy phúc đồng hồ này nếu hắn trốn không thoát, sau này cũng không đi được nữa. Hắn chẳng qua chỉ là một phân thân của Âm Cửu U, còn không có cường đại tới mức dùng sức một mình có thể đối kháng cả Ẩn Lưu.
Đáng tiếc hiện tại hắn không cách nào ngự khí bay bên không trung chạy trốn —- Lang Gia kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại thần thông quảng đại, ra tay triệu hoán vòi rồng quét ngang khắp không trung, xu thế to lớn phòng ngừa hắn từ trên không chạy trốn. Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt một cái, kết luận vòi rồng này đẳng cấp không sai biệt lắm, tương đương bão cấp mười hai. Cho dù là Thất Tử bay lên trời, đối mặt với hoàn cảnh ác liệt như vậy, tốc độ cũng hạ xuống rất nhiều.
Cho nên Đoan Mộc Ngạn chỉ có thể ở trên mặt đất hướng Hồng Vân đài chạy trốn, cố gắng chạy ra khỏi địa bàn Ẩn Lưu rồi tính sau. Hắn vận dụng bí pháp mặc dù có thể khiến tốc độ gia tăng nhưng không thể kéo dài, chỉ có thể duy trì đại khái chừng năm hơi thở. Song nơi này cách Hồng Vân đài không quá nửa dặm, năm hơi thở là đủ rồi.
Hắn sải bước chạy gấp về phía trước. Hết lần này tới lần khác lúc này đột nhiên bắn ra một cái lưới lớn trùm tới trên đầu hắn, mỗi một sợi dây đều to như cánh tay, thô ráp quấn bện, thoạt nhìn giống như đã trải qua trăm ngàn năm tôi luyện, trên sợi dây còn lưu lại nhiều dấu vết như vết sẹo, ngang dọc tấm lưới còn phát ra ánh sáng kim khí nhàn nhạt màu xanh biếc. Dưới ánh mặt trời, mỗi một mắt lưới còn chớp động ánh sáng màu lam trong suốt, đó chính là những chiếc gai lớn nhỏ mọc ra hoặc móc ngược nhọn hoắt.
Âm hiểm hơn chính là, lợi dụng thời điểm mọi người tranh cãi, nhục cầu này để đạt được mục đích, cũng vì thời gian nhàm chán dệt nên hai tầng lưới trong suốt.
Thời điểm bắt đầu Trường Thiên cũng biết khó tránh khỏi một trận ác đấu đã chỉ huy nhục cầu từ phía sau Ninh Tiểu Nhàn trượt vào trong đất, đi về phía trước mai phục, ôm cây đợi thỏ.
Nhục cầu dệt nên tấm lưới lớn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn ra, mà Đoan Mộc Ngạn cũng nhanh như điện, giống như muốn lao đầu vào trong tấm lưới … phải biết rằng, mấy trăm gai độc lòe lòe đang chờ hắn tự chui đầu vào lưới. Đối mặt với biến cố như vậy, hắn cũng phản ứng cực nhanh, trên mặt nửa điểm kinh ngạc cũng không có, trở tay rút ra thanh trường kiếm màu đen, sau đó trở tay xuất kiếm, trong lúc cấp bách lại có thể xuất ra đường kiếm cực kỳ có quy tắc tạo nên chữ thập.
Thực ra thì trong nháy mắt chỉ thấy ánh sáng chợt lóe lên nặng nề chém trên lưới đằng mạn mà thôi.
Sau khi được Tức Nhưỡng bổ sung, nhục cầu đã tiến giai vài lần, hiện tại thể chất đã đạt đến Lưu Ly Kim, cường độ cứng rắn so với sắt còn lớn hơn hai mươi lần, cơ hồ có thể vượt qua cả thép đặc chủng, cộng thêm đằng mạn trời sinh có độ mềm và dai, lưới mở lớn kết hợp với độ mềm dẻo và cứng rắn, cho dù là Ninh Tiểu Nhàn cũng không nắm chắc trong khoảng thời gian ngắn có thể phá vòng vây ra.
Song thanh kiếm đen này bổ ra, liền tia sáng ảm đạm cũng không thấy lại cắt ở trên Nhục Cầu như cắt đậu phụ, chít một tiếng đã đem tầng tầng lưới trước mặt Đoan Mộc Ngạn bổ ra một lỗ hổng chữ thập vừa cho một người chạy qua. Vết cắt giống như bị bàn ủi đốt qua, không chỉ héo đi mà còn đen một mảng. Tiềm thức Ninh Tiểu Nhàn vang lên tiếng kêu bi thảm của Nhục Cầu, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Thanh Loan bay ở trên cao, nhãn lực tốt, giờ phút này có thể thấy Đoan Mộc Ngạn cầm trong tay trường kiếm màu đen hiện quang mang màu hồng, toàn thân kiếm tỏa ra hắc quang, song trên thân kiếm lại hiện ra thượng cổ yêu văn, chính là hai chữ “Yêu Lô”, văn tự có màu đỏ tươi rõ ràng, trong lúc khua lên huyết tinh nồng hậu tán ra.
Song bị lưới Đằng Mạn cản lại, cước bộ Đoan Mộc Ngạn đã chậm lại. Vốn Trường Thiên cũng không trông cậy công kích của Nhục Cầu hiệu quả, chỉ đơn giản muốn trì hoản thời gian. Đây thực sự là một tấc thời gian một tấc vàng!
Lang Gia đã đuổi theo. Phương thức di chuyển của hắn vô cùng quỷ dị, không giống tu tiên giả bình thường vận lực ở chân mà chạy, lại giống như dịch chuyển tức thời, một giây trước còn thấy hắn cách hơn bốn năm mươi trượng, một giây sau đã chạy tới trước mặt, xác thực đặc biệt phóng khoáng.
Lang Gia đuổi sát tới, không vội vã xuất thủ, đầu tiên là phóng ra lĩnh vực độc môn của mình sau đó mới bắt tới. Lĩnh vực phóng ra cũng vô cùng thành thục, bởi vì hắn cùng Đoan Mộc Ngạn cùng xông vào, nên lĩnh vực này tạm thời chỉ bao trùm lấy hai người. Thất Tử lúc này vội vã đuổi theo hai người này, xong Trường Thiên quát một tiếng “Lui về phía sau! Lĩnh vực này ngươi đụng không được” Thất Tử nhất thời hướng lên trời, khó khăn dán vào bên ngoài lĩnh vực sau đó lơ lửng trên đầu hai người.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian