Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục
Quyển 6 - Chương 344: Phân tích
Ninh Tiểu Nhàn chen lời nói: “Đã như thế, sao ngươi lại không ở Trung bộ quản lý, chạy tới Thành Trì Minh làm gì?” Đây mới là chỗ nàng không hiểu nhất.
“Ta đã phái chuyên gia đi nghiên cứu giải dược bệnh dịch, cao nhân đan đạo Từ Lộng U cũng bị ta mời đến Tịnh châu.” Mịch La tán thưởng nhìn nàng một cái, biết nàng đã hỏi tới điểm quan trọng, “Ta đã ban một đối sách nghiêm chỉnh xuống dưới, không cần ta ở đó, phủ Phụng Thiên vẫn có thể tự vận hành được.” Nói xong, trên mặt rốt cuộc cũng hiện sắc mặt tốt.
Tổ chức càng hoàn thiện, càng có xu hướng chế độ nghiêm mật chu toàn, nhất định sẽ không xuất hiện rắn không đầu hay chuyện rút dây động rừng như vậy, đây cũng là nguyên nhân Phủ Phụng Thiên đứng vững vàng trong vô số năm loạn thế như vậy. Cái Yêu Tông khổng lồ này giống như một dàn máy cơ khí cấu tạo tinh vi, chỉ cần một ngón tay lệnh nhắn đi xuống, tự nhiên có người có thể thi hành nó rất khá.
Ngược lại là một loại lãnh tụ khác chỉ dựa vào mị lực mà tồn tại phát triển ở Tiên phái hoặc yêu Tông, vô luận trong khoảng thời gian ngắn thanh thế có hùng dũng oai nghiêm, luôn rất nhanh biến mất ở trong lịch sử Trường Hà.
“Dưới tình huống này, ta ở lại trung bộ không có tác dụng lớn, cho nên tự mình đến truy xét cái đầu mối trọng yếu này.” Hắn lấy đũa chấm một chút rượu từ trong chén, ở trên mặt bàn vẽ, “Đây là nơi ôn dịch xuất hiện đầu tiên ở Tịnh châu, sau đó tại các châu quận lớn đại bộc phát. Nhưng mà dù là như thế, chúng ta cũng phát hiện bọn nó bộc phát trong thời gian có thứ tự trước sau. Dựa theo thời gian sau khi nhiễm dịch bệnh suy đoán, thời gian bệnh dịch bộc phát ở các châu là từ mười hai canh giờ đến ba mươi hai canh giờ!”
“Sắp xếp thời gian liên tiếp diễn ra bắt đầu từ Tịnh châu, sau đó bệnh dịch bộc phát theo thứ tự là Dự châu, Bình châu, Trung Châu, Thanh châu, Ninh Viễn châu...... Hạ Châu, Linh châu, Phong châu, sau đó lướt qua khu vực sa mạc, địa điểm kế tiếp vào lúc này, chính là thôn Hạnh Hoàng nơi ngươi từng đi qua rồi!”
Hắn ở trên bàn dùng hình tròn thay thế các châu, sau đó vừa chấm một chút rượu, bắt đầu từ”Tịnh châu”, nối liền toàn bộ những hình tròn này với nhau: “Như thế này ngươi có nhìn ra cái gì không?”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn bản đồ rượu nước trên bàn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Mặc dù Dịch bệnh thỉnh thoảng đi tới hướng bắc, thỉnh thoảng đi về phía nam, mấy lần chuyển hướng. Nhưng khuynh hướng tổng thể cũng là...... Hướng tây!”
“Không sai!” trong đôi mắt đỏ của Mịch La sáng lóng lánh, “Bởi vậy suy đoán đầu tiên của ta chính là người này lấy món đồ nào đó từ cung điện dưới lòng đất ở Tịnh châu, nói không chừng chính là chỗ nguồn gốc của ôn dịch, sau đó một đường đi về hướng tây, mỗi lần qua một chỗ Châu lớn liền truyền bá một lần dịch bệnh. Bệnh dịch này có thể ẩn núp mấy ngày sau mới hiện ra đầu mối, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mọi người không phát hiện ra manh mối. Nếu như chiếu theo con đường như ngươi nói…, ở trên vừa đúng dừng ở thôn Hạnh Hoàng, vậy điểm tiếp theo nên là như vậy......”
Hắn chấm rượu lần thứ ba. Ở trên bàn vẽ điểm tròn tiếp theo.
Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn tái đi, nhất thời đứng thẳng sống lưng: “Nơi này? Thành Trì Minh!”
“Không sai. Nơi này là một thành thị cuối cùng phía tây Nam Chiêm bộ châu, xa hơn ở phía tây đã không còn người phàm tụ tập rồi, người truyền bá ôn dịch sẽ không đi xa phía tây. Nhiều nhất có thể, chính là dừng lại ở trong Thành Trì Minh.”
“Nơi này. Muốn bộc phát dịch bệnh rồi?” Sắc mặt nàng âm trầm bất định. Một tòa thành phồn hoa giàu có và đông đúc, nhân khẩu hơn trăm vạn như vậy, cũng sắp bị dịch bệnh xâm nhập đến sao? Vậy chắc chắn là thảm kịch nhân gian!
Trường Thiên biết nàng đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: “Ôn dịch không nhất định bộc phát chỗ này...... Nếu như Mịch La không chọn lựa hành động.”
Nàng nghe được sửng sốt. Đây là giải thích thế nào?
Giống như chứng minh lời nói của Trường Thiên…, khóe miệng Mịch La cong lên, lắc đầu nói: “Chưa chắc. Người đi đến nơi này, mỗi khi hắn đạt tới mục đích thì sau đó trong ba mươi canh giờ, tất nhiên có người nhiễm dịch.” Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn như có điều suy nghĩ gật đầu. Mới nói tiếp, “Mà từ thôn Hạnh Hoàng tới đây, chỉ có mấy trăm dặm, khoảng cách so với bất kỳ châu nào trước đây đều ngắn hơn.”
Trong nội tâm nàng vừa động, chợt nói: “Ngươi định nói, nếu như hắn muốn ở chỗ này dẫn phát tán ôn dịch. Đã sớm nên có dấu vết phải không?”
“Không sai” Mịch La duỗi ra ngón tay, ở trên bàn nhẹ nhàng gõ, “Từ phân tích tình báo này ra, trong thành ta đều sắp xếp có người theo dõi các nơi, nhưng cho tới bây giờ. Lo nghĩ đến đau đầu nhức óc, người muốn ăn không phấn chấn, cũng không phải là dịch bệnh đưa đến. Cho nên, ta suy đoán chuyện dẫn phát ôn dịch như vậy, cũng không phải là không có điều kiện. Hắn một đường đi về phía Tây, nói vậy tiêu hao cũng rất lớn, vô luận là tiêu hao thể lực hay là yêu lực, đều là gánh nặng trầm trọng với thân thể, cho nên phải ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian ngắn.”
“Nếu nói thỏ không ăn cỏ gần hang. Hắn muốn nghỉ ngơi tại nơi này, tạm thời sẽ không tung ôn dịch ở Thành Trì Minh. Cũng không biết đoạn ‘ tạm thời ’ này là thời gian bao lâu.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Dĩ nhiên, cái suy đoán này còn phải qua mấy chục canh giờ mới có thể luận chứng. Ta đã an bài xong xuôi, một khi có người nhiễm dịch, lập tức sẽ phải cách ly cùng cứu trị.”
Ánh mắt nàng sáng quắc: “Ngươi đặc biệt chạy tới Thành Trì Minh, chính là muốn ở chỗ này bắt được hắn?”
“Không.” Ngoài dự liệu của nàng, Mịch La lắc đầu, “Muốn dẫn hắn tới bên ngoài Thành Trì Minh. Hắn dám công khai ẩn núp ở chỗ này, cũng là hiểu người phàm trong Thành Trì Minh quá nhiều, ta sợ ném chuột vỡ đồ, không dám động đến hắn. Nếu không hắn làm sao dẫn phát dịch bệnh, dẫn đến mấy chục vạn người nhiễm bệnh.”
Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm nói: “Người này, vì sao phải đi về phía tây? Ở bắc bộ châu quận giàu có đông đúc một mảnh lớn, nhân khẩu cũng nhiều hơn.” trong vùng bắc bộ của Nam Chiêm bộ châu, có thật nhiều Đại Thành giàu có sung túc, thậm chí có thành trì cỡ lớn xuất hiện nhân khẩu vượt qua hơn hai trăm vạn, ở nơi đó tung ôn dịch giống như quăng một trái bom sinh hóa, hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
Mịch La nhìn nàng một cái thật sâu: “Trong lòng ta vốn cũng còn nghi vấn, cho đến vừa rồi ngươi đã giải thích nghi hoặc.”
“Ta?” Nàng nhíu đôi lông mày lại. Giải thích nghi hoặc? Chính nàng còn không biết giải quyết thế nào.
“Ngươi nói từng ở động phủ của Xích Ngư trong Thiên Hồ, thấy trên vách đá bị đào bới một cái lỗ? Cho nên, nơi đó thật ra có cất dấu đồ vật.” Môi mỏng Mịch La cười lạnh, “Có lẽ đồ vật của xích ngư bị hắn cướp đi. Nhưng mà động phủ này giấu dưới nước sâu bên trong Thiên Hồ phía tây, có thể nói là bí mật cực điểm, hắn lại ở Tịnh châu, làm sao có thể biết tại phía xa mấy chục vạn dặm nơi cất giấu xích ngư? xích ngư này tối đa cũng chỉ bảy, tám trăm tuổi, dọn đến Thiên Hồ ở vẫn chưa tới bốn trăm năm, trừ phi người này có năng lực biết trước, lại trừ phi......”
Hắn kéo dài ngữ điệu, mới nói ra suy đoán của mình: “Trừ phi đồ đạc như vậy, vốn là thuộc về hắn. Lần này đi về phía tây, là thu hồi đồ đạc của mình thôi!”
Nàng nhất thời ngừng lại hô hấp. Mịch La nói có đạo lý, rất có đạo lý nữa. Người này chỉ dựa vào điểm tình báo nhỏ trong tay, là có thể đào ra nhiều bí mật, thật là một nhân tài. Quả nhiên là không thể để cho hắn bắt được dấu vết, nếu không sẽ có nhược điểm rơi vào trong tay của hắn. Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn hắn càng thêm quỷ dị.
Kết quả người này dựa vào một chút, mỉm cười nói: “Ta thích ánh mắt ngươi nhìn ta.” Nữ nhân đều sùng bái cường giả. Mịch La tự phụ thông minh hơn người, nhưng lúc đối mặt tiểu nữ tử này luôn luôn có cảm giác nhìn không ra, thật là kỳ quái. Nhất định trên người nàng có một bí mật lớn mà hắn vẫn không biết. Từ trước đến giờ hắn luôn thích cảm giác rút kén, một ngày nào đó sẽ nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.
Hắn lại có sở thích kỳ quái này, ánh mắt mang một ít tìm tòi nghiên cứu đầy hàm xúc nhìn nàng. Ninh Tiểu Nhàn cả giận nói: “Ta lại không thích ngươi nhìn vào mắt của ta. Hiện tại đã biết người tung ôn dịch đang ở trong thành, ngươi đã có kế hoạch làm sao đối phó hắn chưa? Đừng lắc đầu, ta biết trong bụng ngươi đã sớm có quỷ kế!”
“Loại ôn dịch này có đặc điểm vô cùng rõ ràng dứt khoát. Cho nên ta lật xem hồ sơ bí mật Phủ Phụng Thiên, rốt cục tra được hơn một vạn một nghìn năm trước, Nam Chiêm bộ châu cũng bộc phát một lần bệnh dịch, đưa đến hơn hai nghìn một trăm vạn người bỏ mạng. Phải biết rằng, khi đó nhân khẩu khắp đại lục không có nhiều như hôm nay, cho nên mấy con số này vẫn là tương đối lớn. Quan trọng hơn là, chứng bệnh ôn dịch lần đó dường như giống hệt hiện tại.” Hắn che dấu nụ cười, gằn từng chữ, “Đầu sỏ gây lên, chính là một gã Ôn Yêu.”
Nàng chợt hiểu ra. Khó trách người này thật giống như cái gì cũng biết, hóa ra là tư liệu trong tay phong phú hơn nàng nhiều lắm.”Nói cách khác, trận Đại dịch này ở hơn một vạn năm trước đã bộc phát? Lúc ấy cứu trị như thế nào?”
“Lúc ấy có người nghiên cứu ra phương thuốc chữa khỏi, nhưng cách đây quá lâu, đã sớm biến mất không thấy.” Mịch La nói, “Hôm nay một lần nữa triệu tập đại sư đan đạo hợp mưu hợp sức, chưa chắc không thể trị lành, cái này trước để qua một bên. Ở bên trong hồ sơ, từng đề cập tới tình huống liên quan đến Ôn Yêu, cho nên hôm nay không ngại căn cứ vào điều này bố trí một lần nữa, nhất định phải đem nó bắt được.”
Cơ hội chỉ có một lần, nếu khiến người này đào thoát, Thành Trì Minh tuyệt đối sẽ không chạy khỏi việc hắn trả thù.”Muốn làm như thế nào?”
Mịch La thản nhiên nói: “Chúng ta ở chung một chỗ, xem một tuồng kịch như thế nào? Nhưng ngươi phải áp chế tu vi trên người đến Trúc Cơ kỳ, Đồ huynh đệ cũng thế.”
Nàng kỳ quái nhìn hắn một cái: “Được. Nhưng mà ngươi lại có cái quỷ kế quan trọng gì? Con hát đã tìm xong rồi?”
“Ừ, vốn là đã sắp xếp xong xuôi. Hiện tại có người thích hợp hơn.” Mịch La sâu xa nói.
Tiếp đến, mấy người họ trò chuyện tỉ mỉ gần nửa canh giờ, Mịch La xin Ninh Tiểu Nhàn rút lui kết giới, lúc này mới có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Một gã hắc y nam tử đi đến: “Công tử, người nọ dùng cơm đã xong, đang muốn rời tiệc.” một người đứng phía sau hắn.
Điệp yêu xinh đẹp mảnh mai, Như Cơ.
Như Cơ mở to một đôi mắt to, hiển nhiên rất cảm kích Mịch La việc buông tha nàng.
Lúc Mịch La đứng lên, hướng Ninh Tiểu Nhàn nhìn thật sâu rồi nói: “Trò hay bắt đầu từ bây giờ.” Sau đó phất tay triệu Như Cơ tới đây: “Ngươi biết nên làm như thế nào đúng không?” giọng nói lạnh nhạt, không vui không buồn. Hốc mắt Như Cơ đỏ lên, vội vàng gật đầu. Lúc này Mịch La đi ra ngoài, điệp yêu theo thật sát phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi.
Hồ yêu kia bề ngoài xinh đẹp, tâm địa thật là ác. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hình dạng hai bóng lưng như bích nhân này như có điều suy nghĩ. Trường Thiên có phương pháp có thể che dấu tu vi đích thực của bản thân, nàng và Đồ Tẫn đều muốn ngụy trang tu vi thành Trúc Cơ kỳ, lúc này mới từ từ đi theo. Đồ Tẫn theo ở sau lưng nàng, không nói lời nào.
“Ta đã phái chuyên gia đi nghiên cứu giải dược bệnh dịch, cao nhân đan đạo Từ Lộng U cũng bị ta mời đến Tịnh châu.” Mịch La tán thưởng nhìn nàng một cái, biết nàng đã hỏi tới điểm quan trọng, “Ta đã ban một đối sách nghiêm chỉnh xuống dưới, không cần ta ở đó, phủ Phụng Thiên vẫn có thể tự vận hành được.” Nói xong, trên mặt rốt cuộc cũng hiện sắc mặt tốt.
Tổ chức càng hoàn thiện, càng có xu hướng chế độ nghiêm mật chu toàn, nhất định sẽ không xuất hiện rắn không đầu hay chuyện rút dây động rừng như vậy, đây cũng là nguyên nhân Phủ Phụng Thiên đứng vững vàng trong vô số năm loạn thế như vậy. Cái Yêu Tông khổng lồ này giống như một dàn máy cơ khí cấu tạo tinh vi, chỉ cần một ngón tay lệnh nhắn đi xuống, tự nhiên có người có thể thi hành nó rất khá.
Ngược lại là một loại lãnh tụ khác chỉ dựa vào mị lực mà tồn tại phát triển ở Tiên phái hoặc yêu Tông, vô luận trong khoảng thời gian ngắn thanh thế có hùng dũng oai nghiêm, luôn rất nhanh biến mất ở trong lịch sử Trường Hà.
“Dưới tình huống này, ta ở lại trung bộ không có tác dụng lớn, cho nên tự mình đến truy xét cái đầu mối trọng yếu này.” Hắn lấy đũa chấm một chút rượu từ trong chén, ở trên mặt bàn vẽ, “Đây là nơi ôn dịch xuất hiện đầu tiên ở Tịnh châu, sau đó tại các châu quận lớn đại bộc phát. Nhưng mà dù là như thế, chúng ta cũng phát hiện bọn nó bộc phát trong thời gian có thứ tự trước sau. Dựa theo thời gian sau khi nhiễm dịch bệnh suy đoán, thời gian bệnh dịch bộc phát ở các châu là từ mười hai canh giờ đến ba mươi hai canh giờ!”
“Sắp xếp thời gian liên tiếp diễn ra bắt đầu từ Tịnh châu, sau đó bệnh dịch bộc phát theo thứ tự là Dự châu, Bình châu, Trung Châu, Thanh châu, Ninh Viễn châu...... Hạ Châu, Linh châu, Phong châu, sau đó lướt qua khu vực sa mạc, địa điểm kế tiếp vào lúc này, chính là thôn Hạnh Hoàng nơi ngươi từng đi qua rồi!”
Hắn ở trên bàn dùng hình tròn thay thế các châu, sau đó vừa chấm một chút rượu, bắt đầu từ”Tịnh châu”, nối liền toàn bộ những hình tròn này với nhau: “Như thế này ngươi có nhìn ra cái gì không?”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn bản đồ rượu nước trên bàn, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Mặc dù Dịch bệnh thỉnh thoảng đi tới hướng bắc, thỉnh thoảng đi về phía nam, mấy lần chuyển hướng. Nhưng khuynh hướng tổng thể cũng là...... Hướng tây!”
“Không sai!” trong đôi mắt đỏ của Mịch La sáng lóng lánh, “Bởi vậy suy đoán đầu tiên của ta chính là người này lấy món đồ nào đó từ cung điện dưới lòng đất ở Tịnh châu, nói không chừng chính là chỗ nguồn gốc của ôn dịch, sau đó một đường đi về hướng tây, mỗi lần qua một chỗ Châu lớn liền truyền bá một lần dịch bệnh. Bệnh dịch này có thể ẩn núp mấy ngày sau mới hiện ra đầu mối, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mọi người không phát hiện ra manh mối. Nếu như chiếu theo con đường như ngươi nói…, ở trên vừa đúng dừng ở thôn Hạnh Hoàng, vậy điểm tiếp theo nên là như vậy......”
Hắn chấm rượu lần thứ ba. Ở trên bàn vẽ điểm tròn tiếp theo.
Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn tái đi, nhất thời đứng thẳng sống lưng: “Nơi này? Thành Trì Minh!”
“Không sai. Nơi này là một thành thị cuối cùng phía tây Nam Chiêm bộ châu, xa hơn ở phía tây đã không còn người phàm tụ tập rồi, người truyền bá ôn dịch sẽ không đi xa phía tây. Nhiều nhất có thể, chính là dừng lại ở trong Thành Trì Minh.”
“Nơi này. Muốn bộc phát dịch bệnh rồi?” Sắc mặt nàng âm trầm bất định. Một tòa thành phồn hoa giàu có và đông đúc, nhân khẩu hơn trăm vạn như vậy, cũng sắp bị dịch bệnh xâm nhập đến sao? Vậy chắc chắn là thảm kịch nhân gian!
Trường Thiên biết nàng đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: “Ôn dịch không nhất định bộc phát chỗ này...... Nếu như Mịch La không chọn lựa hành động.”
Nàng nghe được sửng sốt. Đây là giải thích thế nào?
Giống như chứng minh lời nói của Trường Thiên…, khóe miệng Mịch La cong lên, lắc đầu nói: “Chưa chắc. Người đi đến nơi này, mỗi khi hắn đạt tới mục đích thì sau đó trong ba mươi canh giờ, tất nhiên có người nhiễm dịch.” Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn như có điều suy nghĩ gật đầu. Mới nói tiếp, “Mà từ thôn Hạnh Hoàng tới đây, chỉ có mấy trăm dặm, khoảng cách so với bất kỳ châu nào trước đây đều ngắn hơn.”
Trong nội tâm nàng vừa động, chợt nói: “Ngươi định nói, nếu như hắn muốn ở chỗ này dẫn phát tán ôn dịch. Đã sớm nên có dấu vết phải không?”
“Không sai” Mịch La duỗi ra ngón tay, ở trên bàn nhẹ nhàng gõ, “Từ phân tích tình báo này ra, trong thành ta đều sắp xếp có người theo dõi các nơi, nhưng cho tới bây giờ. Lo nghĩ đến đau đầu nhức óc, người muốn ăn không phấn chấn, cũng không phải là dịch bệnh đưa đến. Cho nên, ta suy đoán chuyện dẫn phát ôn dịch như vậy, cũng không phải là không có điều kiện. Hắn một đường đi về phía Tây, nói vậy tiêu hao cũng rất lớn, vô luận là tiêu hao thể lực hay là yêu lực, đều là gánh nặng trầm trọng với thân thể, cho nên phải ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian ngắn.”
“Nếu nói thỏ không ăn cỏ gần hang. Hắn muốn nghỉ ngơi tại nơi này, tạm thời sẽ không tung ôn dịch ở Thành Trì Minh. Cũng không biết đoạn ‘ tạm thời ’ này là thời gian bao lâu.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Dĩ nhiên, cái suy đoán này còn phải qua mấy chục canh giờ mới có thể luận chứng. Ta đã an bài xong xuôi, một khi có người nhiễm dịch, lập tức sẽ phải cách ly cùng cứu trị.”
Ánh mắt nàng sáng quắc: “Ngươi đặc biệt chạy tới Thành Trì Minh, chính là muốn ở chỗ này bắt được hắn?”
“Không.” Ngoài dự liệu của nàng, Mịch La lắc đầu, “Muốn dẫn hắn tới bên ngoài Thành Trì Minh. Hắn dám công khai ẩn núp ở chỗ này, cũng là hiểu người phàm trong Thành Trì Minh quá nhiều, ta sợ ném chuột vỡ đồ, không dám động đến hắn. Nếu không hắn làm sao dẫn phát dịch bệnh, dẫn đến mấy chục vạn người nhiễm bệnh.”
Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm nói: “Người này, vì sao phải đi về phía tây? Ở bắc bộ châu quận giàu có đông đúc một mảnh lớn, nhân khẩu cũng nhiều hơn.” trong vùng bắc bộ của Nam Chiêm bộ châu, có thật nhiều Đại Thành giàu có sung túc, thậm chí có thành trì cỡ lớn xuất hiện nhân khẩu vượt qua hơn hai trăm vạn, ở nơi đó tung ôn dịch giống như quăng một trái bom sinh hóa, hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
Mịch La nhìn nàng một cái thật sâu: “Trong lòng ta vốn cũng còn nghi vấn, cho đến vừa rồi ngươi đã giải thích nghi hoặc.”
“Ta?” Nàng nhíu đôi lông mày lại. Giải thích nghi hoặc? Chính nàng còn không biết giải quyết thế nào.
“Ngươi nói từng ở động phủ của Xích Ngư trong Thiên Hồ, thấy trên vách đá bị đào bới một cái lỗ? Cho nên, nơi đó thật ra có cất dấu đồ vật.” Môi mỏng Mịch La cười lạnh, “Có lẽ đồ vật của xích ngư bị hắn cướp đi. Nhưng mà động phủ này giấu dưới nước sâu bên trong Thiên Hồ phía tây, có thể nói là bí mật cực điểm, hắn lại ở Tịnh châu, làm sao có thể biết tại phía xa mấy chục vạn dặm nơi cất giấu xích ngư? xích ngư này tối đa cũng chỉ bảy, tám trăm tuổi, dọn đến Thiên Hồ ở vẫn chưa tới bốn trăm năm, trừ phi người này có năng lực biết trước, lại trừ phi......”
Hắn kéo dài ngữ điệu, mới nói ra suy đoán của mình: “Trừ phi đồ đạc như vậy, vốn là thuộc về hắn. Lần này đi về phía tây, là thu hồi đồ đạc của mình thôi!”
Nàng nhất thời ngừng lại hô hấp. Mịch La nói có đạo lý, rất có đạo lý nữa. Người này chỉ dựa vào điểm tình báo nhỏ trong tay, là có thể đào ra nhiều bí mật, thật là một nhân tài. Quả nhiên là không thể để cho hắn bắt được dấu vết, nếu không sẽ có nhược điểm rơi vào trong tay của hắn. Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng nhìn hắn càng thêm quỷ dị.
Kết quả người này dựa vào một chút, mỉm cười nói: “Ta thích ánh mắt ngươi nhìn ta.” Nữ nhân đều sùng bái cường giả. Mịch La tự phụ thông minh hơn người, nhưng lúc đối mặt tiểu nữ tử này luôn luôn có cảm giác nhìn không ra, thật là kỳ quái. Nhất định trên người nàng có một bí mật lớn mà hắn vẫn không biết. Từ trước đến giờ hắn luôn thích cảm giác rút kén, một ngày nào đó sẽ nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.
Hắn lại có sở thích kỳ quái này, ánh mắt mang một ít tìm tòi nghiên cứu đầy hàm xúc nhìn nàng. Ninh Tiểu Nhàn cả giận nói: “Ta lại không thích ngươi nhìn vào mắt của ta. Hiện tại đã biết người tung ôn dịch đang ở trong thành, ngươi đã có kế hoạch làm sao đối phó hắn chưa? Đừng lắc đầu, ta biết trong bụng ngươi đã sớm có quỷ kế!”
“Loại ôn dịch này có đặc điểm vô cùng rõ ràng dứt khoát. Cho nên ta lật xem hồ sơ bí mật Phủ Phụng Thiên, rốt cục tra được hơn một vạn một nghìn năm trước, Nam Chiêm bộ châu cũng bộc phát một lần bệnh dịch, đưa đến hơn hai nghìn một trăm vạn người bỏ mạng. Phải biết rằng, khi đó nhân khẩu khắp đại lục không có nhiều như hôm nay, cho nên mấy con số này vẫn là tương đối lớn. Quan trọng hơn là, chứng bệnh ôn dịch lần đó dường như giống hệt hiện tại.” Hắn che dấu nụ cười, gằn từng chữ, “Đầu sỏ gây lên, chính là một gã Ôn Yêu.”
Nàng chợt hiểu ra. Khó trách người này thật giống như cái gì cũng biết, hóa ra là tư liệu trong tay phong phú hơn nàng nhiều lắm.”Nói cách khác, trận Đại dịch này ở hơn một vạn năm trước đã bộc phát? Lúc ấy cứu trị như thế nào?”
“Lúc ấy có người nghiên cứu ra phương thuốc chữa khỏi, nhưng cách đây quá lâu, đã sớm biến mất không thấy.” Mịch La nói, “Hôm nay một lần nữa triệu tập đại sư đan đạo hợp mưu hợp sức, chưa chắc không thể trị lành, cái này trước để qua một bên. Ở bên trong hồ sơ, từng đề cập tới tình huống liên quan đến Ôn Yêu, cho nên hôm nay không ngại căn cứ vào điều này bố trí một lần nữa, nhất định phải đem nó bắt được.”
Cơ hội chỉ có một lần, nếu khiến người này đào thoát, Thành Trì Minh tuyệt đối sẽ không chạy khỏi việc hắn trả thù.”Muốn làm như thế nào?”
Mịch La thản nhiên nói: “Chúng ta ở chung một chỗ, xem một tuồng kịch như thế nào? Nhưng ngươi phải áp chế tu vi trên người đến Trúc Cơ kỳ, Đồ huynh đệ cũng thế.”
Nàng kỳ quái nhìn hắn một cái: “Được. Nhưng mà ngươi lại có cái quỷ kế quan trọng gì? Con hát đã tìm xong rồi?”
“Ừ, vốn là đã sắp xếp xong xuôi. Hiện tại có người thích hợp hơn.” Mịch La sâu xa nói.
Tiếp đến, mấy người họ trò chuyện tỉ mỉ gần nửa canh giờ, Mịch La xin Ninh Tiểu Nhàn rút lui kết giới, lúc này mới có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Một gã hắc y nam tử đi đến: “Công tử, người nọ dùng cơm đã xong, đang muốn rời tiệc.” một người đứng phía sau hắn.
Điệp yêu xinh đẹp mảnh mai, Như Cơ.
Như Cơ mở to một đôi mắt to, hiển nhiên rất cảm kích Mịch La việc buông tha nàng.
Lúc Mịch La đứng lên, hướng Ninh Tiểu Nhàn nhìn thật sâu rồi nói: “Trò hay bắt đầu từ bây giờ.” Sau đó phất tay triệu Như Cơ tới đây: “Ngươi biết nên làm như thế nào đúng không?” giọng nói lạnh nhạt, không vui không buồn. Hốc mắt Như Cơ đỏ lên, vội vàng gật đầu. Lúc này Mịch La đi ra ngoài, điệp yêu theo thật sát phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi.
Hồ yêu kia bề ngoài xinh đẹp, tâm địa thật là ác. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hình dạng hai bóng lưng như bích nhân này như có điều suy nghĩ. Trường Thiên có phương pháp có thể che dấu tu vi đích thực của bản thân, nàng và Đồ Tẫn đều muốn ngụy trang tu vi thành Trúc Cơ kỳ, lúc này mới từ từ đi theo. Đồ Tẫn theo ở sau lưng nàng, không nói lời nào.
Tác giả :
Phong Hành Thuỷ Vân Gian